Sau mười ngày nằm viện, Lãnh Ngôn cũng đã được về nhà, suốt thời gian dưỡng thương ăn no ngủ kỹ, da thịt liền hồng hào lên không ít.
Còn Phí Phí bị Lãnh Ngôn hành lên hành xuống, sai bảo liên miệng, hại cô đi cùng anh chẳng khác nào người ở.
Phải nói đến Mai Khải Bằng vì Lãnh Ngôn mà cố tình chuẩn bị một bữa tiệc, dường như anh ta không còn đặt tâm trí lo lắng cho Mạn Vân Nghi như trước đây.
Đáng khen nhất là An Lạc, trong thời gian ngắn đã "thu phục" được Mai Khải Bằng.
Anh ta hàng ngày đi làm, tan sở liền về nhà, thường xuyên viện đủ cớ để được ở riêng cùng cô.
Tất cả đi vào quỹ đạo, chỉ cần xử lý được Mạn Vân Nghi, Phí Phí không sợ ai cản trở, An Lạc cũng không lo không sớm có được lòng tin của Mai Khải Bằng.
Bữa tiệc được tổ chức ở biệt thự của Mai Khải Bằng, không mỹ nữ, không xa hoa trụy lạc, chỉ đơn giản là một bữa ăn họp mặt.
Ngay cả Trần Vũ Huân và Alley ở Lạc Cảng cách mấy tiếng đi xe vẫn đích thân đến, hỏi thăm Lãnh Ngôn bị thương là phụ, chủ yếu muốn thay đổi không khí nghỉ ngơi vài ngày.
Ngoài ra, Tiêu Chấn Nam và Hà My cũng góp mặt, tám người ai nấy đều có đôi không dư không thiếu.
Bản tính Mai Khải Bằng vốn phong lưu, nay lại ân cần từng chút đỡ An Lạc ngồi vào bàn, những cặp mắt còn lại tự giác đều tập trung ánh nhìn về hai người họ.
Đến khi bầu không khí bỗng chìm vào im lặng kỳ lạ, Mai Khải Bằng và An Lạc nhận ra liền ngẩng đầu nhìn.
Phát hiện bản thân hai người họ chiếm hết điểm sáng của nhân vật chính là Lãnh Ngôn hôm nay liền tự động nở nụ cười khiêm tốn.
Mai Khải Bằng liếc trộm dáng vẻ ngại ngùng của An Lạc, nhanh chóng lên tiếng dời sự chú ý của mọi người: "Nhìn bọn tôi làm gì, bữa tiệc hôm nay dành cho Lãnh thiếu đấy."
Bị đẩy sang mình, Lãnh Ngôn bỗng nhếch môi cười ẩn ý: "Hoa sen này của cậu cũng thơm nhỉ?"
Nét cười trên mặt Phí Phí lập tức biến mất, con ngươi nhìn thẳng vào một điểm phía trước, toàn thân bất động.
Sau câu nói chỉ duy nhất mang ý nghĩa chọc ghẹo Mai Khải Bằng lại khiến bầu không khí thêm phần trầm trọng, thậm chí không ai dám thở mạnh.
Lãnh Ngôn vẫn giữ vẻ ngoài điềm nhiên, chợt nghiêng người qua phía Phí Phí, dáng vẻ yêu nghiệt lại bày ra.
"Phí..."
"Câm miệng lại."
Lời nói lạnh lẽo của Phí Phí nhẹ nhàng buông ra, nét mặt Lãnh Ngôn liền cứng đờ, vừa định giải thích rằng bản thân chỉ muốn trêu Mai Khải Bằng và chọc Phí Phí ghen, nhưng vừa hé môi đã bị cô lườm bằng ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Mai Khải Bằng lúc này ngẩng cao đầu kiêu ngạo, nhân cơ hội đổ dầu vào lửa: "Đáng lắm, người của bạn mình cũng dám dòm ngó!"
Trần Vũ Huân vốn luôn cay Lãnh Ngôn xúi bậy hại Alley giận, anh không cần chừ tiếp sức đốt nhà, vờ vu vơ nói: "Thôi đi, tính tình cậu ta vốn là vậy, chịu ở yên quen một người là tốt lắm rồi, chắc hồi đó một lần lên giường với mấy người nên yếu sức, bây giờ không đấu lại một đứa trẻ mới lớn đâu."
Lòng Lãnh Ngôn nóng như lửa đốt vì Phí Phí, bị anh em hại khó tránh hoảng loạn, nhưng thái độ vẫn vô cùng đanh thép: "Các người đủ chưa? Không có bằng chứng thì đừng có bịa đặt hại tôi."
Lúc Lãnh Ngôn quay sang Phí Phí, cô thờ ơ ăn uống tuyệt nhiên không để ý đến anh nữa.
Trước mắt anh, con đường bị đá sang phòng khác ngủ càng lúc càng cận kề.
Không gian trên bàn ăn dần náo nhiệt, duy nhất Phí Phí từ đầu đến cuối đều bỏ bộ dạng hối hận của Lãnh Ngôn sang một bên, mặc cho anh làm gì, nói gì đều vô dụng.
"Chị, tối nay ở lại ngủ với em đi." Phí Phí quay sang Alley ngồi bên cạnh, vừa dứt lời lập tức có hai tiếng hắng giọng cùng một lúc.
"À không, chị xin nghỉ một tuần đi." Phí Phí vờ không hiểu, vừa nói xong hai tiếng hắng giọng lớn hơn đồng thanh vang lên.
"Bỏ đi." Alley cười bất lực từ chối.
Từ lúc ở chỗ Mai Khải Bằng về đến nhà, vừa vào phòng Lãnh Ngôn bỗng thoát y trước mặt Phí Phí.
Trong người có hơi men, cô nheo mắt nhìn anh, gương mặt đằng đằng sát khí cũng chẳng khá hơn.
Cởi q.uần áo xong, Lãnh Ngôn cười cười đi đến, một tay vươn ra ôm eo Phí Phí kéo lại, không chút chần chừ cúi đầu xuống hôn.
Phí Phí thản nhiên dùng tay chặn mặt Lãnh Ngôn đang tiến tới, lạnh nhạt hỏi: “Muốn gì?”
Lãnh Ngôn gỡ tay Phí Phí đang chặn ra, nở một nụ cười nham hiểm, giọng nói có chút mờ ám: “Lấy thân chuộc tội.”
Phí Phí nhìn thẳng vào mắt Lãnh Ngôn, trong lòng không chút gợn sóng, hờ hững phản đáp: “Đi tìm hoa sen thơm mà hầu hạ anh.”
Lãnh Ngôn bỗng bật cười thành tiếng, đáy mắt lộ rõ ý vui vẻ, bắt bầu tìm cơ hội châm chọc: “Anh không thích hoa sen, chỉ thích hoa cúc, càng thích nhìn em ghen.”
Nghe những lời này khiến Phí Phí vừa buồn cười vừa chán ghét, cô cong môi cười nhìn sâu vào ánh mắt rạng rỡ của Lãnh Ngôn ngay trước mặt, thản nhiên lách người lướt qua.
Phí Phí vừa ngả lưng xuống giường, Lãnh Ngôn lại đột ngột đè lên, trong lúc tâm tình đang không vui, cô quên mất vết thương của anh mà ghét bỏ đẩy ra.
“A...”
Vết thương bị đụng trúng, Lãnh Ngôn cố ý hét lớn, bày ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, anh ôm tay gục ngã xuống giường, mặt mày nhăn nhó.
Ngay khi nghe thấy Lãnh Ngôn hét lên, Phí Phí giật bắn mình vội bật dậy, nét mặt mơ màng vì men rượu lập tức tỉnh táo hẳn.
Cô vội giữ tay bị thương của anh, hoảng hốt lo sợ đến run giọng: “Anh có sao không, em xin lỗi...”
Lãnh Ngôn ôm vết thương, tỏ ra ủy khuất trách móc: “Em ghét thì một dao giết anh đi, đừng lợi dụng sự yếu đuối của anh mà hành hạ th.ân xác anh được không, anh cũng biết đau vậy.”
Phí Phí phì cười, bị Lãnh Ngôn trừng mắt cô vội tiết chế lại, cô cũng đâu ngờ được con người cao lãnh một tay chống trời như anh lại “mềm mỏng như cánh hoa” thế này.
Vừa bắt gặp nét cười xuất hiện trở lại trên mặt Phí Phí, Lãnh Ngôn không lãng phí thời gian lẫn cơ hội liền ôm ngang người cô kéo ngã xuống.
Trước hành động mờ ám quá mức rõ ràng của Lãnh Ngôn, Phí Phí vội vàng vùng vẫy đẩy ngực anh ra, lồm chồm ngồi dậy, khó khăn ngăn cản: "Anh còn chưa..."
Chưa kịp nói xong, Phí Phí đã bị Lãnh Ngôn đè x.uống giường, đôi môi bị anh đóng chiếm ngăn từ ngữ trong miệng cô thoát ra.
Nụ hôn ướt át trải dài xuống cổ Phí Phí, Lãnh Ngôn đột nhiên cắn thật mạnh vào cổ cô đến bật máu.
"Lãnh Ngôn!"
Phí Phí giật mình đánh vào vai Lãnh Ngôn, anh bật cười khẽ, bỗng hắng giọng cảnh cáo: "Đã nói không được gọi trống không!"
Nói rồi Lãnh Ngôn lại vùi mặt vào cổ Phí Phí, cô vội nghiêng người phản kháng, không tự nguyện cố đẩy anh ra: “Tay anh còn chưa khỏi."
Nghe Phí Phí nói xong, Lãnh Ngôn liền nằm ngửa xuống giường, thong thả đề nghị: “Vậy đêm nay cho em nằm trên."
Một dấu chấm hỏi to đùng hiện trên đầu Phí Phí, cô lắc đầu lia lịa cự tuyệt: “Không muốn."
"Vậy nếu vết thương bị bung chỉ, anh sẽ nói với bác sĩ là do em."
Phí Phí: “...”
Trở về căn hộ trước đây Alley sống trước khi đến chỗ Trần Vũ Huân, anh lẽo đẽo đi theo sau cô vào nhà, miệng không ngừng hoạt động hỏi: “Từ lúc Phí Phí đến chỗ Lãnh Ngôn, em đều sống một mình à? Có sợ ma không? Chẳng phải trên báo hay xuất hiện bi.ến th.ái theo dõi các cô gái trẻ sống một mình hay sao? Một mình em nhỡ bị bệnh thì ai chăm sóc? Lúc ăn uống cũng chỉ có một mình thôi à? Em...”
“Dừng...” Alley lên giọng cắt ngang, cảm giác như bên tai nghe Trần Vũ Huân lảm nhảm đã bị ù lên.
Cô chỉ tay về hướng phòng sát vách ở góc nhà, điềm nhiên nhắc nhở: “Tối nay anh ngủ phòng đó đi.”
“Không được.” Trần Vũ Huân dứt khoát lắc đầu từ chối.
Alley khựng người, hoài nghi xoay đầu nhìn anh dò xét: “Tại sao?”
“Anh sợ ma.”
Alley: “...”
Bỗng nhiên điện thoại đổ chuông giải vây cho tình huống ngượng ngùng của Alley, biết là Phí Phí gọi đến cô nhanh chóng bắt máy, gấp gáp nói: “Chị đây.”
Trần Vũ Huân nhíu nhíu mày, lén lút đến áp tai nghe trộm, phòng trường hợp bị “đồng đội” phản bội.
Phía bên kia truyền đến giọng nói thì thầm căng thẳng của Phí Phí: “Chị, chị nằm trên lần nào chưa?”
Alley còn chưa kịp mở miệng, Trần Vũ Huân đã cướp lấy điện thoại trong tay cô, cố ý nói lớn vào điện thoại: “Tối nay cô ấy cũng là lần đầu!”
Nói xong Trần Vũ Huân cúp máy, nở một nụ cười hết sức gian tà, Alley ngửi được mùi nguy hiểm vội bỏ của chạy lấy người.
Tay vừa chạm vào nắm cửa phòng ngủ, toàn thân bất ngờ bị nhất lên từ phía sau.
Alley hốt hoảng vùng vẫy phản kháng, bên tai chỉ còn văng vẳng tiếng cười đê tiện của Trần Vũ Huân.
Sau khi tan tiệc, Tiêu Chấn Nam đưa Hà My về, Mai Khải Bằng uống hơi quá chén nên đứng không vững, lại không chịu để người giúp việc đưa về phòng, còn cứng đầu đòi đưa An Lạc về phòng trước.
Người say, người đau chân phải tự tựa vào nhau về phòng.
Lúc An Lạc đỡ Mai Khải Bằng đứng dậy, anh ta vật vờ nói: “Chân em bị thương, tôi đưa em về phòng trước.”
“Không cần...”
“Đi thôi.” Mai Khải Bằng ngắt lời An Lạc, ôm vai cô tiến về phía biệt thự nhỏ nằm bên cạnh biệt thự chính.
Đi được vài bước, anh ta lén đưa tay ra sau lưng vẫy ra dấu đuổi quản gia đi không cần theo.
Vất vả mới đến nơi, đứng trước cửa phòng An Lạc, cô xoay lưng lại tìm người đỡ Mai Khải Bằng, nhưng lúc này mới phát hiện không có ai theo sau.
Trong lúc An Lạc còn đang hoang mang, Mai Khải Bằng đã mở cửa kéo cô vào trong.
An Lạc tròn mắt cảnh giác dõi theo Mai Khải Bằng nhấn cô ngồi xuống giường, anh ta loạng choạng đi đến tủ gần đó, miệng quan tâm nói: “Tôi thoa thuốc rượu cho em.”
“Không cần đâu.” An Lạc vội vàng nói lời từ chối: “Tôi tự làm được, anh say rồi, nên về phòng nghỉ sớm đi.”
“Không được.”
Mai Khải Bằng cầm chai thuốc rượu đến, ngồi bệt dưới sàn nhấc chân bị thương của An Lạc đặt lên đầu gối mình, cẩn thận thoa thuốc rượu lên cổ chân bị thương của cô.
An Lạc kín đáo nhếch môi cười lạnh, gã si tình cũng chẳng thoát được lưới tình của “tài nữ Alice” đặt ra.
Thoa thuốc rượu cho An Lạc xong, Mai Khải Bằng chống tay lên sàn đứng dậy.
An Lạc đưa tay đỡ Mai Khải Bằng, anh ta bất ngờ ngã nhào ập thân hình to lớn đè lên người cô.
An Lạc theo phản xạ có điều kiện đẩy người Mai Khải Bằng bằng lực yếu nhất, vờ hốt hoảng khóc lóc cầu xin: “Ông chủ Mai! Xin anh đừng làm như vậy! Đừng...!mà ông chủ Mai!...!Làm ơn tha cho tôi...”
Bên tai chỉ còn tiếng khóc nấc mê động lòng người, thân thể nữ tính bên dưới không ngừng run rẩy, Mai Khải Bằng dù kìm nén thế nào thì khóe môi vẫn cong lên cao.