Editor Beta-er Công Tử Như Họa
Cố An Lan không muốn kể chuyện của Lý Mạnh Hân cho Lục Phi Nhi nghe, nên chỉ tóm gọn lại: "Tớ không đánh nhau đâu, vì tớ có người bạn gặp chuyện nên.. Tớ vay hai trăm nghìn của Phó Ngôn Thần. Thẻ của tớ bị khóa rồi, với cả tớ cũng không có nhiều tiền mặt đến thế. Chị tớ không chịu giúp tớ nữa rồi, chỉ còn cậu thôi."
Sợ Lục Phi Nhi không tin, Cố An Lan còn đưa số dư tài khoản cho cô nàng xem.
Số dư: 2, 5 tệ.
Lục Phi Nhi cố nhịn cười, có chút hả hê: "Chà chà, không ngờ nha, Cố đại thiếu gia cũng có ngày hôm nay. Dùng mật khẩu sáu số để bảo vệ hai số của cậu, à không, một số chứ, cũng được rồi."
"..."
Tớ nghĩ cậu đang cười vào mặt tớ, nhưng tớ không thấy gì khả nghi cả.
Cố An Lan xoa mặt, vì phải nhờ vả người ta nên cậu cố nhịn không để ý đến thái độ chế giễu của Lục Phi Nhi.
"Khỏi cần nghi ngờ làm gì, tớ đang cười vào mặt cậu đó." Lục Phi Nhi híp mắt lại, mắt đong đầy ý cười, khoan thai lấy khăn giấy ra lau miệng.
Thấy Lục Phi Nhi đang chuẩn bị thu dọn bát đũa, Cố An Lan nhanh tay túm cô nàng lại: "Lục Phi Nhi kia cậu có cho mượn hay không thì nói một câu đi!"
"Không cho." Lục Phi Nhi từ chối không hề chần chừ, đùa à, sao cô nàng dám làm trái lời bạn thân chứ. Lục Phi Nhi đứng dậy, lại thấy Cố An Lan đang cúi đầu ủ rũ, thở hắt ra.
Cô nàng đột nhiên nghĩ đến gì đó, mắt sáng rực lên.
"A, tớ có thể nói giúp cậu trước mặt chị cậu, nhưng cậu phải đồng ý một điều kiện của tớ."
Kết thúc tiết tự học buổi tối, Thời Thanh Ninh quay về nhà. Cô thấy một đôi giày khác xuất hiện ở huyền quan, đột nhiên thấy trong lòng cứ khó chịu.
Sau khi cô vào phòng khách thì cả người đều khó chịu.
"Cố An Lan, rốt cục em muốn quậy đến thế nào đây!"
Cố An Lan đang gội đầu trong nhà tắm, nghe Thời Thanh Ninh hét lên như vậy, giật bắn mình theo bản năng. Khụ khụ, đó chắc chắn là phản xạ có điều kiện.
Cậu mở vòi sen, gội sạch hết bọt trên tóc đi, với lấy chiếc khăn lau đầu, rồi lại đứng vuốt tóc một lúc, chắc chắn mình đã đủ đẹp trai và không bị thua về khí thế rồi mới bước ra.
"Như chị thấy đó, từ hôm nay trở đi em cũng muốn ở đây. Phòng khách là địa bàn của em rồi.
Ghế sô pha ba chỗ bị đổi thành bốn chỗ, bình lọc nước bị chuyển từ góc tường sang bên cạnh TV. Thêm một cái gối màu xám nhạt ở trên ghế, còn có một tấm chăn mỏng.
Trên bàn trà có để bàn chải đánh răng và cốc đánh răng, còn có một bộ mỹ phẩm dưỡng da dành cho nam chưa được bóc vỏ.
Bên cạnh bàn là một chiếc vali.
Thời Thanh Ninh giơ chân lên rồi lại hạ xuống, tay nắm chặt thành nắm đấm, giận sôi gan:" Em muốn ở đây à? Sao em không lên trời ở luôn đi. Nhà nhỏ thế này em đến đây làm gì! "
Phòng khách bị Cố An Lan bày bừa ra như thế, giờ còn không có chỗ đặt chân nữa rồi.
" Em không biết, đây là nhà ông ngoại, em cũng là cháu của ông mà, sao em không được ở đây chứ? "
Cố An Lan ngồi lên ghế, nói xong thì cởi dép khoanh chân lên, nhìn như chó đi chiếm địa bàn.
" Em, mau dọn hết đồ rồi về nhà đi, nhanh trước khi chị giận lên, nếu không.. "
Thời Thanh Ninh ném túi sách lên ghế, đi vòng qua trước mặt Cố An Lan, dùng một chiêu khóa họng ghì Cố An Lan lại, lạnh lùng cất giọng uy hiếp.
" Em không đi đâu hết! "Cố An Lan lớn tiếng phản bác, nói gì thì nói cậu sẽ không cho chị mình ở chung với tên Phó Ngôn Thần đáng ghét kia đâu! " Tôi đang quấy rầy hai người phải không? "
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói vừa lạ vừa quen, Thời Thanh Ninh cứng đờ cả người, không dám nhìn ra phía cửa. Cô cười ha ha buông Cố An Lan ra, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, nói rất dịu dàng:" Cân nhắc kỹ đề nghị của chị đi, em về nhà mình ở, rộng rãi biết bao nhiêu đúng không nào? "
" Chị, chị.. "Cố An Lan nghi ngờ tai mình có vấn đề, người trước mắt này chắc chắn là chị của cậu mà.
Nhưng kiểu lật mặt như trở bàn tay này..
" Chị đi làm bài tập đây. "Thời Thanh Ninh nói thêm một câu rồi chạy thẳng về phòng, đóng chặt cửa lại.
Trong phòng khách, Cố An Lan nhặt chiếc khăn bị rơi dưới đất lên, có chút thâm ý nhìn Phó Ngôn Thần.
Hai lần rồi, sau khi thằng cha này xuất hiện thì chị mình đều thay đổi thái độ.
Nghĩ đến một khả năng nào đó, Cố An Lan sợ hãi mở to mắt, đứng phắt dậy, nghiêm khắc cảnh cáo Phó Ngôn Thần:" Không cho cậu làm gì chị gái tôi, nếu không tôi liều mạng với cậu! "
Phó Ngôn Thần lạnh nhạt liếc Cố An Lan một cái, không thèm để ý rồi bước vào phòng sách.
Cuối cùng, mặc cho Thời Thanh Ninh nói thế nào, Cố An Lan vẫn mặt dày khóc lóc làm nũng ăn vạ không chịu đi, chấp nhận ngủ ở ghế sô pha.
Hai ngày sau, ông Thời quay về, thấy cháu ngoại trai cũng đến thì không chỉ không tức giận mà còn vui mừng khôn tả.
Ông thương cháu ngoại phải ngủ sô pha nên bản thân thì đến võ quán ngủ, để cháu ngoại trai ngủ trong phòng của mình. Ông rất yên tâm để ba đứa cháu ở chung một nhà, nói là để học tập lẫn nhau.
Hôm nay, lần đầu tiên Thời Thanh Ninh đến muộn, cùng với đó là học sinh mới chuyển đến Phó Ngôn Thần cũng đến muộn.
" Báo cáo thầy, chúng em ngủ rồi ạ. "Vì phải chạy đến trường nên mái tóc buộc đuôi ngựa của Thời Thanh Ninh hơi rối. Cô vén những lọn tóc bị tuột ra đằng sau, gò má đỏ hồng như quả táo chín.
Tiết đầu tiên là tiết tiếng Anh, thầy giáo là một du học sinh khá hài hước, nghe xong câu báo cáo của Thời Thanh Ninh thì trêu ghẹo:" Hai em ngủ chung rồi à?"
Phó Ngôn Thần đứng bên cạnh Thời Thanh Ninh, nhếch môi cười trước mặt mọi người.
Có vẻ tâm trạng đang tốt
Cố An Lan không muốn kể chuyện của Lý Mạnh Hân cho Lục Phi Nhi nghe, nên chỉ tóm gọn lại: "Tớ không đánh nhau đâu, vì tớ có người bạn gặp chuyện nên.. Tớ vay hai trăm nghìn của Phó Ngôn Thần. Thẻ của tớ bị khóa rồi, với cả tớ cũng không có nhiều tiền mặt đến thế. Chị tớ không chịu giúp tớ nữa rồi, chỉ còn cậu thôi."
Sợ Lục Phi Nhi không tin, Cố An Lan còn đưa số dư tài khoản cho cô nàng xem.
Số dư: 2, 5 tệ.
Lục Phi Nhi cố nhịn cười, có chút hả hê: "Chà chà, không ngờ nha, Cố đại thiếu gia cũng có ngày hôm nay. Dùng mật khẩu sáu số để bảo vệ hai số của cậu, à không, một số chứ, cũng được rồi."
"..."
Tớ nghĩ cậu đang cười vào mặt tớ, nhưng tớ không thấy gì khả nghi cả.
Cố An Lan xoa mặt, vì phải nhờ vả người ta nên cậu cố nhịn không để ý đến thái độ chế giễu của Lục Phi Nhi.
"Khỏi cần nghi ngờ làm gì, tớ đang cười vào mặt cậu đó." Lục Phi Nhi híp mắt lại, mắt đong đầy ý cười, khoan thai lấy khăn giấy ra lau miệng.
Thấy Lục Phi Nhi đang chuẩn bị thu dọn bát đũa, Cố An Lan nhanh tay túm cô nàng lại: "Lục Phi Nhi kia cậu có cho mượn hay không thì nói một câu đi!"
"Không cho." Lục Phi Nhi từ chối không hề chần chừ, đùa à, sao cô nàng dám làm trái lời bạn thân chứ. Lục Phi Nhi đứng dậy, lại thấy Cố An Lan đang cúi đầu ủ rũ, thở hắt ra.
Cô nàng đột nhiên nghĩ đến gì đó, mắt sáng rực lên.
"A, tớ có thể nói giúp cậu trước mặt chị cậu, nhưng cậu phải đồng ý một điều kiện của tớ."
Kết thúc tiết tự học buổi tối, Thời Thanh Ninh quay về nhà. Cô thấy một đôi giày khác xuất hiện ở huyền quan, đột nhiên thấy trong lòng cứ khó chịu.
Sau khi cô vào phòng khách thì cả người đều khó chịu.
"Cố An Lan, rốt cục em muốn quậy đến thế nào đây!"
Cố An Lan đang gội đầu trong nhà tắm, nghe Thời Thanh Ninh hét lên như vậy, giật bắn mình theo bản năng. Khụ khụ, đó chắc chắn là phản xạ có điều kiện.
Cậu mở vòi sen, gội sạch hết bọt trên tóc đi, với lấy chiếc khăn lau đầu, rồi lại đứng vuốt tóc một lúc, chắc chắn mình đã đủ đẹp trai và không bị thua về khí thế rồi mới bước ra.
"Như chị thấy đó, từ hôm nay trở đi em cũng muốn ở đây. Phòng khách là địa bàn của em rồi.
Ghế sô pha ba chỗ bị đổi thành bốn chỗ, bình lọc nước bị chuyển từ góc tường sang bên cạnh TV. Thêm một cái gối màu xám nhạt ở trên ghế, còn có một tấm chăn mỏng.
Trên bàn trà có để bàn chải đánh răng và cốc đánh răng, còn có một bộ mỹ phẩm dưỡng da dành cho nam chưa được bóc vỏ.
Bên cạnh bàn là một chiếc vali.
Thời Thanh Ninh giơ chân lên rồi lại hạ xuống, tay nắm chặt thành nắm đấm, giận sôi gan:" Em muốn ở đây à? Sao em không lên trời ở luôn đi. Nhà nhỏ thế này em đến đây làm gì! "
Phòng khách bị Cố An Lan bày bừa ra như thế, giờ còn không có chỗ đặt chân nữa rồi.
" Em không biết, đây là nhà ông ngoại, em cũng là cháu của ông mà, sao em không được ở đây chứ? "
Cố An Lan ngồi lên ghế, nói xong thì cởi dép khoanh chân lên, nhìn như chó đi chiếm địa bàn.
" Em, mau dọn hết đồ rồi về nhà đi, nhanh trước khi chị giận lên, nếu không.. "
Thời Thanh Ninh ném túi sách lên ghế, đi vòng qua trước mặt Cố An Lan, dùng một chiêu khóa họng ghì Cố An Lan lại, lạnh lùng cất giọng uy hiếp.
" Em không đi đâu hết! "Cố An Lan lớn tiếng phản bác, nói gì thì nói cậu sẽ không cho chị mình ở chung với tên Phó Ngôn Thần đáng ghét kia đâu! " Tôi đang quấy rầy hai người phải không? "
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói vừa lạ vừa quen, Thời Thanh Ninh cứng đờ cả người, không dám nhìn ra phía cửa. Cô cười ha ha buông Cố An Lan ra, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, nói rất dịu dàng:" Cân nhắc kỹ đề nghị của chị đi, em về nhà mình ở, rộng rãi biết bao nhiêu đúng không nào? "
" Chị, chị.. "Cố An Lan nghi ngờ tai mình có vấn đề, người trước mắt này chắc chắn là chị của cậu mà.
Nhưng kiểu lật mặt như trở bàn tay này..
" Chị đi làm bài tập đây. "Thời Thanh Ninh nói thêm một câu rồi chạy thẳng về phòng, đóng chặt cửa lại.
Trong phòng khách, Cố An Lan nhặt chiếc khăn bị rơi dưới đất lên, có chút thâm ý nhìn Phó Ngôn Thần.
Hai lần rồi, sau khi thằng cha này xuất hiện thì chị mình đều thay đổi thái độ.
Nghĩ đến một khả năng nào đó, Cố An Lan sợ hãi mở to mắt, đứng phắt dậy, nghiêm khắc cảnh cáo Phó Ngôn Thần:" Không cho cậu làm gì chị gái tôi, nếu không tôi liều mạng với cậu! "
Phó Ngôn Thần lạnh nhạt liếc Cố An Lan một cái, không thèm để ý rồi bước vào phòng sách.
Cuối cùng, mặc cho Thời Thanh Ninh nói thế nào, Cố An Lan vẫn mặt dày khóc lóc làm nũng ăn vạ không chịu đi, chấp nhận ngủ ở ghế sô pha.
Hai ngày sau, ông Thời quay về, thấy cháu ngoại trai cũng đến thì không chỉ không tức giận mà còn vui mừng khôn tả.
Ông thương cháu ngoại phải ngủ sô pha nên bản thân thì đến võ quán ngủ, để cháu ngoại trai ngủ trong phòng của mình. Ông rất yên tâm để ba đứa cháu ở chung một nhà, nói là để học tập lẫn nhau.
Hôm nay, lần đầu tiên Thời Thanh Ninh đến muộn, cùng với đó là học sinh mới chuyển đến Phó Ngôn Thần cũng đến muộn.
" Báo cáo thầy, chúng em ngủ rồi ạ. "Vì phải chạy đến trường nên mái tóc buộc đuôi ngựa của Thời Thanh Ninh hơi rối. Cô vén những lọn tóc bị tuột ra đằng sau, gò má đỏ hồng như quả táo chín.
Tiết đầu tiên là tiết tiếng Anh, thầy giáo là một du học sinh khá hài hước, nghe xong câu báo cáo của Thời Thanh Ninh thì trêu ghẹo:" Hai em ngủ chung rồi à?"
Phó Ngôn Thần đứng bên cạnh Thời Thanh Ninh, nhếch môi cười trước mặt mọi người.
Có vẻ tâm trạng đang tốt
Danh sách chương