"Vài năm này vì chuyện công việc, ta vẫn từ chối các loại chương trình, vài cái là của bạn bè cũ, vài cái là của người mới. Ta tin mỗi người đều rất khó đối xử công bằng hết được, nhân tình thế sự khó tránh, nên," Thương Thanh Từ cười, "Đêm nay ta muốn nói, hy vọng từ nay về sau, các bạn cũ sẽ buông tha ta, những người mới xin hãy cho các CV càng nhiều cơ hội, để có thể chậm rãi quên ta đi."
Hắn nói thật uyển chuyển, cũng rất thành khẩn.
Nhưng.... làm sao quên được đây? Tuy trong giới đang mở rộng thường có khó khăn gập ghềnh, nhưng không thể ngăn nó phát triển ngày càng tốt hơn. Mà những người nổi danh từ lúc mới xuất hiện giới này, nhất định sẽ được viết lại trong khúc ca lịch sử của giới này.
Thương Thanh Từ tuy nói rất uyển chuyển, nhưng rất rõ ràng nói bản thân vì lý do công việc, sẽ không tiếp nhận bất cứ chương trình internet nào nữa. Sau này muốn nghe giọng hắn, e rằng chỉ có thể nghe được ở tác phẩm thương mại.
Có lẽ.... cơ hội nghe như thế cũng sẽ càng ít đi
Cố Thanh cũng có cảm giác thật bi thương, dường như đêm nay chính là cáo biệt thời đại có Thương Thanh Từ.
Bỗng nhiên nhận được một đoạn thổ lộ bí mật của nhiều năm trước, sau đó là một hồi cáo biệt thế giới online. Lòng cô cứ chợt cao chợt thấp theo Đàu Bài, so với chạy xe việt dã lên núi còn phấn khích hơn...
Cô nghĩ hắn sẽ giống như bình thường, tắt mic rời đi.
Không ngờ, nhạc nền bỗng nhiên vang lên, hắn lại không như mọi ngày, trong đêm chào cảm ơn này, không hề báo trước mà đưa ra bài hát này.
Không có hàn huyên mở màn, chẳng lời dư thừa nào.
Mười năm nay hắn đều như thế, không cần tranh luận không cần ồn ào, tất cả dùng 'thanh âm’ để nói Thanh âm vừa vang, đã linh hoạt kỳ ảo khiến tim người ta đập mạnh, hoàn toàn khác với những bài hắn từng hát:
"Quỳnh hoa trong sương sớm, gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt, đạo làm người như Hoàng Hà mười khúc, cuối cùng vẫn chảy về đông.
Tám nghìn năm ngọc lão, một đêm thăng trầm, hỏi trời xanh đời này cần chi?
Đêm qua gió thổi, hoa rơi nghe ai nỉ non.
Chín nghìn dặm trời cao, cưỡi gió chơi đùa, có ai cùng?
Bắc Đẩu nghìn đời, Dao Cung nghèo khó, chẳng như thần tiên quyến lữ, trăm năm giang hồ."
Đây là Sát na phương hoa khúc
Giọng hắn ào ạt, bao trùm trong khúc nhạc rung động tâm can, giống như thực sự từng qua tám nghìn năm ngọc lão, một đêm thăng trầm, chín nghìn dặm trời cao, cưỡi gió chơi đùa
Khoảng khắc rực sáng.[1]
Một khúc thật xứng với hắn.
Mười năm phồn hoa tỏa hương, bất quá cũng chỉ là khoảnh khắc thoáng qua.
"Đẹp cry a! Quỳ lạy! Đầu Bài đại nhân mẹ ơi, ta là fan trung thành của Phong Nhã Tụng!!!! Sao chỉ mới một bài đã đổi tính rồi T.T.... Đầu Bài đại nhân, xin ngài đó!!!!" "(oA~Ao) đại nhân lui giới CV, đừng lo! Giới cổ phong hoan nghênh ngài!!!!" "Ý kiến hay! Thỉnh Đầu Bài đại nhân tiến quân vào giới cổ phong!"
"Ai chú ý câu 'chẳng như thần tiên quyến lữ, trăm năm giang hồ' không, đây mới là bài hát tỏ tình đích thực của SAMA sao...."
Khi ca khúc kết thúc, Đầu Bài thế nhưng phá lệ, lần đầu tiên sử dụng quyền hạn của quản lý viên, cấm bình luận và hoa tươi.
Khung bình luận tạm thời khôi phục vài giây im lặng.
Rất nhanh, hiện ra vài chữ, hắn dùng màu nổi nói: Cám ơn các vị, tạm biệt.
Sau đó, người nhanh chóng rời khỏi phòng.
Đây là.... Lần đầu tiên hắn post trên khung bình luận của yy, lại là vì nói "Tạm biệt".
Lúc hắn off là buổi tối mười một giờ, sau đêm đó, kéo dài tới tận ngày hôn sau, vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng huyền huyễn. Vì có rất nhiều họa sĩ lớn nhỏ, nổi danh lẫn vô danh, bạn của hắn, hoặc chỉ là fan qua đường... Giống như đã hẹn trước, đều tung tranh cáo biệt.
Các loại phong cách, từ Q đến duy mĩ, manga đến thủy mặc cổ phong.
Không bức nào không ghi ba chữ "Thương Thanh Từ".
Những dòng kèm theo tranh, không một ngoại lệ, đều miêu tả cảm giác trong chớp mắt lúc lần đầu tiên nghe được giọng của Đàu Bài.
Cố Thanh nhìn weibo và tieba, không ngừng xuất hiện tranh mới, thật sự cảm thấy, hắn quả là một thần thoại hoàn mỹ. Sau khi hắn lui giới, có lẽ fan sẽ dần rời khỏi, có lẽ giọng cũng sẽ không còn tốt đẹp như lúc ban đầu
Nhưng cái tên Thương Thanh Từ nhất định là tên tuổi khó có thể vượt qua, không thể quên đi.
Vì tuần tiếp theo không có nhiệm vụ sắp xếp thư viện, cô cũng không trở về trường.
Thứ ba vừa đúng là ngày nghỉ của hắn, hắn có công việc ghi âm cho game phải hoàn thành, đồng nghĩa sẽ hy sinh cả ngày nghỉ hiếm khi có được, chỉ có thể hẹn cô gặp mặt vào khoảng giờ cơm tối.
Phòng ghi âm này cô mới đến lần thứ hai, nhưng hai cô bé ở quầy đã hoàn toàn xem cô như người quen. Thậm chí thời gian nhàm chán lúc cô chờ ở đại sảnh, cô bé biết thân phận của cô và đâu bài còn lấy kem ly trong tủ dành cho nhân viên, kiên quyết đưa cho cô ăn.
Cô cắn cái muỗng nhựa, lặng lẽ lướt weibo.
Từ khóa "Thương Thanh Từ", tìm ra vô số bức tranh đẹp mắt.
Nếu lưu hết mấy bức tranh này, làm một tập tranh cất giữ cho hắn cũng không tệ nhỉ?
Trong đầu cô vừa xuất hiện ý tưởng này, chợt thấy bài post mới nhất vào sáng nay của đoàn hậu viện của Đàu Bài.... Người ta đã bắt đầu thực hiện rồi. Quả nhiên lực lượng fan là cường đại nhất
"Đang xem gì?" một đôi tay đặt trên chỗ tựa lưng trên sô pha phía sau cô, thấp giọng hỏi.
"Ừm?" cô quay đầu nhìn hắn, "đang xem mấy bức tranh các họa sĩ vẽ tặng anh.... Em còn nghĩ làm một tập tranh cho anh kỷ niệm, bất quá các fan của anh còn yêu anh hơn em nhiều, đã bắt đầu làm rồi."
Hắn cười, tầm mắt dời về phía ly kem trên tay cô.
Không cần như vậy, có fan chân chính của ngài đang nhìn chằm chằm đó. Đừng nghĩ là lui giới rồi có thể làm gì tùy thích, Đầu Bài đại nhân của ta ơi
Hơn nữa không chỉ có fan của ngài, chỗ này còn mấy người đều đang nhìn ngài đó
Nhưng tư vị bị mỹ nhân nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay, thật sự quá khó khăn
Cô do dự một hồi, thắt tim, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt bốn phía, múc một muỗng, đưa tới miệng hắn. Kem màu nâu sữa bị hắn ăn vào miệng, dường như còn rất vừa lòng nhấm nháp một chút, phát âm không rõ nói: "Rum cũng là rượu mạnh, kem vị này thường có một ít rượu, vị không tệ."
Giọng nói hấp dẫn tự nhiên này, ghi âm lại hoàn toàn có thể làm phát ngôn cho quảng cáo kem ly
Cô lại ấn tượng, hắn quả thật thích kem ly vị rum, ghét nhất vị chocolate.
Hình như trong bài phỏng vấn trên internet vài năm trước có nhắc tới.
Mà cũng thật trùng hợp, hôm nay ăn đúng là vị rum....
Hắn cúi người, thuận miệng tán gẫu với cô: "Ăn cái này có chút phiền toái nhỏ, nó thật sự có hàm lượng cồn, sẽ bị cảnh sát giao thông đo được có cồn trong hơi thở."
"Anh bị qua rồi?" thật thê?
"Không, là một nghiên cứu sinh mới đến chỗ anh thấy anh ăn kem vị rum, nói hắn từng làm một thí nghiệm thú vị, kiểm tra những thứ có thể khiến mình bị hiểu lầm là 'say rượu lái xe’."
"Có cái gì?" thật thần kỳ....
"Nước súc miệng, thuốc cảm[2]? Còn có thứ này, kem ly vị rum," hắn nhớ lại, "Bất quá, chỉ cần vài phút thì hàm lượng cồn trong miệng sẽ giảm xuống, nên chỉ đơn thuần là thí nghiệm, không ai xui xẻo đến mức vì ăn kem ly mà bị kiểm tra."
Cô múc một muỗng tự ăn, gật gật đầu.
Quá tải kiến thức rồi.
"Mạc lão sư thích không... kem ly này ấy?" cô gái dỏng tai nghe ngóng ở bên kia đã thừa dịp rót nước, đến gần hai người, hoàn toàn là dáng vẻ hâm mộ: "Trong tủ lạnh còn rất nhiều, đều là em cố tình mua, ngài có thể ăn thỏa thích ~"
Đổ mồ hôi
Đây rõ ràng là lạm dụng chức quyền, bắt tất cả nhân viên của phòng ghi âm cùng hắn ăn kem vị rum....
"Cảm ơn, ăn rất ngon." Vị nam nhân khiến người ta hâm mộ ghen tị này lại phá lệ trả lời rất lễ phép.
Cố Thanh cắn muỗng, vô cùng mờ ám nhìn hắn.
Đầu Bài đại nhân.
Ta thề, dù ngài đã lui giới, trong lòng trong mắt fan cũng chỉ có ngài, nhìn chằm chằm ba chữ Thương Thanh Từ liền cảm thấy mỹ mãn
"Anh nhớ ra một chuyện." hắn đột nhiên cúi đầu nhìn cô.
"Vâng?"
"Ngày nghỉ mùng một tháng năm, em có dự tính gì không?"
"Mùng một tháng năm? Còn chưa tính gì." Kỳ thật nửa năm cuối của đại học năm tư, cô giống như được nghỉ nửa năm vậy, ngày nghỉ mà nhân tài công tác của đất nước cân nhắc.... cô thực chưa từng nghĩ tới T.T "Anh đã mấy năm chưa dùng phép năm, lần này rốt cục được đặc xá nghỉ ngơi, nhưng ngày nghỉ ngắn, không thể đi quá xa." Mạc Thanh Thành có chút đăm chiêu, "Tùy tiện chọn hải đảo nào đó ở Đông Nam Á, được không?"
Đi ra ngoài du lịch? Cùng bạn trai?
Cô có ý tốt nhắc nhở: "Ba mẹ em rất phong kiến...."
Hắn thoáng trầm ngâm.
Tuy cô rất muốn đi, nhưng nghĩ đến dạy bảo của cha mẹ, vẫn nên tránh mũi nhọn chút.
"Việc này anh cũng nghĩ tới rồi," hắn vô cùng săn sóc giải đáp nghi hoặc của cô, đưa ra phương án, "Anh sẽ sắp xếp cho cha mẹ anh đến gặp cha mẹ em trước, xác định quan hệ rồi sẽ tiện hơn."
Cô nhìn ánh mắt hắn, không tìm ra lý do hữu hiệu nào để cự tuyệt, Hơn nữa vị fan kia của hắn mặt đã bỏ bừng, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm bọn họ, hiển nhiên đã nghe lóm hết cả cuộc đối thoại.
Bảo cô làm sao ở trước mặt fan tận trung của hắn mà cự tuyệt hắn đây, quá khó khăn rồi
Nhưng mới hẹn hò hai tháng, thực sự nhanh như vậy đã gặp mặt cha mẹ hai bên, xác định chuyện nửa đời còn lại sao
[1] Khoảng khắc rực sáng (tạm dịch): bản gốc là tên bài hát trên:sát na phương hoa. Với cái tên này có thể tạm hiểu là vẻ đẹp trong khoảnh khắc, sát na là khoảnh khắc, phương là tỏa hương, hoa này không phải hoa cỏ, mà là ánh sáng rực rỡ.
[2] Nguyên tác là hoắc hương chính khí thủy, một loại thuốc cảm.
Hắn nói thật uyển chuyển, cũng rất thành khẩn.
Nhưng.... làm sao quên được đây? Tuy trong giới đang mở rộng thường có khó khăn gập ghềnh, nhưng không thể ngăn nó phát triển ngày càng tốt hơn. Mà những người nổi danh từ lúc mới xuất hiện giới này, nhất định sẽ được viết lại trong khúc ca lịch sử của giới này.
Thương Thanh Từ tuy nói rất uyển chuyển, nhưng rất rõ ràng nói bản thân vì lý do công việc, sẽ không tiếp nhận bất cứ chương trình internet nào nữa. Sau này muốn nghe giọng hắn, e rằng chỉ có thể nghe được ở tác phẩm thương mại.
Có lẽ.... cơ hội nghe như thế cũng sẽ càng ít đi
Cố Thanh cũng có cảm giác thật bi thương, dường như đêm nay chính là cáo biệt thời đại có Thương Thanh Từ.
Bỗng nhiên nhận được một đoạn thổ lộ bí mật của nhiều năm trước, sau đó là một hồi cáo biệt thế giới online. Lòng cô cứ chợt cao chợt thấp theo Đàu Bài, so với chạy xe việt dã lên núi còn phấn khích hơn...
Cô nghĩ hắn sẽ giống như bình thường, tắt mic rời đi.
Không ngờ, nhạc nền bỗng nhiên vang lên, hắn lại không như mọi ngày, trong đêm chào cảm ơn này, không hề báo trước mà đưa ra bài hát này.
Không có hàn huyên mở màn, chẳng lời dư thừa nào.
Mười năm nay hắn đều như thế, không cần tranh luận không cần ồn ào, tất cả dùng 'thanh âm’ để nói Thanh âm vừa vang, đã linh hoạt kỳ ảo khiến tim người ta đập mạnh, hoàn toàn khác với những bài hắn từng hát:
"Quỳnh hoa trong sương sớm, gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt, đạo làm người như Hoàng Hà mười khúc, cuối cùng vẫn chảy về đông.
Tám nghìn năm ngọc lão, một đêm thăng trầm, hỏi trời xanh đời này cần chi?
Đêm qua gió thổi, hoa rơi nghe ai nỉ non.
Chín nghìn dặm trời cao, cưỡi gió chơi đùa, có ai cùng?
Bắc Đẩu nghìn đời, Dao Cung nghèo khó, chẳng như thần tiên quyến lữ, trăm năm giang hồ."
Đây là Sát na phương hoa khúc
Giọng hắn ào ạt, bao trùm trong khúc nhạc rung động tâm can, giống như thực sự từng qua tám nghìn năm ngọc lão, một đêm thăng trầm, chín nghìn dặm trời cao, cưỡi gió chơi đùa
Khoảng khắc rực sáng.[1]
Một khúc thật xứng với hắn.
Mười năm phồn hoa tỏa hương, bất quá cũng chỉ là khoảnh khắc thoáng qua.
"Đẹp cry a! Quỳ lạy! Đầu Bài đại nhân mẹ ơi, ta là fan trung thành của Phong Nhã Tụng!!!! Sao chỉ mới một bài đã đổi tính rồi T.T.... Đầu Bài đại nhân, xin ngài đó!!!!" "(oA~Ao) đại nhân lui giới CV, đừng lo! Giới cổ phong hoan nghênh ngài!!!!" "Ý kiến hay! Thỉnh Đầu Bài đại nhân tiến quân vào giới cổ phong!"
"Ai chú ý câu 'chẳng như thần tiên quyến lữ, trăm năm giang hồ' không, đây mới là bài hát tỏ tình đích thực của SAMA sao...."
Khi ca khúc kết thúc, Đầu Bài thế nhưng phá lệ, lần đầu tiên sử dụng quyền hạn của quản lý viên, cấm bình luận và hoa tươi.
Khung bình luận tạm thời khôi phục vài giây im lặng.
Rất nhanh, hiện ra vài chữ, hắn dùng màu nổi nói: Cám ơn các vị, tạm biệt.
Sau đó, người nhanh chóng rời khỏi phòng.
Đây là.... Lần đầu tiên hắn post trên khung bình luận của yy, lại là vì nói "Tạm biệt".
Lúc hắn off là buổi tối mười một giờ, sau đêm đó, kéo dài tới tận ngày hôn sau, vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng huyền huyễn. Vì có rất nhiều họa sĩ lớn nhỏ, nổi danh lẫn vô danh, bạn của hắn, hoặc chỉ là fan qua đường... Giống như đã hẹn trước, đều tung tranh cáo biệt.
Các loại phong cách, từ Q đến duy mĩ, manga đến thủy mặc cổ phong.
Không bức nào không ghi ba chữ "Thương Thanh Từ".
Những dòng kèm theo tranh, không một ngoại lệ, đều miêu tả cảm giác trong chớp mắt lúc lần đầu tiên nghe được giọng của Đàu Bài.
Cố Thanh nhìn weibo và tieba, không ngừng xuất hiện tranh mới, thật sự cảm thấy, hắn quả là một thần thoại hoàn mỹ. Sau khi hắn lui giới, có lẽ fan sẽ dần rời khỏi, có lẽ giọng cũng sẽ không còn tốt đẹp như lúc ban đầu
Nhưng cái tên Thương Thanh Từ nhất định là tên tuổi khó có thể vượt qua, không thể quên đi.
Vì tuần tiếp theo không có nhiệm vụ sắp xếp thư viện, cô cũng không trở về trường.
Thứ ba vừa đúng là ngày nghỉ của hắn, hắn có công việc ghi âm cho game phải hoàn thành, đồng nghĩa sẽ hy sinh cả ngày nghỉ hiếm khi có được, chỉ có thể hẹn cô gặp mặt vào khoảng giờ cơm tối.
Phòng ghi âm này cô mới đến lần thứ hai, nhưng hai cô bé ở quầy đã hoàn toàn xem cô như người quen. Thậm chí thời gian nhàm chán lúc cô chờ ở đại sảnh, cô bé biết thân phận của cô và đâu bài còn lấy kem ly trong tủ dành cho nhân viên, kiên quyết đưa cho cô ăn.
Cô cắn cái muỗng nhựa, lặng lẽ lướt weibo.
Từ khóa "Thương Thanh Từ", tìm ra vô số bức tranh đẹp mắt.
Nếu lưu hết mấy bức tranh này, làm một tập tranh cất giữ cho hắn cũng không tệ nhỉ?
Trong đầu cô vừa xuất hiện ý tưởng này, chợt thấy bài post mới nhất vào sáng nay của đoàn hậu viện của Đàu Bài.... Người ta đã bắt đầu thực hiện rồi. Quả nhiên lực lượng fan là cường đại nhất
"Đang xem gì?" một đôi tay đặt trên chỗ tựa lưng trên sô pha phía sau cô, thấp giọng hỏi.
"Ừm?" cô quay đầu nhìn hắn, "đang xem mấy bức tranh các họa sĩ vẽ tặng anh.... Em còn nghĩ làm một tập tranh cho anh kỷ niệm, bất quá các fan của anh còn yêu anh hơn em nhiều, đã bắt đầu làm rồi."
Hắn cười, tầm mắt dời về phía ly kem trên tay cô.
Không cần như vậy, có fan chân chính của ngài đang nhìn chằm chằm đó. Đừng nghĩ là lui giới rồi có thể làm gì tùy thích, Đầu Bài đại nhân của ta ơi
Hơn nữa không chỉ có fan của ngài, chỗ này còn mấy người đều đang nhìn ngài đó
Nhưng tư vị bị mỹ nhân nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay, thật sự quá khó khăn
Cô do dự một hồi, thắt tim, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt bốn phía, múc một muỗng, đưa tới miệng hắn. Kem màu nâu sữa bị hắn ăn vào miệng, dường như còn rất vừa lòng nhấm nháp một chút, phát âm không rõ nói: "Rum cũng là rượu mạnh, kem vị này thường có một ít rượu, vị không tệ."
Giọng nói hấp dẫn tự nhiên này, ghi âm lại hoàn toàn có thể làm phát ngôn cho quảng cáo kem ly
Cô lại ấn tượng, hắn quả thật thích kem ly vị rum, ghét nhất vị chocolate.
Hình như trong bài phỏng vấn trên internet vài năm trước có nhắc tới.
Mà cũng thật trùng hợp, hôm nay ăn đúng là vị rum....
Hắn cúi người, thuận miệng tán gẫu với cô: "Ăn cái này có chút phiền toái nhỏ, nó thật sự có hàm lượng cồn, sẽ bị cảnh sát giao thông đo được có cồn trong hơi thở."
"Anh bị qua rồi?" thật thê?
"Không, là một nghiên cứu sinh mới đến chỗ anh thấy anh ăn kem vị rum, nói hắn từng làm một thí nghiệm thú vị, kiểm tra những thứ có thể khiến mình bị hiểu lầm là 'say rượu lái xe’."
"Có cái gì?" thật thần kỳ....
"Nước súc miệng, thuốc cảm[2]? Còn có thứ này, kem ly vị rum," hắn nhớ lại, "Bất quá, chỉ cần vài phút thì hàm lượng cồn trong miệng sẽ giảm xuống, nên chỉ đơn thuần là thí nghiệm, không ai xui xẻo đến mức vì ăn kem ly mà bị kiểm tra."
Cô múc một muỗng tự ăn, gật gật đầu.
Quá tải kiến thức rồi.
"Mạc lão sư thích không... kem ly này ấy?" cô gái dỏng tai nghe ngóng ở bên kia đã thừa dịp rót nước, đến gần hai người, hoàn toàn là dáng vẻ hâm mộ: "Trong tủ lạnh còn rất nhiều, đều là em cố tình mua, ngài có thể ăn thỏa thích ~"
Đổ mồ hôi
Đây rõ ràng là lạm dụng chức quyền, bắt tất cả nhân viên của phòng ghi âm cùng hắn ăn kem vị rum....
"Cảm ơn, ăn rất ngon." Vị nam nhân khiến người ta hâm mộ ghen tị này lại phá lệ trả lời rất lễ phép.
Cố Thanh cắn muỗng, vô cùng mờ ám nhìn hắn.
Đầu Bài đại nhân.
Ta thề, dù ngài đã lui giới, trong lòng trong mắt fan cũng chỉ có ngài, nhìn chằm chằm ba chữ Thương Thanh Từ liền cảm thấy mỹ mãn
"Anh nhớ ra một chuyện." hắn đột nhiên cúi đầu nhìn cô.
"Vâng?"
"Ngày nghỉ mùng một tháng năm, em có dự tính gì không?"
"Mùng một tháng năm? Còn chưa tính gì." Kỳ thật nửa năm cuối của đại học năm tư, cô giống như được nghỉ nửa năm vậy, ngày nghỉ mà nhân tài công tác của đất nước cân nhắc.... cô thực chưa từng nghĩ tới T.T "Anh đã mấy năm chưa dùng phép năm, lần này rốt cục được đặc xá nghỉ ngơi, nhưng ngày nghỉ ngắn, không thể đi quá xa." Mạc Thanh Thành có chút đăm chiêu, "Tùy tiện chọn hải đảo nào đó ở Đông Nam Á, được không?"
Đi ra ngoài du lịch? Cùng bạn trai?
Cô có ý tốt nhắc nhở: "Ba mẹ em rất phong kiến...."
Hắn thoáng trầm ngâm.
Tuy cô rất muốn đi, nhưng nghĩ đến dạy bảo của cha mẹ, vẫn nên tránh mũi nhọn chút.
"Việc này anh cũng nghĩ tới rồi," hắn vô cùng săn sóc giải đáp nghi hoặc của cô, đưa ra phương án, "Anh sẽ sắp xếp cho cha mẹ anh đến gặp cha mẹ em trước, xác định quan hệ rồi sẽ tiện hơn."
Cô nhìn ánh mắt hắn, không tìm ra lý do hữu hiệu nào để cự tuyệt, Hơn nữa vị fan kia của hắn mặt đã bỏ bừng, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm bọn họ, hiển nhiên đã nghe lóm hết cả cuộc đối thoại.
Bảo cô làm sao ở trước mặt fan tận trung của hắn mà cự tuyệt hắn đây, quá khó khăn rồi
Nhưng mới hẹn hò hai tháng, thực sự nhanh như vậy đã gặp mặt cha mẹ hai bên, xác định chuyện nửa đời còn lại sao
[1] Khoảng khắc rực sáng (tạm dịch): bản gốc là tên bài hát trên:sát na phương hoa. Với cái tên này có thể tạm hiểu là vẻ đẹp trong khoảnh khắc, sát na là khoảnh khắc, phương là tỏa hương, hoa này không phải hoa cỏ, mà là ánh sáng rực rỡ.
[2] Nguyên tác là hoắc hương chính khí thủy, một loại thuốc cảm.
Danh sách chương