Lâm Thành nằm trên giường, trằn trọc.

Bên ngoài yên tĩnh tới nỗi âm thanh ô tô đi lại cũng không có, nhưng thế giới nội tâm của anh lại ầm ĩ kêu gào như muốn tạo phản.

Khái niệm thời gian với anh mà nói, đã không còn được chính xác, bởi vì anh mất ngủ.

Anh nằm đó nhìn lên trần nhà, nhìn những bóng sáng tròn tròn do đèn đường hắt vào trong đêm, sau khi đưa mắt nhìn theo chiếc bóng đó hai lần, anh vẫn không thể kìm được lòng mình nghĩ tới chuyện của Vương Trạch Văn.

Lâm Thành cảm thấy mình rõ ràng quen Vương Trạch Văn chưa được bao lâu, mà gần như đã hiểu hết mọi mặt của hắn rồi. Mỗi một lần anh muốn làm gì đó, hắn đều dùng cách thức kì lạ xuất hiện trong đầu anh, thời gian bá chiếm trong đó cũng rất lâu rất dài.

Nhưng anh biết thực ra như vậy là không đúng. Nếu dùng hình ảnh dừng cương trước vực mà nói, bây giờ anh đã có thể nhìn thấy tận cùng vách núi rồi.

Sợ nhất là, dây cương lại không ở trong tay anh, anh còn có xúc động muốn xuống vực xem thử.

Hóa ra cảm giác rung động, muốn ngừng mà không được chính là như vậy, anh đã hoàn toàn nhận thức được rõ ràng rồi.

Lâm Thành thở dài một hơi, xốc chăn lên, trong bóng tối, anh mò mẫm đi vào bếp.

Anh lấy chai nước trong tủ lạnh ra, vặn nắp chai.

Nước lạnh chảy xuống dạ dày, làm cho đại não đã tê dại của anh lại lần nữa tỉnh táo trở lại.

Với anh mà nói, Vương Trạch Văn là một sự tồn tại đặc biệt. Chỉ là đối với Vương Trạch Văn, có lẽ anh không khác gì những người xung quanh.

Vương Trạch Văn chính là người như vậy, có thể dễ dàng thu được hảo cảm của người khác, ngay cả hắn có khi còn không ý thức được điều này.

Cuộc sống của hắn có thể trôi qua thoải mái, hắn vĩnh viễn không cần hiểu cách cư xử cẩn thận, nhìn thái độ người khác để sống là như thế nào.

Nếu như hắn không phải là gay.

Ý niệm này vừa xuất hiện là tất cả những xao động trong lòng Lâm Thành đều bị ép xuống.

Nếu Vương Trạch Văn không phải là gay, Lâm Thành tuyệt sẽ không chọc vào hắn.

Đây chắc chắn là kì nghỉ mê mang nhất Lâm Thành từng trải qua. Anh không biết nên làm gì, nên chọn con tim hay là nghe lí trí. Dù là anh có suy nghĩ thế nào thì cũng đều không có kết quả, bởi anh căn bản không biết Vương Trạch Văn sẽ nghĩ như thế nào.

Trong vòng một ngày tiếp đó, anh cũng không nhận được bất kì tin nhắn nào của đạo diễn Vương, cho thấy sự quan tâm của đối phương có lẽ cũng sẽ chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn mà thôi.

Lâm Thành không khỏi nghĩ tới chuyện sau khi công việc chấm dứt, quan hệ của họ cũng sẽ như vậy. Anh sẽ chìm xuống đáy lịch sử trò chuyện của đối phương.

Sáng sớm ngày nghỉ phép thứ ba, Lâm Thành nhận được cuộc gọi của Lưu Phong.

Lưu Phong đột nhiên gọi cho anh, nói là có fan muốn tới tham ban, hỏi anh có muốn sắp xếp hay không.

Lâm Thành khá ngạc nhiên: "Fan?"

"Đúng vậy! Là fan của anh!" Lưu Phong biết chuyện còn hưng phấn hơn cả anh, "Đối phương thấy hot search trước đó, biết là anh nổi tiếng rồi, vô cùng vui mừng, liên hệ với đoàn phim chúng ta, nói muốn gặp mặt anh. Chỉ là anh không có người quản lý, thế nên em mới hỏi thẳng anh."

Lâm Thành: "Đoàn phim có đồng ý tham ban không?"

Lưu Phong đáp: "Đồng ý chứ sao không. Chỉ là diễn viên thường tự mình tổ chức. Như là Hoàng Thời Thanh với Quách Dịch Thế, fans của họ tự có nguyên tắc kỉ luật riêng, sau khi người quản lý phối hợp với đoàn phim, có thể dẫn người tới thẳng đây."

Lâm Thành do dự: "Fandom của tôi có tên gọi là gì? Họ không có tổ chức, nhỡ là fans cuồng thì sao? Nếu tới đoàn phim, bởi không có kinh nghiệm, không cẩn thận gây ra sai lầm gì đó thì phải làm thế nào?"

Lưu Phong: "Anh này."

Lâm Thành: "Gì cơ?"

"Tên fandom không phải là Anh Này!" Lưu Phong cười rộ lên nói, "Đối phương chỉ có một người thôi, nên cũng không cần phải yêu cầu giữ trật tự gì cả. Anh muốn gặp thì cứ gặp, tới lúc đó lại chọn một nơi nào đó bên ngoài chụp chung hai bức ảnh là được rồi! Có khi đối phương còn mang quà gì đó tới tặng anh đó."

Lâm Thành trầm mặc, đã không biết nên bắt đầu phỉ nhổ từ chỗ nào nữa rồi.

Anh ngay cả một fandom còn không có, thế mà lại có một fan hoang dại thâm tình như vậy.

Hay là nên nói, không ngờ lại chỉ có một fan...

Lưu Phong lại nói tiếp: "Là một cô gái, cô ấy xin được tới đây ghê lắm, người trong đoàn phim chúng ta đều bị cô ấy thuyết phục. Mà giờ anh đang ở đâu đấy? Còn ở thành phố này không?"

Lâm Thành: "Còn."

Lưu Phong: "Anh đến đây đi mà. Đạo diễn Vương nói anh lâu rồi không làm việc, để fan tới gặp anh cho thoải mái, tránh cho anh đánh mất ý chí chiến đấu, quên mất hào quang của minh tinh. Hơn nữa gần đây anh đang hot, là cơ hội khó có được."

Lâm Thành sửng sốt: "Đạo diễn Vương?"

Lưu Phong: "Đúng chính là anh ấy! Đầu gấu Vương trong nhà trẻ! Người đưa than sưởi lúc tuyết rơi. Anh ấy nói trước đó trong lúc quay anh bị người ta bôi nhọ, giờ nên hưởng thụ cảm giác được fan an ủi..."

Chắc là Lưu Phong nói xấu Vương Trạch Văn bị bắt được, còn chưa nói xong điện thoại đã bị cúp.

Lâm Thành giơ điện thoại vô cùng hoài nghi, người gọi là fan kia... không phải là do Vương Trạch Văn mời tới đóng giả đấy chứ?

Vương Trạch Văn đúng là kiểu người có thể làm ra được những chuyện như vậy.

Trong chớp mắt, tâm tình anh lại có chút bay bổng, rồi lại cảm thấy hơi buồn cười. Hoàn toàn quên mất phiền não rối rắm mấy hôm trước.

Lưu Phong bên kia chuyển sang dùng WeChat luôn.

Lưu Phong: Fan kia của anh ấy mà, nửa đêm nhắn tin thẳng cho đạo diễn Vương anh minh công chính, gửi tới hơn trăm cái tin, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm tình xem post hóng độ hot của đạo diễn Vương. Đạo diễn Vương chịu không nổi, quyết định nhân từ cho cô ấy một cơ hội, thành toàn ước vọng đu idol nhiều năm của cô ấy.

Lưu Phong: Vậy đi, nếu anh muốn để cô ấy tới, thì cứ nhắn lại.

Lâm Thành nói: Đến đi.

Lưu Phong: Khi nào anh mới về đoàn phim? "Anh Lưu" nhớ anh lắm ~ muốn ăn cơm trứng chần với anh ~

Lâm Thành: Ngày mai nhé?

Lưu Phong: Được được được. Em cho anh liên hệ của cô ấy.

Lâm Thành: Đạo diễn Vương đi chưa?

Lưu Phong: Đi rồi. Hù chết người ta.【 mắc mệt 】



Lâm Thành nở nụ cười.

·

Nói thật thì, Lâm Thành chưa có fan tới tham ban bao giờ.

Cơ hội diễn chính thức của anh rất ít. Sau đó Vương Đào lại cơ bản là bỏ mặc anh không quan tâm, fans tụ hợp lại còn đang khó, nói gì tới chuyện tiến hành tham ban.

Khi anh mới debut, mấy chuyện fan hâm mộ này nọ còn chưa thịnh hành như bây giờ, khi đó mọi người đều chỉ lo đóng phim, nhân tố quyết định một người có thể diễn vai gì, là thực lực và tài nguyên, đương nhiên tài nguyên vẫn là nhân tố chủ chốt.

Lực ảnh hưởng của fans không lớn như bây giờ. Mà Lâm Thành cũng đã quen với cách làm việc như vậy rồi.

Cuối cùng, địa điểm tham ban được quyết định là ở một nơi gần đoàn phim.

Để tránh bị lộ bí mật, họ sẽ gặp mặt nhau trước bức tường xi măng thô ráp.

Không hiểu Vương Trạch Văn nghĩ gì mà bảo Lưu Phong kéo một tấm biểu ngữ tới đây, treo lên mặt tường thô ráp xám xịt, để chứng minh rằng đoàn phim của họ không hề nghèo túng.

Nền biểu ngữ đỏ rực, chữ màu vàng đất, bên trên viết mấy chữ to "Hiện trường tham ban của fans "Dạ Vũ"".

Lâm Thành kiên nhẫn đứng trước biểu ngữ, chờ fan tới.

... Không hiểu đang chơi cái trò gì đây nữa?!

Thà đặc biệt thuê đại sảnh trong khách sạn còn hơn là chọn một nơi gần đây! Cái biểu ngữ kia cũng hoàn toàn vô dụng, thà đổi thành "Đang thi công", trông cũng còn phú quý hơn bây giờ!

Lưu Phong nói: "Không sao không sao, đây là biểu ngữ của lần trước, là đồ cất đi dùng lại thôi, không lãng phí, dù sao lúc làm cũng rất tốn tiền."

Lâm Thành đưa mắt nhìn cậu ta: "Tôi có thể tin được lời nói của cậu không?"

Lưu Phong ngượng ngùng bảo: "Thôi thì cứ tin đi."

Quách Dịch Thế chỉ sợ thiên hạ không loạn, cầm bút dạ kí tên mình lên biểu ngữ, viết "Chúc fan của Lâm Thành tham ban thành công".

... Có mỗi một người đến thôi, sao có thể không thành công cho được?

... Lâm Thành biết thừa, cái tên Quách Dịch Thế này không muốn lần sau đến lượt cậu ta tham ban, món đồ đắt tiền này lại được trưng ra.

Cả đám này đều thật là quá ác ôn.

Lâm Thành không biết fan mình mặt mũi thế nào, tính cách ra sao, nhưng Vương Trạch Văn chắc là cũng hiểu được một chút, dù sao hai người đã giao lưu với nhau qua Weibo hơn trăm cái tin nhắn.

Mà Vương Trạch Văn hiển nhiên rất hứng thú với chuyện này. Thậm chí vì tò mò, hắn không tiếc bỏ lại đoàn phim, lẳng lặng tới đây rình xem.

Lưu Phong cũng theo tới.

Họ muốn mở rộng tầm mắt, xem cảnh tượng kì dị fan tham ban chỉ có một người này là như thế nào, nhưng Lâm Thành trước sau cứ cảm thấy chuyện này còn có ẩn tình gì đó.

Đạo diễn Vương anh minh uy vũ, phe phẩy kịch bản, trốn sau một góc tường xi măng. Mà tùy tùng của hắn, Lưu Phong, hăng hái làm việc nghĩa - che cho hắn khỏi bị Lâm Thành nhìn thấy.

Hai người giả vờ đi ngang qua trong lúc làm việc.

Xa cách mấy ngày, Lâm Thành lại gặp được Vương Trạch Văn trong tình cảnh buồn cười như vậy, tâm tình lại không kích động như mình vẫn hằng tưởng tượng. Bởi đạo diễn Vương thực sự quá khó nắm bắt, không thể đào đâu ra được bầu không khí kiều diễm.

Vì thời gian có hạn, Lâm Thành cũng không đuổi theo lí luận với hai người họ, chủ yếu là bởi anh cảm thấy mình không nên ấu trĩ như vậy, so đo với hai cái tên còn đang học mẫu giáo.

... Họ thực sự quá là nhàm chán.

Lâm Thành mang một cái ghế gỗ nhỏ của đoàn phim ra, đặt bên ven đường, im lặng ngồi nghịch điện thoại.

Lâm Thành đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đãi fan. Anh còn cố tình tìm kiếm trên mạng.

Tham ban bình thường, hẳn là fans sẽ nói với thần tượng mấy câu như là em nhớ anh lắm, anh ơi anh vất vả rồi, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi. Anh ơi em sẽ yêu anh mãi mãi, anh phải cố lên đấy nhé! Anh, cho dù anh có làm gì thì em cũng sẽ ủng hộ anh!

Fans đưa chút đồ ăn vặt cho thần tượng, chụp hai bức ảnh. Thần tượng kí tên lên vài bức ảnh, để fans về còn có cái để khoe.

Sau đó là chụp một bức ảnh tập thể thật đẹp, up ảnh lên, mọi người đều vui vẻ.

Lâm Thành mang theo tưởng tượng tốt đẹp đó, nhìn về phía lối ra vào.

Không bao lâu sau, có bóng người xuất hiện ở đầu con đường nhỏ kia.

Đó là một cô gái trẻ tuổi mặc một chiếc váy hoa, quả nhiên chỉ có một người tới thật.

Cô đeo trên lưng một cái túi to màu đen, tuổi không lớn, khoảng hai mấy, có lẽ vẫn còn đang đi học. Dáng vẻ thanh tú, nhìn bề ngoài có vẻ là một người hướng nội.

Để đảm bảo an toàn, trước khi cô và Lâm Thành gặp mặt, Lưu Phong sắp xếp một cửa an ninh, có người kiểm tra cô gái trước, phòng đối phương mang theo vật gì đó nguy hiểm vào trong. Thế nên, cô gái đi từ cửa chính vào rồi mới vòng tới đây.

Cô có vẻ đã tìm kiếm rất lâu xung quanh rồi mới nghi hoặc đi về phía bức tường đổ nát tới thần kì này.

Theo đánh giá của Lâm Thành, cô gái hẳn là bị cận nhưng lại không đeo kính, bởi khi cô ngẩng đầu nhìn thấy mấy chữ màu vàng to tướng trên tường kia, đôi mắt cô đột nhiên chấn động, sau đó cô mới hướng mắt nhìn về phía Lâm Thành đang ngồi ven đường như một ông cụ.

Fan lại gần, tỏ vẻ không thể tin được: "Anh..."

Trong lòng Lâm Thành nói phải, là tôi tự mình ra tiếp khách đây.

Anh đứng lên, giơ tay ra. Fan cũng run run rẩy rẩy giơ tay ra.

Hai người đang định bắt tay xong sẽ bắt đầu lịch trình ngày hôm nay. Thì fan đột nhiên nhào tới, dùng cả hai tay bao lấy bàn tay anh.

Lâm Thành hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã định thần lại, biết đây hẳn là fan chân chính của mình, chuẩn bị nói ra lời động viên cô, lại nghe thấy cô gái kích động bảo: "Lâm Thành —— vì sao anh cứ mãi không hot thế hả! Anh không biết em làm fan của anh khổ tới mức nào đâu!"

Lâm Thành: "..."

Cô gái khóc ra thành tiếng: "Em đã dõi theo anh từ hồi học cấp ba, nhưng anh cứ lăn lộn mãi mà không hot lên, giờ em đã học năm tư đại học rồi, em cứ tưởng đời này em sẽ không thấy được ngày anh hot lên cơ! Em thảm quá mà, anh không biết đâu, em có muốn khoe anh với người khác cũng không được, bởi họ căn bản không biết anh là ai!"

Cô gái này hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài của cô, trong cơ thể này có một sức mạnh vô cùng lớn. Ngay lúc Lâm Thành cảm thấy hối hận muốn rút tay ra, lại không thể rút về nổi.

Giả, chắc chắn người này là fan giả.

Cô gái hít hít mũi, dùng bàn tay run run nói cho Lâm Thành biết, cô không phải là fan giả, cô là fan thật.

Fan hỏi: "Anh có biết điều gì đã giúp em kiên trì tới tận bây giờ không?"

Lâm Thành nghiêm túc lắc đầu.

Fan kêu khóc: "Bởi họ đều khinh thường em! Em không cam tâm!"

Lâm Thành: "..."

Cô gái lại nói tiếp: "Mọi người đều là fan, vì sao phải phân ra đắt rẻ sang hèn? Họ có nhiều fan thì tốt lắm sao? Anh nói xem, họ tốt lắm sao? Không hề! Em biết anh mới là người tốt nhất, anh mới là ưu tú nhất!"

Lâm Thành bình tĩnh lại, cảm thấy nội dung hẳn là đã tới lúc tiến vào đề tài chính.

Cô gái khóc ròng nói: "Lâm Thành, anh nỗ lực như vậy, vẻ ngoài đẹp trai, lại ngoan như vậy, vì sao không có ai biết tới sự tốt đẹp của anh? Em nhìn anh nhiều năm như vậy vẫn dốc sức làm việc trong cái giới này, không bỏ cuộc, em lại cảm thấy thương anh. Khi em biết anh với đạo diễn Vương quy tắc ngầm em đã khóc, em thực sự khóc, em khóc cả buổi tối. Em cho rằng anh sẽ hot lên rất nhanh, ai ngờ cmn hóa ra chỉ là một tin bốc phét!!!"

Lâm Thành hiểu.

Bởi vì bây giờ cô cũng đang khóc.

Anh cũng muốn khóc luôn rồi đây.

Đây thực ra là antifan phải không?

"Ý em không phải là ủng hộ quy tắc ngầm, lúc ấy em cũng rất giận, sau đó đạo diễn Vương thanh minh, chứng minh anh có thực lực thật sự! Em rất vui! Chỉ là em nghĩ anh lãng phí nhiều năm thanh xuân như vậy, giờ mới nổi lên được một chút, em lại thấy thương anh lắm. Chuyện không công bằng trên đời này quá nhiều, con trai à, khi nào anh mới có được cơ hội thuộc về chính mình đây?"

Cô gái lau lau nước mắt, nói: "Anh không biết chứ, em là kiểu người rất bi quan, vận may còn kém cỏi, làm gì em cũng nghĩ tới hậu quả xấu nhất. Thế là em liền hạ quyết tâm, em đã hứa, chỉ cần có một ngày anh hot, em sẽ đi thổ lộ với nam thần của mình, sẽ tới công ty khác thực tập, em tin rằng cuộc đời em vẫn còn có cơ hội. Em muốn cho anh mượn toàn bộ vận may của em!"

Cô trịnh trọng lắc lắc tay Lâm Thành: "Cảm ơn anh! Anh đã tạo ra kì tích cho em! Anh chính là năng lượng của em!"

Lâm Thành: "... Anh cũng cảm ơn em nhé."

Đây đúng là antifan thật rồi.

Editor: Chương này làm t hoài nghi đây thực ra là một bộ đam hài:D
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện