Nồi canh gà Lâm Thành hấp cho mẹ Vương kia, cuối cùng bị Vương Trạch Văn ăn sạch, sau đó hắn lại dẫn Lâm Thành đi ăn khuya.

Hai người ngồi trong quán nướng sương khói lượn lờ phóng túng hưởng thụ niềm vui ăn uống.

Mấy ngày sau, sinh hoạt cũng trở lại bình thường như trước.

Chắc là do đã hoàn toàn tiếp thu nên không còn đề phòng khẩn trương, nghỉ ngơi vài ngày, Vương nữ sĩ thuận lợi xuất viện.

Vương Trạch Văn và Tần Huyền đưa bà về thành phố D.

Vương nữ sĩ ngày thường bận việc, mà sau khi Vương Trạch Văn trưởng thành, luôn bởi vì yêu cầu công việc mà chạy ngược chạy xuôi, hai người gần như không có nhiều cơ hội gặp mặt. Tần Huyền thì lại càng không phải nói, vì ảnh hưởng của cuộc li hôn, hai mẹ con có khoảng cách, đã lâu không có lúc nào ngồi xuống trò chuyện tử tế.

Thừa dịp này, Vương nữ sĩ hỏi thăm công việc của Tần Huyền một chút, nói được một nửa, lại liên quan đến bộ phim Lâm Thành đóng. Bà thực ra không ngờ rằng cả hai đứa con trai của mình cuối cùng đều dính đến giới giải trí, nếu đã không thể tránh được, bà vẫn muốn tìm hiểu một chút. Vương Trạch Văn đề cử cho bà mấy bộ phim, để bà về có thể tìm xem.

Thời tiết đột nhiên lạnh đi, một cơn mưa to đổ xuống.

Khi đi vì thời trang phang thời tiết mà Vương Trạch Văn chỉ mặc một cái áo sơ mi khoác thêm một cái áo. Buổi tối, hắn tiễn mẹ mình xong, mua vé máy bay bay về, khi ra khỏi sân bay, phát hiện nhiệt độ chỉ trong một đêm đã giảm tới mười độ, thì ngẩn ra. Cuối cùng vẫn là Lâm Thành lái xe đón dạo diễn Vương run bần bật về nhà.

Vương Trạch Văn ảo não. Hắn biết gần đây sẽ hạ nhiệt, Lâm Thành cũng đã nhắc hắn nhiều lần, chỉ là hắn không ngờ rằng sẽ hạ thấp tới mức này. Tới mức sau khi ngồi vào xe rồi, bị máy sưởi trước mặt thổi, hắn không chịu nổi mà nhỏ nước mũi đầy mặt, làm hắn canh cánh mãi trong lòng, thấy vô cùng mất mặt.

Chỉ là hắn cuối cùng cũng được như ước nguyện, có thể quang minh chính đại mặc cái áo khoác Lâm Thành khâu túi lại cho kia. Lâm Thành không hiểu sao hắn lại có thể hứng thú bừng bừng như thế.

Theo phim điện ảnh mới ùn ùn không dứt, đủ các loại đề tài mới mẻ xuất hiện, hơn nữa không khí ngày Tết càng nồng hơn, độ hot của "Dạ Vũ" dần tan, các tin nhắn mời chào tới tài khoản của Lâm Thành cũng dần nguội lạnh.

Tốc độ thay đổi của sự vật mới luôn nhanh tới kinh người, mà trong giới giải trí này, lại càng thảm thiết hơn. Chỉ có tác phẩm thực sự ưu tú, mới có thể làm người xem dành ra một chút tình cảm dài lâu.

Ngày thường Vương Trạch Văn rất thích lướt Weibo của Lâm Thành, bởi ở dưới không có cái gọi là fans khống chế bình luận, cả đám đều là cư dân mạng sa điêu. Dù là kể chuyện cười hay là mắng nhau, đều có vẻ vô cùng chân thực. Những cư dân mạng kia cũng không hề khách khí coi tài khoản của Lâm Thành như một tài khoản phụ, chơi giveaway này nọ có yêu cầu, cũng @ anh vào, hoàn toàn coi anh là một người công cụ.

Bây giờ những cư dân mạng thú vị kia cùng đám chuyên sáng tác truyện đều biến mất theo độ hot.

Vương Trạch Văn và Lâm Thành thực ra không cảm thấy có vấn đề gì với sự biến hóa này, dù sao bản thân hai người cũng rất khiêm tốn. Nhưng fan sự nghiệp của Lâm Thành thì luôn buồn lo vô cớ, chạy tới kêu khóc có chu kì như đến mùa. Đặc biệt là cô gái hơi thân quen với Vương Trạch Văn hồi trước, chỉ thiếu xoay tròn 360 độ rồi quỳ xuống cầu xin Lâm Thành nhận công việc mới.

Các fans lâu năm của Lâm Thành được trải nghiệm quãng thời gian vui sướng, không muốn nhớ lại cuộc sống đau khổ của Lâm Thành trước kia, mà Lâm Thành vẫn luôn im lìm không làm việc, làm cho họ có cảm giác Lâm Thành đang ở trong nhà cậy móng chân, qua năm sẽ lui giới làm ruộng vậy.

Vừa tưởng tượng như vậy, đám mẹ già không ngăn nổi nước mắt chảy dài.

Mỗi ngày Vương Trạch Văn đều vào xem, cuối cùng không nhịn được, chủ động nhắc Lâm Thành: "Cũng sắp tới Tết nguyên đán rồi, fans em đều gọi em đăng status, hay là em up hai bức ảnh lên? Tài khoản của em đều là quảng cáo, bao lâu rồi em không đăng nhập vào vậy?"

Lâm Thành: "..." Anh dùng nick chính cứ như nick phụ vậy. Nếu không phải có chế độ tự ghi nhớ mật khẩu, có khi cũng không còn cơ hội để đăng nhập nữa rồi.

Vương Trạch Văn nói: "Sắp ăn Tết rồi, đám trẻ kia thật đáng thương, thật là. Anh up hộ em một bức ảnh nhé."

Lâm Thành gật đầu: "Ừm."

Lâm Thành cũng không hỏi Vương Trạch Văn muốn up bức nào lên, bởi anh căn bản không biết trong máy Vương Trạch Văn có bao nhiêu ảnh chụp của anh nữa.

Để tiện, Vương Trạch Văn cầm luôn máy Lâm Thành lên tự động đăng nhập, sau đó lại chọn mấy bức ảnh từ album của máy mình, gửi qua.

Chờ khi Lâm Thành xem Weibo, đã là hai tiếng sau. Bởi Lưu Phong đã gửi cho anh mấy cái icon ê ẩm, sau là đủ các icon khóc huhu này nọ, bảo anh đừng có giống Vương Trạch Văn cả ngày show show show, bằng không cậu ta phải bỏ chơi Weibo mất.

Lưu Phong còn gửi một cái meme thắt cổ, tỏ ý mình đã nhất quyết đồng quy vu tận với anh rồi.

Lâm Thành trầm mặc một lát, dùng iPad mở Weibo của mình ra.

Vương Trạch Văn đăng cho anh một lần chín cái ảnh, vừa vặn chiếm trọn một trang.

Trong ảnh, có ba bức là Lâm Thành đeo tạp dề đứng trong bếp nấu cơm. Ba bức là Lâm Thành ngồi ở phòng khách nặn hoành thánh, làm vằn thắn. Còn ba bức nữa, là Lâm Thành hoặc dựa vào đầu giường, hoặc là nằm trên đùi Vương Trạch Văn.

Thật bình dị, thật... hiền lương.

Thật rắp tâm bất lương.

Quả nhiên, fans của Lâm Thành đều bị ngược khóc, đang hung hăng tát cái miệng rộng đòi ảnh của mình.

"Chân chị dâu dài phết."

"Tui còn đang định hỏi là ai chụp, nước mắt chảy giàn giụa rồi."

"Tôi cmn... tôi cmn không muốn xem cái thứ này! Tôi muốn xem seo phì! Cái loại ảnh tự chụp tự vui cơ!"

"Xóa đi Lâm Thành, anh như vậy gọi là ngược fans, đám fans bị ngược kia sẽ không quay về nữa đâu."

"Tại sao tôi lại cảm thấy đôi tay bị phản chiếu kia, không giống tay phụ nữ nhở?"

"Anh, thôi anh vẫn đừng nên đăng cái gì đi thì hơn..."

Lâm Thành có hơi cạn lời ngẩng lên, liếc nhìn đạo diễn Vương đang ngồi vắt chéo chân trên sofa, vờ như không biết gì.

Anh biết mà, biết là Vương Trạch Văn sẽ không thiện lương như vậy mà.

Lâm Thành lại chọn hai cái ảnh selfie từ iPad mình up lên, an ủi đám fans đáng thương kia.

Ảnh selfie là do anh lưu từ hồi trước, là một đại sư meme chuyên nghiệp, ảnh anh photoshop chưa từng có sai sót. Hai bức ảnh kia hình ảnh chủ yếu đều là anh với mái tóc rối, nằm áp cằm lên bàn, vẻ mặt vô tội nhìn vào ống kính. Sau khi chỉnh sáng, thêm vài filter động vật, nhìn trông vẫn rất là mềm mại đáng yêu.

"Ngủ ngon, bảo bối ~ có công việc, đang thỏa thuận, đừng lo nhé ~"

Các fans quả nhiên được chữa lành ngay trong chớp mắt, vui vẻ hét to ở dưới, kéo Lâm Thành đòi hôn đủ chỗ. Còn lưu mấy cái ảnh Lưu Phong đăng lên hôm trước để làm thành meme, tuyên truyền cho thần tượng của mình.

Đối với một minh tinh không thích đăng ảnh mà nói, hành động an ủi thế này đã có thể coi là chiều chuộng fans. Họ vui tới mất cả phương hướng.

Lâm Thành quan sát một lát, cảm thấy từ ngữ fans dùng có hơi lưu manh, nhưng bầu không khí cũng coi là tốt đẹp, thì an tâm mở newfeed ra xem các tin tức khác, không trả lời câu hỏi công việc mới là gì.

Có điều chuyện có công việc là sự thật.

Không bao lâu sau khi vai diễn trong bộ phim truyền hình kia kết thúc, đạo diễn Hoàng liên hệ với anh, muốn đặt trước với anh một vai nam phụ trong một bộ phim điện ảnh.

Bộ phim điện ảnh kia, đạo diễn Hoàng muốn nâng đỡ học trò của mình để giành giải thưởng, giai đoạn trước chuẩn bị rất phức tạp, đề tài đồng thời cũng khá tối nghĩa, thời gian khởi quay còn chưa định, đạo diễn Hoàng chỉ mới đánh tiếng với anh trước. Vương Trạch Văn khuyên anh nên nhận, Lâm Thành liền cho nó vào hạng mục để xem xét.

Lâm Thành tùy tiện lướt hot search một lần, like cho bạn tốt của mình vài cái, sau đó lại mở tài khoản của mình ra, phát hiện nội dung trên Weibo của mình lại bị sửa lại lần nữa.

Dưới caption có thêm một câu: "Trăng chưa ngủ em cũng chưa ngủ, em đúng là bảo bối đầu hói mà."

Lâm Thành: "...???"

Tôi đệt.

Anh quả thực không dám mở bình luận ra xem, hoàn toàn có thể tưởng tượng được phía dưới đã máu me be bét thế nào rồi.

Hẳn là một bãi tha ma đầy xác.

Cửa phòng ngủ mở ra, Lâm Thành nghe thấy tiếng ngâm nga đắc ý của Vương Trạch Văn ngoài phòng khách.

Lâm Thành không nhịn được nữa, anh vừa ấn tắt vừa kêu lớn: "Anh rốt cuộc đang làm gì vậy hả đạo diễn Vương!"

Vương Trạch Văn nói rõ là có lí: "Giục họ đi nghỉ ngơi sớm thôi mà!"

Lâm Thành lịch bịch chạy vào, dạy dỗ: "Anh đừng nghịch mà! Mấy fans đó đều còn là trẻ con cả!"

Vương Trạch Văn tự biết đuối lí, bắt đầu lảng sang chuyện khác: "Năm nay em muốn đi đâu?"

Lâm Thành đần mặt, cảm thấy hắn chuyển đề tài cũng thật chẳng khéo, khô cằn trả lời: "Đi đâu cái gì?"

Vương Trạch Văn: "Ăn Tết ấy."

Lâm Thành ngạc nhiên nói: "Anh ăn Tết với em à?"

"Em không ăn với anh còn muốn ăn với ai?" Vương Trạch Văn càng ngạc nhiên hơn, "Anh không phải là người đàn ông của em sao?"

Lâm Thành chần chừ nói: "Anh không ăn Tết với mẹ anh?"

Vương Trạch Văn cười nói: "Thôi bỏ đi, đừng kích thích bà nữa. Bà nói bà muốn ở cùng Tần Huyền, chẳng lẽ Tết nhất em lại muốn thấy cái bản mặt thối hoắc kia của Tần Huyền? Anh thấy anh ta cũng sẽ không vui đâu, nói không chừng còn muốn bày trận ở trước cửa đuổi anh đi."

Lâm Thành cũng khẽ cười.

Vương Trạch Văn dang hai tay, ý bảo anh lại đây.

Lâm Thành ngồi vào bên cạnh hắn, lại nghe Vương Trạch Văn hỏi: "Trước kia em ăn Tết thế nào?"

Lâm Thành nghĩ rồi đáp: "Có lúc bận công việc không kịp về thì ở một mình. Không có việc gì thì ăn cùng với bạn. Nấu cơm, xem Xuân Vãn, chơi game. Cũng không có gì đặc biệt."

Vương Trạch Văn gật đầu, thở dài: "Anh cũng không khác lắm. Có đôi khi bận quá, còn chắp vá với Lưu Phong. Aiz, một đám đàn ông cũng chẳng có tiết mục giải trí gì, mọi người chỉ đành vào tranh lì xì với nhau."

Lâm Thành thầm nói tranh lì xì Tết rất không vui, trước giờ anh chưa giành được bao lì xì nào hơn mười tệ.

Lại nghe Vương Trạch Văn chậm rì bảo: "Một năm được nhiều nhất, anh tranh được hơn mười vạn."

Lâm Thành kinh hãi: "Sao lại nhiều như vậy?!"

"Bọn anh ít người, nên dặn nhau, cướp được bao nhiêu, cho thêm hai số 0 vào đằng sau, tự mình tìm kế toán nhận tiền." Vương Trạch Văn nói, "Anh chắc là do vận may bình thường, Lưu Phong thì phải được ba bốn lần rồi."

Lâm Thành nghe mà muốn ói máu. Hóa ra anh thực sự không hiểu được niềm vui của kẻ có tiền.

Vương Trạch Văn ngồi dậy hưng phấn nói: "Nào nào nào, anh add em vào! Vừa kịp có thể giành lì xì đợt năm mới này."

Hai tay hắn ấn nhoay nhoáy, add Lâm Thành vào group chat làm việc của mình, lại hỏi: "Năm nay em muốn đi đâu chơi? Ra ngoài dạo phố cùng đếm ngược, hay là chọn một nhà hàng ăn uống?"

Lâm Thành nói: "Hình như là không được? Đầu năm mới, ngay mùng Một, phim điện ảnh sẽ chiếu mà?"

Vương Trạch Văn: "..." Vì sao lại phải làm việc chứ?

Lâm Thành: "Anh quên mất rồi à?"

Vương Trạch Văn khụ một tiếng: "Thôi cũng không có gì. Đạo diễn Vương lén cho em một cái lì xì bự, người khác không được."

"Vẫn nên xem cần mua gì sắm Tết đi đã. Anh có muốn mua gì không?" Lâm Thành đột nhiên hỏi, "Nhà anh có phong tục tập quán treo đèn lồng đỏ gì đó không?"

Vương Trạch Văn trầm ngâm một lát, nói: "Có."

Lâm Thành luôn cảm thấy câu trả lời của hắn có gì đó hơi hàm hồ.

Vương Trạch Văn add Lâm Thành vào group rồi, tiện tay phát hai cái lì xì trong group, đám Lưu Phong lập tức nhào ra hét: "Cảm ơn ông chủ."

Đám người phó đạo diễn cũng thò ra, vừa nói chào mừng người mới, vừa tiện tay cướp giật lì xì trong group.

Lâm Thành số nhọ, liên tục giành phải mấy cái lì xì ít tiền nhất, rơi vào trạng thái tự kỉ. Anh không quen nhìn trò chơi của những kẻ có tiền này, cảm thấy còn không bằng đi an ủi fans của mình, thế là ôm iPad lên chơi tiếp.

Vương Trạch Văn thấy Lâm Thành vào phòng, lập tức nhảy lên Weibo, đăng nhập vào cái tài khoản đã bị vứt bỏ một xó nào đó của mình, gửi lì xì cho đối phương.

Vương Trạch Văn: 【 lì xì 】

Vương Trạch Văn: Có đề cử đèn lồng treo Tết nào vừa đẹp vừa tiện không?

Vương Trạch Văn: Mấy người bình thường các cậu bình thường sắm đồ Tết thế nào?

Vương Trạch Văn: Chỗ các cậu ăn Tết có tập tục gì đặc biệt không?

Vương Trạch Văn: Các cậu chuẩn bị ăn Tết thế nào?

Vương Trạch Văn: Alo? Có đấy không?

Vương Trạch Văn nhắn xong đợi một lúc, vẫn không được rep lại. Hắn không khỏi bĩu môi, cảm thấy vô cùng thất vọng với fan này của mình. Nói 24 tiếng lúc nào cũng onl đúng là lừa người. Như hắn, lúc nào cũng coi Weibo của Lâm Thành làm nhà của mình, đó mới là biểu hiện của tình yêu đích thực.

Vương Trạch Văn tiện tay ấn đăng xuất.

Ấn xong hắn cảm thấy có gì đó không được thích hợp cho lắm.

Vương Trạch Văn lắc đầu một cái, chớp mắt thật mạnh, mắt không ngừng đưa qua đưa lại giữa hai cái điện thoại, phát hiện avatar màu xanh lá, tên nick, thực sự đều giống nhau như đúc, tức là không phải là bắt chước, cũng không phải là nhái theo.

Vương Trạch Văn lại lần nữa ngây ra.

Ngón tay hắn vừa động, vẻ mặt chấn kinh chọn đăng nhập.

Vừa mới đăng nhập vào, tin nhắn mới nhất hiện trên giao diện chính là ――

【 Vương Trạch Văn: Alo? Có đấy không? 】

Vương Trạch Văn: "......"

Có.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện