Dịch giả: Lioncoeur

Rebecca dõi theo Billy rảo bước ra khỏi toa tàu, cảm thấy mình bất lực và non tay quá sức. Thậm chí gã ta còn chẳng thèm quay đầu lại, và lẽ ra cô không nên bận tâm về điều đó mới phải.

Đúng vậy, cô nghĩ thầm, buông lỏng hai vai. Bộ muốn gã này trở nên vô hại và run sợ hay sao chứ. Với một thân hình cơ bắp lực lưỡng, đôi mắt sắc lạnh, chưa kể một hình xăm vằn vện phủ khắp tay phải, cả hai cánh tay lộ ra dưới lớp áo mỏng manh, trông hắn không dễ bị chế ngự chút nào. Và sau cuộc giáp mặt kinh hoàng với những cái xác-gần-chết biết đi, cô không nghĩ mình đủ sẵn sàng để bắt giữ gã này.

Chưa kể đến việc hắn chẳng coi mình vào đâu. Lúc nãy cô đã tìm thấy một cái xác nằm đằng trước toa, một trong số nhân viên trên tàu, và nhận ra một thứ giống như chìa khóa được giữ chặt trong bàn tay lạnh giá. Trong trường hợp cánh cửa duy nhất còn lại dẫn ra khỏi toa tàu bị khóa, cô sẽ phải thử dùng đến nó – và nếu nó không khớp thì chỉ có nước quay lui lại khoang hành khách. Cô đã quá chú tâm vào việc thu hồi cái chìa mà không làm gãy mấy ngón tay khô khốc, đến nỗi không nghe thấy động tĩnh của tên tử tù, lúc phát hiện ra thì đã quá muộn. Giờ đây, khi hắn ta đã quay lại toa tàu trước, cô mới thấy rằng cần một tấm thẻ đọc mới mở được cánh cửa khóa kín. Hay thật. Vậy là những gì cô làm nãy giờ đều là công dã tràng cả.

Cô xoay người vói lấy điện đàm, chấp nhận thua cuộc. Nếu có thể gọi các đồng đội đến kịp, họ sẽ giải quyết Billy. Quan trọng hơn, là cô thật khó mà chịu được cái thông tin rằng có một thứ dịch bệnh đang xâm nhập Raccoon. Thiệt hết nói nổi, việc bắt giữ một tên tử tội mà lại được xếp vào hàng thứ yếu…

Bam! Bam!

Rebecca chưa kịp chạm tay vào nút mở thì có hai phát súng vang lên ở toa kế, theo hướng Billy vừa đi. Cô do dự, không biết mình nên làm gì – thì cửa sổ đằng sau vỡ tung ra.

Cô quay phắt người lại giữa những mảnh kính tung bay, thấy một một bóng người đổ ập xuống sàn.

”Edward!”

Anh thợ máy không hề đáp lời. Rebecca lao đến bên người đồng đội, nhanh chóng kiểm tra tình trạng của anh.

Có một vết thương sâu hoắm ở vai phải, khuôn mặt xám ngoét đầy vẻ kích động, ánh mắt đờ đẫn vật vờ. Hầu như mọi chỗ có thể thấy được trên người anh đều bị bầm dập và trầy xước.

”Anh thấy sao rồi?” Rebecca vừa hỏi vừa mở túi cứu thương để lấy miếng gạc. Cô giật mạnh cái gói ra rồi áp lên vai Edward, cảm nhận rằng nó chẳng giúp gì được nhiều; có lẽ phần dưới xương đòn đã bị chấn thương nặng nên máu tuôn ướt đẫm khắp cả áo. Thật khó tin là anh ta vẫn còn sống, lại còn đủ sức nhảy qua cửa sổ nữa. ”Chuyện gì xảy ra vậy?”

Edward nhìn cô, chầm chậm chớp mắt. Giọng nói của anh đầy vẻ đau đớn. ”Còn tệ hơn… Chúng ta không thể…”

Cô giữ chặt miếng gạc, nhưng nó cũng đã ướt đẫm luôn rồi. Phải đưa anh ấy đến bệnh viện càng nhanh càng tốt trước khi quá muộn.

Giọng Edward yếu dần đi. ”Cẩn thận, Rebecca,” anh lắp bắp. ”…khắp khu rừng toàn là zombie… và quái vật…”

Cô toan bảo anh đừng nói nữa để tránh mất sức – thì lại có tiếng kính vỡ vang lên, những mảnh vụn rơi rào rào như mưa xuống cả hai, cái cửa sổ bên trái họ bị phá tung. Một, hai cái bóng đen to đùng nhảy vọt qua khung cửa gãy, một cái biến mất đâu đó chỗ góc khuất hành lang, cái còn lại hướng về phía họ.

Zombie và quái vật.

Chó, một con chó lớn, không giống bất cứ con chó nào cô đã từng thấy. Có vẻ nó đã từng là giống chó Doberman – nhưng khi nó nhe hàm răng về phía cô, và khi thấy những mảng da lẫn thịt lủng lẳng bên hông, cô nhận ra nó ắt đã bị nhiễm cùng một loại với cái thứ đã gặp ở khoang hành khách. Với đôi mắt phủ một lớp màn đỏ, còn phần thân chẳng khác gì một tấm mền vá víu ướt nhẹp những máu và lông, trông nó không giống như đã chết, mà là bị hủy hoại.

Edward không thể tự bảo vệ mình được. Rebecca từ từ nhổm dậy và bước lùi về phía anh thợ máy, súng trong tay, cô cũng không nhớ mình rút nó ra từ hồi nào nữa. Cô có thể nghe thấy tiếng hổn hển của con chó thứ hai đâu đó dọc hành lang, khuất ngoài tầm nhìn.

Rebecca ngắm vào mắt trái của con vật, giờ đây cô mới thật sự cảm nhận thấy dịch bệnh này ghê rợn đến thế nào. Cuộc chạm trán với những hành khách gần-chết vốn đã kinh khủng, nhưng cô vẫn có đủ thời gian để chấp nhận nó một cách khó khăn. Còn lúc này, nhìn vào sinh vật quái dị phía trước, với tiếng gầm gừ đói khát đầy ghê tởm, cô chợt nhớ tới con vật nuôi thời thơ ấu của mình, một chú chó lông xù đen tên Donner, nhớ lại mình đã yêu mến nó đến thế nào – và hiểu rằng cái đang đứng trước mặt mình cũng đã từng là vật nuôi của một ai đó. Giống như những kẻ cô vừa bắn, họ cũng đã từng là người, đã cười, đã khóc và có một gia đình không bao giờ còn gặp lại, một gia đình không còn nguyên vẹn với sự mất mát của họ. Dịch bệnh, rò rỉ sinh học, hay tập kích, dù là nguyên nhân nào đi nữa thì cũng đều đáng nguyền rủa hết sức.

Tất cả lướt qua đầu cô như một ánh chớp rồi tan biến. Con chó đã vươn người ra, chuẩn bị nhảy bổ vào cô, và Rebecca siết cò, khẩu súng nảy giật lên giữa những ngón tay, âm thanh vang rển trong không gian nhỏ hẹp. Con chó ngã vật xuống.

Rebecca quay qua phía kia, ngắm vào góc hành lang lộ ra, chờ con thứ hai xuất hiện. Cô không phải đợi lâu.

Con vật lao qua góc trong tiếng gầm gừ, hàm răng há lớn. Rebecca nổ súng, viên đạn găm thẳng vào ngực con chó, làm nó khựng lại với một tiếng rên đau đớn – nhưng vẫn đứng vững. Nó lắc người như thể đang rũ nước, chồm dậy, chuẩn bị lao vào cô lần nữa, bất chấp những giọt máu đen kịt tuôn ra từ vết thương.

Đáng lẽ nó đã chết, chết ngay đơ mới phải!

Cũng như những người ở toa hành khách, xem ra chỉ có bắn vào đầu mới kết liễu được. Cô nâng súng lên và bắn tiếp, lần này nhắm ngay giữa trán của cái đầu hình viên đạn. Con chó đổ xuống, co giật một phát rồi bất động.

Có thể còn nhiều nữa. Cô hơi hạ thấp nòng súng, bước về phía cửa sổ bị vỡ để nhìn ra màn đêm đang mưa, tai căng ra để nghe bất cứ tiếng động nào khác lạ trong cơn bão. Sau một chốc nín thở, cô thôi không nghe ngóng nữa và cúi xuống chỗ Edward, tay thọc vào túi để tìm băng gạc mới –

- và khựng lại, nhìn đăm đăm vào người đồng đội. Máu đã không còn tuôn ra từ vai nữa. Cô nhanh chóng kiểm tra mạch đập bên dưới tai trái, và chẳng còn thấy gì cả. Edward nhìn lên trần với đôi mắt nửa mở, đã chết.

”Em xin lỗi,” cô thì thào và ngồi bệt xuống. Không tài nào chấp nhận nổi sự thật rằng anh đã chết, chết trong khoảng khắc ngắn ngủi cô bắn hạ lũ chó, và cô cảm giác như mình có tội. Nếu cô nhanh hơn, nếu cô băng bó cho anh tốt hơn…

…Nhưng mày đã không làm được, và càng ngồi đây sám hối thì mày càng có nguy cơ cùng chung số phận như anh ấy. Đi thôi.

Rebecca cảm thấy thêm phần tội lỗi với suy nghĩ ấy, nhưng cái cửa sổ mở tung kia đã khiến cô bật dậy. Chuyện ăn năn hãy để sau, chừng nào an toàn rồi tính.

Điện đàm của cô phát ra tiếng bíp. Cô cầm nó lên, bước lùi ra xa cửa sổ, rời xa anh chàng Edward xấu số.

Tín hiệu rất yếu, nhưng Rebecca có thể nhận ra là Enrico. Cô áp tai nghe vào lỗ tai, thấy nhẹ nhõm hẳn đi khi nghe giọng nói mạnh mẽ của đội trưởng lẫn trong tiếng tín hiệu bị nhiễu sóng.

”… nghe rõ không? … có thêm thông tin về... Coen…”

Rebecca bắt đắc dĩ tiến lại gần cửa sổ, hy vọng nghe thấy rõ hơn, nhưng tiếng nhiễu lại càng lớn.

”… bị áp giải … giết ít nhất hai mươi người… cẩn thận…”

Cái gì? Rebecca ấn nút truyền tin. ”Enrico, đây là Rebecca! Anh nghe rõ không? Over.”

Chỉ toàn tiếng nhiễu sóng.

”Đội trưởng! Đội S.T.A.R.S. Bravo, có ai nghe không? Thêm một lúc trôi qua. Cô đã mất tín hiệu. Rebecca nhét điện đàm trở vào túi. Cô phải quay lại trực thăng, báo cho mọi người biết về Edward, về Billy, về chuyến tàu và mối nguy hiểm họ đang đối mặt. Cô thay băng đạn mới, nạp đầy lại băng đạn đã xài hết một nửa. Su khi đau đớn nhìn lại người đồng đội đã ngã xuống, cô bước qua xác con chó, cố gắng tránh chạm vào vũng máu chung quanh, rồi quay về khoang hành khách.

Mặc dù biết là phải tìm cách chế ngự tên tù, nhưng cô thật không mong thấy lại gã Billy đó. Cái chết của Edward, lũ chó,… Cô cảm thấy mình hoàn toàn mất thăng bằng, không còn khả năng gánh vác công việc nào nữa. Còn hai mươi người? Cô rùn mình, thật không tin nổi là hắn lại không giết cô khi đã có cơ hội.

Trong khoang hành khách, cô trông thấy kết quả của hai phát súng đã nghe vừa rồi. Có vẻ như cái người khi nãy còn là nạn nhân của bệnh dịch đã có di chuyển, nhưng cô không chắc lắm… Hình như nó rốt cuộc đã sống lại. Chắc là định tấn công Billy, theo cái cách của những kẻ đã tấn công cô. Cô dừng lại trước cánh cửa dẫn về toa tàu mà cô đã bước lên, nhìn quanh những thi thể mình đã bắn. Nếu Edward đúng, nếu khu rừng đầy những thứ như thế này, cô sẽ phải đi cho nhanh –

- và có lẽ Billy không giết mấy người lính.

Rebecca chớp mắt. Cô đã không nghĩ tới chuyện này. Sự thật là xe jeep đã bị tấn công, tạo cơ hội cho Billy buộc-phải-chạy-trốn. Có thể lắm. Hai cái xác đã bị cấu xé chứ không bị bắn, hẳn là tác phẩm của lũ chó.

Cô lắc đầu. Vậy thì đã sao. Dù thế nào thì hắn vẫn là một tên giết người, và nếu cô không đủ sức đảm đương nhiêm vụ bắt giữ hắn, cô nên tìm người thích hợp. Dù cho thảm họa không rõ nguyên do này có nghiêm trọng đến đâu, thì cũng không thể để sổng Billy.

Cô bỏ qua khoang hành khách, tiến nhanh vào cái toa trống có cửa bên hông, lòng hy vọng mọi người đã an toàn trở về chỗ trực thăng. Cô nắm lấy tay vịn, ẩy nó lên. Không biết phải báo tin về Edward như thế nào nữa, chuyện này thật quá đỗi thương tâm –

Rebecca cau mày, kéo mạnh cửa trượt, hiện tại nó không chịu trượt nữa. Cô thử bóp tay cầm lần nữa, rồi lần nữa… sau cùng đá cho nó một cái, lầm bầm nguyền rủa. Nó bị kẹt rồi - hoặc có thể Billy đã khóa lại, chắc để ngăn không cho cô rượt theo hắn.

”Khốn kiếp.” Cô làu bàu trong miệng, nhớ lại cái chìa khóa trong tay xác chết khi nãy. Cô vẫn chưa thu hồi được nó, và đã quên béng đi sau khi chạm trán Billy, chưa kể đến Edward và lũ chó… Với lại, việc gì phải cần đến chìa khóa chứ? Cô có thể dễ dàng leo qua một trong số các cửa sổ bị vỡ -

Chợt có tiếng động vang lên, tiếng cửa đóng, Rebecca nhìn sang bên trái, về phía đằng sau toa tàu. Ai đó đang di chuyển ở toa kế bên. Chắc lại một hành khách nhiễm bệnh nữa. Hay biết đâu Billy vẫn còn trong này. Mặc kệ, bây giờ phải chuồn cho nhanh, và cô đã chọn lối cửa sổ để thoát ra ngoài.

Trừ khi… còn có người ở đây. Ai đó cần giúp đỡ.

Thậm chí có thể là một thành viên S.T.A.R.S. khác, và khi nghĩ tới điều đó, cô thấy dù sao mình cũng nên ngó qua một cái. Cô bước nhanh tới cuối toa, sẵn sàng chờ đợi bất cứ chuyện gì kế tiếp. Còn có thể gặp chuyện gì quái gở hơn nữa chứ - nhưng dù sao, những thứ xảy ra tối nay toàn là không thể tin nổi, nên cô phải chuẩn bị sẵn tư thế.

Rebecca mở cửa sang toa kế, rà súng quanh một vòng, thấy nhẹ nhõm hẳn khi toa tàu trống trài và không có dấu hiệu gì của máu. Có cầu thang đi lên phía tay trái, một cánh cửa ngay phía trước. Chắc tiếng đóng cửa phát ra từ đó…

…Và nó mở ra, Billy Coen xuất hiện.

Billy khựng lại, nhìn chăm chăm vào cô gái và khẩu súng trên tay. Cô ta vẫn còn sống, cô ta có súng và có vẻ biết phải làm gì với nó. Sau những gì đã trải qua, xem ra cơ may sống sót duy nhất của anh là phải tìm một cộng sự.

”Quá tệ,” anh nói, và thấy cô ta biết là anh không đề cập đến khẩu súng. Cô không trả lời mà chỉ thản nhiên nhìn anh, súng hờm chắc trong tay, và anh giơ hai tay lên, biết là trò chơi đã chấm dứt. Cái còng lủng lẳng đập vào cổ tay.

”Mấy người này - những người mà cô đã giết - họ bị nhiễm,” anh nói. ”Một trong số chúng muốn cắn tôi. Tôi đã bắn, và tìm thấy một cuốn sổ trong túi nó. Tôi có thể -?”

Anh bắt đầu hạ tay xuống để cho vào túi.

”Không! Giơ tay lên!” cô vừa nói chĩa mạnh khẩu súng. Trông cô vẫn còn vẻ sợ sệt, nhưng xem ra đã đủ sẵn sàng để bắt giữ anh rồi.

”Được, tốt thôi,” anh nói. ”Cô tự lấy đi. Nó trong túi phải của tôi.”

”Anh đùa à? Đừng mong tôi lại gần.”

Billy thở ra. ”Nó là một cuốn nhật ký khá quan trọng. Không có gì nhiều lắm, chỉ là vài thứ về một cuộc điều tra phòng thí nghiệm bị bỏ phế và tiêu hủy – nhưng nó nói đến hàng loạt vụ án mạng xảy ra quanh ở đây, và dường như có một thứ virus đã bị phóng thích. Thứ gì đó được gọi là T-Virus.”

Có vẻ cô có quan tâm, nhưng vẫn dè dặt. ”Tôi sẽ đọc sau khi anh tự còng tay lại.”

Anh lắc đầu. ”Dù chuyện gì đã xảy ra đi nữa thì cũng rất nguy hiểm. Cô không thấy có người đã khóa hết lối thoát sao? Sao hai ta không hợp tác với nhau cho đến khi rời khỏi đây?”

”Hợp tác?” cô nhướng mày. ”Với anh?”

Anh tiến lại gần, bỏ tay xuống bất chấp mũi súng đang chĩa vào mặt. ”Nghe đây cô bé - nếu cô không nhận ra thì để tôi nhắc, là có những thứ quái đản ở trên đoàn tàu này. Ưu tiên số một của tôi là biến khỏi đây, và hai ta đừng hòng có cơ may nếu đi một mình.”

Cô không hề hạ súng. ”Anh muốn tôi tin anh à? Tôi không cần anh giúp. Tôi có thể tự xoay sở lấy. Và đừng có gọi tôi là cô bé.”

Cô đang chuẩn bị phản ứng lại, nhưng anh đã thôi không tiến tới nữa. Không cần coi cô ta như kẻ thù. ”Được thôi, quý cô Tự-Xoay-Sở,” anh nói. ”Tôi gọi cô bằng gì đây?”

”Rebecca Chambers,” cô đáp. ”Đối với anh thì là Officer Chambers.”

“Vậy, Rebecca, sao cô không nói cho tôi nghe thử kế hoạch hành động?” anh nói. ”Cô muốn bắt tôi? Hay lắm, làm đi. Gọi cả lực lượng tới, nhớ kêu họ vác theo trọng pháo nữa. Chúng ta có thể ngồi chờ họ.”

Lần đầu tiên Rebecca thấy mình nao núng. ”Điện đàm không hoạt động,” cô nói.

Chết tiệt. ”Cô tới đây bằng cách nào?” anh hỏi. ”Đường không hay đường bộ? Phương tiện chuyên chở cách đây bao xa?”

”Bọn tôi đi trực thăng, nhưng… có hỏng hóc,” cô đáp. ”Không phải chuyện của anh. Mang còng tay vào. Nhóm của tôi đang chờ bên ngoài.”

Billy từ từ bỏ tay xuống. ”Cách bao xa? Cô có chắc họ còn ở quanh đây không?”

Cô gái cau có. ”Hỏi nhiều quá, Trung úy. Tôi sẽ mang anh đi khỏi đây. Quay lại và áp mặt vào vách.”

”Không.” Billy khoanh tay lại. ”Cứ bắn tôi nếu muốn, nhưng đừng mong tôi giao nộp vũ khí hay để cho cô còng tay.”

Hai má cô ửng đỏ. ”Làm như tôi nói, nếu không –“

Xoảng!

Tiếng cửa sổ vỡ toang ở tầng trên. Billy và Rebecca ngó lên, rồi nhìn nhau. Sau vài giây, họ nghe tiếng bước chân nặng nề trên đầu, chậm chạp và khoan thai… Rồi im bặt.

”Phòng ăn,” Billy nói. ”Vài phút trước nó còn trống không.”

Rebecca quan sát anh ta một chốc, rồi từ từ hạ súng xuống. Cô tiến đến chân cầu thang và ngó lên, khuôn mặt trẻ trung lộ vẻ quả quyết. ”Chờ đó,” cô nói. ”Tôi sẽ kiểm tra.”

Billy suýt bật cười. Anh đã ở trong Đội Đặc Nhiệm suốt bảy năm, đã nắm vững cách dùng súng trước cả khi cô ta ra trường – và cô ta đòi bảo vệ anh?

”Tưởng cô không tin tôi chứ,” anh nói. ”Không sợ tôi leo qua cửa sổ và bỏ trốn à?”

Cô gái cười nhạt. ”Ở đây nguy hiểm mà, nhớ chứ? Anh không có hy vọng nào nếu bỏ đi một mình đâu.”

Trước khi anh chàng kịp phản ứng, cô đã quay lưng và bước lên cầu thang một cách dứt khoát, như thể muốn chứng minh cho anh thấy uy quyền của mình. Thật trẻ con, với tất cả những chuyện đã xảy ra, điều ưu tiên bây giờ không phải là tự lên gân. Anh biết mình cần bám theo cô ta, tránh cho cô ta khỏi bị mất mạng, nhưng anh cần một phút suy nghĩ đã. Anh dõi theo cô gái lên đến đỉnh cầu thang, rồi biến mất sau góc khuất mà không thèm ngó lại.

Nhại theo lời một bài hát, bây giờ mình nên đi hay ở? Rebecca muốn bắt giữ anh, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô ta sẽ bảo vệ anh sống sót. Và dù nói gì đi nữa, cô ta vẫn cần anh trợ giúp; cô quá non kinh nghiệm để có thể tự xoay sở.

Bộ có ai chết và để lại cho mày nhiệm vụ bảo hộ cô ta à? Chừng nào mày mới sáng mắt ra đây? Mày đâu còn là người tốt nữa, nhớ chưa?

Bỏ chạy không phải là không thể, nhưng anh thật không dám chắc về cơ hội của mình. Nếu muốn tìm bằng chứng cho thấy khu rừng đầy rẫy nguy hiểm, thì cuốn nhật ký bỏ túi của gã đàn ông tấn công anh cũng đã quá đủ. Anh lôi nó ra, lật đến vài mục gần nhất mà mình bắt gặp.

14 tháng Bảy. Hôm nay bọn tôi nghe tin về phòng thí nghiệm Arklay… và chúng tôi sẽ được gởi tới đó vào tuần tới để kiểm tra. Một số tỏ ra lo ngại về điều kiện làm việc, về những gì còn bỏ lại, nhưng theo cách nói của sếp thì phải có ai đó làm việc này. Chắc chúng tôi sẽ ổn thôi…

Tác giả chuyển sang nói về cô bạn gái, người đã tỏ ra tức giận khi gã ta rời thành phố. Billy lướt qua đến chỗ mình đang đọc dở.

16 tháng Bảy… Vẫn còn quá nhiều thứ chúng tôi không rõ về T-Virus. Tùy theo loài và môi trường, chỉ cần vài liều T sau một lát là sẽ dẫn đến những biến đổi khác thường về kích thước, hành xử hung hăng, và phát triển não bộ… tất nhiên là với động vật. Không có miễn nhiễm, Nhưng một khi các hiệu ứng còn chưa được kiểm soát chặt chẽ, có thể nói công ty đang đùa với lửa.

Billy lật sang trang kế.

19 tháng Bảy. Cuối cùng ngày này cũng đến… Tôi thấy lo âu hơn đã tưởng. Báo chí và truyền hình ở Raccoon đang báo tin về những vụ giết người kỳ lạ ở ngoại ô. Không thể nào là virus. Có thể không nhỉ? Nếu là nó… Không. Mình không dám nghĩ nữa. Mình phải tập trung làm cho việc điều tra tiến triển trôi chảy.

Thay đổi kích thước, hành xử hung hăng, phát triển não. Giống như ở chó? Và còn “tất nhiên ở động vật.” Vậy T-Virus tác động thế nào đến người? Billy cá là mình đã chứng kiến kết quả.

”Biến họ thành zombie,” anh thì thào. Hoặc tương tự như zombie. Cái kẻ anh đã bắn hạ lúc nãy, trông nó hệt như đang lùng sục bữa trưa. Những kẻ ăn thịt đồng loại gọi người ta là gì nhỉ? Thịt tươi, đúng vậy. Cái khối biết đi ấy chỉ muốn kiếm thịt tươi mà thôi, không nghi ngờ gì nữa.

Khu rừng đầy rẫy bọn ăn thịt người và quái vật… anh sẽ phải nhập bọn với cô gái. Cô ta đã cầm cự được đến giờ này, đã hạ ít nhất ba đứa, và đã lấy lại bình tĩnh sáng suốt. Anh sẽ đi cùng cô ta đến khi thoát khỏi đây - rồi sẽ bỏ trốn trước khi nhóm của cô ta xuất hiện, ấy là nếu trong nhóm đó còn có người sống sót –

Có tiếng cô gái hét lên trên đầu, tràn đầy khiếp đảm. Billy chộp lấy vũ khí và lao lên cầu thang như chớp, hy vọng mình đã không suy tưởng quá lâu.

oOo

Trên đỉnh cầu thang là một góc quẹo nhỏ, rồi đến một cánh cửa. Rebecca cẩn thận khẽ mở nó bằng mũi súng trước khi bước vào trong.

Một làn khói mờ đục cay xè xộc vào mũi cô, còn những đốm lửa lập lòe thì đang nhảy múa trên tường. Đây là toa ăn, như Billy đã nói, nó đã từng rất lộng lẫy, với những cái bàn che phủ bằng vải mịn, cửa sổ treo rèm màu kem. Bây giờ nó như một đống rác, chén dĩa và miểng kính văng khắp nơi, bàn đổ chỏng gọng, khăn trải bàn lấm lem đồ uống lẫn máu… Và gần phía cuối, có một bóng người lẻ loi ngồi gục trên bàn, mép khăn trải bàn đã bốc cháy, ngọn lửa liếm dần lên trên. Rebecca nhìn thấy một ngọn đèn dầu vỡ toang đằng trước bàn, chính nó gây ra đám cháy. Ngọn lửa vẫn nhỏ, nhưng chắc không bao lâu nữa.

Người đó vẫn bất động – và khi Rebecca tiến lại gần, cô thấy ông ta không giống những hành khách bên dưới, không giống người bị nhiễm cái thứ mà Billy gọi là T-Virus. Trông ông ta khá lớn tuổi và có vẻ đứng đắn với bộ vét nâu, mái tóc trắng chải ngược ra sau, đầu gục xuống ngực như thể ngủ gật giữa bữa tối.

Bị đau tim chăng? Hay là bất tỉnh? Trông ông ta không giống như vừa phá vỡ cửa sổ tầng hai và leo vào trong, nhưng theo cô quan sát, trong phòng này chẳng còn ai khác, không ai có thể gây ra tiếng chân nặng nề nghe thấy ban nãy.

Rebecca lấy giọng và tiến lại chỗ ông ta. ”Xin lỗi,” cô lên tiếng khi dừng cạnh cái bàn, chú ý thấy mặt và tay ông ta bị ướt, có phần bóng loáng dưới ánh lửa. ”Ông ơi?”

Không có tiếng trả lời - nhưng ông ta đang thở, cô có thể thấy phần ngực đang nhấp nhô. Cô nghiêng người đặt tay lên vai ông ta. ”Ông ơi?”

Ông ta ngẩng đầu lên, quay mặt về phía cô – và một tiếng động ươn uớt như nôn mửa, giống như tiếng môi nhấp vào thứ gì đó nhầy nhụa, rồi cái đầu ông ta trượt khỏi thân mình và rớt bịch xuống sàn.

Tiếng ươn uớt lớn dần, cái thây không đầu đang giãy giụa và co giật, như thể bị lấp đầy bởi những vật sống. Rebecca lảo đảo lui lại, thét lên kinh hoàng khi cái xác tách ra thành nhiều khối, nhiều mảng lớn rơi tọt xuống sàn. Khi chạm nền, chúng rã ra, vải áo vét chuyển màu thành đen kịt, biến thành hàng loạt vật thể có kích thước bằng nắm tay.

Ốc sên, trông bọn nó y như ốc sên-

Ốc sên với bộ răng nhỏ xíu, chính xác là những con đỉa to mập tròn quây, và biết cách ngụy trang thành người, thậm chí cả quần áo… Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra được.

Cô loạng choạng lùi xa thêm, tràn ngập khiếp đảm khi những sinh vật riêng lẻ đó nhập lại lần nữa, biến thành một vật thể khác, những khối phì nộn khác thường vươn dần lên thành một cái tháp đen kịt. Chúng tái định hình, thay đổi hình dáng và màu sắc – và lại trở thành gã đàn ông cô thấy ngồi cạnh bàn. Rebecca đờ đẫn quan sát một cách hoài nghi. Thậm chí, dù đã biết ông ta được tạo thành bởi hàng trăm hàng ngàn thực thể ghê rợn, cô vẫn không sao nhìn ra một kẽ hở nào giữa chúng, nếu không tận mắt chứng kiến cách chúng biến hình thì cô không thể nào ngờ đó không phải là một con người. Màu sắc bộ vét, bóng dáng và màu da đều y như thật - thứ duy nhất cho thấy nó không giống người, đó là vẻ bóng loáng khác thường của da và quần áo.

Nó hất cánh tay trái lên như thể tung bóng, rồi chộp tới trước. Cánh tay kéo dãn ra đến mức khó tin. Rebecca cách đó ít nhất năm mét, nhưng bàn tay ướt sáng lóng lánh đã vụt vào không khí chỉ cách mặt cô vài cen-ti-mét. Cô sảy chân trong lúc né tránh thật nhanh và ngã nhào xuống sàn, trong lúc cánh tay đó thu về chỗ cũ - rồi lại vươn lên, chuẩn bị tấn công tiếp.

Súng, đồ ngu, bắn!

Cô chĩa vũ khí lên và siết cò, hai phát đầu bay trượt, phát thứ ba và bốn cắm thẳng vào cái thây lắc lư. Những mảng không-phải-thịt bong ra từ chỗ trúng đạn, bộ đồ và cơ thể bên dưới gợn nhẹ, nhìn giống như hơi nóng bốc lên khỏi nhựa đường trong những ngày thu. Sinh vật đó khựng lại một chốc trước khi vung tay về phía cô lần nữa. Cô né tránh, nhưng bàn tay của nó đã tát trúng má trái. Cô hét lên lần nữa, do cảm giác tiếp xúc của bàn tay hơn là bởi sức mạnh cú đánh – nó lạnh ngắt, nhầy nhụa và nhớp nháp, giống như da cá mập nhúng trong nước ao tù – và trước khi thu về, nó quật vào cô thêm cái nữa, lần này nhắm vào vũ khí trên tay. Khẩu súng văng trên sàn, chui tọt xuống một cái bàn khác. Sinh vật giống người đó khập khiễng bước tới, đủ gần để khó lòng tránh khỏi cú đấm kế tiếp, và Rebecca nghĩ chắc mình khó sống –

- và bam-bam-bam, nó đang lùi lại, ai đó đang tiếp tục nổ súng, âm thanh không mong đợi đó khiến cô co người lại trong lúc hai chân lảo đảo. Vài phát đạn đầu biến mất vào trong cơ thể nó y như trước, nhưng tay súng kia vẫn bắn, nhắm vào bộ mặt già nua sáng bóng của con quái vật, vào đôi mắt lấp lánh. Chất lỏng màu đen phụt ra từ những lỗ hổng trong khối tập hợp, những con đỉa đang bi thổi tung thành mảnh, và sau sáu bảy phát súng, cái thứ giống như người đó biến đổi trở lại thành từng phần riêng lẻ, thành những sinh vật nhỏ bé đen kịt, chúng trượt về phía cửa sổ ngay khi chạm xuống sàn.

Rebecca ngoảnh lại phía cửa, thấy Billy Coen đứng đó với tư thế của một tay súng kiểu mẫu, hai tay cầm chắc vũ khí, ánh mắt đóng đinh lên vật kỳ quái phía trước, chứng kiến nó chấm dứt quá trình tan rã và biến thành nhiều phần. Những con đỉa tiếp tục chuồn về phía cửa sổ, để lại những vệt nhớt trên cái sàn đầy rác rến và trên bức vách ố màu, dễ dàng trườn qua mép cửa lởm chởm những kính và biến vào bóng đêm. Có vẻ chúng đã ngừng công kích.

Một tiếng rít cao vút kỳ lạ vang lên, át đi tiếng mưa rơi. Vẫn còn chưa hoàn hồn, Rebecca tiến đến cửa sổ, cẩn thận tránh xa những con đỉa còn lại khi chúng trườn khỏi toa xe, thu hồi vũ khí trước khi ngó ra để tìm nguồn gốc tiếng rít. Billy theo sau, đạp lên những vật thể lạ đó không chút ngần ngại, nhiều tiếng nổ bụp ướt át vang lên dưới giày anh ta.

Giữa tia chớp lóe sáng, họ thấy hắn. Đứng trên ngọn đồi nhỏ phía tây đoàn tàu là một cái bóng lẻ loi – có lẽ đàn ông, căn cứ vào chiều cao và bờ vai rộng – đang giơ cao cánh tay dài như thể chào đón, và hát một giai điệu ngọt ngào đến kinh ngạc, giọng hắn trẻ trung, mạnh mẽ và ấm áp. Giống như tiếng La-tinh thường nghe ở nhà thờ. Và để thêm phần kỳ quặc, trông hắn giống như đang đứng trên một cái hồ thấp cạn, bề mặt lay động nhẹ quanh hắn. Quá tối để nhìn rõ hơn, chỉ có bóng đêm sâu thẳm tô điểm thêm cho gã ca sĩ cô độc.

”Ôi lạy Chúa,” Billy nói. ”Coi kìa.”

Rebecca cảm thấy muốn dựng tóc gáy, miệng há hốc kinh tởm. Chẳng có cái hồ nào cả. Bề mặt tiếp xúc được bao phủ bởi những con đỉa, hàng ngàn con, tất cả di chuyển về phía gã ca sĩ trẻ trung. Cô có thể thấy đường viền áo khoác dài của hắn bay phần phật khi những vật thể đó trườn lên trên, biến mất bên dưới.

”Thằng cha đó là ai không biết?” Billy hỏi, và Rebecca lắc đầu. Có lẽ cũng là một kẻ được tạo thành từ những sinh vật, giống như người hồi nãy –

Đoàn tàu thình lình lắc lư. Có tiếng máy móc nặng nề vang khắp toa xe, sàn tàu chuyển động dưới chân họ - và nó di chuyển, ban đầu chậm chạp, rồi nhanh chóng tăng tốc.

Cô nhìn Billy, thấy anh ta cũng ngạc nhiên bối rối y như mình, và lần đầu tiên cảm thấy có gì đó ẩn giấu bên dưới bộ mặt cau có đáng khinh bỉ của một kẻ tội phạm. Anh ta cũng đang mắc kẹt – trong cùng một cơn ác mộng với cô. Và đã cứu mạng mình.

”Còn muốn tự xoay sở nữa thôi?” anh ta vừa hỏi vừa cười tự mãn, và cảm giác khắng khít mơ hồ cô vừa cảm thấy vụt biến mất. Mặc dù vậy, trước khi cô kịp đáp lời, có vẻ anh ta đã nhận ra cái cách giả bộ hài hước trái ngược với vẻ dữ tợn của mình không mang lại tác dụng như mong muốn.

”Tôi nghĩ chúng ta cần giúp đỡ lẫn nhau,” anh ta nói. ”Thế nào? Chỉ tới khi thoát đây thôi, được chứ?”

Rebecca nghĩ tới những nạn nhân nhiễm virus đã gặp, những người cô đã giết, về những gì Edward nói, rằng khu rừng đầy những zombie và quái vật. Cô nghĩ tới gã đàn ông tạo thành từ những con đỉa, và người chủ nhân kỳ quái biết hát đứng trong mưa, cuối cùng về việc ai đó, hoặc cái gì đó đã khởi động đoàn tàu. Thậm chí nếu Enrico và những người còn lại có còn sống, họ cũng đang tụt lại xa dần từng phút một.

”Thôi được,” cô đáp lời, và mặc dù thái độ kiêu ngạo dữ tợn của anh ta không hề thay đổi, nhưng cô nghĩ Billy đáng tin. Và cô biết mình đã tin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện