Phòng khiêu vũ của công ty được thiết kế không quá tinh xảo, tường sơn màu xanh khói nhạt, sàn nhà màu xanh đậm hơn một chút so với tường. Một bức tường hoàn toàn là kính từ sàn đến trần, nhìn có vẻ bắt mắt, ánh nắng buổi chiều chiếu vào từ cửa sổ, làm sàn nhà chói mắt đến mức khó chịu.

Sau cả buổi chiều luyện tập cùng Healer, đặc biệt là khi Sầm Nguyệt Bạch nhặt chiếc nhẫn kim cương của cô, Thư Diêu cảm thấy như mình sắp bị chiếc nhẫn 7 cara làm cho mù mắt, cầm chiếc nhẫn bỏ vào túi rồi cô mới nói: “Tôi là quả phụ.”

Khi Thư Diêu ra khỏi phòng tập, vẫn còn hơi chóng mặt.

Cô mở cửa, đập vào mắt liền thấy Chu Mính Viễn đứng ở cạnh cửa.

Thư Diêu chớp mắt, phản ứng đầu tiên là nghĩ rằng mình bị hoa mắt mà ảo giác.

Khi nhận ra rằng Chu Mính Viễn trước mặt không phải là ảo ảnh, Thư Diêu ngạc nhiên nhướng mày, thầm nghĩ, hình như không nên nói xấu người khác, vừa mới nói mình là quả phụ, người này đã hiện hồn trước mặt cô.

Cô có chút xao động lắc nhẹ cái túi nhỏ trong tay: “Sao anh lại ở đây?”

Chu Mính Viễn vội giấu tờ thỏa thuận ly hôn ra sau lưng, không có biểu cảm gì đặc biệt: “Đi ngang qua.”

Sau lưng, có sáu cái đầu thò ra, từng người đều tò mò nhìn Chu Mính Viễn đứng ở cửa.

Khi Sầm Nguyệt Bạch nhìn thấy Chu Mính Viễn, ánh mắt cậu ấy thoáng chút tối lại, nhưng vẫn không vượt qua được tính cách kiệm lời của mình nên không hỏi gì.

Còn Lục Hân, người nhỏ tuổi nhất trong số họ, lại không kiềm chế được như Sầm Nguyệt Bạch, không có nhiều suy nghĩ, cậu ta dùng tay đẩy nhẹ vai Thư Diêu, nhỏ giọng hỏi: “Thư lão sư, đây có phải bạn trai của cô không? Trông đẹp trai đấy.”

“Không phải.”

Chu Mính Viễn có phần không vui, nhưng nghe thấy Thư Diêu tự tin trả lời: “Đây là chồng tôi, vừa mới nói mình là quả phụ thì người này đã hiện hồn ngay, bị vả mặt nhanh quá.”

Mấy chàng trai ngơ ngác nhìn nhau.

Chu Mính Viễn làm như vô tình nhìn sang Sầm Nguyệt Bạch đang cúi đầu, khóe môi nở một nụ cười, hỏi Thư Diêu: “Có muốn đi ăn tối cùng anh không?”

Có lẽ vì có người khác xung quanh, Thư Diêu không cảm thấy gượng gạo như khi trong máy bay nữa, cô nói một cách tự nhiên: “Ăn thì ăn. Món gà tiềm lần trước cũng ngon, hay mình đi ăn món đó nhé?”

“Nghe theo em.”

Giọng Chu Mính Viễn có chút nhẹ nhàng chiều chuộng, Thư Diêu không nhận ra, nhóm thanh niên đứng sau đã bắt đầu ồn ào.

“Đi luyện tập mau.”

Khi ba chàng trai còn lại đã bị nhốt trong phòng tập, Thư Diêu mới nhìn thấy trong tay Chu Mính Viễn đang cầm gì đó: “Anh mang theo gì vậy?”

“Giấy tờ không quan trọng.”

Chu Mính Viễn quay người, xé tờ giấy A4 trong tay rồi ném vào thùng rác.

Khi những mảnh giấy rơi vào thùng, Chu Mính Viễn chợt ý thức được.

Anh thích Thư Diêu.

Tất cả những điều mơ hồ, mọi mâu thuẫn, những thay đổi liên tục, tất cả sự không lý trí và thiếu cẩn trọng…

Tất cả đều vì anh thích Thư Diêu.

Không chỉ vậy, anh còn mất đi sự kiêu hãnh vốn có.

Chỉ còn lại một bản thân lưỡng lự giữa hai trạng thái, hồi hộp và lo lắng.

Thư Diêu khoác trên người một chiếc áo trench coat màu be nhạt, tay xách chiếc túi nhỏ, đi ở phía trước.

Chu Mính Viễn theo sát sau, nhìn theo bóng dáng cô.

Thư Diêu tựa như một bức thư, phong phú đong đầy cảm xúc.

Cô mang theo những bụi bặm của cuộc sống, nhưng vẫn tỏa sáng như ánh sáng xuyên qua lớp bụi.

Chỉ có điều, bức thư này lại không có địa chỉ.

Chu Mính Viễn nghĩ, có lẽ cô có thể thuộc về anh.

Chỉ một mình anh mà thôi.

Dù rằng anh vẫn chưa kịp thưởng thức món gà tiềm, trên đường đưa Thư Diêu đến nhà hàng, anh nhận được cuộc gọi từ mẹ anh, bà nói nhà họ Chu muốn anh về một chuyến.

Có lẽ đây là ý muốn của Chu Cảnh.

Nếu không, mẹ anh đã chẳng nói một cách mập mờ như vậy.

Chu Mính Viễn nghiêng đầu hỏi Thư Diêu: “Có muốn gọi món súp mang về không?”

“Thôi, không thích đâu,” Thư Diêu nhăn nhó, đưa tay ra biểu thị một khoảng cách nhỏ, “Dạ dày em đã nhỏ rồi, mà mỗi lần nhìn thấy ông nội anh, nó lại càng nhỏ thêm.”

Đây là lần đầu tiên Chu Mính Viễn nghe ai đó nói về Chu Cảnh theo cách này, anh cười nhẹ, thẳng thắn hơn cả Thư Diêu: “Ông ấy có phần khiến người ta chán ghét.”

Thư Diêu nhất thời ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Chu Mính Viễn.

Hình như anh đã thay đổi thái độ, thật khó để diễn đạt, nhưng từ lúc hai người gặp nhau, có một cảm giác như đang nuông chiều lẩn quẩn trong không khí.

Trang viên nhà họ Chu vẫn như cũ, vốn dĩ đã không đông đúc, giữa mùa thu tràn đầy sự hiu quạnh, từng chiếc lá vàng trên cây chao nghiêng, những công trình sang trọng cũng không thể che lấp đi cảm giác tịch mịch đó.

Thư Diêu đi theo Chu Mính Viễn vào phòng ăn, không biết có phải do cô nhạy cảm hay không, nhưng cảm thấy ánh mắt của Chu Cảnh, người ngồi ở vị trí chủ tọa, dường như đã hướng về phía mình khi hai người ngồi xuống.

Vẫn là nhà bếp riêng của nhà họ Chu, từng món ăn được mang lên, cẩn thận đặt trên bàn.

Người trong nhà họ Chu đều rất tẻ nhạt, có lẽ sở thích duy nhất của họ chỉ là ăn uống nên cách bài trí của từng món ăn đều rất tinh tế.

Thư Diêu chăm chú nhìn vào món súp tôm hùm với trứng cá, rồi lại chuyển sang món trứng chần sốt truffle.

Chu Mính Viễn dưới bàn khẽ chạm đầu gối vào cô, nghiêng người về phía cô thì thầm: “Em muốn ăn món nào?”

Thư Diêu nhăn mặt, cũng hạ giọng nói chuyện với Chu Mính Viễn, giọng điệu tiếc nguồi nguội: “Nhìn món nào cũng muốn ăn, nhưng lại sợ tiêu hóa không kịp, nếu chỉ có thể chọn một món thử thì em sẽ chọn hải sâm chiên sốt bào ngư.”

Khi nói giọng Thư Diêu còn thở dài rất chân thật, y hệt một đứa trẻ.

Thư Diêu vốn như vậy, ngồi cùng với những người trong nhà họ Chu đầy tâm tư, lại trở nên đặc biệt dễ thương.

Chu Mính Viễn bỗng nhiên nhớ về giọng nói ngọt ngào của Thư Diêu khi gọi “Anh Mính Viễn”.

Anh cầm đôi đũa sạch sẽ, gắp lấy món hải sâm chiên mà Thư Diêu vừa nói, đặt vào đĩa mình, rồi cắt nhỏ, sau đó lại gắp lên.

Thư Diêu rất tự giác há miệng ra.

Nhưng đũa của Chu Mính Viễn lại dừng lại ở khoảng cách gần mà xa, như đang trêu đùa: “Nói một câu hay anh nghe nào.”

Thư Diêu không phải người dễ bị trêu đùa, cô trợn mắt, nắm lấy cổ tay của Chu Mính Viễn kéo đũa đến bên miệng mình.

Cô cắn lấy miếng thịt hải sâm thơm ngon, dưới bàn lại không quên giẫm lên chân Chu Mính Viễn.

Hơn nữa còn giẫm mạnh nữa là đằng khác.

Một chút tình cảm cũng không để lại.

Chu Mính Viễn bị giẫm một cái nhưng không hề nhíu mày, ngược lại còn nở nụ cười.

Có thể một lần vẫn chưa đủ, Thư Diêu lại giẫm lên chân anh một cái nữa.

Lần này nhẹ hơn nhiều.

Nhưng tay của Chu Mính Viễn đặt trên đùi mình, chân Thư Diêu bên dưới chiếc áo khoác là quần shorts, làn da mịn màng của cô vô tình chạm vào ngón tay của anh.

Chu Mính Viễn rụt tay lại, liế.m khóe môi.

Thật trùng hợp, người ngồi đối diện hai người lại chính là Chu An Đổng.

Chu An Đổng “hú” lên một tiếng, chế giễu: “Sao mà lần nào cũng ngồi đối diện với hai đứa vậy? Ăn đồ ăn của chó mà đã no rồi.”

Lúc này, tay Thư Diêu mới rời khỏi cổ tay của Chu Mính Viễn, cô cúi đầu, mân mê mũi mình.

Cô lúc này trông có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng Chu Mính Viễn còn chưa có thời gian để thưởng thức biểu cảm của cô thì bất ngờ Chu Cảnh đã vỗ tay.

Mọi người đều nhìn về phía ông, Chu Cảnh lên tiếng: “Mính Viễn gần đây làm việc năng suất, nghe nói dự án mới ở Nam Phi phát triển rất tốt.”

Chu Mính Viễn không có biểu cảm gì đặc biệt, cũng không lên tiếng.

Thư Diêu lại nhíu mày.

Việc tốt hay xấu liên quan gì đến ông? Thật như một con chồn mướp chúc Tết gà…… không có ý tốt với Chu Mính Viễn.

Quả nhiên, ngay sau đó, Chu Cảnh đã nói ra mục đích không tốt của mình: “Dự án ở Nam Phi khó khăn, Mính Viễn cũng đã vất vả hơn ba năm rồi, phần còn lại để chú nhỏ cháu giúp đỡ một chút, cháu cũng có thể thả lỏng. Ở Bắc Kinh, công ty Thuỵ Mỹ Ân Nhạc cũng làm về thiết bị y tế, cháu tới đó chỉ đạo giúp họ một chút.”

Chu Cảnh nói rất khéo léo, nhưng mọi người trong hà họ Chu đều thể hiện vẻ mặt khác nhau.

Mẹ của Chu Mính Viễn như muốn lên tiếng, nhưng cuối cùng bà chỉ khép mi mắt lại để che giấu cảm xúc, không nói gì.

Chu An Đổng thoáng ngạc nhiên một chút, nhưng nhanh chóng chuyển sang đồng cảm, rồi cũng cúi đầu xuống, che giấu cảm xúc.

Bác hai của Chu Mính Viễn cười ha hả nói: “Mính Viễn có khả năng, người có năng lực thì phải làm nhiều hơn.”

Chu Nhiễm chỉ nhẹ nhàng nâng ly rượu vang: “Cũng thật ngại, con không có năng lực nên không thể giúp gì ở giai đoạn đầu tại Nam Phi, chỉ có thể giúp một chút ở giai đoạn sau.”

Thường thì vào những lúc như thế này, Chu Mính Viễn sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.

Dù là tốt hay xấu, anh cũng không để tâm, như thể không muốn nhìn những người này bận rộn giở trò, cũng lười tham gia vào các màn kịch của họ.

Lần này lại khác, dự án ở Nam Phi anh chắc chắn không bỏ qua.

Chu Mính Viễn để đũa xuống, một động tác thanh thoát dùng khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, khăn che đi nụ cười mỉa mai vừa thoáng xuất hiện bên môi anh.

Chỉ có điều còn chưa kịp lên tiếng thì Thư Diêu đã bùng nổ.

Thư Diêu không hiểu những thủ đoạn trong thương trường đầy rẫy những âm mưu, nhưng ngay cả người ngoài ngành như cô cũng biết đến các công ty Thuỵ Mỹ Ân Nhạc:

Làm cô mắc kẹt trong thang máy, cái công ty chết tiệt xuống dốc đến mức còn tệ hại hơn cả toà nhà ma ám.

Dù rằng mọi thứ đều được gọi là “thư giãn”, nhưng mỗi thứ đều khiến người ta không thể cảm thấy vui vẻ.

Nhận lấy hai mớ hỗn độn này có thể gọi là thư giãn sao?

Nói nhảm.

Về phía Nam Phi, hoàn toàn không thể để cho đám sói nhà họ Chu này đảm nhận.

Giáo sư Lý Tư đã từng nói, dự án ở Nam Phi này là dành điều trị bệnh tim mạch cho người cao tuổi.

Cụ thể điều gì thì Thư Diêu không biết, nhưng Rees đã nói, dự án này nếu nằm trong tay nhà họ Chu, có thể khi cần đầu tư lớn, sẽ chuyển nhượng dự án cho công ty nước ngoài.

Đối với thương nhân mà nói, việc lách luật như vậy là cách kiếm tiền thuận tiện nhất.

Nhưng sau khi bán đi, nghiên cứu kỹ thuật này thành công sẽ trở thành kỹ thuật của nước ngoài, y tế trong nước muốn áp dụng lại thì phải nhập khẩu và trả phí bản quyền cho họ.

Cũng có nghĩa là, y tế này vừa bán ra, người dân phải trả phí nhập khẩu đắt đỏ khi điều trị.

Lý Tư nói, bất kỳ ai trong nhà Chu đều sẽ bán đi.

Chỉ có Chu Mính Viễn là không.

Đó cũng là lý do khiến Rees đồng ý theo Chu Mính Viễn đi Nam Phi.

Hiện tại, Chu Cảnh dường như muốn giành lấy dự án này từ tay Chu Mính Viễn.

Sau đó lại đẩy mớ hỗn độn khác cho anh.

Làm gì có chuyện đó!

Đũa trong tay Thư Diêu “bịch” một tiếng va xuống bàn, trán cô nhíu chặt lại.

Cô cầm khăn giấy lau miệng, quay đầu nhìn Chu Cảnh: “Ông thích Thuỵ Mỹ Ân Nhạc đến vậy thì tự mình chỉ đạo đi, suốt ngày ngồi ở nhà tính toán người thân mình, nói thật, dễ mắc chứng mất trí ở tuổi già đấy.”

Ánh mắt của Chu Cảnh lạnh lùng: “Việc của đàn ông, phụ nữ không nên xen vào.”

“Ông nói gì vậy?”

Thư Diêu trực tiếp mắng một câu th.ô .tục, “Giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội ông chưa học qua sao? Hai chữ ‘bình đẳng’ viết như thế nào, ông không biết sao? Còn nói đến chuyện nam nữ, ông sống thế ky nào rồi?”

Có lẽ chưa ai dám phản bác Chu Cảnh như vậy, hoặc có lẽ Thư Diêu trong mắt Chu Cảnh chỉ là một quân cờ không cần lưu tâm.

Gương mặt ông ta lạnh lẽo, nhưng lúc này lại trầm mặc.

Thư Diêu đột nhiên đứng dậy: “Cái công ty rẻ rách Thuỵ Nhạc gì đó ông muốn, ai thích thì lấy, Chu Mính Viễn không tham gia.”

Nói xong, cô quay đầu, “Chu Mính Viễn anh ăn xong chưa? Nếu ăn xong thì chúng ta đi! Trong này giả tạo quá mức làm em sắp ngạt thở rồi.”

Chu Nhiễm Chi vốn luôn nở nụ cười cũng đứng dậy, như một người tốt bụng làm hòa: “Thư Diêu có phải không thoải mái không? Mính Viễn, hay cậu đưa con bé về trước đi?”

Bác cả cũng đứng lên: “Mính Viễn, cháu không biết quản vợ mình?”

Chỉ có Chu An Đồng lén lút biểu thị cho Thư Diêu một ngón tay cái.

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Chu Mính Viễn, tò mò xem anh sẽ phản ứng thế nào.

Chu Minh Viễn thản nhiên đứng dậy, nhìn Thư Diêu, nâng tay nhẹ nhàng vỗ lên đỉ.nh đầu cô, như để trấn an.

Nhìn biểu cảm tức giận muốn phụt khói của Thư Diêu, anh thậm chí còn cười, nói với Thư Diêu: “Em nói gì cũng đúng, anh đều nghe em.”

“Vậy thì đi thôi.”

“Đi.”

Chu Mính Viễn và Thư Diêu vừa đi, Chu Cảnh lại đập một chai rượu đỏ xuống đất, rượu vương vãi khắp nơi như hiện trường vụ án mạng.

Chu Cảnh trong lòng chứa một đống tức giận mà không biết trút vào đâu, nhìn mẹ Chu Mính Viễn: “Chị dạy con trai giỏi đấy!”

Mẹ Chu trước giờ vốn là người nhu nhược, chồng thì liệt trên giường, bà chưa bao giờ dám trái ý Chu Cảnh.

Nhưng bà nhẫn nhịn bấy lâu nay thì có được gì?

Chỉ đổi lại một đứa con trai lạnh lùng như người máy, chỉ đổi lại sự áp bức tùy tiện từ Chu Cảnh.

Khi nhìn thấy Chu Mính Viễn cười vừa rồi, mẹ Chu bỗng dưng muốn rơi nước mắt.

Lần cuối cùng Chu Mính Viễn cười, bà đã không nhớ là bao nhiêu năm trước rồi.

Mẹ Chu đặt đũa xuống, chỉnh lại chiếc khăn choàng lông màu nâu, ánh mắt đầy bình tĩnh kiên định: “Con trai tốt mà tôi dạy dỗ, đã tìm được một con dâu tốt, biết đủ rồi, các vị ăn từ từ, tôi cũng về đây.”

Thư Diêu rất hiếm khi tức giận như vậy.

Dự án Nam Phi là của Chu Mính Viễn, họ có quyền gì mà nhòm ngó! Có quyền gì mà cướp đi!

Cô tức giận thay cho Chu Mính Viễn, giận đến nóng mặt.

Bước chân cũng dậm mạnh, như muốn đè bẹp cả nhà Chu.

Chu Mính Viễn cho hai tay vào túi quần, nhìn Thư Diêu tức giận đi phía trước, bỗng nhiên rất muốn cười lớn.

Cô nhìn có vẻ rất gầy, nhưng lại vì anh mà tức giận, thay anh nói chuyện, đứng dậy đấu khẩu với người nhà Chu, mang theo khí phách và sự can đảm, như một con dao nhỏ, khiến Chu Mính Viễn cảm thấy vô cùng rung động.

Thư Diêu cũng không giữ được dáng vẻ oai phong lâu, không thể đè bẹp được nhà Chu, ngược lại đi trên con đường đá trong sân nhà Chu thì bị trẹo chân, khí thế lập tức giảm xuống, nhảy lò cò hai bước.

Chu Mính Viễn bước nhanh đến, ôm lấy cô đang nhảy lò cò, một tay đỡ chân cô, một tay ôm chặt lưng cô.

Lại một lần nữa là kiểu ôm công chúa.

Thư Diêu theo phản xạ ôm chặt cổ Chu Mính Viễn, nhỏ giọng kêu lên: “Làm gì vậy, chỉ là trẹo chân thôi.”

Chu Mính Viễn không nói gì, ôm cô đi qua con đường đá.

Trong lòng anh có một suy nghĩ, hôm nay không muốn làm người cần phải bình tĩnh nữa,bên cạnh đã có người còn không bình tĩnh hơn, mắng chửi bao nhiêu người, vậy thì anh không cần phải giả bộ phát biểu một câu làm như hữu nghị.

Chu Minh Viễn nói: “Thư Diêu thật sự rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến anh cảm thấy có thể ôm em đi suốt cuộc đời này.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện