“Hả?” 

 La Văn nghe Lâm Hàn nói vậy thì sững sờ. 

 Ban đầu La Văn tưởng Lâm Hàn sẽ từ chối vì yêu cầu đầu tư quá nhiều, hoặc anh sẽ đồng ý sau khi tìm hiểu cụ thể tình hình. 

 Nhưng La Văn không ngờ Lâm Hàn lại đồng ý luôn mà không cần biết tình hình cụ thể hay số tiền và nhân lực khổng lồ cần đầu tư. 

 Nhìn sự quyết đoán của Lâm Hàn cứ như mua được là kiếm được vậy. 

 La Văn chần chừ một lát rồi nhanh chóng giải thích: “Anh Lâm, có một số việc anh phải tìm hiểu kỹ trước khi quyết định. Vốn đầu tư ban đầu cực kỳ lớn, đơn vị cũng không phải là hàng trăm triệu tệ, trước đây tôi đã tính toán sơ bộ rồi, lát nữa tôi sẽ cho anh xem bản báo cáo. Mà nhân lực cũng cần rất nhiều, chúng ta không thể kiếm được nhiều nhân công như vậy trong khoảng thời gian ngắn, còn có…” 

 La Văn đang định giải thích tiếp thì Lâm Hàn đã ngắt lời. 

 “Tôi biết rồi, lát nữa anh sắp xếp lại chi tiết rồi gửi cho tôi, nhưng bây giờ phải nói rõ với những người bên phía nhà xưởng, chúng ta nhận những nhà xưởng này, họ không tin thì chúng ta có thể đặt cọc trước, dù sao chúng ta chắc chắn sẽ mua lại, không thể để họ chuyển nhượng cho người khác, hiểu chưa?”, Lâm Hàn nói thẳng. 

 Dù cần kinh phí và nhân lực nhiều hơn nữa, Lâm Hàn vẫn tự tin nhà họ Lâm có thể lo được. 

 Mấu chốt bây giờ không phải là cần đầu tư bao nhiêu, dù sao những điều này chẳng là gì với nhà họ Lâm, quan trọng là phải nắm được cơ hội quản lý những nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng này, không được để người khác cướp mất. 

 La Văn nghe Lâm Hàn nói vậy thì hơi ngạc nhiên, không hiểu sao anh lại làm như vậy, điều này khiến La Văn cho rằng Lâm Hàn hơi xốc nổi và liều lĩnh. 

 Mặc dù quen Lâm Hàn chưa lâu, nhưng La Văn cũng có phần hiểu nhân phẩm của Lâm Hàn, anh ta biết Lâm Hàn không phải loại người đó. Đôi khi trông Lâm Hàn có hơi liều lĩnh và xốc nổi nhưng thực tế không phải vậy, mà là anh có thực lực tuyệt đối nên cũng có sự tự tin tuyệt đối, điều ấy khiến một số hành động của Lâm Hàn có vẻ hơi kỳ lạ trong mắt người bình thường là họ. 

 Mặc dù chuyện lần này hơi đặc biệt, cần đầu tư kinh phí và nhân lực cực lớn, vượt xa dự kiến của La Văn, thậm chí còn nằm ngoài tầm hiểu biết của anh ta. 

 Nhưng sau một hồi do dự, La Văn vẫn lựa chọn tin tưởng Lâm Hàn. 

 Nghĩ đến đây, La Văn lấy điện thoại ra để liên lạc, sau khi nói một tràng tiếng Liên Xô, La Văn cúp máy nhìn Lâm Hàn, vẻ mặt có chút kích động. 

 “Anh Lâm, tôi vừa mới liên lạc với người phụ trách bên kia. Tôi không nói Trương Thiên Sơn đã xảy ra chuyện nên họ vẫn đồng ý giao cho chúng ta. Tôi định đợi đến khi đàm phán xong và ký hợp đồng mới nói cho họ chuyện của Trương Thiên Sơn”, La Văn nói. 

 La Văn gật đầu, đương nhiên anh đồng ý với cách làm của La Văn. 

 Dù sao bên kia đồng ý giao cho vùng Bắc Đông là vì mối quan hệ với Trương Thiên Sơn, nếu bây giờ họ biết Trương Thiên Sơn đã chết, ông trùm Vùng Xám mới của Bắc Đông là Lâm Hàn, rất có thể họ sẽ không giao cho vùng Bắc Đông nữa. Nếu họ biết Lâm Hàn là người nhà họ Lâm thì chắc chắn càng không đồng ý bán, dù sao thì mối đe doạ của nhà họ Lâm vẫn còn đó. 

 Giá mua lại những nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng này cực kỳ cao, không nhiều người có thể bỏ ra được. Nhưng Lâm Hàn tin rằng không lâu nữa chắc chắn nó sẽ thành món hời để các thế lực khác tranh giành, rất có thể Lâm Hàn sẽ không chiếm được. 

 “Anh làm tốt lắm, như vậy là rất tốt”, Lâm Hàn cũng nói. 

 La Văn khẽ gật đầu, sau đó lại hơi ngập ngừng nhìn Lâm Hàn, do dự một chút mới nói: “Anh Lâm, nhưng đối phương nói có người đã trả giá cao ngất trời để mua lại những nhà xưởng này, nếu không vì mối quan hệ với Trương Thiên Sơn thì họ đã bán cho người đó lâu rồi. Vậy nên chúng ta phải chắc chắn mua lại những nhà xưởng này để họ từ chối bên kia, chúng ta cần ứng trước đủ số tiền đặt cọc, mà tiền đặt cọc này hơi cao”. 

 Vẻ mặt La Văn cũng hơi lúng túng, đừng nói là giá của những nhà máy sản xuất máy móc hạng nặng này, dù là tiền đặt cọc thì hiện tại vùng Bắc Đông họ cũng không kham nổi. 

 Lâm Hàn vẫn bình tĩnh, anh nhẹ giọng bảo: “Bao nhiêu? Anh cứ nói đi”. 

 La Văn ngập ngừng rồi đáp: “50 tỷ tệ”. 

 Nói xong con số này, La Văn cũng thấy không dám tưởng tượng, tiền đặt cọc đã đòi 50 tỷ, cái giá thật sự quá đắt, nếu mua lại những nhà xưởng này thì con số sẽ càng khó tưởng tượng hơn. 

 Lâm Hàn nghe thấy con số này thì hơi bất ngờ. Đối phương nể Trương Thiên Sơn nên mới đồng ý bán những nhà xưởng này, giá sẽ không vượt qua giá trị của xưởng, mà giá đặt cọc này cũng dựa theo tình hình cụ thể. 

 La Văn lại một lần nữa bị thực lực của Lâm Hàn làm cho chấn động, không ngờ Lâm Hàn không chỉ có số lượng cao thủ đông và thực lực mạnh mẽ, mà về kinh tế của anh cũng hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của họ. La Văn đột nhiên cảm thấy Lâm Hàn thật thần bí, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì nhóm người mình đã đi theo làm việc cho anh, chứ không phải đối thủ của anh. 

 Nếu trở thành đối thủ của nhân vật đáng sợ như Lâm Hàn thì La Văn nghĩ dù mình có mưu mô đến đâu cũng không có cách nào, ở trước thực lực tuyệt đối thì những âm mưu đó còn có tác dụng gì? Mưu kế đã không thể bù đắp được khoảng cách giữa thực lực khổng lồ. 

 Mà lúc này Lâm Hàn không biết những suy nghĩ trong đầu La Văn, 50 tỷ tệ không hề ít, nhưng với Lâm Hàn mà nói thật ra cũng chẳng là gì, thậm chí anh không cần dùng đến tiền của nhà họ Lâm, bản thân anh cũng đã đủ tiền. 

 Sau đó Lâm Hàn lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho La Văn. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện