Trong đại sảnh ở tầng trệt của trang viên. 

 Lúc này, mặt trời vừa lặn xuống núi, màn đêm dần bao phủ khắp ngõ ngách. 

 Bên trong đại sảnh, đám người Lâm Hàn đang bàn bạc công viêc, người ngoài không được phép bước vào. 

 Đám Lâm Hàn lo bàn bạc mà quên bật cả đèn. 

 Vì vậy, giờ đây trong đại sảnh có hơi tối tăm, mọi người chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt của nhau. 

 Nhưng khi nghe được Lâm Hàn nói thế, La Văn và Uông Nghĩa cũng vẫn có thể thấy được vẻ kích động lộ rõ trên mặt đối phương. 

 Ngay khi Lâm Hàn đưa ra ý đinh và kế hoạch của mình, bọn họ còn cảm thấy khó có thể tin và không thể thực hiện được. Nhưng giờ sau một hồi bàn bạc, rồi quyết định hành động, bọn họ lại hơi kích động. 

 Sao họ không muốn làm thế cơ chứ? 

 Trước đây, khi Trương Thiên Sơn còn sống, La Văn từng vô số lần lên kế hoạch để ông ta trở thành đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Hoa Đông, mà không chỉ là Đại bàng núi, chỉ quản lý được phần lớn các thế lực nơi đây. 

 Nhưng cuối cùng, toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ ấy đều bị chính La Văn tự mình gạt bỏ. 

 Còn giờ, từ khi đưa ra kế hoạch đến quyết định hành động chỉ diễn ra trong vòng mấy chục phút, La Văn lại cảm thấy khả năng thành công là rất lớn. 

 Mà nguyên nhân của nó đều là bởi vì sự tàn nhẫn và thực lực kinh người của Lâm Hàn. 

 Lúc này, ba người Uông Nghĩa đều nhìn Lâm Hàn đồng thanh đáp: "Vâng!" 

 Trong lòng cả ba thầm kích động không thôi. 

 Nếu thành công thì nó nhất định sẽ là một sự kiện cực kỳ oanh động, và họ cũng có thể trở thành nhân vật truyền kỳ! 

 "Được, cứ thế đi. Cụ thể thế nào thì mọi người tự bàn bạc với nhau nhé", Lâm Hàn nói xong bèn đứng dậy, nhìn Ngô Xuyên đang kích động bên cạnh, tức thì hiểu được anh ta cũng muốn tham gia chuyện này. 

 Nhưng trước đó, người của Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các đã bị Lâm Hàn ra lệnh trông giữ trang viên, suy cho cùng cũng phải đề phòng có thế lực nào chơi xấu, lợi dụng lỗ hổng đến trang viên cướp đoạt một phen. 

 Lâm Hàn suy nghĩ một lát, nói với Ngô Xuyên: "Giao toàn bộ đàn em của anh cho Tiểu Tây để trông giữ trang viên đi. Anh cũng sẽ tham gia chuyện này, vừa hay rèn luyện luôn". 

 "Vâng, anh Hàn", Ngô Xuyên nghe thấy Lâm Hàn nói vậy, kích động đứng bật dậy đáp. 

 Ban đầu, Ngô Xuyên còn lo. Dù sao, trước đó Lâm Hàn đã phân nhiệm vụ khác cho anh ta, nên rất có thể sẽ không để anh ta tham gia chuyện này. Giờ anh ta còn chưa mở miệng, Lâm Hàn đã tự động cho mình cơ hội. Vì thế, anh ta mới kích động không thôi. 

 Lâm Hàn gật đầu, rời khỏi đại sảnh đi ăn gì đó rồi về phòng nghỉ ngơi. 

 Còn La Văn, La Võ, Uông Nghĩa, Ngô Xuyên cùng Lâm Phong thì ở lại cùng nhau bàn bạc kế hoạch chuẩn bị đối phó với các thế lực vùng xám ở Bắc Đông vào ngày mai. 

 Lần hành động này chủ yếu sử dụng cao thủ nhà họ Lâm và các cao thủ còn lại của Trương Thiên Sơn. 

 Trên thực tế, chỉ dùng các cao thủ nhà họ Lâm cũng đủ rồi. Dù gì, 400 cao thủ được huấn luyện một cách bài bản cũng đã là một lực lượng hết sức đáng sợ. 

 Nhưng đa số họ đều không phải người vùng Bắc Đông, không sinh ra và lớn lên ở đây nên sẽ dễ khiến những thế lực vùng xám kia gai mắt và phản cảm. Thế nên, cần trộn lẫn đàn em của Trương Thiên Sơn vào, có vậy mới coi như có lý do chính đáng. 

 Hơn nữa, Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi mới của Bắc Đông cũng là do Trương Thiên Sơn quyết định. Vậy thì cũng dễ khiến cho những thế lực vùng xám ở đây nghe theo hơn. 

 Đây là lần đầu tiên mấy người La Văn quản lý một lực lượng mạnh mẽ, được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh như thế, nên ai cũng hết sức kích động. Giờ vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ. 

 Sau đó, đám La Văn bèn cùng Lâm Phong bàn bạc kế hoạch nguyên một đêm. 

 Còn Lâm Hàn, giờ anh đã về phòng của mình. 

 Rồi gọi điện thoại cho Dương Lệ báo đến nơi cho cô biết. 

 Mấy ngày nay, bởi vì vội vàng đi cứu Trương Thiên Sơn nên Lâm Hàn vẫn chưa gọi cho Dương Lệ cuộc nào. 

 Lúc này, Dương Lệ đang nghỉ ngơi, vốn dĩ đang bận rộn dự án hợp tác với bên Bắc Đông, vì chuyện của Tạ Kiến An mấy hôm trước nên đã phải tạm gác lại. Giờ cô cũng hiếm có cơ hội được thả lỏng lại. 

 Nếu không phải Lâm Hàn vẫn bận rộn với công việc thì chưa biết chừng Dương Lệ đã đi nghỉ phép mấy ngày rồi. 

 Lúc này, thấy là Lâm Hàn gọi tới, Dương Lệ vội vàng bắt máy. 

 "Alo, ông xã à, anh không sao chứ? Bên kia thế nào rồi?", Dương Lệ hơi lo lắng hỏi. 

 Lâm Hàn nghe vậy, trong lòng chợt ấm áp, bảo: "Anh không sao, bên này cũng coi như thuận lợi, không có nguy hiểm gì hết. Nhưng vẫn còn vài chuyện cần giải quyết, sẽ mất khá lâu, có lẽ một thời gian nữa anh mới về được". 

 Dương Lệ nghe thấy anh bảo không sao, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. 

 Lần trước bị đe dọa bằng bom đã khiến cô sợ khiếp vía. 

 Tuy cô không biết Lâm Hàn đi Bắc Đông làm gì, nhưng cũng đoán được sơ sơ. Chắc hẳn là có liên quan đến thế lực ở vùng xám. Mà so với chuyến đi lần này, chuyện bị lấy bom đe dọa lại chẳng đáng là gì. 

 Cũng vì thế nên Dương Lệ mới lo lắng cho Lâm Hàn như vậy. 

 May mà giờ bên Lâm Hàn cũng đã suôn sẻ, không xảy ra chuyện gì hết. 

 Sau đó, Lâm Hàn và Dương Lệ bèn kể cho nhau nghe tình hình gần đây. 

 Biết vì dự án bị tạm gác lại nên cô đang được nghỉ ngơi, đối với chuyện này, Lâm Hàn cũng có thể đoán được. 

 "Vậy thừa dịp này em tranh thủ nghỉ ngơi đi, chuyện hợp tác giữa quỹ đầu tư Nhân Phàm và Bắc Đông, chắc vài ngày nữa mới làm tiếp. Đến lúc đó, sẽ có một đống việc đang chờ em đó", Lâm Hàn cười nói. 

 Báo thù thì anh đã báo thù xong, còn lại là hoàn thành nguyện vọng của cuối cùng của ông ta, dẫn dắt thế lực vùng xám ở Bắc Đông làm ăn hợp pháp, ngày càng phát triển. 

 Dương Lệ nghe anh nói vậy thì có hơi bất ngờ, sau đó lại buồn bực. Hiếm lắm cô mới được rảnh, vậy mà chỉ được mấy ngày lại phải đâm đầu vào công việc rồi. 

 Kế tiếp, Lâm Hàn và Dương Lệ lại nói chuyện thêm một lát mới cúp máy đi ngủ. 

 Tuy trong kế hoạch thu phục các thế lực vùng xám ở Bắc Đông, bên La Văn phụ trách nghĩ cách, còn những cao thủ nhà họ Lâm phụ trách việc ra sức. Nhưng Lâm Hàn cũng cần phải có mặt, suy cho cùng, anh mới là đại ca tương lai của thế lực nơi đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện