Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord
Jill đã trễ buổi họp, và tồi tệ hơn là cô làm rơi chìa khóa vào ly cà phê trên tay khi đang bước ra cửa. Chiếc chìa khóa chạm đáy ly đánh “keng”, và ngay lúc cô sững lại nhìn cái ly màu kem đang bốc khói, đám hồ sơ dày cộm kẹp dưới tay kia tuột xuống sàn. Kẹp giấy và những mẩu ghi chép văng tung tóe khắp tấm vải nâu. “Chết tiệt.” Cô xem lại đồng hồ và quay lại bếp với cái ly đang cầm trên tay. Wesker đã thông báo sẽ họp lúc đúng 7 giờ tối, nghĩa là cô chỉ còn 9 phút để vượt quãng đường dài 10 phút, tìm chỗ đậu xe và lên văn phòng. Cuộc họp chính thức từ khi S.T.A.R.S. đảm trách vụ án - trời ạ, cuộc họp chính thức từ khi cô chuyển đến Raccoon - và cô sắp trễ.
“Tưởng tượng được không chứ. Hầu như là lần đầu tiên trong suốt bao năm trời mình mới quan tâm đến việc đúng giờ mà giờ thành ra thế này đây…” Vừa lầm bầm cô vừa quay trở lại bồn rửa, cảm thấy căng thẳng và bực mình vì đã không chuẩn bị sớm hơn. Là vụ đó, cái vụ chết tiệt đó. Cô đã lấy bản copy hồ sơ ME ngay sau bữa sáng và bỏ hết một ngày trời lục lọi đống hồ sơ, tìm xem có gì những viên cảnh sát bỏ sót không, và càng lúc càng thấy nản khi hết chừng đó thời gian cô vẫn chưa tìm thấy gì mới. Cô dốc ngược cái ly xuống, chùi chùm chìa khóa âm ấm và ướt vào quần jean rồi đi nhanh ra cửa. Cô cúi xuống nhặt đám hồ sơ - và dừng lại, nhìn tấm ảnh màu bóng loáng phía trên đám hỗn độn.
Ôi! các cô bé… Cô chậm rãi nhặt nó lên, biết rằng cô không có thời gian nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi khuôn mặt bé nhỏ vấy máu. Cô thấy căng thẳng hơn bao giờ hết, và trong một khoảnh khắc cô chỉ có thể thở ra khi nhìn đăm đăm vào tấm ảnh hiện trường vụ án. Becky và Priscilla McGee, chín và bảy tuổi. Cô đã có thể bỏ qua tấm ảnh đó, có thể tự nhủ chẳng có gì cô cần thấy trong tấm ảnh đó nữa… “…Nhưng như thế không thật, phải không? Mày có thể tiếp tục làm ngơ, hoặc có thể chấp nhận nó - tất cả đã thay đổi rồi, đã thay đổi từ ngày hai cô bé ấy chết rồi.”
Khi cô mới chuyển đến Raccoon, cô đã bị rất nhiều áp lực, cảm thấy lưỡng lự khi thay đổi công việc, thậm chí cô còn không chắc là mình có nên ở lại đội S.T.A.R.S. không. Cô làm việc rất tốt, nhưng cô nhận công việc này chỉ vì Dick, sau khi bị buộc tội, ông bắt đầu gây áp lực để cô làm một công việc khác. Đó là một thời gian dài, nhưng cha cô vẫn kiên quyết nói với cô rằng một người mang họ Valentine trong tù là quá nhiều rồi, rồi ông thú nhận rằng ông đã sai khi nuôi dạy cô theo cách ông đã làm. Với hồ sơ lý lịch và kỹ năng của cô, không có nhiều chọn lựa - nhưng S.T.A.R.S. ít nhất đã đánh giá cao tài năng của cô và không quan tâm việc cô gia nhập họ như thế nào. Mức lương vừa phải, có những yếu tố mạo hiểm làm cô càng lúc càng thích… Nhớ lại thì việc cô đổi nghề dễ dàng đến bất ngờ, điều đó làm Dick vui, và cho cô cơ hội xem xem mặt trái với nghề cô từng làm thế nào. Dù vậy, việc chuyển đi đã khó hơn cô thấy. Lần đầu tiên từ khi Dick vào tù, cô thấy thật sự cô đơn, và cô bắt đầu thấy chuyện cô làm việc cho pháp luật cứ như là một trò đùa vậy – con gái Dick Valentine, làm việc vì công lý, sự thật, và theo kiểu Mỹ nữa chứ. Được thăng chức lên vào đội Alphas, một căn nhà nhỏ tiện nghi ở ngoại ô – thật là điên rồ, cô đã có suy nghĩ nghiêm túc là cứ trốn ra khỏi thành phố, bỏ mặc tất cả, và quay trở lại nghề cũ của cô… … cho tới khi hai cô bé sống ở nhà bên kia đường tới gõ cửa nhà cô và hỏi cô có phải là cảnh sát thật không với đôi mắt to tròn và đỏ hoe vì khóc. Ba mẹ hai cô bé đang đi làm và hai cô bé không tìm được con cún của mình…
…Becky mặc váy đồng mục màu lục, cô bé Pris mặc áo khoác - cả hai cô bé đều khóc nấc… Chú cún con đang quanh quẩn ở khu vườn cách đó chỉ vài thước, chẳng tốn một giọt mồ hôi nào và cô đã có được hai người bạn. Hai cô bé nhanh chóng chấp nhận Jill, tới nhà cô sau giờ học mang cho cô hoa, chơi trong sân nhà cô vào cuối tuần, hát những điệp khúc mà chúng học từ phim. Không hẳn hai cô bé đã thay đổi cách nhìn của cô hay khiến cho cô không còn cô đơn, chỉ đơn giản bằng cách nào đó cô đã dẹp qua một bên ý nghĩ rời khỏi thành phố của mình. Lần đầu tiên trong suốt 23 năm, cô bắt đầu thấy mình là một phần trong xã hội cô đang sống và làm việc, tuy cô khó nhận thức được nhưng vẫn có cái gì đó nó dần nhẹ nhàng thay đổi cô. Sáu tuần trước, Becky và Pris đã đi lang thang ra ngoài khu vực cắm trại gia đình ở công viên Victory và trở thành hai nạn nhân đầu tiên của những tên tâm thần, và từ dạo đó đã gây khủng hoảng cái thành phố biệt lập này.
Tấm ảnh vẫn trên tay cô, không cho cô trốn chạy thực tại. Becky nằm ngửa, nhìn thẳng lên trời bằng đôi mắt vô hồn, một lỗ to nham nhở ở bụng cô bé. Pris nằm bên cạnh, tay duỗi thẳng, một mảng thịt bị xé ra thô bạo từ đôi chân mảnh khảnh. Cả hai đứa trẻ đã bị moi ruột, chết vì chấn thương khủng khiếp trước khi chết vì mất máu. Dù cho hai cô bé có gào lên cũng không ai nghe thấy cả… “Đủ rồi! Hai cô bé ấy chết rồi, nhưng cuối cùng mày vẫn có thể làm được một điều gì đó mà!” Jill tống đống hồ sơ vào bìa cứng rồi bước ra ngoài dưới bầu trời đã nhá nhem tối và hít sâu. Mùi cỏ mới cắt vẫn nồng trong bầu không khí ấm nắng mặt trời. Đâu đó ở dưới đường, con chó vui vẻ sủa giữa tiếng la hét của đám trẻ con. Cô bước nhanh tới chiếc xe hơi đuôi cong xám đậu ở trước nhà, cố không nhìn sang bên ngôi nhà im ắng của gia đình McGee lúc cô mở máy xe và lái đi. Jill lái xe dọc theo con đường rộng vùng ngoại ô nơi cô ở, mở cửa sổ, tăng tốc nhưng vẫn cẩn thận xem chừng đám nhóc và thú nuôi. Cũng không có nhiều người xung quanh lắm. Từ khi rắc rối xảy ra, càng nhiều người giữ con họ và thú nuôi ở trong nhà kể cả vào ban ngày.
Chiếc xe hơi rung lên khi cô tăng tốc vào đường cao tốc 202, ngọn gió khô, ấm thổi nhẹ mái tóc dài. Cảm giác thật tuyệt, như vừa tỉnh một cơn ác mộng vậy. Cô lái xe băng băng dưới bầu trời chỉ còn nhá lên chút ánh mặt trời, bóng những hàng cây đổ dài dọc trên đường. Dù cho là định mệnh hay do hoàn cảnh đưa đẩy, cuộc đời cô đã thay đổi bởi những gì đang xảy ra ở thành phố Raccoon. Cô không thể tiếp tục giả vờ cô chỉ là một tên trộm đang trốn tránh khỏi gông cùm tù tội, đặt chân vào hàng ngũ pháp luật để cha cô vui lòng, hoặc những gì S.T.A.R.S. sắp làm chỉ là một công việc khác. Cô không thanh thản được. Làm sao cô yên lòng được khi những đứa trẻ ấy đã chết, và những tên sát nhân vẫn ung dung tự tại để tiếp tục ra tay chứ. Hồ sơ những nạn nhân cạnh cô hơi chao đảo vì đám bìa trên cùng bị gió thổi, chín linh hồn chưa yên nghỉ, có lẽ Becky và Priscilla McGee cũng ở trong số đó. Cô đặt tay lên đám hồ sơ, dằn nhẹ xuống và tự thề bằng bất cứ giá nào cô cũng sẽ tìm ra kẻ phải chịu trách nhiệm. Dù cho trước đây cô đã từng thế nào nữa, dù cho tương lai cô sẽ như thế nào nữa, cô đã thay đổi… và sẽ không yên lòng mà ngủ tới khi những tên sát nhân ấy bị trừng trị vì tội ác của chúng.
""Chào, Chris!"" Chris xoay người khỏi máy bán soda tự động và thấy Forest Speyer đang sải chân bước về phía anh, nở nụ cười rộng trên gương mặt ngăm đen, một gương mặt trẻ con. Forest lớn hơn Chris vài tuổi, nhưng trông vẫn như một thiếu niên nổi loạn – tóc dài, áo khoác jean đầy nút, một hình xăm đầu lâu đang hút thuốc trên vai trái. Anh ta là một thợ máy xuất sắc, và là một trong những tay súng giỏi nhất Chris từng biết. “Hey, Forest Chuyện gì vậy?”
Chris lấy lon soda và liếc đồng hồ. Anh vẫn còn chút thời gian trước khi bắt đầu cuộc họp. Chris cười mệt mỏi, Forest dừng trước mặt anh, đôi mắt xanh lấp lánh. Forest đang ôm một đống áo, dây nịt chuyên dụng và túi đeo vai. “Wesker lệnh cho Marini bắt đầu cuộc tìm kiếm. Đội Bravo sẽ khởi hành.” Mặc dù phấn khích, Forest Alabama cố tình nói lè nhè theo kiểu rập khuôn. Anh thảy đám đồ xuống một băng ghế, vẫn cười tươi.
Chris cau mày. “Bao giờ?” “Bây giờ. Ngay khi tớ khởi động xong trực thăng.”
Forest vừa nói vừa kéo khóa chiếc áo vest. “Trong lúc đội Alphas của cậu ngồi bàn bạc, bọn này sẽ xử lý vài tên ăn thịt người cho mà xem!” Đội S.T.A.R.S. sẽ chẳng là gì nếu thiếu tự tin.
“Phải, tốt…nhớ là cẩn thận, được chứ? Tớ vẫn nghĩ là trong rừng còn nhiều thứ khác nữa ngoài mấy tên đang rỏ dãi.” “Cậu biết mà.” Forest hất tóc ra sau và túm lấy đai chuyên dụng, rõ ràng anh ta đã sẵn sàng và hết sức tập trung vào nhiệm vụ.
Chris còn định nói nữa, nhưng quyết định im lặng. Nói thẳng ra, Forest là một tay có nghề, cậu ta không cần ai nhắc mình phải cẩn thận cả. “Mày chắc chứ, Chris? Mày nghĩ Billy đủ cẩn thận ư?” Thở dài, Chris vỗ nhẹ vai Forest và đi thẳng lên văn phòng qua cầu thang trong phòng đợi ở sảnh. Anh bất ngờ là Wesker đã cho đội xuất phát riêng biệt. Mặc dù bình thường thì những thành viên S.T.A.R.S. ít kinh nghiệm sẽ đi trinh sát trước, nhưng đây không phải là nhiệm vụ bình thường. Số người đã chết đủ để khẳng định đây không chỉ là một vụ tấn công gây hấn. Việc có dấu hiệu tồn tại của một tổ chức giết người đáng ra phải được đặt vào mức độ A1, và Wesker vẫn coi đó là một cuộc thực tập.
“Chẳng ai biết cả, họ không biết Billy…” Chris lại nghĩ về cuộc gọi lúc khuya hồi tuần trước từ người bạn thưở thơ ấu. Anh đã không liên lạc được với Billy trong một khoảng thời gian, nhưng anh biết cậu ta đã nhận một vụ nghiên cứu với Umbrella, tập đoàn dược phẩm duy nhất đã đóng góp rất nhiều vào nền kinh tế của thành phố Raccoon. Billy không phải loại người chấp nhận bóng tối, và sự tuyệt vọng và khủng hoảng trong giọng nói cậu ta đã làm Chris bật dậy, lòng tràn ngập lo âu. Billy đã lảm nhảm cuộc sống cậu ta đang bị nguy hiểm, toàn bộ họ đều đang bị nguy hiểm, cầu xin Chris đến gặp cậu ta ở quán ăn phía rìa khu phố và rồi chẳng bao giờ đến. Chẳng còn ai nghe gì về cậu ta từ dạo đó. Từ khi Billy mất tích, Chris cứ suy nghĩ mãi về cuộc gọi đó trong những đêm liền mất ngủ, cố gắng tự trấn an mình chuyện đó không dính dáng gì đến các vụ tấn công ở thành phố Raccoon, nhưng vẫn không rũ bỏ được ý nghĩ có gì đó còn khủng khiếp hơn những chuyện đã xảy ra, và Billy biết đó là gì. Cảnh sát đã kiểm tra căn hộ của Billy và không tìm thấy dấu vết của bất kì vụ thanh toán nào… nhưng linh cảm của Chris nói cho anh biết bạn anh đã chết, và bởi tay một kẻ không muốn cậu ta tiết lộ điều gì đó.
“Và mình là người duy nhất. Irons chẳng thèm đếm xỉa gì, cả đội thì nghĩ mình quá khích vì anh bạn cũ mất tích.” Anh gạt suy nghĩ qua một bên, quẹo vào góc, đôi giày ống gõ nhịp những âm thanh vang vọng suốt hành lang lầu hai. Anh phải tập trung, để tìm ra nguyên nhân Billy mất tích, nhưng Chris đã kiệt sức rồi, những trăn trở không yên, những đêm dài trằn trọc từ khi Billy gọi đến. Có lẽ anh đang mất phương hướng vì những việc xảy ra gần đây… Càng gần tới văn phòng S.T.A.R.S anh cố không nghĩ ngợi gì thêm, kiên quyết sẽ tìm được thông tin hữu ích trong cuộc họp. Mấy bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà lấn át những tia sáng buổi tối trong hành lang chật hẹp, sở cảnh sát Raccoon xây theo kiểu cổ điển, nếu không nói là bất tiện, một công trình kiến trúc với nhiều đá lát và gỗ đắt tiền nhưng có quá nhiều cửa sổ. Vào thuở ban đầu, ngôi nhà là tòa thị chính Raccoon. Khoảng một thập kỷ trước khi dân số gia tăng, nó biến thành thư viện, và bốn năm trước trở thành sở cảnh sát. Có vẻ ngôi nhà cứ luôn được xây dựng thêm vậy.
Cửa văn phòng S.T.A.R.S mở, giọng người đàn ông vang khắp sảnh. Chris hơi do dự khi nghe thấy tiếng Sếp Irons trong số đó. “Cứ gọi tôi là Brian,” Irons là một kẻ tự kiêu và tư lợi ẩn mình dưới hình hài cảnh sát. Chẳng ai không biết đến bàn tay nhớp nhúa của lão chứ. Lão còn dính dáng vào vụ bất động sản quận Cider hồi năm 1994, mặc dù tại phiên tòa không có chứng cứ buộc tội lão, nhưng những ai biết bộ mặt thật của lão đều không nghi ngờ gì về việc đó. Chris lắc đầu, lắng nghe cái giọng nhầy nhậy của Irons. Khó mà tin được lão từng lãnh đạo S.T.A.R.S., dù chỉ bằng giấy tờ. Có lẽ còn khó tin hơn khi một ngày nào đó hắn trở thành thị trưởng. “Tất nhiên rồi, chẳng có gì lạ khi lão ghét cay ghét đắng mày, phải không Redfield?”
Phải, Chris không muốn nịnh bợ lão, và lão Irons không biết cách tạo dựng một mối quan hệ nào khác cả. Ít nhất Irons không phải là kẻ thiếu trình độ, lão đã được huấn luyện quân sự. Chris đeo lên bộ mặt dứt khoát và bước vào cái văn phòng nhỏ huyên náo nơi chứa tư liệu và căn cứ họp tác chiến của đội S.T.A.R.S. Barry và Joseph đang ở chỗ bàn dành cho tân binh, xem xét cả thùng tư liệu và thì thầm trao đổi gì đó. Brad Vickers, phi công đội Alpha, đang uống cà phê và chăm chú nhìn màn hình máy chủ cách đó vài bước, vẻ mặt chua chát hiện rõ trên gương mặt vốn ôn hòa. Ở phía kia văn phòng, đội trưởng Wesker đang dựa lưng vào ghế, tay chống sau đầu và cười với những gì lão sếp Irons đang nói. Thân hình đồ sộ của lão dựa vào bàn Wesker, đưa một bàn tay mũm mĩm lên vân vê bộ râu. “Thế nên tôi nói, Cậu sẽ in cái gì tôi bảo cậu in, Bertolucci, và cậu sẽ làm, nếu không cậu sẽ không nhận được gì từ văn phòng này nữa!""
“Chris!”, Wesker cắt ngang lời lão, ngồi thẳng dậy. “Cậu tới rồi, tốt lắm. Chúng ta ngừng lãng phí thời gian thôi.”.Irons nhìn Chris cau có nhưng Chris vẫn giữ nguyên vẻ mặt. Wesker cũng chẳng thèm để ý Irons. Từ ánh mắt của hắn, tất nhiên hắn cũng chẳng quan tâm nếu ai biết hắn đang xấc xược với lão. Chris bước vào văn phòng, đứng ở bàn làm việc anh dùng chung với Ken Sullivan, một thành viên đội Bravo. Khi hai đội làm việc khác giờ nhau, họ không cần nhiều phòng lắm. Anh đặt lon soda chưa mở lên bàn rồi quay qua phía Wesker. “Anh gửi đội Bravo đi à?” Viên đội trưởng nhìn Chris bình thản, tay khoanh trước ngực. “Nhiệm vụ thường thôi mà Chris.”
Chris ngồi xuống, hơi bực mình.“Phải, nhưng với những gì chúng ta bàn tuần trước, tôi nghĩ là...” Irons chen ngang: “Chính tôi ra lệnh đấy, Redfield. Tôi biết anh nghĩ có gì đó đang diễn ra, nhưng tôi không thấy có lí do nào để không giải quyết theo cách thông thường cả”
“Tên tự phụ…” Chris cố cười, biết rằng sẽ chọc điên Irons lên. “Dĩ nhiên thưa ông. Không cần ông giải thích chuyện đó với tôi đâu.”
Irons trừng mắt nhìn Chris, đôi mắt lợn ti hí giật giật, và vờ như cho qua. Lão quay lại Wesker: “Tôi hy vọng sẽ có bản báo cáo rõ ràng khi đội Bravo trở về. Giờ xin phép anh, đội trưởng.” Wesker gật đầu.
“Dĩ nhiên thưa Sếp.” Irons đi ngang qua Chris rồi bước ra khỏi văn phòng. Lão đi chưa tới một phút trước khi Barry bắt đầu. “Dám sếp hôm nay bị Tào Tháo rượt lắm nhỉ? Có lẽ chúng ta nên tặng lão thuốc nhuận tràng làm quà Giáng sinh đi.”
Joseph và Brad phá lên cười, nhưng Chris không cười nổi. Irons đúng là một trò đùa, nhưng cách lão quản lý tồi vụ điều tra này không vui chút nào. Đội S.T.A.R.S. đáng lẽ phải tham gia ngay từ lúc đầu, chứ không đơn thuần là lực lượng hỗ trợ cho RPD. Chris nhìn sang phía Wesker, khuôn mặt muôn đời điềm đạm đó quả khó đoán được. Wesker nhậm chức chỉ huy đội S.T.A.R.S. ở Raccoon chỉ ít tháng trước, được đầu não ở New York chuyển tới, và Chris vẫn chưa biết được tí gì về con người thật của hắn. Tên đội trưởng có mọi yếu tố mà một người đội trưởng cần: chuyên nghiệp, trầm tĩnh, khả năng dàn xếp ổn thỏa, nhưng giữa hắn có một khoảng cách, hắn thường lãnh đạm với những gì diễn ra chung quanh. Wesker thở dài rồi đứng dậy:
“Xin lỗi nhé Chris. Tôi biết cậu muốn mọi việc diễn ra theo cách khác, nhưng Irons không quan tâm đến... nỗi lo âu của cậu.” Chris gật đầu. Wesker có thể tiến cử, nhưng Irons là kẻ duy nhất có thể thay đổi cấp độ nhiệm vụ. Chris lên tiếng:
“Không phải lỗi của anh.” Barry bước về phía họ, chùi bộ râu đỏ ngắn với bằng nắm tay khổng lồ. Barry Burton chỉ cao 6 feet nhưng thân hình thì như cái xe tải. Ngoài gia đình và bộ sưu tập vũ khí thì niềm đam mê đối với môn cử tạ đã thể hiện rõ trên con người anh. “Đừng lo quá, Chris. Marini sẽ báo cho chúng ta ngay khi cậu ta ngửi thấy mùi rắc rối. Irons chỉ gây rắc rối cho cậu thôi.”
Chris lại gật đầu, nhưng trong lòng thì không nghĩ vậy. Khốn thật, Enrico Marini và Forest Speyer là hai chiến binh kinh nghiệm duy nhất trong đội Bravo. Ken Sullivan là một trinh sát giỏi và một nhà hóa học xuất sắc, nhưng ngoài đợt luyện tập ở đội S.T.A.R.S. ra, anh ta bắn còn không trúng kho thóc nữa chứ. Richard Aiken là thông điệp viên hạng nhất, nhưng anh ta cũng thiếu kinh nghiệm chiến đấu. Thành viên còn lại của đội Bravo là Rebecca Chambers, người mới gia nhập S.T.A.R.S. ba tuần, một thiên tài y học. Chris đã gặp cô bé vài lần, cô bé có tài năng đấy nhưng vẫn còn là con nít. “Vẫn chưa đủ. Dù toàn bộ chúng ta đi nữa, vẫn có thể chưa đủ.” Chris mở nắp lon soda nhưng không uống, tự hỏi đội S.T.A.R.S. đang chiến đấu chống lại thứ gì, giọng van nài của Billy, những lời tuyệt vọng lại vang lên trong óc anh.
“Họ sắp giết tôi, Chris! Họ sắp giết toàn bộ mọi người! Đến gặp tôi ở Emmy ngay bây giờ. Tôi sẽ kể cho cậu mọi chuyện...” Mệt mỏi, Chris nhìn lơ đễnh vào không trung, cô độc trong nhận thức biết rằng những vụ giết người dã man chỉ là một phần rất nhỏ của tảng băng. Barry đứng cạnh bàn Chris vài phút, cố gắng tìm gì đó khác để nói, nhưng có vẻ Chris không có tâm trạng trò chuyện. Barry nhún vai rồi quay lại chỗ Joseph đang xem xét đống tài liệu. Chris là người tốt, nhưng đôi khi lại quá đặt nặng vấn đề, cậu ta sẽ thôi ngay khi tới phiên họ xuất phát.
Nóng thật! Từng dòng mồ hôi chảy không ngớt dọc xương sống anh, dán chặt chiếc áo sơmi vào tấm lưng đồ sộ. Máy điều hòa không khí vẫn trục trặc như thường lệ, cho dù cửa mở nhưng cái văn phòng S.T.A.R.S. nhỏ xíu vẫn oi bức khó chịu. “Chút may mắn gì không?” Joseph ngước lên khỏi đống giấy tờ, nụ cười buồn bã trên gương mặt gầy.
“Đùa đấy hả? Như có ai cố tình giấu cái thứ đó vậy.” Barry thở dài với lấy một đống hồ sơ. “Có thể Jill tìm thấy nó rồi. Cô ấy vẫn ở đây hôm qua khi tôi về, đọc đi đọc lại lời khai của nhân chứng khoảng cả trăm lần đấy...”
“Hai anh đang kiếm cái gì chứ?”, Brad hỏi. Barry và Joseph đưa mắt về hướng Brad, vẫn đang ngồi cạnh bàn máy, tai nghe trên đầu. Anh ta đang theo dõi quá trình bay của đội Bravo tới khu vực rừng rậm, bây giờ trông cậu ta chán quá rồi. Joseph đáp lời:
“À, Barry nhất quyết là có bản đồ khu biệt thự Spencer cũ ở đâu đây, bản tóm tắt kiến trúc khi nó được xây dựng.” Anh ngưng lại, rồi cười với Brad: “Ngoại trừ tôi nghĩ Barry đã già rồi. Người ta nói khi xảy ra điều đó thì trí nhớ là thứ đầu tiên ra đi.” Barry làm ra vẻ nổi xung:
“Này, Barry già nua có thể đá mông cậu tới tuần sau lận đấy, cậu bé ạ.” Joseph nhìn Barry vẻ nghiêm túc. “Ừ, nhưng rồi sau đó anh có nhớ không?”
Barry phì cười, lắc đầu. Anh chỉ mới 38 tuổi, nhưng đã gắn bó với S.T.A.R.S. suốt 15 năm trời, điều đó làm anh trở thành bậc đàn anh trong đội. Anh đã chịu đựng vô số trò đùa, đa số từ Joseph. Brad nhướng mày: “Biệt thự Spencer? Làm sao nó xuất hiện trên tạp chí được?”
“Các cậu bé, nên học lịch sử đi.”, Barry tiếp lời,“Nó được thiết kế bởi George Trevor ngay trước khi anh ta biến mất. Hắn là tên kiến trúc sư nóng đầu đã thiết kế mấy cái máy bay quái gở ở D.C. – nói cho đúng thì sự biến mất của Trevor là lí do Spencer đóng cửa khu biệt thự. Người ta đồn là Trevor hóa điên trong quá trình xây dựng, và khi khu biệt thự hoàn tất, hắn lang thang khắp nơi đến khi chết đói.” Brad cười chế giễu nhưng đột nhiên trông có vẻ không thoải mái. “Thật nhảm nhí. Tôi chưa từng nghe thấy chuyện gì như thế cả.” Joseph nháy mắt với Barry. “Không, thật đấy. Bây giờ linh hồn đau khổ của hắn đi lang thang khắp khu biệt thự mỗi đêm trông xanh xao và hốc hác và tôi còn nghe nói là đôi khi cậu nghe thấy hắn rên lên: Brad Vickers... đem Brad Vickers lại đây cho ta.”
Brad hơi phì cười. “Phải, ha ha. Cậu đúng là tay hài hước có hạng, Frost.” Barry chỉ cười và lắc đầu, nhưng vẫn không hiểu sao Brad lại gia nhập được đội S.T.A.R.S. Cậu ta chắc chắn là tay hacker giỏi nhất từng làm việc cho S.T.A.R.S., là một phi công cũng khá, nhưng cậu ta không chịu được áp lực. Joseph đã gọi cậu ta là “Vickers thỏ đế” khi cậu ta không có mặt, và mặc dù các thành viên S.T.A.R.S. luôn bênh vực lẫn nhau nhưng không ai bất bình với nhận định này của Joseph cả. “Vậy đó là lí do Spencer đóng cửa khu biệt thự sao?” Brad hỏi Barry, mặt cậu ta vẫn đỏ lên.
Barry nhún vai. “Tôi không nghĩ vậy. Khu biệt thự đó đáng ra được sử dụng làm nhà khác cho những thành viên tối cao của Umbrella. Trevor biến mất ngay trước khi nó hoàn thành, nhưng Spencer là kẻ dư tiền. Ông ta quyết định chuyển trụ sở Umbrella tới Châu u, tôi quên mất chính xác là ở đâu rồi, và thảy cái biệt thự đó, có lẽ trị giá tới mấy triệu dollar, vào sọt rác.” Joseph nhếch mép: “Phải rồi. Làm như Umbrella sẽ tổn thất nặng vậy.”. Thật vậy. Spencer có thể mất trí, nhưng ông ta có đủ tiền và kiến thức kinh doanh để thuê đúng người. Umbrella là một trong những tập đoàn hóa chất và dược phẩm lớn nhất trên hành tinh. Kể cả ba mươi năm trước, mất vài triệu dollar chẳng thấm vào đâu cả. “Dù sao đi nữa”, Joseph tiếp tục, “Người của Umbrella đã thông báo cho Irons biết họ đã cho kiểm tra khu nhà và nó vẫn đảm bảo an ninh, không có dấu hiệu của vụ đột nhập nào cả.”
“Vậy tại sao lại tìm sơ đồ của nó làm gì?”, Brad hỏi. Lần này thì Chris trả lời thay cho Barry. Anh đã đi lại gia nhập họ, khuôn mặt trẻ hằn nỗi xúc động mãnh liệt. “Vì đó là nơi duy nhất trong khu rừng chưa được cảnh sát kiểm tra, và thực tế nó nằm ngay tâm điểm khu vực xảy ra án mạng. Và vì không phải lúc nào cậu cũng có thể tin vào lời người khác được.”
Brad cau mày: “Nhưng nếu Umbrella đã gửi người đi...” Chris định nói gì nữa nhưng bị giọng trôi chảy của Wesker cắt ngang từ phía bên kia của căn phòng. “Được rồi mọi người. Có vẻ như cô Valentine không muốn tham gia với chúng ta, tại sao chúng ta không bắt đầu nhỉ?”
Barry đi lại phía bàn mình, lần đầu tiên từ khi mọi việc xảy ra anh cảm thấy lo lắng cho Chris. Anh đã thu nhận một người trẻ tuổi cho S.T.A.R.S. vài năm trước nhờ vào cuộc gặp mặt tình cờ ở cửa hiệu súng. Chris có đủ tư chất hứa hẹn là một thành viên xuất sắc của đội, thông minh, chín chắn, tài thiện xạ xuất sắc và có thể lái máy bay. Nhưng bây giờ... Barry nhìn chăm chú vào bức hình của Kathy và mấy cô con gái trên bàn mình. Nỗi ám ảnh của Chris với những vụ giết người ở Raccoon là điều dễ hiểu, đặc biệt từ khi bạn cậu ta biến mất. Không ai trong thành phố muốn mất thêm một sinh mạng nào nữa. Barry có một gia đình, cũng như những thành viên khác trong đội đều quyết tâm tìm ra bọn sát nhân. Nhưng mối ngờ vực không ngớt của Chris đã hơi quá đà rồi. Cậu ta nói: “Cậu không thể luôn tin vào lời người khác nói”, là có ý gì? Nếu Umbrella hay sếp Irons nói dối thì cũng thật... nực cười. Chi nhánh hóa học và cơ quan hành chính của Umbrella ở ngoại ô thành phố cung cấp việc làm cho 3/4 người ở Raccoon, nói dối là điều không thể với họ. Hơn nữa, sự trong sạch của Umbrella cũng tương tự như những tập đoàn khác, cũng có thể có vài tình báo công nghiệp, nhưng trao đổi bí mật hóa chất khác xa với giết người. Và sếp Irons, lão béo huyênh hoang đó không phải loại dám nhúng tay vào những chuyện dơ bẩn hơn là ăn chặn tiền vận động và nhận hối lộ, lão muốn làm thị trưởng, vì Chúa! Barry nhìn nấn ná tấm ảnh gia đình thêm một lúc trước khi quay ghế về phía bàn Wesker, và thình lình ông nhận ra mình muốn những gì Chris nghĩ là sai. Chuyện gì đang xảy ra đối với thành phố Raccoon, không ai có thể lên kế hoạch cho những việc làm độc ác và xấu xa đó. Và đó có nghĩa là... Barry chẳng biết điều đó nghĩa là gì nữa. Anh chỉ còn biết thở dài và chờ cuộc họp bắt đầu..
Jill đã trễ buổi họp, và tồi tệ hơn là cô làm rơi chìa khóa vào ly cà phê trên tay khi đang bước ra cửa. Chiếc chìa khóa chạm đáy ly đánh “keng”, và ngay lúc cô sững lại nhìn cái ly màu kem đang bốc khói, đám hồ sơ dày cộm kẹp dưới tay kia tuột xuống sàn. Kẹp giấy và những mẩu ghi chép văng tung tóe khắp tấm vải nâu. “Chết tiệt.” Cô xem lại đồng hồ và quay lại bếp với cái ly đang cầm trên tay. Wesker đã thông báo sẽ họp lúc đúng 7 giờ tối, nghĩa là cô chỉ còn 9 phút để vượt quãng đường dài 10 phút, tìm chỗ đậu xe và lên văn phòng. Cuộc họp chính thức từ khi S.T.A.R.S. đảm trách vụ án - trời ạ, cuộc họp chính thức từ khi cô chuyển đến Raccoon - và cô sắp trễ.
“Tưởng tượng được không chứ. Hầu như là lần đầu tiên trong suốt bao năm trời mình mới quan tâm đến việc đúng giờ mà giờ thành ra thế này đây…” Vừa lầm bầm cô vừa quay trở lại bồn rửa, cảm thấy căng thẳng và bực mình vì đã không chuẩn bị sớm hơn. Là vụ đó, cái vụ chết tiệt đó. Cô đã lấy bản copy hồ sơ ME ngay sau bữa sáng và bỏ hết một ngày trời lục lọi đống hồ sơ, tìm xem có gì những viên cảnh sát bỏ sót không, và càng lúc càng thấy nản khi hết chừng đó thời gian cô vẫn chưa tìm thấy gì mới. Cô dốc ngược cái ly xuống, chùi chùm chìa khóa âm ấm và ướt vào quần jean rồi đi nhanh ra cửa. Cô cúi xuống nhặt đám hồ sơ - và dừng lại, nhìn tấm ảnh màu bóng loáng phía trên đám hỗn độn.
Ôi! các cô bé… Cô chậm rãi nhặt nó lên, biết rằng cô không có thời gian nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi khuôn mặt bé nhỏ vấy máu. Cô thấy căng thẳng hơn bao giờ hết, và trong một khoảnh khắc cô chỉ có thể thở ra khi nhìn đăm đăm vào tấm ảnh hiện trường vụ án. Becky và Priscilla McGee, chín và bảy tuổi. Cô đã có thể bỏ qua tấm ảnh đó, có thể tự nhủ chẳng có gì cô cần thấy trong tấm ảnh đó nữa… “…Nhưng như thế không thật, phải không? Mày có thể tiếp tục làm ngơ, hoặc có thể chấp nhận nó - tất cả đã thay đổi rồi, đã thay đổi từ ngày hai cô bé ấy chết rồi.”
Khi cô mới chuyển đến Raccoon, cô đã bị rất nhiều áp lực, cảm thấy lưỡng lự khi thay đổi công việc, thậm chí cô còn không chắc là mình có nên ở lại đội S.T.A.R.S. không. Cô làm việc rất tốt, nhưng cô nhận công việc này chỉ vì Dick, sau khi bị buộc tội, ông bắt đầu gây áp lực để cô làm một công việc khác. Đó là một thời gian dài, nhưng cha cô vẫn kiên quyết nói với cô rằng một người mang họ Valentine trong tù là quá nhiều rồi, rồi ông thú nhận rằng ông đã sai khi nuôi dạy cô theo cách ông đã làm. Với hồ sơ lý lịch và kỹ năng của cô, không có nhiều chọn lựa - nhưng S.T.A.R.S. ít nhất đã đánh giá cao tài năng của cô và không quan tâm việc cô gia nhập họ như thế nào. Mức lương vừa phải, có những yếu tố mạo hiểm làm cô càng lúc càng thích… Nhớ lại thì việc cô đổi nghề dễ dàng đến bất ngờ, điều đó làm Dick vui, và cho cô cơ hội xem xem mặt trái với nghề cô từng làm thế nào. Dù vậy, việc chuyển đi đã khó hơn cô thấy. Lần đầu tiên từ khi Dick vào tù, cô thấy thật sự cô đơn, và cô bắt đầu thấy chuyện cô làm việc cho pháp luật cứ như là một trò đùa vậy – con gái Dick Valentine, làm việc vì công lý, sự thật, và theo kiểu Mỹ nữa chứ. Được thăng chức lên vào đội Alphas, một căn nhà nhỏ tiện nghi ở ngoại ô – thật là điên rồ, cô đã có suy nghĩ nghiêm túc là cứ trốn ra khỏi thành phố, bỏ mặc tất cả, và quay trở lại nghề cũ của cô… … cho tới khi hai cô bé sống ở nhà bên kia đường tới gõ cửa nhà cô và hỏi cô có phải là cảnh sát thật không với đôi mắt to tròn và đỏ hoe vì khóc. Ba mẹ hai cô bé đang đi làm và hai cô bé không tìm được con cún của mình…
…Becky mặc váy đồng mục màu lục, cô bé Pris mặc áo khoác - cả hai cô bé đều khóc nấc… Chú cún con đang quanh quẩn ở khu vườn cách đó chỉ vài thước, chẳng tốn một giọt mồ hôi nào và cô đã có được hai người bạn. Hai cô bé nhanh chóng chấp nhận Jill, tới nhà cô sau giờ học mang cho cô hoa, chơi trong sân nhà cô vào cuối tuần, hát những điệp khúc mà chúng học từ phim. Không hẳn hai cô bé đã thay đổi cách nhìn của cô hay khiến cho cô không còn cô đơn, chỉ đơn giản bằng cách nào đó cô đã dẹp qua một bên ý nghĩ rời khỏi thành phố của mình. Lần đầu tiên trong suốt 23 năm, cô bắt đầu thấy mình là một phần trong xã hội cô đang sống và làm việc, tuy cô khó nhận thức được nhưng vẫn có cái gì đó nó dần nhẹ nhàng thay đổi cô. Sáu tuần trước, Becky và Pris đã đi lang thang ra ngoài khu vực cắm trại gia đình ở công viên Victory và trở thành hai nạn nhân đầu tiên của những tên tâm thần, và từ dạo đó đã gây khủng hoảng cái thành phố biệt lập này.
Tấm ảnh vẫn trên tay cô, không cho cô trốn chạy thực tại. Becky nằm ngửa, nhìn thẳng lên trời bằng đôi mắt vô hồn, một lỗ to nham nhở ở bụng cô bé. Pris nằm bên cạnh, tay duỗi thẳng, một mảng thịt bị xé ra thô bạo từ đôi chân mảnh khảnh. Cả hai đứa trẻ đã bị moi ruột, chết vì chấn thương khủng khiếp trước khi chết vì mất máu. Dù cho hai cô bé có gào lên cũng không ai nghe thấy cả… “Đủ rồi! Hai cô bé ấy chết rồi, nhưng cuối cùng mày vẫn có thể làm được một điều gì đó mà!” Jill tống đống hồ sơ vào bìa cứng rồi bước ra ngoài dưới bầu trời đã nhá nhem tối và hít sâu. Mùi cỏ mới cắt vẫn nồng trong bầu không khí ấm nắng mặt trời. Đâu đó ở dưới đường, con chó vui vẻ sủa giữa tiếng la hét của đám trẻ con. Cô bước nhanh tới chiếc xe hơi đuôi cong xám đậu ở trước nhà, cố không nhìn sang bên ngôi nhà im ắng của gia đình McGee lúc cô mở máy xe và lái đi. Jill lái xe dọc theo con đường rộng vùng ngoại ô nơi cô ở, mở cửa sổ, tăng tốc nhưng vẫn cẩn thận xem chừng đám nhóc và thú nuôi. Cũng không có nhiều người xung quanh lắm. Từ khi rắc rối xảy ra, càng nhiều người giữ con họ và thú nuôi ở trong nhà kể cả vào ban ngày.
Chiếc xe hơi rung lên khi cô tăng tốc vào đường cao tốc 202, ngọn gió khô, ấm thổi nhẹ mái tóc dài. Cảm giác thật tuyệt, như vừa tỉnh một cơn ác mộng vậy. Cô lái xe băng băng dưới bầu trời chỉ còn nhá lên chút ánh mặt trời, bóng những hàng cây đổ dài dọc trên đường. Dù cho là định mệnh hay do hoàn cảnh đưa đẩy, cuộc đời cô đã thay đổi bởi những gì đang xảy ra ở thành phố Raccoon. Cô không thể tiếp tục giả vờ cô chỉ là một tên trộm đang trốn tránh khỏi gông cùm tù tội, đặt chân vào hàng ngũ pháp luật để cha cô vui lòng, hoặc những gì S.T.A.R.S. sắp làm chỉ là một công việc khác. Cô không thanh thản được. Làm sao cô yên lòng được khi những đứa trẻ ấy đã chết, và những tên sát nhân vẫn ung dung tự tại để tiếp tục ra tay chứ. Hồ sơ những nạn nhân cạnh cô hơi chao đảo vì đám bìa trên cùng bị gió thổi, chín linh hồn chưa yên nghỉ, có lẽ Becky và Priscilla McGee cũng ở trong số đó. Cô đặt tay lên đám hồ sơ, dằn nhẹ xuống và tự thề bằng bất cứ giá nào cô cũng sẽ tìm ra kẻ phải chịu trách nhiệm. Dù cho trước đây cô đã từng thế nào nữa, dù cho tương lai cô sẽ như thế nào nữa, cô đã thay đổi… và sẽ không yên lòng mà ngủ tới khi những tên sát nhân ấy bị trừng trị vì tội ác của chúng.
""Chào, Chris!"" Chris xoay người khỏi máy bán soda tự động và thấy Forest Speyer đang sải chân bước về phía anh, nở nụ cười rộng trên gương mặt ngăm đen, một gương mặt trẻ con. Forest lớn hơn Chris vài tuổi, nhưng trông vẫn như một thiếu niên nổi loạn – tóc dài, áo khoác jean đầy nút, một hình xăm đầu lâu đang hút thuốc trên vai trái. Anh ta là một thợ máy xuất sắc, và là một trong những tay súng giỏi nhất Chris từng biết. “Hey, Forest Chuyện gì vậy?”
Chris lấy lon soda và liếc đồng hồ. Anh vẫn còn chút thời gian trước khi bắt đầu cuộc họp. Chris cười mệt mỏi, Forest dừng trước mặt anh, đôi mắt xanh lấp lánh. Forest đang ôm một đống áo, dây nịt chuyên dụng và túi đeo vai. “Wesker lệnh cho Marini bắt đầu cuộc tìm kiếm. Đội Bravo sẽ khởi hành.” Mặc dù phấn khích, Forest Alabama cố tình nói lè nhè theo kiểu rập khuôn. Anh thảy đám đồ xuống một băng ghế, vẫn cười tươi.
Chris cau mày. “Bao giờ?” “Bây giờ. Ngay khi tớ khởi động xong trực thăng.”
Forest vừa nói vừa kéo khóa chiếc áo vest. “Trong lúc đội Alphas của cậu ngồi bàn bạc, bọn này sẽ xử lý vài tên ăn thịt người cho mà xem!” Đội S.T.A.R.S. sẽ chẳng là gì nếu thiếu tự tin.
“Phải, tốt…nhớ là cẩn thận, được chứ? Tớ vẫn nghĩ là trong rừng còn nhiều thứ khác nữa ngoài mấy tên đang rỏ dãi.” “Cậu biết mà.” Forest hất tóc ra sau và túm lấy đai chuyên dụng, rõ ràng anh ta đã sẵn sàng và hết sức tập trung vào nhiệm vụ.
Chris còn định nói nữa, nhưng quyết định im lặng. Nói thẳng ra, Forest là một tay có nghề, cậu ta không cần ai nhắc mình phải cẩn thận cả. “Mày chắc chứ, Chris? Mày nghĩ Billy đủ cẩn thận ư?” Thở dài, Chris vỗ nhẹ vai Forest và đi thẳng lên văn phòng qua cầu thang trong phòng đợi ở sảnh. Anh bất ngờ là Wesker đã cho đội xuất phát riêng biệt. Mặc dù bình thường thì những thành viên S.T.A.R.S. ít kinh nghiệm sẽ đi trinh sát trước, nhưng đây không phải là nhiệm vụ bình thường. Số người đã chết đủ để khẳng định đây không chỉ là một vụ tấn công gây hấn. Việc có dấu hiệu tồn tại của một tổ chức giết người đáng ra phải được đặt vào mức độ A1, và Wesker vẫn coi đó là một cuộc thực tập.
“Chẳng ai biết cả, họ không biết Billy…” Chris lại nghĩ về cuộc gọi lúc khuya hồi tuần trước từ người bạn thưở thơ ấu. Anh đã không liên lạc được với Billy trong một khoảng thời gian, nhưng anh biết cậu ta đã nhận một vụ nghiên cứu với Umbrella, tập đoàn dược phẩm duy nhất đã đóng góp rất nhiều vào nền kinh tế của thành phố Raccoon. Billy không phải loại người chấp nhận bóng tối, và sự tuyệt vọng và khủng hoảng trong giọng nói cậu ta đã làm Chris bật dậy, lòng tràn ngập lo âu. Billy đã lảm nhảm cuộc sống cậu ta đang bị nguy hiểm, toàn bộ họ đều đang bị nguy hiểm, cầu xin Chris đến gặp cậu ta ở quán ăn phía rìa khu phố và rồi chẳng bao giờ đến. Chẳng còn ai nghe gì về cậu ta từ dạo đó. Từ khi Billy mất tích, Chris cứ suy nghĩ mãi về cuộc gọi đó trong những đêm liền mất ngủ, cố gắng tự trấn an mình chuyện đó không dính dáng gì đến các vụ tấn công ở thành phố Raccoon, nhưng vẫn không rũ bỏ được ý nghĩ có gì đó còn khủng khiếp hơn những chuyện đã xảy ra, và Billy biết đó là gì. Cảnh sát đã kiểm tra căn hộ của Billy và không tìm thấy dấu vết của bất kì vụ thanh toán nào… nhưng linh cảm của Chris nói cho anh biết bạn anh đã chết, và bởi tay một kẻ không muốn cậu ta tiết lộ điều gì đó.
“Và mình là người duy nhất. Irons chẳng thèm đếm xỉa gì, cả đội thì nghĩ mình quá khích vì anh bạn cũ mất tích.” Anh gạt suy nghĩ qua một bên, quẹo vào góc, đôi giày ống gõ nhịp những âm thanh vang vọng suốt hành lang lầu hai. Anh phải tập trung, để tìm ra nguyên nhân Billy mất tích, nhưng Chris đã kiệt sức rồi, những trăn trở không yên, những đêm dài trằn trọc từ khi Billy gọi đến. Có lẽ anh đang mất phương hướng vì những việc xảy ra gần đây… Càng gần tới văn phòng S.T.A.R.S anh cố không nghĩ ngợi gì thêm, kiên quyết sẽ tìm được thông tin hữu ích trong cuộc họp. Mấy bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà lấn át những tia sáng buổi tối trong hành lang chật hẹp, sở cảnh sát Raccoon xây theo kiểu cổ điển, nếu không nói là bất tiện, một công trình kiến trúc với nhiều đá lát và gỗ đắt tiền nhưng có quá nhiều cửa sổ. Vào thuở ban đầu, ngôi nhà là tòa thị chính Raccoon. Khoảng một thập kỷ trước khi dân số gia tăng, nó biến thành thư viện, và bốn năm trước trở thành sở cảnh sát. Có vẻ ngôi nhà cứ luôn được xây dựng thêm vậy.
Cửa văn phòng S.T.A.R.S mở, giọng người đàn ông vang khắp sảnh. Chris hơi do dự khi nghe thấy tiếng Sếp Irons trong số đó. “Cứ gọi tôi là Brian,” Irons là một kẻ tự kiêu và tư lợi ẩn mình dưới hình hài cảnh sát. Chẳng ai không biết đến bàn tay nhớp nhúa của lão chứ. Lão còn dính dáng vào vụ bất động sản quận Cider hồi năm 1994, mặc dù tại phiên tòa không có chứng cứ buộc tội lão, nhưng những ai biết bộ mặt thật của lão đều không nghi ngờ gì về việc đó. Chris lắc đầu, lắng nghe cái giọng nhầy nhậy của Irons. Khó mà tin được lão từng lãnh đạo S.T.A.R.S., dù chỉ bằng giấy tờ. Có lẽ còn khó tin hơn khi một ngày nào đó hắn trở thành thị trưởng. “Tất nhiên rồi, chẳng có gì lạ khi lão ghét cay ghét đắng mày, phải không Redfield?”
Phải, Chris không muốn nịnh bợ lão, và lão Irons không biết cách tạo dựng một mối quan hệ nào khác cả. Ít nhất Irons không phải là kẻ thiếu trình độ, lão đã được huấn luyện quân sự. Chris đeo lên bộ mặt dứt khoát và bước vào cái văn phòng nhỏ huyên náo nơi chứa tư liệu và căn cứ họp tác chiến của đội S.T.A.R.S. Barry và Joseph đang ở chỗ bàn dành cho tân binh, xem xét cả thùng tư liệu và thì thầm trao đổi gì đó. Brad Vickers, phi công đội Alpha, đang uống cà phê và chăm chú nhìn màn hình máy chủ cách đó vài bước, vẻ mặt chua chát hiện rõ trên gương mặt vốn ôn hòa. Ở phía kia văn phòng, đội trưởng Wesker đang dựa lưng vào ghế, tay chống sau đầu và cười với những gì lão sếp Irons đang nói. Thân hình đồ sộ của lão dựa vào bàn Wesker, đưa một bàn tay mũm mĩm lên vân vê bộ râu. “Thế nên tôi nói, Cậu sẽ in cái gì tôi bảo cậu in, Bertolucci, và cậu sẽ làm, nếu không cậu sẽ không nhận được gì từ văn phòng này nữa!""
“Chris!”, Wesker cắt ngang lời lão, ngồi thẳng dậy. “Cậu tới rồi, tốt lắm. Chúng ta ngừng lãng phí thời gian thôi.”.Irons nhìn Chris cau có nhưng Chris vẫn giữ nguyên vẻ mặt. Wesker cũng chẳng thèm để ý Irons. Từ ánh mắt của hắn, tất nhiên hắn cũng chẳng quan tâm nếu ai biết hắn đang xấc xược với lão. Chris bước vào văn phòng, đứng ở bàn làm việc anh dùng chung với Ken Sullivan, một thành viên đội Bravo. Khi hai đội làm việc khác giờ nhau, họ không cần nhiều phòng lắm. Anh đặt lon soda chưa mở lên bàn rồi quay qua phía Wesker. “Anh gửi đội Bravo đi à?” Viên đội trưởng nhìn Chris bình thản, tay khoanh trước ngực. “Nhiệm vụ thường thôi mà Chris.”
Chris ngồi xuống, hơi bực mình.“Phải, nhưng với những gì chúng ta bàn tuần trước, tôi nghĩ là...” Irons chen ngang: “Chính tôi ra lệnh đấy, Redfield. Tôi biết anh nghĩ có gì đó đang diễn ra, nhưng tôi không thấy có lí do nào để không giải quyết theo cách thông thường cả”
“Tên tự phụ…” Chris cố cười, biết rằng sẽ chọc điên Irons lên. “Dĩ nhiên thưa ông. Không cần ông giải thích chuyện đó với tôi đâu.”
Irons trừng mắt nhìn Chris, đôi mắt lợn ti hí giật giật, và vờ như cho qua. Lão quay lại Wesker: “Tôi hy vọng sẽ có bản báo cáo rõ ràng khi đội Bravo trở về. Giờ xin phép anh, đội trưởng.” Wesker gật đầu.
“Dĩ nhiên thưa Sếp.” Irons đi ngang qua Chris rồi bước ra khỏi văn phòng. Lão đi chưa tới một phút trước khi Barry bắt đầu. “Dám sếp hôm nay bị Tào Tháo rượt lắm nhỉ? Có lẽ chúng ta nên tặng lão thuốc nhuận tràng làm quà Giáng sinh đi.”
Joseph và Brad phá lên cười, nhưng Chris không cười nổi. Irons đúng là một trò đùa, nhưng cách lão quản lý tồi vụ điều tra này không vui chút nào. Đội S.T.A.R.S. đáng lẽ phải tham gia ngay từ lúc đầu, chứ không đơn thuần là lực lượng hỗ trợ cho RPD. Chris nhìn sang phía Wesker, khuôn mặt muôn đời điềm đạm đó quả khó đoán được. Wesker nhậm chức chỉ huy đội S.T.A.R.S. ở Raccoon chỉ ít tháng trước, được đầu não ở New York chuyển tới, và Chris vẫn chưa biết được tí gì về con người thật của hắn. Tên đội trưởng có mọi yếu tố mà một người đội trưởng cần: chuyên nghiệp, trầm tĩnh, khả năng dàn xếp ổn thỏa, nhưng giữa hắn có một khoảng cách, hắn thường lãnh đạm với những gì diễn ra chung quanh. Wesker thở dài rồi đứng dậy:
“Xin lỗi nhé Chris. Tôi biết cậu muốn mọi việc diễn ra theo cách khác, nhưng Irons không quan tâm đến... nỗi lo âu của cậu.” Chris gật đầu. Wesker có thể tiến cử, nhưng Irons là kẻ duy nhất có thể thay đổi cấp độ nhiệm vụ. Chris lên tiếng:
“Không phải lỗi của anh.” Barry bước về phía họ, chùi bộ râu đỏ ngắn với bằng nắm tay khổng lồ. Barry Burton chỉ cao 6 feet nhưng thân hình thì như cái xe tải. Ngoài gia đình và bộ sưu tập vũ khí thì niềm đam mê đối với môn cử tạ đã thể hiện rõ trên con người anh. “Đừng lo quá, Chris. Marini sẽ báo cho chúng ta ngay khi cậu ta ngửi thấy mùi rắc rối. Irons chỉ gây rắc rối cho cậu thôi.”
Chris lại gật đầu, nhưng trong lòng thì không nghĩ vậy. Khốn thật, Enrico Marini và Forest Speyer là hai chiến binh kinh nghiệm duy nhất trong đội Bravo. Ken Sullivan là một trinh sát giỏi và một nhà hóa học xuất sắc, nhưng ngoài đợt luyện tập ở đội S.T.A.R.S. ra, anh ta bắn còn không trúng kho thóc nữa chứ. Richard Aiken là thông điệp viên hạng nhất, nhưng anh ta cũng thiếu kinh nghiệm chiến đấu. Thành viên còn lại của đội Bravo là Rebecca Chambers, người mới gia nhập S.T.A.R.S. ba tuần, một thiên tài y học. Chris đã gặp cô bé vài lần, cô bé có tài năng đấy nhưng vẫn còn là con nít. “Vẫn chưa đủ. Dù toàn bộ chúng ta đi nữa, vẫn có thể chưa đủ.” Chris mở nắp lon soda nhưng không uống, tự hỏi đội S.T.A.R.S. đang chiến đấu chống lại thứ gì, giọng van nài của Billy, những lời tuyệt vọng lại vang lên trong óc anh.
“Họ sắp giết tôi, Chris! Họ sắp giết toàn bộ mọi người! Đến gặp tôi ở Emmy ngay bây giờ. Tôi sẽ kể cho cậu mọi chuyện...” Mệt mỏi, Chris nhìn lơ đễnh vào không trung, cô độc trong nhận thức biết rằng những vụ giết người dã man chỉ là một phần rất nhỏ của tảng băng. Barry đứng cạnh bàn Chris vài phút, cố gắng tìm gì đó khác để nói, nhưng có vẻ Chris không có tâm trạng trò chuyện. Barry nhún vai rồi quay lại chỗ Joseph đang xem xét đống tài liệu. Chris là người tốt, nhưng đôi khi lại quá đặt nặng vấn đề, cậu ta sẽ thôi ngay khi tới phiên họ xuất phát.
Nóng thật! Từng dòng mồ hôi chảy không ngớt dọc xương sống anh, dán chặt chiếc áo sơmi vào tấm lưng đồ sộ. Máy điều hòa không khí vẫn trục trặc như thường lệ, cho dù cửa mở nhưng cái văn phòng S.T.A.R.S. nhỏ xíu vẫn oi bức khó chịu. “Chút may mắn gì không?” Joseph ngước lên khỏi đống giấy tờ, nụ cười buồn bã trên gương mặt gầy.
“Đùa đấy hả? Như có ai cố tình giấu cái thứ đó vậy.” Barry thở dài với lấy một đống hồ sơ. “Có thể Jill tìm thấy nó rồi. Cô ấy vẫn ở đây hôm qua khi tôi về, đọc đi đọc lại lời khai của nhân chứng khoảng cả trăm lần đấy...”
“Hai anh đang kiếm cái gì chứ?”, Brad hỏi. Barry và Joseph đưa mắt về hướng Brad, vẫn đang ngồi cạnh bàn máy, tai nghe trên đầu. Anh ta đang theo dõi quá trình bay của đội Bravo tới khu vực rừng rậm, bây giờ trông cậu ta chán quá rồi. Joseph đáp lời:
“À, Barry nhất quyết là có bản đồ khu biệt thự Spencer cũ ở đâu đây, bản tóm tắt kiến trúc khi nó được xây dựng.” Anh ngưng lại, rồi cười với Brad: “Ngoại trừ tôi nghĩ Barry đã già rồi. Người ta nói khi xảy ra điều đó thì trí nhớ là thứ đầu tiên ra đi.” Barry làm ra vẻ nổi xung:
“Này, Barry già nua có thể đá mông cậu tới tuần sau lận đấy, cậu bé ạ.” Joseph nhìn Barry vẻ nghiêm túc. “Ừ, nhưng rồi sau đó anh có nhớ không?”
Barry phì cười, lắc đầu. Anh chỉ mới 38 tuổi, nhưng đã gắn bó với S.T.A.R.S. suốt 15 năm trời, điều đó làm anh trở thành bậc đàn anh trong đội. Anh đã chịu đựng vô số trò đùa, đa số từ Joseph. Brad nhướng mày: “Biệt thự Spencer? Làm sao nó xuất hiện trên tạp chí được?”
“Các cậu bé, nên học lịch sử đi.”, Barry tiếp lời,“Nó được thiết kế bởi George Trevor ngay trước khi anh ta biến mất. Hắn là tên kiến trúc sư nóng đầu đã thiết kế mấy cái máy bay quái gở ở D.C. – nói cho đúng thì sự biến mất của Trevor là lí do Spencer đóng cửa khu biệt thự. Người ta đồn là Trevor hóa điên trong quá trình xây dựng, và khi khu biệt thự hoàn tất, hắn lang thang khắp nơi đến khi chết đói.” Brad cười chế giễu nhưng đột nhiên trông có vẻ không thoải mái. “Thật nhảm nhí. Tôi chưa từng nghe thấy chuyện gì như thế cả.” Joseph nháy mắt với Barry. “Không, thật đấy. Bây giờ linh hồn đau khổ của hắn đi lang thang khắp khu biệt thự mỗi đêm trông xanh xao và hốc hác và tôi còn nghe nói là đôi khi cậu nghe thấy hắn rên lên: Brad Vickers... đem Brad Vickers lại đây cho ta.”
Brad hơi phì cười. “Phải, ha ha. Cậu đúng là tay hài hước có hạng, Frost.” Barry chỉ cười và lắc đầu, nhưng vẫn không hiểu sao Brad lại gia nhập được đội S.T.A.R.S. Cậu ta chắc chắn là tay hacker giỏi nhất từng làm việc cho S.T.A.R.S., là một phi công cũng khá, nhưng cậu ta không chịu được áp lực. Joseph đã gọi cậu ta là “Vickers thỏ đế” khi cậu ta không có mặt, và mặc dù các thành viên S.T.A.R.S. luôn bênh vực lẫn nhau nhưng không ai bất bình với nhận định này của Joseph cả. “Vậy đó là lí do Spencer đóng cửa khu biệt thự sao?” Brad hỏi Barry, mặt cậu ta vẫn đỏ lên.
Barry nhún vai. “Tôi không nghĩ vậy. Khu biệt thự đó đáng ra được sử dụng làm nhà khác cho những thành viên tối cao của Umbrella. Trevor biến mất ngay trước khi nó hoàn thành, nhưng Spencer là kẻ dư tiền. Ông ta quyết định chuyển trụ sở Umbrella tới Châu u, tôi quên mất chính xác là ở đâu rồi, và thảy cái biệt thự đó, có lẽ trị giá tới mấy triệu dollar, vào sọt rác.” Joseph nhếch mép: “Phải rồi. Làm như Umbrella sẽ tổn thất nặng vậy.”. Thật vậy. Spencer có thể mất trí, nhưng ông ta có đủ tiền và kiến thức kinh doanh để thuê đúng người. Umbrella là một trong những tập đoàn hóa chất và dược phẩm lớn nhất trên hành tinh. Kể cả ba mươi năm trước, mất vài triệu dollar chẳng thấm vào đâu cả. “Dù sao đi nữa”, Joseph tiếp tục, “Người của Umbrella đã thông báo cho Irons biết họ đã cho kiểm tra khu nhà và nó vẫn đảm bảo an ninh, không có dấu hiệu của vụ đột nhập nào cả.”
“Vậy tại sao lại tìm sơ đồ của nó làm gì?”, Brad hỏi. Lần này thì Chris trả lời thay cho Barry. Anh đã đi lại gia nhập họ, khuôn mặt trẻ hằn nỗi xúc động mãnh liệt. “Vì đó là nơi duy nhất trong khu rừng chưa được cảnh sát kiểm tra, và thực tế nó nằm ngay tâm điểm khu vực xảy ra án mạng. Và vì không phải lúc nào cậu cũng có thể tin vào lời người khác được.”
Brad cau mày: “Nhưng nếu Umbrella đã gửi người đi...” Chris định nói gì nữa nhưng bị giọng trôi chảy của Wesker cắt ngang từ phía bên kia của căn phòng. “Được rồi mọi người. Có vẻ như cô Valentine không muốn tham gia với chúng ta, tại sao chúng ta không bắt đầu nhỉ?”
Barry đi lại phía bàn mình, lần đầu tiên từ khi mọi việc xảy ra anh cảm thấy lo lắng cho Chris. Anh đã thu nhận một người trẻ tuổi cho S.T.A.R.S. vài năm trước nhờ vào cuộc gặp mặt tình cờ ở cửa hiệu súng. Chris có đủ tư chất hứa hẹn là một thành viên xuất sắc của đội, thông minh, chín chắn, tài thiện xạ xuất sắc và có thể lái máy bay. Nhưng bây giờ... Barry nhìn chăm chú vào bức hình của Kathy và mấy cô con gái trên bàn mình. Nỗi ám ảnh của Chris với những vụ giết người ở Raccoon là điều dễ hiểu, đặc biệt từ khi bạn cậu ta biến mất. Không ai trong thành phố muốn mất thêm một sinh mạng nào nữa. Barry có một gia đình, cũng như những thành viên khác trong đội đều quyết tâm tìm ra bọn sát nhân. Nhưng mối ngờ vực không ngớt của Chris đã hơi quá đà rồi. Cậu ta nói: “Cậu không thể luôn tin vào lời người khác nói”, là có ý gì? Nếu Umbrella hay sếp Irons nói dối thì cũng thật... nực cười. Chi nhánh hóa học và cơ quan hành chính của Umbrella ở ngoại ô thành phố cung cấp việc làm cho 3/4 người ở Raccoon, nói dối là điều không thể với họ. Hơn nữa, sự trong sạch của Umbrella cũng tương tự như những tập đoàn khác, cũng có thể có vài tình báo công nghiệp, nhưng trao đổi bí mật hóa chất khác xa với giết người. Và sếp Irons, lão béo huyênh hoang đó không phải loại dám nhúng tay vào những chuyện dơ bẩn hơn là ăn chặn tiền vận động và nhận hối lộ, lão muốn làm thị trưởng, vì Chúa! Barry nhìn nấn ná tấm ảnh gia đình thêm một lúc trước khi quay ghế về phía bàn Wesker, và thình lình ông nhận ra mình muốn những gì Chris nghĩ là sai. Chuyện gì đang xảy ra đối với thành phố Raccoon, không ai có thể lên kế hoạch cho những việc làm độc ác và xấu xa đó. Và đó có nghĩa là... Barry chẳng biết điều đó nghĩa là gì nữa. Anh chỉ còn biết thở dài và chờ cuộc họp bắt đầu..
Danh sách chương