*Đổi xưng hô nha!
“Lúc nãy cô nói gì nhỉ?”
Thư Diêu ngạc nhiên, người luôn bận rộn với cái đầu óc tinh anh như cỗ máy vĩnh cửu, lại có thể đứng giữa mưa mà rơi vào trạng thái mơ màng? Thật khó tin!
“Tôi nói, chúng ta như những con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, vì thế anh phải bảo vệ tôi sát cánh bên tôi, không rời nửa bước.”
Thư Diêu còn tốt bụng đưa ra một ví dụ: “Anh thử tưởng tượng xem, nếu một cái chậu hoa rơi từ trên đầu xuống, tôi không mạnh mẽ như anh đâu, chẳng may trúng ngay đầu, có khi tôi lại phải chui vào quan tài mất!”
Chỉ nghe thế, khuôn mặt của Chu Mính Viễn chau lại. “Theo tôi, đúng là em không thể chịu nổi.”
“Sao lại không chịu nổi?”
Thư Diêu bất ngờ kích động, tay cầm ô hơi lệch đi, khiến cả hai bị gió mưa tạt vào mặt.
Chu Mính Viễn lau những giọt nước trên mặt, giọng điềm tĩnh: “Vậy thì em cứ thử đi.”
Tối hôm đó, họ vẫn quay lại biệt thự Đông Cẩn để ngủ, chỉ vì câu nói của Thư Diêu: “Từ hôm nay, tôi sẽ xem thử Chu Mính Viễn có thể chịu đựng tôi bao lâu,” thế là cô kiên quyết lôi kéo Chu Mính Viễn về biệt thự.
Tuy nhiên, Chu Mính Viễn vẫn kiên quyết chuyển chiếc giường xếp đơn xuống tầng dưới.
Mưa tạnh, vầng trăng tròn từ trong mây mù ló rạng, ánh trăng nhu hòa chiếu sáng khắp căn phòng.
Thư Diêu chắc hẳn đã ngủ say ở trên tầng, còn Chu Mính Viễn vẫn nằm vắt tay lên trán, nhìn ánh trăng cắt ngang mặt đất thành hình bóng cửa sổ.
Thực ra câu nói “Vậy thì em cứ thử đi” không phải là nói Thư Diêu không thể chịu đựng được, mà là vì anh cảm thấy cô sẽ không thể chịu đựng nổi thế giới của anh.
Thế giới của Thư Diêu ra sao? Là khi cô ngồi trong phòng khách biệt thự của nhà họ Chu, trên chiếc ghế gỗ hồng đàn quý giá, mà vẫn có thể tìm thấy sự chân thật trong đám mặt nạ xung quanh, rồi cười tươi tắn nói chuyện với lũ trẻ.
Chu Mính Viễn không nói, chiếc ghế đó từng là nỗi ám ảnh tuổi thơ của anh.
Còn nhớ không rõ là lúc 4 hay 5 tuổi, anh đã nhặt về một con mèo hoang ở ngoài đường, con mèo gầy gò, bị chột một mắt, kêu lên tiếng yếu ớt, trông rất đáng thương và cũng rất quấn Chu Mính Viễn.
Anh giấu nó trong phòng riêng, lén lút chăm sóc, cho đến một ngày, anh về nhà, nhìn thấy Chu Cảnh ngồi trong phòng khách, trên bàn là xác con mèo nhỏ.
Nó đã mập lên một chút, có vẻ linh hoạt hơn một chút, nhưng giờ đây nằm bất động trên bàn.
Nó bị đá văng ra ngoài, đầu bị đập dập.
Chu Cảnh nói: “Đừng để những thứ vô dụng này phân tán sự chú ý của cháu, cháu nghĩ trường học là tất cả à? Chỉ học chút ít mà muốn bảo vệ gia tộc Chu lớn thế này sao?”
Con mèo tội nghiệp đã được Chu Mính Viễn chôn dưới gốc cây sau vườn.
Ngày hôm đó, khi anh đặt cơ thể nhỏ bé của nó xuống lòng đất, liệu có rơi nước mắt không?
Mười mấy năm sau, Chu Mính Viễn học cách trở thành một người lạnh lùng, đầu óc chỉ toàn hợp đồng và số liệu.
Cuộc đời như thế, liệu Thư Diêu có thể chịu đựng được không?
“Chu Mính Viễn!”
Giữa bóng tối, một giọng nữ trong trẻo vang lên, Chu Mính Viễn nhìn qua, thấy Thư Diêu trong chiếc váy ngủ trắng đứng ở đầu cầu thang lầu một.
Ánh đèn trắng mờ ảo trên cầu thang, mái tóc xõa xuống, cô trông như một “ma nữ”.
Giọng của “ma nữ” lại tràn đầy hứng thú: “Anh Mính Viễn ~ Em biết anh chưa ngủ mà, em nhớ anh lắm!”
Chu Mính Viễn nhíu mày, cảnh giác.
Lại có trò gì nữa đây?
Quả nhiên, Thư Diêu chạy đến trước mặt anh, tay cầm chiếc điện thoại, cười tươi rói nhưng có chút gian manh: “Anh nhắm mắt lại, tôi có một món quà bất ngờ.”
“Chắc không phải là một trò hù dọa chứ?”
“Sao lại hù dọa được! Biết đâu lại là một nụ hôn chân thành của tôi thì sao!”
“Ha.”
Chu Mính Viễn cười nhạt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
“Tôi đếm hết 5, anh mới được mở mắt, 5, 4, 3, 2, 1!”
Khi Chu Mính Viễn mở mắt, thấy được rõ điều gì trước mặt, anh theo phản xạ lùi lại.
Thư Diêu cầm điện thoại phát ra ánh sáng xanh chói mắt, cô áp điện thoại lên cằm, ánh sáng xanh phủ kín khuôn mặt, lưỡi thè ra, mắt trợn lên.
Trông còn giống ma hơn cả lúc ở trên cầu thang.
Nếu người yếu tim, chắc chắn sẽ “bỏ mạng” mất.
Nhìn thấy Chu Mính Viễn nghiêng người về phía sau, Thư Diêu bật cười vui vẻ: “Món quà bất ngờ trước khi ngủ, ha ha ha! Chúc anh ngủ ngon!”
Nói xong, cô lại chạy lên lầu hai, váy trắng bay bay.
Lần này trông cô còn giống một hồn ma hơn cả hồn ma.
Sau khi cô đi rồi, cả tầng một lại chìm trong bóng tối, Chu Mính Viễn im lặng một lúc lâu, rồi bất chợt cười lên một tiếng.
Chu Mính Viễn có đồng hồ sinh học của riêng mình, dù có đi ngủ vào lúc nào, anh cũng luôn tỉnh dậy đúng 6 giờ sáng hôm sau.
Anh thức dậy không quá muộn, nhưng khi đi một vòng quanh biệt thự thì phát hiện, Thư Diêu đã sớm rời đi, không có ở nhà.
Chu Mính Viễn tự cảm thấy mình thật sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Có lẽ những lời Thư Diêu nói về việc bảo vệ, về việc luôn ở bên cạnh chỉ là những câu nói vu vơ, vậy mà anh lại tin thật, lo lắng người ta không chịu nổi cuộc sống của mình.
Trên đường đến tòa nhà tài chính, tâm trạng của Chu Mính Viễn có chút uể oải, nhưng hôm nay trong tòa nhà dường như có điều gì đó khác biệt.
Anh có thể cảm nhận được ánh mắt của bảo vệ ở cửa đang lén lút nhìn về phía mình, ngay cả khi thang máy lên đến tầng 100, khi gặp thư ký của phó tổng giám đốc ở cửa, cô ấy cũng ấp úng khi chào: “Chào, tiểu tiểu Chu tổng.”
Chu Mính Viễn khẽ cau mày, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, cảm giác như ông nội của mình, Chu Cảnh, vừa đến.
Dự đoán này nhanh chóng bị phá vỡ, chưa kịp đến cửa văn phòng, anh đã nghe thấy tiếng cười của Bạch Hủ.
“?” Chu Minh Viễn hai tay nhét vào túi quần, nhíu mày bước tới.
Cửa văn phòng không đóng, cửa sổ cũng không kéo rèm, mở toang ra.
Nhìn qua kính màu trà nhạt được lau sạch bóng, Chu Mính Viễn thấy Bạch Hủ đang ngồi nhai một miếng bánh hành, vừa nhai vừa nói lắp bắp: “Lâu rồi tôi chưa ăn sáng ở đây, cảm ơn chị Diêu.”
“Không cần khách sáo, ăn đi, phần này là của anh, chỉ cần để lại một ít cho Chu Mính Viễn thôi.”
“Cô không ăn sao?”
“Tôi uống sữa đậu nành là được rồi.”
“Chị dâu hôm nay ở đây cả ngày à?”
“Mai mốt lúc nào không có việc tôi đều đến đây, tiểu Chu tổng này không thể rời tôi, hôm qua cứ nài nỉ mãi, muốn tôi luôn đi theo anh ấy, không cách nào khác, tôi đành phải đồng ý với cái yêu tinh quấy rối này, ai bảo anh ấy đáng yêu thế chứ.”
Thư Diêu ngồi trên chiếc ghế làm việc của Chu Mính Viễn, thở dài một hơi thật thoải mái và tự nhiên.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Bạch Hủ có chút khờ, có lẽ là lần đầu tiên nghe ai đó gọi Chu Mính Viễn là “yêu tinh nhỏ”, mặt anh ta trông giống như vừa nuốt phải phân ruồi.
Chu Mính Viễn đứng ngoài cửa, cũng nhắm mắt lại.
Thư Diêu hôm nay mặc một bộ váy công sở, tóc búi gọn gàng trên đỉnh đầu.
Ngoài chiếc kẹp tóc hình hươu cao cổ có chút không hợp, thì nhìn thoáng qua, cô thật sự có vẻ như một người phụ nữ chốn công sở.
Chu Mính Viễn không hiểu sao lại nhìn bàn làm việc của mình, trong thời gian ngắn, mặt bàn đã đầy ắp các món như đậu hũ non, sữa đậu nành, bánh hành và quẩy, túi quẩy dầu mỡ to tướng cứ nằm chềnh ềnh trên cuốn lịch mà anh yêu thích.
Trên bàn còn có thêm một chậu cây xanh, trông có vẻ là loại xương rồng, nhưng trên đó lại trang trí một đôi tai thỏ vàng, nhìn vào thật trẻ con.
Cửa văn phòng mở, Chu Mính Viễn bước hẳn vào.
Bạch Hủ không chú ý đến người đang tiến lại gần, tò mò hỏi: “Chị Diêu, chị đang lau cái gì vậy?”
“Khung ảnh,” Thư Diêu giơ khung ảnh trong tay lên, lộ ra bức ảnh, “Anh không biết đâu, tiểu Chu tổng nhà các anh thích thần tượng này lắm, Sầm Nguyệt Bạch, anh có biết không?”
“… Biết.”
Thư Diêu hạ giọng, dùng âm điệu bí ẩn nói: “Mà anh ấy thích nhất là bức này, nhìn thấy không? Lộ cơ bụng ấy. Tôi giúp anh ấy rửa ra rồi, để trên bàn làm việc, anh ấy nhất định sẽ vui lắm!”
Chu Mính Viễn: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Minh Viễn: Tôi là trò đùa của mấy người à?
“Lúc nãy cô nói gì nhỉ?”
Thư Diêu ngạc nhiên, người luôn bận rộn với cái đầu óc tinh anh như cỗ máy vĩnh cửu, lại có thể đứng giữa mưa mà rơi vào trạng thái mơ màng? Thật khó tin!
“Tôi nói, chúng ta như những con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, vì thế anh phải bảo vệ tôi sát cánh bên tôi, không rời nửa bước.”
Thư Diêu còn tốt bụng đưa ra một ví dụ: “Anh thử tưởng tượng xem, nếu một cái chậu hoa rơi từ trên đầu xuống, tôi không mạnh mẽ như anh đâu, chẳng may trúng ngay đầu, có khi tôi lại phải chui vào quan tài mất!”
Chỉ nghe thế, khuôn mặt của Chu Mính Viễn chau lại. “Theo tôi, đúng là em không thể chịu nổi.”
“Sao lại không chịu nổi?”
Thư Diêu bất ngờ kích động, tay cầm ô hơi lệch đi, khiến cả hai bị gió mưa tạt vào mặt.
Chu Mính Viễn lau những giọt nước trên mặt, giọng điềm tĩnh: “Vậy thì em cứ thử đi.”
Tối hôm đó, họ vẫn quay lại biệt thự Đông Cẩn để ngủ, chỉ vì câu nói của Thư Diêu: “Từ hôm nay, tôi sẽ xem thử Chu Mính Viễn có thể chịu đựng tôi bao lâu,” thế là cô kiên quyết lôi kéo Chu Mính Viễn về biệt thự.
Tuy nhiên, Chu Mính Viễn vẫn kiên quyết chuyển chiếc giường xếp đơn xuống tầng dưới.
Mưa tạnh, vầng trăng tròn từ trong mây mù ló rạng, ánh trăng nhu hòa chiếu sáng khắp căn phòng.
Thư Diêu chắc hẳn đã ngủ say ở trên tầng, còn Chu Mính Viễn vẫn nằm vắt tay lên trán, nhìn ánh trăng cắt ngang mặt đất thành hình bóng cửa sổ.
Thực ra câu nói “Vậy thì em cứ thử đi” không phải là nói Thư Diêu không thể chịu đựng được, mà là vì anh cảm thấy cô sẽ không thể chịu đựng nổi thế giới của anh.
Thế giới của Thư Diêu ra sao? Là khi cô ngồi trong phòng khách biệt thự của nhà họ Chu, trên chiếc ghế gỗ hồng đàn quý giá, mà vẫn có thể tìm thấy sự chân thật trong đám mặt nạ xung quanh, rồi cười tươi tắn nói chuyện với lũ trẻ.
Chu Mính Viễn không nói, chiếc ghế đó từng là nỗi ám ảnh tuổi thơ của anh.
Còn nhớ không rõ là lúc 4 hay 5 tuổi, anh đã nhặt về một con mèo hoang ở ngoài đường, con mèo gầy gò, bị chột một mắt, kêu lên tiếng yếu ớt, trông rất đáng thương và cũng rất quấn Chu Mính Viễn.
Anh giấu nó trong phòng riêng, lén lút chăm sóc, cho đến một ngày, anh về nhà, nhìn thấy Chu Cảnh ngồi trong phòng khách, trên bàn là xác con mèo nhỏ.
Nó đã mập lên một chút, có vẻ linh hoạt hơn một chút, nhưng giờ đây nằm bất động trên bàn.
Nó bị đá văng ra ngoài, đầu bị đập dập.
Chu Cảnh nói: “Đừng để những thứ vô dụng này phân tán sự chú ý của cháu, cháu nghĩ trường học là tất cả à? Chỉ học chút ít mà muốn bảo vệ gia tộc Chu lớn thế này sao?”
Con mèo tội nghiệp đã được Chu Mính Viễn chôn dưới gốc cây sau vườn.
Ngày hôm đó, khi anh đặt cơ thể nhỏ bé của nó xuống lòng đất, liệu có rơi nước mắt không?
Mười mấy năm sau, Chu Mính Viễn học cách trở thành một người lạnh lùng, đầu óc chỉ toàn hợp đồng và số liệu.
Cuộc đời như thế, liệu Thư Diêu có thể chịu đựng được không?
“Chu Mính Viễn!”
Giữa bóng tối, một giọng nữ trong trẻo vang lên, Chu Mính Viễn nhìn qua, thấy Thư Diêu trong chiếc váy ngủ trắng đứng ở đầu cầu thang lầu một.
Ánh đèn trắng mờ ảo trên cầu thang, mái tóc xõa xuống, cô trông như một “ma nữ”.
Giọng của “ma nữ” lại tràn đầy hứng thú: “Anh Mính Viễn ~ Em biết anh chưa ngủ mà, em nhớ anh lắm!”
Chu Mính Viễn nhíu mày, cảnh giác.
Lại có trò gì nữa đây?
Quả nhiên, Thư Diêu chạy đến trước mặt anh, tay cầm chiếc điện thoại, cười tươi rói nhưng có chút gian manh: “Anh nhắm mắt lại, tôi có một món quà bất ngờ.”
“Chắc không phải là một trò hù dọa chứ?”
“Sao lại hù dọa được! Biết đâu lại là một nụ hôn chân thành của tôi thì sao!”
“Ha.”
Chu Mính Viễn cười nhạt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
“Tôi đếm hết 5, anh mới được mở mắt, 5, 4, 3, 2, 1!”
Khi Chu Mính Viễn mở mắt, thấy được rõ điều gì trước mặt, anh theo phản xạ lùi lại.
Thư Diêu cầm điện thoại phát ra ánh sáng xanh chói mắt, cô áp điện thoại lên cằm, ánh sáng xanh phủ kín khuôn mặt, lưỡi thè ra, mắt trợn lên.
Trông còn giống ma hơn cả lúc ở trên cầu thang.
Nếu người yếu tim, chắc chắn sẽ “bỏ mạng” mất.
Nhìn thấy Chu Mính Viễn nghiêng người về phía sau, Thư Diêu bật cười vui vẻ: “Món quà bất ngờ trước khi ngủ, ha ha ha! Chúc anh ngủ ngon!”
Nói xong, cô lại chạy lên lầu hai, váy trắng bay bay.
Lần này trông cô còn giống một hồn ma hơn cả hồn ma.
Sau khi cô đi rồi, cả tầng một lại chìm trong bóng tối, Chu Mính Viễn im lặng một lúc lâu, rồi bất chợt cười lên một tiếng.
Chu Mính Viễn có đồng hồ sinh học của riêng mình, dù có đi ngủ vào lúc nào, anh cũng luôn tỉnh dậy đúng 6 giờ sáng hôm sau.
Anh thức dậy không quá muộn, nhưng khi đi một vòng quanh biệt thự thì phát hiện, Thư Diêu đã sớm rời đi, không có ở nhà.
Chu Mính Viễn tự cảm thấy mình thật sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Có lẽ những lời Thư Diêu nói về việc bảo vệ, về việc luôn ở bên cạnh chỉ là những câu nói vu vơ, vậy mà anh lại tin thật, lo lắng người ta không chịu nổi cuộc sống của mình.
Trên đường đến tòa nhà tài chính, tâm trạng của Chu Mính Viễn có chút uể oải, nhưng hôm nay trong tòa nhà dường như có điều gì đó khác biệt.
Anh có thể cảm nhận được ánh mắt của bảo vệ ở cửa đang lén lút nhìn về phía mình, ngay cả khi thang máy lên đến tầng 100, khi gặp thư ký của phó tổng giám đốc ở cửa, cô ấy cũng ấp úng khi chào: “Chào, tiểu tiểu Chu tổng.”
Chu Mính Viễn khẽ cau mày, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, cảm giác như ông nội của mình, Chu Cảnh, vừa đến.
Dự đoán này nhanh chóng bị phá vỡ, chưa kịp đến cửa văn phòng, anh đã nghe thấy tiếng cười của Bạch Hủ.
“?” Chu Minh Viễn hai tay nhét vào túi quần, nhíu mày bước tới.
Cửa văn phòng không đóng, cửa sổ cũng không kéo rèm, mở toang ra.
Nhìn qua kính màu trà nhạt được lau sạch bóng, Chu Mính Viễn thấy Bạch Hủ đang ngồi nhai một miếng bánh hành, vừa nhai vừa nói lắp bắp: “Lâu rồi tôi chưa ăn sáng ở đây, cảm ơn chị Diêu.”
“Không cần khách sáo, ăn đi, phần này là của anh, chỉ cần để lại một ít cho Chu Mính Viễn thôi.”
“Cô không ăn sao?”
“Tôi uống sữa đậu nành là được rồi.”
“Chị dâu hôm nay ở đây cả ngày à?”
“Mai mốt lúc nào không có việc tôi đều đến đây, tiểu Chu tổng này không thể rời tôi, hôm qua cứ nài nỉ mãi, muốn tôi luôn đi theo anh ấy, không cách nào khác, tôi đành phải đồng ý với cái yêu tinh quấy rối này, ai bảo anh ấy đáng yêu thế chứ.”
Thư Diêu ngồi trên chiếc ghế làm việc của Chu Mính Viễn, thở dài một hơi thật thoải mái và tự nhiên.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Bạch Hủ có chút khờ, có lẽ là lần đầu tiên nghe ai đó gọi Chu Mính Viễn là “yêu tinh nhỏ”, mặt anh ta trông giống như vừa nuốt phải phân ruồi.
Chu Mính Viễn đứng ngoài cửa, cũng nhắm mắt lại.
Thư Diêu hôm nay mặc một bộ váy công sở, tóc búi gọn gàng trên đỉnh đầu.
Ngoài chiếc kẹp tóc hình hươu cao cổ có chút không hợp, thì nhìn thoáng qua, cô thật sự có vẻ như một người phụ nữ chốn công sở.
Chu Mính Viễn không hiểu sao lại nhìn bàn làm việc của mình, trong thời gian ngắn, mặt bàn đã đầy ắp các món như đậu hũ non, sữa đậu nành, bánh hành và quẩy, túi quẩy dầu mỡ to tướng cứ nằm chềnh ềnh trên cuốn lịch mà anh yêu thích.
Trên bàn còn có thêm một chậu cây xanh, trông có vẻ là loại xương rồng, nhưng trên đó lại trang trí một đôi tai thỏ vàng, nhìn vào thật trẻ con.
Cửa văn phòng mở, Chu Mính Viễn bước hẳn vào.
Bạch Hủ không chú ý đến người đang tiến lại gần, tò mò hỏi: “Chị Diêu, chị đang lau cái gì vậy?”
“Khung ảnh,” Thư Diêu giơ khung ảnh trong tay lên, lộ ra bức ảnh, “Anh không biết đâu, tiểu Chu tổng nhà các anh thích thần tượng này lắm, Sầm Nguyệt Bạch, anh có biết không?”
“… Biết.”
Thư Diêu hạ giọng, dùng âm điệu bí ẩn nói: “Mà anh ấy thích nhất là bức này, nhìn thấy không? Lộ cơ bụng ấy. Tôi giúp anh ấy rửa ra rồi, để trên bàn làm việc, anh ấy nhất định sẽ vui lắm!”
Chu Mính Viễn: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Minh Viễn: Tôi là trò đùa của mấy người à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương