Đây là St Peronian!

Đây là Đế đô của quốc gia lớn thứ hai trên đại lục!

Không chỉ có nhóm của Avra, mỗi người lần đầu tiên đế nơi này đều sẽ sợ hãi phát ra tiếng than như vậy.

Cho dù là Yannick, cộng cả sự từng trải của hai đời, kiến thức vượt xa những người khác cũng không nhịn được vì những gì đang thấy trước mắt mà dừng chân ngắm nhìn.

Lối ra của truyền tống trận ở ngoại thành Đế đô, đây cũng là vì hoàn thiện tính phòng thủ cho nơi này. Vốn cửa ra của những truyền tống trận từ các thành bang khác đều từng có thể thiết lập bên trong Đế đô, thế nhưng bởi vì trong quá khứ đã từng xảy ra sự cố ma pháp, dẫn đến truyền tống trận bạo tạc, trong thành tử thương vô số, vì vậy từ sau đó liền có quy định mới, tất cả lối ra vào của truyền tống trận đều phải được thiết lập ở ngoại thành, hơn nữa những người ra vào Đế đô đều phải chấp nhận sự kiểm tra của vệ binh.

Bất quá, việc này cũng không trở ngại cho sự hăng hái của đám người Avra, mọi người tại một khắc bước ra khỏi truyền tống trận đều không hẹn mà cùng đánh giá tòa thành nguy nga đồ sộ trước mặt.

Tường vây cao to kiên cố hoàn toàn không kém thành thị biên cảnh như La Serena, thậm chí trình độ kiên cố còn xa xa vượt qua, mà đặc điểm khiến nơi này trở nên nổi bật giữa các thành thị khác chính là… bất kể nhìn vào hai cánh cổng lớn bằng kim loại cao gấp mười người bình thường hay ngắm nghía dãy tường thành cao lớn vượt trội xung quanh, phía trên bọn chúng đều có điêu khắc những bức phù điêu cực lớn, tinh mỹ tuyệt luân.

Giả sử chỉ là phù điêu trên cổng lớn cũng chưa đủ khiến mọi người tán thán không ngớt, thế nhưng dọc theo hai bên tường thành kéo dài ngút mắt nơi nào cũng có thể nhìn thấy những bức tranh điêu khắc khí thế bàng bạc như vậy.

Trên phù điêu không có pháp sư, không có quý tộc cũng không có thần quan, tất cả đều là bình dân. Có lúc là tình cảnh chiến sỹ cổ đại tắm đẫm máu tươi công chiếm thành trì, có lúc là hình ảnh nông phụ ăn mặc đơn giản cầm rổ hái nho, giặt áo, nấu cơm… những bức phù điêu này hoặc nhiệt huyết, hoặc tĩnh lặng, lần lượt tái hiện sinh hoạt của tầng lớn bình dân trên đại lục Olin.

Sophia tựa hồ chú ý đến ánh mắt của Yannick, cất giọng giới thiệu: “Có người nói, vào ba trăm năm mươi năm trước khi Đế đô vừa kiến tạo hoàn tất, đã có không ít người đưa ra dị nghị với những bức phù điêu này, bọn họ cho rằng bên trên không xuất hiện quý tộc, thần quan, pháp sư hay thậm chí là kiếm sỹ là một chuyện vô cùng nực cười, bởi vì chính những người đó mới là kẻ nắm giữ lực lượng hùng mạnh nhất trên Đoạn Lĩnh.”

“Chỉ là người quản lý việc khắc phù điêu khi ấy là một vị Pháp Thánh kiêm kiến trúc sư trứ danh, ngài Grace, ngài ấy đã đáp lại như thế này ‘Cho dù là người hay sự vật vĩ đại hơn nữa cũng sẽ bị năm tháng phong hóa, chỉ có những thứ bình thường mới mãi mãi vĩnh hằng’.”

Yannick cười nói: “Tôi nghĩ ngài ấy hẳn là một vị trí giả có cái nhìn bao quát chân thực!”

Tại thế giới mà ma pháp và kiếm sỹ đi đầy đường, quy tắc cốt lõi nhất luôn là kẻ mạnh làm vua, vậy mà lại có một người có thể ngược dòng mà đi, nói ra những lời đảo lộn nhận tri của thế nhân đến dường này.

Sophia hiển nhiên cũng rất tán thành: “Vậy nên những phù điêu này mới được lưu truyền đến ngày nay, luôn được xem là kinh điển của muôn đời. Hiện tại đã có người không còn nhớ được ngài Grace từng là một Pháp Thánh, thế nhưng lại không ai không biết ngài ấy chính là một vị kiến trúc sư vĩ đại, cũng không quên được ngài ấy là người thiết kế những phù điêu này!”

Chris thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ, không khỏi có chút không thoải mái, quyết định kéo lực chú ý của người nào đó trở về. Bất quá hắn lại không có hứng thú với kiến trúc hay nghệ thuật, nghĩ nghĩ một chút, mở miệng: “Eo của em không còn mỏi nữa sao?”

Yannick: “… … … …”

Sophia lại không rõ tình hình: “Yannick, thắt lưng của anh không khỏe sao? Không có việc gì chứ?”

“Có thể là hôm qua lúc xuống lầu bị vặn đến.” Thần quan tóc bạch kim mặt không đổi sắc nói, lại đưa bé mèo mun trong tay áo ra cho pháp sư hắc y.

“Chris, tôi nhớ bé con này rất thích anh, hãy để nó bầu bạn với anh về trước. Sophia nói muốn dẫn chúng tôi đi tham quan đế đô.”

Ta khi nào đã nói thích hắn! Hắc meo meo biểu thị không phục, liều mạng giãy dụa, đáng tiếc khí lực chung quy quá nhỏ, nó lại không tiện lập tức biến thành hình người, đành phải để Chris chộp vào trong tay, mắt lớn trừng mắt nhò.

Hắc y pháp sư không hờn giận: “Tôi cũng có thể đưa mọi người đi.”

Thần quan tóc bạch kim ôn hòa cười: “Anh vừa trở về Đế đô hẳn là có rất nhiều việc phải làm chứ?”

Người ngoài xem không hiểu sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người bọn họ, Sophia lại sảng khoái nói: “Đúng vậy, ngài Chris cứ đi làm việc đi thôi! Có tôi đi cùng nhóm Yannick là đủ rồi, Đế đô rất an toàn! Hơn nữa, đợi một lát cha của tôi sẽ phái người đến đón mọi người… rồi.”

Câu nói sau cùng nhỏ dần rồi tắt lịm trước ánh mắt xoi mói lạnh như băng của pháp sư hắc y. Sophia chìm trong sương mù, nàng đã nói sai cái gì sao? Có lẽ hôm nay Quang Minh nữ thần thật sự không đứng về phía Chris, đoàn người bọn họ vừa vượt qua kiểm tra an ninh, đi vào cửa thành đã thấy một chiếc xe ngựa vô cùng hoa lệ chờ sẵn, bên trên còn khắc một cái gia huy cực kỳ rối rắm, bộ dạng phô trương này còn hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

Bên cạnh xe ngựa là một gã kiếm sỹ mặc áo giáp màu bạc, tay cầm trọng kiếm, vừa nhìn thấy bọn họ ánh mắt đã sáng lên, chậm rãi giục ngựa bước đến, xuống ngựa cung kính nói với Chris: “Đức ngài, ngài cuối cùng cũng đã trở về, xin mau theo thuộc hạ vào cung, Bệ hạ đang chờ triệu kiến ngài!”

Nhóm Avra chỉ biết Chris là quý tộc, không ngờ hắn còn có thể khiến Hoàng đế bệ hạ tự mình tiếp kiến, không khỏi trố mắt bất ngờ.

Chris lại có vẻ rất bình tĩnh: “Chờ một chút, ngươi về trước đi.”

Kỵ sĩ sốt ruột nói: “Chuyện này sợ rằng không được, Bệ hạ bức thiết mong chờ có thể nghe được tin tức chính xác về La Serena và St Mery từ chỗ của ngài!”

Chris mím môi, xoay người nói với Yannick: “Tôi sẽ sai người đến đón em.”

Nói xong lập tức lên xe ngựa, vị kỵ sỹ kia còn rất có lễ phép, thậm chí cúi người chào hỏi nhóm của Yannick, sau khi hoàn tất lễ nghi mới phất tay để xa phu đánh xe đi trước, mình thì cưỡi ngựa theo sau.

Tiểu hắc meo meo liều mạng giãy dụa trong tay áo của Chris: Emma, còn có ta nữa mà! Các ngươi đã quên ta sao! Ta không muốn đi cùng với gã này!

Nó meo meo kêu gào, đáng tiếc tiếng kêu của mèo con quá yếu ớt, đã sớm bị tiếng động ầm ỹ trên đường cái át mất, quả thực là không ai nghĩ đến nó.

Chris trong lòng không thoải mái, cũng không nhớ đến chuyện này, thẳng đến khi xe ngựa đã chạy hồi lâu mới phát hiện con vật bé xíu trong áo, muốn trực tiếp ném xuống cũng không kịp nữa, liền xốc lên nhìn kỹ, sau đó quyết định cứ tiện tay mang nó vào cung. Nghĩ vậy, liền dùng gương mặt lạnh tanh nói: “Tiện nghi ngươi.”

Hắc meo meo: … Có giỏi ngươi lập tức bỏ ta xuống.

“Oh!” Ở bên này Sophia cũng đã nhớ đến, “Mèo con còn đang ở cùng với ngài Chris mà!”

“Đừng lo, anh ấy sẽ chăm sóc nó thật tốt.” Yannick cũng không phải quá lưu ý, tuy rằng Chris không thích mèo thế nhưng khẳng định cũng sẽ không ngược đãi nó.

Rất nhanh bọn họ đã không để ý thảo luận về mèo con nữa, cũng không phí công nhìn về phía chiếc xe ngựa đã khuất bóng của Chris, cả nhóm thoải mái nhàn nhã quan sát tòa thành to lớn này, chẳng mất bao nhiêu thời gian đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động.

“Oh my God! Chư thần tại thượng! Đây, việc này thực sự là quá vĩ đại rồi!” Avra đưa mắt quanh, trong miệng không tự chủ được phát ra tiếng cảm thán sợ hãi.

Chẳng có người qua đường nào sẽ vì những lời này mà cười nhạo bọn họ là đám nhà quê, bởi vì tất cả mọi người khi lần đầu tiên nhìn thấy tòa thành này cũng đã từng phát ra sự cảm thán tận đáy lòng như Avra vậy.

Không giống sự hào hùng khí phách của những bức phù điêu trên tường thành, lối kiến trúc bên trong nội thành lại cực kỳ đồng nhất, cơ bản đều là hình thức mái vòm, có chút hơi hướm của kiểu kiến trúc Gothic mà Yannick từng nhìn thấy ở đời trước, chỉ là trên phương diện chi tiết thể hiện vẫn tồn tại không ít bất đồng, có gia nhập thêm rất nhiều phong cách lưu hành của đại lục Olin

Toàn bộ kiến trúc cũng thống nhất không sử dụng màu đá cẩm thạch trắng mà nhuộm thành sắc xanh lơ[1], rất giống màu nền trời dịu dàng trong những ngày không mây ấm áp, trên cửa sổ toàn bộ đều khảm thủy tinh sáng rực óng ánh. Cho dù hiện tại công nghệ chế tác thủy tinh đã được vận dụng rất rộng rãi, thế nhưng bất chợt nhìn thấy hàng loạt kiến trúc đều sử dụng cửa sổ thủy tinh quả thực vẫn là rất có tính chấn động!

Dưới ánh mặt trời, kiến trúc xanh nhạt nguy nga sừng sững, tầng tầng chồng lên nhau, ăn khớp gắn bó, kết nối liên tiếp, phảng phất như hòa vào một thể với bầu trời, cửa sổ thủy tinh lại phản xạ ánh sáng chói mắt giống như hàng loạt ngôi sao lấp lánh kỳ diệu giữa ban ngày, thực sự khiến người khác bị hoa mắt mê mẩn.

Yannick chợt nhớ đến tên của tòa tành này, St Peronian, Áng mây của thánh thần, quả nhiên không hổ với danh xưng!

Sophia ở bên cạnh còn nói: “Chóp nhọn của những tòa nhà này đều được phủ lên một lớp ma pháp, đợi lúc màn đêm buông xuống đỉnh nhọn sẽ tự động phát sáng, đến lúc đó trông hệt như nghìn vạn ngôi sao trải rộng khắp nhân gian, càng thêm lộng lẫy mê người!”

D’Antonio hỏi: “Một công trình vĩ đại như vậy đã hoàn thành từ ba trăm năm trước?”

“Đúng vậy.” Trong giọng nói của Sophia mang theo một cỗ kiêu ngạo, “Ngay lúc đó Hoàng đế France I cho rằng thành St Peronian hẳn phải là một tòa thành vĩnh viễn lấp lánh tựa tinh tú, bất luận ngày đêm, vì vậy mới có thiết kế đặc biệt này. Còn có người nói, khi tòa thành này được xây dựng đã hao phí trọn vẹn tiền thuế suốt mười năm của Đế quốc!”

Avra giật mình hỏi lại: “Mười năm?!”

Cũng chỉ có nơi giàu có trù phú như Đế quốc Garde mới có thể hao tổn nổi, đổi thành một ít Công quốc khác phỏng chừng đã sớm phá sản.

Thần quan tóc bạch kim lại chú ý một chi tiếc khác: “Kiến trúc của toàn bộ đế đô đều là như vậy sao? Lẽ nào khu bần dân cũng không ngoại lệ?”

Sophia chưa từng nghĩ đến cái này, lúc nghe câu hỏi không khỏi có hơi sửng sốt: “Tôi chưa từng đến khu bần dân…”

“Tôi từng đi qua.” Người tiếp lời là Fezel, khi vừa đến Đế đô anh ta đã chia tay với những người bạn trong đội dong binh, những người nọ đang bận tìm tửu quán vui vẻ nốc vài ly, hai bên hẹn nhau đợi Fezel đưa Sophia về phủ Bá tước xong lại đem tiền đến hội họp cùng bọn họ, vì vậy lúc này Fezel vẫn đi theo cùng nhóm với thần quan.

“Ở Đế đô này không có nơi nào tôi chưa từng đi qua. Khu bần dân hiển nhiên không phải bộ dáng này, bọn họ chui rúc trong một khu vực thuộc góc đông bắc của Đế đô, nếu như quý ngài thần quan đây có hứng thú, hôm nào tôi sẽ đưa ngài đến xem!” Hắn cợt nhả nói, “Mặc dù là khu bần dân, thế nhưng mọi người cũng không nên xem thường nó, nơi đó sẽ xuất hiện một ít vật phẩm trong những hội đấu giá chính quy sẽ không bao giờ tìm thấy được. Oh! Còn nữa, những người đẹp nhiệt tình giá cả phải chăng!”

Fezel huýt sáo một tiếng, còn ngứa miệng bồi thêm một câu: “Đương nhiên, gương mặt của các nàng dù xinh đẹp đến mấy cũng so ra kém thần quan ngài cả vạn lần!”

Yannick nhướn mày, không chút nao núng phản kích: “Có lẽ quý ngài đây đang có hứng thú với ma pháp hệ công kích ‘Quang minh phổ chiếu’? Tôi có thể đơn độc biểu diễn cho ngài thưởng thức một lần.”

Nụ cười cà lơ phất phơ của Fezel lập tức đổi thành đau khổ: “Không cần, sao dám phiền ngài tự mình xuất thủ chứ!”

Quang cảnh kỳ diệu của Đế đô tạo điều kiện cho sự phát triển của ngành du lịch, ngay cạnh cửa thành còn có một nhóm xe ngựa chuyên môn chở khách du lịch dạo quanh nội thành, chỉ cần giao ra một chút phí dụng nho nhỏ, những chiếc xe ngựa này có thể chở khách hàng đi một vòng khắp thành St Peronian, chiêm ngưỡng trọn vẹn sự phồn vinh của tòa thành mỹ lệ như mây trời này.

Dưới sự đề nghị của Sophia, nhóm Yannick tự nhiên cũng sẽ thuê một chiếc xe ngựa đi dạo quanh thành phố, loại lộ trình cố định dành cho khách du lịch này tự nhiên chỉ lướt qua những con đường phồn hoa nhất Đế đô, tuyệt đối sẽ không để khách hàng phải nhìn thấy những xóm nghèo xập xệ, vậy nên đi xong một vòng, thị giác của nhóm Avra đều đã chiếm được thỏa mãn cực lớn, ấn tượng đối với Đế đô cũng càng thêm khắc sâu.

Đợi bọn họ quay về cửa thành đã thấy có hai chiếc xe ngựa đứng chờ từ sớm, bên trên đồng dạng có khắc gia huy, chỉ là đồ án không đồng nhất, trong đó một cái khắc hình gươm bạc và hoa Uất kim hương[2], giống hệt gia huy trên chiếc xe vừa đón Chris đi lúc nãy, chiếc còn lại là khắc gia huy hình sư tử và mặt khiên.

Sophia nhỏ giọng nói với Yannick: “Gươm bạc và Uất kim hương là gia huy của hoàng thất, chiếc còn lại là xe của nhà tôi, hẳn là do cha tôi phái đến đón người.”

Yannick đã sớm có nhận tri về thân phận của Chris, khi biết anh ta thực sự có liên quan mật thiết với Hoàng thất cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.

Trong khi bọn họ đang nói chuyện, người đứng bên cạnh hai chiếc xe ngựa cũng đã đồng thời bước lên đi về phía này, trong đó có một người bước chân vội vàng hơi một chút, nhanh chóng đối diện cùng bọn họ, thần sắc kích động, nói: “Tiểu thư Sophia, người cuối cùng cũng đã trở về!”

Sophia mỉm cười: “Đúng vậy, tôi đã bình an trở về, quản gia Lilkan, bác không cần kích động như vậy, bằng không cha nhất định sẽ cho rằng tôi đã khi dễ bác.”

Quản gia Lilkan lau khô nước mắt: “Những ngày tiểu thư không ở nhà, chủ nhân ăn uống cũng không được ngon miệng.”

Sophia nhún vai: “Oh, cái này thật sự không giống phong cách của cha, tôi cho rằng ông ấy hẳn là sẽ mở tiệc chúc mừng hằng đêm! Lilkan, giới thiệu với bác, vị này là thần quan Yannick Hill, hai vị này là pháp sư Avra và D’Antonio, còn có kiếm sỹ Fezel, người này bắc hẳn là nhận thức. Bọn họ đã từng cứu mạng của tôi ở rừng rậm Hắc Ám, đồng thời còn một đường làm bạn bảo vệ tôi về tận Đế đô!”

“Chân thành cảm tạ mọi người!” Lilkan tao nhã lễ phép khom lưng, “Chuyện của mọi người chủ nhân đã nghe nói, vì vậy đặc biệt bảo tôi đến nơi này đợi, mời mọi người đến phủ bá tước làm khách.”

Lúc này, người đứng bên cạnh chiếc xe ngựa còn lại cũng đã tiến lên, nói: “Thần quan Hill, rất hân hạnh được biết ngài, tôi là quản gia của ngài Chris, ngài có thể gọi tôi là Teco, chủ nhân nhà tôi mời ngài đến nghỉ ngơi tại dinh thự.”

Thần quan tóc bạch kim chớp mắt vài cái, cười nói: “Teco, rất hân hạnh được biết anh, bất quá quả thực có lỗi, nếu quản gia Lilkan đã thịnh tình đưa ra lời mời, tôi hẳn là nên theo nhóm người Sophia đi dinh thự của Bá tước Marlin.”

Nói đùa sao, nếu như quan hệ của hai người vẫn là sư đồ như trước thì cũng thôi, hiện tại trong thời khắc ám muội như vậy y còn chạy qua, không phải là chủ động đưa lên cửa chờ bị ăn sao!

Quản gia Teco hiển nhiên không dự liệu được thần quan sẽ cự tuyệt, ngẩn người một chút: “Thế nhưng…”

Thần quan tóc bạch kim mỉm cười: “Chờ ngài Chris trở về, ngài cứ giúp tôi chuyển giao một tiếng là được rồi, tôi tin rằng ngài ấy sẽ không trách tội ngài. Oh được rồi, thuận tiện xin nhờ ngài ấy chăm sóc con mèo của tôi vài hôm.”

Quản gia Teco không phải không biết tính tình chủ nhân nhà mình, kỳ lạ quái gở, thậm chí có chút hướng nội, thích chìm đắm trong học thuật, chán ghét giao tiếp với người khác, cho đến tận bây giờ vẫn chưa nghe nói chủ nhân có bằng hữu tốt nào. Hiện tại đột nhiên lại ra lệnh cho mình đến đón người, đây vốn cũng đã là chuyện đủ kỳ quái rồi, thế nhưng nghe ngữ điệu của vị thần quan này, hình như quan hệ của chủ nhân với đối phương còn rất không bình thường.

Trong lúc Teco còn đang ngẩn người do dự, thần quan tóc bạch kim đã lên xe của phủ Bá tước, nghênh ngang rời đi.

—————

1/ Xanh lơ: Nguyên văn là ‘phấn lam’, search gg thì ra màu xanh Tiffany. Đây là một sắc xanh đặc hữu được công ty trang sức đá quý Tiffany đăng ký độc quyền thương hiệu, nó gắn liền với nhãn hiệu này cũng như khi nói đến victoria secret sẽ nhớ đến những đôi cánh và danh xưng thiên thần vậy.

Công ty trang sức và đá quý Tiffany đã có lịch sử lâu đời, khởi nguồn từ năm 1837, và đến đầu thế kỷ 20 đã tự mình pha trộn ra một sắc xanh đặc trưng (trong bảng màu đơn điệu thời đó) để làm dấu ấn riêng của mình. Đây là câu chuyện về một màu sắc được sinh ra cho thời trang và trở nên kinh điển qua rất nhiều năm.

2/ Uất kim hương: Chính là hoa tulip, chỉ là mèo cảm thấy để Uất kim hương có vẻ sang trọng và Hoàng gia hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện