Edit: Thanh
================
Từ sau đêm Khương Từ làm căng với anh, Thẩm Thính Nam cũng không tiếp tục đi tìm cô nữa.
Dù sao anh đã sống hơn hai mươi mấy năm chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai, một cô gái nhỏ mà thôi, quan hệ bế tắc thì cứ bế tắc thôi, chẳng lẽ còn muốn anh đi theo dỗ dành?”
Nhưng chuyện này làm anh rất phiền, đúng là anh đuối lý. Bình thường không nghĩ tới thì không sao, nhưng một khi nghĩ tới, trong ngực anh lại cảm thấy khó chịu, luôn cảm thấy có gì đó chắn ngang, khiến lòng anh thỉnh thoảng lại dâng lên chút áy náy.
Tối hôm đó là sinh nhật bạn anh, bọn họ ăn cơm ở một nhà hàng tư nhân trên đường Ngô Đồng, Thẩm Thính Nam hiếm khi tới sớm, gần đây anh bị chuyện của Khương Từ làm cho tâm trạng không tốt lắm, luôn cảm giác có chuyện gì đó nghẹn lại trong ngực, không lên không xuống, lúc rảnh rỗi kiểu gì cũng sẽ không khống chế được nhớ tới.
Lúc Lục Thành tới, nhìn thấy Thẩm Thính Nam lười biếng dựa vào ghế thất thần, anh ấy đi quá kéo ghế bên cạnh Thẩm Thính Nam ngồi xuống, nói: “Hôm nay cậu đến sớm thế, dạo này không bận à?”
Thẩm Thính Nam không quan tâm “ừ” một tiếng, chán nản nghịch chiếc bật lửa trong tay, cụp mắt xuống không biết đang nghĩ gì.
Lục Thành liếc anh một cái, hóng chuyện hỏi: “Cậu sao thế? Hiếm khi thấy cậu có dáng vẻ không yên lòng như vậy.”
Anh ấy vừa nói xong, điện thoại trên bàn của Thẩm Thính Nam bỗng nhiên rung lên.
Thẩm Thính Nam nhìn thoáng qua, thấy là tin nhắn thông báo số dư của ngân hàng.
Anh như đang nghĩ đến gì đó, không tự giác nhíu mày, cầm điện thoại lên xem, quả nhiên lại là một tin nhắn chuyển khoản.
Bắt đầu từ hai tháng trước, mỗi tháng Khương Từ đều đúng giờ chuyển một khoản tiền cho Thẩm Thính Nam, cuối tháng chín chuyển tám ngàn, cuối tháng mười chuyển mười ngàn, tới hôm nay là lần thứ ba, lần này cô chuyển mười lăm ngàn.
Sắc mặt Thẩm Thính Nam có chút khó coi nhìn chằm chằm vào tin nhắn của ngân hàng một lúc lâu không nói gì, cũng không bỏ điện thoại xuống.
Lục Thành hiếu kì lại gần nhìn một cái, nhìn thấy mấy thông báo chuyển tiền liên tiếp thì tò mò hỏi: “Ai vậy? Tháng nào cũng chuyển tiền cho cậu.”
Cuối cùng Thẩm Thính Nam cũng khóa màn hình điện thoại, trong lòng buồn bực ném điện thoại lên bàn.
Im lặng một lúc, anh vẫn quay đầu nhìn Lục Thành, nói: “Hỏi cậu chuyện này.”
Lục Thành hiếm thấy Thẩm Thính Nam nghiêm túc muốn hỏi chuyện anh ấy như vậy, anh ấy cũng không khỏi nghiêm túc hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Thính Nam im lặng vài giây, như thể sắp xếp lại lời nói, một lúc lâu sau anh mới hỏi một câu: “Nếu cậu không cẩn thận xúc phạm một người phụ nữ, có cách nào để dỗ người đó vui vẻ không?”
Lục Thành bỗng dưng mở to hai mắt, hóng hớt hỏi: “Ai vậy? Bên cạnh cậu có phụ nữ lúc nào thế? Sao tôi lại không biết?”
Thẩm Thính Nam nhíu mày nói: “Hỏi cậu cái gì thì cậu trả lời cái đó đi, sao cậu nhiều chuyện thế?”
Lục Thành nói: “Chuyện này đương nhiên phải hỏi rõ ràng rồi, dù sao mỗi người phụ nữ đều không giống nhau, cách dỗ dành cũng không giống nhau.”
Thẩm Thính Nam cau mày nhìn chằm chằm Lục Thành, mãi mới trả lời anh ấy, “Khương Từ.”
Lục Thành nghe vậy thì có chút kinh ngạc, “Em gái hời của cậu? Không phải, sao cậu lại đắc tội người ta?”
Thẩm Thính Nam phiền phức nói: “Cậu đừng quan tâm tôi đắc tội người ta thế nào, tóm lại chính là đắc tội rồi, hơn nữa còn là tôi có lỗi, nói xin lỗi cũng không có tác dụng.”
Lục Thành có chút ngạc nhiên, nói: “Sao tính tình cô em gái này của cậu còn lớn thế?”
Thẩm Thính Nam nhíu mày nhìn anh ấy: “Rốt cuộc cậu có cách không, không có cách thì đừng nói nhiều nữa.”
Lục Thành nói: “Đương nhiên là có.”
Lục Thành tự nhận mình rất giỏi dỗ dành phụ nữ, có chút kinh nghiệm chỉ cho Thẩm Thính Nam mấy chiêu, nói: “Phụ nữ đó à, dù lớn hay nhỏ thì trời sinh đều rất yêu cái đẹp, cậu tặng chút châu báu trang sức, lại thêm mấy cái túi xách thì không có gì không giải quyết được.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy thì nhíu mày, nói: “Đổi cách khác đi, cô ấy không thích những thứ này.”
Lục Thành khó hiểu, “Cậu lại chưa từng tặng làm sao biết người ta không thích.”
Thẩm Thính Nam liếc mắt nhìn Lục Thành như nhìn một thằng ngốc, cuối cùng vẫn thu hồi ánh mắt, nản lòng nói: “Bỏ đi, đầu tôi úng nước mới đến hỏi cậu loại vấn đề này.”
Lục Thành: “...”
*
Cuối tháng mười hai Thẩm Thính Nam trở về nhà họ Thẩm một chuyến. Lúc đó anh chỉ về lấy chút đồ, khi đi ngang qua nhà chính đúng lúc gặp ba anh.
Thẩm Triết cũng đã lâu không gặp Thẩm Thính Nam, hỏi: “Dạo này con đang bận gì vậy? Hôm qua ba đến công ty cũng không gặp con.”
Thẩm Thính Nam nói: “Con đi công tác ở Nam Thành, hôm nay vừa về.”
Anh nhìn thấy ba anh cầm một chai rượu vang đỏ, thuận miệng hỏi một câu: “Ba chưa ăn cơm sao?”
Thẩm Triết cười nói: “Vẫn chưa, đang chuẩn bị ăn đây.”
Nói đến đây, ông nhớ tới gì đó, nhìn Thẩm Thính Nam nói: “Đúng rồi, con về rất đúng lúc, hôm nay là sinh nhật dì Chu của con, nếu không thì qua đây cùng nhau ăn đi?”
Thẩm Thính Nam nghe vậy thì khựng lại một chút, sau đó hỏi: “Chỉ có hai người?”
Thẩm Triết nói: “Còn có Tiểu Từ, có điều Tiểu Từ vẫn chưa về, chắc chút nữa sẽ về tới.”
Thẩm Thính Nam đã không gặp Khương Từ gần ba tháng, anh vẫn chưa tìm được cơ hội nào để phá băng, hôm nay trùng hợp có cơ hội hiếm có, nên anh dứt khoát đồng ý, “Được, con về phòng lấy đồ trước rồi tới sau.”
Thẩm Triết không nghĩ tới Thẩm Thính Nam sẽ đồng ý đến cùng ăn cơm, ông không khỏi vui vẻ, cười nói: “Được, vậy bọn ba chờ con.”
*
Nhưng đến khi Thẩm Thính Nam lấy đồ trở lại nhà chính thì Khương Từ vừa vặn gọi về nói với mẹ trường học phải diễn tập, cô không kịp về ăn cơm, chúc mừng sinh nhật mẹ trong điện thoại, cũng đồng ý ngày mai sẽ mời bà ấy ra ngoài ăn cơm.
Chu Vân cười nói: “Con vẫn còn là học sinh đó, cho dù ăn cơm cũng phải là mẹ mời con chứ. Tối nay không về được thì thôi, dù sao năm nào cũng ăn sinh nhật mà.”
Khương Từ nói: “Vậy trưa mai con gọi cho mẹ, chúng ta ra ngoài ăn cơm. Con mua quà sinh nhật cho mẹ rồi.”
Chu Vân vô cùng cảm động, vui vẻ nói: “Được, vậy ngày mai chúng ta liên lạc.”
“Vâng, vậy con đi diễn tập đây.”
“Được, đừng tập quá muộn, diễn tập xong thì về ký túc xá nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, Thẩm Triết hỏi: “Tiểu Từ không về sao?”
Chu Vân mỉm cười gật đầu, để điện thoại xuống, nói: “Không phải gần đây khoa con bé có tổ chức một buổi biểu diễn gây quỹ từ thiện sao, ngày mốt sẽ tổ chức. Mấy ngày nay vẫn luôn bận diễn tập, chắc con bé mệt lắm. Không về cũng tốt, con bé khỏi phải chạy hai nơi, chờ con bé bận rộn xong rồi nói cũng được.”
Thẩm Triết gật đầu nói: “Cũng tốt, dù sao như em nói thì mỗi năm đều ăn sinh nhật mà, không cần vội vàng một hai ngày này.”
“Còn không phải sao.” Chu Vân cười, thấy Thẩm Thính Nam ngồi trên ghế sô pha hình như đang suy nghĩ gì đó, bà cười nói: “Thính Nam, Tiểu Từ không tới, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Thẩm Thính Nam lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi theo đến bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống.
Có điều cũng không được bao lâu, anh ăn đơn giản một chút cũng rời đi, chẳng muốn quấy rầy thế giới hai người của ba anh.
*
Đêm ngày tết nguyên đán, ở hội trường lớn đại học B tổ chức một bữa tiệc gây quỹ từ thiện.
Hoạt động quyên góp từ thiện này do một người anh trong khoa của Khương Từ khởi xướng, nguyên nhân là do một biến cố xã hội gần đây khiến họ quan tâm đ ến những đứa trẻ không được quan tâm ở vùng núi nghèo khó nên đã hợp tác với quỹ nhi đồng để phát động hoạt động quyên góp cho trẻ em nghèo khó này.
Khương Từ chưa bao giờ quan tâm đ ến các hoạt động nhóm của trường, nhưng sau khi đàn anh tìm cô để giải thích ý định của mình, cô ngay lập tức đồng ý tham gia, hơn nữa còn quyên góp kho bạc nhỏ của mình.
Lúc tiệc tối sắp bắt đầu, Khương Từ vẫn còn ở hậu trường chăm chỉ luyện tập bài diễn thuyết mà cô sẽ phát biểu, Bùi Hân bỗng nhiên vui vẻ chạy vào, nói: “Tớ cảm thấy tối nay chúng ta có thể quyên góp được rất nhiều tiền, bên ngoài có rất nhiều người đến.”
Thạch Việt cao hứng nói: “Đó là đương nhiên rồi, chúng ta bận bịu tứ phía chạy hơn mấy tháng, phát nhiều thư mời như vậy, nhất định sẽ có người đến. Hơn nữa, trường học của chúng ta cũng có chút hấp dẫn.”
Bùi Hân ngồi xuống trước mặt Khương Từ, nói: “Thế nào, có hồi hộp không?”
Khương Từ nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Bùi Hân, nói: “Có một chút.”
Bùi Hân nói: “Cậu đừng căng thẳng, chút nữa bọn tớ ở dưới cổ vũ cho cậu.”
Cô ấy vừa dứt lời, MC ở sân khấu thò đầu vào nhắc nhở: “Các tiết mục đã chuẩn bị xong, tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”
Khương Từ đột nhiên cảm thấy căng thẳng, Bùi Hân nắm tay cô, cổ vũ cho cô. “Cố lên cố lên, đừng căng thẳng Tiểu Từ.”
Khương Từ hít một hơi thật sâu, gật đầu.
Tiết mục Khương Từ là tiết mục quan trọng nhất đêm nay cho nên được đặt ở vị trí cuối cùng. Lúc đầu đàn anh muốn để cô làm một tiết mục đọc diễn cảm, tốt nhất là cảm động một chút để có thể nhận được nhiều quyên góp hơn, nhưng cô tìm rất lâu cũng không tìm được một bài viết thích hợp, nên dứt khoát tự mình viết.
Cô đã đề cập đến một số chuyện mình đã trải qua lúc nhỏ, giấu tên và năm cụ thể, sau khi viết xong câu chuyện, không nghĩ tới lúc đưa cho mọi người đọc lại biến thành một quả bom hơi cay làm mọi người khóc, thế là mọi người nhất trí quyết định để tiết mục của cô xuất hiện ở cuối cùng, cố gắng huy động càng nhiều tiền quyên góp càng tốt.
Cuối cùng cũng đến lúc Khương Từ ra sân, cô đứng ở khu vực chờ, nhưng không hề căng thẳng nữa.
Cô nhẩm lại nội dung bài phát biểu của mình trong đầu, sau khi nghe MC giới thiệu tiết mục, cô tự nhiên bước lên sân khấu.
Cô cúi đầu thật sâu với các vị khách trên khán đài trước, sau đó đi đến giữa sân khấu, đứng trước micro.
Cô nhìn những khán giả dưới sân khấu, giọng nói rõ ràng bắt đầu diễn thuyết, “Đầu tiên, cảm ơn tất cả các vị khách mời đã bớt chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để tham gia buổi tiệc gây quỹ từ thiện do Tổ chức Bảo trợ Trẻ em Bắc Thành và Khoa Luật Đại học B đồng tổ chức. Tôi tin mọi người đều quan tâm đ ến công việc từ thiện, quan tâm đ ến sự phát triển về thể chất và tinh thần của những trẻ em khó khăn, vì vậy trước khi kết thúc buổi tối nay, xin phép cho tôi được kể một vài câu chuyện ngắn tại đây.”
“Vì quá trình lớn lên của bản thân, tôi tình cờ quen biết một bạn nhỏ đã trải qua khó khăn khi còn bé.”
“Rất nhiều năm trước, tôi có một người hàng xóm, nhà cô ấy rất khó khăn, cả nhà ba người sống trong căn hầm rộng chưa đầy mười mét vuông, quanh năm tối tăm, ẩm thấp, không có ánh sáng mặt trời, cô ấy thường xuyên bị bệnh mẩn ngứa khắp người, nhưng khi đó ba mẹ cô ấy bận cãi nhau nên không để ý đến cô ấy. Từ sau khi cô ấy có ký ức, ba mẹ cô ấy đã cãi nhau không ngừng, trong ký ức tuổi thơ của cô ấy, cô ấy chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương từ ba mẹ mình, mà chỉ có sự sợ hãi và nước mắt.”
“Năm cô ấy năm tuổi, cuối cùng mẹ cô ấy cũng không thể chịu đựng được cuộc sống vô vọng này nữa, bà nhẫn tâm bỏ lại cô ấy rời khỏi nhà. Từ đó về sau, cô ấy bắt đầu sống một mình với ba. Ba cô ấy là một người đàn ông có cảm xúc vô cùng không ổn định, xem cờ bạc như mạng, còn có khuynh hướng bạo lực. Từ ngày mẹ cô ấy bỏ đi, cô ấy bắt đầu sống trong bóng tối và sợ hãi mỗi ngày trong suốt hai năm.”
“Dù cô ấy có ba nhưng thật ra cũng không khác gì không có, ba cô ấy thường đi sớm về trễ, còn cô ấy lúc năm tuổi đã bắt đầu đảm đương hết mọi công việc trong gia đình, vì sợ ba đánh mắng nên ngày nào cô ấy cũng nơm nớp lo sợ nấu cơm ở nhà chờ ba về. Khi ba cô ấy không về, cô ấy cũng không dám ăn một mình, cô ấy sợ rằng nếu cô ấy ăn thêm một miếng nữa sẽ làm ba tức giận, rồi ba sẽ bỏ lại cô ấy như mẹ đã từng làm.”
“Cô ấy muốn làm cho cha mình cảm thấy rằng cô ấy là một con mèo không cần quá nhiều đồ ăn cũng có thể nuôi được. Để lấy lòng ba, cô ấy thường ra ngoài nhặt ve chai, tất cả số tiền cô ấy kiếm được đều đưa cho ba cô ấy, để ba cô ấy cảm thấy cô ấy có ích, không nỡ vứt bỏ cô ấy.”
“Một đứa trẻ lớn lên trong môi trường như vậy đương nhiên sẽ không được khỏe mạnh về tinh thần, cô ấy vô cùng sợ hãi và bất an, nếu lúc đó có người quan tâm đ ến cô ấy, có lẽ có thể mang lại cho cô ấy một chút ấm áp. Dù chỉ là một chút ấm áp cũng là niềm động viên to lớn đối với đứa trẻ quanh năm sống trong sợ hãi và bóng tối, sẽ khiến cô ấy tin rằng mình vẫn có thể tìm thấy ánh sáng.”
“Trong xã hội ngày nay, có không ít trẻ em ở trong môi trường như vậy rất cần được chăm sóc, ngoài ra vẫn còn rất nhiều trẻ em bị bỏ lại phía sau ở những vùng nghèo đói, điều kiện sống và sức khỏe tinh thần của các em cũng cần được quan tâm khẩn cấp. Theo số liệu đáng tin cậy, ở nước ta, số lượng trẻ em nghèo cần sự quan tâm của xã hội nhiều hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, chúng ta hãy xem một bộ dữ liệu thống kê trong ba năm qua…”
Bài phát biểu của Khương Từ vô cùng lôi cuốn, những vị khách đã quen nghe các bài thuyết trình khác nhau không thể không cảm động trước bài phát biểu của cô, lắng nghe rất chăm chú.
Mà bên bậc thang của hội trường, trong góc yên tĩnh ở hàng ghế sau, ánh mắt Thẩm Thính Nam rơi trên người Khương Từ rất lâu, anh sâu xa nhìn cô, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Còn Lục Thành vốn đi theo tham gia náo nhiệt, sau khi nghe Khương Từ diễn thuyết xong, mới muộn màng nhận ra, anh ấy nghiêng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nhỏ giọng hỏi: “Đứa trẻ trong câu chuyện của cô ấy, chẳng phải là chính cô ấy đó chứ? Cô ấy đã có một tuổi thơ thảm như vậy sao?”
Thẩm Thính Nam đã từng điều tra Chu Vân, quả thật biết được bà ấy có một người chồng trước mê cờ bạc như mạng, còn có khuynh hướng bạo lực, nhưng anh không biết hóa ra Khương Từ cũng là người bị hại.
Lục Thành từ xa nhìn Khương Từ cố gắng quyên góp cho những đứa trẻ khác trên sân khấu, đột nhiên cảm thấy Khương Từ thật đáng thương, anh ấy nghiêng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nhịn không được chửi bậy, “Xem ra người nhà họ Thẩm của cậu thật đúng là đồ xấu xa, cô gái nhỏ người ta đã thảm như vậy, mấy người còn xát muối lên vết thương của người ta, người nào người nấy phòng người ta như phòng trộm, cũng khó trách cô gái nhỏ không chịu tha thứ cho cậu.”
Thẩm Thính Nam bực mình, liếc xéo Lục Thành bên cạnh, “Cậu nói đủ chưa?”
Lục Thành vô tình xem náo nhiệt, nói: “Chuyện này tôi thật sự không giúp được cậu, ai bảo lúc trước cậu độc mồm độc miệng, hơn nữa tôi thấy tính cách của Khương Từ cũng không thèm đến tiền nhà cậu đâu, cho nên tôi thấy cậu muốn dỗ dành để người ta tha cho cậu, sợ là rất khó đó.”
Thẩm Thính Nam bực bội không muốn nói tiếp, anh trầm mặt tiếp tục nhìn Khương Từ trên sân khấu.
Mười phút sau, toàn bộ tiết mục của đêm từ thiện kết thúc, sau đó sẽ là khâu quyên góp tiền.
Khi quyên góp, Khương Từ đứng dưới sân khấu cầm một chiếc hộp quyên góp màu đỏ, các vị khách lần lượt tiến lên quyên góp, phần lớn là chi phiếu năm mươi ngàn, một trăm ngàn, mỗi khi ai quyên góp xong Khương Từ đều sẽ cúi đầu cảm ơn đối phương.
Khi mọi người gần như đi hết, Khương Từ đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ phía sau đi xuống.
Cô không khỏi mở to hai mắt, có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Thẩm Thính Nam ở đây.
Lúc nãy anh ở đây sao? Sao cô lại không thấy.
Thẩm Thính Nam một tay đút túi đi tới trước mặt cô, từ trong ví lấy ra một tấm chi phiếu trống, nhận lấy cây bút người bên cạnh đưa cho, vừa cúi đầu viết chi phiếu vừa thấp giọng nói: “Chuyện quyên góp này sao không nói với tôi?”
Anh nói chuyện với âm lượng bình thường, cũng không cố gắng nói to, nhưng vì bên cạnh đều là bạn học của Khương Từ nên lúc anh nói chuyện mọi người bên cạnh đều nghe thấy.
Tất cả mọi người rất kinh ngạc, nhìn Khương Từ với ánh mắt tò mò.
Khương Từ không nghĩ tới Thẩm Thính Nam sẽ đến, càng không nghĩ tới anh sẽ tới nói chuyện với cô, nhìn thấy ánh mắt tò mò của các bạn học, cô không khỏi có chút hoảng loạn, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Thẩm Thính Nam cũng không cần câu trả lời của cô, anh ký chi phiếu xong thì bỏ vào thùng quyên góp của Khương Từ, ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Chút nữa có về nhà không? Tôi chờ cô.”
Khương Từ sững sờ một chút, sau đó liền vội vàng lắc đầu, nói: “Không.”
Lúc này cô lấy lại tinh thần, cúi đầu với Thẩm Thính Nam như thường lệ, nói: “Cảm ơn anh đã ủng hộ cho việc từ thiện.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô một lúc lâu rồi gật đầu, quay người đi.
Thẩm Thính Nam là người quyên góp cuối cùng, sau khi anh đi, các bạn học đều vây quanh, Bùi Hân kích động lấy tấm chi phiếu Thẩm Thính Nam vừa bỏ vào ra, không ngừng kinh ngạc: “Mẹ kiếp, tôi không nhìn lầm đó chứ? Thẩm Thính Nam góp mười triệu.”
Mọi người xúm lại nhìn chi phiếu Thẩm Thính Nam ký, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc, Bùi Hân quay đầu lại nhìn Khương Từ, tò mò hỏi: “Tiểu Từ, tớ không nhận lầm người vừa rồi là Thẩm Thính Nam đúng không? Tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, hai người có quan hệ gì thế?”
Ngoại trừ Nhiễm Nhiễm, Khương Từ chưa từng nói với ai trong trường học về quan hệ của cô với nhà họ Thẩm, nhưng lúc này thấy mọi người đều nhìn cô với ánh mắt hóng hớt, cô sợ mình không giải thích thì mọi người sẽ nghĩ ngợi lung tung, nên dứt khoát thành thật nói: “Thật ra cũng không có quan hệ gì, nếu nhất định coi là có thì là, mẹ tôi yêu đương với ba anh ấy, anh ấy coi như là một nửa anh trai của tôi đi.”
Thạch Việt lại gần, kinh ngạc nói: “Nhìn không ra nha Tiểu Từ, em lại là con gái nhà họ Thẩm.”
Khương Từ giật mình lập tức phủ nhận, “Không không không, tôi không có chút quan hệ nào với nhà họ Thẩm cả, mọi người đừng nói lung tung, xin mọi người luôn đó.”
Cô thực sự sợ có chút quan hệ nào đó với nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm vốn đã ghét bỏ cô, nếu để bọn họ nghĩ cô ở trường lấy danh nghĩa của nhà họ Thẩm, thì không chừng mấy người đó lại muốn nói mấy lời khó nghe.
Bùi Hân cười khoác vai Khương Từ, nói: “Cho dù thế nào thì hôm nay cũng là nhờ phúc của cậu nên mới có Thẩm Thính Nam quyên góp mười triệu, buổi gây quỹ từ thiện của chúng ta tối nay thành công mỹ mãn!”
“Đúng vậy!” Thạch Việt cao hứng nói: “Để ăn mừng buổi gây quỹ từ thiện của chúng ta tối nay thành công mỹ mãn, tối nay tôi mời mọi người ăn!”
Ánh mắt Bùi Hân sáng lên, “Ăn tiệc lớn?”
Thạch Việt nói: “Mỗi người một bát mì sợi Trùng Khánh, không cho phép vượt quá 5 tệ.”
Mọi người cười vang, từng người một đánh Thạch Việt nằm bẹp trên đất, “Keo kiệt quá đi mất.”
Khương Từ ôm thùng tiền cũng không nhịn được cười.
Nhân lúc các bạn học đang thu dọn đồ đọc, cô ôm thùng tiền đi giao cho nhân viên công chứng của quỹ nhi đồng, hỏi thăm khi nào sẽ công bố số tiền, ký tên xong liền về với các bạn học.
Buổi tối về trở lại ký túc xá, Khương Từ nằm trên giường nghĩ đến mười triệu kia của Thẩm Thính Nam, do dự thật lâu cô vẫn chủ động nhắn cho anh một tin.
Một tin nhắn rất ngắn gọn: Tối nay cảm ơn anh. Mấy ngày nữa trên website của quỹ nhi đồng Bắc Thành sẽ công khai danh sách quyên góp, đến lúc đó tôi sẽ gửi cho anh.
Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Thính Nam đang giải quyết công việc trong thư phòng, nửa chừng anh hơi phiền muộn nên ngả người ra sau ghế hút một điếu thuốc nâng cao tinh thần.
Nhìn điện thoại trên bàn sáng lên, lúc cầm điện thoại lên anh đã đoán được là Khương Từ, mở màn hình ra quả nhiên là cô.
Anh nhìn tin nhắn Khương Từ gửi tới, dứt khoát gọi điện qua cho cô.
Đầu bên kia điện thoại Khương Từ không nghĩ tới Thẩm Thính Nam sẽ gọi điện đến, cô do dự một chút vẫn là cẩn thận ấn nút nghe máy.
Trong túc xá đã tắt đèn, cô nhỏ giọng nói: “Sao thế?”
Thẩm Thính Nam đi thẳng vào vấn đề, “Ngày mốt là sinh nhật tôi, tới không?”
Khương Từ không khỏi sửng sốt một chút, “Tới đâu?”
Thẩm Thính Nam nói: “Thẩm trạch, đến lúc đó mọi người đều sẽ tới, tốt xấu gì cô cũng là em gái tôi, đến lúc đó tới chơi đi.”
Khương Từ có bóng ma với nhà họ Thẩm, lắc đầu nói: “Không được, ngày mốt tôi phải cùng bạn bè ra ngoại thành chơi nên không tới đâu.”
Cô dừng một lúc rồi nói thêm: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ trước, mọi người chơi vui vẻ nhé.”
Thẩm Thính Nam nghe thấy Khương Từ không chút do dự đã từ chối như thế, anh trầm mặc một lúc, sau đó trong giọng nói mang theo ý cười tự giễu nói: “Cô đúng là rất ghét người nhà họ Thẩm bọn tôi.”
Khương Từ bất giác mím môi dưới, không nói gì.
Thẩm Thính Nam nói: “Được thôi. Đi chơi vui vẻ, chú ý an toàn.”
Khương Từ “ừ” một tiếng, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Thẩm Thính Nam “ừm” một tiếng rất nhạt, nói: “Cúp đây.”
Khương Từ nhẹ gật đầu nói: “Được.”
——————–
Lục Thành: Dỗ được em gái chưa? Thẩm Thính Nam: Cậu có thể im miệng.
================
Từ sau đêm Khương Từ làm căng với anh, Thẩm Thính Nam cũng không tiếp tục đi tìm cô nữa.
Dù sao anh đã sống hơn hai mươi mấy năm chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai, một cô gái nhỏ mà thôi, quan hệ bế tắc thì cứ bế tắc thôi, chẳng lẽ còn muốn anh đi theo dỗ dành?”
Nhưng chuyện này làm anh rất phiền, đúng là anh đuối lý. Bình thường không nghĩ tới thì không sao, nhưng một khi nghĩ tới, trong ngực anh lại cảm thấy khó chịu, luôn cảm thấy có gì đó chắn ngang, khiến lòng anh thỉnh thoảng lại dâng lên chút áy náy.
Tối hôm đó là sinh nhật bạn anh, bọn họ ăn cơm ở một nhà hàng tư nhân trên đường Ngô Đồng, Thẩm Thính Nam hiếm khi tới sớm, gần đây anh bị chuyện của Khương Từ làm cho tâm trạng không tốt lắm, luôn cảm giác có chuyện gì đó nghẹn lại trong ngực, không lên không xuống, lúc rảnh rỗi kiểu gì cũng sẽ không khống chế được nhớ tới.
Lúc Lục Thành tới, nhìn thấy Thẩm Thính Nam lười biếng dựa vào ghế thất thần, anh ấy đi quá kéo ghế bên cạnh Thẩm Thính Nam ngồi xuống, nói: “Hôm nay cậu đến sớm thế, dạo này không bận à?”
Thẩm Thính Nam không quan tâm “ừ” một tiếng, chán nản nghịch chiếc bật lửa trong tay, cụp mắt xuống không biết đang nghĩ gì.
Lục Thành liếc anh một cái, hóng chuyện hỏi: “Cậu sao thế? Hiếm khi thấy cậu có dáng vẻ không yên lòng như vậy.”
Anh ấy vừa nói xong, điện thoại trên bàn của Thẩm Thính Nam bỗng nhiên rung lên.
Thẩm Thính Nam nhìn thoáng qua, thấy là tin nhắn thông báo số dư của ngân hàng.
Anh như đang nghĩ đến gì đó, không tự giác nhíu mày, cầm điện thoại lên xem, quả nhiên lại là một tin nhắn chuyển khoản.
Bắt đầu từ hai tháng trước, mỗi tháng Khương Từ đều đúng giờ chuyển một khoản tiền cho Thẩm Thính Nam, cuối tháng chín chuyển tám ngàn, cuối tháng mười chuyển mười ngàn, tới hôm nay là lần thứ ba, lần này cô chuyển mười lăm ngàn.
Sắc mặt Thẩm Thính Nam có chút khó coi nhìn chằm chằm vào tin nhắn của ngân hàng một lúc lâu không nói gì, cũng không bỏ điện thoại xuống.
Lục Thành hiếu kì lại gần nhìn một cái, nhìn thấy mấy thông báo chuyển tiền liên tiếp thì tò mò hỏi: “Ai vậy? Tháng nào cũng chuyển tiền cho cậu.”
Cuối cùng Thẩm Thính Nam cũng khóa màn hình điện thoại, trong lòng buồn bực ném điện thoại lên bàn.
Im lặng một lúc, anh vẫn quay đầu nhìn Lục Thành, nói: “Hỏi cậu chuyện này.”
Lục Thành hiếm thấy Thẩm Thính Nam nghiêm túc muốn hỏi chuyện anh ấy như vậy, anh ấy cũng không khỏi nghiêm túc hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Thính Nam im lặng vài giây, như thể sắp xếp lại lời nói, một lúc lâu sau anh mới hỏi một câu: “Nếu cậu không cẩn thận xúc phạm một người phụ nữ, có cách nào để dỗ người đó vui vẻ không?”
Lục Thành bỗng dưng mở to hai mắt, hóng hớt hỏi: “Ai vậy? Bên cạnh cậu có phụ nữ lúc nào thế? Sao tôi lại không biết?”
Thẩm Thính Nam nhíu mày nói: “Hỏi cậu cái gì thì cậu trả lời cái đó đi, sao cậu nhiều chuyện thế?”
Lục Thành nói: “Chuyện này đương nhiên phải hỏi rõ ràng rồi, dù sao mỗi người phụ nữ đều không giống nhau, cách dỗ dành cũng không giống nhau.”
Thẩm Thính Nam cau mày nhìn chằm chằm Lục Thành, mãi mới trả lời anh ấy, “Khương Từ.”
Lục Thành nghe vậy thì có chút kinh ngạc, “Em gái hời của cậu? Không phải, sao cậu lại đắc tội người ta?”
Thẩm Thính Nam phiền phức nói: “Cậu đừng quan tâm tôi đắc tội người ta thế nào, tóm lại chính là đắc tội rồi, hơn nữa còn là tôi có lỗi, nói xin lỗi cũng không có tác dụng.”
Lục Thành có chút ngạc nhiên, nói: “Sao tính tình cô em gái này của cậu còn lớn thế?”
Thẩm Thính Nam nhíu mày nhìn anh ấy: “Rốt cuộc cậu có cách không, không có cách thì đừng nói nhiều nữa.”
Lục Thành nói: “Đương nhiên là có.”
Lục Thành tự nhận mình rất giỏi dỗ dành phụ nữ, có chút kinh nghiệm chỉ cho Thẩm Thính Nam mấy chiêu, nói: “Phụ nữ đó à, dù lớn hay nhỏ thì trời sinh đều rất yêu cái đẹp, cậu tặng chút châu báu trang sức, lại thêm mấy cái túi xách thì không có gì không giải quyết được.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy thì nhíu mày, nói: “Đổi cách khác đi, cô ấy không thích những thứ này.”
Lục Thành khó hiểu, “Cậu lại chưa từng tặng làm sao biết người ta không thích.”
Thẩm Thính Nam liếc mắt nhìn Lục Thành như nhìn một thằng ngốc, cuối cùng vẫn thu hồi ánh mắt, nản lòng nói: “Bỏ đi, đầu tôi úng nước mới đến hỏi cậu loại vấn đề này.”
Lục Thành: “...”
*
Cuối tháng mười hai Thẩm Thính Nam trở về nhà họ Thẩm một chuyến. Lúc đó anh chỉ về lấy chút đồ, khi đi ngang qua nhà chính đúng lúc gặp ba anh.
Thẩm Triết cũng đã lâu không gặp Thẩm Thính Nam, hỏi: “Dạo này con đang bận gì vậy? Hôm qua ba đến công ty cũng không gặp con.”
Thẩm Thính Nam nói: “Con đi công tác ở Nam Thành, hôm nay vừa về.”
Anh nhìn thấy ba anh cầm một chai rượu vang đỏ, thuận miệng hỏi một câu: “Ba chưa ăn cơm sao?”
Thẩm Triết cười nói: “Vẫn chưa, đang chuẩn bị ăn đây.”
Nói đến đây, ông nhớ tới gì đó, nhìn Thẩm Thính Nam nói: “Đúng rồi, con về rất đúng lúc, hôm nay là sinh nhật dì Chu của con, nếu không thì qua đây cùng nhau ăn đi?”
Thẩm Thính Nam nghe vậy thì khựng lại một chút, sau đó hỏi: “Chỉ có hai người?”
Thẩm Triết nói: “Còn có Tiểu Từ, có điều Tiểu Từ vẫn chưa về, chắc chút nữa sẽ về tới.”
Thẩm Thính Nam đã không gặp Khương Từ gần ba tháng, anh vẫn chưa tìm được cơ hội nào để phá băng, hôm nay trùng hợp có cơ hội hiếm có, nên anh dứt khoát đồng ý, “Được, con về phòng lấy đồ trước rồi tới sau.”
Thẩm Triết không nghĩ tới Thẩm Thính Nam sẽ đồng ý đến cùng ăn cơm, ông không khỏi vui vẻ, cười nói: “Được, vậy bọn ba chờ con.”
*
Nhưng đến khi Thẩm Thính Nam lấy đồ trở lại nhà chính thì Khương Từ vừa vặn gọi về nói với mẹ trường học phải diễn tập, cô không kịp về ăn cơm, chúc mừng sinh nhật mẹ trong điện thoại, cũng đồng ý ngày mai sẽ mời bà ấy ra ngoài ăn cơm.
Chu Vân cười nói: “Con vẫn còn là học sinh đó, cho dù ăn cơm cũng phải là mẹ mời con chứ. Tối nay không về được thì thôi, dù sao năm nào cũng ăn sinh nhật mà.”
Khương Từ nói: “Vậy trưa mai con gọi cho mẹ, chúng ta ra ngoài ăn cơm. Con mua quà sinh nhật cho mẹ rồi.”
Chu Vân vô cùng cảm động, vui vẻ nói: “Được, vậy ngày mai chúng ta liên lạc.”
“Vâng, vậy con đi diễn tập đây.”
“Được, đừng tập quá muộn, diễn tập xong thì về ký túc xá nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, Thẩm Triết hỏi: “Tiểu Từ không về sao?”
Chu Vân mỉm cười gật đầu, để điện thoại xuống, nói: “Không phải gần đây khoa con bé có tổ chức một buổi biểu diễn gây quỹ từ thiện sao, ngày mốt sẽ tổ chức. Mấy ngày nay vẫn luôn bận diễn tập, chắc con bé mệt lắm. Không về cũng tốt, con bé khỏi phải chạy hai nơi, chờ con bé bận rộn xong rồi nói cũng được.”
Thẩm Triết gật đầu nói: “Cũng tốt, dù sao như em nói thì mỗi năm đều ăn sinh nhật mà, không cần vội vàng một hai ngày này.”
“Còn không phải sao.” Chu Vân cười, thấy Thẩm Thính Nam ngồi trên ghế sô pha hình như đang suy nghĩ gì đó, bà cười nói: “Thính Nam, Tiểu Từ không tới, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Thẩm Thính Nam lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi theo đến bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống.
Có điều cũng không được bao lâu, anh ăn đơn giản một chút cũng rời đi, chẳng muốn quấy rầy thế giới hai người của ba anh.
*
Đêm ngày tết nguyên đán, ở hội trường lớn đại học B tổ chức một bữa tiệc gây quỹ từ thiện.
Hoạt động quyên góp từ thiện này do một người anh trong khoa của Khương Từ khởi xướng, nguyên nhân là do một biến cố xã hội gần đây khiến họ quan tâm đ ến những đứa trẻ không được quan tâm ở vùng núi nghèo khó nên đã hợp tác với quỹ nhi đồng để phát động hoạt động quyên góp cho trẻ em nghèo khó này.
Khương Từ chưa bao giờ quan tâm đ ến các hoạt động nhóm của trường, nhưng sau khi đàn anh tìm cô để giải thích ý định của mình, cô ngay lập tức đồng ý tham gia, hơn nữa còn quyên góp kho bạc nhỏ của mình.
Lúc tiệc tối sắp bắt đầu, Khương Từ vẫn còn ở hậu trường chăm chỉ luyện tập bài diễn thuyết mà cô sẽ phát biểu, Bùi Hân bỗng nhiên vui vẻ chạy vào, nói: “Tớ cảm thấy tối nay chúng ta có thể quyên góp được rất nhiều tiền, bên ngoài có rất nhiều người đến.”
Thạch Việt cao hứng nói: “Đó là đương nhiên rồi, chúng ta bận bịu tứ phía chạy hơn mấy tháng, phát nhiều thư mời như vậy, nhất định sẽ có người đến. Hơn nữa, trường học của chúng ta cũng có chút hấp dẫn.”
Bùi Hân ngồi xuống trước mặt Khương Từ, nói: “Thế nào, có hồi hộp không?”
Khương Từ nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Bùi Hân, nói: “Có một chút.”
Bùi Hân nói: “Cậu đừng căng thẳng, chút nữa bọn tớ ở dưới cổ vũ cho cậu.”
Cô ấy vừa dứt lời, MC ở sân khấu thò đầu vào nhắc nhở: “Các tiết mục đã chuẩn bị xong, tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”
Khương Từ đột nhiên cảm thấy căng thẳng, Bùi Hân nắm tay cô, cổ vũ cho cô. “Cố lên cố lên, đừng căng thẳng Tiểu Từ.”
Khương Từ hít một hơi thật sâu, gật đầu.
Tiết mục Khương Từ là tiết mục quan trọng nhất đêm nay cho nên được đặt ở vị trí cuối cùng. Lúc đầu đàn anh muốn để cô làm một tiết mục đọc diễn cảm, tốt nhất là cảm động một chút để có thể nhận được nhiều quyên góp hơn, nhưng cô tìm rất lâu cũng không tìm được một bài viết thích hợp, nên dứt khoát tự mình viết.
Cô đã đề cập đến một số chuyện mình đã trải qua lúc nhỏ, giấu tên và năm cụ thể, sau khi viết xong câu chuyện, không nghĩ tới lúc đưa cho mọi người đọc lại biến thành một quả bom hơi cay làm mọi người khóc, thế là mọi người nhất trí quyết định để tiết mục của cô xuất hiện ở cuối cùng, cố gắng huy động càng nhiều tiền quyên góp càng tốt.
Cuối cùng cũng đến lúc Khương Từ ra sân, cô đứng ở khu vực chờ, nhưng không hề căng thẳng nữa.
Cô nhẩm lại nội dung bài phát biểu của mình trong đầu, sau khi nghe MC giới thiệu tiết mục, cô tự nhiên bước lên sân khấu.
Cô cúi đầu thật sâu với các vị khách trên khán đài trước, sau đó đi đến giữa sân khấu, đứng trước micro.
Cô nhìn những khán giả dưới sân khấu, giọng nói rõ ràng bắt đầu diễn thuyết, “Đầu tiên, cảm ơn tất cả các vị khách mời đã bớt chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để tham gia buổi tiệc gây quỹ từ thiện do Tổ chức Bảo trợ Trẻ em Bắc Thành và Khoa Luật Đại học B đồng tổ chức. Tôi tin mọi người đều quan tâm đ ến công việc từ thiện, quan tâm đ ến sự phát triển về thể chất và tinh thần của những trẻ em khó khăn, vì vậy trước khi kết thúc buổi tối nay, xin phép cho tôi được kể một vài câu chuyện ngắn tại đây.”
“Vì quá trình lớn lên của bản thân, tôi tình cờ quen biết một bạn nhỏ đã trải qua khó khăn khi còn bé.”
“Rất nhiều năm trước, tôi có một người hàng xóm, nhà cô ấy rất khó khăn, cả nhà ba người sống trong căn hầm rộng chưa đầy mười mét vuông, quanh năm tối tăm, ẩm thấp, không có ánh sáng mặt trời, cô ấy thường xuyên bị bệnh mẩn ngứa khắp người, nhưng khi đó ba mẹ cô ấy bận cãi nhau nên không để ý đến cô ấy. Từ sau khi cô ấy có ký ức, ba mẹ cô ấy đã cãi nhau không ngừng, trong ký ức tuổi thơ của cô ấy, cô ấy chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương từ ba mẹ mình, mà chỉ có sự sợ hãi và nước mắt.”
“Năm cô ấy năm tuổi, cuối cùng mẹ cô ấy cũng không thể chịu đựng được cuộc sống vô vọng này nữa, bà nhẫn tâm bỏ lại cô ấy rời khỏi nhà. Từ đó về sau, cô ấy bắt đầu sống một mình với ba. Ba cô ấy là một người đàn ông có cảm xúc vô cùng không ổn định, xem cờ bạc như mạng, còn có khuynh hướng bạo lực. Từ ngày mẹ cô ấy bỏ đi, cô ấy bắt đầu sống trong bóng tối và sợ hãi mỗi ngày trong suốt hai năm.”
“Dù cô ấy có ba nhưng thật ra cũng không khác gì không có, ba cô ấy thường đi sớm về trễ, còn cô ấy lúc năm tuổi đã bắt đầu đảm đương hết mọi công việc trong gia đình, vì sợ ba đánh mắng nên ngày nào cô ấy cũng nơm nớp lo sợ nấu cơm ở nhà chờ ba về. Khi ba cô ấy không về, cô ấy cũng không dám ăn một mình, cô ấy sợ rằng nếu cô ấy ăn thêm một miếng nữa sẽ làm ba tức giận, rồi ba sẽ bỏ lại cô ấy như mẹ đã từng làm.”
“Cô ấy muốn làm cho cha mình cảm thấy rằng cô ấy là một con mèo không cần quá nhiều đồ ăn cũng có thể nuôi được. Để lấy lòng ba, cô ấy thường ra ngoài nhặt ve chai, tất cả số tiền cô ấy kiếm được đều đưa cho ba cô ấy, để ba cô ấy cảm thấy cô ấy có ích, không nỡ vứt bỏ cô ấy.”
“Một đứa trẻ lớn lên trong môi trường như vậy đương nhiên sẽ không được khỏe mạnh về tinh thần, cô ấy vô cùng sợ hãi và bất an, nếu lúc đó có người quan tâm đ ến cô ấy, có lẽ có thể mang lại cho cô ấy một chút ấm áp. Dù chỉ là một chút ấm áp cũng là niềm động viên to lớn đối với đứa trẻ quanh năm sống trong sợ hãi và bóng tối, sẽ khiến cô ấy tin rằng mình vẫn có thể tìm thấy ánh sáng.”
“Trong xã hội ngày nay, có không ít trẻ em ở trong môi trường như vậy rất cần được chăm sóc, ngoài ra vẫn còn rất nhiều trẻ em bị bỏ lại phía sau ở những vùng nghèo đói, điều kiện sống và sức khỏe tinh thần của các em cũng cần được quan tâm khẩn cấp. Theo số liệu đáng tin cậy, ở nước ta, số lượng trẻ em nghèo cần sự quan tâm của xã hội nhiều hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, chúng ta hãy xem một bộ dữ liệu thống kê trong ba năm qua…”
Bài phát biểu của Khương Từ vô cùng lôi cuốn, những vị khách đã quen nghe các bài thuyết trình khác nhau không thể không cảm động trước bài phát biểu của cô, lắng nghe rất chăm chú.
Mà bên bậc thang của hội trường, trong góc yên tĩnh ở hàng ghế sau, ánh mắt Thẩm Thính Nam rơi trên người Khương Từ rất lâu, anh sâu xa nhìn cô, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Còn Lục Thành vốn đi theo tham gia náo nhiệt, sau khi nghe Khương Từ diễn thuyết xong, mới muộn màng nhận ra, anh ấy nghiêng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nhỏ giọng hỏi: “Đứa trẻ trong câu chuyện của cô ấy, chẳng phải là chính cô ấy đó chứ? Cô ấy đã có một tuổi thơ thảm như vậy sao?”
Thẩm Thính Nam đã từng điều tra Chu Vân, quả thật biết được bà ấy có một người chồng trước mê cờ bạc như mạng, còn có khuynh hướng bạo lực, nhưng anh không biết hóa ra Khương Từ cũng là người bị hại.
Lục Thành từ xa nhìn Khương Từ cố gắng quyên góp cho những đứa trẻ khác trên sân khấu, đột nhiên cảm thấy Khương Từ thật đáng thương, anh ấy nghiêng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nhịn không được chửi bậy, “Xem ra người nhà họ Thẩm của cậu thật đúng là đồ xấu xa, cô gái nhỏ người ta đã thảm như vậy, mấy người còn xát muối lên vết thương của người ta, người nào người nấy phòng người ta như phòng trộm, cũng khó trách cô gái nhỏ không chịu tha thứ cho cậu.”
Thẩm Thính Nam bực mình, liếc xéo Lục Thành bên cạnh, “Cậu nói đủ chưa?”
Lục Thành vô tình xem náo nhiệt, nói: “Chuyện này tôi thật sự không giúp được cậu, ai bảo lúc trước cậu độc mồm độc miệng, hơn nữa tôi thấy tính cách của Khương Từ cũng không thèm đến tiền nhà cậu đâu, cho nên tôi thấy cậu muốn dỗ dành để người ta tha cho cậu, sợ là rất khó đó.”
Thẩm Thính Nam bực bội không muốn nói tiếp, anh trầm mặt tiếp tục nhìn Khương Từ trên sân khấu.
Mười phút sau, toàn bộ tiết mục của đêm từ thiện kết thúc, sau đó sẽ là khâu quyên góp tiền.
Khi quyên góp, Khương Từ đứng dưới sân khấu cầm một chiếc hộp quyên góp màu đỏ, các vị khách lần lượt tiến lên quyên góp, phần lớn là chi phiếu năm mươi ngàn, một trăm ngàn, mỗi khi ai quyên góp xong Khương Từ đều sẽ cúi đầu cảm ơn đối phương.
Khi mọi người gần như đi hết, Khương Từ đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ phía sau đi xuống.
Cô không khỏi mở to hai mắt, có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Thẩm Thính Nam ở đây.
Lúc nãy anh ở đây sao? Sao cô lại không thấy.
Thẩm Thính Nam một tay đút túi đi tới trước mặt cô, từ trong ví lấy ra một tấm chi phiếu trống, nhận lấy cây bút người bên cạnh đưa cho, vừa cúi đầu viết chi phiếu vừa thấp giọng nói: “Chuyện quyên góp này sao không nói với tôi?”
Anh nói chuyện với âm lượng bình thường, cũng không cố gắng nói to, nhưng vì bên cạnh đều là bạn học của Khương Từ nên lúc anh nói chuyện mọi người bên cạnh đều nghe thấy.
Tất cả mọi người rất kinh ngạc, nhìn Khương Từ với ánh mắt tò mò.
Khương Từ không nghĩ tới Thẩm Thính Nam sẽ đến, càng không nghĩ tới anh sẽ tới nói chuyện với cô, nhìn thấy ánh mắt tò mò của các bạn học, cô không khỏi có chút hoảng loạn, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Thẩm Thính Nam cũng không cần câu trả lời của cô, anh ký chi phiếu xong thì bỏ vào thùng quyên góp của Khương Từ, ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Chút nữa có về nhà không? Tôi chờ cô.”
Khương Từ sững sờ một chút, sau đó liền vội vàng lắc đầu, nói: “Không.”
Lúc này cô lấy lại tinh thần, cúi đầu với Thẩm Thính Nam như thường lệ, nói: “Cảm ơn anh đã ủng hộ cho việc từ thiện.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô một lúc lâu rồi gật đầu, quay người đi.
Thẩm Thính Nam là người quyên góp cuối cùng, sau khi anh đi, các bạn học đều vây quanh, Bùi Hân kích động lấy tấm chi phiếu Thẩm Thính Nam vừa bỏ vào ra, không ngừng kinh ngạc: “Mẹ kiếp, tôi không nhìn lầm đó chứ? Thẩm Thính Nam góp mười triệu.”
Mọi người xúm lại nhìn chi phiếu Thẩm Thính Nam ký, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc, Bùi Hân quay đầu lại nhìn Khương Từ, tò mò hỏi: “Tiểu Từ, tớ không nhận lầm người vừa rồi là Thẩm Thính Nam đúng không? Tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, hai người có quan hệ gì thế?”
Ngoại trừ Nhiễm Nhiễm, Khương Từ chưa từng nói với ai trong trường học về quan hệ của cô với nhà họ Thẩm, nhưng lúc này thấy mọi người đều nhìn cô với ánh mắt hóng hớt, cô sợ mình không giải thích thì mọi người sẽ nghĩ ngợi lung tung, nên dứt khoát thành thật nói: “Thật ra cũng không có quan hệ gì, nếu nhất định coi là có thì là, mẹ tôi yêu đương với ba anh ấy, anh ấy coi như là một nửa anh trai của tôi đi.”
Thạch Việt lại gần, kinh ngạc nói: “Nhìn không ra nha Tiểu Từ, em lại là con gái nhà họ Thẩm.”
Khương Từ giật mình lập tức phủ nhận, “Không không không, tôi không có chút quan hệ nào với nhà họ Thẩm cả, mọi người đừng nói lung tung, xin mọi người luôn đó.”
Cô thực sự sợ có chút quan hệ nào đó với nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm vốn đã ghét bỏ cô, nếu để bọn họ nghĩ cô ở trường lấy danh nghĩa của nhà họ Thẩm, thì không chừng mấy người đó lại muốn nói mấy lời khó nghe.
Bùi Hân cười khoác vai Khương Từ, nói: “Cho dù thế nào thì hôm nay cũng là nhờ phúc của cậu nên mới có Thẩm Thính Nam quyên góp mười triệu, buổi gây quỹ từ thiện của chúng ta tối nay thành công mỹ mãn!”
“Đúng vậy!” Thạch Việt cao hứng nói: “Để ăn mừng buổi gây quỹ từ thiện của chúng ta tối nay thành công mỹ mãn, tối nay tôi mời mọi người ăn!”
Ánh mắt Bùi Hân sáng lên, “Ăn tiệc lớn?”
Thạch Việt nói: “Mỗi người một bát mì sợi Trùng Khánh, không cho phép vượt quá 5 tệ.”
Mọi người cười vang, từng người một đánh Thạch Việt nằm bẹp trên đất, “Keo kiệt quá đi mất.”
Khương Từ ôm thùng tiền cũng không nhịn được cười.
Nhân lúc các bạn học đang thu dọn đồ đọc, cô ôm thùng tiền đi giao cho nhân viên công chứng của quỹ nhi đồng, hỏi thăm khi nào sẽ công bố số tiền, ký tên xong liền về với các bạn học.
Buổi tối về trở lại ký túc xá, Khương Từ nằm trên giường nghĩ đến mười triệu kia của Thẩm Thính Nam, do dự thật lâu cô vẫn chủ động nhắn cho anh một tin.
Một tin nhắn rất ngắn gọn: Tối nay cảm ơn anh. Mấy ngày nữa trên website của quỹ nhi đồng Bắc Thành sẽ công khai danh sách quyên góp, đến lúc đó tôi sẽ gửi cho anh.
Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Thính Nam đang giải quyết công việc trong thư phòng, nửa chừng anh hơi phiền muộn nên ngả người ra sau ghế hút một điếu thuốc nâng cao tinh thần.
Nhìn điện thoại trên bàn sáng lên, lúc cầm điện thoại lên anh đã đoán được là Khương Từ, mở màn hình ra quả nhiên là cô.
Anh nhìn tin nhắn Khương Từ gửi tới, dứt khoát gọi điện qua cho cô.
Đầu bên kia điện thoại Khương Từ không nghĩ tới Thẩm Thính Nam sẽ gọi điện đến, cô do dự một chút vẫn là cẩn thận ấn nút nghe máy.
Trong túc xá đã tắt đèn, cô nhỏ giọng nói: “Sao thế?”
Thẩm Thính Nam đi thẳng vào vấn đề, “Ngày mốt là sinh nhật tôi, tới không?”
Khương Từ không khỏi sửng sốt một chút, “Tới đâu?”
Thẩm Thính Nam nói: “Thẩm trạch, đến lúc đó mọi người đều sẽ tới, tốt xấu gì cô cũng là em gái tôi, đến lúc đó tới chơi đi.”
Khương Từ có bóng ma với nhà họ Thẩm, lắc đầu nói: “Không được, ngày mốt tôi phải cùng bạn bè ra ngoại thành chơi nên không tới đâu.”
Cô dừng một lúc rồi nói thêm: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ trước, mọi người chơi vui vẻ nhé.”
Thẩm Thính Nam nghe thấy Khương Từ không chút do dự đã từ chối như thế, anh trầm mặc một lúc, sau đó trong giọng nói mang theo ý cười tự giễu nói: “Cô đúng là rất ghét người nhà họ Thẩm bọn tôi.”
Khương Từ bất giác mím môi dưới, không nói gì.
Thẩm Thính Nam nói: “Được thôi. Đi chơi vui vẻ, chú ý an toàn.”
Khương Từ “ừ” một tiếng, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Thẩm Thính Nam “ừm” một tiếng rất nhạt, nói: “Cúp đây.”
Khương Từ nhẹ gật đầu nói: “Được.”
——————–
Lục Thành: Dỗ được em gái chưa? Thẩm Thính Nam: Cậu có thể im miệng.
Danh sách chương