"Thiên Thu Điện chủ, ngươi mới vừa nói ngươi và ai có thù oán a?"
"Ngươi muốn biết? Ăn uống no đủ rồi nói sau." bộ dạng Mạc Thiên Thu giống như muốn kích thích khẩu vị của Lộ Tiểu Thiền.
Không đến nỗi thật sự là vị Thuần Ninh Chân Quân kia đi? Một nữ lưu, coi như nàng hiến dâng không thành liền bêu xấu Mạc Thiên Thu, với tính cách của Mạc Thiên Thu, căn bản khinh thường tính toán cùng nữ nhân a!
Sau khi yến hội kết thúc, các phái đều được an bài chỗ ở.
Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích vừa mới dàn xếp xong xuôi, Lộ Tiểu Thiền liền không kịp chờ đợi mà đẩy ra cửa phòng Mạc Thiên Thu.
Ai ngờ Mạc Thiên Thu đang ngăm mình trong thùng nước tắm, ngửa đầu về đằng sau, Lộ Tiểu Thiền vừa vặn nhìn thấy cái cổ của hắn, trắng nõn thon dài, dáng vẻ nghểnh cổ chờ bị cắt tiết.
Không hiểu tại sao, y cảm thấy cuống họng có chút khàn khàn, trong lòng cũng ngứa ngáy. (editor: chời mợ, tính hốt luôn ẻm hả, tui ko ngại np đâu ~)
Thư Vô Khích đi theo phía sau Lộ Tiểu Thiền đưa tay ra, một lần nữa chắn trước mắt Lộ Tiểu Thiền, nhẹ nhàng túm một cái, ôm y vào trong lồng ngực của chính mình, mang theo Lộ Tiểu Thiền xoay người.
Thanh âm lười biếng của Mạc Thiên Thu vang lên: "Nhóc con, sao ngươi lại đáng ghét như vậy?"
"Lúc trước ngươi nói, trở về liền nói cho ta biết, ngươi muốn tìm ai trả thù!"
Mạc Thiên Thu thở dài, không nhanh không chậm đứng dậy, Lộ Tiểu Thiền thính tai, có thể thông qua tiếng dòng nước rơi xuống từ trên người Mạc Thiên Thu, nghe ra được thân hình của hắn.
Thon dài, chắc khỏe, không tồi không tồi.
Lộ Tiểu Thiền vừa mới từ gáy nghe tới đường nét của vai cùng cánh tay, Thư Vô Khích đã giơ tay bưng kín lỗ tai của y.
Ôi chao... bị Vô Khích ca ca phát hiện rồi.
Mạc Thiên Thu tiện tay mặc vào quần áo, đại khái là Thư Vô Khích cũng ở đây, hắn còn nghiêm chỉnh buộc lại thắt lưng, ngồi ở bên bàn.
Thư Vô Khích lúc này mới buông ra Lộ Tiểu Thiền, lôi kéo tay y, tránh qua bồn tắm, ngồi xuống đối diện Mạc Thiên Thu.
"Nhóc con, ngươi cảm thấy Mạc Thiên Thu ta trưởng thành thế nào?"
"Rất dễ nhìn, nhưng so với Vô Khích ca ca của ta thì chênh lệch... rất nhiều."
Mạc Thiên Thu ôm lấy khóe miệng, mang theo chút ý tứ trào phúng: "Ta tiến vào cảnh giới "Tá Thế" khá sớm, này phải đa tạ năm đó Ly Triệt Quân thay ta mở ra Khóa Vạn Tượng, mới khiến cho lòng ta thấu suốt khoáng đạt."
"Ồ." Lộ Tiểu Thiền âm thầm đắc ý.
Ly Triệt Quân năm đó, không phải chính là y sao? Tuy rằng nghe như là đang nói về cố sự của một người khác, Lộ Tiểu Thiền vẫn đắc ý đến ngón chân đều nhếch cả lên.
Mạc Thiên Thu tiếp tục nói: "Tại Thiên Thu Điện, hai vị sư huynh đều không còn là đối thủ của ta, sư phụ ta cũng nói không còn gì có thể dạy ta. Vì vậy, liền đưa ta tới Tây Uyên du học."
"Ngươi gặp gỡ người nào? A, không đúng, phải nói ngươi gieo vạ ai?"
Mạc Thiên Thu dựa về phía sau một chút, hếch hếch cằm: "Ngươi đoán xem."
"Ta làm sao biết?"
Mạc Thiên Thu kéo kéo khóe miệng, tựa hồ nhắc tới danh tự của người kia cũng không tình nguyện lắm.
"Tây Uyên Kiếm Tông, Hạo Phục." Thư Vô Khích mở miệng nói.
Lộ Tiểu Thiền lập tức phun ra ngoài một ngụm nước trà: "Cái gì... Tây Uyên Kiếm Tông? Ngươi đây có tính là đã gieo vạ một phương hay không a?"
Mạc Thiên Thu hơi kinh ngạc, nhìn Thư Vô Khích hỏi: "Tiền bối làm sao biết được?"
"Ta đã thấy Hạo Phục xuất kiếm, trên chuôi kiếm của hắn, có một tua kiếm, bện chính là điện huy của Thiên Thu Điện."
Lộ Tiểu Thiền sợ ngây người, lập tức vỗ tay nói: "Thiên Thu Điện chủ! Ngươi thật có tiền đồ a! Tây Uyên Kiếm Tông đó nha!"
"Hắn lúc ấy vẫn còn là Tây Uyên chưởng kiếm, Kiếm Tông chỗ quỷ nào a. Hắn hơn ta ngàn năm tu vi, ta đến du học, hắn dạy ta không ít thứ."
"Cho nên ngươi liền thích hắn?"
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, cố sự này thật tốt, cố sự này thật tuyệt! Mơ hồ ngửi thấy mùi vị máu chó đầy đầu!
"Người trong lòng của ta, không phải dạng như hắn." Mạc Thiên Thu rũ xuống mi mắt, tựa hồ hoài niệm đến người nào đó.
"Vậy người trong lòng của ngươi, là như thế nào?"
Mạc Thiên Thu hơi nhướng nhướng mày: "Ngươi đến cùng có muốn nghe ta nói hay không?"
"Ta nghe ngươi nói! Ngươi nói mau a!"
"Hạo Phục thân là chưởng kiếm, cùng sư muội của mình là Thuần Ninh Quân sớm có hôn ước. Việc sau đó ngươi đoán xem cũng biết."
"Ồ! Thuần Ninh Quân nhìn ngươi không vừa mắt, chia rẽ các ngươi?"
"Còn phá hỏng thanh danh của ta đây. Nàng nói ta có ý đồ phi lễ với nàng, giống như ngày hôm nay, đặt một cái bồn tắm thật lớn, ngồi vào bên trong. Ta còn chưa nói nàng phi lễ với con mắt của ta đây! Sau sự việc đó, toàn bộ Tây Uyên đều coi ta như kẻ thù, muốn đuổi ta đi."
"Thật là nữ tử cùng tiểu nhân khó nuôi mà."
"Nhưng Thuần Ninh Quân không chỉ là nữ tử, mà còn là tiểu nhân." Mạc Thiên Thu gợi lên khóe môi, trong nụ cười đều là ý tứ trào phúng, "Nàng làm hư pháp khí của Tây Uyên, còn đem tua kiếm của ta bỏ lại tại hiện trường. Tất cả mọi người ở Tây Uyên đã mang lòng trả thù đối với ta, cảm thấy ván đã đóng thuyền chính là ta làm."
Tuy rằng Mạc Thiên Thu nói rất đơn giản, Thuần Ninh Quân vu oan hắn cũng không có kỹ xảo gì đáng nói.
Nhưng phàm là càng đơn giản, người khác lại càng dễ dàng tin tưởng. Huống hồ lúc đó Tây Uyên đã đối với Mạc Thiên Thu có định kiến, hắn có trăm miệng cũng khó cãi.
"Hạo Phục đâu? Hắn cũng tin?"
Tuy rằng Mạc Thiên Thu nói năng nhẹ nhàng bâng quơ, Lộ Tiểu Thiền lại cảm giác được lúc đó hắn nhất định rất oan ức, rất tức giận.
"Hắn không tin. Nhưng hắn không tin thì được ích gì? Con người ta thống hận nhất chính là người khác vu hại ta, vì vậy ta liền hướng Thuần Ninh Quân hạ xuống chiến thiếp, Vấn Tiên Đài quyết định thư hùng."
"Làm rất khá! Chính là phải như vậy!" Lộ Tiểu Thiền vỗ tay nói.
"Ai ngờ nữ nhân chết bầm kia ngay đêm nhận được chiến thư của ta, liền bị thương, nói là có người ám toán nàng."
"Quá âm hiểm đi? Nàng đây là... đây là ám chỉ ngươi làm? Ngươi cũng không phải đánh không lại nàng, ám toán nàng làm gì?" Lộ Tiểu Thiền lộ ra biểu tình cực kỳ khinh thường đối với Thuần Ninh Quân.
"Ngươi chưa từng thấy Thuần Ninh Quân ra tay, làm sao biết ta nhất định có thể đánh thắng nàng?"
"Ta chính là cảm thấy ngươi khẳng định đánh thắng được nàng." Lộ Tiểu Thiền như chém đinh chặt sắt.
Mạc Thiên Thu vui vẻ, Lộ Tiểu Thiền nhìn linh quang rung động nhè nhẹ quanh người hắn, cùng với khóe môi cong lên nụ cười xấu xa của hắn, không nghi ngờ chút nào nếu như không phải Thư Vô Khích ngồi ở bên cạnh, Mạc Thiên Thu nhất định sẽ vươn hai tay nắm lấy mặt của y.
"Đúng vậy, bởi vì Thuần Ninh Quân không cách nào đến hẹn, liền mời người khác thay thế nàng tiếp chiến."
Khoảnh khắc ấy, tâm Lộ Tiểu Thiền như bị kim châm nhói lên một cái, mơ hồ đoán được sự tình phát sinh sau đó: "Thay nàng xuất chiến, chính là Tây Uyên chưởng kiếm lúc đó, Hạo Phục?"
"Đúng vậy. Ta đánh không lại Hạo Phục." Mạc Thiên Thu cười khẽ một tiếng, đặt chén trà xuống.
"Nếu Hạo Phục tin tưởng ngươi, thì không nên thay nàng xuất chiến a."
"Ngươi vẫn chưa rõ sao? Nếu như Thuần Ninh Quân thua, chịu nhục không phải một nữ lưu như nàng, mà là toàn bộ Tây Uyên. Là Tây Uyên Kiếm Tông khi đó lệnh cho Hạo Phục xuất chiến."
Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, trào phúng mà nở nụ cười: "Đường đường Tiên môn, Kiếm Tông một phương, vậy mà không hỏi đúng sai cong thẳng, chỉ cần danh tiếng?"
"Ai, cũng bởi vì vị Tây Uyên Kiếm Tông này quá tục khí, cho nên tu vi cứ ở tại tầng thứ nhất của cảnh giới "Đại Thế" bồi hồi không tiến. Trong trận đại chiến Tiên Ma năm ấy, liền trở thành pháo hôi." Mạc Thiên Thu híp mắt nở nụ cười.
"Sau đó thì sao? Coi như Hạo Phục xuất chiến, không đến nỗi giọt mồ hôi cũng không cho chảy đi?"
"Hạo Phục người này a, nếu xuất chiến liền sẽ dốc toàn lực ứng phó, sẽ không tha cho bất kỳ ai. Cho nên ta liền thua, thua hơi khó coi." Mạc Thiên Thu sờ sờ mũi, "Ta bị đuổi khỏi Tây Uyên. Hắn tự mình đến đưa ta đi, không cho các phái Tây Uyên tìm ta gây phiền phức, mãi đến tận khi đưa ta trở về Thiên Thu Điện của Đông Khư, quỳ gối trước mặt sư phụ ta thỉnh tội. Bất quá làm thế thì có ích gì?"
"Thanh danh của ngươi đã bị phá huỷ. Chẳng trách vị Dư chưởng môn kia gặp ngươi, liền quái gở, nói ngươi sẽ câu dẫn môn hạ nữ đệ tử của nàng."
"À không. Con người của ta, các ngươi đã nói ta là kẻ bất kham, ta liền muốn bất kham cho các ngươi xem. Bằng không người trong thiên hạ ở sau lưng nghị luận Mạc Thiên Thu ta, ta không duyên cớ lưng đeo bêu danh, hữu danh vô thực, thiệt thòi a."
"Vậy cũng tốt, ngược lại bản thân thích như thế nào liền như thế ấy, tiêu dao tự tại."
"Ai, chính là vậy đó!"
"Thế Thuần Ninh Quân thì sao? Nàng có gả cho Hạo Phục không?"
"Không a. Chỉ là rất lâu rồi chưa nghe thấy tin tức về nàng. Sau đó gặp phải đại chiến Tiên Ma, lúc đó Tây Uyên Kiếm Tông tịch diệt. Hạo Phục theo Kiếm Tông tham chiến bị thương nặng, sau khi trở lại Tây Uyên tiếp nhận vị trí Kiếm Tông, liền bế quan tu dưỡng, cho đến tận bây giờ."
"Ồ! Thì ra là như vậy. Cho nên lần này, ngươi muốn tìm Thuần Ninh Quân quyết đấu?"
"Đúng vậy! Lần này ta ngược lại muốn xem xem, nàng còn có thể tìm ai thay mình tiếp chiến." Mạc Thiên Thu cười xán lạn.
Lộ Tiểu Thiền xòe bàn tay ra: "Tốt! Không thành vấn đề! Ta toàn lực ủng hộ ngươi! Để nữ nhân xấu xa kia chịu giáo huấn một chút!"
"Đó là đương nhiên. Hạo Phục bế quan, bên trong Tây Uyên, ta cảm thấy không có ai là đối thủ của ta."
Nghe xong cố sự, Thư Vô Khích liền lôi kéo Lộ Tiểu Thiền trở về phòng của bọn họ.
Lộ Tiểu Thiền sờ tới sờ lui, mò tới mép giường.
Bên trong Trùng Loan Cung chi phí ăn mặc cũng không tệ lắm, nệm giường thật mềm mại, Lộ Tiểu Thiền nằm úp sấp ở phía trên, dùng mặt cọ cọ xuống giường, hai cái chân treo ở một bên giường, chờ Thư Vô Khích giúp y cởi giày.
Nhưng y không nghĩ tới, Thư Vô Khích ngồi xuống một bên giường, một chút động tĩnh đều không có.
Lộ Tiểu Thiền đang muốn vươn mình dậy, lại bị Thư Vô Khích ấn trở về.
"Vô Khích ca ca, ngươi làm gì a!"
Lộ Tiểu Thiền đang muốn đẩy thân thể lên, lại bị đối phương gắt gao ấn xuống.
Lộ Tiểu Thiền phóng ra linh khí của mình, muốn thừa thế xông tới hất văng bàn tay của Thư Vô Khích, lại không ngờ bị linh khí thâm hậu của đối phương đè xuống, thiếu chút nữa cả ván giường cũng muốn đè sụp.
Y vốn không phải đối thủ của Thư Vô Khích, dứt khoát nằm bò ra giường.
"Vô Khích ca ca, ngươi muốn tức giận, cũng phải nói rõ ràng cho ta biết. Bằng không dù ngươi có tức đến nổ toàn bộ Trùng Loan Cung, ta cũng không biết là tại sao."
"Hôm nay ngươi nhìn Mạc Thiên Thu tắm rửa, nhìn đến mê mẩn."
Thanh âm Thư Vô Khích lành lạnh, cảm giác như có một lưỡi kiếm băng lãnh sắc bén, đặt ở trên cổ Lộ Tiểu Thiền.
"A? Hắn tắm rửa, cái hắn có, ta đều có! Có cái gì đáng giá mê mẩn a!" Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng biện giải.
"Phải không?"
"Phải a!"
"Nhưng ta không cho là vậy." Thư Vô Khích khuỵu thấp thân thể, sợi tóc của hắn từ bả vai buông xuống, vừa vặn lướt qua hai má Lộ Tiểu Thiền.
Thực sự là mềm mại nhẵn nhụi, lại khiến lòng người ngứa ngáy.
"Ta chỉ là tưởng tượng một chút..."
"Ngươi tưởng tượng cái gì?"
"Ta tưởng tượng thời điểm Vô Khích ca ca ngươi tắm rửa... Ngồi ở trong thùng nước tắm, hai cánh tay khoát lên thành bồn tắm... Tóc của ngươi ướt đẫm, dán vào trên gáy... Ngươi nhắm mắt lại dựa vào bồn tắm, ngước cổ... Chờ ta đến..."
Đương nhiên là chờ ta đến thưởng thức a!
Lộ Tiểu Thiền nói được một nửa, cảm thấy bản thân vẫn nên hàm súc một chút mới tốt.
"Chờ ngươi đến làm gì?" Thư Vô Khích càng ép xuống thấp hơn, lúc nói chuyện hơi thở đều rơi trên cái gáy của Lộ Tiểu Thiền.
"Chờ ta đến hôn ngươi!"
Lộ Tiểu Thiền vừa mới nói xong, cả người đã bị Thư Vô Khích lăn tới.
Y còn chưa kịp thở ra một hơi, cái hôn của Thư Vô Khích liền cường thế mà đè ép xuống, đầu lưỡi đâm qua kẽ răng, một trận cuồng loạn càn quấy, Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa bị hôn đến tắt thở.
Vừa lúc ấy, từ hướng phòng của Mạc Thiên Thu truyền đến tiếng vang ong ong do kiếm trận va chạm phát ra.
Thư Vô Khích một phát giữ lấy lưng Lộ Tiểu Thiền, bế y lên từ trên giường nhỏ.
"Làm sao vậy?"
Chẳng lẽ Mạc Thiên Thu xảy ra vấn đề rồi? Thư Vô Khích nắm thật chắt lấy cổ tay Lộ Tiểu Thiền, nhắm mắt lại, đem linh khí của mình khuếch tán ra ngoài, thăm dò xem chuyện gì xảy ra.
Là có người đánh lén Mạc Thiên Thu, hơn nữa thực lực không thể khinh thường.
Sử dụng chính là kiếm trận do Hạo Phục tự mình sáng tạo.
Nhưng Mạc Thiên Thu cũng không phải hạng người hời hợt, trong phút chốc kết ra kiếm trận, còn phản kích đánh trúng tên đánh lén kia.
Một kích này kinh động đệ tử Tây Uyên, thời điểm bọn họ chạy tới, liền nhìn thấy gian phòng của Mạc Thiên Thu bị phá hủy, Mạc Thiên Thu ngự kiếm đuổi theo tên đánh lén kia, sắp bay ra khỏi Trùng Loan Cung.
Mạc Thiên Thu liên tiếp phát ra ba đạo kiếm trận, ép thẳng về phía tên đánh lén kia, đối phương không có ra tay phản kích, lại nhạy bén tránh thoát.
Lộ Tiểu Thiền nhắm mắt lại, mơ hồ phân biệt được tình hình trận chiến.
Vào lúc này, cửa phòng bọn họ bị đẩy ra, Pháp Ninh Chân Quân đi vào, hướng bọn họ hành lễ nói: "Quấy rầy hai vị ban đêm. Mới vừa nãy nghe nói Thiên Thu Điện chủ gặp phải kẻ đánh lén ám toán, không biết là chuyện ra sao?"
"Chúng ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Chỉ là điện chủ đã đuổi theo tên đánh lén kia. Còn có vài đệ tử Tây Uyên, cùng theo ở phía sau hắn." Lộ Tiểu Thiền đáp lời.
Pháp Ninh Chân Quân thở dài một hơi nói: "Tối nay không được yên ổn. Mấy vị quý khách của Thiên Thu Điện, không bằng theo ta đổi sang nơi đông đúc một chút, nơi có nhiều người, sẽ an ổn hơn."
Lộ Tiểu Thiền cũng không muốn vòng vo, nói thẳng: "Còn không phải là Tây Uyên các ngươi nhìn không lọt mắt Thiên Thu Điện chúng ta, cho nên an bài ở chỗ vắng vẻ thế này. Chờ điện chủ chúng ta bị đánh lén, người của các ngươi mới tới, cũng không biết có phải là cố ý hay không."
Pháp Ninh Chân Quân có chút lúng túng, nhưng dù sao cũng đuối lý.
Thiên Thu Điện chủ bị đánh lén tại Tây Uyên, thêm vào chuyện hắn vốn cùng Tây Uyên có chút hiềm khích, lại bị an bài ở chỗ xa xôi thế này, truyền ra ngoài, nói không chừng người ngoài còn thật sự cảm thấy là Tây Uyên nhân cơ hội muốn trả thù Mạc Thiên Thu.
"Không phải là các ngươi biết điện chủ chúng ta muốn hạ chiến thiếp cho người nào đó của Tây Uyên các ngươi, lại sợ người nào đó đánh không lại điện chủ chúng ta, liền cố ý phái người tới đánh lén, đả thương hắn đi?"
Pháp Ninh Chân Quân nhanh chóng xua tay: "Không không không! Chuyện này làm sao có thể! Làm sao có thể chứ!"
Lộ Tiểu Thiền biết Mạc Thiên Thu từng ở Tây Uyên chịu qua oan ức, đối với người Tây Uyên, bao gồm cả Pháp Ninh Chân Quân, đều không có sắc mặt tốt.
"Tiểu Thiền, chúng ta đi thôi." Thư Vô Khích xoa xoa bờ vai y.
Lộ Tiểu Thiền lại lo lắng: "Cái tên đánh lén Mạc Thiên Thu kia hình như rất lợi hại, Mạc Thiên Thu cứ đuổi theo như vậy, có thể bị nguy hiểm hay không?"
"Mạc Thiên Thu so với ngươi am hiểu xem xét thời thế hơn. Nếu hắn đuổi theo, vậy nhất định đối phương có chỗ nào đó hấp dẫn hắn."
Thư Vô Khích trả lời.
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền có chút cảm giác khó chịu, cái gì mà gọi là "Mạc Thiên Thu so với ngươi am hiểu xem xét thời thế hơn", lẽ nào Lộ Tiểu Thiền y rất ngu sao?
Bất quá đây là ân oán giữa Mạc Thiên Thu và Tây Uyên, e rằng người ngoài nhúng tay vào, sẽ càng thêm phiền toái.
Cũng may bọn họ vốn không có hành lý gì, trực tiếp đi theo Pháp Ninh Chân Quân sang phòng khách mới là được.
Trùng Loan Cung cùng Thái Lăng Các có điểm tương tự, chính là chỗ này cũng có không ít không gian hư ảo tầng tầng trùng điệp, khiến người không tìm ra đông tây nam bắc.
Để tỏ lòng tôn trọng đối với Trùng Loan Cung, cũng vì để tránh cho thương tổn lẫn nhau, bên trong hành lang uốn khúc của Trùng Loan Cung không cho phép ngự kiếm, Lộ Tiểu Thiền chỉ có thể đi bộ theo phía sau Pháp Ninh Chân Quân.
Chỉ là đi hồi lâu, đều không đi tới gian phòng Pháp Ninh Chân Quân chuẩn bị sẵn cho bọn họ, hơn nữa tiếng bước chân của Pháp Ninh Chân Quân, khiến Lộ Tiểu Thiền nghe ra được do dự cùng không tự tin trong lòng hắn.
"Pháp Ninh Chân Quân, còn chưa tới sao?"
Pháp Ninh Chân Quân ngừng lại: "Cái này... Cái này ta cũng không biết chuyện gì xảy ra... trình tự của không gian hư ảo luôn được an bài tốt, chẳng lẽ có người điều chỉnh?"
Lộ Tiểu Thiền nheo mắt lại, trước tiên là có người ám sát Mạc Thiên Thu, dẫn hắn rời khỏi.
Tiếp theo là Pháp Ninh Chân Quân dẫn bọn họ đi gian phòng mới, thế nhưng lạc đường!
Bên trong mỗi đại môn phái, có không gian hư ảo trùng điệp là chuyện bình thường, coi như tình cờ có người đẩy loạn trình tự, nhưng Pháp Ninh Chân Quân đã ở tại Trùng Loan Cung hơn ngàn năm sao có khả năng lạc đường không tìm ra phương hướng đây.
Trừ phi có người cố ý thiết kế không gian hư ảo thành mê cung!
"Pháp Ninh Chân Quân, ngươi có tín hiệu gì không? Phát ra ngoài, cho đệ tử trong môn của ngươi đi vào kiểm tra trình tự của không gian hư ảo!"
"Ta làm sao nghĩ đến mình có thể lạc đường bên trong Trùng Loan Cung a! Nơi nào chuẩn bị trước tín hiệu gì a!" Pháp Ninh Chân Quân phất phất tay, bộ dạng không biết phải làm thế nào cho phải.
Lộ Tiểu Thiền phát hiện một đường đi tới, trừ ba người bọn họ, thế nhưng không có gặp qua những người khác, xem ra mê cung này chính là có người cố ý rồi.
Mạc Thiên Thu chỉ là bị dẫn dụ đi mà thôi.
Nhìn nhìn Pháp Ninh Chân Quân, hắn không làm được Tây Uyên chưởng kiếm không phải không có nguyên nhân a!
Vừa lúc đó, phía cuối hành lang uốn khúc một thanh linh kiếm thuần trắng xé gió mà đến, khí thế sắc bén đến không cách nào ngăn cản, đánh thẳng về phía Pháp Ninh Chân Quân.
"Ôi chao!" kiếm trận Pháp Ninh Chân Quân kết ra, trong nháy mắt bị phá vỡ.
Lộ Tiểu Thiền một tay giữ lại Pháp Ninh Chân Quân, một tay xuất kiếm, nhưng kiếm của đối phương quá nhanh, trong nháy mắt liền muốn đâm trúng chóp mũi Lộ Tiểu Thiền.
Linh khí quanh thân Thư Vô Khích sôi trào, ngón tay điểm một cái, một kiếm trận chỉ có kích cỡ tương đương mũi kim chuẩn xác mà tràn đầy khí lực trùng kích chắn trước thanh linh kiếm thuần trắng kia.
Sợi tóc của Lộ Tiểu Thiền đều bị kiếm trận của Thư Vô Khích thổi bay lên.
"Liên Nguyệt Nguyên Quân."
Thư Vô Khích đem Lộ Tiểu Thiền kéo ra phía sau của mình, trong thanh âm tràn đầy hàn khí.
"Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt."
Liên Nguyệt khẽ cười, từ trong bóng tối lững thững đi đến, ngón tay của hắn cong lên, Liên Nguyệt kiếm liền bay ngược trở về trong tay hắn.
"Mấy ngày không gặp, Tiểu Thiền, ngươi thế nhưng đã có kiếm của riêng mình?" Liên Nguyệt Nguyên Quân nghiêng mặt sang nở nụ cười, "Đây không phải là thanh chí kiếm cuối cùng mà Diệp Hoa Nguyên Tôn rèn đúc đó chứ?"
Kiếm của Lộ Tiểu Thiền mới vừa lộ ra khỏi vỏ kiếm một chút, y liền dùng ngón tay đè nó trở về.
Làm người vẫn nên điệu thấp một chút mới an toàn. Năng lực còn chưa đủ, đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích, sẽ không tốt.
"Xì, mỗi lần ngươi vừa xuất hiện, liền không có chuyện tốt!"
Liên Nguyệt Nguyên Quân lộ ra thần sắc phiền muộn: "Nhưng ta thật sự là người tốt a!"
Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa không nhịn được mà khinh thường: "Cũng chỉ có đứa ngốc sư điệt Dạ Lâm Sương của ngươi, mới cảm thấy ngươi là người tốt thôi!"
Liên Nguyệt Nguyên Quân nhún bả vai nở nụ cười, mang theo một loại phóng đãng không kiêng kỵ gì.
"Tiểu Thiền, ngươi có biết không gian hư ảo này trùng điệp, thiên biến vạn hóa, khiến người khó lòng phòng bị không a?"
"Cái gì?"
Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân Lộ Tiểu Thiền liền biến mất, trong nháy mắt rơi thẳng xuống khoảng không.
Vô Ngân kiếm liền vọt đến dưới chân y, cấp tốc tha y bay lên, nhưng không gian hư ảo trên đỉnh đầu sắp sửa phong bế.
Thư Vô Khích duỗi cánh tay phải túm lấy y, nhưng không ngờ Liên Nguyệt Nguyên Quân một kiếm đâm tới, một đạo kiếm trận chấn động đến mức không gian hư ảo kia cũng muốn nứt ra.
Ánh mắt Thư Vô Khích mãnh liệt, sử dụng cả kiếm trận "Thiên Khuyết" để xung phá, nhưng vẫn không thể tóm được Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm lơ lửng, phát hiện bốn phía không có bất kỳ sinh linh nào, cho nên y cái gì cũng không nhìn thấy, không biết mình đang ở nơi nào.
Hai đại kiếm trận tương khắc lẫn nhau, Liên Nguyệt Nguyên Quân bị chấn ra xa mấy trượng, giữa màn sương khói, một bóng người chớp mắt đi tới trước mặt hắn, đôi mắt lãnh khốc mang theo tức giận ngập trời của Thư Vô Khích khiến hắn không rét mà run.
Liên Nguyệt kiếm khẩn cấp quay về, nhưng lại không đuổi kịp tốc độ của Thư Vô Khích, một tay của Thư Vô Khích đã bấu lấy cuống họng Liên Nguyệt Nguyên Quân.
"Y ở đâu!"
"Ngươi giúp ta một việc, ta trả y lại cho ngươi."
Liên Nguyệt Nguyên Quân ôm lấy khóe môi cười cười.
Liên Nguyệt kiếm hộ chủ, đâm thẳng vào sau ót Thư Vô Khích, cũng không rõ Thư Vô Khích tránh né thế nào, thân thể hắn nghiêng sang một bên, hai ngón tay kẹp lấy Liên Nguyệt kiếm.
Liên Nguyệt Nguyên Quân cười khổ một tiếng: "Xem ra tu vi của ta sắp sửa bị Ma đô hút khô cạn rồi, ngay cả kiếm mà ngươi cũng không cần xuất ra, đã có thể đưa ta vào chỗ chết."
"Tiểu Thiền ở nơi nào?"
Ngón tay Thư Vô Khích siết càng chặt hơn, đầu ngón tay sắp sửa bấm vào trong cổ họng Liên Nguyệt Nguyên Quân.
Liên Nguyệt Nguyên Quân không quan tâm sống chết, chỉ nhàn nhạt nhìn Thư Vô Khích.
Không gian hư ảo ngàn ngàn vạn vạn, đi ra khỏi Trùng Loan Cung không nói, thậm chí có khả năng đi tới Ma đô.
"Ngươi muốn ta làm cái gì?"
Thư Vô Khích cuối cùng vẫn buông lỏng tay, đem hắn ném ra ngoài.
Liên Nguyệt Nguyên Quân bắt đầu ho khan, một tay chống kiếm đứng dậy, hơi lảo đảo một chút.
"Thay ta mang Lâm Sương rời khỏi Trùng Loan Cung. Hắn rời khỏi, ta liền nói cho ngươi biết Lộ Tiểu Thiền ở nơi nào. Thời gian có hạn, ta cũng giấu y không được bao lâu. Nếu rơi vào tay ma anh*, nguyên đan có thể sẽ không còn."
[*anh ở đây nghĩa là trẻ con, ma anh là đứa trẻ lúc trước Liên Nguyệt ôm đi đó.]
Nói xong, Liên Nguyệt Nguyên Quân liền ngự kiếm bay lên, vô số không gian hư ảo đan xen, chắn trước mặt Thư Vô Khích.
Mà lúc này, Mạc Thiên Thu đuổi theo bóng người đánh lén mình, một đường bay ra khỏi Trùng Loan Cung, tốc độ bọn họ vô cùng nhanh, bỏ rơi đám đệ tử Trùng Loan Cung ở phía sau.
Người phía trước khoác áo choàng, không nhìn ra thân hình, hắn hướng về nơi vết nứt nhỏ hẹp nhất cũng là nơi sâu nhất Tây Uyên mà đi.
Mạc Thiên Thu hừ nhẹ một tiếng, cũng không tiếp tục truy đuổi, lơ lửng kiếm của mình, cao giọng nói: "Ngươi đã dẫn ta ra khỏi Trùng Loan Cung — còn muốn thế nào nữa?"
Đối phương cũng đột nhiên dừng lại.
"Ngươi không phải Thuần Ninh Quân. Nàng vừa thấy ta liền chột dạ, nhưng ngươi giả làm người hầu tiến vào thu dọn bồn tắm, ra tay nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, kiếm trận hồn hậu, so với tu vi của Thuần Ninh Quân cao hơn không ít."
Mạc Thiên Thu ngồi xuống trên kiếm của mình.
Đối phương vẫn không xoay người lại.
"Nếu ngươi còn che che giấu giấu, thứ cho ta không thể phụng bồi. Ta đây liền đi về ngủ."
Đối phương rốt cục xoay người sang, thế nhưng lại là một trong tam đại đệ tử của Hạo Phục — Triệu Lan Quân.
- ----
Editor lảm nhảm: thiệt chớ, từ tình tay tư đã biến thành tình tay năm rồi sao, ta nghi ngờ Hạo Phục năm xưa crush Mạc Thiên Thu nhưng người trong lòng Mạc Thiên Thu lại không phải ẻm, bế quan nhiều năm vẫn không loại bỏ được tâm ma, hahaha ~
"Ngươi muốn biết? Ăn uống no đủ rồi nói sau." bộ dạng Mạc Thiên Thu giống như muốn kích thích khẩu vị của Lộ Tiểu Thiền.
Không đến nỗi thật sự là vị Thuần Ninh Chân Quân kia đi? Một nữ lưu, coi như nàng hiến dâng không thành liền bêu xấu Mạc Thiên Thu, với tính cách của Mạc Thiên Thu, căn bản khinh thường tính toán cùng nữ nhân a!
Sau khi yến hội kết thúc, các phái đều được an bài chỗ ở.
Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích vừa mới dàn xếp xong xuôi, Lộ Tiểu Thiền liền không kịp chờ đợi mà đẩy ra cửa phòng Mạc Thiên Thu.
Ai ngờ Mạc Thiên Thu đang ngăm mình trong thùng nước tắm, ngửa đầu về đằng sau, Lộ Tiểu Thiền vừa vặn nhìn thấy cái cổ của hắn, trắng nõn thon dài, dáng vẻ nghểnh cổ chờ bị cắt tiết.
Không hiểu tại sao, y cảm thấy cuống họng có chút khàn khàn, trong lòng cũng ngứa ngáy. (editor: chời mợ, tính hốt luôn ẻm hả, tui ko ngại np đâu ~)
Thư Vô Khích đi theo phía sau Lộ Tiểu Thiền đưa tay ra, một lần nữa chắn trước mắt Lộ Tiểu Thiền, nhẹ nhàng túm một cái, ôm y vào trong lồng ngực của chính mình, mang theo Lộ Tiểu Thiền xoay người.
Thanh âm lười biếng của Mạc Thiên Thu vang lên: "Nhóc con, sao ngươi lại đáng ghét như vậy?"
"Lúc trước ngươi nói, trở về liền nói cho ta biết, ngươi muốn tìm ai trả thù!"
Mạc Thiên Thu thở dài, không nhanh không chậm đứng dậy, Lộ Tiểu Thiền thính tai, có thể thông qua tiếng dòng nước rơi xuống từ trên người Mạc Thiên Thu, nghe ra được thân hình của hắn.
Thon dài, chắc khỏe, không tồi không tồi.
Lộ Tiểu Thiền vừa mới từ gáy nghe tới đường nét của vai cùng cánh tay, Thư Vô Khích đã giơ tay bưng kín lỗ tai của y.
Ôi chao... bị Vô Khích ca ca phát hiện rồi.
Mạc Thiên Thu tiện tay mặc vào quần áo, đại khái là Thư Vô Khích cũng ở đây, hắn còn nghiêm chỉnh buộc lại thắt lưng, ngồi ở bên bàn.
Thư Vô Khích lúc này mới buông ra Lộ Tiểu Thiền, lôi kéo tay y, tránh qua bồn tắm, ngồi xuống đối diện Mạc Thiên Thu.
"Nhóc con, ngươi cảm thấy Mạc Thiên Thu ta trưởng thành thế nào?"
"Rất dễ nhìn, nhưng so với Vô Khích ca ca của ta thì chênh lệch... rất nhiều."
Mạc Thiên Thu ôm lấy khóe miệng, mang theo chút ý tứ trào phúng: "Ta tiến vào cảnh giới "Tá Thế" khá sớm, này phải đa tạ năm đó Ly Triệt Quân thay ta mở ra Khóa Vạn Tượng, mới khiến cho lòng ta thấu suốt khoáng đạt."
"Ồ." Lộ Tiểu Thiền âm thầm đắc ý.
Ly Triệt Quân năm đó, không phải chính là y sao? Tuy rằng nghe như là đang nói về cố sự của một người khác, Lộ Tiểu Thiền vẫn đắc ý đến ngón chân đều nhếch cả lên.
Mạc Thiên Thu tiếp tục nói: "Tại Thiên Thu Điện, hai vị sư huynh đều không còn là đối thủ của ta, sư phụ ta cũng nói không còn gì có thể dạy ta. Vì vậy, liền đưa ta tới Tây Uyên du học."
"Ngươi gặp gỡ người nào? A, không đúng, phải nói ngươi gieo vạ ai?"
Mạc Thiên Thu dựa về phía sau một chút, hếch hếch cằm: "Ngươi đoán xem."
"Ta làm sao biết?"
Mạc Thiên Thu kéo kéo khóe miệng, tựa hồ nhắc tới danh tự của người kia cũng không tình nguyện lắm.
"Tây Uyên Kiếm Tông, Hạo Phục." Thư Vô Khích mở miệng nói.
Lộ Tiểu Thiền lập tức phun ra ngoài một ngụm nước trà: "Cái gì... Tây Uyên Kiếm Tông? Ngươi đây có tính là đã gieo vạ một phương hay không a?"
Mạc Thiên Thu hơi kinh ngạc, nhìn Thư Vô Khích hỏi: "Tiền bối làm sao biết được?"
"Ta đã thấy Hạo Phục xuất kiếm, trên chuôi kiếm của hắn, có một tua kiếm, bện chính là điện huy của Thiên Thu Điện."
Lộ Tiểu Thiền sợ ngây người, lập tức vỗ tay nói: "Thiên Thu Điện chủ! Ngươi thật có tiền đồ a! Tây Uyên Kiếm Tông đó nha!"
"Hắn lúc ấy vẫn còn là Tây Uyên chưởng kiếm, Kiếm Tông chỗ quỷ nào a. Hắn hơn ta ngàn năm tu vi, ta đến du học, hắn dạy ta không ít thứ."
"Cho nên ngươi liền thích hắn?"
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, cố sự này thật tốt, cố sự này thật tuyệt! Mơ hồ ngửi thấy mùi vị máu chó đầy đầu!
"Người trong lòng của ta, không phải dạng như hắn." Mạc Thiên Thu rũ xuống mi mắt, tựa hồ hoài niệm đến người nào đó.
"Vậy người trong lòng của ngươi, là như thế nào?"
Mạc Thiên Thu hơi nhướng nhướng mày: "Ngươi đến cùng có muốn nghe ta nói hay không?"
"Ta nghe ngươi nói! Ngươi nói mau a!"
"Hạo Phục thân là chưởng kiếm, cùng sư muội của mình là Thuần Ninh Quân sớm có hôn ước. Việc sau đó ngươi đoán xem cũng biết."
"Ồ! Thuần Ninh Quân nhìn ngươi không vừa mắt, chia rẽ các ngươi?"
"Còn phá hỏng thanh danh của ta đây. Nàng nói ta có ý đồ phi lễ với nàng, giống như ngày hôm nay, đặt một cái bồn tắm thật lớn, ngồi vào bên trong. Ta còn chưa nói nàng phi lễ với con mắt của ta đây! Sau sự việc đó, toàn bộ Tây Uyên đều coi ta như kẻ thù, muốn đuổi ta đi."
"Thật là nữ tử cùng tiểu nhân khó nuôi mà."
"Nhưng Thuần Ninh Quân không chỉ là nữ tử, mà còn là tiểu nhân." Mạc Thiên Thu gợi lên khóe môi, trong nụ cười đều là ý tứ trào phúng, "Nàng làm hư pháp khí của Tây Uyên, còn đem tua kiếm của ta bỏ lại tại hiện trường. Tất cả mọi người ở Tây Uyên đã mang lòng trả thù đối với ta, cảm thấy ván đã đóng thuyền chính là ta làm."
Tuy rằng Mạc Thiên Thu nói rất đơn giản, Thuần Ninh Quân vu oan hắn cũng không có kỹ xảo gì đáng nói.
Nhưng phàm là càng đơn giản, người khác lại càng dễ dàng tin tưởng. Huống hồ lúc đó Tây Uyên đã đối với Mạc Thiên Thu có định kiến, hắn có trăm miệng cũng khó cãi.
"Hạo Phục đâu? Hắn cũng tin?"
Tuy rằng Mạc Thiên Thu nói năng nhẹ nhàng bâng quơ, Lộ Tiểu Thiền lại cảm giác được lúc đó hắn nhất định rất oan ức, rất tức giận.
"Hắn không tin. Nhưng hắn không tin thì được ích gì? Con người ta thống hận nhất chính là người khác vu hại ta, vì vậy ta liền hướng Thuần Ninh Quân hạ xuống chiến thiếp, Vấn Tiên Đài quyết định thư hùng."
"Làm rất khá! Chính là phải như vậy!" Lộ Tiểu Thiền vỗ tay nói.
"Ai ngờ nữ nhân chết bầm kia ngay đêm nhận được chiến thư của ta, liền bị thương, nói là có người ám toán nàng."
"Quá âm hiểm đi? Nàng đây là... đây là ám chỉ ngươi làm? Ngươi cũng không phải đánh không lại nàng, ám toán nàng làm gì?" Lộ Tiểu Thiền lộ ra biểu tình cực kỳ khinh thường đối với Thuần Ninh Quân.
"Ngươi chưa từng thấy Thuần Ninh Quân ra tay, làm sao biết ta nhất định có thể đánh thắng nàng?"
"Ta chính là cảm thấy ngươi khẳng định đánh thắng được nàng." Lộ Tiểu Thiền như chém đinh chặt sắt.
Mạc Thiên Thu vui vẻ, Lộ Tiểu Thiền nhìn linh quang rung động nhè nhẹ quanh người hắn, cùng với khóe môi cong lên nụ cười xấu xa của hắn, không nghi ngờ chút nào nếu như không phải Thư Vô Khích ngồi ở bên cạnh, Mạc Thiên Thu nhất định sẽ vươn hai tay nắm lấy mặt của y.
"Đúng vậy, bởi vì Thuần Ninh Quân không cách nào đến hẹn, liền mời người khác thay thế nàng tiếp chiến."
Khoảnh khắc ấy, tâm Lộ Tiểu Thiền như bị kim châm nhói lên một cái, mơ hồ đoán được sự tình phát sinh sau đó: "Thay nàng xuất chiến, chính là Tây Uyên chưởng kiếm lúc đó, Hạo Phục?"
"Đúng vậy. Ta đánh không lại Hạo Phục." Mạc Thiên Thu cười khẽ một tiếng, đặt chén trà xuống.
"Nếu Hạo Phục tin tưởng ngươi, thì không nên thay nàng xuất chiến a."
"Ngươi vẫn chưa rõ sao? Nếu như Thuần Ninh Quân thua, chịu nhục không phải một nữ lưu như nàng, mà là toàn bộ Tây Uyên. Là Tây Uyên Kiếm Tông khi đó lệnh cho Hạo Phục xuất chiến."
Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, trào phúng mà nở nụ cười: "Đường đường Tiên môn, Kiếm Tông một phương, vậy mà không hỏi đúng sai cong thẳng, chỉ cần danh tiếng?"
"Ai, cũng bởi vì vị Tây Uyên Kiếm Tông này quá tục khí, cho nên tu vi cứ ở tại tầng thứ nhất của cảnh giới "Đại Thế" bồi hồi không tiến. Trong trận đại chiến Tiên Ma năm ấy, liền trở thành pháo hôi." Mạc Thiên Thu híp mắt nở nụ cười.
"Sau đó thì sao? Coi như Hạo Phục xuất chiến, không đến nỗi giọt mồ hôi cũng không cho chảy đi?"
"Hạo Phục người này a, nếu xuất chiến liền sẽ dốc toàn lực ứng phó, sẽ không tha cho bất kỳ ai. Cho nên ta liền thua, thua hơi khó coi." Mạc Thiên Thu sờ sờ mũi, "Ta bị đuổi khỏi Tây Uyên. Hắn tự mình đến đưa ta đi, không cho các phái Tây Uyên tìm ta gây phiền phức, mãi đến tận khi đưa ta trở về Thiên Thu Điện của Đông Khư, quỳ gối trước mặt sư phụ ta thỉnh tội. Bất quá làm thế thì có ích gì?"
"Thanh danh của ngươi đã bị phá huỷ. Chẳng trách vị Dư chưởng môn kia gặp ngươi, liền quái gở, nói ngươi sẽ câu dẫn môn hạ nữ đệ tử của nàng."
"À không. Con người của ta, các ngươi đã nói ta là kẻ bất kham, ta liền muốn bất kham cho các ngươi xem. Bằng không người trong thiên hạ ở sau lưng nghị luận Mạc Thiên Thu ta, ta không duyên cớ lưng đeo bêu danh, hữu danh vô thực, thiệt thòi a."
"Vậy cũng tốt, ngược lại bản thân thích như thế nào liền như thế ấy, tiêu dao tự tại."
"Ai, chính là vậy đó!"
"Thế Thuần Ninh Quân thì sao? Nàng có gả cho Hạo Phục không?"
"Không a. Chỉ là rất lâu rồi chưa nghe thấy tin tức về nàng. Sau đó gặp phải đại chiến Tiên Ma, lúc đó Tây Uyên Kiếm Tông tịch diệt. Hạo Phục theo Kiếm Tông tham chiến bị thương nặng, sau khi trở lại Tây Uyên tiếp nhận vị trí Kiếm Tông, liền bế quan tu dưỡng, cho đến tận bây giờ."
"Ồ! Thì ra là như vậy. Cho nên lần này, ngươi muốn tìm Thuần Ninh Quân quyết đấu?"
"Đúng vậy! Lần này ta ngược lại muốn xem xem, nàng còn có thể tìm ai thay mình tiếp chiến." Mạc Thiên Thu cười xán lạn.
Lộ Tiểu Thiền xòe bàn tay ra: "Tốt! Không thành vấn đề! Ta toàn lực ủng hộ ngươi! Để nữ nhân xấu xa kia chịu giáo huấn một chút!"
"Đó là đương nhiên. Hạo Phục bế quan, bên trong Tây Uyên, ta cảm thấy không có ai là đối thủ của ta."
Nghe xong cố sự, Thư Vô Khích liền lôi kéo Lộ Tiểu Thiền trở về phòng của bọn họ.
Lộ Tiểu Thiền sờ tới sờ lui, mò tới mép giường.
Bên trong Trùng Loan Cung chi phí ăn mặc cũng không tệ lắm, nệm giường thật mềm mại, Lộ Tiểu Thiền nằm úp sấp ở phía trên, dùng mặt cọ cọ xuống giường, hai cái chân treo ở một bên giường, chờ Thư Vô Khích giúp y cởi giày.
Nhưng y không nghĩ tới, Thư Vô Khích ngồi xuống một bên giường, một chút động tĩnh đều không có.
Lộ Tiểu Thiền đang muốn vươn mình dậy, lại bị Thư Vô Khích ấn trở về.
"Vô Khích ca ca, ngươi làm gì a!"
Lộ Tiểu Thiền đang muốn đẩy thân thể lên, lại bị đối phương gắt gao ấn xuống.
Lộ Tiểu Thiền phóng ra linh khí của mình, muốn thừa thế xông tới hất văng bàn tay của Thư Vô Khích, lại không ngờ bị linh khí thâm hậu của đối phương đè xuống, thiếu chút nữa cả ván giường cũng muốn đè sụp.
Y vốn không phải đối thủ của Thư Vô Khích, dứt khoát nằm bò ra giường.
"Vô Khích ca ca, ngươi muốn tức giận, cũng phải nói rõ ràng cho ta biết. Bằng không dù ngươi có tức đến nổ toàn bộ Trùng Loan Cung, ta cũng không biết là tại sao."
"Hôm nay ngươi nhìn Mạc Thiên Thu tắm rửa, nhìn đến mê mẩn."
Thanh âm Thư Vô Khích lành lạnh, cảm giác như có một lưỡi kiếm băng lãnh sắc bén, đặt ở trên cổ Lộ Tiểu Thiền.
"A? Hắn tắm rửa, cái hắn có, ta đều có! Có cái gì đáng giá mê mẩn a!" Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng biện giải.
"Phải không?"
"Phải a!"
"Nhưng ta không cho là vậy." Thư Vô Khích khuỵu thấp thân thể, sợi tóc của hắn từ bả vai buông xuống, vừa vặn lướt qua hai má Lộ Tiểu Thiền.
Thực sự là mềm mại nhẵn nhụi, lại khiến lòng người ngứa ngáy.
"Ta chỉ là tưởng tượng một chút..."
"Ngươi tưởng tượng cái gì?"
"Ta tưởng tượng thời điểm Vô Khích ca ca ngươi tắm rửa... Ngồi ở trong thùng nước tắm, hai cánh tay khoát lên thành bồn tắm... Tóc của ngươi ướt đẫm, dán vào trên gáy... Ngươi nhắm mắt lại dựa vào bồn tắm, ngước cổ... Chờ ta đến..."
Đương nhiên là chờ ta đến thưởng thức a!
Lộ Tiểu Thiền nói được một nửa, cảm thấy bản thân vẫn nên hàm súc một chút mới tốt.
"Chờ ngươi đến làm gì?" Thư Vô Khích càng ép xuống thấp hơn, lúc nói chuyện hơi thở đều rơi trên cái gáy của Lộ Tiểu Thiền.
"Chờ ta đến hôn ngươi!"
Lộ Tiểu Thiền vừa mới nói xong, cả người đã bị Thư Vô Khích lăn tới.
Y còn chưa kịp thở ra một hơi, cái hôn của Thư Vô Khích liền cường thế mà đè ép xuống, đầu lưỡi đâm qua kẽ răng, một trận cuồng loạn càn quấy, Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa bị hôn đến tắt thở.
Vừa lúc ấy, từ hướng phòng của Mạc Thiên Thu truyền đến tiếng vang ong ong do kiếm trận va chạm phát ra.
Thư Vô Khích một phát giữ lấy lưng Lộ Tiểu Thiền, bế y lên từ trên giường nhỏ.
"Làm sao vậy?"
Chẳng lẽ Mạc Thiên Thu xảy ra vấn đề rồi? Thư Vô Khích nắm thật chắt lấy cổ tay Lộ Tiểu Thiền, nhắm mắt lại, đem linh khí của mình khuếch tán ra ngoài, thăm dò xem chuyện gì xảy ra.
Là có người đánh lén Mạc Thiên Thu, hơn nữa thực lực không thể khinh thường.
Sử dụng chính là kiếm trận do Hạo Phục tự mình sáng tạo.
Nhưng Mạc Thiên Thu cũng không phải hạng người hời hợt, trong phút chốc kết ra kiếm trận, còn phản kích đánh trúng tên đánh lén kia.
Một kích này kinh động đệ tử Tây Uyên, thời điểm bọn họ chạy tới, liền nhìn thấy gian phòng của Mạc Thiên Thu bị phá hủy, Mạc Thiên Thu ngự kiếm đuổi theo tên đánh lén kia, sắp bay ra khỏi Trùng Loan Cung.
Mạc Thiên Thu liên tiếp phát ra ba đạo kiếm trận, ép thẳng về phía tên đánh lén kia, đối phương không có ra tay phản kích, lại nhạy bén tránh thoát.
Lộ Tiểu Thiền nhắm mắt lại, mơ hồ phân biệt được tình hình trận chiến.
Vào lúc này, cửa phòng bọn họ bị đẩy ra, Pháp Ninh Chân Quân đi vào, hướng bọn họ hành lễ nói: "Quấy rầy hai vị ban đêm. Mới vừa nãy nghe nói Thiên Thu Điện chủ gặp phải kẻ đánh lén ám toán, không biết là chuyện ra sao?"
"Chúng ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Chỉ là điện chủ đã đuổi theo tên đánh lén kia. Còn có vài đệ tử Tây Uyên, cùng theo ở phía sau hắn." Lộ Tiểu Thiền đáp lời.
Pháp Ninh Chân Quân thở dài một hơi nói: "Tối nay không được yên ổn. Mấy vị quý khách của Thiên Thu Điện, không bằng theo ta đổi sang nơi đông đúc một chút, nơi có nhiều người, sẽ an ổn hơn."
Lộ Tiểu Thiền cũng không muốn vòng vo, nói thẳng: "Còn không phải là Tây Uyên các ngươi nhìn không lọt mắt Thiên Thu Điện chúng ta, cho nên an bài ở chỗ vắng vẻ thế này. Chờ điện chủ chúng ta bị đánh lén, người của các ngươi mới tới, cũng không biết có phải là cố ý hay không."
Pháp Ninh Chân Quân có chút lúng túng, nhưng dù sao cũng đuối lý.
Thiên Thu Điện chủ bị đánh lén tại Tây Uyên, thêm vào chuyện hắn vốn cùng Tây Uyên có chút hiềm khích, lại bị an bài ở chỗ xa xôi thế này, truyền ra ngoài, nói không chừng người ngoài còn thật sự cảm thấy là Tây Uyên nhân cơ hội muốn trả thù Mạc Thiên Thu.
"Không phải là các ngươi biết điện chủ chúng ta muốn hạ chiến thiếp cho người nào đó của Tây Uyên các ngươi, lại sợ người nào đó đánh không lại điện chủ chúng ta, liền cố ý phái người tới đánh lén, đả thương hắn đi?"
Pháp Ninh Chân Quân nhanh chóng xua tay: "Không không không! Chuyện này làm sao có thể! Làm sao có thể chứ!"
Lộ Tiểu Thiền biết Mạc Thiên Thu từng ở Tây Uyên chịu qua oan ức, đối với người Tây Uyên, bao gồm cả Pháp Ninh Chân Quân, đều không có sắc mặt tốt.
"Tiểu Thiền, chúng ta đi thôi." Thư Vô Khích xoa xoa bờ vai y.
Lộ Tiểu Thiền lại lo lắng: "Cái tên đánh lén Mạc Thiên Thu kia hình như rất lợi hại, Mạc Thiên Thu cứ đuổi theo như vậy, có thể bị nguy hiểm hay không?"
"Mạc Thiên Thu so với ngươi am hiểu xem xét thời thế hơn. Nếu hắn đuổi theo, vậy nhất định đối phương có chỗ nào đó hấp dẫn hắn."
Thư Vô Khích trả lời.
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền có chút cảm giác khó chịu, cái gì mà gọi là "Mạc Thiên Thu so với ngươi am hiểu xem xét thời thế hơn", lẽ nào Lộ Tiểu Thiền y rất ngu sao?
Bất quá đây là ân oán giữa Mạc Thiên Thu và Tây Uyên, e rằng người ngoài nhúng tay vào, sẽ càng thêm phiền toái.
Cũng may bọn họ vốn không có hành lý gì, trực tiếp đi theo Pháp Ninh Chân Quân sang phòng khách mới là được.
Trùng Loan Cung cùng Thái Lăng Các có điểm tương tự, chính là chỗ này cũng có không ít không gian hư ảo tầng tầng trùng điệp, khiến người không tìm ra đông tây nam bắc.
Để tỏ lòng tôn trọng đối với Trùng Loan Cung, cũng vì để tránh cho thương tổn lẫn nhau, bên trong hành lang uốn khúc của Trùng Loan Cung không cho phép ngự kiếm, Lộ Tiểu Thiền chỉ có thể đi bộ theo phía sau Pháp Ninh Chân Quân.
Chỉ là đi hồi lâu, đều không đi tới gian phòng Pháp Ninh Chân Quân chuẩn bị sẵn cho bọn họ, hơn nữa tiếng bước chân của Pháp Ninh Chân Quân, khiến Lộ Tiểu Thiền nghe ra được do dự cùng không tự tin trong lòng hắn.
"Pháp Ninh Chân Quân, còn chưa tới sao?"
Pháp Ninh Chân Quân ngừng lại: "Cái này... Cái này ta cũng không biết chuyện gì xảy ra... trình tự của không gian hư ảo luôn được an bài tốt, chẳng lẽ có người điều chỉnh?"
Lộ Tiểu Thiền nheo mắt lại, trước tiên là có người ám sát Mạc Thiên Thu, dẫn hắn rời khỏi.
Tiếp theo là Pháp Ninh Chân Quân dẫn bọn họ đi gian phòng mới, thế nhưng lạc đường!
Bên trong mỗi đại môn phái, có không gian hư ảo trùng điệp là chuyện bình thường, coi như tình cờ có người đẩy loạn trình tự, nhưng Pháp Ninh Chân Quân đã ở tại Trùng Loan Cung hơn ngàn năm sao có khả năng lạc đường không tìm ra phương hướng đây.
Trừ phi có người cố ý thiết kế không gian hư ảo thành mê cung!
"Pháp Ninh Chân Quân, ngươi có tín hiệu gì không? Phát ra ngoài, cho đệ tử trong môn của ngươi đi vào kiểm tra trình tự của không gian hư ảo!"
"Ta làm sao nghĩ đến mình có thể lạc đường bên trong Trùng Loan Cung a! Nơi nào chuẩn bị trước tín hiệu gì a!" Pháp Ninh Chân Quân phất phất tay, bộ dạng không biết phải làm thế nào cho phải.
Lộ Tiểu Thiền phát hiện một đường đi tới, trừ ba người bọn họ, thế nhưng không có gặp qua những người khác, xem ra mê cung này chính là có người cố ý rồi.
Mạc Thiên Thu chỉ là bị dẫn dụ đi mà thôi.
Nhìn nhìn Pháp Ninh Chân Quân, hắn không làm được Tây Uyên chưởng kiếm không phải không có nguyên nhân a!
Vừa lúc đó, phía cuối hành lang uốn khúc một thanh linh kiếm thuần trắng xé gió mà đến, khí thế sắc bén đến không cách nào ngăn cản, đánh thẳng về phía Pháp Ninh Chân Quân.
"Ôi chao!" kiếm trận Pháp Ninh Chân Quân kết ra, trong nháy mắt bị phá vỡ.
Lộ Tiểu Thiền một tay giữ lại Pháp Ninh Chân Quân, một tay xuất kiếm, nhưng kiếm của đối phương quá nhanh, trong nháy mắt liền muốn đâm trúng chóp mũi Lộ Tiểu Thiền.
Linh khí quanh thân Thư Vô Khích sôi trào, ngón tay điểm một cái, một kiếm trận chỉ có kích cỡ tương đương mũi kim chuẩn xác mà tràn đầy khí lực trùng kích chắn trước thanh linh kiếm thuần trắng kia.
Sợi tóc của Lộ Tiểu Thiền đều bị kiếm trận của Thư Vô Khích thổi bay lên.
"Liên Nguyệt Nguyên Quân."
Thư Vô Khích đem Lộ Tiểu Thiền kéo ra phía sau của mình, trong thanh âm tràn đầy hàn khí.
"Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt."
Liên Nguyệt khẽ cười, từ trong bóng tối lững thững đi đến, ngón tay của hắn cong lên, Liên Nguyệt kiếm liền bay ngược trở về trong tay hắn.
"Mấy ngày không gặp, Tiểu Thiền, ngươi thế nhưng đã có kiếm của riêng mình?" Liên Nguyệt Nguyên Quân nghiêng mặt sang nở nụ cười, "Đây không phải là thanh chí kiếm cuối cùng mà Diệp Hoa Nguyên Tôn rèn đúc đó chứ?"
Kiếm của Lộ Tiểu Thiền mới vừa lộ ra khỏi vỏ kiếm một chút, y liền dùng ngón tay đè nó trở về.
Làm người vẫn nên điệu thấp một chút mới an toàn. Năng lực còn chưa đủ, đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích, sẽ không tốt.
"Xì, mỗi lần ngươi vừa xuất hiện, liền không có chuyện tốt!"
Liên Nguyệt Nguyên Quân lộ ra thần sắc phiền muộn: "Nhưng ta thật sự là người tốt a!"
Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa không nhịn được mà khinh thường: "Cũng chỉ có đứa ngốc sư điệt Dạ Lâm Sương của ngươi, mới cảm thấy ngươi là người tốt thôi!"
Liên Nguyệt Nguyên Quân nhún bả vai nở nụ cười, mang theo một loại phóng đãng không kiêng kỵ gì.
"Tiểu Thiền, ngươi có biết không gian hư ảo này trùng điệp, thiên biến vạn hóa, khiến người khó lòng phòng bị không a?"
"Cái gì?"
Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân Lộ Tiểu Thiền liền biến mất, trong nháy mắt rơi thẳng xuống khoảng không.
Vô Ngân kiếm liền vọt đến dưới chân y, cấp tốc tha y bay lên, nhưng không gian hư ảo trên đỉnh đầu sắp sửa phong bế.
Thư Vô Khích duỗi cánh tay phải túm lấy y, nhưng không ngờ Liên Nguyệt Nguyên Quân một kiếm đâm tới, một đạo kiếm trận chấn động đến mức không gian hư ảo kia cũng muốn nứt ra.
Ánh mắt Thư Vô Khích mãnh liệt, sử dụng cả kiếm trận "Thiên Khuyết" để xung phá, nhưng vẫn không thể tóm được Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm lơ lửng, phát hiện bốn phía không có bất kỳ sinh linh nào, cho nên y cái gì cũng không nhìn thấy, không biết mình đang ở nơi nào.
Hai đại kiếm trận tương khắc lẫn nhau, Liên Nguyệt Nguyên Quân bị chấn ra xa mấy trượng, giữa màn sương khói, một bóng người chớp mắt đi tới trước mặt hắn, đôi mắt lãnh khốc mang theo tức giận ngập trời của Thư Vô Khích khiến hắn không rét mà run.
Liên Nguyệt kiếm khẩn cấp quay về, nhưng lại không đuổi kịp tốc độ của Thư Vô Khích, một tay của Thư Vô Khích đã bấu lấy cuống họng Liên Nguyệt Nguyên Quân.
"Y ở đâu!"
"Ngươi giúp ta một việc, ta trả y lại cho ngươi."
Liên Nguyệt Nguyên Quân ôm lấy khóe môi cười cười.
Liên Nguyệt kiếm hộ chủ, đâm thẳng vào sau ót Thư Vô Khích, cũng không rõ Thư Vô Khích tránh né thế nào, thân thể hắn nghiêng sang một bên, hai ngón tay kẹp lấy Liên Nguyệt kiếm.
Liên Nguyệt Nguyên Quân cười khổ một tiếng: "Xem ra tu vi của ta sắp sửa bị Ma đô hút khô cạn rồi, ngay cả kiếm mà ngươi cũng không cần xuất ra, đã có thể đưa ta vào chỗ chết."
"Tiểu Thiền ở nơi nào?"
Ngón tay Thư Vô Khích siết càng chặt hơn, đầu ngón tay sắp sửa bấm vào trong cổ họng Liên Nguyệt Nguyên Quân.
Liên Nguyệt Nguyên Quân không quan tâm sống chết, chỉ nhàn nhạt nhìn Thư Vô Khích.
Không gian hư ảo ngàn ngàn vạn vạn, đi ra khỏi Trùng Loan Cung không nói, thậm chí có khả năng đi tới Ma đô.
"Ngươi muốn ta làm cái gì?"
Thư Vô Khích cuối cùng vẫn buông lỏng tay, đem hắn ném ra ngoài.
Liên Nguyệt Nguyên Quân bắt đầu ho khan, một tay chống kiếm đứng dậy, hơi lảo đảo một chút.
"Thay ta mang Lâm Sương rời khỏi Trùng Loan Cung. Hắn rời khỏi, ta liền nói cho ngươi biết Lộ Tiểu Thiền ở nơi nào. Thời gian có hạn, ta cũng giấu y không được bao lâu. Nếu rơi vào tay ma anh*, nguyên đan có thể sẽ không còn."
[*anh ở đây nghĩa là trẻ con, ma anh là đứa trẻ lúc trước Liên Nguyệt ôm đi đó.]
Nói xong, Liên Nguyệt Nguyên Quân liền ngự kiếm bay lên, vô số không gian hư ảo đan xen, chắn trước mặt Thư Vô Khích.
Mà lúc này, Mạc Thiên Thu đuổi theo bóng người đánh lén mình, một đường bay ra khỏi Trùng Loan Cung, tốc độ bọn họ vô cùng nhanh, bỏ rơi đám đệ tử Trùng Loan Cung ở phía sau.
Người phía trước khoác áo choàng, không nhìn ra thân hình, hắn hướng về nơi vết nứt nhỏ hẹp nhất cũng là nơi sâu nhất Tây Uyên mà đi.
Mạc Thiên Thu hừ nhẹ một tiếng, cũng không tiếp tục truy đuổi, lơ lửng kiếm của mình, cao giọng nói: "Ngươi đã dẫn ta ra khỏi Trùng Loan Cung — còn muốn thế nào nữa?"
Đối phương cũng đột nhiên dừng lại.
"Ngươi không phải Thuần Ninh Quân. Nàng vừa thấy ta liền chột dạ, nhưng ngươi giả làm người hầu tiến vào thu dọn bồn tắm, ra tay nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, kiếm trận hồn hậu, so với tu vi của Thuần Ninh Quân cao hơn không ít."
Mạc Thiên Thu ngồi xuống trên kiếm của mình.
Đối phương vẫn không xoay người lại.
"Nếu ngươi còn che che giấu giấu, thứ cho ta không thể phụng bồi. Ta đây liền đi về ngủ."
Đối phương rốt cục xoay người sang, thế nhưng lại là một trong tam đại đệ tử của Hạo Phục — Triệu Lan Quân.
- ----
Editor lảm nhảm: thiệt chớ, từ tình tay tư đã biến thành tình tay năm rồi sao, ta nghi ngờ Hạo Phục năm xưa crush Mạc Thiên Thu nhưng người trong lòng Mạc Thiên Thu lại không phải ẻm, bế quan nhiều năm vẫn không loại bỏ được tâm ma, hahaha ~
Danh sách chương