Giang Hàn Thanh nhìn theo hướng chiếc đồng hồ treo trên bức tường trắng, kim giờ chỉ số “2”, không ai chú ý đến ngoại trừ anh, kim giây di chuyển theo chiều ngược lại.
Căn phòng này chứa đầy mùi vị thú tính của Thích Nghiêm, hay nói đúng hơn là đầy tính nghệ thuật mà hắn vẫn luôn nhắc tới.
Đồng hồ biểu thị thời gian Thích Nghiêm đã dành cho anh, bây giờ còn hai giờ nữa, khi kim đồng hồ quay trở lại điểm xuất phát, nếu Giang Hàn Thanh vẫn không xác định được vị trí chính xác của Chu Cẩn thì có nghĩa là trò chơi đã kết thúc.
Anh không có quá nhiều thời gian.
Tưởng Thành hỏi: “Cần tôi làm gì không?”
Giang Hàn Thanh ngạc nhiên nhìn Tưởng Thành, nhưng cũng không do dự, nói: “Vừa đi vừa nói.”

Trong xe cảnh sát, Bạch Dương chuyển những tư liệu thu thập được có liên quan đến Chiêm Vi cho Giang Hàn Thanh.
Bởi vì trước đây cậu ấy từng phụ trách mảng an ninh mạng, cũng có bạn trong phòng thông tin sở tỉnh, nhân tiện nghe ngóng được không ít tin tức.
Giang Hàn Thanh nhìn lướt qua, ánh mắt dừng ngay một bức ảnh nhóm trước đây do Chiêm Vi chụp khi còn ở trong đội đặc cảnh.
Càng nhìn, Giang Hàn Thanh càng nhíu chặt mày.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, anh cầm lấy điện thoại, nhắm mắt một lúc.
Tưởng Thành ngồi ở lái phụ, nhìn thấy biểu hiện của Giang Hàn Thanh qua gương chiếu hậu, liền hỏi: “Sao vậy?”
Giang Hàn Thanh lại mở mắt ra, lúc này ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, hỏi ngược lại: “Muốn xuống xe hút một điếu không?”
Sắc mặt Tưởng Thành trầm xuống: “Được.”
Bạch Dương không biết bọn họ định làm gì, chỉ có thể đỗ xe ở ven đường theo ý của Giang Hàn Thanh.
Giang Hàn Thanh và Tưởng Thành xuống xe, Bạch Dương ngồi một mình trong xe, từ cửa sổ nhìn ra thấy Tưởng Thành đang hút thuốc, sau đó quay ra đưa cho Giang Hàn Thanh một điếu.
Người sau từ chối, môi mấp máy, nhỏ giọng nói gì đó.
Vì khoảng cách khá xa nên Bạch Dương không nghe rõ.
Không lâu sau, Tưởng Thành dập tàn thuốc, hỏi anh: “Cậu có chắc chắn về phán đoán của mình không?”

Giang Hàn Thanh không trả lời, thẳng thừng nói: “Hiện tại không có thời gian để chứng minh sự chính xác hoàn toàn của phán đoán nữa đâu.”
Tưởng Thành nhướng mày, suy nghĩ một chút rồi buông lời chế giễu anh: “Tôi còn tưởng cậu là người lịch sự.”
Giang Hàn Thanh nói: “Hy vọng anh có thể giúp tôi.”
“Không phải giúp cậu, tôi là vì Chu Cẩn.” Tưởng Thành nhả ra khói thuốc cuối.
Giang Hàn Thanh nói: “Cảm ơn.”

Bệnh viện, trong phòng hồi sức.
Thắt eo Chiêm Vi va đập không nhẹ, nằm ở trên giường bệnh càng thêm khó chịu, lúc này anh ta một mình đứng bên cửa sổ, hưởng thụ không khí trong lành bên ngoài.
Tâm trạng anh ta đang rất thoải mái, nghĩ đến Chu Cẩn cũng sẽ vì vụ ‘8.17’ mà nộp mạng, Chu Xuyên nhất định sẽ càng đau khổ, anh ta liền cảm thấy vui vẻ.
Ai nói trả thù không vui?
Chu Xuyên đã cướp đi của anh ta nhiều thứ như thế, giẫm đạp lên anh ta nhiều năm như vậy, anh ta vẫn chưa từng có cơ hội thắng được Chu Xuyên một lần, bây giờ khiến cậu ta chết không nhắm mắt cũng tốt.
Mặt mũi Chiêm Vi tái xanh vì anh ta có vài vết bầm tím trên mặt, trông có chút thảm hại.
Vệ sĩ phụ trách bảo vệ Chiêm Vi gõ cửa, bước vào nói: “Bên ngoài có một người tên là Giang Hàn Thanh, tự xưng là chồng của Chu Cẩn, muốn gặp anh.”
Nghe đến cái tên này, lòng Chiêm Vi bất giác lo sợ.
Đối với Giang Hàn Thanh, Chiêm Vi biết, đây là người cực kỳ thông minh, khả năng quan sát nhạy bén phi thường, ngay cả Thích Nghiêm cũng từng là thất bại dưới tay cậu ta.
Chiêm Vi có thể lừa được Chu Cẩn và cảnh sát, nhưng không chắc sẽ lừa được Giang Hàn Thanh.
Nhưng điều anh ta có thể chắc chắn lúc này là Giang Hàn Thanh không hề biết rõ tình hình chuyện của đội đặc cảnh, nếu đã tìm ra một vài manh mối, hôm nay Chu Cẩn sẽ không đến thăm dò một mình, bây giờ Giang Hàn Thanh tuyệt nhiên sẽ không đến bệnh viện với thái độ cầu kiến.
Chiêm Vi hiểu điều anh ta cần làm nhất lúc này là lẩn tránh, trì hoãn khi có thể.
Dù sao anh ta cũng đã giúp Thích Nghiêm bắt được Chu Cẩn, ngang với việc chặn đứng họng Giang Hàn Thanh, cuối cùng hai người bọn họ đều sẽ chết.
Nếu không có họ, những bí mật của đội đặc cảnh sẽ vĩnh viễn chôn vùi dưới lòng đất, đến lúc đó anh ta mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Anh ta từ chối gặp với lý do bệnh.

Sau khi vệ sĩ chuyển lời đến, Chiêm Vi lắng nghe động tĩnh ngoài cửa một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng la đau đớn, là tiếng của vệ sĩ, sau đó cửa bị đẩy ra, rồi nhanh chóng đóng sầm lại.
Giang Hàn Thanh bước vào, đưa tay khóa trái cửa, lạnh lùng nhìn Chiêm Vi.
Chiêm Vi bị dọa cho mặt mày tái mét: “Cậu đang làm gì thế?”
Giang Hàn Thanh nhào tới, bàn tay trực tiếp bóp lấy cổ Chiêm Vi.
Đầu Chiêm Vi đập mạnh vào cửa kính, cơn đau buốt cùng choáng váng đan xen nhau, anh ta vặn tay Giang Hàn Thanh cố gắng chống cự, chỉ thấy một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua mắt.
Gần trong gang tấc.
Sự lạnh lẽo của mũi dao gần như đã tràn vào mắt anh ta, lòng Chiêm Vi đông cứng lại, khó mà kìm nén được nỗi sợ hãi lúc này, cơ vai bắt đầu co giật run rẩy.
Ngay lúc này thật không còn nghi ngờ gì về sức chèn ép của Giang Hàn Thanh lên người khác khi đối đầu trực diện.
“Chiêm Vi, nói cho tôi biết, Chu Cẩn đang ở đâu?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.” Chiêm Vi cố gằn giọng từ chiếc cổ họng bị bóp nghẹt của mình: “Về chuyện của Chu Cẩn, tôi rất xin lỗi, tôi thực sự không biết ai đó sẽ bắt cóc em ấy, họ giở trò với phanh xe của tôi, tôi cũng suýt chết…”
Vệ sĩ đang la hét bên ngoài, đập cửa rầm rầm, còn có tiếng của vợ Chiêm Vi, gọi bác sĩ và y tá.
So với sự hỗn loạn bên ngoài phòng bệnh, bên trong lại tĩnh lặng như băng.
Giang Hàn Thanh nói: “Anh biết tôi không có chứng cứ trực tiếp, cho nên định phủ nhận đến cùng, đúng không?”
Giang Hàn Thanh là một người thông minh, Chiêm Vi cũng là một người thông minh, nếu anh đã biết rõ đến như vậy rồi thì Chiêm Vi cũng không phải giả bộ nữa.
Chiêm Vi cười nhạt, nói: “Cậu, không còn nhiều thời gian nữa đâu, đừng lãng phí ở chỗ tôi.”
Lời lẽ anh ta ba phải khiến người khác khó mà nắm thóp được.
“Tôi không định nói với anh về bằng chứng.” Anh để ý đến ngón tay của Chiêm Vi, dường như càng khẳng định thêm phán đoán nào đó: “Anh vẫn đang đeo nhẫn cưới à.”
Chiêm Vi cau mày: “Ý cậu là gì?”
Giang Hàn Thanh kề lưỡi dao vào cổ họng anh ta, lấy điện thoại di động ra bấm nhanh một dãy số, sau đó đưa cho Chiêm Vi.
Sau khi kết nối, anh ta nhanh chóng nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé và giọng nói van xin thảm thương của một người phụ nữ.

“Trường phòng Chiêm!”
Người phụ nữ là bảo mẫu trong nhà Chiêm Vi, Chiêm Vi sẽ không nghe nhầm, vậy thì đứa bé lẽ nào là…
Chiêm Vi hoảng hốt: “Cậu muốn làm gì!”
Anh đã xem lý lịch và cuộc đời của Chiêm Vi, người cha nghiện cờ bạc còn người mẹ thì đau ốm liệt giường, có một cha mẹ như vậy nhưng sau khi Chiêm Vi thăng quan tiến chức lại không hề chối bỏ mà còn đón họ đến sống ở Hoài Sa, hết lòng chăm sóc.
Anh ta coi trọng gia đình, yêu thương vợ con, có thể nó không xuất phát từ tình yêu đơn thuần, nhưng ít nhất theo quan điểm của Chiêm Vi, một người đàn ông thành đạt phải có một gia đình viên mãn và trọn vẹn.
Anh ta có điểm yếu của mình.
Muốn nhận được thông tin mong muốn từ đối phương một cách nhanh chóng và hiệu quả, phải nắm được điểm yếu của anh ta.

Lúc này, Tưởng Thành đang ngồi trên sô pha, ôm cậu con trai nhỏ của Chiêm Vi.
Nguồn điện trong nhà đã bị cắt, cửa kính thông ra ban công mở toang, gió từ bên ngoài thổi tung tấm rèm vải xanh nhạt.
Bóng dáng mờ ảo khiến nửa người anh chìm trong bóng tối, khuôn mặt anh ẩn hiện dưới vành mũ.
Tưởng Thành cho Chiêm Vi nghe đủ tiếng khóc nỉ non của đứa bé rồi cúp điện thoại.
Anh ấy đặt lòng bàn tay lên lưng em bé và vỗ nhẹ.

Chẳng bao lâu, đứa bé ngừng khóc.
Vì quá nhỏ nên gương mặt vẫn còn nhăn nheo và có chút xấu xí.
Tưởng Thành cười nói: “Ngoan.”

Sau tiếng bíp, khuôn mặt của Chiêm Vi trở nên gớm ghiếc.

Anh ta kiêu căng nói: “Giang Hàn Thanh, cậu đang uy hiếp tôi? Cậu thật sự dám động đến gia đình tôi!”
Giang Hàn Thanh chậm rãi nói: “Chiêm Vi, anh nhìn cho rõ, không phải là tôi làm.”
“Cậu xúi giục người ta giết người thì cũng đều phạm tội như nhau.”
“Tôi chỉ nói với anh ta rằng chính anh đã phản bội lực lượng cảnh sát và để lộ thông tin về đặc vụ ngầm chuyên án của vụ ‘8.17’ cho Thích Nghiêm, hiện tại do không đủ chứng cứ nên không cách nào khiến anh chịu nhận tội.


Giang Hàn Thanh nói: “Tên anh ta là Tưởng Thành, chắc hẳn anh không lạ gì với cái tên này.”
Chiêm Vi hét lên: “Tôi không làm điều đó!”
“Ồ, câu nói này của anh là thật.” Ánh mắt Giang Hàn Thanh sắc như dao mổ, vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Nhưng có một vài chuyện, anh càng không thừa nhận, anh ta lại càng cho rằng đó là thật.

Diêu Vệ Hải và Mạnh Tuấn Phong chết thảm như vậy, anh nghĩ Tưởng Thành sẽ buông tha cho người đã bán đứng họ không? Có dám giết con trai anh để trút bỏ hận thù hay không?”
“Cậu!”
Chiêm Vi thật muốn mắng anh là đồ vô liêm sỉ, không ngờ Giang Hàn Thanh lại có thể giở trò hèn hạ như vậy.
Lợi dụng Tưởng Thành để ép buộc anh ta?
Chiêm Vi tự hỏi mình đã xảy ra sơ suất ở đâu, sao Giang Hàn Thanh có thể nghi ngờ anh ta nhanh như vậy? Anh ta đã động tay động chân với xe của mình, cố gắng đặt mình vào vị trí của nạn nhân để tránh bị nghi ngờ.
Rõ ràng mọi thứ đang diễn ra rất suôn sẻ…
“Chiêm Vi, tôi đến đây để thương lượng với anh.

Tôi đã cho anh thấy kỹ năng đàm phán, chứng minh giá trị của mình.” Giang Hàn Thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta: “Còn anh?”
Chiêm Vi im lặng một lúc, ánh mắt lạnh lùng, đáp: “Tôi không biết.”
Sắc mặt Giang Hàn Thanh trắng bệch, bàn tay cầm dao găm bất giác run lên lại bị anh nắm chặt lấy.
“Tôi thực sự không biết,” Chiêm Vi lặp lại.
Ánh mắt Giang Hàn Thanh lập tức trở nên sắc bén và dữ tợn, anh nắm lấy cổ áo Chiêm Vi, ‘rầm’ một tiếng, ấn mạnh anh ta xuống giường bệnh.
Khi Chiêm Vi nhìn thấy thứ ánh sáng lạnh lẽo vung xuống, anh ta kinh ngạc hét lên.

Cơn đau như mong đợi đã không ập đến, lưỡi dao đâm xuyên qua kẽ tay, với một đường xiên, nó chạm lên ngón tay anh ta.
“Anh không có cơ hội thứ hai đâu!”
“Tôi chỉ biết một nơi, trang viên Nam Sơn!” Chiêm Vi nhìn mũi dao, cảm thấy da đầu tê dại, “Trang viên Nam Sơn!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện