Mơ mộng là một thế giới rất riêng tư, không ai có thể lén nhìn vào giấc mơ của người khác.

Giống như Thư Diêu lúc này, vừa tỉnh khỏi giấc mơ của chính mình, đột nhiên bật ra một câu: “Chu Búa,” rồi lại hỏi tiếp về vết thương trên vai anh. Những điều này, chỉ mình cô mới hiểu được ý nghĩa.

Giấc mơ ấy cách hiện tại đã mười một năm. Cô nói ra trong trạng thái lơ mơ, nửa tỉnh nửa mê, hoàn toàn không nghĩ rằng Chu Mính Viễn sẽ đáp lại.

Thế nhưng, anh quay sang nhìn cô, ánh mắt chỉ khẽ lướt qua cuốn tạp chí trên tay cô. Có thể anh đã thấy bức ảnh nham thạch, cũng có thể chưa. Nhưng anh lại trả lời một cách rất tự nhiên, như thể điều đó chưa từng là vấn đề:

“Khỏi lâu rồi. Có gì nghiêm trọng đâu.”

Câu nói quá đỗi hờ hững của anh khiến chính Thư Diêu phải ngẩn người.

Chu Mính Viễn thực sự rất hiểu Thư Diêu.

Cảm giác này phải diễn tả sao nhỉ? Dù thế nào thì nó khiến cô thấy thật dễ chịu.

Nhưng điều khiến cô thoải mái hơn cả chính là khi vừa tỉnh khỏi giấc mơ với cái bụng đói cồn cào, Chu Mính Viễn đã đưa ngay cho cô một phần súp gà, ấm vừa đủ.

Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc ấy, nhưng lời nói lại dịu dàng bất ngờ:
“Đã vớt hết mỡ ra cho rồi, uống đi.”

Thư Diêu cầm lấy bát súp bằng giấy, bàn tay cảm nhận được hơi ấm truyền tới. Cô nhấp một ngụm nhỏ rồi nghiêng đầu nhìn sang Chu Mính Viễn.

Anh đang dùng bữa với món salad gà, tay cầm chiếc nĩa nhựa trắng bình thường, nhưng từng động tác lại toát lên vẻ tao nhã. Nhìn cơ hàm anh khẽ động, Thư Diêu bỗng không dời mắt đi được.

Hiếm có người đàn ông nào mà góc nghiêng lại hoàn hảo đến thế. Đường viền hàm sắc nét, gọn gàng, sạch sẽ.

Cảm nhận được ánh mắt, Chu Mính Viễn ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày. Anh lấy một chiếc nĩa mới, xiên nửa quả cà chua bi rồi đưa tới trước mặt cô.

Thật ra Thư Diêu không đói. Cô chỉ… chỉ đơn giản là nhìn anh có chút đắm chìm thôi.

Trước đây, nếu là cô, mấy lời như “nhìn anh đẹp trai quá nên ngắm thêm vài lần” chẳng có gì khó nói. Nhưng hôm nay, cô chỉ im lặng, nhận lấy quả cà chua anh đưa.

Vị ngọt chua dịu dàng bùng nổ trên đầu lưỡi. Nhưng Thư Diêu lại nghĩ: Chẳng lẽ mình thích Chu Mính Viễn thật sao? Ý nghĩ này khiến không khí trên chuyến bay sau đó trở nên lạ lùng. Khoảng hai tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh xuống Đế Đô, đúng vào lúc chiều tà.

Tối nay, Thư Diêu có hẹn tham dự một buổi họp mặt. Đó là bữa tiệc giữa nhóm Healer và một boyband mới debut năm ngoái. Có khá nhiều giáo viên dạy nhảy và nhạc sĩ tham dự, và dĩ nhiên, cô cũng được mời.

Ban đầu, Thư Diêu định rủ Chu Mính Viễn đi cùng.

Thêm 13 cậu trai trẻ vào một không gian thì chắc chắn sẽ cực kỳ náo nhiệt, đủ để nhức đầu. Thư Diêu nghĩ mình không thể chịu cảnh ồn ào ấy một mình, nhất định phải kéo anh đi chung.

Nhưng giờ, với bầu không khí kỳ lạ này, Thư Diêu lại cảm thấy nếu mở lời mời, chẳng khác nào muốn dính lấy Chu Mính Viễn cả.

Để phủ nhận suy nghĩ “mình thích Chu Mính Viễn,” Thư Diêu nuốt lại lời định nói.

Cô cũng không rõ vì sao mình lại cố phủ nhận như vậy.

Chu Mính Viễn cũng không nói gì thêm.

Máy bay đáp xuống sân bay Đế Đô trong tiếng gầm rú. Khi ra đến sảnh, Chu Mính Viễn li.ếm môi, lên tiếng:
“Đưa em về nhà nhé?”

Hoàng hôn vẫn nhuộm một màu cam rực rỡ, nhưng bầu trời Đế Đô mờ mịt với lớp sương mù dày, chẳng đẹp như buổi chiều tà ở Nam Phi.

“Không cần đâu, tôi có hẹn rồi. Tự bắt xe cũng được.”

Thư Diêu không tự nhiên vuốt lại lọn tóc lòa xòa trước trán, ngập ngừng hỏi:
“Thế còn anh?”

“Tôi cũng có bữa tối.”

“À, vậy sao.”

Hai người tách nhau ở sảnh sân bay, mỗi người đi về một hướng.

Có lẽ vì những ngày qua luôn đi cùng nhau, Chu Mính Viễn cảm thấy đôi chút lạ lẫm khi không có cô bên cạnh.

Xe dừng lại trong ánh chiều tà, anh ngồi tựa vào ghế sau, nhắm mắt lại. Qua mí mắt, anh vẫn cảm nhận được ánh cam rực của hoàng hôn. Theo phản xạ, anh giơ tay sang bên cạnh, định che nắng cho Thư Diêu.

Nhưng không có ai bên cạnh. Lúc ấy, Chu Mính Viễn mới giật mình nhớ ra rằng cô không đi cùng mình.

Bữa tối được tổ chức tại một nhà hàng Thái nổi tiếng với món súp tomyum.

Chu Mính Viễn vốn định đưa Thư Diêu đến đây cùng, nhưng sau đó nghĩ lại, cảm thấy không cần thiết.

Cô không thích anh, việc gì cứ phải buộc chặt cô vào mình?

Trên tầng thượng nhà hàng, làn khói cà ri và mùi sả chanh lan tỏa. Đối diện, một bữa tiệc BBQ đang diễn ra náo nhiệt trên mái nhà. Tiếng nhạc, tiếng cười, và cả khói nướng mờ mờ bốc lên trong không khí.

“Giới trẻ bây giờ náo nhiệt thật đấy.” Sở Duật bước đến cạnh anh, vừa cười vừa nói.

Giữa tiếng ồn ào, anh bất ngờ nghe thấy:
“Cô Thư, hát một bài đi!”

Chu Mính Viễn liếc nhìn sang, và cuối cùng, anh thấy Thư Diêu.

Cô ngồi trên chiếc sofa nhung xanh đậm, khoác một chiếc áo rộng thùng thình không biết của ai, tóc búi gọn gàng.

Từ góc nghiêng, cô mỉm cười bất lực, khẽ từ chối điều gì đó.

Lần đầu tiên, anh thấy cô cách xa mình đến thế.

Chu Mính Viễn châm điếu thuốc, khói trắng tỏa ra, cuốn theo một chút ngẩn ngơ mà anh không thể che giấu.

“Tiểu Chu tổng, tặng ông một quả bóng khí hình thỏ nhỏ này nhé~” Sở Duật cố ý trêu chọc Chu Mính Viễn, không biết từ đâu xách tới một quả bóng màu vàng hình đầu thỏ bơm đầy khí heli.

Điều Sở Duật không ngờ tới chính là, Chu Mính Viễn lập tức dập điếu thuốc trên tay, ném mẩu thuốc vào gạt tàn, giật lấy quả bóng khí mà Sở Duật đưa tới, rồi sải bước chạy xuống lầu.

“Ông đi đâu thế?”

Chu Mính Viễn không quay đầu lại: “Việc riêng.”

Sở Duật đứng phía sau với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Việc riêng gì mà lại khiến người luôn điềm tĩnh như Chu Mính Viễn, giờ đây giống một cậu nhóc thiếu niên dỗi hờn bỏ đi vậy?

Chu Mính Viễn cầm quả bóng len lỏi qua dòng xe cộ, chạy sang phía bên kia đường.

Phía bên kia là một quán nướng rooftop dành riêng cho hội viên, giống như nhà hàng Thái bên này. Nhân viên phục vụ ở đây rất tinh ý, nhìn bộ vest đắt tiền của Chu Mính Viễn liền không ngăn cản anh dù không quen biết.

Quán nướng rooftop được bài trí theo phong cách “hoang tàn” mà giới trẻ yêu thích. Cầu thang làm từ những khung sắt thô sơ, trông như một tòa nhà bị bỏ hoang. Phía trên tầng là những âm thanh huyên náo, dường như có tiếng vỗ tay và hò reo.

Chu Mính Viễn men theo âm thanh mà đi lên, dừng bước khi còn cách mái nhà chỉ một mét.

Anh vẫn chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt của Thư Diêu.

Gương mặt này, lúc trên máy bay còn bị chính cô ép thành nhăn nhúm, giờ đây lại hơi ửng hồng, khóe miệng nở một nụ cười, nhẹ nhàng đưa tay quạt qua quạt lại trước má.

Người đứng trước mặt Thư Diêu không xa lạ gì với Chu Mính Viễn, chính là Sầm Nguyệt Bạch của nhóm Healer.

Sầm Nguyệt Bạch cầm trong tay một bát canh nóng hổi, hơi nước bốc lên trắng xóa. Thư Diêu ghé sát lại ngửi thử, nhướng mày, trông có vẻ rất hài lòng với hương vị.

Chu Mính Viễn đứng ngoài cuộc vui, bỗng cảm thấy bản thân như người thừa.

Anh và Thư Diêu không phải là vợ chồng thật sự. Nghiêm túc mà nói, họ chỉ là người quen cũ, thậm chí còn không rõ có phải bạn bè hay không.

Thư Diêu có cuộc sống của riêng cô, cũng có niềm vui của riêng cô. Cô đã thoát khỏi sự ràng buộc của ballet mà cô không thích từ lâu, không cần đến một “đồng cảnh ngộ” như Chu Mính Viễn nữa.

Chu Mính Viễn khẽ nhíu mày, rồi bất chợt nở một nụ cười tự giễu.

Đúng vậy, anh tới đây làm gì chứ?

Đưa Thư Diêu rời khỏi chốn náo nhiệt này, rồi lại đưa cô đến nghe mấy cuộc họp kinh doanh nhàm chán của anh?

Thư Diêu đang quạt hai má đỏ bừng, khẽ thở ra một hơi, rồi nói với Sầm Nguyệt Bạch: “Thể lực của tôi đúng là không ổn, mới nhảy mấy động tác Breaking mà đã thở hổn hển.”

“Breaking vốn rất khó mà, vừa rồi động tác của cô Thư thật sự rất ngầu.”

Sầm Nguyệt Bạch ngượng ngùng gãi đầu, đưa bát canh trong tay ra: “Đây là canh nghêu vừa múc từ trong bếp, cô uống không?”

Thư Diêu ghé lại ngửi, “Cũng thơm phết đấy nhỉ.”

Trong một thoáng chốc, Thư Diêu chợt cảm giác như có gì đó, quay đầu nhìn về phía cầu thang.

Đầu cầu thang không một bóng người, chỉ có một quả bóng khí màu vàng, buộc trên tay vịn kim loại, nhẹ nhàng lay động theo làn gió đêm.

Vẫn là quả bóng hình thỏ tai dài.

Bát canh mà Sầm Nguyệt Bạch đưa tới, bên trên còn một lớp váng mỏng. Dù sao thì, đâu phải ai cũng chu đáo như Chu Mính Viễn, tỉ mỉ vớt sạch váng dầu cho cô.

Thư Diêu đặt bát canh sang một bên, lại ngoảnh đầu nhìn quả bóng thỏ nhỏ kia, ngạc nhiên lẩm bẩm: “Của ai vậy nhỉ? Nhìn cũng xinh phết.”

____

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Chu tổng lủi thủi rời đi…

Niềm vui đều là của họ, còn tôi chẳng có gì cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện