Đế đô vào đông, tiết trời lạnh buốt.
Gió phương Bắc lạnh cứng, quất vào mặt như dao cắt. Thư Diêu không mấy muốn ra ngoài, chỉ khi nhắc đến chuyện ăn uống, cô mới có chút hứng thú bước chân ra cửa.
Gần trưa, Chu Mính Viễn hỏi cô:
“Có muốn đến nhà hàng của Sở Dự ăn món Đế đô không?”
Vốn đang cuộn tròn như sâu nhỏ trong sofa, bọc chăn dày ấm áp, Thư Diêu nghe nhắc đến nhà hàng của Sở Dự liền phấn khích hẳn:
“Ôi! Em nhớ món thịt cừu xào tỏi và vịt quay của đầu bếp rồi đấy!”
Cô nhún nhảy chạy lên lầu:
“Đợi em 20 phút, em đi trang điểm cái đã!”
“Không phải chỉ ăn một bữa thôi sao?”
“Ăn một bữa cũng phải trang điểm chứ, đó là tôn trọng đồ ăn ngon!”
Chu Mính Viễn từ trước đến nay sống giữa toàn đàn ông, thời gian ở Nam Phi thậm chí còn chẳng có nơi để tắm rửa.
Bao gồm cả Bạch Hủ và Lý Tư, đám đàn ông ấy chỉ rửa mặt qua loa rồi đi ngay.
Phụ nữ vẫn là tinh tế hơn.
Anh từng nhìn thấy Thư Diêu trang điểm. Cô ngồi trước gương, hết cầm lọ nọ lọ kia, lại cầm chổi nhỏ quét lên mặt, bận rộn suốt nửa tiếng đồng hồ.
Sau đó còn phải chọn quần áo, xách túi xinh xinh, mới gọi là xong.
So với họ, đàn ông quả thực quá thô ráp.
Chu Mính Viễn vốn là kiểu đàn ông đến cả nước hoa hồng cũng lười vỗ lên mặt, đột nhiên cảm thấy bản thân không đủ tinh tế.
Rồi anh phạm phải một lỗi mà đàn ông rất dễ mắc.
Anh ngồi trên sofa, buột miệng thở dài:
“Thật phiền phức.”
Câu này không phải nói Thư Diêu, mà là nói chính anh – cảm giác để trở nên tinh tế thật rắc rối.
Nhưng Thư Diêu đang chạy giữa chừng trên cầu thang nghe thấy, nhạy cảm quay đầu lại như chú sư tử con:
“Anh vừa nói gì?”
Chu Mính Viễn thấy nét mặt của cô liền biết là cô hiểu lầm. Trong khoảnh khắc Thư Diêu lao xuống đầy khí thế, anh dang tay đón cô vào lòng, cười nói:
“Anh nói anh yêu em nhiều lắm.”
“…Chu Mính Viễn, anh xấu xa quá rồi, học được thói lẻo mép rồi, ban ngày ban mặt mà cứ treo chuyện yêu đương trên môi!”
“Không đâu, yêu em không cần phải che giấu, anh chỉ muốn nói cho em nghe.”
Hai người hôn nhau trên sofa, lại trễ mất một lúc lâu. Nếu không phải tiếng bụng Thư Diêu kêu lên, có lẽ họ đã làm chuyện gì đó ngay trong buổi trưa đầy nắng ấy.
Trên đường đến nhà hàng, Thư Diêu nhận được cuộc gọi từ Phùng Linh Tử.
Phùng Linh Tử trong điện thoại nói, cô ấy và Tề Ngôn Thanh đã chốt ngày cưới – vào tháng Tư năm nay, đúng dịp Cốc Vũ.
Cô ấy còn mời Chu Mính Viễn:
“Nhớ dẫn theo Chu Cẩu cùng đến nhé~”
Trên xe không bật nhạc, Phùng Linh Tử lại nói to, lời của cô ấy Chu Minh Viễn nghe rõ mồn một.
Anh khẽ cụp mắt, im lặng.
Không phải vì bị gọi là “Chu Cẩu”, mà vì chút áy náy chôn giấu sâu trong lòng bỗng trỗi dậy.
Đám cưới của anh và Thư Diêu là do nhà họ Chu một tay thu xếp.
Lúc đó anh không biết Thư Diêu là ai, không chỉ không tham dự, thậm chí đến ngày cưới cũng chẳng buồn nhớ.
Ngày đó chắc chắn là ngày đẹp, bởi nhà họ Chu sĩ diện, nhất định đã nhờ người xem đi xem lại nhiều lần.
Nhưng Chu Mính Viễn vẫn thấy có chút tiếc nuối, nhất là khi nghe Phùng Linh Tử trong điện thoại kể về từng chi tiết nhỏ của hôn lễ, lòng tiếc nuối ấy gần như dâng đến đỉnh điểm.
Bởi vì anh và Thư Diêu chưa từng có cơ hội vui vẻ tất bật vì chuẩn bị đám cưới.
“Cục cưng ơi, khi nào rảnh thì đến giúp chị với, chị bận sắp chết rồi, đặt dịch vụ cưới, viết thiệp mời, lên danh sách khách mời, đúng là muốn xỉu luôn ấy, còn không bằng đi nghiên cứu mấy con gà silicon trong phòng thí nghiệm!”
Thư Diêu cười khúc khích: “Tề Ngôn Thanh đâu, cậu ấy không giúp cậu à?”
“Hừ! Nhắc đến anh ấy là tớ tức điên! Đàn ông đúng là không trông cậy được!”
Phùng Linh Tử trong điện thoại bỗng cao giọng, thao thao bất tuyệt: “Cậu nhìn Tề Ngôn Thanh suốt ngày chải chuốt thế thôi? Thật ra bản chất vẫn là trai thẳng chính hiệu! Hôm qua tớ đặt bao nhiêu thứ, từ hộp kẹo cưới đến quà tặng, anh ấy không giúp còn đành, vậy mà còn ngâm nga cả đoạn Mộc Lan Từ nữa cơ!”
Thư Diêu chưa từng trải qua ác mộng học thuộc văn cổ, tò mò hỏi: “Mộc Lan Từ là gì?”
“‘Đông thị mua ngựa tốt, Tây thị mua yên cương, Nam thị mua dây cương, Bắc thị mua roi dài’ ấy!”
Phùng Linh Tử nói liến thoắng, “Anh ta còn bảo tớ bận cưới hỏi như thế chẳng khác nào Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân ấy, tức chết đi được!”
Thư Diêu và Phùng Linh Tử vừa cười vừa nói chuyện suốt đường đến nhà hàng, đến lúc ngồi vào bàn vẫn chưa dứt câu chuyện.
Khi món ăn được dọn lên, ánh mắt Thư Diêu sáng bừng.
“Với cả sống chung mới thấy, Tề Ngôn Thanh ấy, dám đem tất cả tất giặt chúng với đồ lót! Không thể chịu nổi luôn!”
Thư Diêu hất cằm chỉ vào đĩa vịt quay, Chu Mính Viễn gắp một miếng thịt đút vào miệng cô.
Ăn xong vịt quay, Thư Diêu mới hài lòng rút tâm trí khỏi đồ ăn, trêu Phúng Linh Tử: “Tề Ngôn Thanh tệ vậy, hay là đừng cưới nữa?”
“Cưới chứ.”
Phùng Linh Tử cười khúc khích qua điện thoại: “Tụi mình quen nhau từ nhỏ, hai đứa tớ lại ở cái tình cảnh này, tớ còn tưởng anh ấy sẽ chẳng bao giờ cầu hôn. Ai ngờ tối qua lên giường, sờ thấy có vật cứng bên dưới, cậu đoán tớ kéo chăn lên thấy gì nào?”
“Nhẫn kim cương.”
“Đúng, là nhẫn kim cương.”
Đang nói chuyện lãng mạn, Phùng Lăng Tử chợt hỏi: “Thư Diêu, cậu có tưởng tượng gì về đám cưới không? Cho tớ chút cảm hứng với, tớ còn chưa chốt ý tưởng lễ cưới.”
“Thật sự không có, tớ cưới ba năm rồi mà.” Thư Diêu vừa nhai thịt cừu, vừa lim dim mắt, thỏa mãn.
“Cậu cảm thấy kiểu đám cưới nào là lãng mạn nhất?”
Kiểu nào nhỉ? Thư Diêu nuốt miếng thịt cừu, nghĩ ngợi.
Giữa bàn ăn có một quả cầu tuyết pha lê, bên trong có người tuyết nhỏ xoay tròn, xung quanh tuyết trắng bay bay, đẹp đến lặng người.
Thư Diêu nhìn quả cầu ấy, bất giác nhớ đến đám cưới cô đơn của mình.
Ngày đó khách khứa đông nghịt, nhưng thời tiết nóng bức, mồ hôi đổ nhễ nhại, phải dặm lại lớp trang điểm bao lần, váy cưới dày cộm khiến người nóng bức không chịu nổi.
Mùa đông vẫn hơn.
Lạnh thì có thể mặc thêm.
“Đám cưới mùa đông rất lãng mạn.”
Thư Diêu nhấp ngụm canh lê Chu Mính Viễn đút, ánh mắt mơ màng: “Tuyết rơi lả tả, trắng xóa cả không gian, đẹp vô cùng.”
Phùng Linh Tử hiển nhiên không đồng ý với kiểu lãng mạn đó: “… Đế đô có tuyết rơi cũng không trắng xóa đâu, đến trưa là tan hết, đường phố toàn bùn lầy thôi.”
Sau khi dập máy, Thư Diêu cảm thấy Chu Mính Viễn có chút tâm tư, suốt bữa ăn anh đều như có điều suy nghĩ.
Nhưng vì mải mê với đồ ăn, cô cũng không để tâm quá.
Vài ngày sau đó, Chu Mính Viễn rất bận.
Anh nói là do dự án bên Nam Phi đã hoàn thành.
Nhiều công ty nghe nói Chu Mính Viễn không còn liên quan đến nhà họ Chu, thi nhau muốn mua lại dự án này.
Dù giá cả cao thế nào, Chu Mính Viễn cũng không đồng ý.
Thậm chí bác cả nhà họ Chu cũng đích thân đến một lần, hai người nói chuyện gần một tiếng.
Thư Diêu đi ngang qua phòng khách, thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Chu Mính Viễn, liền đoán được kết cục – công nghệ này sẽ không rơi vào tay nhà họ Chu.
Một sáng sớm, Thư Diêu nhận được cuộc gọi từ Phùng Linh Tử, bảo rằng Tề Ngôn Thanh đi công tác, không có ai đi thử váy cưới cùng, nhờ Thư Diêu cấp cứu.
“… Được thôi.”
Phùng Linh Tử dặn: “Nhớ trang điểm nhé.”
“Cậu đi thử váy cưới tớ trang điểm làm gì.”
Thư Diêu vừa nói vừa bước xuống giường, kéo rèm cửa nhìn trời còn chưa sáng, lười biếng vô cùng.
Tối hôm trước, Thư Diêu và Chu Mính Viễn có hứng thú đặc biệt, chiến liên tiếp hai hiệp.
Mỗi lần đều lâu, mãi đến nửa đêm mới ngủ, chưa được ba tiếng đã bị dựng dậy.
Phùng tiểu thư trong điện thoại gào lên: “Không được! Cậu phải trang điểm cho đẹp, không thì váy cưới tớ mặc lên sẽ dìm chết cậu mất!”
Hôm đó, Thư Diêu mắt vẫn díp lại, cố gắng tỉnh táo trang điểm.
Trang điểm xong, cô vuốt mái tóc bồng bềnh, nhìn vào gương tự luyến: “Mình quả nhiên đẹp thật, dù bị Chu Mính Viễn vắt kiệt vẫn xinh thế này.”
Khoan đã.
Vừa tỉnh dậy cô đã thấy thiếu thiếu gì đó.
Chu Mính Viễn đi đâu rồi?
Thư Diêu bấm gọi điện cho Chu Mính Viễn, làm nũng: “Mính Viễn cưa cưa~ anh đi đâu rồi? Có phải nhân lúc em ngủ, anh đi cặp kè người khác rồi không?”
Đầu dây bên kia hình như đang lái xe, Chu Mính Viễn khẽ cười, rồi hỏi lại: “Anh làm gì có sức lực kinh khủng vậy?”
“Ờ nhỉ, hôm qua làm lâu như vậy, bừa bãi quá mức sẽ chết đấy, Lý Tư nói thế.”
Thư Diêu lôi ra một chiếc áo lông dày, rồi lấy thêm túi xách: “Anh đi đâu đấy? Trời chưa sáng đã đi rồi à? Đêm qua anh có ngủ không?”
“Có chút việc phải làm, anh chợp mắt một lát rồi.”
“Em cũng dậy rồi, Linh Tử rủ em đi thử váy cưới, anh lái xe cẩn thận nhé.”
“Ừ.”
Ngồi trên xe của Phùng Linh Tử, Thư Diêu ngáp ngắn ngáp dài. Xe càng đi về ngoại ô, bầu trời càng âm u, mây dày như sắp rớt xuống.
Thời tiết xấu càng làm Thư Diêu uể oải hơn.
Mãi đến khi xe chạy gần một tiếng, Thư Diêu mới lười biếng mở mắt hỏi: “Váy cưới cậu đặt ở đâu mà càng đi càng xa thế?”
Phùng Linh Tử mặt không đổi sắc: “Đến tận nhà của thiết kế xem, đặt may riêng.”
“Ồ.”
Thư Diêu lại ngáp dài một cái, “Tôi chợp mắt một chút, đến nơi thì gọi tôi dậy nhé.”
Khi đến nơi, Phùng Lăng Tử vui vẻ gọi: “Tới rồi, Thư Diêu bảo bối, dậy thôi!”
Thư Diêu ôm chặt chiếc áo khoác dày của mình, đang say sưa trong giấc ngủ, bừng tỉnh, nhìn thấy một toà trang viên trước mắt, ngơ ngác: “Nhà thiết kế váy cưới mà giàu thế này sao?”
Phùng tiểu thư chỉ khẽ đáp “Đúng thế,” rồi kéo Thư Diêu vào bên trong.
Trang viên rộng lớn không thua kém gì nhà họ Chu, nhưng cách bài trí và phong cách thì tinh tế hơn hẳn so với ánh mắt cổ hủ của Chu Cảnh.
Thư Diêu vừa bước đi vừa ngắm nhìn, chỉ vừa vào đến sảnh đã bị Phùng Linh Tử dúi cho một bộ váy cưới và đẩy vào phòng thử đồ, bảo cô mặc thử xem sao.
Chiếc váy cưới ấy quả thực đẹp lạ lùng, không phải kiểu váy tầng tầng lớp lớp khiến người ta vướng víu, mà tinh tế và đơn giản vô cùng.
Thư Diêu thay xong váy, đứng trước gương xoay người.
Tấm lưng váy phủ ren ôm lấy đường sống lưng mảnh mai, eo váy khít sát tôn lên đường cong dịu dàng của cô, đuôi váy thướt tha rủ xuống mặt đất.
Cô nhìn vào gương, ngẩn ngơ.
Đẹp quá…
Nhưng… có gì đó là lạ?
Thư Diêu nắm lấy vạt váy, hoảng hốt chạy ra ngoài: “Linh Tử, không ổn rồi, váy này nhỏ quá, tớ mặc thì vừa khít, nhưng cậu chắc chắn không mặc vừa đâu…”
Vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, một lớp voan trắng phủ xuống đầu cô. Thư Diêu chỉ kịp nhìn qua lớp voan, nhận ra đám đông xung quanh:
Mấy chàng trai trong nhóm Healer hò reo phấn khích;
Sở Duật, Bạch Hủ và Lý Tư cầm ống pháo màu “bùm bùm bùm” bắn tung trời;
Còn có Phùng Linh Tử và Tề Ngôn Thanh nữa.
Giây tiếp theo, Thư Diêu được một người bế bổng lên, người đó mặc bộ vest trắng tinh khôi – chính là Chu Mính Viễn.
Ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào, tuyết bắt đầu rơi, từng bông tuyết to như lông ngỗng, phủ trắng cả bầu trời.
Mấy năm nay, ở Đế Đô chưa từng có trận tuyết nào lớn đến thế.
Sự ngạc nhiên ập đến quá nhanh, Thư Diêu không biết nên kinh ngạc vì điều gì trước tiên, chỉ bản năng mà ôm chặt lấy cổ Chu Mính Viễn, trong khoảnh khắc bất ngờ ấy, cô như tìm được nơi nương tựa quen thuộc.
Tim cô đập rộn ràng, khẽ li.ếm môi, thủ thỉ: “Chu Mính Viễn, tuyết rơi rồi.”
“Ừ.”
“Anh đang bù lại hôn lễ của chúng ta phải không?”
“Ừ.”
“Anh chuẩn bị mấy ngày nay chỉ để làm chuyện này sao?”
“Ừ.”
“Nhưng anh không phải đang bận dự án Nam Phi sao?”
Chu Mính Viễn chỉ cười, không nói.
Anh bế Thư Diêu đi dọc theo con đường trong trang viên, nơi đã được rải đầy những cánh hoa.
Anh không nói rằng toàn bộ thiết bị và kỹ thuật y tế nghiên cứu từ dự án Nam Phi, anh đã quyên tặng cho đất nước.
Chu Mính Viễn chẳng cần lấy gì cho riêng mình, chỉ đổi lấy một trận tuyết nhân tạo.
Trước khi Thư Diêu đến, Chu Cảnh đã gọi điện hỏi: “Nghe nói cháu quyên cả dự án Nam Phi rồi?”
Chu Mính Viễn chỉ khẽ đáp: “Dạ.”
Chu Cảnh im lặng hồi lâu, hỏi: “Mính Viễn, có muốn quay về không?”
Chu Mính Viễn hiểu “quay về” nghĩa là quay về với công ty nhà họ Chu, nhưng anh không đồng ý, chỉ cười nhẹ: “Cháu không về ạ, Thư Diêu luôn muốn được hưởng tuần trăng mật mà.”
Chu Cảnh hừ một tiếng: “Tuần trăng mật thì mất bao lâu chứ.”
Cả đời.
Đó là câu trả lời trong lòng Chu Mính Viễn.
Trên bãi cỏ phủ một lớp tuyết mỏng, nhưng dưới sức nóng của máy sưởi, tuyết tan thành từng giọt nước long lanh.
Chu Minh Viễn bế Thư Diêu vào giữa thảm cỏ, còn chưa kịp nói gì thì Thư Diêu đã hốt hoảng.
Cô ngó quanh, vội tháo chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, hạ giọng thì thầm: “Phải trả nhẫn lại cho anh trước đúng không, để anh cầu hôn lại lần nữa?”
Chu Mính Viễn nở nụ cười bất đắc dĩ, dịu dàng đeo lại nhẫn cho cô: “Không cầu hôn.”
“Thế thì anh làm tất cả chuyện này để làm gì?”
Tuyết lớn vẫn đang tan trong hơi ấm, không khí ẩm ướt như cơn mưa đêm ở Paris 11 năm trước.
Chu Mính Viễn cúi đầu hôn cô: “Chỉ để làm em vui, rồi phiền em… mãi mãi ở bên anh.”
Sống mũi Thư Diêu cay cay, cô cố tỏ ra mạnh miệng: “Thì đương nhiên rồi, chẳng lẽ anh còn muốn ai khác ở bên cạnh anh nữa.”
【Kết thúc】
Gió phương Bắc lạnh cứng, quất vào mặt như dao cắt. Thư Diêu không mấy muốn ra ngoài, chỉ khi nhắc đến chuyện ăn uống, cô mới có chút hứng thú bước chân ra cửa.
Gần trưa, Chu Mính Viễn hỏi cô:
“Có muốn đến nhà hàng của Sở Dự ăn món Đế đô không?”
Vốn đang cuộn tròn như sâu nhỏ trong sofa, bọc chăn dày ấm áp, Thư Diêu nghe nhắc đến nhà hàng của Sở Dự liền phấn khích hẳn:
“Ôi! Em nhớ món thịt cừu xào tỏi và vịt quay của đầu bếp rồi đấy!”
Cô nhún nhảy chạy lên lầu:
“Đợi em 20 phút, em đi trang điểm cái đã!”
“Không phải chỉ ăn một bữa thôi sao?”
“Ăn một bữa cũng phải trang điểm chứ, đó là tôn trọng đồ ăn ngon!”
Chu Mính Viễn từ trước đến nay sống giữa toàn đàn ông, thời gian ở Nam Phi thậm chí còn chẳng có nơi để tắm rửa.
Bao gồm cả Bạch Hủ và Lý Tư, đám đàn ông ấy chỉ rửa mặt qua loa rồi đi ngay.
Phụ nữ vẫn là tinh tế hơn.
Anh từng nhìn thấy Thư Diêu trang điểm. Cô ngồi trước gương, hết cầm lọ nọ lọ kia, lại cầm chổi nhỏ quét lên mặt, bận rộn suốt nửa tiếng đồng hồ.
Sau đó còn phải chọn quần áo, xách túi xinh xinh, mới gọi là xong.
So với họ, đàn ông quả thực quá thô ráp.
Chu Mính Viễn vốn là kiểu đàn ông đến cả nước hoa hồng cũng lười vỗ lên mặt, đột nhiên cảm thấy bản thân không đủ tinh tế.
Rồi anh phạm phải một lỗi mà đàn ông rất dễ mắc.
Anh ngồi trên sofa, buột miệng thở dài:
“Thật phiền phức.”
Câu này không phải nói Thư Diêu, mà là nói chính anh – cảm giác để trở nên tinh tế thật rắc rối.
Nhưng Thư Diêu đang chạy giữa chừng trên cầu thang nghe thấy, nhạy cảm quay đầu lại như chú sư tử con:
“Anh vừa nói gì?”
Chu Mính Viễn thấy nét mặt của cô liền biết là cô hiểu lầm. Trong khoảnh khắc Thư Diêu lao xuống đầy khí thế, anh dang tay đón cô vào lòng, cười nói:
“Anh nói anh yêu em nhiều lắm.”
“…Chu Mính Viễn, anh xấu xa quá rồi, học được thói lẻo mép rồi, ban ngày ban mặt mà cứ treo chuyện yêu đương trên môi!”
“Không đâu, yêu em không cần phải che giấu, anh chỉ muốn nói cho em nghe.”
Hai người hôn nhau trên sofa, lại trễ mất một lúc lâu. Nếu không phải tiếng bụng Thư Diêu kêu lên, có lẽ họ đã làm chuyện gì đó ngay trong buổi trưa đầy nắng ấy.
Trên đường đến nhà hàng, Thư Diêu nhận được cuộc gọi từ Phùng Linh Tử.
Phùng Linh Tử trong điện thoại nói, cô ấy và Tề Ngôn Thanh đã chốt ngày cưới – vào tháng Tư năm nay, đúng dịp Cốc Vũ.
Cô ấy còn mời Chu Mính Viễn:
“Nhớ dẫn theo Chu Cẩu cùng đến nhé~”
Trên xe không bật nhạc, Phùng Linh Tử lại nói to, lời của cô ấy Chu Minh Viễn nghe rõ mồn một.
Anh khẽ cụp mắt, im lặng.
Không phải vì bị gọi là “Chu Cẩu”, mà vì chút áy náy chôn giấu sâu trong lòng bỗng trỗi dậy.
Đám cưới của anh và Thư Diêu là do nhà họ Chu một tay thu xếp.
Lúc đó anh không biết Thư Diêu là ai, không chỉ không tham dự, thậm chí đến ngày cưới cũng chẳng buồn nhớ.
Ngày đó chắc chắn là ngày đẹp, bởi nhà họ Chu sĩ diện, nhất định đã nhờ người xem đi xem lại nhiều lần.
Nhưng Chu Mính Viễn vẫn thấy có chút tiếc nuối, nhất là khi nghe Phùng Linh Tử trong điện thoại kể về từng chi tiết nhỏ của hôn lễ, lòng tiếc nuối ấy gần như dâng đến đỉnh điểm.
Bởi vì anh và Thư Diêu chưa từng có cơ hội vui vẻ tất bật vì chuẩn bị đám cưới.
“Cục cưng ơi, khi nào rảnh thì đến giúp chị với, chị bận sắp chết rồi, đặt dịch vụ cưới, viết thiệp mời, lên danh sách khách mời, đúng là muốn xỉu luôn ấy, còn không bằng đi nghiên cứu mấy con gà silicon trong phòng thí nghiệm!”
Thư Diêu cười khúc khích: “Tề Ngôn Thanh đâu, cậu ấy không giúp cậu à?”
“Hừ! Nhắc đến anh ấy là tớ tức điên! Đàn ông đúng là không trông cậy được!”
Phùng Linh Tử trong điện thoại bỗng cao giọng, thao thao bất tuyệt: “Cậu nhìn Tề Ngôn Thanh suốt ngày chải chuốt thế thôi? Thật ra bản chất vẫn là trai thẳng chính hiệu! Hôm qua tớ đặt bao nhiêu thứ, từ hộp kẹo cưới đến quà tặng, anh ấy không giúp còn đành, vậy mà còn ngâm nga cả đoạn Mộc Lan Từ nữa cơ!”
Thư Diêu chưa từng trải qua ác mộng học thuộc văn cổ, tò mò hỏi: “Mộc Lan Từ là gì?”
“‘Đông thị mua ngựa tốt, Tây thị mua yên cương, Nam thị mua dây cương, Bắc thị mua roi dài’ ấy!”
Phùng Linh Tử nói liến thoắng, “Anh ta còn bảo tớ bận cưới hỏi như thế chẳng khác nào Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân ấy, tức chết đi được!”
Thư Diêu và Phùng Linh Tử vừa cười vừa nói chuyện suốt đường đến nhà hàng, đến lúc ngồi vào bàn vẫn chưa dứt câu chuyện.
Khi món ăn được dọn lên, ánh mắt Thư Diêu sáng bừng.
“Với cả sống chung mới thấy, Tề Ngôn Thanh ấy, dám đem tất cả tất giặt chúng với đồ lót! Không thể chịu nổi luôn!”
Thư Diêu hất cằm chỉ vào đĩa vịt quay, Chu Mính Viễn gắp một miếng thịt đút vào miệng cô.
Ăn xong vịt quay, Thư Diêu mới hài lòng rút tâm trí khỏi đồ ăn, trêu Phúng Linh Tử: “Tề Ngôn Thanh tệ vậy, hay là đừng cưới nữa?”
“Cưới chứ.”
Phùng Linh Tử cười khúc khích qua điện thoại: “Tụi mình quen nhau từ nhỏ, hai đứa tớ lại ở cái tình cảnh này, tớ còn tưởng anh ấy sẽ chẳng bao giờ cầu hôn. Ai ngờ tối qua lên giường, sờ thấy có vật cứng bên dưới, cậu đoán tớ kéo chăn lên thấy gì nào?”
“Nhẫn kim cương.”
“Đúng, là nhẫn kim cương.”
Đang nói chuyện lãng mạn, Phùng Lăng Tử chợt hỏi: “Thư Diêu, cậu có tưởng tượng gì về đám cưới không? Cho tớ chút cảm hứng với, tớ còn chưa chốt ý tưởng lễ cưới.”
“Thật sự không có, tớ cưới ba năm rồi mà.” Thư Diêu vừa nhai thịt cừu, vừa lim dim mắt, thỏa mãn.
“Cậu cảm thấy kiểu đám cưới nào là lãng mạn nhất?”
Kiểu nào nhỉ? Thư Diêu nuốt miếng thịt cừu, nghĩ ngợi.
Giữa bàn ăn có một quả cầu tuyết pha lê, bên trong có người tuyết nhỏ xoay tròn, xung quanh tuyết trắng bay bay, đẹp đến lặng người.
Thư Diêu nhìn quả cầu ấy, bất giác nhớ đến đám cưới cô đơn của mình.
Ngày đó khách khứa đông nghịt, nhưng thời tiết nóng bức, mồ hôi đổ nhễ nhại, phải dặm lại lớp trang điểm bao lần, váy cưới dày cộm khiến người nóng bức không chịu nổi.
Mùa đông vẫn hơn.
Lạnh thì có thể mặc thêm.
“Đám cưới mùa đông rất lãng mạn.”
Thư Diêu nhấp ngụm canh lê Chu Mính Viễn đút, ánh mắt mơ màng: “Tuyết rơi lả tả, trắng xóa cả không gian, đẹp vô cùng.”
Phùng Linh Tử hiển nhiên không đồng ý với kiểu lãng mạn đó: “… Đế đô có tuyết rơi cũng không trắng xóa đâu, đến trưa là tan hết, đường phố toàn bùn lầy thôi.”
Sau khi dập máy, Thư Diêu cảm thấy Chu Mính Viễn có chút tâm tư, suốt bữa ăn anh đều như có điều suy nghĩ.
Nhưng vì mải mê với đồ ăn, cô cũng không để tâm quá.
Vài ngày sau đó, Chu Mính Viễn rất bận.
Anh nói là do dự án bên Nam Phi đã hoàn thành.
Nhiều công ty nghe nói Chu Mính Viễn không còn liên quan đến nhà họ Chu, thi nhau muốn mua lại dự án này.
Dù giá cả cao thế nào, Chu Mính Viễn cũng không đồng ý.
Thậm chí bác cả nhà họ Chu cũng đích thân đến một lần, hai người nói chuyện gần một tiếng.
Thư Diêu đi ngang qua phòng khách, thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Chu Mính Viễn, liền đoán được kết cục – công nghệ này sẽ không rơi vào tay nhà họ Chu.
Một sáng sớm, Thư Diêu nhận được cuộc gọi từ Phùng Linh Tử, bảo rằng Tề Ngôn Thanh đi công tác, không có ai đi thử váy cưới cùng, nhờ Thư Diêu cấp cứu.
“… Được thôi.”
Phùng Linh Tử dặn: “Nhớ trang điểm nhé.”
“Cậu đi thử váy cưới tớ trang điểm làm gì.”
Thư Diêu vừa nói vừa bước xuống giường, kéo rèm cửa nhìn trời còn chưa sáng, lười biếng vô cùng.
Tối hôm trước, Thư Diêu và Chu Mính Viễn có hứng thú đặc biệt, chiến liên tiếp hai hiệp.
Mỗi lần đều lâu, mãi đến nửa đêm mới ngủ, chưa được ba tiếng đã bị dựng dậy.
Phùng tiểu thư trong điện thoại gào lên: “Không được! Cậu phải trang điểm cho đẹp, không thì váy cưới tớ mặc lên sẽ dìm chết cậu mất!”
Hôm đó, Thư Diêu mắt vẫn díp lại, cố gắng tỉnh táo trang điểm.
Trang điểm xong, cô vuốt mái tóc bồng bềnh, nhìn vào gương tự luyến: “Mình quả nhiên đẹp thật, dù bị Chu Mính Viễn vắt kiệt vẫn xinh thế này.”
Khoan đã.
Vừa tỉnh dậy cô đã thấy thiếu thiếu gì đó.
Chu Mính Viễn đi đâu rồi?
Thư Diêu bấm gọi điện cho Chu Mính Viễn, làm nũng: “Mính Viễn cưa cưa~ anh đi đâu rồi? Có phải nhân lúc em ngủ, anh đi cặp kè người khác rồi không?”
Đầu dây bên kia hình như đang lái xe, Chu Mính Viễn khẽ cười, rồi hỏi lại: “Anh làm gì có sức lực kinh khủng vậy?”
“Ờ nhỉ, hôm qua làm lâu như vậy, bừa bãi quá mức sẽ chết đấy, Lý Tư nói thế.”
Thư Diêu lôi ra một chiếc áo lông dày, rồi lấy thêm túi xách: “Anh đi đâu đấy? Trời chưa sáng đã đi rồi à? Đêm qua anh có ngủ không?”
“Có chút việc phải làm, anh chợp mắt một lát rồi.”
“Em cũng dậy rồi, Linh Tử rủ em đi thử váy cưới, anh lái xe cẩn thận nhé.”
“Ừ.”
Ngồi trên xe của Phùng Linh Tử, Thư Diêu ngáp ngắn ngáp dài. Xe càng đi về ngoại ô, bầu trời càng âm u, mây dày như sắp rớt xuống.
Thời tiết xấu càng làm Thư Diêu uể oải hơn.
Mãi đến khi xe chạy gần một tiếng, Thư Diêu mới lười biếng mở mắt hỏi: “Váy cưới cậu đặt ở đâu mà càng đi càng xa thế?”
Phùng Linh Tử mặt không đổi sắc: “Đến tận nhà của thiết kế xem, đặt may riêng.”
“Ồ.”
Thư Diêu lại ngáp dài một cái, “Tôi chợp mắt một chút, đến nơi thì gọi tôi dậy nhé.”
Khi đến nơi, Phùng Lăng Tử vui vẻ gọi: “Tới rồi, Thư Diêu bảo bối, dậy thôi!”
Thư Diêu ôm chặt chiếc áo khoác dày của mình, đang say sưa trong giấc ngủ, bừng tỉnh, nhìn thấy một toà trang viên trước mắt, ngơ ngác: “Nhà thiết kế váy cưới mà giàu thế này sao?”
Phùng tiểu thư chỉ khẽ đáp “Đúng thế,” rồi kéo Thư Diêu vào bên trong.
Trang viên rộng lớn không thua kém gì nhà họ Chu, nhưng cách bài trí và phong cách thì tinh tế hơn hẳn so với ánh mắt cổ hủ của Chu Cảnh.
Thư Diêu vừa bước đi vừa ngắm nhìn, chỉ vừa vào đến sảnh đã bị Phùng Linh Tử dúi cho một bộ váy cưới và đẩy vào phòng thử đồ, bảo cô mặc thử xem sao.
Chiếc váy cưới ấy quả thực đẹp lạ lùng, không phải kiểu váy tầng tầng lớp lớp khiến người ta vướng víu, mà tinh tế và đơn giản vô cùng.
Thư Diêu thay xong váy, đứng trước gương xoay người.
Tấm lưng váy phủ ren ôm lấy đường sống lưng mảnh mai, eo váy khít sát tôn lên đường cong dịu dàng của cô, đuôi váy thướt tha rủ xuống mặt đất.
Cô nhìn vào gương, ngẩn ngơ.
Đẹp quá…
Nhưng… có gì đó là lạ?
Thư Diêu nắm lấy vạt váy, hoảng hốt chạy ra ngoài: “Linh Tử, không ổn rồi, váy này nhỏ quá, tớ mặc thì vừa khít, nhưng cậu chắc chắn không mặc vừa đâu…”
Vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, một lớp voan trắng phủ xuống đầu cô. Thư Diêu chỉ kịp nhìn qua lớp voan, nhận ra đám đông xung quanh:
Mấy chàng trai trong nhóm Healer hò reo phấn khích;
Sở Duật, Bạch Hủ và Lý Tư cầm ống pháo màu “bùm bùm bùm” bắn tung trời;
Còn có Phùng Linh Tử và Tề Ngôn Thanh nữa.
Giây tiếp theo, Thư Diêu được một người bế bổng lên, người đó mặc bộ vest trắng tinh khôi – chính là Chu Mính Viễn.
Ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào, tuyết bắt đầu rơi, từng bông tuyết to như lông ngỗng, phủ trắng cả bầu trời.
Mấy năm nay, ở Đế Đô chưa từng có trận tuyết nào lớn đến thế.
Sự ngạc nhiên ập đến quá nhanh, Thư Diêu không biết nên kinh ngạc vì điều gì trước tiên, chỉ bản năng mà ôm chặt lấy cổ Chu Mính Viễn, trong khoảnh khắc bất ngờ ấy, cô như tìm được nơi nương tựa quen thuộc.
Tim cô đập rộn ràng, khẽ li.ếm môi, thủ thỉ: “Chu Mính Viễn, tuyết rơi rồi.”
“Ừ.”
“Anh đang bù lại hôn lễ của chúng ta phải không?”
“Ừ.”
“Anh chuẩn bị mấy ngày nay chỉ để làm chuyện này sao?”
“Ừ.”
“Nhưng anh không phải đang bận dự án Nam Phi sao?”
Chu Mính Viễn chỉ cười, không nói.
Anh bế Thư Diêu đi dọc theo con đường trong trang viên, nơi đã được rải đầy những cánh hoa.
Anh không nói rằng toàn bộ thiết bị và kỹ thuật y tế nghiên cứu từ dự án Nam Phi, anh đã quyên tặng cho đất nước.
Chu Mính Viễn chẳng cần lấy gì cho riêng mình, chỉ đổi lấy một trận tuyết nhân tạo.
Trước khi Thư Diêu đến, Chu Cảnh đã gọi điện hỏi: “Nghe nói cháu quyên cả dự án Nam Phi rồi?”
Chu Mính Viễn chỉ khẽ đáp: “Dạ.”
Chu Cảnh im lặng hồi lâu, hỏi: “Mính Viễn, có muốn quay về không?”
Chu Mính Viễn hiểu “quay về” nghĩa là quay về với công ty nhà họ Chu, nhưng anh không đồng ý, chỉ cười nhẹ: “Cháu không về ạ, Thư Diêu luôn muốn được hưởng tuần trăng mật mà.”
Chu Cảnh hừ một tiếng: “Tuần trăng mật thì mất bao lâu chứ.”
Cả đời.
Đó là câu trả lời trong lòng Chu Mính Viễn.
Trên bãi cỏ phủ một lớp tuyết mỏng, nhưng dưới sức nóng của máy sưởi, tuyết tan thành từng giọt nước long lanh.
Chu Minh Viễn bế Thư Diêu vào giữa thảm cỏ, còn chưa kịp nói gì thì Thư Diêu đã hốt hoảng.
Cô ngó quanh, vội tháo chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, hạ giọng thì thầm: “Phải trả nhẫn lại cho anh trước đúng không, để anh cầu hôn lại lần nữa?”
Chu Mính Viễn nở nụ cười bất đắc dĩ, dịu dàng đeo lại nhẫn cho cô: “Không cầu hôn.”
“Thế thì anh làm tất cả chuyện này để làm gì?”
Tuyết lớn vẫn đang tan trong hơi ấm, không khí ẩm ướt như cơn mưa đêm ở Paris 11 năm trước.
Chu Mính Viễn cúi đầu hôn cô: “Chỉ để làm em vui, rồi phiền em… mãi mãi ở bên anh.”
Sống mũi Thư Diêu cay cay, cô cố tỏ ra mạnh miệng: “Thì đương nhiên rồi, chẳng lẽ anh còn muốn ai khác ở bên cạnh anh nữa.”
【Kết thúc】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương