Kỳ thật ngày ấy qua đi Lộng Ngọc không hề lập tức dẫn ta đi tầm y, sau hai tháng, thương trên chân và thương trên người ta đã bình phục xấp xỉ, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi lại mà thôi, hơn nữa trên người lưu lại vô số vết dao nhỏ. Chân ta đã không cách nào nhìn nữa, mỗi lần khi thay tất ta đều nhắm mắt.
Kỳ thật những điều này đều không hề gì. Đáng sợ nhất chính là ngày thứ hai sau khi ta tự hủy dung mạo.
Ngày đó gió đặc biệt lớn, thổi tung cửa sổ phòng ta. Khí trời u ám, mây đen bao phủ không trung xám xịt, tóc ta bị cuồng phong thổi bay tứ xứ. Một đồng tử mười hai mười ba tuổi đi vào phòng, cẩn thận đưa tay thay thuốc giúp ta. Sau khi gỡ vải xô trên mặt, đôi mắt đồng tử kia nhìn ta bỗng nhiên tròn xoe, sau đó gã kêu thảm một tiếng, đặt mông ngồi phịch xuống đất, sợ tới mức toàn thân run rẩy không ngừng: “Quỷ, quỷ a…”
Ta nhìn khuôn mặt kinh hoảng và sợ hãi kia của gã, run rẩy nói: “Ngươi… ngươi đi lấy gương đồng trên bàn cho ta…” Đồng tử kia đã bị dọa nhũn chân, vừa quỳ vừa bò qua lấy cái gương trên bàn xuống. Lại là một trận cuồng phong thổi qua, làm rối mái tóc xõa tung của ta, ta nhận chiếc gương đồng, người chiếu ngược bên trong mặt bị tóc che kín, không nhìn thấy gì cả.
Tay ta hơi run run đưa đến mặt mình, chậm rãi vén mái tóc che lấp má… đó không phải xấu.
Là khủng bố.
Ta hoảng hốt nhìn gương rất lâu, tay một mực run rẩy kịch liệt: “Không… không…” Ta phát hiện mũi mình dường như bị thứ gì đó chặn kín, thanh âm phát ra cũng đầy giọng mũi. Đồng tử kia đã khóc thành tiếng, lại bởi vì sợ hãi người khác nghe thấy mà liều mạng kiềm chế thanh âm của mình.
“Choang” một tiếng, ta đột nhiên ném gương trong tay xuống đất! Mây đen lững lờ trên bầu trời, cả phòng biến thành càng tối hơn. Đồng tử kia đã không phát ra một chút thanh âm, gã không dám nhìn ta nữa, chỉ cấp tốc bò dậy, lảo đảo lao ra ngoài. Nhưng gã mới chạy hai bước, lại quỳ thụp xuống đất, khóc ròng nói: “Giáo… giáo chủ!”
Lưng ta đột nhiên biến thành lạnh băng. Thanh âm của Lộng Ngọc nhẹ nhàng vang lên ngay cửa: “Ngươi khóc cái gì.” Đồng tử kia toàn thân đều đang run rẩy, họng phát ra chút thanh âm kỳ quái, lại không nói được câu nào. Lộng Ngọc lạnh lùng lặp lại một lần: “Ta hỏi ngươi, ngươi khóc cái gì.” Đồng tử kia nức nở nói: “Ta… ta… y, y thật đáng sợ… ô…” Lộng Ngọc hồi lâu không nói gì, ta xuyên thấu qua sa mỏng bay múa nhìn họ, cũng không ra tiếng.
Cả phòng yên tĩnh đến mức có phần quỷ dị. Rất lâu, Lộng Ngọc mới ôn nhu nói với đồng tử kia: “Hài tử ngoan, có phải là ngươi bị y dọa rồi? Có phải là y rất đáng sợ?” Đồng tử kia mặt đầy nước mắt, ra sức gật đầu. Lộng Ngọc nói: “Ừm… Vậy ngươi đi chết có được không, chết rồi thì ngươi sẽ không nhìn thấy y nữa.” Ta mới phản ứng được lời y, đang chuẩn bị ngăn cản, còn chưa phát ra âm thanh, đồng tử kia đã ngã nhào xuống đất.
Lộng Ngọc thu hồi bàn tay ném Mặc Mai ngân châm, điềm nhiên như không mà bước đến gần ta.
Ta đã lâu lắm rồi không lẳng lặng ngưng mắt nhìn y như vậy. Ta biết y mười năm, vô số lần nhìn thấy y bước lại gần ta, mỗi một lần y đều đẹp đến mức khiến người ta kinh hãi, khiến người ta sợ sệt. Nhưng chưa từng có một lần nào, ta cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta xa như vậy. Biểu cảm trên mặt y không biến đổi mảy may, chỉ ngồi bên cạnh ta, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về nửa bên mặt chưa bị thương của ta. Y cứ thế nhìn ta không nói câu nào, biểu cảm như vậy, nhu hòa như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ấm áp như thanh tuyền, từ trong mắt, chảy tới đáy lòng ta. Chưa từng thay đổi.
Ta lại dùng sức hất tay y, sau đó hai tay che kín mặt mình, sợ y lại nhìn thấy lần nữa: “Ngươi đi ra ngoài.” Lộng Ngọc cũng không kéo tay ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi rạch mặt mình thật khó coi.” Ta cắn răng gắt gao, thấp giọng nói: “Ngươi đi ra ngoài…” Tay Lộng Ngọc sờ đầu ta, vuốt xuôi mái tóc rối tung: “Ngươi rạch mặt mình, không phải là vì muốn ta buông tha cho ngươi sao. Đích xác, một nam sủng không còn mặt, cũng chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì.”
Ta dời tay khỏi mặt, ngây ngốc nhìn y. Y vẫn ôn nhu sờ đầu ta, nhoẻn miệng cười, nói: “Xem ra Thái nhi vẫn khá minh bạch mình có ưu thế gì. Ngươi chỉ có khuôn mặt này là đẹp nhất. Không còn mặt, ngươi thật đúng là chẳng còn gì. Ta trở về cẩn thận suy nghĩ một chút, hiện tại ta đích xác không cần ngươi nữa. Mục đích của ngươi cũng đạt tới rồi.” Cổ họng ta đột nhiên biến thành hơi khô. Ta nuốt nước bọt, nói thấp không thể nghe thấy: “Ta đúng là mục đích… đạt tới rồi.” Lộng Ngọc nói: “Phải, có điều, ngươi phải theo ta đi gặp vài người. Chờ sau khi xử lý xong xuôi, không cần ngươi nói, ta cũng sẽ đuổi ngươi đi.”
Lúc ấy, ta chỉ đờ đẫn gật đầu.
Mà hôm nay hai tháng sau, chúng ta đến dưới Cửu Ngải tuyết sơn. Lộng Ngọc nói Tô Diêu cần tìm, là một nữ nhân ngoại hiệu “Tuyết Sơn Yêu Báo”.
Chuyện về “Tuyết Sơn Yêu Báo” kia, ta chỉ thoáng nghe nói qua một chút. Chỉ cần người từng nghe tên nàng, bình thường đều biết “Kim Sa Độc Hạt” Vạn Mạt Ngang. Hắn và Tô Diêu nguyên bản là một đôi phu thê, họ cơ hồ biết tất cả bí mật toàn thiên hạ. Bất quá tính cách hai người họ đều khá nóng nảy, cố gắng ở chung như thế nào đều không hợp, vài năm sau hai người quyết định tách ra ở riêng. Có điều sau khi chia tay, nơi họ ở cũng kỳ, một ở trên núi cao tuyết đọng vạn năm, băng hàn thấu xương, người còn lại ở trong sa mạc không một bóng người, nóng bức khô hanh.
Sau khi ẩn cư, họ không hỏi thăm chuyện trong chốn giang hồ nữa. Nhưng chuyện trước đó họ vẫn nhớ rất rõ. Tuy rằng chia tay, nhưng đại sự giang hồ là không thể truyền ra ngoài, cho nên hai người thương lượng được một hiệp nghị, chính là vô luận có ai đến hỏi thăm tin tức, cùng một bí mật mỗi người chỉ có thể nói một nửa, nửa khác thì giao cho phương khác nói. Chỉ là nghe nói vô luận bất cứ ai, chỉ cần muốn đi hỏi thăm tin tức, đều phải đáp ứng một yêu cầu của họ, nếu không thỏa mãn, họ sẽ không nói nửa lời.
Quan trọng nhất cũng chính như Lộng Ngọc nói, đôi này chỉ tiếp xúc với ma đầu bại hoại từng có ghi chép bất lương hoặc là xú danh rõ ràng, hơn nữa danh tiếng càng tệ, yêu cầu của họ cũng càng thấp. Nói cách khác, nếu người đưa ta đi là Hoàn Nhã Văn, cho dù là ném Hoàng đế lão tử cho họ giết, họ cũng chẳng để ý tới chúng ta. Ta nghĩ, nếu họ nhìn thấy người đến là Lộng Ngọc, đại khái ngay cả yêu cầu cũng không đề, trực tiếp cho chúng ta biết tin tức.
Cửu Ngải tuyết sơn là một thế giới băng tuyết rộng lớn. Sương mù dày đặc quanh năm bao phủ trên băng đóng và tuyết đọng vạn năm, chỉ nhìn ngọn núi lạnh giá kia, đều không khỏi cảm thấy lạnh thấu xương. Chân núi là một thôn trang, trong thôn trang băng thanh nước lạnh, ngoài thôn rừng giá động buốt, lại cực kỳ hợp với Cửu Ngải tuyết sơn này.
Đệ tử Minh Thần giáo phân cấp bậc theo màu y phục, trong đó màu đen cấp bậc cao nhất, màu xám cấp bậc thấp nhất. Lúc này Lộng Ngọc dẫn theo đều là đệ tử hắc y, lại thêm tả sứ Thiên Nhai cùng hữu sứ Mẫn Lâu võ công trác tuyệt, còn có Tiểu Huân bề ngoài nhu nhược nhưng võ công cũng thập phần lợi hại kia, thêm cả bản thân Lộng Ngọc, có thể nói chỉ bằng hơn chục người này đã có thể quét một lượt mấy đại môn phái võ lâm. Võ công của ta còn chưa khôi phục, hơn nữa phỏng chừng trong nửa năm là không cách nào sử dụng khinh công, chẳng biết y gọi con ghẻ ta đây theo là ý gì. Y bảo đám đệ tử hắc y kia cùng ta đồng thời trèo lên đỉnh núi, bản thân thì dẫn tả hữu sứ và Tiểu Huân cùng nhau bay lên. Đám đệ tử hắc y kia đại khái đều kêu khổ dưới đáy lòng, nhưng không ai dám nói ra.
Đi mấy canh giờ, rốt cuộc đến đỉnh núi, đỉnh núi độ ấm cực thấp, chỉ thấy Thiên Nhai Mẫn Lâu hai người đứng ở phía trước, lại không thấy Lộng Ngọc và Tiểu Huân. Chỉ chốc lát sau hai người họ cùng nhau quay lại, trong tay Lộng Ngọc còn cầm một quả cầu lông nhỏ màu trắng, nhìn kỹ, da gà toàn thân nổi cả lên – đó lại là một con nhện màu trắng, thân thể màu xanh đen phủ kín lông tơ màu trắng, ở đó không hề nhúc nhích, như là đã chết. Trên người nó còn cắm một mũi Mặc Mai ngân châm. Lộng Ngọc đi đến trước mặt, nói với ta: “Một hồi đem con nhện này hong khô, mài thành phấn, là có thể ăn.” Ta ngạc nhiên nói: “Ăn con… nhện này?” Lộng Ngọc cười nhẹ gật đầu: “Loại nhện tuyết tinh này chỉ trên Cửu Ngải tuyết sơn mới có. Sau khi dùng bách độc bất xâm.”
Ta mặt không biểu cảm nói: “Ta không trúng độc.” Lộng Ngọc nhìn thoáng qua Tiểu Huân, nói: “Đây là ngươi nói, ngươi không cần thì ta cho Tiểu Huân.” Ta đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng nói: “Không, ta muốn, ta lấy hữu dụng.” Lộng Ngọc lắc đầu, thở dài nói: “Ngươi giúp người khác được thôi, nhưng đừng hy vọng người khác sẽ cảm kích ngươi.” Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận con nhện kia, lấy từ trong lòng ra một miếng vải xô, quấn nó lại cất vào túi tiền.
Lúc này, Mẫn Lâu vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng: “Giáo chủ, chúng ta đến đây tìm mụ la sát kia làm gì, mụ ta không phải từ sáng đến tối chỉ biết làm khó người ta sao? Hơn nữa, điều tra tin tức bảo ta và Thiên Nhai không phải là được rồi, còn cần làm phiền giáo chủ bản nhân tự mình đại giá?” Lộng Ngọc nói: “Việc này rất trọng yếu.” Mẫn Lâu mỉm cười nhìn Lộng Ngọc nói: “Ồ… Ta biết rồi, ắt là việc liên quan đến Ôn công tử, nếu không giáo chủ sẽ không lo lắng thành như vậy, ngươi nói có phải không hả, Thiên Nhai?” Vừa nói, còn vừa dùng tay chọc chọc Thiên Nhai, Thiên Nhai tránh ra, đờ đẫn nhìn y: “Không biết.”
“Hì, sao ngươi cứ như gỗ vậy. Có chút tình thú được không, đừng có hệt như một khúc gỗ…” Nói đến đây liền ngậm miệng, nuốt nuốt nước bọt, nói, “Giáo chủ ta sai rồi, thuộc hạ đi điều tra nơi mụ la sát kia ở trước…” Ta nhìn nhìn Lộng Ngọc, chỉ thấy giữa ngón tay mảnh dài kia của y đang ngắm nghía một mũi Mặc Mai ngân châm, trên mặt lại không có biểu cảm gì. Mẫn Lâu và Thiên Nhai đi đến phía trước, Lộng Ngọc nói với đám đệ tử hắc y kia: “Các ngươi chờ ở chỗ này, chú ý canh chừng đừng để ai theo dõi.” Đám đệ tử hắc y kia nhất tề đáp: “Vâng.”
Lộng Ngọc đi đến phương hướng bọn Mẫn Lâu, Tiểu Huân vội vàng đi theo phía sau y. Ta đứng tại chỗ không nhúc nhích, y lại đột nhiên quay người nói: “Ngươi đứng đó làm gì.” Ta “À” một tiếng, mới đi theo.
Sau khi qua mấy tảng đá lớn tuyết phủ kín, đường hẹp quanh co rộng mở sáng sủa. Một gian tiểu lâu màu trắng có phong vị khác đứng sừng sững bên đường, cửa có một khu viện nho nhỏ. Nếu không phải xuất hiện ở nơi giá lạnh, tòa lầu này thoạt nhìn quả thật như là tiểu trúc thanh tao kề non dựa nước. Lộng Ngọc đứng lại ngoài khu viện nọ, Mẫn Lâu cùng Thiên Nhai lại không biết đã đi đâu.
Tiểu Huân hưng phấn nhìn quanh tứ xứ, cười nói: “Giáo chủ, nơi này đẹp thật.” Lộng Ngọc không trả lời, mà gã dường như cũng không để ý lắm. Nhìn gã cười đến vui vẻ như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú tựa như một đóa bách hợp trắng nở rộ, lòng ta không khỏi thắt lại, nhớ tới mặt mình, không nhịn được cúi gằm mặt xuống thấp hơn.
Chúng ta đứng ngoài viện một hồi, liền nhìn thấy Thiên Nhai Mẫn Lâu hai người từ trong tiểu lâu kia đi ra. Thiên Nhai nói: “Giáo chủ, bên trong không có ai.” Lộng Ngọc nói: “Không phải không có ai. Chỉ là các ngươi không nhìn thấy thôi. Nàng ta đang ngồi đó, đại khái là không định nghênh đón chúng ta.” Y vừa nói xong câu này, một thanh âm lạnh băng từ phía trên chúng ta truyền tới: “Mai Ảnh giáo chủ đích thân bái phỏng, Tô Diêu nào có đạo lý không gặp khách.”
Chúng ta nhìn theo thanh âm kia, chỉ thấy một nữ tử áo xanh ngồi trên mái nhà, cũng chẳng biết nàng lên lúc nào. Đi một đôi hài thêu tinh xảo màu hồng nhạt, chân lúc lắc trên không, lại có vài phần trẻ con. Nữ tử nọ tuy rằng ngũ quan bình thường nhưng da trắng như tuyết, môi anh đào đỏ như mai, thêm biểu cảm trên mặt không rõ lắm, cảm giác cho người ta lại cũng không tồi. Nàng từ trên lầu nhẹ nhàng nhảy xuống, đi đến trước mặt chúng ta, khẽ uốn gối, trên mặt lộ ra nụ cười không có độ ấm: “Giáo chủ không ngại vào trong nói. Những người khác, xin mời ở bên ngoài chờ giây lát.” Lộng Ngọc gật đầu, theo nàng vào trong.
Mẫn Lâu nhìn bóng lưng họ, sờ sờ cằm mình, nói: “Nữ nhân này nào có dáng vẻ nóng nảy? Ta nhớ lần trước ta gặp nàng còn hung như Dạ Xoa cái vậy. Có phải là ở nơi chim không đẻ trứng này lâu, nàng biến thành kẻ ngốc rồi?” Tiểu Huân nhón chân nhìn nhìn bên trong: “Thật hy vọng nàng ta đừng hại giáo chủ mới được.” Mẫn Lâu cười nói: “Tiểu Huân à, ngươi yên tâm, giáo chủ là ai, sẽ bị loại xuẩn nữ nhân như nàng hại sao. Khà khà… kỳ thật Huân thiếu gia lo lắng không phải điều này nhỉ.” Tiểu Huân đỏ mặt: “Ta… ta…”
“Nữ nhân đó xấu như vậy, giáo chủ không để mắt đến đâu. Huống chi, có ngươi và Ôn công tử ở đây, y còn để tâm tư lên người khác sao?” Y nói đến đây, nhìn nhìn mặt ta, thở than, “Ta nói Ôn công tử, ngươi cũng quá kích động rồi, khuôn mặt dễ nhìn như vậy bị ngươi rạch mất, đáng tiếc biết mấy. Ngươi muốn giáo chủ về sau phải làm thế nào…” Ta mím đôi môi lạnh cóng, nhỏ giọng nói: “Y có thể làm thế nào. Thiên hạ mỹ nhân đâu đâu cũng có, không thiếu một mình ta.” Mẫn Lâu đồng tình nhìn ta, an ủi: “Ôi, không thể nói như vậy được, ngươi và giáo chủ sống với nhau mười năm, y không có khả năng ném ngươi sang bên được.”
Ta không đáp nữa, bởi vì nhìn thấy Lộng Ngọc đi ra, sắc mặt hơi nhợt nhạt, tinh thần kém hơn vừa rồi rất nhiều, Mẫn Lâu vội vàng hỏi: “Giáo chủ, bà nương điên đó thật sự giày vò ngài à?” Lộng Ngọc khoát tay, môi cũng trắng bệch đến hãi người: “Không sao.” Tô Diêu theo sau đi ra, tươi cười nhìn Lộng Ngọc: “Mai Ảnh giáo chủ, Tô Diêu quả nhiên là bội phục ngươi rồi.” Mẫn Lâu mắng: “Bà già điên, ngươi đã làm chuyện gì?!” Vẻ tươi cười trên mặt Tô Diêu rút đi: “Ngươi hỏi nữa, chỉ sợ ta quên mất chuyện đó.” Chuyện nàng chỉ nhất định chính là Lộng Ngọc muốn hỏi. Mẫn Lâu hung tợn trừng nàng một cái, nhưng cũng thành thật ngậm miệng.
Tô Diêu nói: “Mai Ảnh giáo chủ nhất định biết quy củ của chúng ta, đáp án của hai người hợp lại mới là hoàn chỉnh. Gợi ý về người kia, hiện tại ta cho ngươi hai câu trước.” Dứt lời nhấc một nhánh cây, nhẹ nhàng vạch vài nét trên mặt đất, kỳ nhất chính là, trên nhánh cây kia rõ ràng không có mực, nhưng chữ viết ra lại là màu nâu. Hơn nữa nhánh cây kia càng lúc càng ngắn, mới phát hiện nàng là dùng nội lực bức nhánh cây thành phấn, rơi trên mặt đất. Chỉ thấy bên trên viết ra một hàng câu thơ:
Đỗ quyên thanh thanh đỗ quyên khai, phượng hoàng niết bàn bất phục tái.
Kỳ thật những điều này đều không hề gì. Đáng sợ nhất chính là ngày thứ hai sau khi ta tự hủy dung mạo.
Ngày đó gió đặc biệt lớn, thổi tung cửa sổ phòng ta. Khí trời u ám, mây đen bao phủ không trung xám xịt, tóc ta bị cuồng phong thổi bay tứ xứ. Một đồng tử mười hai mười ba tuổi đi vào phòng, cẩn thận đưa tay thay thuốc giúp ta. Sau khi gỡ vải xô trên mặt, đôi mắt đồng tử kia nhìn ta bỗng nhiên tròn xoe, sau đó gã kêu thảm một tiếng, đặt mông ngồi phịch xuống đất, sợ tới mức toàn thân run rẩy không ngừng: “Quỷ, quỷ a…”
Ta nhìn khuôn mặt kinh hoảng và sợ hãi kia của gã, run rẩy nói: “Ngươi… ngươi đi lấy gương đồng trên bàn cho ta…” Đồng tử kia đã bị dọa nhũn chân, vừa quỳ vừa bò qua lấy cái gương trên bàn xuống. Lại là một trận cuồng phong thổi qua, làm rối mái tóc xõa tung của ta, ta nhận chiếc gương đồng, người chiếu ngược bên trong mặt bị tóc che kín, không nhìn thấy gì cả.
Tay ta hơi run run đưa đến mặt mình, chậm rãi vén mái tóc che lấp má… đó không phải xấu.
Là khủng bố.
Ta hoảng hốt nhìn gương rất lâu, tay một mực run rẩy kịch liệt: “Không… không…” Ta phát hiện mũi mình dường như bị thứ gì đó chặn kín, thanh âm phát ra cũng đầy giọng mũi. Đồng tử kia đã khóc thành tiếng, lại bởi vì sợ hãi người khác nghe thấy mà liều mạng kiềm chế thanh âm của mình.
“Choang” một tiếng, ta đột nhiên ném gương trong tay xuống đất! Mây đen lững lờ trên bầu trời, cả phòng biến thành càng tối hơn. Đồng tử kia đã không phát ra một chút thanh âm, gã không dám nhìn ta nữa, chỉ cấp tốc bò dậy, lảo đảo lao ra ngoài. Nhưng gã mới chạy hai bước, lại quỳ thụp xuống đất, khóc ròng nói: “Giáo… giáo chủ!”
Lưng ta đột nhiên biến thành lạnh băng. Thanh âm của Lộng Ngọc nhẹ nhàng vang lên ngay cửa: “Ngươi khóc cái gì.” Đồng tử kia toàn thân đều đang run rẩy, họng phát ra chút thanh âm kỳ quái, lại không nói được câu nào. Lộng Ngọc lạnh lùng lặp lại một lần: “Ta hỏi ngươi, ngươi khóc cái gì.” Đồng tử kia nức nở nói: “Ta… ta… y, y thật đáng sợ… ô…” Lộng Ngọc hồi lâu không nói gì, ta xuyên thấu qua sa mỏng bay múa nhìn họ, cũng không ra tiếng.
Cả phòng yên tĩnh đến mức có phần quỷ dị. Rất lâu, Lộng Ngọc mới ôn nhu nói với đồng tử kia: “Hài tử ngoan, có phải là ngươi bị y dọa rồi? Có phải là y rất đáng sợ?” Đồng tử kia mặt đầy nước mắt, ra sức gật đầu. Lộng Ngọc nói: “Ừm… Vậy ngươi đi chết có được không, chết rồi thì ngươi sẽ không nhìn thấy y nữa.” Ta mới phản ứng được lời y, đang chuẩn bị ngăn cản, còn chưa phát ra âm thanh, đồng tử kia đã ngã nhào xuống đất.
Lộng Ngọc thu hồi bàn tay ném Mặc Mai ngân châm, điềm nhiên như không mà bước đến gần ta.
Ta đã lâu lắm rồi không lẳng lặng ngưng mắt nhìn y như vậy. Ta biết y mười năm, vô số lần nhìn thấy y bước lại gần ta, mỗi một lần y đều đẹp đến mức khiến người ta kinh hãi, khiến người ta sợ sệt. Nhưng chưa từng có một lần nào, ta cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta xa như vậy. Biểu cảm trên mặt y không biến đổi mảy may, chỉ ngồi bên cạnh ta, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về nửa bên mặt chưa bị thương của ta. Y cứ thế nhìn ta không nói câu nào, biểu cảm như vậy, nhu hòa như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ấm áp như thanh tuyền, từ trong mắt, chảy tới đáy lòng ta. Chưa từng thay đổi.
Ta lại dùng sức hất tay y, sau đó hai tay che kín mặt mình, sợ y lại nhìn thấy lần nữa: “Ngươi đi ra ngoài.” Lộng Ngọc cũng không kéo tay ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi rạch mặt mình thật khó coi.” Ta cắn răng gắt gao, thấp giọng nói: “Ngươi đi ra ngoài…” Tay Lộng Ngọc sờ đầu ta, vuốt xuôi mái tóc rối tung: “Ngươi rạch mặt mình, không phải là vì muốn ta buông tha cho ngươi sao. Đích xác, một nam sủng không còn mặt, cũng chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì.”
Ta dời tay khỏi mặt, ngây ngốc nhìn y. Y vẫn ôn nhu sờ đầu ta, nhoẻn miệng cười, nói: “Xem ra Thái nhi vẫn khá minh bạch mình có ưu thế gì. Ngươi chỉ có khuôn mặt này là đẹp nhất. Không còn mặt, ngươi thật đúng là chẳng còn gì. Ta trở về cẩn thận suy nghĩ một chút, hiện tại ta đích xác không cần ngươi nữa. Mục đích của ngươi cũng đạt tới rồi.” Cổ họng ta đột nhiên biến thành hơi khô. Ta nuốt nước bọt, nói thấp không thể nghe thấy: “Ta đúng là mục đích… đạt tới rồi.” Lộng Ngọc nói: “Phải, có điều, ngươi phải theo ta đi gặp vài người. Chờ sau khi xử lý xong xuôi, không cần ngươi nói, ta cũng sẽ đuổi ngươi đi.”
Lúc ấy, ta chỉ đờ đẫn gật đầu.
Mà hôm nay hai tháng sau, chúng ta đến dưới Cửu Ngải tuyết sơn. Lộng Ngọc nói Tô Diêu cần tìm, là một nữ nhân ngoại hiệu “Tuyết Sơn Yêu Báo”.
Chuyện về “Tuyết Sơn Yêu Báo” kia, ta chỉ thoáng nghe nói qua một chút. Chỉ cần người từng nghe tên nàng, bình thường đều biết “Kim Sa Độc Hạt” Vạn Mạt Ngang. Hắn và Tô Diêu nguyên bản là một đôi phu thê, họ cơ hồ biết tất cả bí mật toàn thiên hạ. Bất quá tính cách hai người họ đều khá nóng nảy, cố gắng ở chung như thế nào đều không hợp, vài năm sau hai người quyết định tách ra ở riêng. Có điều sau khi chia tay, nơi họ ở cũng kỳ, một ở trên núi cao tuyết đọng vạn năm, băng hàn thấu xương, người còn lại ở trong sa mạc không một bóng người, nóng bức khô hanh.
Sau khi ẩn cư, họ không hỏi thăm chuyện trong chốn giang hồ nữa. Nhưng chuyện trước đó họ vẫn nhớ rất rõ. Tuy rằng chia tay, nhưng đại sự giang hồ là không thể truyền ra ngoài, cho nên hai người thương lượng được một hiệp nghị, chính là vô luận có ai đến hỏi thăm tin tức, cùng một bí mật mỗi người chỉ có thể nói một nửa, nửa khác thì giao cho phương khác nói. Chỉ là nghe nói vô luận bất cứ ai, chỉ cần muốn đi hỏi thăm tin tức, đều phải đáp ứng một yêu cầu của họ, nếu không thỏa mãn, họ sẽ không nói nửa lời.
Quan trọng nhất cũng chính như Lộng Ngọc nói, đôi này chỉ tiếp xúc với ma đầu bại hoại từng có ghi chép bất lương hoặc là xú danh rõ ràng, hơn nữa danh tiếng càng tệ, yêu cầu của họ cũng càng thấp. Nói cách khác, nếu người đưa ta đi là Hoàn Nhã Văn, cho dù là ném Hoàng đế lão tử cho họ giết, họ cũng chẳng để ý tới chúng ta. Ta nghĩ, nếu họ nhìn thấy người đến là Lộng Ngọc, đại khái ngay cả yêu cầu cũng không đề, trực tiếp cho chúng ta biết tin tức.
Cửu Ngải tuyết sơn là một thế giới băng tuyết rộng lớn. Sương mù dày đặc quanh năm bao phủ trên băng đóng và tuyết đọng vạn năm, chỉ nhìn ngọn núi lạnh giá kia, đều không khỏi cảm thấy lạnh thấu xương. Chân núi là một thôn trang, trong thôn trang băng thanh nước lạnh, ngoài thôn rừng giá động buốt, lại cực kỳ hợp với Cửu Ngải tuyết sơn này.
Đệ tử Minh Thần giáo phân cấp bậc theo màu y phục, trong đó màu đen cấp bậc cao nhất, màu xám cấp bậc thấp nhất. Lúc này Lộng Ngọc dẫn theo đều là đệ tử hắc y, lại thêm tả sứ Thiên Nhai cùng hữu sứ Mẫn Lâu võ công trác tuyệt, còn có Tiểu Huân bề ngoài nhu nhược nhưng võ công cũng thập phần lợi hại kia, thêm cả bản thân Lộng Ngọc, có thể nói chỉ bằng hơn chục người này đã có thể quét một lượt mấy đại môn phái võ lâm. Võ công của ta còn chưa khôi phục, hơn nữa phỏng chừng trong nửa năm là không cách nào sử dụng khinh công, chẳng biết y gọi con ghẻ ta đây theo là ý gì. Y bảo đám đệ tử hắc y kia cùng ta đồng thời trèo lên đỉnh núi, bản thân thì dẫn tả hữu sứ và Tiểu Huân cùng nhau bay lên. Đám đệ tử hắc y kia đại khái đều kêu khổ dưới đáy lòng, nhưng không ai dám nói ra.
Đi mấy canh giờ, rốt cuộc đến đỉnh núi, đỉnh núi độ ấm cực thấp, chỉ thấy Thiên Nhai Mẫn Lâu hai người đứng ở phía trước, lại không thấy Lộng Ngọc và Tiểu Huân. Chỉ chốc lát sau hai người họ cùng nhau quay lại, trong tay Lộng Ngọc còn cầm một quả cầu lông nhỏ màu trắng, nhìn kỹ, da gà toàn thân nổi cả lên – đó lại là một con nhện màu trắng, thân thể màu xanh đen phủ kín lông tơ màu trắng, ở đó không hề nhúc nhích, như là đã chết. Trên người nó còn cắm một mũi Mặc Mai ngân châm. Lộng Ngọc đi đến trước mặt, nói với ta: “Một hồi đem con nhện này hong khô, mài thành phấn, là có thể ăn.” Ta ngạc nhiên nói: “Ăn con… nhện này?” Lộng Ngọc cười nhẹ gật đầu: “Loại nhện tuyết tinh này chỉ trên Cửu Ngải tuyết sơn mới có. Sau khi dùng bách độc bất xâm.”
Ta mặt không biểu cảm nói: “Ta không trúng độc.” Lộng Ngọc nhìn thoáng qua Tiểu Huân, nói: “Đây là ngươi nói, ngươi không cần thì ta cho Tiểu Huân.” Ta đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng nói: “Không, ta muốn, ta lấy hữu dụng.” Lộng Ngọc lắc đầu, thở dài nói: “Ngươi giúp người khác được thôi, nhưng đừng hy vọng người khác sẽ cảm kích ngươi.” Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận con nhện kia, lấy từ trong lòng ra một miếng vải xô, quấn nó lại cất vào túi tiền.
Lúc này, Mẫn Lâu vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng: “Giáo chủ, chúng ta đến đây tìm mụ la sát kia làm gì, mụ ta không phải từ sáng đến tối chỉ biết làm khó người ta sao? Hơn nữa, điều tra tin tức bảo ta và Thiên Nhai không phải là được rồi, còn cần làm phiền giáo chủ bản nhân tự mình đại giá?” Lộng Ngọc nói: “Việc này rất trọng yếu.” Mẫn Lâu mỉm cười nhìn Lộng Ngọc nói: “Ồ… Ta biết rồi, ắt là việc liên quan đến Ôn công tử, nếu không giáo chủ sẽ không lo lắng thành như vậy, ngươi nói có phải không hả, Thiên Nhai?” Vừa nói, còn vừa dùng tay chọc chọc Thiên Nhai, Thiên Nhai tránh ra, đờ đẫn nhìn y: “Không biết.”
“Hì, sao ngươi cứ như gỗ vậy. Có chút tình thú được không, đừng có hệt như một khúc gỗ…” Nói đến đây liền ngậm miệng, nuốt nuốt nước bọt, nói, “Giáo chủ ta sai rồi, thuộc hạ đi điều tra nơi mụ la sát kia ở trước…” Ta nhìn nhìn Lộng Ngọc, chỉ thấy giữa ngón tay mảnh dài kia của y đang ngắm nghía một mũi Mặc Mai ngân châm, trên mặt lại không có biểu cảm gì. Mẫn Lâu và Thiên Nhai đi đến phía trước, Lộng Ngọc nói với đám đệ tử hắc y kia: “Các ngươi chờ ở chỗ này, chú ý canh chừng đừng để ai theo dõi.” Đám đệ tử hắc y kia nhất tề đáp: “Vâng.”
Lộng Ngọc đi đến phương hướng bọn Mẫn Lâu, Tiểu Huân vội vàng đi theo phía sau y. Ta đứng tại chỗ không nhúc nhích, y lại đột nhiên quay người nói: “Ngươi đứng đó làm gì.” Ta “À” một tiếng, mới đi theo.
Sau khi qua mấy tảng đá lớn tuyết phủ kín, đường hẹp quanh co rộng mở sáng sủa. Một gian tiểu lâu màu trắng có phong vị khác đứng sừng sững bên đường, cửa có một khu viện nho nhỏ. Nếu không phải xuất hiện ở nơi giá lạnh, tòa lầu này thoạt nhìn quả thật như là tiểu trúc thanh tao kề non dựa nước. Lộng Ngọc đứng lại ngoài khu viện nọ, Mẫn Lâu cùng Thiên Nhai lại không biết đã đi đâu.
Tiểu Huân hưng phấn nhìn quanh tứ xứ, cười nói: “Giáo chủ, nơi này đẹp thật.” Lộng Ngọc không trả lời, mà gã dường như cũng không để ý lắm. Nhìn gã cười đến vui vẻ như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú tựa như một đóa bách hợp trắng nở rộ, lòng ta không khỏi thắt lại, nhớ tới mặt mình, không nhịn được cúi gằm mặt xuống thấp hơn.
Chúng ta đứng ngoài viện một hồi, liền nhìn thấy Thiên Nhai Mẫn Lâu hai người từ trong tiểu lâu kia đi ra. Thiên Nhai nói: “Giáo chủ, bên trong không có ai.” Lộng Ngọc nói: “Không phải không có ai. Chỉ là các ngươi không nhìn thấy thôi. Nàng ta đang ngồi đó, đại khái là không định nghênh đón chúng ta.” Y vừa nói xong câu này, một thanh âm lạnh băng từ phía trên chúng ta truyền tới: “Mai Ảnh giáo chủ đích thân bái phỏng, Tô Diêu nào có đạo lý không gặp khách.”
Chúng ta nhìn theo thanh âm kia, chỉ thấy một nữ tử áo xanh ngồi trên mái nhà, cũng chẳng biết nàng lên lúc nào. Đi một đôi hài thêu tinh xảo màu hồng nhạt, chân lúc lắc trên không, lại có vài phần trẻ con. Nữ tử nọ tuy rằng ngũ quan bình thường nhưng da trắng như tuyết, môi anh đào đỏ như mai, thêm biểu cảm trên mặt không rõ lắm, cảm giác cho người ta lại cũng không tồi. Nàng từ trên lầu nhẹ nhàng nhảy xuống, đi đến trước mặt chúng ta, khẽ uốn gối, trên mặt lộ ra nụ cười không có độ ấm: “Giáo chủ không ngại vào trong nói. Những người khác, xin mời ở bên ngoài chờ giây lát.” Lộng Ngọc gật đầu, theo nàng vào trong.
Mẫn Lâu nhìn bóng lưng họ, sờ sờ cằm mình, nói: “Nữ nhân này nào có dáng vẻ nóng nảy? Ta nhớ lần trước ta gặp nàng còn hung như Dạ Xoa cái vậy. Có phải là ở nơi chim không đẻ trứng này lâu, nàng biến thành kẻ ngốc rồi?” Tiểu Huân nhón chân nhìn nhìn bên trong: “Thật hy vọng nàng ta đừng hại giáo chủ mới được.” Mẫn Lâu cười nói: “Tiểu Huân à, ngươi yên tâm, giáo chủ là ai, sẽ bị loại xuẩn nữ nhân như nàng hại sao. Khà khà… kỳ thật Huân thiếu gia lo lắng không phải điều này nhỉ.” Tiểu Huân đỏ mặt: “Ta… ta…”
“Nữ nhân đó xấu như vậy, giáo chủ không để mắt đến đâu. Huống chi, có ngươi và Ôn công tử ở đây, y còn để tâm tư lên người khác sao?” Y nói đến đây, nhìn nhìn mặt ta, thở than, “Ta nói Ôn công tử, ngươi cũng quá kích động rồi, khuôn mặt dễ nhìn như vậy bị ngươi rạch mất, đáng tiếc biết mấy. Ngươi muốn giáo chủ về sau phải làm thế nào…” Ta mím đôi môi lạnh cóng, nhỏ giọng nói: “Y có thể làm thế nào. Thiên hạ mỹ nhân đâu đâu cũng có, không thiếu một mình ta.” Mẫn Lâu đồng tình nhìn ta, an ủi: “Ôi, không thể nói như vậy được, ngươi và giáo chủ sống với nhau mười năm, y không có khả năng ném ngươi sang bên được.”
Ta không đáp nữa, bởi vì nhìn thấy Lộng Ngọc đi ra, sắc mặt hơi nhợt nhạt, tinh thần kém hơn vừa rồi rất nhiều, Mẫn Lâu vội vàng hỏi: “Giáo chủ, bà nương điên đó thật sự giày vò ngài à?” Lộng Ngọc khoát tay, môi cũng trắng bệch đến hãi người: “Không sao.” Tô Diêu theo sau đi ra, tươi cười nhìn Lộng Ngọc: “Mai Ảnh giáo chủ, Tô Diêu quả nhiên là bội phục ngươi rồi.” Mẫn Lâu mắng: “Bà già điên, ngươi đã làm chuyện gì?!” Vẻ tươi cười trên mặt Tô Diêu rút đi: “Ngươi hỏi nữa, chỉ sợ ta quên mất chuyện đó.” Chuyện nàng chỉ nhất định chính là Lộng Ngọc muốn hỏi. Mẫn Lâu hung tợn trừng nàng một cái, nhưng cũng thành thật ngậm miệng.
Tô Diêu nói: “Mai Ảnh giáo chủ nhất định biết quy củ của chúng ta, đáp án của hai người hợp lại mới là hoàn chỉnh. Gợi ý về người kia, hiện tại ta cho ngươi hai câu trước.” Dứt lời nhấc một nhánh cây, nhẹ nhàng vạch vài nét trên mặt đất, kỳ nhất chính là, trên nhánh cây kia rõ ràng không có mực, nhưng chữ viết ra lại là màu nâu. Hơn nữa nhánh cây kia càng lúc càng ngắn, mới phát hiện nàng là dùng nội lực bức nhánh cây thành phấn, rơi trên mặt đất. Chỉ thấy bên trên viết ra một hàng câu thơ:
Đỗ quyên thanh thanh đỗ quyên khai, phượng hoàng niết bàn bất phục tái.
Danh sách chương