“Vẫn ổn ạ”, Dương Lệ đáp, không muốn nói thêm nữa.

“Nghe nói con làm tổng phụ trách cho dự án cải tạo khu Bành Hộ à?”, Trần Diễm Diễm tán thưởng nói:

“Công việc này tốt đấy, dự án lớn hơn chục tỷ, nếu mà con hoàn thành thì ít cũng phải kiếm được vài triệu! So với thằng chồng vô dụng của con thì đúng là tốt hơn nhiều lần, đến lúc đó mua lấy căn nhà, đừng ở lại cái khu tồi tàn này nữa”.

“Mẹ, chồng con mua nhà rồi mà”.

“Nó mua được cái nhà ra thể thống gì chứ, còn không phải như nhà ở khu rách nát sao? Nói không chừng còn là nhà xuống cấp nào đó ấy!”, Trần Diễm Diễm cười khẩy một tiếng, lại nói:

“Phải rồi, con làm phụ trách chính, hầu hết những người làm việc cùng đều là làm công trình nhỉ! Tứ Hải cũng làm công trình đấy, mẹ rất hài lòng với đứa con rể đấy, hay là trên công trường con cũng xem xem, nói không chừng tìm được người chồng như ý làm công trình giống Tứ Hải!”

“Mẹ, các công ty có thể nhận dự án cải tạo khu nhà ở đều là các công ty lớn, ông chủ của họ đều 40, 50 tuổi rồi. Ví dụ Phùng Thạch, người tiếp quản một phần ba dự án năm nay cũng đã hơn 50 tuổi rồi, vác cái bụng bia to đùng!”

Dương Lệ cau mày: “Còn nữa, con không ly hôn đâu, mẹ đừng nói nữa”.

“Phùng Thạch?”

Mắt Trần Diễm Diễm lóe lên: “Không đúng, tiếp quản một phần ba công trình là ông trùm bất động sản Lưu Hạo mà, sao lại thành Phùng Thạch rồi?”

Dường như Trần Diễm Diễm có chút hiểu biết với giới bất động sản.

“Lưu Hạo đang bị thương nặng phải vào viện, việc hợp tác với ông ta bị gián đoạn rồi”.

Dương Lệ nhìn Lâm Hàn, Lưu Hạo bị thương phải nằm viện chính là do Lâm Hàn gây nên.

Cô lại nói: “Về phía Phùng Thạch, con cũng không rõ, hình như có người đứng sau ông ta, lai lịch lớn lắm, giống như Lưu Hạo trước đó, công ty trực tiếp chuyển một phần ba công trình cho ông ta tiếp quản!”

“Con rất tò mò, đằng sau Phùng Thạch là ai mà lại có thể khiến các lãnh đạo cấp cao tin tưởng như thế!”

“Phùng Thạch tiếp quản một phần ba công trình, vậy tức là tương lai ông ta sẽ có chỗ đứng không kém gì Lưu Hạo sao?”, Trần Diễm Diễm lắp bắp:

“Có thể nói Phùng Thạch một bước lên trời rồi! Không biết ông ta kết hôn chưa, nếu chưa thì có thể xem xét”.

“Mẹ có thể đừng nói chuyện này nữa không?!”, Dương Lệ đanh mặt.

“Rồi rồi, không nói là được chứ gì! Mẹ vừa nói chuyện con liền không vui, thằng bám váy Lâm Hàn cũng không vui, nhưng cho dù ra sao thì kết cục Lâm Hàn bị đá ra ngoài cũng không thể thay đổi”.

Trần Diễm Diễm mặt không cảm xúc nói.

Chưa được bao lâu đã xuống tầng một.

Một chiếc Volkswagen Passat màu đen dừng ở đó.

“Mẹ biết hai đứa không có xe nên đã lái xe đến đưa hai đứa đi”.

Trần Diễm Diễm nhất nút trên chìa khóa, đèn trước và sau của xe tự động nhấp nháy.

“Mẹ vừa mới rửa xe đấy, Lâm Hàn cậu lên xe để ý chút, đừng có làm bẩn. Xe hơn ba trăm ngàn đó, chắc hẳn cậu chưa từng ngồi bao giờ đâu! Hôm nay cho cậu trải nghiệm một chút”, Trần Diễm Diễm nhìn về phía Lâm Hàn, khinh miệt nói:

“Nhìn Tứ Hải người ta đi, có BMW đi rồi, các con thì sao, đến xe cũng không có mà đi! Lâm Hàn cậu đúng là vô dụng, thật đấy, so với Tứ Hải kém xa nhiều lần!”

Đột nhiên bà ta thấy cách Passet không xa có một chiếc Mercedes đang đậu, mắt sáng lên nói:

“Chậc chậc chậc, xem ra cái khu nhà rách nát này cũng có người có tiền đấy, lại có thể đi Mercedes! Chắc là ở cùng một tòa với các con”.

“Tiểu Lệ, con không có xe, ngày ngày đi làm nhìn người ta lái Mercedes đi không thấy khó chịu à? Còn đồ vô dụng Lâm Hàn nữa, từ khi kết hôn đến nay đến xe cũng chẳng mua nổi!”

“Mẹ, tại sao con phải khó chịu? Còn nữa, ai nói với mẹ bọn con không có xe!”

Dương Lệ lấy chìa khóa, cũng ấn một cái, đèn xe trước sau của chiếc Mercedes E350L kia sáng lên.

“Cái gì?”

Trần Diễm Diễm nhìn con xe, đờ mặt ra nhìn:

“Tiểu Lệ, đây là xe của con à?”

“Đúng vậy”, Dương Lệ gật đầu.

“Không tồi nha!”

Trần Diễm Diễm khen: “Không ngờ đãi ngộ của con lại tốt thế, công ty cho con một chiếc xe, mà lại còn là Mercedes nữa!”

“Đây không phải của công ty, là chồng con mua cho con đấy!”, Dương Lệ đáp.

“Lâm Hàn mua á?”

Trần Diễm Diễm ngây người, nhìn Lâm Hàn một cái rồi ôm bụng cười:

“Tiểu Lệ, con đừng có trêu mẹ, vô dụng như Lâm Hàn mua nổi Mercedes sao? Mẹ đoán đến bánh xe nó cũng chẳng mua nổi ấy chứ! Mau đưa chìa khóa cho mẹ, không đi Passat nữa, đi Mercedes đi, trước mặt họ hàng phải có thể diện!”

Trần Diễm Diễm giật lấy chìa khóa, lên xe.

Dương Lệ bất lực lắc đầu, cùng Lâm Hàn lên xe.

Trần Diễm Diễm lái xe ra khỏi tiểu khu Hạnh Phúc.

“Tiểu Lệ, lúc nào Tiểu Khiết về con cho mẹ mượn xe, mẹ đi đón nó”.

“Khi nào thì em con về ạ?”

Dương Lệ hỏi, đối với người em gái này, Dương Lệ không có quá nhiều cảm giác, vì từ nhỏ đã không sống cùng nhau.

Dương Cảnh Đào cùng Trần Diễm Diễm, tổng cộng sinh được ba người con gái.

Chị cả Dương Duyệt, chị hai Dương Lệ, em út Dương Khiết.

Sau khi Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm ly hôn, Dương Khiết ở với mẹ, sau đó đi du học, vẫn luôn ở nước ngoài.

“Chắc qua nửa tháng nữa”, Trần Diễm Diễm trả lời.

“Đến lúc đó để con xem, nếu con rảnh thì đưa mẹ mượn, không có thì thôi ạ”, Dương Lệ nói.

Trần Diễm Diễm gật đầu.

Nửa tiếng sau, xe đi đến một nhà hàng.

Bên ngoài nhà hàng sớm đã đỗ đầy xe BMW, Audi, đứng đầu là một chiếc Maserati, trên xe treo đầy hoa, đèn lồng, vải đỏ, không khí đám cưới tưng bừng.

Đây là đội xe đón cô dâu.

Vừa đến Lâm Hàn đã ngửi thấy mùi lưu huỳnh trong pháo hoa, trước cửa nhà hàng thì một màu đỏ rực, còn có rác pháo nổ còn lại.

Trần Diễm Diễm tìm nơi đỗ xe xong, mở cửa bước xuống.

“Ái chà, tôi còn nghĩ ai lái Mercedes cơ, hóa ra là Diễm Diễm à!”

Một giọng nói truyền tới, chỉ thấy một người đàn ông mặc trang phục Trung Sơn bước tới.

Người đàn ông khoảng chừng 50, 60 tuổi, mặt mày sạm đen, trên mặt tràn ngập niềm vui, tay cầm bao thuốc lá ChungHwa.

Đó chính là chú hai của Dương Lệ, Trần Đại Cường.

Người này cùng Trần Diễm Diễm từ nhỏ sống cùng một thôn, nhưng lại không hề quan hệ huyết thống.

“Tôi không hiểu xe, nhưng xe đẹp như thế này, giá cả chắc cũng không thấp nhỉ!”

Trần Đại Cường đánh giá chiếc xe, ngưỡng mộ nói: “Diễm Diễm, chị phát tài đấy sao!”

“Bình thường thôi, cũng chỉ vài trăm ngàn ấy mà. Mua xe này về cũng chưa đi được mấy lần, ngốn xăng lắm, mỗi tháng nuôi nó cũng tốn không ít tiền”.

Trần Diễm Diễm phẩy phẩy tay, bộ dạng cái xe này chính là của bà ta.

“Ôi chao, chút tiền xăng đó với chị mà nói cũng chỉ là tiền mà thôi!”

Trần Đại Cường cười cười, tầm mắt chuyển đến Tiểu Lệ, mắt sáng lên:

“Tiểu Lệ, mấy năm không gặp đã lớn thế này rồi, càng ngày càng xinh đẹp đó nha!”

“Chú hai!”, Tiểu Tuyết đáp.

Trần Đại Cường gật đầu: “Em đã thấy từ nhỏ Tiểu Lệ ngoan ngoãn hiểu chuyện, vẫn luôn muốn để nó làm con dâu, đáng tiếc là không có cái duyên phận thôi!”

“Chú hai, chú đừng có nói thế, Tiểu Lệ mà gả cho con trai chú, tôi vui còn không kịp ấy chứ!”, Trần Diễm Diễm nói.

“Vị này là?”, Trần Đại Cường nhìn sang Lâm Hàn.

“Chú hai, đây là chồng của cháu ạ”, Dương Lệ trả lời.

“Có thể cưới Tiểu Lệ, quả nhiên cũng là một nhân tài, không tồi không tồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện