Ăn cơm xong, cô lấy trái cây trong tủ lạnh ra, rửa sạch, gọt vỏ, thuận tay cắm vào vài cây tăm. Một dĩa nhỏ đưa cho Tuyệt Mỹ, dĩa lớn còn lại đưa vào phòng Mạc Thanh Thành.
Khi Cố Thanh đi vào, hắn đã ngồi trước máy tính bàn, đội tai nghe, còn có thói quen mở đèn bàn, dường như thế này sẽ khiến hắn hoàn toàn tập trung vào thế giới đó. Ngọn đèn màu chanh ấm áo, hắt bóng dáng hắn lên vách tường, yên ổn vững chãi.
Đeo tai nghe thật là siêu đẹp trai……
Cố Thanh lặng lẽ mê trai một chút.
Hắn nhận ra cô tiến vào, nghiêng đầu, ngón trỏ đặt trên môi, ra dấu đừng lên tiếng.
Cô gật đầu, im lặng đi qua, đặt dĩa trước mặt hắn.
Chỉ chỉ trái cây trên đĩa, ý bảo hắn dành thời gian ăn.
Hắn vuốt cằm.
Cố Thanh thuận tay nhón một quả dâu tây, nhéo vào miệng, ngồi xuống sô pha phía sau hắn, mở máy tính bảng, đăng nhập nick nhỏ vào phòng yy.
Đêm nay là ngày công bố danh sách trận chung kết cuộc thi phối âm, nói trắng ra là, tất cả người xuất sắc cùng cảm ơn, sau đó là một hồi diễn xuất để cảm ơn. Những người thắng cuối cùng này đều không phải tiểu trong suốt, thậm chí vài người đã từng nổi tiếng một thời, ở những trận trước chỉ là điểm sáng, bây giờ tề tụ, không còn là từng điểm sáng nữa, mà là cả mảng sao trời.
Còn hắn,
Là giám khảo quan sát đêm nay, nhưng chỉ cần ID Thương Thanh Từ kia im lặng ở trong phòng, như vậy là đủ.
Bên dưới hắn có mấy nghìn fan, mười đại quản lý viên ở cạnh, không ồn không quậy, im lặng cùng hắn lắng nghe.
Còn cô,
Chỉ cần vào thế giới online này, lập tức hóa thân thành fan trung thành của hắn.
Nhìn ID Thương Thanh Từ kia mà tim đập mạnh, vẫn là Thanh Thanh Mạn đó…… Cảm giác này… Thật rất kỳ diệu.
Trong tai nghe, một cô gái trong mười hai người thắng cuộc đang hát, cô vừa nghe vừa chống một tay trên thành sô pha, vươn tay kia lấy dâu. Tay lướt qua người hắn, vừa đụng tới một trái, hắn liền phát hiện, khẽ cười, lấy ra trái lớn nhất đặt vào tay cô.
Cô lè lưỡi, lui về, tiếp tục cắn ăn.
Ăn hai ngụm, cô gái đó đã hát xong.
Hát rất tốt.
Cô lặng lẽ tán thưởng.
“Chúc mừng Cẩm Tú Như Bụi của chúng ta,” người chủ trì cười nói tiếp, bắt đầu tiếp nối chương trình. “Như vậy….”
“Em có thể nói vài lời với giám khảo không?” Cô gãy bỗng ngắt lời người chủ trì.
Chủ trì lập tức cười: “Hoàn toàn có thể nha, anh còn thắc mắc sao đêm nay không ai thổ lộ a, chẳng lẽ do anh quá nghiêm tục nên mọi người quên cách bỏ qua tiết tháo rồi sao?”
Cô gái ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng: “Vì Thương Thanh Từ lão sư chỉ làm giám khảo hai trận, em không gặp được…..”
“Đúng vậy, Thương Thanh Từ đại nhân bận quá,” chủ trì đùa đùa trách, “Chúng ta từ vòng loại tới chung kết, kéo dài bốn tháng, chỉ hẹn được anh ấy hai ngày, may mắn may mắn, đêm cuối này anh ấy tới được. Em gái cố lên, thổ lộ đi ~ A, không đúng, anh nhớ Đầu Bài đã có tiểu kim chủ rồi, thổ lộ cần rụt rè nha, thân ~”
Từ lúc người ta điểm danh Thương Thanh Từ, bảng bình luận đã bị càn quét, không ngờ chủ trì còn ở trước mấy vạn người nghe nhắc tới “tiểu kim chủ”, quả thực là sợ thiên hạ không loạn……..
“Không phải, không phải,” Rõ ràng là một CV nổi danh, cũng không tránh được khẩn trương khi nhắc tới thần tượng, “Là vài lời rất nghiêm chỉnh, hoàn toàn không mất tiết tháo.”
Người chủ trì cười, ý bảo cô ấy tùy ý.
Cố Thanh nghe, trong tai nghe có vài giây im lặng, cô lặng lẽ liếc nhìn Đàu Bài, người được thổ lộ thật bình tĩnh a….
“Là thế này….. ack, hỏi chút trước, Thương Thanh Từ đại nhân, anh có nghe không? Sẽ không treo máy chứ….”
“Ta ở.” Giọng hắn không cao không thấp, nhẹ nhàng bình tĩnh.
“Là thế này, đại nhân, em chỉ muốn nói, em vẫn mơ làm phát thanh, muốn làm một phát thanh viên chuyên nghiệp, hoặc một diễn viên lồng tiếng. Nhưng lúc thi đại học bỏ lỡ trường chuyên ngành này, nên rất hối hận,” giọng cô gái thậm chí hơi khàn đi, “Sau này một người bạn biết được, nói rằng cô ấy thường xuyên nghe kịch truyền thanh trên mang, hơn nữa có mấy người vô cùng xuất sắc, cuối cùng đều chuyển sang lồng tiếng thương mại. Nói thật, ban đầu em rất khinh thường, cảm thấy những người này đều chỉ chơi đùa trên mạng, lấy lòng mọi người…… Cho đến khi người bạn đó cho em nghe tác phẩm của anh, em hoàn toàn bị thuyết phục. Nên em muốn nói với anh, Đầu Bài đại nhân, cảm ơn anh đã đưa em vào thế giới này, cũng trở thành mục tiêu và lý tưởng của em.”
Cố Thanh cắn trái dâu trong tay, chần chừ không ăn.
Thực ra, chủ nhân của ID Thương Thanh Từ này ngồi kia, đưa lưng về phía mình, vươn tay là có thể chạm vào, nhưng cái tên này vẫn có lực hấp dẫn thật lớn, tên này đại biểu cho tất cả nhân vật, tác phẩm hắn từng diễn dịch lồng tiếng, là ánh nắng chói mắt của những đứa trẻ không qua trường lớp chuyên nghiệp lại có giấc mơ làm diễn viên lồng tiếng.
Bạn không thể vì những kẻ thích chơi đùa hỗn tạp trên mạng mà phủ định những người thật tình yêu thích phối âm.
Những người này, có thể chỉ có nhiều nhất mấy chục fan, không chói mắt như Đàu Bài, nhưng chỉ cần thích, không gì không thể làm được, như cô gái này vậy.
Cô bỗng nhiên xúc động.
Cô hiểu cảm giác này, giống như lúc bản thân nghe khúc cổ phong đầu tiên, cũng kinh diễm không thôi.
Một chớp mắt như vậy, hoàn toàn có thể thay đổi cuộc đời một người.
Hắn đã thay đổi bao nhiêu người? Con số hẳn là vô cùng lớn.
“Cảm ơn, chúc em thành công.” Hắn thản nhiên cười, “Có thể thành công hơn cả ta.”
Sức mạnh ôn nhu lại mê hoặc thành công xuyên qua tai nghe, truyền vào tai mỗi người.
T.T……. Chỉ vậy thôi sao……..
Em cũng bị cảm động đó, anh nói nhiều thêm hai câu không được sao?
Bất quá, xưa nay hắn ở trước công chúng đều như vậy…….
Đến khi người kế tiếp biểu diễn, cô thấy Thương Thanh Từ tắt mic rồi, biết mình có thể nói chuyện, lập tức đặt máy tính bảng xuống, chống tay vịn sô pha vỗ vai hắn. Người trước mặt quay đầu, tháo tai nghe, ánh mắt mang nghi hoặc.
Cô nhìn hắn.
Cô nhìn đôi mắt to xinh đẹp của hắn…..
Lặng lẽ tự tẩy não mình, đây là Mạc Thanh Thành, không phải Thương Thanh Từ………
“Vừa rồi em nghe mà cảm động,” cô cảm thấy trong lòng tràn đầy những điều muốn nói, lấy một trái dâu, đưa tới miệng hắn, “Sao anh không nói thêm vài câu?”
Mạc Thanh Thành cười, há miệng cắn trái dâu cô đưa: “Thói quen. Anh nói nhiều hơn, ngược lại không tốt cho cô ấy.”
Cô giật mình, ý hắn là một số fan của hắn, khẳng định sẽ cho rằng Đầu Bài phá lệ hậu đãi cô gái này, dẫn tới công kích trên diện rộng gì đó……. Hoặc là nói cô gái này giả vờ bày tỏ, thật ra định dựa hơi?
T.T……..
Cô nhớ tới ID đáng thương bị hack chết: Thanh Thanh Mạn.
Mạc Thanh Thành bỗng nhiên nhớ ra gì đó, lấy di động trên bàn tới, cánh tay vòng qua sau lưng cô, nửa ôm vào lòng, mở weibo. Vào mục “thư để lại”, nháy mắt bật ra vô số thư, cơ bản……. đều là bày tỏ, các loại thổ lộ, hàm súc, kịch liệt, ôn nhu, trực tiếp…… “Bình thường anh không để người lạ @, chỉ có bạn tốt thôi, tin nhắn riêng cũng tắt, mục thư để lại này hình như là chức năng mới, em xem, anh rốt cục thu được những thứ này,” Hắn nhỏ giọng giải thích, “Trước kia anh đã nghĩ, nếu có bạn gái, thấy những thứ này chắc sẽ trở mặt với anh luôn.”
……….
Được rồi, cô có chút ghen tị thật T.T…….
“Vì thế….” Hắn cười, vừa định nói tiếp liền dừng.
Vừa mới có @ tới, cô liếc qua, là một họa sĩ nổi tiếng, cũng là bạn của Thương Thanh Từ. Là một bức tranh vẽ tay, vẽ Thương Thanh Từ đội tai nghe, tay cầm trái dâu, đang đút cho…… một con heo vàng trong lòng…………
Người vẽ còn không quên trêu chọc: “Trên đời ngàn vạn cẩm tú, Đầu Bài chỉ yêu duy nhất chú heo vàng kia a chú heo vàng……”
………..
………..
Vì sao lại thành chú heo vàng……
Không đúng, vì sao lại trùng hợp là đút dâu……..
Cô còn chưa tự hỏi xong, Thương Thanh Từ đã vui vẻ nhấn chuyển phát, thuận tiện @Thanh Thanh Mạn: cám ơn, bất quá chú heo vàng không mập, xem như…. kiểu gầy uyển chuyển vừa ôm[1].
………..
………..
Thực sự gầy như vậy?
Khoan đã……. ( ⊙ o ⊙) …….
Anh ôm qua lúc nào………
[1] chỗ này nguyên văn là doanh doanh nhất ác, dùng để miêu tả nữ tử có vòng eo tinh tế, chỉ cần một tay có thể ôm được. Nên ý chỗ đó là ôm eo đấy ạ.
Khi Cố Thanh đi vào, hắn đã ngồi trước máy tính bàn, đội tai nghe, còn có thói quen mở đèn bàn, dường như thế này sẽ khiến hắn hoàn toàn tập trung vào thế giới đó. Ngọn đèn màu chanh ấm áo, hắt bóng dáng hắn lên vách tường, yên ổn vững chãi.
Đeo tai nghe thật là siêu đẹp trai……
Cố Thanh lặng lẽ mê trai một chút.
Hắn nhận ra cô tiến vào, nghiêng đầu, ngón trỏ đặt trên môi, ra dấu đừng lên tiếng.
Cô gật đầu, im lặng đi qua, đặt dĩa trước mặt hắn.
Chỉ chỉ trái cây trên đĩa, ý bảo hắn dành thời gian ăn.
Hắn vuốt cằm.
Cố Thanh thuận tay nhón một quả dâu tây, nhéo vào miệng, ngồi xuống sô pha phía sau hắn, mở máy tính bảng, đăng nhập nick nhỏ vào phòng yy.
Đêm nay là ngày công bố danh sách trận chung kết cuộc thi phối âm, nói trắng ra là, tất cả người xuất sắc cùng cảm ơn, sau đó là một hồi diễn xuất để cảm ơn. Những người thắng cuối cùng này đều không phải tiểu trong suốt, thậm chí vài người đã từng nổi tiếng một thời, ở những trận trước chỉ là điểm sáng, bây giờ tề tụ, không còn là từng điểm sáng nữa, mà là cả mảng sao trời.
Còn hắn,
Là giám khảo quan sát đêm nay, nhưng chỉ cần ID Thương Thanh Từ kia im lặng ở trong phòng, như vậy là đủ.
Bên dưới hắn có mấy nghìn fan, mười đại quản lý viên ở cạnh, không ồn không quậy, im lặng cùng hắn lắng nghe.
Còn cô,
Chỉ cần vào thế giới online này, lập tức hóa thân thành fan trung thành của hắn.
Nhìn ID Thương Thanh Từ kia mà tim đập mạnh, vẫn là Thanh Thanh Mạn đó…… Cảm giác này… Thật rất kỳ diệu.
Trong tai nghe, một cô gái trong mười hai người thắng cuộc đang hát, cô vừa nghe vừa chống một tay trên thành sô pha, vươn tay kia lấy dâu. Tay lướt qua người hắn, vừa đụng tới một trái, hắn liền phát hiện, khẽ cười, lấy ra trái lớn nhất đặt vào tay cô.
Cô lè lưỡi, lui về, tiếp tục cắn ăn.
Ăn hai ngụm, cô gái đó đã hát xong.
Hát rất tốt.
Cô lặng lẽ tán thưởng.
“Chúc mừng Cẩm Tú Như Bụi của chúng ta,” người chủ trì cười nói tiếp, bắt đầu tiếp nối chương trình. “Như vậy….”
“Em có thể nói vài lời với giám khảo không?” Cô gãy bỗng ngắt lời người chủ trì.
Chủ trì lập tức cười: “Hoàn toàn có thể nha, anh còn thắc mắc sao đêm nay không ai thổ lộ a, chẳng lẽ do anh quá nghiêm tục nên mọi người quên cách bỏ qua tiết tháo rồi sao?”
Cô gái ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng: “Vì Thương Thanh Từ lão sư chỉ làm giám khảo hai trận, em không gặp được…..”
“Đúng vậy, Thương Thanh Từ đại nhân bận quá,” chủ trì đùa đùa trách, “Chúng ta từ vòng loại tới chung kết, kéo dài bốn tháng, chỉ hẹn được anh ấy hai ngày, may mắn may mắn, đêm cuối này anh ấy tới được. Em gái cố lên, thổ lộ đi ~ A, không đúng, anh nhớ Đầu Bài đã có tiểu kim chủ rồi, thổ lộ cần rụt rè nha, thân ~”
Từ lúc người ta điểm danh Thương Thanh Từ, bảng bình luận đã bị càn quét, không ngờ chủ trì còn ở trước mấy vạn người nghe nhắc tới “tiểu kim chủ”, quả thực là sợ thiên hạ không loạn……..
“Không phải, không phải,” Rõ ràng là một CV nổi danh, cũng không tránh được khẩn trương khi nhắc tới thần tượng, “Là vài lời rất nghiêm chỉnh, hoàn toàn không mất tiết tháo.”
Người chủ trì cười, ý bảo cô ấy tùy ý.
Cố Thanh nghe, trong tai nghe có vài giây im lặng, cô lặng lẽ liếc nhìn Đàu Bài, người được thổ lộ thật bình tĩnh a….
“Là thế này….. ack, hỏi chút trước, Thương Thanh Từ đại nhân, anh có nghe không? Sẽ không treo máy chứ….”
“Ta ở.” Giọng hắn không cao không thấp, nhẹ nhàng bình tĩnh.
“Là thế này, đại nhân, em chỉ muốn nói, em vẫn mơ làm phát thanh, muốn làm một phát thanh viên chuyên nghiệp, hoặc một diễn viên lồng tiếng. Nhưng lúc thi đại học bỏ lỡ trường chuyên ngành này, nên rất hối hận,” giọng cô gái thậm chí hơi khàn đi, “Sau này một người bạn biết được, nói rằng cô ấy thường xuyên nghe kịch truyền thanh trên mang, hơn nữa có mấy người vô cùng xuất sắc, cuối cùng đều chuyển sang lồng tiếng thương mại. Nói thật, ban đầu em rất khinh thường, cảm thấy những người này đều chỉ chơi đùa trên mạng, lấy lòng mọi người…… Cho đến khi người bạn đó cho em nghe tác phẩm của anh, em hoàn toàn bị thuyết phục. Nên em muốn nói với anh, Đầu Bài đại nhân, cảm ơn anh đã đưa em vào thế giới này, cũng trở thành mục tiêu và lý tưởng của em.”
Cố Thanh cắn trái dâu trong tay, chần chừ không ăn.
Thực ra, chủ nhân của ID Thương Thanh Từ này ngồi kia, đưa lưng về phía mình, vươn tay là có thể chạm vào, nhưng cái tên này vẫn có lực hấp dẫn thật lớn, tên này đại biểu cho tất cả nhân vật, tác phẩm hắn từng diễn dịch lồng tiếng, là ánh nắng chói mắt của những đứa trẻ không qua trường lớp chuyên nghiệp lại có giấc mơ làm diễn viên lồng tiếng.
Bạn không thể vì những kẻ thích chơi đùa hỗn tạp trên mạng mà phủ định những người thật tình yêu thích phối âm.
Những người này, có thể chỉ có nhiều nhất mấy chục fan, không chói mắt như Đàu Bài, nhưng chỉ cần thích, không gì không thể làm được, như cô gái này vậy.
Cô bỗng nhiên xúc động.
Cô hiểu cảm giác này, giống như lúc bản thân nghe khúc cổ phong đầu tiên, cũng kinh diễm không thôi.
Một chớp mắt như vậy, hoàn toàn có thể thay đổi cuộc đời một người.
Hắn đã thay đổi bao nhiêu người? Con số hẳn là vô cùng lớn.
“Cảm ơn, chúc em thành công.” Hắn thản nhiên cười, “Có thể thành công hơn cả ta.”
Sức mạnh ôn nhu lại mê hoặc thành công xuyên qua tai nghe, truyền vào tai mỗi người.
T.T……. Chỉ vậy thôi sao……..
Em cũng bị cảm động đó, anh nói nhiều thêm hai câu không được sao?
Bất quá, xưa nay hắn ở trước công chúng đều như vậy…….
Đến khi người kế tiếp biểu diễn, cô thấy Thương Thanh Từ tắt mic rồi, biết mình có thể nói chuyện, lập tức đặt máy tính bảng xuống, chống tay vịn sô pha vỗ vai hắn. Người trước mặt quay đầu, tháo tai nghe, ánh mắt mang nghi hoặc.
Cô nhìn hắn.
Cô nhìn đôi mắt to xinh đẹp của hắn…..
Lặng lẽ tự tẩy não mình, đây là Mạc Thanh Thành, không phải Thương Thanh Từ………
“Vừa rồi em nghe mà cảm động,” cô cảm thấy trong lòng tràn đầy những điều muốn nói, lấy một trái dâu, đưa tới miệng hắn, “Sao anh không nói thêm vài câu?”
Mạc Thanh Thành cười, há miệng cắn trái dâu cô đưa: “Thói quen. Anh nói nhiều hơn, ngược lại không tốt cho cô ấy.”
Cô giật mình, ý hắn là một số fan của hắn, khẳng định sẽ cho rằng Đầu Bài phá lệ hậu đãi cô gái này, dẫn tới công kích trên diện rộng gì đó……. Hoặc là nói cô gái này giả vờ bày tỏ, thật ra định dựa hơi?
T.T……..
Cô nhớ tới ID đáng thương bị hack chết: Thanh Thanh Mạn.
Mạc Thanh Thành bỗng nhiên nhớ ra gì đó, lấy di động trên bàn tới, cánh tay vòng qua sau lưng cô, nửa ôm vào lòng, mở weibo. Vào mục “thư để lại”, nháy mắt bật ra vô số thư, cơ bản……. đều là bày tỏ, các loại thổ lộ, hàm súc, kịch liệt, ôn nhu, trực tiếp…… “Bình thường anh không để người lạ @, chỉ có bạn tốt thôi, tin nhắn riêng cũng tắt, mục thư để lại này hình như là chức năng mới, em xem, anh rốt cục thu được những thứ này,” Hắn nhỏ giọng giải thích, “Trước kia anh đã nghĩ, nếu có bạn gái, thấy những thứ này chắc sẽ trở mặt với anh luôn.”
……….
Được rồi, cô có chút ghen tị thật T.T…….
“Vì thế….” Hắn cười, vừa định nói tiếp liền dừng.
Vừa mới có @ tới, cô liếc qua, là một họa sĩ nổi tiếng, cũng là bạn của Thương Thanh Từ. Là một bức tranh vẽ tay, vẽ Thương Thanh Từ đội tai nghe, tay cầm trái dâu, đang đút cho…… một con heo vàng trong lòng…………
Người vẽ còn không quên trêu chọc: “Trên đời ngàn vạn cẩm tú, Đầu Bài chỉ yêu duy nhất chú heo vàng kia a chú heo vàng……”
………..
………..
Vì sao lại thành chú heo vàng……
Không đúng, vì sao lại trùng hợp là đút dâu……..
Cô còn chưa tự hỏi xong, Thương Thanh Từ đã vui vẻ nhấn chuyển phát, thuận tiện @Thanh Thanh Mạn: cám ơn, bất quá chú heo vàng không mập, xem như…. kiểu gầy uyển chuyển vừa ôm[1].
………..
………..
Thực sự gầy như vậy?
Khoan đã……. ( ⊙ o ⊙) …….
Anh ôm qua lúc nào………
[1] chỗ này nguyên văn là doanh doanh nhất ác, dùng để miêu tả nữ tử có vòng eo tinh tế, chỉ cần một tay có thể ôm được. Nên ý chỗ đó là ôm eo đấy ạ.
Danh sách chương