“Vâng, anh Sơn!”
Vương Hổ cúi đầu nói nhưng trong lòng lại hận Mặt Sẹo muốn chết.
Đối với hắn điều này chính là tai bay vạ gió, giờ thì hay rồi, bởi vì đám đàn em đắc tội với người ta nên bị lấy đi một nửa tài sản.
Hắn quan sát thật kỹ Lâm Hàn. Cậu thanh niên trước mặt rõ là gầy yếu nhưng trên người lại có một loại khí chất không thể giải thích.
“Người này tuổi không lớn lắm, sao có thể thành ân nhân cứu mạng của anh Cực được?”, Vương Hổ thầm hỏi.
“Cậu chủ Lâm, trong chuyện này, cậu có hài lòng với cách xử lý như thế không?”, Sơn hỏi.
Lâm Hàn gật đầu.
“Vậy thì được rồi”, Sơn thở phào, chỉ cái valy ở cạnh tường: “Cậu chủ Lâm, hai mươi triệu ở trong cái valy này, một triệu đó của Mặt Sẹo, tôi sẽ bảo hắn chuyển vào tài khoản của cậu”.
“Không cần, chuyển cho Ngô Xuyên”, Lâm Hàn cất giọng.
Một triệu, đối với Lâm Hàn mà nói chỉ là một con số nhỏ.
Một triệu này cho Ngô Xuyên, không phải Lâm Hàn trọng nghĩa khinh tài mà cảm thấy tính cách của Ngô Xuyên khá tốt, sau này, không chừng sẽ có việc dùng tới.
Có được một triệu này, ít nhất thì Ngô Xuyên và ông Ngô không phải sống ở khu ổ chuột bẩn thỉu và nhếch nhác đó nữa.
Khoản tiền này đã đủ để mua một căn hộ nhỏ ở ngoại ô thành phố Đông Hải.
“Được!”, Sơn cúi đầu, ra lệnh cho Mặt Sẹo chuyển tiền.
Không lâu sau, điện thoại của Ngô Xuyên nhận được tin nhắn báo cộng một triệu vào tài khoản.
Ngô Xuyên mở to mắt, khó mà tin được, hai ngày trước anh ta còn phải vật lộn vì năm ngàn tệ tiền thuốc, bây giờ bỗng nhiên có hơn một triệu tệ?
Điều này khiến Ngô Xuyên có cảm giác như đang nằm mơ.
Nói thêm một lát, Vương Hổ sai người kéo Mặt Sẹo đi, Sơn cũng cung kính rời đi.
“Tiểu Hàn à, lần này thật sự cảm ơn cậu!”
Ông Ngô nắm lấy bàn tay của Lâm Hàn, đôi mắt ngấn lệ:
“Nếu không có cậu, tôi thật sự không biết làm sao để vượt qua khó khăn lần này. Có lẽ tiểu Xuyên thật sự bị bắt đi, sau đó…”
Giọng ông Ngô càng nghẹn ngào.
“Tên Mặt Sẹo này làm chuyện xấu xa như vậy cũng coi như hắn phải gánh chịu quả báo”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.
“Lâm Hàn, cảm ơn anh”, Ngô Xuyên nhìn Lâm Hàn, thành thật lên tiếng.
“Cố gắng lên, anh chăm sóc ông nội ở viện cho tốt, tôi có việc phải đi trước”.
Lâm Hàn kéo hai valy đi ra ngoài.
Anh chuẩn bị gửi hai mươi triệu này vào ngân hàng. Ngoài một thẻ đen có giá trị toàn cầu, anh còn có một thẻ tiết kiệm mà Lâm Thiên Tiếu làm cho anh.
Sau khi Lâm Hàn được dỡ bỏ các lệnh hạn chế thì thẻ này cũng đã dùng được, vừa hay có tiền gửi vào.
Thành phố Đông Hải, ngân hàng Thiên Thuỵ.
Lâm Hàn kéo hai valy đi vào thu hút ánh mắt của không ít người trong ngân hàng.
Người đến ngân hàng xử lý công việc rất nhiều. Sau khi lấy số xếp hàng, Lâm Hàn đợi nửa tiếng đồng hồ mới đến lượt anh.
“Chào cô, tôi gửi tiết kiệm”.
Lâm Hàn đưa thẻ ra.
“Tiết kiệm?”
Nhân viên giao dịch sửng sốt, liếc nhìn Lâm Hàn. Thấy đối phương ăn mặc bình thường, hai bên còn để hai valy, nhìn chẳng ra sao thì trong ánh mắt để lộ ra vẻ coi thường.
“Thưa anh, nếu anh muốn gửi tiết kiệm thì đề nghị anh đi thẳng ra cây ATM để làm thủ tục tiết kiệm”, nhân viên giao dịch lạnh nhạt nói.
Lâm Hàn hơi cau mày. Lần đầu tiên anh đến ngân hàng gửi tiết kiệm mà bị đối xử như vậy.
“Gửi tiết kiệm ở cây ATM quá chậm”, Lâm Hàn nói.
“Quá chậm sao?”
Nhân viên giao dịch lại sửng sốt: “Thưa anh, mỗi lần gửi tiết kiệm ở ATM được mười ngàn tệ. Anh chỉ cần một hai phút là làm xong thủ tục. Nếu như anh có mười ngàn tệ thì cũng chỉ cần khoảng 10 phút”.
Cô ta cũng không cho rằng Lâm Hàn có thể gửi tiết kiệm được mười ngàn tệ một lần.
“Được rồi, người tiếp theo!”, nói xong, nhân viên giao dịch ấn nút gọi số.
Lâm Hàn cau mày: “Các cô làm ăn như vậy sao? Gọi quản lý ra đây”.
Quản lý nghe thấy ồn ào phía bên này thì lập tức sải bước đến tươi cười nói:
“Thưa anh, anh cần hỗ trợ gì vậy ạ? Nhân viên giao dịch này vừa tới thực tập ngày hôm qua, nếu anh không hài lòng thì có thể khiếu nại cô ta”.
“Tôi muốn gửi tiết kiệm”, Lâm Hàn nói: “Nhưng cô ta bảo tôi đến làm thủ tục ở cây ATM”.
“Hả…”
Giám đốc nghe thấy thế cũng sững người rồi lại nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lâm Hàn, lúc này mới nói:
“Tôi cũng kiến nghị anh nên đến cây ATM làm thủ tục tiết kiệm, vì hôm nay khách hàng đến ngân hàng rất đông. Hơn nữa, tiết kiệm mấy chục ngàn thì đến cây ATM chỉ mấy phút là xong”.
“Ai bảo tôi muốn tiết kiệm mấy chục ngàn?”
“Vậy anh muốn gửi tiết kiệm bao nhiêu?”, giám đốc hỏi lại.
Lâm Hàn mở hai valy ra. Trong mỗi valy đều chứa đầy tiền giấy đỏ như muốn phát nổ.
“Nhiều… nhiều tiền như vậy sao!”
Giám đốc và giao dịch viên nhìn đến ngu người. Tổng cộng chỗ này phải hàng triệu tệ đấy!
Những khách hàng đến ngân hàng làm thủ tục cũng nhìn qua, mặt biến sắc mà xôn xao bàn tán.
“Trời ạ, nhiều tiền thế!”
“Cả đời tôi chưa từng thấy nhiều tiền thế bao giờ!”
“Cái valy như sắp phát nổ vậy!”
“Gặp được người siêu giàu luôn!”
“Yên lặng, yên lặng. Đừng ồn ào, mọi người cứ yên tâm làm việc riêng của mình!”, bảo vệ thấy tình hình không ổn, lớn tiếng nói, nắm chặt dùi cui trong tay.
Nếu lúc này có người nổi lòng tham thì sẽ rất nguy hiểm.
“Tôi có thể gửi tiết kiệm không?” Lâm Hàn nhìn giám đốc nói.
Giám đốc nghẹn họng nhìn trân trối, lắp bắp nói:
“Có… có thể, nhưng theo “Luật chống rửa tiền của Hoa Hạ” và “Quy định chống rửa tiền của các tổ chức tài chính”, nếu anh muốn gửi tiền kiệm khoản tiền lớn như thế thì cần chứng minh nguồn gốc hợp pháp của tài sản”.
Cô ta nói xong thì đã có ba bốn bảo vệ của ngân hàng đi tới, đứng xung quanh Lâm Hàn, cảnh giác nhìn anh.
Nếu Lâm Hàn không thể chứng minh thì lập tức báo cảnh sát.
Lâm Hàn bất lực lắc đầu, không ngờ đi gửi tiền tiết kiệm cũng phức tạp như thế. Sớm biết trước thì đến luôn phòng VIP cho xong.
“Có chuyện gì vậy?”
Một người đàn ông bị thu hút bởi sự ồn ào bên này, chậm rãi đi tới.
“Giám đốc, khách hàng này muốn gửi tiết kiệm số tiền lớn”, quản lý chỉ hai valy tiền trên mặt đất.
“Nhiều vậy sao!”
Giám đốc sững sờ, lập tức nói: “Thưa anh, theo quy định của pháp luật, anh phải cung cấp nguồn gốc hợp pháp của số tiền này. Anh còn phải phối hợp với cơ quan quản lý điều tra để đề phòng anh tiến hành hoạt động mua bán trái phép và rửa tiền ạ”.
Lâm Hàn không nói câu nào, cầm thẻ của anh lắc lắc trước mặt giám đốc.
“Đây là…”
Giám đốc nhìn thấy tấm thẻ này thì chợt kinh hoàng:
“Thưa anh, có thể để tôi xem thẻ của anh không?”
“Có thể”, Lâm Hàn đưa tấm thẻ ra.
Sau khi cầm lấy tấm thẻ xác nhận không nhầm lẫn được, giám đốc bỗng trở nên cung kính:
“Thưa anh, mời đi cùng tôi đến phòng VIP. Khoản tiền này tôi lập tức sắp xếp nhân viên chuyên nghiệp tiến hành kiểm đếm. Chỉ cần trong thời gian một tách trà là có thể làm xong khoản tiền gửi tiết kiệm này”.
“Được”, Lâm Hàn cũng không bất ngờ, đi vào phòng tiếp khách.
Uống xong hai cốc cafe, Lâm Hàn ký tên lên uỷ nhiệm thu, hoàn thành việc gửi tiền tiết kiệm.
“Tạm biệt quý khách!”
Tất cả giao dịch viên đều khom lưng cúi chào Lâm Hàn, nhìn anh rời đi.
Đợi Lâm Hàn đi xa rồi, quản lý mới không nhịn được hỏi: “Giám đốc, nguồn tiền của khách hàng này không có vấn đề gì chứ”.
Giám đốc không trả lời cô ta, mà hỏi lại: “Vừa rồi là ai làm thủ tục cho khách hàng đó?”
“Là Tiểu Linh mới đến”.
“Bảo cô ta từ mai không cần đến làm nữa. Khách hàng có thẻ VIP mà không nhận ra thì còn làm giao dịch viên làm gì!”, giám đốc lạnh lùng nói.
“Cái thẻ đó, chỉ những người gửi tiền tiết kiệm hàng chục tỷ trong ngân hàng chúng ta mới có”.
Vương Hổ cúi đầu nói nhưng trong lòng lại hận Mặt Sẹo muốn chết.
Đối với hắn điều này chính là tai bay vạ gió, giờ thì hay rồi, bởi vì đám đàn em đắc tội với người ta nên bị lấy đi một nửa tài sản.
Hắn quan sát thật kỹ Lâm Hàn. Cậu thanh niên trước mặt rõ là gầy yếu nhưng trên người lại có một loại khí chất không thể giải thích.
“Người này tuổi không lớn lắm, sao có thể thành ân nhân cứu mạng của anh Cực được?”, Vương Hổ thầm hỏi.
“Cậu chủ Lâm, trong chuyện này, cậu có hài lòng với cách xử lý như thế không?”, Sơn hỏi.
Lâm Hàn gật đầu.
“Vậy thì được rồi”, Sơn thở phào, chỉ cái valy ở cạnh tường: “Cậu chủ Lâm, hai mươi triệu ở trong cái valy này, một triệu đó của Mặt Sẹo, tôi sẽ bảo hắn chuyển vào tài khoản của cậu”.
“Không cần, chuyển cho Ngô Xuyên”, Lâm Hàn cất giọng.
Một triệu, đối với Lâm Hàn mà nói chỉ là một con số nhỏ.
Một triệu này cho Ngô Xuyên, không phải Lâm Hàn trọng nghĩa khinh tài mà cảm thấy tính cách của Ngô Xuyên khá tốt, sau này, không chừng sẽ có việc dùng tới.
Có được một triệu này, ít nhất thì Ngô Xuyên và ông Ngô không phải sống ở khu ổ chuột bẩn thỉu và nhếch nhác đó nữa.
Khoản tiền này đã đủ để mua một căn hộ nhỏ ở ngoại ô thành phố Đông Hải.
“Được!”, Sơn cúi đầu, ra lệnh cho Mặt Sẹo chuyển tiền.
Không lâu sau, điện thoại của Ngô Xuyên nhận được tin nhắn báo cộng một triệu vào tài khoản.
Ngô Xuyên mở to mắt, khó mà tin được, hai ngày trước anh ta còn phải vật lộn vì năm ngàn tệ tiền thuốc, bây giờ bỗng nhiên có hơn một triệu tệ?
Điều này khiến Ngô Xuyên có cảm giác như đang nằm mơ.
Nói thêm một lát, Vương Hổ sai người kéo Mặt Sẹo đi, Sơn cũng cung kính rời đi.
“Tiểu Hàn à, lần này thật sự cảm ơn cậu!”
Ông Ngô nắm lấy bàn tay của Lâm Hàn, đôi mắt ngấn lệ:
“Nếu không có cậu, tôi thật sự không biết làm sao để vượt qua khó khăn lần này. Có lẽ tiểu Xuyên thật sự bị bắt đi, sau đó…”
Giọng ông Ngô càng nghẹn ngào.
“Tên Mặt Sẹo này làm chuyện xấu xa như vậy cũng coi như hắn phải gánh chịu quả báo”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.
“Lâm Hàn, cảm ơn anh”, Ngô Xuyên nhìn Lâm Hàn, thành thật lên tiếng.
“Cố gắng lên, anh chăm sóc ông nội ở viện cho tốt, tôi có việc phải đi trước”.
Lâm Hàn kéo hai valy đi ra ngoài.
Anh chuẩn bị gửi hai mươi triệu này vào ngân hàng. Ngoài một thẻ đen có giá trị toàn cầu, anh còn có một thẻ tiết kiệm mà Lâm Thiên Tiếu làm cho anh.
Sau khi Lâm Hàn được dỡ bỏ các lệnh hạn chế thì thẻ này cũng đã dùng được, vừa hay có tiền gửi vào.
Thành phố Đông Hải, ngân hàng Thiên Thuỵ.
Lâm Hàn kéo hai valy đi vào thu hút ánh mắt của không ít người trong ngân hàng.
Người đến ngân hàng xử lý công việc rất nhiều. Sau khi lấy số xếp hàng, Lâm Hàn đợi nửa tiếng đồng hồ mới đến lượt anh.
“Chào cô, tôi gửi tiết kiệm”.
Lâm Hàn đưa thẻ ra.
“Tiết kiệm?”
Nhân viên giao dịch sửng sốt, liếc nhìn Lâm Hàn. Thấy đối phương ăn mặc bình thường, hai bên còn để hai valy, nhìn chẳng ra sao thì trong ánh mắt để lộ ra vẻ coi thường.
“Thưa anh, nếu anh muốn gửi tiết kiệm thì đề nghị anh đi thẳng ra cây ATM để làm thủ tục tiết kiệm”, nhân viên giao dịch lạnh nhạt nói.
Lâm Hàn hơi cau mày. Lần đầu tiên anh đến ngân hàng gửi tiết kiệm mà bị đối xử như vậy.
“Gửi tiết kiệm ở cây ATM quá chậm”, Lâm Hàn nói.
“Quá chậm sao?”
Nhân viên giao dịch lại sửng sốt: “Thưa anh, mỗi lần gửi tiết kiệm ở ATM được mười ngàn tệ. Anh chỉ cần một hai phút là làm xong thủ tục. Nếu như anh có mười ngàn tệ thì cũng chỉ cần khoảng 10 phút”.
Cô ta cũng không cho rằng Lâm Hàn có thể gửi tiết kiệm được mười ngàn tệ một lần.
“Được rồi, người tiếp theo!”, nói xong, nhân viên giao dịch ấn nút gọi số.
Lâm Hàn cau mày: “Các cô làm ăn như vậy sao? Gọi quản lý ra đây”.
Quản lý nghe thấy ồn ào phía bên này thì lập tức sải bước đến tươi cười nói:
“Thưa anh, anh cần hỗ trợ gì vậy ạ? Nhân viên giao dịch này vừa tới thực tập ngày hôm qua, nếu anh không hài lòng thì có thể khiếu nại cô ta”.
“Tôi muốn gửi tiết kiệm”, Lâm Hàn nói: “Nhưng cô ta bảo tôi đến làm thủ tục ở cây ATM”.
“Hả…”
Giám đốc nghe thấy thế cũng sững người rồi lại nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lâm Hàn, lúc này mới nói:
“Tôi cũng kiến nghị anh nên đến cây ATM làm thủ tục tiết kiệm, vì hôm nay khách hàng đến ngân hàng rất đông. Hơn nữa, tiết kiệm mấy chục ngàn thì đến cây ATM chỉ mấy phút là xong”.
“Ai bảo tôi muốn tiết kiệm mấy chục ngàn?”
“Vậy anh muốn gửi tiết kiệm bao nhiêu?”, giám đốc hỏi lại.
Lâm Hàn mở hai valy ra. Trong mỗi valy đều chứa đầy tiền giấy đỏ như muốn phát nổ.
“Nhiều… nhiều tiền như vậy sao!”
Giám đốc và giao dịch viên nhìn đến ngu người. Tổng cộng chỗ này phải hàng triệu tệ đấy!
Những khách hàng đến ngân hàng làm thủ tục cũng nhìn qua, mặt biến sắc mà xôn xao bàn tán.
“Trời ạ, nhiều tiền thế!”
“Cả đời tôi chưa từng thấy nhiều tiền thế bao giờ!”
“Cái valy như sắp phát nổ vậy!”
“Gặp được người siêu giàu luôn!”
“Yên lặng, yên lặng. Đừng ồn ào, mọi người cứ yên tâm làm việc riêng của mình!”, bảo vệ thấy tình hình không ổn, lớn tiếng nói, nắm chặt dùi cui trong tay.
Nếu lúc này có người nổi lòng tham thì sẽ rất nguy hiểm.
“Tôi có thể gửi tiết kiệm không?” Lâm Hàn nhìn giám đốc nói.
Giám đốc nghẹn họng nhìn trân trối, lắp bắp nói:
“Có… có thể, nhưng theo “Luật chống rửa tiền của Hoa Hạ” và “Quy định chống rửa tiền của các tổ chức tài chính”, nếu anh muốn gửi tiền kiệm khoản tiền lớn như thế thì cần chứng minh nguồn gốc hợp pháp của tài sản”.
Cô ta nói xong thì đã có ba bốn bảo vệ của ngân hàng đi tới, đứng xung quanh Lâm Hàn, cảnh giác nhìn anh.
Nếu Lâm Hàn không thể chứng minh thì lập tức báo cảnh sát.
Lâm Hàn bất lực lắc đầu, không ngờ đi gửi tiền tiết kiệm cũng phức tạp như thế. Sớm biết trước thì đến luôn phòng VIP cho xong.
“Có chuyện gì vậy?”
Một người đàn ông bị thu hút bởi sự ồn ào bên này, chậm rãi đi tới.
“Giám đốc, khách hàng này muốn gửi tiết kiệm số tiền lớn”, quản lý chỉ hai valy tiền trên mặt đất.
“Nhiều vậy sao!”
Giám đốc sững sờ, lập tức nói: “Thưa anh, theo quy định của pháp luật, anh phải cung cấp nguồn gốc hợp pháp của số tiền này. Anh còn phải phối hợp với cơ quan quản lý điều tra để đề phòng anh tiến hành hoạt động mua bán trái phép và rửa tiền ạ”.
Lâm Hàn không nói câu nào, cầm thẻ của anh lắc lắc trước mặt giám đốc.
“Đây là…”
Giám đốc nhìn thấy tấm thẻ này thì chợt kinh hoàng:
“Thưa anh, có thể để tôi xem thẻ của anh không?”
“Có thể”, Lâm Hàn đưa tấm thẻ ra.
Sau khi cầm lấy tấm thẻ xác nhận không nhầm lẫn được, giám đốc bỗng trở nên cung kính:
“Thưa anh, mời đi cùng tôi đến phòng VIP. Khoản tiền này tôi lập tức sắp xếp nhân viên chuyên nghiệp tiến hành kiểm đếm. Chỉ cần trong thời gian một tách trà là có thể làm xong khoản tiền gửi tiết kiệm này”.
“Được”, Lâm Hàn cũng không bất ngờ, đi vào phòng tiếp khách.
Uống xong hai cốc cafe, Lâm Hàn ký tên lên uỷ nhiệm thu, hoàn thành việc gửi tiền tiết kiệm.
“Tạm biệt quý khách!”
Tất cả giao dịch viên đều khom lưng cúi chào Lâm Hàn, nhìn anh rời đi.
Đợi Lâm Hàn đi xa rồi, quản lý mới không nhịn được hỏi: “Giám đốc, nguồn tiền của khách hàng này không có vấn đề gì chứ”.
Giám đốc không trả lời cô ta, mà hỏi lại: “Vừa rồi là ai làm thủ tục cho khách hàng đó?”
“Là Tiểu Linh mới đến”.
“Bảo cô ta từ mai không cần đến làm nữa. Khách hàng có thẻ VIP mà không nhận ra thì còn làm giao dịch viên làm gì!”, giám đốc lạnh lùng nói.
“Cái thẻ đó, chỉ những người gửi tiền tiết kiệm hàng chục tỷ trong ngân hàng chúng ta mới có”.
Danh sách chương