Trong một căn biệt thự trên phố Wall ở Mỹ.
Lúc này là đêm khuya, Lâm Thiên Tiếu đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì lại nhận được điện thoại của Lâm Hàn.
Thấy là Lâm Hàn gọi tới, Lâm Thiên Tiếu có hơi bất ngờ.
Mặc dù hai người là bố con, quan hệ cũng coi như không quá tệ, nhưng đã rất lâu rồi cả hai chưa liên lạc với nhau.
Lâm Thiên Tiếu cũng biết rõ tính cách của Lâm Hàn, thường thì chỉ có chuyện quan trọng anh mới chủ động gọi cho ông ấy. Vì vậy, Lâm Thiên Tiếu bèn vội bắt máy.
Sau một hồi im lặng, Lâm Thiên Tiếu chủ động hỏi: "Có chuyện gì gấp ư?"
Lúc này, Lâm Hàn cũng cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ lạ, hơn nữa, từ khi anh rời khỏi nhà họ Lâm ra ngoài rèn luyện, đã rất lâu rồi anh chưa gọi cho Lâm Thiên Tiếu.
Nhưng giờ chuyện bên Trương Thiên Sơn đang rất gấp nên Lâm Hàn cũng không nghĩ nhiều.
"Con muốn bố giúp con phong tỏa thành phố để bắt một vài người", Lâm Hàn trầm giọng nói.
Lâm Thiên Tiếu nghe vậy sửng sốt, nhà họ Lâm quả thật có thực lực phong tỏa một thành phố ở Hoa Hạ.
Song họ cũng phải trả một cái giá khá đắt, cần sử dụng một số ơn huệ, thậm chí có khả năng sẽ mất đi vài đường dây. Vì vậy, nếu không phải chuyện gì cực kỳ quan trọng thì nhà họ Lâm sẽ không dùng cách phong tỏa một thành phố, bởi vì sẽ tổn thất khá lớn.
Mặt khác, một gia tộc sử dụng mối quan hệ của mình để phong tỏa thành phố thì cũng không hay cho lắm. Cho dù Lâm Thiên Tiếu có thực lực và cái quyền đó, nhưng không phải chuyện gì hết sức nghiêm trọng thì ông ấy sẽ không dùng cách ấy.
Khi một gia tộc làm ảnh hưởng đến quá nhiều người vô tội, vậy thì có hơi quá đáng, dễ khiến cho nhân viên chính phủ chú ý, thậm chí nhằm vào.
Nhưng Lâm Thiên Tiếu cũng biết Lâm Hàn không phải là một chàng trai xốc nổi, trước khi anh gọi cuộc điện thoại này, hiển nhiên đã suy nghĩ kỹ càng rồi.
Đặc biệt là sự trưởng thành của Lâm Hàn trong thời gian này, nó khiến Lâm Thiên Tiếu hơi bất ngờ, rõ ràng là anh không phải loại người nói khoác hay làm việc lung tung mà không suy nghĩ cặn kẽ.
"Có thật là chuyện quan trọng? Con có biết phong tỏa một thành phố sẽ gây thiệt hại như thế nào cho nhà họ Lâm không?", Lâm Thiên Tiếu hỏi thẳng.
"Rất quan trọng, con biết", Lâm Hàn cũng dứt khoát đáp.
Lâm Thiên Tiếu khẽ cau mày, không phải là ông ấy không tin Lâm Hàn. Anh nói thế, thực tế Lâm Thiên Tiếu cũng đã tính ra tay giúp rồi.
Nhưng giọng điệu nói chuyện của Lâm Hàn khiến Lâm Thiên Tiếu cảm thấy có gì đó là lạ, nên ông ấy hơi lo lắng cho anh.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con không sao chứ?", Lâm Thiên Tiếu lo lắng hỏi.
"Con không sao, để nói sau đi, giờ mau phong tỏa thành phố giúp con đi", Lâm Hàn đáp.
Lâm Thiên Tiếu nghe thế cũng không hỏi thêm gì nữa, dứt khoát gật đầu đồng ý: "Con yên tâm đi, trong vòng một tiếng nữa, thành phố Phụng Thiên sẽ bị phong tỏa".
Sau đó, hai bố con liền cúp máy.
Lâm Phong đứng cạnh nghe Lâm Hàn nói mà kinh ngạc không thôi.
Nhà họ Lâm quả thật có quyền và mối quân hệ để phong tỏa thành phố, song cũng phải trả giá rất lớn, đặc biệt là ở một đất nước như Hoa Hạ.
Lâm Phong nhớ lần trước nhà họ Lâm dùng cách ấy hình như là từ rất lâu trước đó rồi, nhưng không phải ở Hoa Hạ nên không khó khăn như vậy.
Lần này, không ngờ Lâm Hàn lại thẳng tay dùng cách phong tỏa thành phố, quả thật khiến Lâm Phong có chút kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, Lâm Phong cũng không dám nói gì, vội vàng đi sắp xếp chuyện đuổi bắt Tạ Kiến An.
Lâm Hàn nhìn đại sảnh trống rỗng, cộng với vết máu vương vãi đầy đất kia thì tâm trạng càng thêm khó chịu.
Mặc dù mới quen Trương Thiên Sơn đây thôi, nhưng hiển nhiên Lâm Hàn đã sớm coi ông ta như một người anh của mình. Nhất là, Trương Thiên Sơn còn có ơn với Lâm Hàn. Không có ông ta giúp thì có lẽ giờ anh đã không thể trở thành người thừa kế chân chính - thực tế đã coi như ông chủ của nhà họ Lâm. Có khi hiện tại anh đã bị Lâm Thiên Tiếu đuổi ra khỏi gia tộc rồi.
Lâm Hàn biết một khi thua cuộc, Lâm Thiên Tiếu chắc chắn sẽ làm thế, mà còn tỏ vẻ là vì rèn luyện anh.
Còn việc phong tỏa thành phố, thật ra anh cũng đã suy nghĩ kỹ rồi.
Dù sao Lâm Hàn và người nhà họ Lâm đều không rành về trang viên này.
Dù là đám La Văn cũng chưa chắc rành bằng Tạ Kiến An, theo lời anh ta thì Tạ Kiến An là người đi theo Trương Thiên Sơn đầu tiên, nên đương nhiên vô cùng quen thuộc trang viên này.
Tuy hiệu suất làm việc của các cao thủ nhà họ Lâm rất cao, nhưng trang viên này quá rộng, bọn họ có thực lực đối phó với đám người Tạ Kiến An đấy, nhưng lại chưa chắc có thể tìm được ông ta.
Cũng vì thế nên Lâm Hàn mới định phong tỏa thành phố, khiến Tạ Kiến An không thể rời khỏi đây.
Sau đó, Lâm Hàn sẽ sử dụng danh tiếng nhà họ Lâm nhờ vả một vài nhân viên chính phủ ở địa phương tìm tung tích của Tạ Kiến An, báo thù cho Trương Thiên Sơn.
Giờ Lâm Hàn đã không thể xoay chuyển cái chết của Trương Thiên Sơn, nhưng anh hoàn toàn có thể báo thù cho ông ta.
Chẳng mấy chốc, các ban ngành đã nhận được thông báo lập tức phong tỏa thành phố Phụng Thiên một cách nhanh chóng nhất có thể.
Bên trong trang viên, Lâm Hàn và các cao thủ nhà họ Lâm cùng chia nhau ra đi tìm.
Mấy thế lực khác trong liên minh của Tạ Kiến An đều bắt được hết một cách thuận lợi, nhưng Tạ Kiến An và vài tên thân tín lại không thấy bóng dáng đâu.
Kế đó, những thế lực trong liên minh đều bị đưa đến tầng trệt canh giữ.
Để một bộ phận lại trông coi, những người khác thì tiếp tục đi tìm Tạ Kiến An.
Mà lúc này, mặt trời đã dần khuất bóng, bầu trời nhanh chóng trở tối, đám người Lâm Phong vẫn không màng màn đêm tiếp tục lùng sục.
Tại đại sảnh ở tầng trệt, La Văn cũng vừa trở lại, ban nãy anh ta đã dàn xếp xong di hài của Trương Thiên Sơn.
Trong quá trình ấy, La Văn cũng tận mắt nhìn thấy những cực hình mà Trương Thiên Sơn đã phải gánh chịu, cả người anh ta lập tức run rẩy không ngừng.
Nếu thế thì Lâm Hàn sẽ vô cùng áy náy, chẳng những không cứu được Trương Thiên Sơn mà ngay cả báo thù cho ông ta cũng không làm được.
La Văn thấy Lâm Hàn lắc đầu, lòng cũng nặng nề không thôi.
Trước đó, anh ta vội vàng đi dàn xếp di hài của Trương Thiên Sơn nên không rảnh để ý đến tên Tạ Kiến An kia. Giờ, La Văn mới nhớ tới ông ta rất quen thuộc nơi đây, dù cấp dưới của Lâm Hàn có lợi hại đến mấy, nhưng cũng chỉ có hơn 300 người, muốn tìm được Tạ Kiến An trong một trang viên rộng lớn như thế này thì quả thật vô cùng khó.
Mà nếu Tạ Kiến An chạy ra khỏi đây thì muốn bắt được ông ta lại càng khó khăn hơn.
Lúc này là đêm khuya, Lâm Thiên Tiếu đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì lại nhận được điện thoại của Lâm Hàn.
Thấy là Lâm Hàn gọi tới, Lâm Thiên Tiếu có hơi bất ngờ.
Mặc dù hai người là bố con, quan hệ cũng coi như không quá tệ, nhưng đã rất lâu rồi cả hai chưa liên lạc với nhau.
Lâm Thiên Tiếu cũng biết rõ tính cách của Lâm Hàn, thường thì chỉ có chuyện quan trọng anh mới chủ động gọi cho ông ấy. Vì vậy, Lâm Thiên Tiếu bèn vội bắt máy.
Sau một hồi im lặng, Lâm Thiên Tiếu chủ động hỏi: "Có chuyện gì gấp ư?"
Lúc này, Lâm Hàn cũng cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ lạ, hơn nữa, từ khi anh rời khỏi nhà họ Lâm ra ngoài rèn luyện, đã rất lâu rồi anh chưa gọi cho Lâm Thiên Tiếu.
Nhưng giờ chuyện bên Trương Thiên Sơn đang rất gấp nên Lâm Hàn cũng không nghĩ nhiều.
"Con muốn bố giúp con phong tỏa thành phố để bắt một vài người", Lâm Hàn trầm giọng nói.
Lâm Thiên Tiếu nghe vậy sửng sốt, nhà họ Lâm quả thật có thực lực phong tỏa một thành phố ở Hoa Hạ.
Song họ cũng phải trả một cái giá khá đắt, cần sử dụng một số ơn huệ, thậm chí có khả năng sẽ mất đi vài đường dây. Vì vậy, nếu không phải chuyện gì cực kỳ quan trọng thì nhà họ Lâm sẽ không dùng cách phong tỏa một thành phố, bởi vì sẽ tổn thất khá lớn.
Mặt khác, một gia tộc sử dụng mối quan hệ của mình để phong tỏa thành phố thì cũng không hay cho lắm. Cho dù Lâm Thiên Tiếu có thực lực và cái quyền đó, nhưng không phải chuyện gì hết sức nghiêm trọng thì ông ấy sẽ không dùng cách ấy.
Khi một gia tộc làm ảnh hưởng đến quá nhiều người vô tội, vậy thì có hơi quá đáng, dễ khiến cho nhân viên chính phủ chú ý, thậm chí nhằm vào.
Nhưng Lâm Thiên Tiếu cũng biết Lâm Hàn không phải là một chàng trai xốc nổi, trước khi anh gọi cuộc điện thoại này, hiển nhiên đã suy nghĩ kỹ càng rồi.
Đặc biệt là sự trưởng thành của Lâm Hàn trong thời gian này, nó khiến Lâm Thiên Tiếu hơi bất ngờ, rõ ràng là anh không phải loại người nói khoác hay làm việc lung tung mà không suy nghĩ cặn kẽ.
"Có thật là chuyện quan trọng? Con có biết phong tỏa một thành phố sẽ gây thiệt hại như thế nào cho nhà họ Lâm không?", Lâm Thiên Tiếu hỏi thẳng.
"Rất quan trọng, con biết", Lâm Hàn cũng dứt khoát đáp.
Lâm Thiên Tiếu khẽ cau mày, không phải là ông ấy không tin Lâm Hàn. Anh nói thế, thực tế Lâm Thiên Tiếu cũng đã tính ra tay giúp rồi.
Nhưng giọng điệu nói chuyện của Lâm Hàn khiến Lâm Thiên Tiếu cảm thấy có gì đó là lạ, nên ông ấy hơi lo lắng cho anh.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con không sao chứ?", Lâm Thiên Tiếu lo lắng hỏi.
"Con không sao, để nói sau đi, giờ mau phong tỏa thành phố giúp con đi", Lâm Hàn đáp.
Lâm Thiên Tiếu nghe thế cũng không hỏi thêm gì nữa, dứt khoát gật đầu đồng ý: "Con yên tâm đi, trong vòng một tiếng nữa, thành phố Phụng Thiên sẽ bị phong tỏa".
Sau đó, hai bố con liền cúp máy.
Lâm Phong đứng cạnh nghe Lâm Hàn nói mà kinh ngạc không thôi.
Nhà họ Lâm quả thật có quyền và mối quân hệ để phong tỏa thành phố, song cũng phải trả giá rất lớn, đặc biệt là ở một đất nước như Hoa Hạ.
Lâm Phong nhớ lần trước nhà họ Lâm dùng cách ấy hình như là từ rất lâu trước đó rồi, nhưng không phải ở Hoa Hạ nên không khó khăn như vậy.
Lần này, không ngờ Lâm Hàn lại thẳng tay dùng cách phong tỏa thành phố, quả thật khiến Lâm Phong có chút kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, Lâm Phong cũng không dám nói gì, vội vàng đi sắp xếp chuyện đuổi bắt Tạ Kiến An.
Lâm Hàn nhìn đại sảnh trống rỗng, cộng với vết máu vương vãi đầy đất kia thì tâm trạng càng thêm khó chịu.
Mặc dù mới quen Trương Thiên Sơn đây thôi, nhưng hiển nhiên Lâm Hàn đã sớm coi ông ta như một người anh của mình. Nhất là, Trương Thiên Sơn còn có ơn với Lâm Hàn. Không có ông ta giúp thì có lẽ giờ anh đã không thể trở thành người thừa kế chân chính - thực tế đã coi như ông chủ của nhà họ Lâm. Có khi hiện tại anh đã bị Lâm Thiên Tiếu đuổi ra khỏi gia tộc rồi.
Lâm Hàn biết một khi thua cuộc, Lâm Thiên Tiếu chắc chắn sẽ làm thế, mà còn tỏ vẻ là vì rèn luyện anh.
Còn việc phong tỏa thành phố, thật ra anh cũng đã suy nghĩ kỹ rồi.
Dù sao Lâm Hàn và người nhà họ Lâm đều không rành về trang viên này.
Dù là đám La Văn cũng chưa chắc rành bằng Tạ Kiến An, theo lời anh ta thì Tạ Kiến An là người đi theo Trương Thiên Sơn đầu tiên, nên đương nhiên vô cùng quen thuộc trang viên này.
Tuy hiệu suất làm việc của các cao thủ nhà họ Lâm rất cao, nhưng trang viên này quá rộng, bọn họ có thực lực đối phó với đám người Tạ Kiến An đấy, nhưng lại chưa chắc có thể tìm được ông ta.
Cũng vì thế nên Lâm Hàn mới định phong tỏa thành phố, khiến Tạ Kiến An không thể rời khỏi đây.
Sau đó, Lâm Hàn sẽ sử dụng danh tiếng nhà họ Lâm nhờ vả một vài nhân viên chính phủ ở địa phương tìm tung tích của Tạ Kiến An, báo thù cho Trương Thiên Sơn.
Giờ Lâm Hàn đã không thể xoay chuyển cái chết của Trương Thiên Sơn, nhưng anh hoàn toàn có thể báo thù cho ông ta.
Chẳng mấy chốc, các ban ngành đã nhận được thông báo lập tức phong tỏa thành phố Phụng Thiên một cách nhanh chóng nhất có thể.
Bên trong trang viên, Lâm Hàn và các cao thủ nhà họ Lâm cùng chia nhau ra đi tìm.
Mấy thế lực khác trong liên minh của Tạ Kiến An đều bắt được hết một cách thuận lợi, nhưng Tạ Kiến An và vài tên thân tín lại không thấy bóng dáng đâu.
Kế đó, những thế lực trong liên minh đều bị đưa đến tầng trệt canh giữ.
Để một bộ phận lại trông coi, những người khác thì tiếp tục đi tìm Tạ Kiến An.
Mà lúc này, mặt trời đã dần khuất bóng, bầu trời nhanh chóng trở tối, đám người Lâm Phong vẫn không màng màn đêm tiếp tục lùng sục.
Tại đại sảnh ở tầng trệt, La Văn cũng vừa trở lại, ban nãy anh ta đã dàn xếp xong di hài của Trương Thiên Sơn.
Trong quá trình ấy, La Văn cũng tận mắt nhìn thấy những cực hình mà Trương Thiên Sơn đã phải gánh chịu, cả người anh ta lập tức run rẩy không ngừng.
Nếu thế thì Lâm Hàn sẽ vô cùng áy náy, chẳng những không cứu được Trương Thiên Sơn mà ngay cả báo thù cho ông ta cũng không làm được.
La Văn thấy Lâm Hàn lắc đầu, lòng cũng nặng nề không thôi.
Trước đó, anh ta vội vàng đi dàn xếp di hài của Trương Thiên Sơn nên không rảnh để ý đến tên Tạ Kiến An kia. Giờ, La Văn mới nhớ tới ông ta rất quen thuộc nơi đây, dù cấp dưới của Lâm Hàn có lợi hại đến mấy, nhưng cũng chỉ có hơn 300 người, muốn tìm được Tạ Kiến An trong một trang viên rộng lớn như thế này thì quả thật vô cùng khó.
Mà nếu Tạ Kiến An chạy ra khỏi đây thì muốn bắt được ông ta lại càng khó khăn hơn.
Danh sách chương