Lúc quản lý của nhóm Healer – chị Triệu Nhã gọi đến, Thư Diêu đang ngồi trong phòng ngủ. Chu Mính Viễn cũng ở đó, vừa vặn giúp cô lau khô mái tóc ướt vừa gội xong.
Bên Nam Phi đã là đêm khuya, còn bên Đế Đô chắc mới chiều tà. Triệu Nhã là người chu đáo, bình thường tuyệt đối sẽ không gọi cho Thư Diêu vào giờ này.
Chị ấy là kiểu nữ cường điển hình, điềm tĩnh trước mọi tình huống, xử lý công việc dứt khoát, nếu không thì làm sao có thể một mình chèo lái nguyên cả nhóm idol trẻ măng như vậy? Chỉ là hôm nay, trong giọng chị ấy lại thấp thoáng chút khẩn trương:
“Tiểu Thư à, Nguyệt Bạch nói… em có thể nhảy thay phần của cậu ấy sao? Là thật hả?”
“Ừm, em nhảy được mà. Để Nguyệt Bạch yên tâm tập trung hát thôi.”
“Nhưng mà… em có chịu nổi không? Dạo gần đây em mới phẫu thuật xong mà?”
Thư Diêu đếm ngón tay. Cô vốn không nhanh nhạy với thời gian ngày tháng, lại chẳng bao giờ làm công việc hành chính kiểu chín giờ đến năm giờ. Từ hồi còn học ở học viện múa cũng chẳng có khái niệm nghỉ lễ là gì.
Hồi nhỏ cô quen dùng đồ ăn để phân biệt ngày chẵn lẻ, sau này cũng giữ thói quen ấy để cảm nhận thời gian.
Phẫu thuật xong, ăn tổ yến lạt nhẽo mất 5-6 ngày, sau đó lại được đầu bếp từ Đế Đô nấu thêm hơn mười ngày nữa.
Tính sơ sơ, cũng đã tẩm bổ được nửa tháng.
“Không sao đâu ạ, chỉ là thể lực vẫn chưa hồi hẳn, cần tập lại một chút.”
Bài nhảy này do chính Thư Diêu biên đạo. Mức độ khó thì… khỏi phải bàn. Hồi đó Healer lấy vũ đạo khó làm điểm tự hào, nghĩ rằng đã là nhóm đỉnh lưu thì phải trình diễn đỉnh cao.
Giờ Sầm Nguyệt Bạch gặp sự cố, muốn tìm dancer thay thế cũng đâu phải chuyện dễ – bỏ qua chuyện khí chất và độ ăn ý, chỉ riêng chuyện nhảy có ra hồn hay không đã là cả vấn đề.
Dancer bình thường? Không đủ tầm.
Dancer giỏi? Lịch trình kín mít.
Thư Diêu chính là người thích hợp nhất.
Bài nhảy do cô biên, lại nắm rõ từng thành viên trong nhóm, ăn ý thì khỏi nói.
Triệu Nhã bên kia điện thoại nói cảm ơn liên tục, nghe ra được là xúc động thật sự.
Sau khi xác nhận chuyện Thư Diêu sẽ nhảy thay Sầm Nguyệt Bạch, sáng hôm sau cô và Chu Mính Viễn lập tức thu dọn hành lý ra sân bay, lên chuyến bay trở về nước.
Ngay trước khi máy bay cất cánh, Thư Diêu nhận được một video từ nhóm Healer.
Mấy cậu trai trẻ đang vây quanh giường bệnh của Sầm Nguyệt Bạch, cả đám mặt dài như nhau, y hệt vẻ mặt u sầu đêm qua của cậu ấy:
“Cô Thư ơi, cô ổn không vậy…?”
Thư Diêu vừa ngồi vào ghế, trên mặt là nụ cười dịu dàng, kiểu như bà cô hiền hậu dỗ dành mấy đứa cháu nhỏ, giọng ngọt như đường phèn:
“Yên tâm đi, không sao đâu.Tôi sẽ không làm hỏng concert của mấy đứa đâu.”
Chu Mính Viễn cất hành lý xong thì ngồi xuống cạnh cô. Thư Diêu đang đeo tai nghe, anh không nghe rõ video bên kia nói gì, chỉ nghe thấy cô nghiêm túc đáp:
“Healer, lần này… để chúng ta cùng nhau trở thành người chữa lành thế giới nhé.”
Kết thúc cuộc gọi, cô gái mới đó còn đầy khí phách, vừa quay đầu lại thì mặt đã xị xuống, như mới sực nhớ ra điều gì:
“Chu Mính Viễn… kỳ trăng mật của chúng mình lại tiêu rồi.”
Cô như thế này thật sự… đáng yêu đến mức không chịu nổi.
Chu Mính Viễn có cảm giác, trên đời này chỉ có mình là người duy nhất được Thư Diêu tin tưởng, dựa dẫm toàn tâm toàn ý như vậy.
Anh bật cười, tay nhẹ nhàng đặt lên đỉ.nh đầu cô, xoa xoa mái tóc mềm mượt:
“Chúng ta còn một đời rất dài… bất kỳ lúc nào cũng có thể là kỳ trăng mật.”
Thư Diêu trầm ngâm một hồi. Lúc máy bay cất cánh, tiếng động cơ vang rền, cô bất chợt quay đầu, khiến Chu Mính Viễn tưởng rằng mình sắp được một nụ hôn cảm động.
Ai dè cô lại nhíu mày, thở dài:
“Không dài đâu… bây giờ là tháng 11 rồi, còn một tháng nữa là hết năm. Em còn phải luyện nhảy, không biết có kịp đi ăn vịt quay ở quán của Sở Duật không nữa.”
“Em mê vịt quay đến thế cơ à?”
“Chết mê chết mệt luôn ấy chứ!”
Chu Mính Viễn bật cười, lắc đầu, rồi lại hỏi câu kinh điển:
“Yêu vịt hơn, hay yêu anh hơn?”
“Yêu——”
Thư Diêu kéo dài giọng, đôi mắt láu lỉnh xoay một vòng:
“Yêu anh!”
“Thế không yêu vịt nữa à?”
Thư Diêu tinh ranh đáp:
“Yêu anh trước đã~ Anh mới đưa em đi ăn vịt được chứ!”
Về tới Đế Đô, đúng như dự đoán – bận đến mức chẳng còn thời gian mà thong thả ăn uống.
Ngày nào Chu Mính Viễn cũng đưa Thư Diêu tới công ty, rồi cô bắt đầu luyện tập cùng Healer. Cô thấp hơn Sầm Nguyệt Bạch một chút, nhiều động tác phải điều chỉnh lại để ăn khớp với các thành viên còn lại.
Đặc biệt là phần solo cá nhân của Nguyệt Bạch – cần luyện gấp.
Concert đâu chỉ có một bài. Mấy bài còn lại, Thư Diêu cũng cố gắng theo sát. Thể lực cô yếu, luyện xong mỗi tối bước ra khỏi phòng tập là đã gần nửa đêm.
Đêm nào, Chu Mính Viễn cũng đứng chờ ở cửa.
Thư Diêu sẽ chạy đến, nhào vào lòng anh, lấy trán đang đẫm mồ hôi dụi vào người anh, giọng nũng nịu:
“Mính Viễn cưa cưa~~ Em mệt muốn xỉu luôn rồi!”
Sau đó, hưởng trọn đặc quyền được anh bế hoặc cõng xuống lầu.
Có hôm Thư Diêu còn chọc anh:
“Nghe nói cưới theo kiểu truyền thống, chú rể sẽ bế cô dâu đi, dù hôn lễ của tụi mình chưa tổ chức gì… nhưng mà mỗi ngày em đều được đối xử như cô dâu rồi còn gì~”
Chu Mính Viễn cõng cô trên lưng, ở nơi cô không nhìn thấy – đôi mắt lóe sáng.
Anh âm thầm ghi nhớ lời cô nói.
Càng gần ngày concert, thời gian tập luyện càng kéo dài.
Công ty của Healer đã đăng thông báo, giải thích với fan rằng Sầm Nguyệt Bạch gặp tai nạn xe, ngày concert chỉ có thể đảm nhận phần hát. Vũ đạo sẽ do giáo viên dạy nhảy – Thư Diêu lão sư đảm nhiệm, đồng thời cảm ơn sự hỗ trợ kịp thời của cô.
Fan đông, nên cũng đủ mọi phản ứng.
Có người thương cậu ta bị tai nạn mà vẫn diễn.
Cũng có người thắc mắc: sao lại để nữ dancer nhảy cho nhóm nam? Phải chăng công ty cố tình gây chú ý?
Nhưng rồi fan phát hiện, ảnh tập luyện bị leak ra – Thư Diêu đeo nhẫn cưới, thần thái lạnh lùng, ánh mắt sắc lẹm – nhìn mà chẳng giống con gái chút nào.
Ngay hôm bị nghi ngờ, Sầm Nguyệt Bạch đã đăng một bài dài trên Weibo từ trong bệnh viện, chân thành cảm ơn Thư Diêu vì đã đến cứu cánh.
Trong bài viết, cậu gọi: “Thư lão sư là chị cả của tụi em.”
Tất nhiên – đó là văn bản do công ty soạn, không phải ý Sầm Nguyệt Bạch viết ra từ đáy lòng.
Triệu Nhã nhìn cậu ta đăng xong bài thì mới thở phào, vỗ nhẹ vai cậu:
“Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt.”
Sầm Nguyệt Bạch khẽ gật đầu, rồi lại thoáng do dự, thấp giọng nói:
“Chị Triệu… em muốn đăng lên Weibo một đoạn em hát, có được không ạ?”
Triệu Nhã là người hiểu rõ cậu nhất— tuổi còn nhỏ nhưng rất biết chừng mực, làm việc luôn cẩn trọng và đúng mực. Chị ấy suy nghĩ chốc lát, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Tối hôm đó, trong căn phòng bệnh yên tĩnh của bệnh viện, chàng trai tuổi đôi mươi khoác bộ đồ bệnh nhân, ôm trong lòng một cây guitar mộc mạc.
Ánh đèn vàng dịu phủ xuống gương mặt cậu, vẫn còn nét ngây ngô, lại phảng phất chút nỗi buồn nhè nhẹ. Một khúc nhạc ngắn vang lên—là ca khúc cậu tự sáng tác.
Giai điệu mềm mại, như nước suối đầu nguồn lặng lẽ trôi, mà trong dòng chảy ấy lại lẫn chút day dứt, tiếc nuối không lời.
Kết thúc, cậu ngước nhìn vào ống kính, nở một nụ cười ôn hòa:
“Ca khúc này… tên là ‘Không Kịp’.”
Những điều ấy, Thư Diêu không cố tình đi xem. Cô chỉ lặng lẽ vùi mình vào việc luyện tập, một lòng chuẩn bị.
Những ngày cuối cùng trước buổi diễn, cô cùng năm chàng trai còn lại của Healer thay đồ biểu diễn, luyện tập dượt như thể đang diễn thật.
Chu Mính Viễn dựa vào hành lang bên ngoài phòng tập, hai tay bỏ túi, ánh mắt bình tĩnh dõi theo qua lớp kính một chiều.
Thư Diêu hôm nay mặc một bộ đồ công sở đen đơn giản nhưng mạnh mẽ, đứng giữa đám thanh niên ấy mà không hề lạc quẻ. Trái lại, khí chất sắc sảo và phong thái lạnh lùng còn có phần áp đảo.
Mỗi bước nhảy đều dứt khoát, chuẩn xác, như một lưỡi dao mảnh cắt ngang không khí ngột ngạt của phòng luyện.
Khói bụi màu lam tro lặng lẽ bao phủ khung cảnh, rồi chính Thư Diêu lại như một lưỡi kiếm đen sắc, dẫn theo năm người còn lại chém vỡ sự tĩnh lặng ấy—thức tỉnh cả căn phòng.
Một bài nhảy kết thúc, ánh sắc nghiêm nghị trên mặt cô mới dần tan đi.
Cô nhíu mày, mấp máy môi với mọi người, như đang bảo thể lực mình vẫn chưa đủ, phải luyện lại lần nữa.
Ngay khoảnh khắc ấy, Sầm Nguyệt Bạch từ phòng luyện thanh cạnh bên tự lăn xe lăn ra hành lang, dừng lại cạnh Chu Mính Viễn.
Không ai nói gì, chỉ như hai người xa lạ tình cờ cùng dừng lại trước một khung cảnh đặc biệt. Cả hai cùng nhìn vào phòng tập.
Một bài nữa lại kết thúc, Sầm Nguyệt Bạch cúi đầu nhìn chân mình, rồi lặng lẽ nhìn sang Chu Mính Viễn—người vẫn dựa hờ vào khung cửa sổ.
Giọng cậu rất nhỏ, gần như khẽ thở dài:
“Anh sẽ đối xử với cô Thư thật tốt… đúng không?”
Ngay cả lúc tâm tư rối bời, cậu vẫn lễ phép gọi cô là “cô Thư”.
Chính vì thế, Chu Mính Viễn cũng chẳng ghét cậu ta được.
Anh đi tới máy bán nước gần đó, lấy ra hai lon—một cà phê, một sữa bò. Không chần chừ, anh đưa lon sữa cho Sầm Nguyệt Bạch.
Cậu nhìn cái lon đỏ chói có in mặt Vượng Tử với ánh mắt phức tạp.
Sầm Nguyệt Bạch: “……”
Chu Mính Viễn cười cười:
“Chân bị thương mà, đừng uống cà phê. Sữa tốt hơn.”
Sầm Nguyệt Bạch dù không tình nguyện, vẫn nhận lấy lon sữa, bật nắp. Nhưng cậu vẫn không cam lòng, lại hỏi:
“Anh… thật sự sẽ tốt với cô Thư sao?”
Chu Mính Viễn gật đầu:
“Dĩ nhiên rồi.”
“…Vậy thì, tôi yên tâm rồi.”
Sầm Nguyệt Bạch nhấp một ngụm sữa ngọt ngào, nhưng vị ngọt đó lại như trượt xuống thành vị đắng. Cậu tự giễu:
“Tôi mãi mãi không còn tư cách nữa. Có những chuyện… thật sự là không kịp.”
Ngay lúc đó, một lon cà phê khác khẽ cụng vào lon sữa trong tay cậu.
Chu Mính Viễn cất giọng bình thản:
“Đừng tự ti. Không có tư cách—chỉ là đối với Thư Diêu. Không riêng cậu, với tất cả đàn ông trên đời… cũng đều không đủ tư cách. Bởi vì cô ấy, đã chọn tôi.”
Anh lắc lắc lon cà phê trong tay, đôi mắt vẫn hờ hững, nhưng lời nói lại ấm áp kỳ lạ:
“Cậu đã là một nghệ sĩ rất thành công. Đổi hướng mà cố gắng, cậu sẽ trở thành người có tư cách.”
Sầm Nguyệt Bạch khựng lại, lon sữa quên cả uống. Một lát sau, cậu bật cười:
“Thì ra anh là kiểu đàn ông dịu dàng như vậy… cả tình địch cũng có thể an ủi nữa à?”
Chu Mính Viễn nhướng mày, giọng dửng dưng:
“Sợ cậu lại gọi cho cô ấy khóc lóc, làm cô ấy bận tâm.”
Lời nửa đùa nửa thật, khiến Sầm Nguyệt Bạch cũng phì cười.
Đàn ông với nhau đôi khi chẳng cần nhiều lời. Một ánh mắt, một câu nói, đã đủ hiểu nhau.
Sầm Nguyệt Bạch cuối cùng cũng hiểu: người đàn ông này, thực sự có thể chăm sóc tốt cho Thư Diêu.
Mà lòng bao dung đó, chắc chắn xuất phát từ tình yêu sâu sắc.
Vậy thì… cũng chẳng còn gì phải lo nữa.
Sầm Nguyệt Bạch cầm nửa lon sữa quay về phòng luyện, Chu Mính Viễn lúc này mới quay đầu nhìn vào phòng tập lần nữa—chỉ để thấy cửa kính một chiều không biết đã mở từ khi nào.
Thư Diêu đang khoanh tay đứng đó, ánh mắt sáng rực, miệng cong cong cười như trăng non mới mọc.
Cô hất cằm, gằn giọng:
“Chu Mính Viễn, lại đây cho tôi!”
Chu Mính Viễn nghe lời đi tới, cô nghiêm mặt:
“Đưa tay.”
Anh chìa ra một tay, cô lườm:
“Hai tay!”
Anh chìa nốt tay còn lại—vẫn cầm lon cà phê. Thư Diêu không nói không rằng, bốp một phát vỗ xuống:
“Tôi thấy hết rồi! Anh mua sữa cho thần tượng anh thì được, còn tôi thì sao? Tôi đâu rồi, tôi đâu tôi đâu tôi đâu?!”
Chu Mính Viễn bật cười:
“Giờ mua cho em, em cũng uống sữa à?”
Thư Diêu học theo dáng anh ban nãy, nhảy từ cửa sổ ra ngoài hành lang, dáng vẻ ngổ ngáo đáng yêu.
Cô phủi mồ hôi trên trán, chỉ tay vào máy bán nước:
“Cái này với cái này! Sữa với nước xoài—hai cái, em đều muốn!”
Mấy cậu trai trong phòng tập rụt đầu ra khỏi cửa kính:
“Cô Thư! Tụi em cũng muốn uống!”
Thư Diêu cười tươi rói, vỗ lên vai Chu Mính Viễn:
“Bảo sư mẫu các em mua cho ấy!”
Nghe thấy từ “sư mẫu*”, năm gương mặt phía cửa sổ đồng loạt hét to: “Sư mẫu——!”
*Cái này trong raw là 师母 tui cũm không biết nữa!!!!
Chu Mính Viễn ngẩng đầu, chỉ thấy Thư Diêu đứng đó, mắt cười cong cong, ánh nhìn lấp lánh như ánh trăng non treo trên trời đêm.
Trăng non ấy—làm sao anh có thể để nó phải buồn?
“Sư mẫu ơi! Bọn em cũng muốn uống nước~!”
Chu Mính Viễn liếc nhìn Thư Diêu một cái, ánh mắt vừa bất lực vừa cưng chiều. Anh khẽ thở ra một hơi, giọng thấp mềm như gió đầu xuân:
“…Ừ, đi mua.”
Bên Nam Phi đã là đêm khuya, còn bên Đế Đô chắc mới chiều tà. Triệu Nhã là người chu đáo, bình thường tuyệt đối sẽ không gọi cho Thư Diêu vào giờ này.
Chị ấy là kiểu nữ cường điển hình, điềm tĩnh trước mọi tình huống, xử lý công việc dứt khoát, nếu không thì làm sao có thể một mình chèo lái nguyên cả nhóm idol trẻ măng như vậy? Chỉ là hôm nay, trong giọng chị ấy lại thấp thoáng chút khẩn trương:
“Tiểu Thư à, Nguyệt Bạch nói… em có thể nhảy thay phần của cậu ấy sao? Là thật hả?”
“Ừm, em nhảy được mà. Để Nguyệt Bạch yên tâm tập trung hát thôi.”
“Nhưng mà… em có chịu nổi không? Dạo gần đây em mới phẫu thuật xong mà?”
Thư Diêu đếm ngón tay. Cô vốn không nhanh nhạy với thời gian ngày tháng, lại chẳng bao giờ làm công việc hành chính kiểu chín giờ đến năm giờ. Từ hồi còn học ở học viện múa cũng chẳng có khái niệm nghỉ lễ là gì.
Hồi nhỏ cô quen dùng đồ ăn để phân biệt ngày chẵn lẻ, sau này cũng giữ thói quen ấy để cảm nhận thời gian.
Phẫu thuật xong, ăn tổ yến lạt nhẽo mất 5-6 ngày, sau đó lại được đầu bếp từ Đế Đô nấu thêm hơn mười ngày nữa.
Tính sơ sơ, cũng đã tẩm bổ được nửa tháng.
“Không sao đâu ạ, chỉ là thể lực vẫn chưa hồi hẳn, cần tập lại một chút.”
Bài nhảy này do chính Thư Diêu biên đạo. Mức độ khó thì… khỏi phải bàn. Hồi đó Healer lấy vũ đạo khó làm điểm tự hào, nghĩ rằng đã là nhóm đỉnh lưu thì phải trình diễn đỉnh cao.
Giờ Sầm Nguyệt Bạch gặp sự cố, muốn tìm dancer thay thế cũng đâu phải chuyện dễ – bỏ qua chuyện khí chất và độ ăn ý, chỉ riêng chuyện nhảy có ra hồn hay không đã là cả vấn đề.
Dancer bình thường? Không đủ tầm.
Dancer giỏi? Lịch trình kín mít.
Thư Diêu chính là người thích hợp nhất.
Bài nhảy do cô biên, lại nắm rõ từng thành viên trong nhóm, ăn ý thì khỏi nói.
Triệu Nhã bên kia điện thoại nói cảm ơn liên tục, nghe ra được là xúc động thật sự.
Sau khi xác nhận chuyện Thư Diêu sẽ nhảy thay Sầm Nguyệt Bạch, sáng hôm sau cô và Chu Mính Viễn lập tức thu dọn hành lý ra sân bay, lên chuyến bay trở về nước.
Ngay trước khi máy bay cất cánh, Thư Diêu nhận được một video từ nhóm Healer.
Mấy cậu trai trẻ đang vây quanh giường bệnh của Sầm Nguyệt Bạch, cả đám mặt dài như nhau, y hệt vẻ mặt u sầu đêm qua của cậu ấy:
“Cô Thư ơi, cô ổn không vậy…?”
Thư Diêu vừa ngồi vào ghế, trên mặt là nụ cười dịu dàng, kiểu như bà cô hiền hậu dỗ dành mấy đứa cháu nhỏ, giọng ngọt như đường phèn:
“Yên tâm đi, không sao đâu.Tôi sẽ không làm hỏng concert của mấy đứa đâu.”
Chu Mính Viễn cất hành lý xong thì ngồi xuống cạnh cô. Thư Diêu đang đeo tai nghe, anh không nghe rõ video bên kia nói gì, chỉ nghe thấy cô nghiêm túc đáp:
“Healer, lần này… để chúng ta cùng nhau trở thành người chữa lành thế giới nhé.”
Kết thúc cuộc gọi, cô gái mới đó còn đầy khí phách, vừa quay đầu lại thì mặt đã xị xuống, như mới sực nhớ ra điều gì:
“Chu Mính Viễn… kỳ trăng mật của chúng mình lại tiêu rồi.”
Cô như thế này thật sự… đáng yêu đến mức không chịu nổi.
Chu Mính Viễn có cảm giác, trên đời này chỉ có mình là người duy nhất được Thư Diêu tin tưởng, dựa dẫm toàn tâm toàn ý như vậy.
Anh bật cười, tay nhẹ nhàng đặt lên đỉ.nh đầu cô, xoa xoa mái tóc mềm mượt:
“Chúng ta còn một đời rất dài… bất kỳ lúc nào cũng có thể là kỳ trăng mật.”
Thư Diêu trầm ngâm một hồi. Lúc máy bay cất cánh, tiếng động cơ vang rền, cô bất chợt quay đầu, khiến Chu Mính Viễn tưởng rằng mình sắp được một nụ hôn cảm động.
Ai dè cô lại nhíu mày, thở dài:
“Không dài đâu… bây giờ là tháng 11 rồi, còn một tháng nữa là hết năm. Em còn phải luyện nhảy, không biết có kịp đi ăn vịt quay ở quán của Sở Duật không nữa.”
“Em mê vịt quay đến thế cơ à?”
“Chết mê chết mệt luôn ấy chứ!”
Chu Mính Viễn bật cười, lắc đầu, rồi lại hỏi câu kinh điển:
“Yêu vịt hơn, hay yêu anh hơn?”
“Yêu——”
Thư Diêu kéo dài giọng, đôi mắt láu lỉnh xoay một vòng:
“Yêu anh!”
“Thế không yêu vịt nữa à?”
Thư Diêu tinh ranh đáp:
“Yêu anh trước đã~ Anh mới đưa em đi ăn vịt được chứ!”
Về tới Đế Đô, đúng như dự đoán – bận đến mức chẳng còn thời gian mà thong thả ăn uống.
Ngày nào Chu Mính Viễn cũng đưa Thư Diêu tới công ty, rồi cô bắt đầu luyện tập cùng Healer. Cô thấp hơn Sầm Nguyệt Bạch một chút, nhiều động tác phải điều chỉnh lại để ăn khớp với các thành viên còn lại.
Đặc biệt là phần solo cá nhân của Nguyệt Bạch – cần luyện gấp.
Concert đâu chỉ có một bài. Mấy bài còn lại, Thư Diêu cũng cố gắng theo sát. Thể lực cô yếu, luyện xong mỗi tối bước ra khỏi phòng tập là đã gần nửa đêm.
Đêm nào, Chu Mính Viễn cũng đứng chờ ở cửa.
Thư Diêu sẽ chạy đến, nhào vào lòng anh, lấy trán đang đẫm mồ hôi dụi vào người anh, giọng nũng nịu:
“Mính Viễn cưa cưa~~ Em mệt muốn xỉu luôn rồi!”
Sau đó, hưởng trọn đặc quyền được anh bế hoặc cõng xuống lầu.
Có hôm Thư Diêu còn chọc anh:
“Nghe nói cưới theo kiểu truyền thống, chú rể sẽ bế cô dâu đi, dù hôn lễ của tụi mình chưa tổ chức gì… nhưng mà mỗi ngày em đều được đối xử như cô dâu rồi còn gì~”
Chu Mính Viễn cõng cô trên lưng, ở nơi cô không nhìn thấy – đôi mắt lóe sáng.
Anh âm thầm ghi nhớ lời cô nói.
Càng gần ngày concert, thời gian tập luyện càng kéo dài.
Công ty của Healer đã đăng thông báo, giải thích với fan rằng Sầm Nguyệt Bạch gặp tai nạn xe, ngày concert chỉ có thể đảm nhận phần hát. Vũ đạo sẽ do giáo viên dạy nhảy – Thư Diêu lão sư đảm nhiệm, đồng thời cảm ơn sự hỗ trợ kịp thời của cô.
Fan đông, nên cũng đủ mọi phản ứng.
Có người thương cậu ta bị tai nạn mà vẫn diễn.
Cũng có người thắc mắc: sao lại để nữ dancer nhảy cho nhóm nam? Phải chăng công ty cố tình gây chú ý?
Nhưng rồi fan phát hiện, ảnh tập luyện bị leak ra – Thư Diêu đeo nhẫn cưới, thần thái lạnh lùng, ánh mắt sắc lẹm – nhìn mà chẳng giống con gái chút nào.
Ngay hôm bị nghi ngờ, Sầm Nguyệt Bạch đã đăng một bài dài trên Weibo từ trong bệnh viện, chân thành cảm ơn Thư Diêu vì đã đến cứu cánh.
Trong bài viết, cậu gọi: “Thư lão sư là chị cả của tụi em.”
Tất nhiên – đó là văn bản do công ty soạn, không phải ý Sầm Nguyệt Bạch viết ra từ đáy lòng.
Triệu Nhã nhìn cậu ta đăng xong bài thì mới thở phào, vỗ nhẹ vai cậu:
“Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt.”
Sầm Nguyệt Bạch khẽ gật đầu, rồi lại thoáng do dự, thấp giọng nói:
“Chị Triệu… em muốn đăng lên Weibo một đoạn em hát, có được không ạ?”
Triệu Nhã là người hiểu rõ cậu nhất— tuổi còn nhỏ nhưng rất biết chừng mực, làm việc luôn cẩn trọng và đúng mực. Chị ấy suy nghĩ chốc lát, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Tối hôm đó, trong căn phòng bệnh yên tĩnh của bệnh viện, chàng trai tuổi đôi mươi khoác bộ đồ bệnh nhân, ôm trong lòng một cây guitar mộc mạc.
Ánh đèn vàng dịu phủ xuống gương mặt cậu, vẫn còn nét ngây ngô, lại phảng phất chút nỗi buồn nhè nhẹ. Một khúc nhạc ngắn vang lên—là ca khúc cậu tự sáng tác.
Giai điệu mềm mại, như nước suối đầu nguồn lặng lẽ trôi, mà trong dòng chảy ấy lại lẫn chút day dứt, tiếc nuối không lời.
Kết thúc, cậu ngước nhìn vào ống kính, nở một nụ cười ôn hòa:
“Ca khúc này… tên là ‘Không Kịp’.”
Những điều ấy, Thư Diêu không cố tình đi xem. Cô chỉ lặng lẽ vùi mình vào việc luyện tập, một lòng chuẩn bị.
Những ngày cuối cùng trước buổi diễn, cô cùng năm chàng trai còn lại của Healer thay đồ biểu diễn, luyện tập dượt như thể đang diễn thật.
Chu Mính Viễn dựa vào hành lang bên ngoài phòng tập, hai tay bỏ túi, ánh mắt bình tĩnh dõi theo qua lớp kính một chiều.
Thư Diêu hôm nay mặc một bộ đồ công sở đen đơn giản nhưng mạnh mẽ, đứng giữa đám thanh niên ấy mà không hề lạc quẻ. Trái lại, khí chất sắc sảo và phong thái lạnh lùng còn có phần áp đảo.
Mỗi bước nhảy đều dứt khoát, chuẩn xác, như một lưỡi dao mảnh cắt ngang không khí ngột ngạt của phòng luyện.
Khói bụi màu lam tro lặng lẽ bao phủ khung cảnh, rồi chính Thư Diêu lại như một lưỡi kiếm đen sắc, dẫn theo năm người còn lại chém vỡ sự tĩnh lặng ấy—thức tỉnh cả căn phòng.
Một bài nhảy kết thúc, ánh sắc nghiêm nghị trên mặt cô mới dần tan đi.
Cô nhíu mày, mấp máy môi với mọi người, như đang bảo thể lực mình vẫn chưa đủ, phải luyện lại lần nữa.
Ngay khoảnh khắc ấy, Sầm Nguyệt Bạch từ phòng luyện thanh cạnh bên tự lăn xe lăn ra hành lang, dừng lại cạnh Chu Mính Viễn.
Không ai nói gì, chỉ như hai người xa lạ tình cờ cùng dừng lại trước một khung cảnh đặc biệt. Cả hai cùng nhìn vào phòng tập.
Một bài nữa lại kết thúc, Sầm Nguyệt Bạch cúi đầu nhìn chân mình, rồi lặng lẽ nhìn sang Chu Mính Viễn—người vẫn dựa hờ vào khung cửa sổ.
Giọng cậu rất nhỏ, gần như khẽ thở dài:
“Anh sẽ đối xử với cô Thư thật tốt… đúng không?”
Ngay cả lúc tâm tư rối bời, cậu vẫn lễ phép gọi cô là “cô Thư”.
Chính vì thế, Chu Mính Viễn cũng chẳng ghét cậu ta được.
Anh đi tới máy bán nước gần đó, lấy ra hai lon—một cà phê, một sữa bò. Không chần chừ, anh đưa lon sữa cho Sầm Nguyệt Bạch.
Cậu nhìn cái lon đỏ chói có in mặt Vượng Tử với ánh mắt phức tạp.
Sầm Nguyệt Bạch: “……”
Chu Mính Viễn cười cười:
“Chân bị thương mà, đừng uống cà phê. Sữa tốt hơn.”
Sầm Nguyệt Bạch dù không tình nguyện, vẫn nhận lấy lon sữa, bật nắp. Nhưng cậu vẫn không cam lòng, lại hỏi:
“Anh… thật sự sẽ tốt với cô Thư sao?”
Chu Mính Viễn gật đầu:
“Dĩ nhiên rồi.”
“…Vậy thì, tôi yên tâm rồi.”
Sầm Nguyệt Bạch nhấp một ngụm sữa ngọt ngào, nhưng vị ngọt đó lại như trượt xuống thành vị đắng. Cậu tự giễu:
“Tôi mãi mãi không còn tư cách nữa. Có những chuyện… thật sự là không kịp.”
Ngay lúc đó, một lon cà phê khác khẽ cụng vào lon sữa trong tay cậu.
Chu Mính Viễn cất giọng bình thản:
“Đừng tự ti. Không có tư cách—chỉ là đối với Thư Diêu. Không riêng cậu, với tất cả đàn ông trên đời… cũng đều không đủ tư cách. Bởi vì cô ấy, đã chọn tôi.”
Anh lắc lắc lon cà phê trong tay, đôi mắt vẫn hờ hững, nhưng lời nói lại ấm áp kỳ lạ:
“Cậu đã là một nghệ sĩ rất thành công. Đổi hướng mà cố gắng, cậu sẽ trở thành người có tư cách.”
Sầm Nguyệt Bạch khựng lại, lon sữa quên cả uống. Một lát sau, cậu bật cười:
“Thì ra anh là kiểu đàn ông dịu dàng như vậy… cả tình địch cũng có thể an ủi nữa à?”
Chu Mính Viễn nhướng mày, giọng dửng dưng:
“Sợ cậu lại gọi cho cô ấy khóc lóc, làm cô ấy bận tâm.”
Lời nửa đùa nửa thật, khiến Sầm Nguyệt Bạch cũng phì cười.
Đàn ông với nhau đôi khi chẳng cần nhiều lời. Một ánh mắt, một câu nói, đã đủ hiểu nhau.
Sầm Nguyệt Bạch cuối cùng cũng hiểu: người đàn ông này, thực sự có thể chăm sóc tốt cho Thư Diêu.
Mà lòng bao dung đó, chắc chắn xuất phát từ tình yêu sâu sắc.
Vậy thì… cũng chẳng còn gì phải lo nữa.
Sầm Nguyệt Bạch cầm nửa lon sữa quay về phòng luyện, Chu Mính Viễn lúc này mới quay đầu nhìn vào phòng tập lần nữa—chỉ để thấy cửa kính một chiều không biết đã mở từ khi nào.
Thư Diêu đang khoanh tay đứng đó, ánh mắt sáng rực, miệng cong cong cười như trăng non mới mọc.
Cô hất cằm, gằn giọng:
“Chu Mính Viễn, lại đây cho tôi!”
Chu Mính Viễn nghe lời đi tới, cô nghiêm mặt:
“Đưa tay.”
Anh chìa ra một tay, cô lườm:
“Hai tay!”
Anh chìa nốt tay còn lại—vẫn cầm lon cà phê. Thư Diêu không nói không rằng, bốp một phát vỗ xuống:
“Tôi thấy hết rồi! Anh mua sữa cho thần tượng anh thì được, còn tôi thì sao? Tôi đâu rồi, tôi đâu tôi đâu tôi đâu?!”
Chu Mính Viễn bật cười:
“Giờ mua cho em, em cũng uống sữa à?”
Thư Diêu học theo dáng anh ban nãy, nhảy từ cửa sổ ra ngoài hành lang, dáng vẻ ngổ ngáo đáng yêu.
Cô phủi mồ hôi trên trán, chỉ tay vào máy bán nước:
“Cái này với cái này! Sữa với nước xoài—hai cái, em đều muốn!”
Mấy cậu trai trong phòng tập rụt đầu ra khỏi cửa kính:
“Cô Thư! Tụi em cũng muốn uống!”
Thư Diêu cười tươi rói, vỗ lên vai Chu Mính Viễn:
“Bảo sư mẫu các em mua cho ấy!”
Nghe thấy từ “sư mẫu*”, năm gương mặt phía cửa sổ đồng loạt hét to: “Sư mẫu——!”
*Cái này trong raw là 师母 tui cũm không biết nữa!!!!
Chu Mính Viễn ngẩng đầu, chỉ thấy Thư Diêu đứng đó, mắt cười cong cong, ánh nhìn lấp lánh như ánh trăng non treo trên trời đêm.
Trăng non ấy—làm sao anh có thể để nó phải buồn?
“Sư mẫu ơi! Bọn em cũng muốn uống nước~!”
Chu Mính Viễn liếc nhìn Thư Diêu một cái, ánh mắt vừa bất lực vừa cưng chiều. Anh khẽ thở ra một hơi, giọng thấp mềm như gió đầu xuân:
“…Ừ, đi mua.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương