Trans: Hoàng Anh +Beta
Một tay Giang Hàn Thanh vòng qua nắm lấy bả vai gầy guộc của cô, lập tức ôm trọn cô vào lòng.
Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, Chu Cẩn áp vào lồng ngực ấm áp của anh, nghe được nhịp tim bình ổn và thổn thức của anh.
Cổ họng cô khô khốc, giọng điệu yếu ớt hỏi anh: “Làm sao anh tìm được em?”
Giang Hàn Thanh áp má lên vầng trán thấm đẫm mồ hôi lạnh của cô, không trả lời mà chỉ nói: “Anh đến muộn rồi.”
Ý thức Chu Cẩn dần trở nên hỗn loạn, trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không thể tiếp tục gặng hỏi anh thêm nữa.

Lúc đến bệnh viện đã là mười giờ đêm, rèm ngăn được kéo ra, bác sĩ đang khâu lại vết thương cho Chu Cẩn.

Giang Hàn Thanh ngồi bên cạnh cô, đôi mắt đen láy tĩnh lặng như nước, nhìn chằm chằm vào cục bông vô trùng đã thấm đẫm máu, nhìn xem vết thương sâu hoắm đó được khâu lại từng mũi với nhau như thế nào.

Chu Cẩn lẳng lặng nhìn anh, bình tĩnh đến kỳ lạ, khóe mắt và chân mày chứa đầy cảm giác áp chế lạnh lẽo.

Có lẽ cô cũng đoán ra được là Giang Hàn Thanh đang lo lắng cho cô.
Ngay khi Chu Cẩn muốn mở miệng nói gì đó, thì có tiếng gọi từ ngoài rèm ngăn truyền đến: “Chu Cẩn”.
Chu Cẩn vội đáp lời, rất nhanh liền thấy Vu Đan ngó đầu vào.
“Cậu thế nào rồi?”
Vu Đan nhìn thấy cô đang choàng áo bệnh nhân, áo chống đạn và bộ đồ đen bó sát của cô đã được cởi bỏ, chỉ mặc một chiếc nịt ngực, cô ấy liền vội vàng đi vào.
Thêm một người khiến không gian càng nhỏ hẹp hơn.

Giang Hàn Thanh biết ý đứng lên trước, nói với Vu Đan: “Giúp tôi chăm sóc cô ấy một lát, được không?”
Vu Đan hơi ngỡ ngàng: “Không thành vấn đề.”
Giang Hàn Thanh đi thẳng ra ngoài không ngoảnh đầu lại.

Ngoài cửa, đứng trên hành lang yên tĩnh, Giang Hàn Thanh nhắm mắt lại, nhíu chặt mày.

Bao ức chế bị dồn nén bấy lâu lại lần nữa thức tỉnh, anh nhớ lại khoảnh khắc khi anh giương súng bóp cò.

“Giết người không phải rất đã sao!!”
Ngọn đèn chân không trên đầu như lần lượt bị dập tắt từng bóng từ phía cuối hành lang, giọng nói của Thích Nghiêm len lén trong bóng tối, lạnh lẽo vọng vào tai Giang Hàn Thanh.
“Nếu anh Giang đã có hiểu biết sâu rộng về lĩnh vực tâm lý học, vậy lẽ nào anh lại không biết tại sao tôi không thể không giết người?”
Cảnh tượng trước mắt anh nhòe đi, không thể nhìn rõ, chỉ có đầu kim của ống chích đang đung đưa trước mặt, chồng chéo lên nhau.
“Không có cách nào cả, nếu tôi không giế.t chết chúng, tôi nghĩ mình sẽ không thể có được bình yên.”
“Ví dụ như anh Giang đây, nhìn anh có vẻ ngay thẳng và là người rất có quy tắc, chẳng phải bây giờ anh đang muốn giết tôi sao?”

Giang Hàn Thanh nhắm mắt lại, đường nét từ cằm đến cổ xuống vai đều khẽ co xiết lại, tạo cho người khác một cảm giác lạnh lẽo vô cùng.

Anh dừng lại một lát, nghiến răng, nắm chặt cổ tay đang run rẩy.
Sau khi Giang Hàn Thanh đi ra ngoài, Vu Đan đến ngồi bên cạnh Chu Cẩn.

Bác sĩ xử lý rất nhanh, trước khi rời đi còn căn dặn cô một vài lưu ý đơn giản và khi nào đến tháo chỉ thì được.

Vu Đan chăm chú lắng nghe rồi nắn nót viết từng ý một.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Vu Đan cẩn thận cài cúc áo choàng cho Chu Cẩn rồi hỏi cô: “Còn đau không?”
Chu Cẩn lắc đầu.
Trong mắt Vu Đan hiện lên tia lo lắng: “Triệu Bình nói một mình cậu đi tìm tay bắn tỉa.

Cậu có biết là giáo sư Giang và Đội trưởng Đàm lo lắng cho cậu như thế nào không! Chu Cẩn, lần này là cậu gặp may, cậu có từng nghĩ nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
“Mình có chừng mực mà.” Chu Cẩn an ủi cô ấy qua loa, đổi chủ đề hỏi: “Nhân tiện, Triệu Bình thế nào rồi?”
Vu Đan nói: “Vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng.

Vốn dĩ Triệu Bình cũng muốn đi thăm cậu.

Mình bảo cậu ta về trước đi, cùng lúc phải chăm sóc hai bệnh nhân, mình không cam nổi.”
Chu Cẩn trầm mặc một hồi, lúc này cô mới lục tìm được một chút manh mối từ mớ hỗn độn trong đầu mình

Chu Cẩn lại hỏi: “Cục phó Diêu đâu? Ông ấy đã được cứu về chưa?”
Vẻ mặt của Vu Đan hơi cứng lại, lắc đầu, nặng nề nói: “Sau khi Cục phó Diêu bị thương, nhóm người đó đã kéo ông ấy lên xe, nấp dưới lửa đạn tẩu thoát rồi.”
Chu Cẩn kinh ngạc: “Sao lại như vậy?”
“Bọn mình đã tiến hành thẩm vấn các thuyền viên ngay trên tàu, cũng kiểm kê hàng hóa trên đó, quả thực tất cả đều là gỗ.

Đội trưởng Đàm nói lần quay lại này Cục phó Diêu đã nằm trong dự tính, nhóm người này ngay từ đầu đã nhắm vào cảnh sát.”
“Vậy Cục phó Diêu ông ấy…..?”
“Không rõ sống chết, nhưng đội trưởng Đàm đã tổ chức người đi tìm kiếm cứu nạn, hy vọng sẽ sớm nhận được tin tốt”.

Vu Đan cho rằng tình hình trước mắt không mấy khả quan, thở ra một hơi dài, “hơn nữa, đội trưởng Đàm đã thông báo trong cuộc họp, Cục phó Diêu đã phái một cảnh sát nằm vùng có mật danh là ‘Tàng Phong’ luôn ẩn nấp trong tổ chức này.


“Tàng Phong?”
Vu Đan gật đầu: “Nghe đâu lần giao dịch tại bến Kim Cảng này chính là tình báo của Tàng Phong gửi tới, nhưng dựa theo tình hình hiện tại thì xem ra cảnh sát ngầm của chúng ta rất có thể sớm đã bị phát hiện, cho nên mục tiêu tìm kiếm cứu nạn lần này là hai người.”
“…”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đôi mắt đỏ hoe của Tưởng Thành cứ lặp đi lặp lại hiện rõ trong tâm trí cô.
“Anh biết!”
Giọng điệu và nét mặt của Tưởng Thành khi đó như một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu cô.
Cảnh sát ngầm? Tàng Phong?
Chu Cẩn nghi hoặc, trong lòng trào dâng đủ loại phỏng đoán.
Vu Đan vẫn đang léo nhéo bên tai cô, khuyên cô đừng quan tâm tới những chuyện này mà cố gắng dưỡng thương cho thật tốt mới tính tiếp, rồi lại nhắc tới việc ở trong phòng chỉ huy, khi Giang Hàn Thanh nghe thấy Triệu Bình nói một mình cô đi bắt người, hoảng sợ đến nỗi mặt mũi tái xanh….
Nhưng Chu Cẩn không nghe lọt một lời nào.
Mười một giờ đêm, Giang Hàn Thanh và Chu Cẩn trở về nhà.
Tay Chu Cẩn không tiện lắm, Giang Hàn Thanh giúp cô bóp kem đánh răng.
Giang Hàn Thanh vắt khô khăn nóng muốn lau mặt cho Chu Cẩn, Chu Cẩn ngại việc này sẽ làm phiền tới anh, nói: “Để em tự làm.”
Cô giành lấy khăn, tuỳ ý lau qua hai lần.


Chu Cẩn kẹp phần tóc gãy sau tai, lộ ra làn da trắng nõn, lúc này Giang Hàn Thanh mới để ý thấy trên trán cô còn có một vết thương nhỏ.
“Đừng động đậy.”
Anh nắm tay Chu Cẩn, vén mớ tóc bị gãy ra để nhìn rõ hơn vết thương.

Ngón tay xoa xung quanh trán, thấy Chu Cẩn khẽ hắng giọng.

Giang Hàn Thanh nhẹ nhàng hỏi: “Đau không?”
Chu Cẩn lắc đầu: “Không đau.”
Giang Hàn Thanh thở dài thấp giọng nói: “Đi theo anh.”
Anh kéo Chu Cẩn, đặt cô ngồi xuống giường, rồi ra kệ tìm hộp thuốc, cẩn thận xử lý vết thương cho cô.
Khuôn mặt của Giang Hàn Thanh gần trong gang tấc, hô hấp cũng vậy, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô.

Đường nét trên khuôn mặt của anh anh tuấn hài hoà, ánh sáng nhẹ nhàng phủ bóng dưới hàng lông mi dài, che đi đôi mắt tĩnh lặng của anh.
Chu Cẩn nhìn đến ngây ngốc.

Môi cô mấp máy, trong lòng có rất nhiều khúc mắc muốn giãi bày với anh, nhờ Giang Hàn Thanh cho ý kiến, nhưng chuyện này còn liên quan đến Tưởng Thành…
Chu Cẩn muốn nói nhưng lại thôi.
Giang Hàn Thanh nhanh chóng bắt được cảm xúc của cô một cách dễ dàng, hỏi: “Em muốn nói gì với anh?”
Cô nén những nghi ngờ và mớ lộn xộn trong đầu xuống, trả lời: “Không có.”
“…”
Có lẽ anh nên nói với Chu Cẩn là lần sau nếu muốn nói dối anh, tốt hơn là nên kiểm soát cơ thể và hô hấp một chút.
Giang Hàn Thanh đưa tay lên, ngón tay cái xoa xoa mặt cô, nói: “Chu Cẩn, lần sau đừng làm như vậy nữa, được không?”
Chu Cẩn không cố chấp nữa, gật đầu đồng ý: “Em biết rồi.” Cô dừng lại, dường như nghĩ đến điều gì đó rồi hỏi anh: “Rốt cuộc anh tìm đến đó bằng cách nào?”
Rõ ràng là đội tìm kiếm cứu hộ vẫn chưa đến.
Cộng thêm lần trước ở bar Phượng Hoàng Lửa, dường như Giang Hàn Thanh luôn là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cô.
Giang Hàn Thanh quỳ một gối, ngước lên nhìn cô hồi lâu cũng không trả lời, vươn người hôn lên môi cô.

Chu Cẩn thuận theo nhắm mắt lại, nhưng lần này cô lại lơ đãng, phản ứng có chút tê dại.
Dường như Giang Hàn Thanh cũng ý thức được, nhưng không rút lui mà ôm lấy gáy cô tiếp tục nếm mút, nụ hôn vừa nóng bỏng lại dịu dàng.
Chu Cẩn đẩy vai anh, né tránh nụ hôn ngày càng thăm dò vào sâu hơn.

Tâm trí cô rối bời, có nhiều chuyện nghĩ không thông, thực sự không thể nâng tâm trạng của mình lên được: “Em hơi mệt.”
“…” Yên lặng một hồi, Giang Hàn Thanh nói: “Em ngủ đi.”
Có lẽ là vì quá mệt, ý thức của Chu Cẩn nhanh chóng chìm vào vực sâu tăm tối.
Cô không biết từ khi nào có một đoạn đường trải dài dưới chân, cô đi về phía trước, cứ thế mà đi cho đến khi trước mặt hiện ra một cánh cửa rất quen thuộc.
Chu Cẩn đẩy cửa ra liền nhìn thấy một bản thân mình khác đang cuộn tròn trên ghế sô pha ôm chăn.
“Ngủ một lát đi?” Tưởng Thành ngồi ở bên cạnh cô, cách qua lớp chăn mỏng vỗ nhẹ lưng cô, như đang dỗ dành: “Có muốn ăn chút gì không?”
Có mùi khói thuốc thoang thoảng trên đầu ngón tay anh.

Tưởng Thành bắt đầu hút thuốc từ khi nào? Có lẽ là trong khoảng thời gian đó.

Nhưng anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô, có lúc ngoài ban công, đôi khi ở ngoài cửa.
Có điều cô không mấy để tâm đến những điều này.
Cô co mình vào trong chăn, dựa vào lòng Tưởng Thành, tủi thân khóc với anh: “Em muốn anh trai em trở về.”
“Hãy tin anh, sớm muộn gì cũng có ngày, anh sẽ đích thân bắt được những tên đó và trả thù cho anh Xuyên.” Tưởng Thành vội lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, đừng khóc nữa, coi như anh cầu xin em, nghe lời anh, dậy uống ngụm cháo rồi đi ngủ nhé.”
Hình như anh đi xuống bếp, cô đợi rất lâu, nhưng lại không đợi được nữa.

Vừa lúc cô muốn đi tìm anh thì thấy Tưởng Thành không biết từ lúc nào đã mặc quân phục, đội mũ cảnh sát, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô có chút lo lắng: “Anh đi làm gì thế?”
“Tiểu Ngũ, là anh không tốt.” Tưởng Thành quay đầu lại nhìn về phía cô, ấn nhẹ vành mũ cảnh sát, ánh mắt đượm buồn, khóe miệng vẫn mang ý cười, “Sau này em đừng khóc nữa.”
Ánh sáng trên đầu dần lụi tắt, tất cả cảnh vật xung quanh đều chìm vào biển sâu tối tăm.
Cô không nhìn thấy Tưởng Thành, chỉ thấy bả vai đau dữ dội.
Cô vội gọi tên anh: “Tưởng Thành!”
Càng đuổi theo thì chân càng bước vào khoảng không vô định.

Giang Hàn Thanh nhanh chóng bị đánh thức, trên cánh tay lạnh ngắt, là nước mắt của Chu Cẩn.

Anh nhấc người dậy, ôm mặt cô và lau đi những giọt nước mắt trên má cô.
“Em gặp ác mộng sao?” Anh nhỏ giọng, ôm Chu Cẩn vào lòng, “Không sao, không sao rồi.”
Chỉ là trong đêm tối mịt mù này, tiếng nói mớ của Chu Cẩn vang lên quá rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.
Cô ở trong giấc mơ thấp giọng khóc lóc gọi: “Tưởng Thành.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện