Suốt dọc đường, Thư Diêu ngoan ngoãn đi theo Chu Mính Viễn đến bệnh viện Nhân Dân. Xe chạy vòng vòng mấy lượt trong bãi đậu đông nghẹt, cuối cùng cũng may mắn kiếm được một chỗ trống.

Chỗ đậu nằm tít trong góc, một bên là bức tường bệnh viện phủ đầy dây leo khô quắt, bên kia là một chiếc ô tô con màu đỏ chót.

Với chiếc xe của Chu Mính Viễn thì chỗ này hơi chật thật, vậy mà anh vẫn thản nhiên lùi xe vào. Ghế lái bên anh gần như dính sát tường, nhưng bên Thư Diêu thì được chừa rộng rãi để dễ xuống xe.

Thư Diêu mở cửa bước xuống, vừa quay lại thì thấy Chu Mính Viễn đang chỉnh ghế, rồi cầm theo áo khoác, khom lưng lách từ ghế lái qua chỗ cô ngồi để ra ngoài.

Với dáng người cao ráo như anh, làm mấy trò “uốn éo” thế này nhìn vừa gượng gạo vừa buồn cười.

Nhưng Thư Diêu lại chẳng buồn cười nổi. Cô đứng ngay trước cổng bệnh viện, mùi thuốc sát trùng đặc trưng trong không khí như luồn vào từng hơi thở, khiến lòng cô cứ nơm nớp.

Chu Mính Viễn nói chỉ đến hiến máu định kỳ thôi, nhưng cô vẫn thấy bất an.

Chu Mính Viễn vừa ra khỏi xe, liếc một cái đã thấy Thư Diêu đứng đằng trước, mặt nghiêm nghiêm, chân mày hơi nhíu lại, đến cả nốt ruồi son ở khóe mắt cũng có vẻ… nghiêm trọng theo.

Sợ cô lại tưởng tượng linh tinh kiểu như anh bị bệnh nặng đến mức phải hóa trị hay gì đó, Chu Mính Viễn khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô một cái:
“Đi thôi, chỗ hiến máu ở phía sau bệnh viện.”

Chỗ hiến máu là một gian nhà nhỏ đơn sơ, nhìn hao hao mấy quầy bán đồ ăn sáng trước cổng trường. Bên trong, một bác gái mặc áo blouse trắng thấy Chu Mính Viễn bước vào thì cười tươi bắt chuyện:
“Dì vừa mới tính, chắc hôm nay cháu đến. Dạo này Bạch Hủ có gây phiền gì cho cháu không?”

“Không đâu ạ, may có Bạch Hủ giúp cháu nhiều lắm.”

Chu Mính Viễn cao lớn bước vào trong, bà bác mới thấy Thư Diêu đi cùng phía sau.

“Đây là mẹ của Bạch Hủ, mọi người gọi là dì Trần. Còn đây là…”

Chu Mính Viễn quay sang liếc nhẹ một cái, ra vẻ như tiện miệng thôi mà nói:
“Đây là vợ cháu, Thư Diêu.”

Thư Diêu hơi bất ngờ khi biết mẹ của Bạch Hủ làm ở chỗ này. Cô lễ phép chào bà, rồi cùng Chu Mính Viễn ngồi xuống. Nhìn nét cười hiền lành của dì Trần, cô mới thấy quả nhiên Bạch Hủ giống mẹ thật.

Dì Trần có vẻ ngạc nhiên lắm:
“Ôi trời, tiểu Chu lấy vợ rồi à? Năm nay hả? Vậy mà thằng nhóc Bạch Hủ nhà dì không nói gì hết, để dì còn chuẩn bị phong bì chúc mừng chứ! Thôi để xem còn mảnh giấy đỏ nào không, dì gói cho hai đứa cái phong bì thật to mới được!”

Chu Mính Viễn đáp lại rất tự nhiên:
“Thôi khỏi khách sáo đi dì Trần, cháu cưới cũng ba năm rồi mà.”

“Trời ơi, ba năm rồi đó hả? Có em bé chưa?”

“Đang chuẩn bị—”

Chưa kịp nói xong, Chu Mính Viễn đã bị Thư Diêu lặng lẽ giẫm cho một cú lên chân, đổi lại là tiếng cười trầm thấp nhịn không nổi của anh.

Mãi đến khi kim tiêm đâm vào cánh tay Chu Mính Viễn, Thư Diêu mới thấy yên tâm phần nào. Cô như thể vừa gạt đi hết mấy tưởng tượng tiêu cực “Chu Mính Viễn bị ung thư cần hóa trị” trong đầu.

Dì Trần nhìn cô một cái, dịu dàng nói:
“Xong nhanh lắm con gái, nếu sợ thì có thể sang phòng bên cạnh đợi cũng được nha.”

Thư Diêu chẳng có tí nào là sợ cả, trái lại còn tò mò ngồi nhìn kim tiêm suốt một lúc lâu, thắc mắc hỏi:
“Anh hay đi hiến máu à?”

“Bảy tháng một lần.”

Thư Diêu chẳng rành mấy chuyện này, ngồi trên ghế nghiêng người lại gần, nhìn dòng huyết tương đỏ au chầm chậm chảy vào túi đựng, miệng vô thức lảm nhảm:
“Chu Mính Viễn, anh hiến máu hoài vậy có bị thiếu máu không? Da trắng như này có phải do máu ít không đấy?”

Dì Trần cười thành tiếng:
“Máu người tự tái tạo được mà cháu, hiến máu đều đặn như tiểu Chu đây không chỉ không sao mà còn tốt cho sức khỏe nữa kìa. Nè, tường bên kia viết hết cả rồi đó.”

Thư Diêu đứng dậy, đi qua đi lại đọc hết đống thông tin phổ cập dán trên tường, rồi lại hỏi tiếp:
“Mấy túi máu này là để dùng cho bệnh nhân cần cấp cứu hả dì?”

“Chứ còn gì nữa.”

Thư Diêu nghe vậy thì hăng hái xắn tay áo, lộ ra cánh tay trắng nõn thon gọn, hăm hở nói:
“Vậy cháu cũng muốn hiến một chút…”

Chu Mính Viễn giơ tay giữ cô lại, giọng nhẹ tênh:
“Em thôi đi, gầy trơ xương thế kia, cân nặng không đủ. Máu còn chẳng đủ cho em dùng, ai mà nỡ lấy.”

Hiến máu xong, Chu Mính Viễn ngồi tựa lưng vào ghế đá trong sân sau bệnh viện, tay vẫn giữ bông gòn trên chỗ kim tiêm. Tay áo sơ mi đã được xắn cao lên tận khuỷu, trông có chút buông thả mà vẫn rất điềm nhiên.

Điện thoại trong túi khẽ rung, là mấy tin nhắn từ Bạch Hủ báo cáo tình hình:

Bạch Hủ:
Đám trên tổng bộ mò cả buổi, cuối cùng cũng nhận ra dự án Nam Phi giờ hoàn toàn đứng tên cậu. Tức phát điên haha.

Bạch Hủ:
Lại thêm hai đứa mò vào muốn soi sổ sách, không moi ra nổi cái gì, tức muốn bể phổi.

Bạch Hủ:
Còn phát hiện ra mấy lần cậu tự bỏ tiền túi gánh lỗ cho tổng bộ, tôi hỏi họ khi nào mới hoàn tiền, có đứa mặt tái xanh haha!

Bạch Hủ:
Tiểu Chu tổng, giờ cậu ở đâu đấy? Hẹn hò với Thư Diêu hả? Chu Mính Viễn chỉ trả lời mỗi tin cuối:

Chu Mính Viễn:
Ở chỗ dì Trần, đang hiến máu.

Vài giây sau, lại rung tiếp:

Bạch Hủ:
Ủa, cậu bảo muốn theo đuổi Thư Diêu mà? Sao lại dắt đi gặp mẹ tui?

Bạch Hủ:
Hẹn hò kiểu gì mà dắt nhau đi… hiến máu? Cũng đỉnh thật!

Chu Mính Viễn cất điện thoại, quay sang hỏi Thư Diêu:
“Dắt em tới đây, có thấy chán không?”

Thật ra anh cũng từng nghĩ, theo đuổi người ta thì nên lãng mạn một chút, tặng hoa, xem phim, ăn tối gì đấy… nhưng mấy trò đó lại thấy nhạt. Anh không giỏi nói lời đường mật, càng không biết tạo mấy màn lãng mạn sướt mướt.

Anh chỉ nghĩ, tối nay có thể mời cô ăn một bữa như lần trước cô mời anh. Chọn một nhà hàng Pháp có ánh nến, có nhạc piano, hai người ngồi nói chuyện nhẹ nhàng… Nhưng mà, anh lại thấy việc hiến máu hôm nay, rất muốn có cô ở bên.

Thư Diêu mỉm cười, đáp:
“Cũng được mà, lần đầu em thấy người ta hiến máu đấy.”

Cô không nói thật, nhìn Chu Mính Viễn hiến máu, thực sự có chút… kỳ diệu.

Nước da trắng đến mức gần như trong suốt của anh luôn khiến cô liên tưởng đến ma cà rồng. Nhưng “ma cà rồng” này không lén lút ẩn mình trong đêm tối để rình rập ai, mà lại ngồi yên trong phòng hiến máu, để người ta hút đi 400ml máu của mình một cách bình tĩnh.

Thư Diêu nghĩ, máu của Chu Mính Viễn, ắt hẳn rất nóng.

Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lúc này, không chỉ máu anh nóng, ánh mắt cũng vậy.

Ánh mắt anh nhìn cô rất thẳng, rất sâu – giống như một ma cà rồng sắp cúi đầu cắn lên cổ cô, nhưng những lời anh nói ra lại rất đàng hoàng:

“Anh thấy mỗi lần tự đi một mình đều rất cô đơn, nên kéo em đi theo.”

Thư Diêu chớp mắt một cái, như thể muốn giấu đi thứ cảm xúc đang dâng lên trong lòng bởi cái nhìn ấy.

Ai rồi cũng từng cô đơn.

Từ năm mười bốn tuổi gặp Chu Mính Viễn, cô đã biết, nỗi cô đơn giữa cô và anh, có phần giống nhau.

Nhưng thật may, chính cái giống ấy, lại khiến họ có thể sưởi ấm lẫn nhau.

Lúc Thư Diêu đang miên man nghĩ đến điều đó, có một giây nào đó, cô cảm thấy trong lòng mình dường như vừa chạm đến thứ gì đó rất khác.

Là một cảm xúc… chưa kịp gọi tên.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi… là hiểu ra.

Gió đầu đông đã bắt đầu se sắt.

Chu Mính Viễn nhẹ nhàng khoác áo khoác của mình lên vai cô. Thư Diêu còn đang ngơ ngác nhìn theo động tác ấy, bỗng giật mình la lên:
“Chu Mính Viễn! Anh có đang đè tay vào miếng bông không đó?”

Miếng bông trên tay anh lúc này, nhìn chẳng khác gì đồ trang trí.

Anh đúng là không để tâm gì cả, cái bông gòn dán trên tay mà như bày cho có, chẳng khác gì món phụ kiện.

Lỗ kim đã rỉ ra một giọt máu tròn xoe, lăn theo đường cong cánh tay anh rồi nhỏ xuống.

Thư Diêu hoảng hốt quay người chạy về trạm hiến máu, xin thêm hai miếng bông gòn từ chỗ dì Trần.

Vừa quay lại, cô liền ngồi xổm xuống trước mặt Chu Mính Viễn, không khách khí mà ấn mạnh hai miếng bông lên chỗ chảy máu.

Bông vừa chạm vào da, máu đã nhuộm đỏ, Chu Mính Viễn khẽ “hít” một tiếng.

Thư Diêu nhíu mày, giọng lạnh tanh: “Đừng có giả vờ! Nãy rút cả đống máu cũng không rên lấy một tiếng, giờ bị em ấn một cái mà kêu oai oái. Đừng cựa nữa, động đậy cái là lại chảy máu. Anh có phải máu nhiều quá không? Hay là quay lại cho thêm ít nữa nhé, Chu Mính Viễn! Em nói là đừng có động rồi mà!”

Cũng dữ ghê.

Chu Mính Viễn vốn định để đến bữa tối mới nói mấy lời này, nhưng ánh nắng lúc chiều nghiêng nghiêng phủ lên bóng dáng Thư Diêu, cô cúi người, ngồi xổm trước mặt anh, vừa càm ràm vừa lo lắng mà ấn tay lên vết thương cho anh.

Dễ thương đến lạ.

Chu Mính Viễn hỏi:
“Thư Diêu, em có bao giờ nghĩ sau này mình muốn sống một cuộc sống như thế nào không?”

Cô liếc anh một cái đầy cảnh giác:
“Anh là ông già Noel à? Là đèn Khổng Minh? Là nến sinh nhật? Hay là thần đèn Aladdin?”

“… Không phải.”

“Không phải thì hỏi làm gì. Em nói ra anh có thực hiện được đâu!”

Anh chỉ mới chảy thêm một giọt máu thôi, mà Thư Diêu lại như bị châm ngòi, nổ đùng đùng như pháo tép, càu nhàu không ngơi.

Chu Mính Viễn bật cười:
“Nhỡ đâu anh làm được thì sao?”

Thư Diêu vẫn cúi đầu, tay vẫn giữ bông gòn, thuận miệng lảm nhảm:
“Vậy thì em muốn một căn nhà lót bằng kim cương, không cần to quá, diện tích bằng căn ở Đông Cẩn là được rồi.”

“… Em nằm mơ đi cho nhanh.”

Máu cuối cùng cũng ngừng chảy, Thư Diêu cũng hết giận, ném miếng bông vào thùng rác, cuối cùng chịu ngồi nói chuyện tử tế:
“Em muốn ăn thật nhiều món ngon cơ. Lẩu nè, gà rán nè, bánh ngọt nè, đồ nướng nữa. Bữa trước liên hoan em nhìn họ nướng đồ ăn mà thèm muốn xỉu, rắc tí ớt bột, tí ngũ vị hương thôi mà thơm điếc mũi luôn á…”

Chu Mính Viễn cười nhẹ.

Nhìn vậy chứ Thư Diêu của mười một năm trước hay hiện tại vẫn không đổi chút nào, vẫn cứ là cô gái nhỏ mê ăn uống.

Cái sự hờ hững trước cuộc đời của Chu Mính Viễn, thật ra đã sớm vì Thư Diêu mà bắt đầu tan chảy. Những kế hoạch anh từng chẳng buồn vạch ra, cũng vì cô mà lần lượt được sắp đặt lại, chỉ chờ dự án ở Nam Phi đi vào ổn định.

Khi ấy, anh chỉ còn hai chuyện phải làm, một là giúp Thư Diêu chữa dạ dày cho thật tốt, hai là tiếp tục điều tra xem ai đứng sau những chuyện hại anh bấy lâu nay.

So ra thì, chuyện chữa dạ dày của Thư Diêu mới là quan trọng nhất với anh.

Còn những thứ khác… cũng chẳng có kỳ vọng gì lớn lao, chỉ có một điều duy nhất anh mong đợi: là theo đuổi được Thư Diêu, rồi được ở bên cô ấy.

Nhưng Thư Diêu hình như chẳng nghĩ sâu xa gì cho cam, vẫn như năm nào bị nhốt trong phòng tối, nói không ngừng về những món ăn mình thích.

Đến lúc cô nói muốn “ăn hết nguyên một miếng thịt kho”, Chu Mính Viễn không nhịn được nữa, đưa tay nâng nhẹ cằm cô lên, giọng trầm thấp ngắt lời:
“Không phải ý đó.”

“Hửm?”

Cô gái họ Thư vẫn còn đắm chìm trong thế giới ẩm thực, mơ màng hỏi lại:
“Vậy là gì? Mà em nhớ rồi, đến Nam Phi em chưa kịp ăn món bào ngư to đùng kia nha!”

“Sau này còn khối dịp để ăn.”

Chu Mính Viễn nhẹ nhàng thở ra, giọng hơi bất đắc dĩ:
“Thư Diêu, em có từng nghĩ… sẽ nắm tay một người thế nào để đi đến hết đời chưa?”

Tác giả có lời muốn nói:
Thư Diêu: 0.0 Em có nghĩ qua rồi mà, thiệt luôn á.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện