Editor: Đông Vân Triều
Dạ Phùng Quân ra khỏi sảnh chính, bước dọc theo hành lang quanh co uốn lượn, thấy Quân Vô Vọng đang thất thần qua cửa sổ chạm trổ gấm hoa. Qua cửa sổ là một hồ nước, đất trống phía Tây thì dùng để trồng ít trúc.
Cũng nhờ mảnh rừng trúc này mà sương mù trùng điệp của Hàn Sơn không tràn vào đây. Giang Nam một vùng lâm viên, vay mượn được rất nhiều tài nguyên tinh túy của thiên nhiên, vì vậy đồi đất này đã đổi qua rất nhiều thảm thực vật. Đã từng là một đồi sơn trà, lại một đời hoa đào, có lúc còn luân phiên hoàng dương, sơn trà và hoa quế.
Những lúc bị giày vò thống khổ vì không chiếm được Dạ Đàm, Quân Vô Vọng bèn tiêu tốn thời gian thừa ở những cái cây này.
Dù đã qua rất nhiều lần luân hồi, Quân Vô Vọng quay đầu nhìn lại, bỗng phát hiện vẫn là trồng trúc tương đối hợp.
Dạ Phùng Quân trông thấy ánh mắt như đắm vào băng của y, nhịn không được lên tiếng gọi: "Chủ nhân."
Quân Vô Vọng quay đầu nhìn khuôn mặt hắn, nhất thời hoảng hốt, không khỏi hỏi: "Ngươi là ai?"
Hắn trả lời: "Là người của ngài."
Quân Vô Vọng giật mình: "Dạ Phùng Quân à."
Dạ Phùng Quân cúi đầu đứng bên cạnh y, chuyên chú nhìn y.
Nơi này dù sao cũng là Kiếm Các, Quân Vô Vọng khó nén được xao động trong lòng.
Quân Vô Vọng nhẹ giọng kêu: "A Đàm."
Dạ Phùng Quân bình tĩnh đáp: "Ta ở đây."
Chuyện năm xưa tỉnh mộng trường, cát biển Thương dẫu tán còn tụ. Cảm giác này thật sự là quá kỳ diệu, Dạ Đàm không phải Dạ Phùng Quân, Dạ Phùng Quân lại là Dạ Đàm.
Hắn đoan chính đứng dưới hiên, không hề có ý cười trêu ngươi, vậy mà cứ chọc tiếng lòng y, Quân Vô Vọng nhịn không được đè đầu của hắn xuống đòi hỏi một chiếc hôn dài.
Dạ Phùng Quân từng nhìn qua ghi chép mỗi một lần luân hồi của y, thấy tận mắt mình thế nào cự tuyệt ý tốt của Quân Vô Vọng, thế nào tàn nhẫn dội một xô nước lạnh lên ngọn lửa tình nồng ý đượm chỉ cháy lên vì hắn, vẹn toàn lại ngu muội sống tốt dưới sự che chở của y, lại đẩy y xuống vực sâu vạn trượng.
Hắn đã từng vô số lần tự nhủ: Lần này hãy để ta chủ động.
Dạ Phùng Quân nghĩ xong hết thảy, tất cả nhiệt huyết và chiếm hữu căng tràn trong lồng ngực, hận không thể gói ghém hết lãnh đạm cơ khổ ngày trước đền bù y trong một đêm này, bức thiết đến mức gần như là khinh bạc. Ý tưởng thì tốt, hiện thực khắc nghiệt, trong xương tủy hắn đã khắc mấy chữ "cung kính", "dịu dàng", "ngoan ngoãn" chưa thể vứt bỏ triệt để —— Dạ Phùng Quân sốt ruột muốn khinh bạc, Dạ Đàm lại ôn nhu lạnh nhạt, hắn cứ đổi hai MODE luôn xoành xoạch, chính bản thân cũng cảm thấy tinh thần sắp phân liệt.
Từ khi ở Kiếm Các, cảnh còn tình cũ rõ mồn một trước mắt, hắn càng như thể hãm sâu vào quá khứ.
Hôm qua không giữ, hôm nay ưu phiền. Chính hắn cũng sẽ không nhịn được nghĩ: Ta có tài đức gì, vì sao ngài còn chưa vứt bỏ ta?
Mỗi khi Dạ Phùng Quân có ý nghĩ này, càng giống Dạ Đàm khi cự tuyệt Quân Vô Vọng xa ngàn dặm. Cứ như vậy khi hắn lộ ra thần sắc này, Quân Vô Vọng biết lại đến lượt mình chủ động rồi.
Quân Vô Vọng ngậm môi hắn, ép người vào một hành lang không biết tên, tay vạch vạt áo Dạ Phùng Quân ra.
Dạ Phùng Quân kịp phản ứng, nhỏ giọng hỏi: "Ngài muốn ở chỗ này...?"
Quân Vô Vọng day day tai hắn, khàn giọng hỏi: "Là ai nói... muốn đền bù ta, tất cả địa điểm, tất cả tư thế?"
Đương nhiên là Dạ Phùng Quân nói.
Năm đó ở Trường Lạc Diệp phủ, Quân Vô Vọng lặng lẽ đưa cho Dạ Đàm một đường lui – gieo Niết Bàn cổ vào người hắn, xác nhận mọi chuyện đều hoàn thành, thầm nói lời từ biệt với hắn, vượt tường muốn rời đi vĩnh viễn. Hắn chỉ mong Dạ Đàm và Quân Tuyền Hành bình an sống nốt quãng đời còn lại, vĩnh viễn sẽ không có ngày lên núi cầu y nữa.
Y đã truy đuổi hình bóng kia quá lâu, đến lúc nghỉ ngơi rồi.
Quân Vô Vọng còn chưa có đứng vững, đã có một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên: "Đi Thiên Sơn đấy à? Để ta đưa ngươi đi."
Quân Vô Vọng giật mình.
Nam nhân cưỡi ngựa Ngọc Lan Bạch Long nghiêng đầu nhìn y, với Dạ Đàm đang ngủ trong buồng, cả người y giật bắn như con thỏ con bị tiếng sói hú ban đêm dọa sợ.
Quân Vô Vọng hoảng hốt nói: "Sao có thể có những hai Dạ Đàm?!"
Nam nhân cưỡi bạch mã cười đùa: "Ngươi nói sai rồi. Tính cả ngươi nữa là ba nha."
Quân Vô Vọng phi thường quẫn bách.
Người kia vươn tay về phía y, Quân Vô Vọng quỷ thần xui khiến nắm chặt lấy, bị hắn kéo lên lưng ngựa.
Quân Vô Vọng cứng đờ, nghe hắn nói khẽ bên tai rằng: "Đổi về mặt ngươi được không? Ta cảm thấy thực sự có chút quỷ dị."
Nhìn y nghẹn họng trân trối không LOAD nổi, người kia bất đắc dĩ cười: "Thôi, chủ nhân, để ta giúp ngươi cũng được."
Hắn đưa tay ấn giữa mi tâm y, Quân Vô Vọng chỉ cảm thấy cả người mát lạnh, dung mạo vốn có đã thung thướng trở về.
Quân Vô Vọng kinh hãi: "Sao ngươi lại có quyền hạn?! Ngươi là ai?!"
Hắn hỏi ngược lại: "Còn nhớ số hiệu của thế giới này là bao nhiêu không?"
Quân Vô Vọng máy móc đọc dãy số đã thuộc nằm lòng: "S233B817..."
Hắn cười: "Cho ngươi nhìn lại."
Quân Vô Vọng híp mắt bấm vào giao diện hệ thống, lại giật mình PART 2: "818?! Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại nhảy ra một thế giới nữa... Ta rõ ràng đã thấy là 817..."
"Là ta." Người kia cười nói, "Lần này, nhân viên quản lý chân chính là ta, không phải ngươi."
Quân Vô Vọng: "Ngươi ngươi ngươi ngươi sẽ không phải..."
"Cũng là ta. Ngươi nhượng chỗ cho ta, ta chết già, tới hiện thế, xem hết thảy quá khứ..." Hắn nới lỏng dây cương, chậm rãi đi xuyên màn đêm, nhẹ nhàng ôm siết Quân Vô Vọng, "Nếu ta đã biết hết thảy, làm sao nhẫn tâm bỏ lại ngươi?"
Quân Vô Vọng thấp giọng nói: "Ngươi... ngươi đã bất tử, vì sao lại từ bỏ hiện thế..."
"Yên tâm. Dạ Đàm sát vách kia thấp hơn ta một cấp, hai bọn ta không tính là một người, không trái với lệnh cấm... Chủ nhân, dẫu đời này kết thúc, ta vẫn sẽ đi tìm người."
Hắn lại nói: "Mà gọi ta là A Đàm cũng kỳ kỳ, chủ nhân, đặt tên cho thuộc hạ đi."
Hốc mắt Quân Vô Vọng đỏ lên.
Là Dạ Đàm ở thế giới đầu tiên đã từng nói qua câu này. Về sau dù y có bỏ ra bao nhiêu sức... cũng không thể khiến Dạ Đàm tâm binh khí hòa nói chuyện với mình.
"Ta, ta không muốn... Tự ngươi..." Quân Vô Vọng lắp bắp.
"Được, vậy tự ta." Hắn cong mắt cười, dụi dụi đầu vào má Quân Vô Vọng, "Bèn gọi là Dạ Phùng Quân đi."
Quân Vô Vọng cảm thấy lộ muốn chết, trực tiếp muốn chết, mặt bốc cháy.
Dạ Phùng Quân lại buồn bã giãi bày: "Ta đã xem kỹ từng ghi chép của ngươi."
Quân Vô Vọng thoáng chốc khẩn trương hẳn lên: "Sao, như nào?"
Y rõ ràng bản thân đã làm ra bao nhiêu chuyện khiến Dạ Đàm chán ghét hơn ai hết. Giờ phút này y cứ như lâm vào cảnh đời tréo ngoe: tất cả những STATUS thời trẻ trâu của mình bị CRUSH xem hết, thấp thỏm chờ đợi, hệt cá trong chảo mỡ vậy.
"Ta cảm thấy ngươi đã cố gắng lầm." Dạ Phùng Quân nói.
Quân Vô Vọng sửng sốt: "Hả?"
"Một Quân Tuyền Hành hồn nhiên thiên thành đương nhiên sẽ hấp dẫn một Dạ Đàm không biết gì. Ngươi biết rõ như thế, tại sao lại để Quân Vô Vọng cái gì cũng biết đi tìm loại Dạ Đàm đó? Hiển nhiên hai ngươi trái ngược nhau hoàn toàn còn gì?"
Quân Vô Vọng im lặng.
Y sớm cảm thấy mình càng luân hồi, khoảng cách với Dạ Đàm giãn ra càng xa.
Lại quên, hai người căn bản không giống nhau.
"Quân Vô Vọng cái gì cũng biết, cũng phải xứng với Dạ Phùng quân hiểu thấu hết thảy." Hắn thản nhiên nói.
"Không phải ngươi đã nói ư?" Dạ Phùng Quân ôm y quay người y lại, nâng cằm y, "Chỉ có Quân Tuyền Hành mới xứng đáng một kết cục viên mãn."
Quân Vô Vọng đã trải qua mấy trăm năm luân hồi, mùi vị được Dạ Đàm đối xử ôn nhu y đã sớm quên sạch, giây phút tiếp xúc hạnh phúc này đến quá mức đột ngột, hơi choáng váng, ngơ ngác nhìn hắn. Dạ Phùng Quân thấy y thất thần, đau đớn thiêu đốt phế phủ, ôn nhu hôn y, khẽ nói: "Ngươi cũng vậy."
Thần sắc Quân Vô Vọng hốt hoảng, không thể tin nổi. Y không nói năng gì, chỉ chuyên chú nắm lấy ống tay áo hắn, Dạ Phùng Quân cọ cọ tai y: "Đang nghĩ gì thế?"
"Ta đã từng mơ về chúng ta rất nhiều lần, ăm ắp hạnh phúc và viên mãn." Quân Vô Vọng bật cười đắng chát, hốc mắt y khô khốc mỏi nhừ, "Chỉ sợ lần này cũng là mơ."
Dạ Phùng Quân rất rõ ràng, mấy thế giới ban đầu, y cũng đã từng không cam lòng, cũng đã từng khàn giọng kêu khóc. Càng về sau, khổ sở nén lại thành tầng băng dày, tê tâm liệt phế, sầu bi nhàn nhạt, không nhỏ thêm bất cứ giọt nước mắt nào nữa.
"Chủ nhân, ta biết ta đã bỏ lỡ rất nhiều." Dạ Phùng Quân nhẹ nhàng hôn từng đầu ngón tay y, "Ngươi yên tâm, những tâm tư ngươi đã phí hoài... từng cái ta sẽ đền bù cho ngươi."
Hắn cẩn thận ôm chủ nhân, không khỏi nhớ đến đã có một lần như vậy, Quân Vô Vọng cũng vừa giục ngựa vừa ôm Dạ Đàm như này, không nhịn được mà muốn hắn. —— Cơ hội để Quân Vô Vọng thân cận Dạ Đàm đã ít lại càng thêm ít, khó trách y lại ở trên lưng ngựa mà muốn hắn.
Lần đó kết thúc bằng sự kháng cự kịch liệt của Dạ Đàm.
Dạ Phùng Quân chỉ nghĩ thôi, thân thể đã nổi lên phản ứng. Quân Vô Vọng nhận ra biến hóa của hắn, cả sắc mặt lẫn thân thể đều cứng ngắc.
"Từng động tình với Dạ Đàm ở đây à?" Dạ Phùng Quân ôm lấy y, tay nhẹ nhàng vỗ về y, ghé vào tai y mà mềm mại dụ dỗ, "Đừng từ chối ta, chủ nhân... Mỗi lần ngươi động tình, mỗi thời gian, mỗi địa điểm, ta đều biết hết. Ta muốn... đền bù cho ngươi tất cả."
Quân Vô Vọng nghe xong thì như say như mê.
Dạ Phùng Quân nới lỏng dây cương, kéo rộng áo choàng che trước người chủ nhân, cũng đồng thời che khuất thân thể hai người, giữa lúc xóc nảy mà cởi một nửa quần áo của y. Da thịt kề cận, Dạ Phùng Quân một tay vân vê điểm đỏ trước ngực y, một tay thăm dò vào giữa hai chân y mà vuốt ve. Quân Vô Vọng đè tay hắn lại, thốt lên: "Ngươi trực tiếp tiến vào đi."
Dạ Phùng Quân nói: "Sao có thể làm ngài bị thương chứ. Chờ làm khuếch trương đã..."
Quân Vô Vọng từ từ nhắm hai mắt, khàn giọng: "Chúng ta chờ còn chưa đủ lâu sao?"
Dạ Phùng Quân ngây ngẩn cả người.
Hắn đột nhiên hiểu được, có lẽ thứ mà Quân Vô Vọng cần giờ phút này, không phải là an ủi và khoái cảm, không phải là nước chảy mây trôi và thuận theo, mà phải là đau đớn—— đau đớn chân thực, thẳng thắn, sự quan hệ xác thịt mang tính xâm lược có máu và nước mắt.
[Có một đoạn LINK nho nhỏ tôi khá chắc là dẫn đến chương có H không cua đồng nhưng tôi ứ vào được, nó bị khóa rồi. Thật xin lỗi, bạn Triều đã làm nhục sứ mệnh các cô giáo phó HU HU. Dù sao thì LINK đây: https://m. weibo. cn/1792256733/4119679923073552. Nếu cô nào vào được thì mong cô rủ lòng thương gửi cho tôi bản RAW hoàn chỉnh, tôi sẽ dịch đàng hoàng, dịch mượt mà và cho phép tôi san sẻ với những đồng râm ưa thịt + yêu quý truyện này, bù lại tôi sẽ đề tên cô sau đoạn dịch để tỏ lòng biết ơn *dập đầu x1000*]
Ngựa ngừng vó, trận "vui vầy cá nước" cũng dần đi vào hồi kết, hai người vô lực áp lên lưng ngựa mà thở dốc.
"Sao? Chủ nhân, có hài lòng không?" Dạ Phùng Quân hôn lên lưng y, hài hước cười hỏi.
"Không hài lòng, ta muốn trả hàng, hối hận rồi. Lần sau không chơi nữa, ngươi ra chuồng gà mà chơi." Mặt Quân Vô Vọng trắng bệch, nghĩ lại mà sợ.
Đêm nay vận động nhiều, Quân Vô Vọng cứ thừ người mê man, lúc Dạ Phùng Quân ôm y tắm dưới sông, y đã mệt mỏi mà thiết đi.
Ngày đó Quân Vô Vọng quả thật bị dọa sợ.
Nhưng cũng chỉ giới hạn tại ngày đó mà thôi.
Y đã học thuộc câu nói kia của Dạ Phùng Quân, ỷ vào đó mà cứ hứng lên là đòi "ăn", có nhiều thời điểm Dạ Phùng Quân cảm thấy không thích hợp, y lại lôi ra uy hiếp người ta lên giường.
Y đã sớm không phải là Quân Tuyền Hành thiện lương ngây thơ kia, y rất hung ác, bá đạo, mang thù, ác liệt lại ngả ngớn.
Nhưng chẳng sao, bởi vì là y, nên Dạ Phùng Quân vĩnh viễn vui vẻ chịu đựng.
- ----
Đông Vân Triều: Lì xì năm mới năm me nhaa. Chúc các cô sang tuổi mới ai học thì học giỏi, ai đi làm thì tăng lương, mạnh khỏe, nhiều tiền nhaa.:)))
Ngựa và những người uống phải nước sông be like:
Danh sách chương