Editor: Đông Vân Triều
Chung Ly Tử Tức lẳng lặng nằm trong bóng tối, đầu căng như dây đàn mà nín thở nghe ngóng cả đêm, chỉ sợ nghe thấy nhà tranh bên kia truyền đến tiếng động.
Đầu y lùng bùng như một nồi hồ nhão, chưa kịp hiểu gì, chưa kịp thông suốt cái gì thì trời đã sáng.
Y chưa từng cảm thấy hóa ra ban đêm lại ngắn ngủi như thế.
Lúc bình minh, y lục tục đứng lên, xiêu vẹo tròng áo ngoài vào, khập khiễng tới gõ cửa túp lều tranh. Động tác của y cực nhẹ, cực chậm, như đang sợ người bên trong nghe thấy.
Không ai đáp lại.
Chung Ly Tử Tức bây giờ nội lực tẫn phế, dù gần trong gang tấc cũng chẳng rõ bên trong có người hay không.
Từ khi bị phế đến nay, đây là lần đầu tiên y cảm thấy mình chả khác gì kẻ câm người điếc, mềm yếu bất lực.
Y không nói một lời, lẳng lặng đứng ở bên ngoài mà chờ.
"Núi quang, cảnh đẹp, vờn chim đến, nước phẳng, hồ trong, chẳng bận lòng"[1]. Tận đến khi chim mỏi cánh về tổ, xuân rộn ràng tản đi, nước chảy tiễn hoa rơi, y dần dần hiểu được hai câu thơ này chứa đựng bao nhiêu nặng nề, một đời dài đằng đẵng khiến người nghẹt thở.
[1] Trích trong bài "Đề thiền viện sau chùa Phá Sơn" của Thường Kiến. Bản dịch thơ của Hải Đà.
"Dạ Quân." Y vịn khung cửa, nói khẽ, "Ta đi về trước, tối nay lại đến."
Y lại khập khiễng trở về nhà gỗ, từ đầu đến cuối không dám mở cửa.
Chung Ly Tử Tức ngồi ngẩn ngơ đến khi Mặt Trời lặn.
Y đã một ngày một đêm chưa chợp mắt, hơi không chịu nổi.
Y lại lề mề vịn tường dợm bước về phía nhà tranh, thừ người trước cửa, hỏi: "Ta ở bên kia không quen. Ta có thể về đây ngủ được không?"
Y theo thói quen lặng chờ trong chốc lát, nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Chung Ly Tử Tức hít sâu một hơi, đưa tay đẩy cửa ra.
Một giường một bàn, đơn sơ mà sạch sẽ, và trống rỗng.
Dạ Quân đã sớm không thấy tăm hơi.
Chung Ly Tử Tức ngây người, cuối cùng như trút được gánh nặng mà nhẹ giọng cười một tiếng.
Tất cả e ngại và sầu lo của y, những kỳ vọng nực cười liên đới, rốt cục cũng đã tan thành mây khói.
Chung Ly Tử Tức cố hết sức bò lên chiếc giường gỗ thô sơ nhỏ hẹp, không có chăn đệm ủ ấm y vẫn mệt mỏi khép hai mắt lại.
Gió đêm đưa hơi nước vào khe núi, có hương thơm ngát của cỏ cây và hoa đào, vách tường cũng bốc lên mùi ẩm mốc do mưa dầm, duy chỉ có không có mùi của Dạ Quân.
Dạ Quân vốn không có mùi hương của riêng mình, hay đúng hơn là, hoàn toàn không có mùi gì.
Chung Ly Tử Tức đã từng rất thích điểm này. Khi đó mỗi ngày y đều bị ép phải ứng phó với rất nhiều người, có những người có mùi rất đáng ghét, kẻ giết người nhuốm mùi máu tươi, người bợ đỡ sực nức hơi tiền, kẻ nịnh nọt nồng nặc mùi son phấn...
Chỉ có Dạ Quân là khác biệt. Dẫu trên tay hắn tích đầy sát nghiệp, khí tức của hắn vẫn vĩnh viễn sạch sẽ.
Điều đã từng là lý do khiến mình hài lòng, bây giờ y lại hơi hận điểm ấy của hắn, khiến y ngay cả một cơ hội để lưu luyến cũng không có.
Chung Ly Tử Tức tốn hơn mười ngày tập đi đường và sinh hoạt, trên thân không có chỗ nào lành lặn, cuối cùng cũng quen với cái cơ thể tàn phế này, miễn cưỡng có thể dùng tay trái ăn cơm.
Y muốn ăn, muốn sống sót, chuyện mỗi ngày muốn làm quá nhiều, mà tốc độ của y lại quá chậm. Y phát hiện chỉ mỗi sống thôi cũng đã bề bộn nhiều việc, không còn thời gian nghĩ cái này cái kia, nghĩ về người cuối cùng vừa bước ra khỏi cuộc đời y.
Cuối xuân, mưa trận này không chịu thua kém trận kia, càng ngày càng nặng hạt. Túp lều nhỏ run rẩy trong làn mưa được mấy ngày đã không chịu nổi mà bị cuồng phong gọt đi một lớp lá. Chung Ly Tử Tức đang ngủ thì bị mưa dội vào đầu.
Y nằm đơ người giữa túp lều rách nát bị dột tứ phía, ngửa mặt đón nước lạnh. Y lại nhớ tới điện Uổng Sinh âm hàn, như giòi trong xương, khó khỏi hẳn.
Y nằm đến khi tứ chi lạnh buốt, hậu tri hậu giác đột nhiên nghĩ đến, nếu như mình sinh bệnh tại đây, chắc chắn không có năng lực bò lên trấn trên tìm đại phu, mà cũng làm gì có tiền mà đòi xem bệnh. Đành phải đứng lên, sờ soạng lảo đảo bò vào nhà gỗ.
Thông qua cửa sổ, lại mượn những tia chớp rạch ngang trời, y nhìn túp lều tranh xơ xác tiêu điều trong mưa, không khỏi thở dài nói: "Thật yếu ớt."
Nó xác thực yếu ớt, đơn sơ, lại cẩu thả. Tuy thế, Chung Ly Tử Tức vẫn không nỡ bỏ mặc.
Dù sao cũng là thứ Dạ Quân để lại nơi núi rừng sâu thẳm.
Ngày kế mưa to kéo dài tới tận chiều mới tạnh. Chung Ly Tử Tức đi nhặt từng bó cỏ tranh bị gió thổi loạn, lại lấy thêm ít cỏ mới, chuẩn bị leo lên nóc lợp lại.
Chỉ là tay chân y bị phế một nửa, đan điền trống trơn trung khí không đủ, đi đường đã khó, leo thang để lên nóc nhà còn khó hơn.
Dạ Quân lúc ấy là vì thuận theo địa hình núi non, túp lều tranh cũng được xây qua loa trên vách đá cao, tu bổ mái nhà không cẩn thận sẽ ngã xuống khe núi. Tiết trời còn lạnh, nước suối buốt đừng hỏi, hai bên còn là vách núi cao dựng đứng, lỡ mà rơi xuống thật có bò lên được không thì quả thực là một câu hỏi đáng suy ngẫm.
Chung Ly Tử Tức chống gậy đi quanh nhà tranh một vòng, tìm chỗ thuật tiện để đặt thang.
Cẩn thận từng li từng tí lợp xong, y mới thở ra một hơi, con chim bên cạnh tự nhiên muốn bay, chim hiển nhiên phải bay, nhưng quan trọng là nó va vào thang. Chung Ly Tử Tức nghiêng người sáu mươi độ chuẩn bị ngã xuống núi thật, tâm hoảng ý loạn quơ tay nắm tứ phía, nhưng sau mưa mọi thứ đều trơn trượt, y không bám được vào cái gì.
Y rơi xuống, đầu va lập cập vào thanh chắn của thang, bị quăng ra nửa trượng. Nhưng không có giống dự định bị nước suối dìm thây, y lại rơi vào một cái ôm ấm áp. Đáng tiếc trọng lực quá hào hứng tóm y xuống, người đón y không những không đứng vững, mà còn bị y đè xuống dòng suối. Y nghe thấy một tiếng rên ngắn ngủi, kiềm chế không được, phải biết là cực kỳ đau đớn.
Dạ Quân tiếp được Nhị thiếu gia, sợ y ướt mà nâng y cao quá đỉnh đầu, mượn lực đứng lên rồi vọt vào bờ.
Dạ Quân để thiếu gia tựa vào rào chắn trên bậc thang, còn mình thì lui nửa bước quỳ trước người y.
Hắn móc ra một lệnh bài nhỏ đúc bằng thiết, nhìn thoáng qua lại cầm về cọ cọ vào vạt áo, lau sạch vết bẩn bên trên sau đó dâng lên bằng hai tay.
Mặc dù lóe lên rồi biến mất, Chung Ly Tử Tức vẫn nhận ra đó là vết máu tươi.
"Đây là lệnh bài của "Dạ Quân ngự đế" Dạ Hành năm nay, ta vừa cầm đến." Dạ Quân thu liễm mặt mày gật đầu chào y, nói khẽ, "Dâng cho ngài, chủ nhân của ta."
Chung Ly Tử Tức sững sờ nhìn hắn, giống như không thể lý giải được câu này, nhất thời ngây dại.
Y choáng váng nửa ngày mới tự nhủ: "Ngươi làm gì..."
Dạ Quân lại hỏi: "Lòng trung thành của ta và trách nhiệm của "Dạ Quân", ngài tin tưởng cái nào hơn?"
Chung Ly Tử Tức nháy mắt đã biết đáp án của mình là cái thứ hai, lần này y đột nhiên cảm thấy rất áy náy.
"Không cần trả lời ta, thiếu gia." Dạ Quân lắc đầu cắt ngang suy nghĩ của y, "Để ngài tin tưởng vốn là nghĩa vụ của ta, dù là cái gì ta cũng nguyện ý làm vì ngài. Ta rất rõ ràng tính tình của ngài, ngài không cần cảm thấy có lỗi, cũng không cần vì thuộc hạ mà thay đổi bản thân mình."
Dạ Quân cúi đầu cầm lấy bàn tay đặt trên đầu gối đang siết thành quyền của y, hôn lên từng đầu ngón tay: "Xin ngài yên tâm, thiếu gia, ta sẽ xử lý tốt mọi thứ."
"... Nếu ngươi đi vì cái này, sao không trực tiếp nói với ta?" Giọng Chung Ly Tử Tức khàn khàn, mang theo ủy khuất tủi hờn.
Dạ Quân cười khổ nói: "Dạ Hành đánh giá cực kỳ hung hiểm, ta không nắm chắc có thể còn sống quay về, vạn nhất ta... Sao nỡ để ngài chờ đợi uổng công."
Hắn vừa nói tới đoạn này, Chung Ly Tử Tức lập tức phát hiện sắc mặt của Dạ Quân trắng bệch hơi quỷ dị, hình như là do khí huyết không đủ, dựa vào thân thủ của hắn trong quá khứ, không có lý nào lại không đỡ nổi mình khi mình ngã, cả kinh hỏi: "Ngươi bị thương?"
Chung Ly Tử Tức biết rất rõ công pháp của hắn, từ trước đến nay đều là nhẹ nhàng linh hoạt, phòng ngự cực yếu kém. Hắn mà tham chiến thì chỉ xảy ra hai kết quả, hoặc là thành thạo điêu luyện thắng dễ, hoặc là chết không nghi ngờ gì. Sống ở Chung Ly uyển mười năm, Dạ Quân rất hiếm khi bị thương, hắn đã từng nói, bản thân sẽ không bị thương, chỉ bị chết.
Dạ Quân nén đau ho nhẹ, ấn ngực nói: "Bị Dạ Sát tân nhiệm đả thương. Thực sự không đứng dậy được, cho nên nằm vài ngày rồi mới trở về. Hôm nay đi đường nhanh quá, không cẩn thận vết thương lại nứt ra rồi."
Hô hấp Chung Ly Tử Tức trì trệ, nghĩ lại mà sợ. Dạ Quân đã lung lay sắp ngã, y vội vươn tay đỡ hông hắn.
Y chưa từng chủ động thân mật với Dạ Quân như này, còn đương thấp thỏm do dự, Dạ Quân đã tự giác nhích lại gần.
Thanh âm Dạ Quân hơi suy yếu, tựa lên đầu vai y mà nói: "Lần này bị thương rồi, nặng lắm... có khi phải phiền ngài một thời gian. Ta rất xin lỗi... Thiếu gia."
Giọng Dạ Quân nhỏ dần, gục đầu xuống ngất đi. Chung Ly Tử Tức tránh miệng vết thương của hắn, cẩn thận ôm hắn. Hắn vĩnh viễn là người hiểu y nhất, vĩnh viễn biết cách để mình an tâm.
Y nhỏ giọng nói: "Người phải xin lỗi là ta."
Ở góc độ Chung Ly Tử Tức không nhìn thấy được, người vốn nên lâm vào hôn mê Dạ Quân lại giảo hoạt mà đắc ý cười thầm.
Chung Ly Tử Tức lẳng lặng nằm trong bóng tối, đầu căng như dây đàn mà nín thở nghe ngóng cả đêm, chỉ sợ nghe thấy nhà tranh bên kia truyền đến tiếng động.
Đầu y lùng bùng như một nồi hồ nhão, chưa kịp hiểu gì, chưa kịp thông suốt cái gì thì trời đã sáng.
Y chưa từng cảm thấy hóa ra ban đêm lại ngắn ngủi như thế.
Lúc bình minh, y lục tục đứng lên, xiêu vẹo tròng áo ngoài vào, khập khiễng tới gõ cửa túp lều tranh. Động tác của y cực nhẹ, cực chậm, như đang sợ người bên trong nghe thấy.
Không ai đáp lại.
Chung Ly Tử Tức bây giờ nội lực tẫn phế, dù gần trong gang tấc cũng chẳng rõ bên trong có người hay không.
Từ khi bị phế đến nay, đây là lần đầu tiên y cảm thấy mình chả khác gì kẻ câm người điếc, mềm yếu bất lực.
Y không nói một lời, lẳng lặng đứng ở bên ngoài mà chờ.
"Núi quang, cảnh đẹp, vờn chim đến, nước phẳng, hồ trong, chẳng bận lòng"[1]. Tận đến khi chim mỏi cánh về tổ, xuân rộn ràng tản đi, nước chảy tiễn hoa rơi, y dần dần hiểu được hai câu thơ này chứa đựng bao nhiêu nặng nề, một đời dài đằng đẵng khiến người nghẹt thở.
[1] Trích trong bài "Đề thiền viện sau chùa Phá Sơn" của Thường Kiến. Bản dịch thơ của Hải Đà.
"Dạ Quân." Y vịn khung cửa, nói khẽ, "Ta đi về trước, tối nay lại đến."
Y lại khập khiễng trở về nhà gỗ, từ đầu đến cuối không dám mở cửa.
Chung Ly Tử Tức ngồi ngẩn ngơ đến khi Mặt Trời lặn.
Y đã một ngày một đêm chưa chợp mắt, hơi không chịu nổi.
Y lại lề mề vịn tường dợm bước về phía nhà tranh, thừ người trước cửa, hỏi: "Ta ở bên kia không quen. Ta có thể về đây ngủ được không?"
Y theo thói quen lặng chờ trong chốc lát, nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Chung Ly Tử Tức hít sâu một hơi, đưa tay đẩy cửa ra.
Một giường một bàn, đơn sơ mà sạch sẽ, và trống rỗng.
Dạ Quân đã sớm không thấy tăm hơi.
Chung Ly Tử Tức ngây người, cuối cùng như trút được gánh nặng mà nhẹ giọng cười một tiếng.
Tất cả e ngại và sầu lo của y, những kỳ vọng nực cười liên đới, rốt cục cũng đã tan thành mây khói.
Chung Ly Tử Tức cố hết sức bò lên chiếc giường gỗ thô sơ nhỏ hẹp, không có chăn đệm ủ ấm y vẫn mệt mỏi khép hai mắt lại.
Gió đêm đưa hơi nước vào khe núi, có hương thơm ngát của cỏ cây và hoa đào, vách tường cũng bốc lên mùi ẩm mốc do mưa dầm, duy chỉ có không có mùi của Dạ Quân.
Dạ Quân vốn không có mùi hương của riêng mình, hay đúng hơn là, hoàn toàn không có mùi gì.
Chung Ly Tử Tức đã từng rất thích điểm này. Khi đó mỗi ngày y đều bị ép phải ứng phó với rất nhiều người, có những người có mùi rất đáng ghét, kẻ giết người nhuốm mùi máu tươi, người bợ đỡ sực nức hơi tiền, kẻ nịnh nọt nồng nặc mùi son phấn...
Chỉ có Dạ Quân là khác biệt. Dẫu trên tay hắn tích đầy sát nghiệp, khí tức của hắn vẫn vĩnh viễn sạch sẽ.
Điều đã từng là lý do khiến mình hài lòng, bây giờ y lại hơi hận điểm ấy của hắn, khiến y ngay cả một cơ hội để lưu luyến cũng không có.
Chung Ly Tử Tức tốn hơn mười ngày tập đi đường và sinh hoạt, trên thân không có chỗ nào lành lặn, cuối cùng cũng quen với cái cơ thể tàn phế này, miễn cưỡng có thể dùng tay trái ăn cơm.
Y muốn ăn, muốn sống sót, chuyện mỗi ngày muốn làm quá nhiều, mà tốc độ của y lại quá chậm. Y phát hiện chỉ mỗi sống thôi cũng đã bề bộn nhiều việc, không còn thời gian nghĩ cái này cái kia, nghĩ về người cuối cùng vừa bước ra khỏi cuộc đời y.
Cuối xuân, mưa trận này không chịu thua kém trận kia, càng ngày càng nặng hạt. Túp lều nhỏ run rẩy trong làn mưa được mấy ngày đã không chịu nổi mà bị cuồng phong gọt đi một lớp lá. Chung Ly Tử Tức đang ngủ thì bị mưa dội vào đầu.
Y nằm đơ người giữa túp lều rách nát bị dột tứ phía, ngửa mặt đón nước lạnh. Y lại nhớ tới điện Uổng Sinh âm hàn, như giòi trong xương, khó khỏi hẳn.
Y nằm đến khi tứ chi lạnh buốt, hậu tri hậu giác đột nhiên nghĩ đến, nếu như mình sinh bệnh tại đây, chắc chắn không có năng lực bò lên trấn trên tìm đại phu, mà cũng làm gì có tiền mà đòi xem bệnh. Đành phải đứng lên, sờ soạng lảo đảo bò vào nhà gỗ.
Thông qua cửa sổ, lại mượn những tia chớp rạch ngang trời, y nhìn túp lều tranh xơ xác tiêu điều trong mưa, không khỏi thở dài nói: "Thật yếu ớt."
Nó xác thực yếu ớt, đơn sơ, lại cẩu thả. Tuy thế, Chung Ly Tử Tức vẫn không nỡ bỏ mặc.
Dù sao cũng là thứ Dạ Quân để lại nơi núi rừng sâu thẳm.
Ngày kế mưa to kéo dài tới tận chiều mới tạnh. Chung Ly Tử Tức đi nhặt từng bó cỏ tranh bị gió thổi loạn, lại lấy thêm ít cỏ mới, chuẩn bị leo lên nóc lợp lại.
Chỉ là tay chân y bị phế một nửa, đan điền trống trơn trung khí không đủ, đi đường đã khó, leo thang để lên nóc nhà còn khó hơn.
Dạ Quân lúc ấy là vì thuận theo địa hình núi non, túp lều tranh cũng được xây qua loa trên vách đá cao, tu bổ mái nhà không cẩn thận sẽ ngã xuống khe núi. Tiết trời còn lạnh, nước suối buốt đừng hỏi, hai bên còn là vách núi cao dựng đứng, lỡ mà rơi xuống thật có bò lên được không thì quả thực là một câu hỏi đáng suy ngẫm.
Chung Ly Tử Tức chống gậy đi quanh nhà tranh một vòng, tìm chỗ thuật tiện để đặt thang.
Cẩn thận từng li từng tí lợp xong, y mới thở ra một hơi, con chim bên cạnh tự nhiên muốn bay, chim hiển nhiên phải bay, nhưng quan trọng là nó va vào thang. Chung Ly Tử Tức nghiêng người sáu mươi độ chuẩn bị ngã xuống núi thật, tâm hoảng ý loạn quơ tay nắm tứ phía, nhưng sau mưa mọi thứ đều trơn trượt, y không bám được vào cái gì.
Y rơi xuống, đầu va lập cập vào thanh chắn của thang, bị quăng ra nửa trượng. Nhưng không có giống dự định bị nước suối dìm thây, y lại rơi vào một cái ôm ấm áp. Đáng tiếc trọng lực quá hào hứng tóm y xuống, người đón y không những không đứng vững, mà còn bị y đè xuống dòng suối. Y nghe thấy một tiếng rên ngắn ngủi, kiềm chế không được, phải biết là cực kỳ đau đớn.
Dạ Quân tiếp được Nhị thiếu gia, sợ y ướt mà nâng y cao quá đỉnh đầu, mượn lực đứng lên rồi vọt vào bờ.
Dạ Quân để thiếu gia tựa vào rào chắn trên bậc thang, còn mình thì lui nửa bước quỳ trước người y.
Hắn móc ra một lệnh bài nhỏ đúc bằng thiết, nhìn thoáng qua lại cầm về cọ cọ vào vạt áo, lau sạch vết bẩn bên trên sau đó dâng lên bằng hai tay.
Mặc dù lóe lên rồi biến mất, Chung Ly Tử Tức vẫn nhận ra đó là vết máu tươi.
"Đây là lệnh bài của "Dạ Quân ngự đế" Dạ Hành năm nay, ta vừa cầm đến." Dạ Quân thu liễm mặt mày gật đầu chào y, nói khẽ, "Dâng cho ngài, chủ nhân của ta."
Chung Ly Tử Tức sững sờ nhìn hắn, giống như không thể lý giải được câu này, nhất thời ngây dại.
Y choáng váng nửa ngày mới tự nhủ: "Ngươi làm gì..."
Dạ Quân lại hỏi: "Lòng trung thành của ta và trách nhiệm của "Dạ Quân", ngài tin tưởng cái nào hơn?"
Chung Ly Tử Tức nháy mắt đã biết đáp án của mình là cái thứ hai, lần này y đột nhiên cảm thấy rất áy náy.
"Không cần trả lời ta, thiếu gia." Dạ Quân lắc đầu cắt ngang suy nghĩ của y, "Để ngài tin tưởng vốn là nghĩa vụ của ta, dù là cái gì ta cũng nguyện ý làm vì ngài. Ta rất rõ ràng tính tình của ngài, ngài không cần cảm thấy có lỗi, cũng không cần vì thuộc hạ mà thay đổi bản thân mình."
Dạ Quân cúi đầu cầm lấy bàn tay đặt trên đầu gối đang siết thành quyền của y, hôn lên từng đầu ngón tay: "Xin ngài yên tâm, thiếu gia, ta sẽ xử lý tốt mọi thứ."
"... Nếu ngươi đi vì cái này, sao không trực tiếp nói với ta?" Giọng Chung Ly Tử Tức khàn khàn, mang theo ủy khuất tủi hờn.
Dạ Quân cười khổ nói: "Dạ Hành đánh giá cực kỳ hung hiểm, ta không nắm chắc có thể còn sống quay về, vạn nhất ta... Sao nỡ để ngài chờ đợi uổng công."
Hắn vừa nói tới đoạn này, Chung Ly Tử Tức lập tức phát hiện sắc mặt của Dạ Quân trắng bệch hơi quỷ dị, hình như là do khí huyết không đủ, dựa vào thân thủ của hắn trong quá khứ, không có lý nào lại không đỡ nổi mình khi mình ngã, cả kinh hỏi: "Ngươi bị thương?"
Chung Ly Tử Tức biết rất rõ công pháp của hắn, từ trước đến nay đều là nhẹ nhàng linh hoạt, phòng ngự cực yếu kém. Hắn mà tham chiến thì chỉ xảy ra hai kết quả, hoặc là thành thạo điêu luyện thắng dễ, hoặc là chết không nghi ngờ gì. Sống ở Chung Ly uyển mười năm, Dạ Quân rất hiếm khi bị thương, hắn đã từng nói, bản thân sẽ không bị thương, chỉ bị chết.
Dạ Quân nén đau ho nhẹ, ấn ngực nói: "Bị Dạ Sát tân nhiệm đả thương. Thực sự không đứng dậy được, cho nên nằm vài ngày rồi mới trở về. Hôm nay đi đường nhanh quá, không cẩn thận vết thương lại nứt ra rồi."
Hô hấp Chung Ly Tử Tức trì trệ, nghĩ lại mà sợ. Dạ Quân đã lung lay sắp ngã, y vội vươn tay đỡ hông hắn.
Y chưa từng chủ động thân mật với Dạ Quân như này, còn đương thấp thỏm do dự, Dạ Quân đã tự giác nhích lại gần.
Thanh âm Dạ Quân hơi suy yếu, tựa lên đầu vai y mà nói: "Lần này bị thương rồi, nặng lắm... có khi phải phiền ngài một thời gian. Ta rất xin lỗi... Thiếu gia."
Giọng Dạ Quân nhỏ dần, gục đầu xuống ngất đi. Chung Ly Tử Tức tránh miệng vết thương của hắn, cẩn thận ôm hắn. Hắn vĩnh viễn là người hiểu y nhất, vĩnh viễn biết cách để mình an tâm.
Y nhỏ giọng nói: "Người phải xin lỗi là ta."
Ở góc độ Chung Ly Tử Tức không nhìn thấy được, người vốn nên lâm vào hôn mê Dạ Quân lại giảo hoạt mà đắc ý cười thầm.
Danh sách chương