117.
“Ngài đột nhiên xuất hiện như vậy quả thực khiến ta sợ đến giật nảy người, giả như hiện tại trang phục của ta không chính chắn, đây quả thực là một việc vô cùng thất lễ.” Yannick cười khổ, cũng may buổi trưa y nằm xuống liền ngủ, tuy đã cởi pháp bào nhưng áo trong vẫn đầy đủ, cho dù có chút nếp uốn cũng không đến nổi nào.
Mà trang phục hiện tại của Nữ vương tinh linh cũng làm y kinh ngạc, nàng đã không đội mũ miện, cũng không mặc bộ trang phục bạch sắc phiêu bồng đẹp đẽ như khi còn ở Lãnh địa tinh linh, mái tóc vàng cuộn sóng được búi lên, trên người mặc bộ pháp bào không thêu huy văn, thoạt nhìn chính là một nữ pháp sư rời nhà du lãm.
Đơn giản là lớp ngụy trang chặt chẽ không hề có kẽ hở.
“Nếu không khiến ngài kinh hỷ, như vậy chẳng phải đã phụ lòng quyển trục thuấn di mà ngài trao cho ta sao?” Nữ vương bệ hạ nháy mắt mấy cái, rời khỏi Lãnh địa tinh linh nàng tựa hồ cũng nhiều thêm vài phần tùy ý, “Phi thường cảm tạ ngài, Giáo chủ Hill, trong khoảng thời gian này Iruus đã khiến ngài gặp nhiều phiền toái rồi.”
“Không hề, bé con vô cùng đáng yêu, lúc tôi ôm bé vào lòng cơ bản bé không hề náo loạn. Bất quá…” Yannick kéo mũ tai thỏ của bé tinh linh xuống, nhéo nhéo vành tai bé, “Hy vọng ngài không để ý màu tóc và vành tai của bé cưng tạm thời trở thành như vậy.”
“Đương nhiên sẽ không, bộ dạng này rất đáng yêu.” Nữ vương bệ hạ vươn tay với bé tinh linh. “Iruus thân ái, con còn nhớ ta chứ?”
Bé cưng tinh linh ê a cười rộ lên, thế nhưng bàn tay vẫn nắm chặt vạt áo của Yannick, hiển nhiên không có dự định buông ra.
Nữ vương có chút không biết nên khóc hay cười: “Bé cưng, lẽ nào con thật sự không nỡ rời đi ngài ấy sao? Chúng ta về nhà thôi, con đã ở ngoài đủ lâu rồi!”
Yannick vỗ nhẹ lưng của bé tinh linh dỗ dành, động tác này y càng ngày càng làm được thuần thục: “Phiền phức của Tinh linh tộc đều đã giải quyết xong rồi chứ?”
Sắc mặt Nữ vương bệ hạ trở nên ngưng trọng: “Đây cũng là một trong những mục đích ta tới lần này. Có hai tin tức, một tốt một xấu. Tốt là chúng tôi đã phát hiện toàn bộ những ma vật tàn dư ẩn dấu trong cơ thể tinh linh phản loạn, đồng thời dứt khoát tiêu diệt. Xấu là, ma vật kia trước khi chết đã tiết lộ một tin tức.”
Yannick: “Gã đã nói gì?”
Tin tức có thể khiến tinh linh Nữ vương cho là tin xấu đương nhiên không phải nội dung râu ria gì.
Tinh linh nữ vương: “Gã nói, thời điểm hai thế giới trọng điệp đã sắp đến, khi mặt trời và mặt trăng đều bị che phủ, Thần minh toàn bộ vẫn lạc, chờ đợi nhân loại chính là sự nô dịch và tử vong vĩnh hằng.”
Yannick nhíu mày: “Nghe rất giống những đoạn thơ ca tiên đoán cuồng vọng bên ngoài.”
Tinh linh nữ vương lắc đầu: “Ta không cho là như vậy, ngài cẩn thận suy ngẫm một chút.”
Thời điểm hai thế giới trọng điệp đã đến gần, mặt trời mặt trăng đều bị che phủ, Thần minh toàn bộ ngã xuống, chờ đợi nhân loại là sự nô dịch và tử vong vĩnh hằng.
Đây là phương thức biểu đạt tiên tri mà người phương tây thích dùng nhất, chủ yếu là chăm chút vẻ ngoài, dùng ngôn ngữ mờ mịt nước đôi để diễn tả những sự kiện trọng yếu gì đó, mà đại lục Olin hẳn cũng không ngoại lệ. Yannick đem mỗi tổ hợp từ ngữ đều tỉ mỉ phân tích một lần, rốt cục phát hiện điểm then chốt.
Hai thế giới, thời điểm trọng điệp, che phủ, tử vong.
Y ngồi thẳng dậy, sắc mặt cũng ngưng trọng hệt như Nữ vương tinh linh: “Vị diện?”
“Đúng vậy, vị diện, ý nghĩ của ngài cũng giống như ta.” Tinh linh nữ vương nói, “Hai thế giới cũng có thể lý giải thành hai vị diện, thời điểm trọng điệp có lẽ biểu thị khi khe hở được triệt để mở ra. Thế nhưng câu mặt trời và mặt trăng đều bị che phủ kia ta lại không hiểu được, có lẽ ngài sẽ có linh cảm gì đó?”
“Không có, tôi cũng chỉ nghĩ được tới đoạn vị diện.”
Yannick cau mày suy tư nhìn Nữ vương tinh linh, đối phương cũng đồng dạng cau mày.
Người duy nhất tỏ vẻ thoải mái trong phòng chính là bé tinh linh, bé đang ngồi mút ngón tay trong lòng Giáo chủ tóc bạch kim, đôi mắt to long lanh ngấn nước nhìn mái tóc của Nữ vương tinh linh. Bé căn bản không hiểu được sự phiền não của người lớn, ở giai đoạn hiện tại bé cũng không cần phải hiểu được, thế giới của bé lúc này chỉ có sự vui sướng đơn thuần.
Tinh linh nữ vương: “Hay là chúng ta thử đổi một góc độ khác để nghĩ. Các quốc gia hiện tại đều chịu cảnh xác sống xâm lấn, nói cho cùng xác sống chính là nhân loại bị cái chết đen biến đổi, mà ma vật, thành thật mà nói, trước giờ ta chưa từng rời khỏi Lãnh địa tinh linh, sự hiểu biết đối với bọn họ quá ít. Lần này số lượng tinh linh bị ma vật thay đổi rất ít, có lẽ là chưa đến mười người, vì sao lại ít như vậy? Lẽ nào bọn họ cho rằng tinh linh rất dễ đối phó, hay là số lượng ma vật ở vị diện kia ít hơn rất nhiều so với nhân khẩu của đại lục Olin?”
Yannick: “Không, phần lớn thời gian ma vật đều sẽ trốn phía sau điều khiển đại quân xác sống, bọn chúng không cần trực tiếp ra mặt. Nhóm ma vật lần trước trà trộn vào Lãnh địa tinh linh có lẽ vì lực sát thương của xác sống đối với tinh linh am hiểu đánh xa không lớn, vậy nên bọn họ mới phải mượn xác của các tinh linh phản loạn để dễ bề hành sự… Đợi đã! Số lượng ít… thao túng đại quân xác sống…”
Giáo chủ tóc bạch kim đặt bé tinh linh xuống giường, sau đó đứng dậy đi lại trong phòng, lẩm nhẩm nửa ngày rồi nhìn về phía Nữ vương tinh linh: “Tôi nghĩ mình đã hiểu được câu nói kia!”
Nữ vương hiển nhiên cũng đã nghĩ tới, nàng gật đầu: “Mặt trăng mặt trời đều bị che phủ, là cả bầu trời bị đại quân ma vật che phủ.”
“Đúng vậy, cho tới nay sở dĩ chúng ta không gặp được quá nhiều ma vật có thể là vì cái khe giữa hai vị diện rất nhỏ, không thể dung nạp nhiều ma vật cùng nhau đến đây! Một khi cái khe kia hoàn toàn bị xé rách, trở thành thông đạo rộng mở thì đại quân ma vật sẽ chen chúc mà đến, chiếm lĩnh toàn bộ đại lục Olin. Khi ấy Chúng thần đều đã vẫn lạc, không còn Thần minh hiện thân cứu chuộc nhân loại, đại lục Olin sẽ rơi vào tay giặc, trở thành thiên đường của ma vật, chờ đợi chúng ta chỉ còn tử vong và nô dịch vô tận!” Ngữ tốc của Yannick càng lúc càng nhanh, nói xong lời cuối cùng y lại dừng một chút, “Đây mới là hàm nghĩa chân chính của lời tiên đoán kia.”
Hai người liếc nhau, đều khó nén sự kinh hãi trên nét mặt.
“Tiếp theo ngài có kế hoạch gì?” Nữ vương hỏi.
“Tôi có thể có kế hoạch gì?” Yannick cười khổ lắc đầu, “Một tin tức lấy được từ chỗ tinh linh, ngài cho rằng Giáo Hoàng bệ hạ sẽ tin tưởng sao? Hơn nữa hôm nay ta vừa làm một việc khiến Giáo Hoàng bệ hạ tức giận vô cùng, hiện tại mặc kệ ta nói bất luận điều gì ngài ấy cũng sẽ không tin tưởng.”
Tinh linh nữ vương trầm trọng thở dài: “Lời của Tinh linh, nhân loại sẽ không tin tưởng, nhưng nếu chỉ bằng vào Tinh linh tộc thì căn bản không thể chống cự lại với ma vật!”
Yannick nói: “Hoặc giả tôi có thể đem đoạn tin tức này cùng những suy đoán của chúng ta báo cho một vài người, thế nhưng tôi hoàn toàn không dám đảm bảo bọn họ sẽ coi trọng. Hiện tại chỉ có thể hy vọng đám ma vật kia không xé mở được khe nứt nhanh như vậy, nhờ thế chúng ta còn có thời gian chuẩn bị.”
Tinh linh nữ vương: “Xem ra chỉ có thể như vậy, Iruus ta sẽ mang về Lãnh địa tinh linh, nếu lúc nào ngài nhớ bé thì có thể trở về thăm viếng. Ta còn mang đến một ít nước hồ Chân tâm, lần trước ngài Chris đã hỏi ta thứ này, bất quá khi ấy nước hồ đều đã bị rút cạn nên không thể lấy được, hy vọng phần lễ vật tới chậm này có thể biểu đạt lòng biết ơn của chúng tôi.”
Yannick: “Cảm tạ, tôi sẽ chuyển giao cho anh ta.”
Nữ vương tinh linh lại lấy ra một phiến lá cây hình lục giác: “Đây là lá cây Tinh quang lần trước Pago đã tặng ngài, kỳ thực nó còn một tác dụng nữa, chỉ cần là người được các tinh linh thừa nhận, vô luận ngài viết thứ gì lên mặt lá đều sẽ được truyền đến Lãnh địa tinh linh. Ngài có thể xem nó như một dụng cụ liên lạc.”
Quả là đồ tốt, Yannick trong lòng khẽ động: “Công dụng này vẫn tồn tại giữa những người khác ngoài tinh linh chứ?”
Nữ vương cười nói: “Ngài muốn dùng nó để liên lạc với đức ngài Carpenter và pháp sư Chris sao? Hẳn là không được.”
Thần quan thề thốt phủ nhận: “Không, tôi hoàn toàn không muốn liên hệ với bọn họ.”
Nữ vương mím môi mỉm cười, cũng không tiếp tục vạch trần y, “Bất quá ta rất tò mò, số hạt giống ‘Lời chúc lành của Julia’ được ngài Chris mang đi lần trước rốt cục có thể trồng sống không?”
Khóe miệng Yannick co rút: “Thật tiếc phải báo với ngài, số hạt giống đó đã bị tôi ném hết.”
Nữ vương cười khúc khích: “Được rồi, như vậy đúng là quá đáng tiếc!”
Nàng ôm lấy bé tinh linh, “Như vậy, Iruus, mau nói tạm biệt với ngài Hill nào, chúng ta về nhà thôi.”
“A a!” Bé tinh linh giống như có thể nghe hiểu, vươn đôi tay nhỏ mập mạp về phía Yannick biểu thị muốn được ôm.
Yannick hôn bé một chút: “Tạm biệt Iruus, hy vọng bé nhanh chóng trưởng thành, như vậy bé có thể tự mình đi tìm tôi chơi đùa.”
“A ô!” Đôi mắt của bé tinh linh dần phủ kín một lớp nước mắt, đôi môi mếu máo, biểu tình đáng thương nhìn thần quan.
“Ngài Hill, chúng tôi trở về trước, tôi sẽ liên tục giữ liên lạc với ngài. Nguyện trời cao phù hộ đại lục Olin.” Nữ vương một tay ôm bé tinh linh, một tay mở ra quyển trục, thân ảnh của bọn họ nhanh chóng bị luồn sáng bao phủ.
“Hẹn gặp lại, Nữ vương bệ hạ tôn kính, nguyện trời cao phù hộ đại lục Olin.”
Trong phòng chỉ còn một mình Yannick, y ngồi xuống trước bàn đọc sách, cầm bút lông chim lên chấm chút mực nước, bắt đầu viết thư.
Phong thư đầu tiên là cho Mude Val, việc này không có gì khó nghĩ, muốn báo tin tức cho phía pháp sư, đối tượng tốt nhất chính là Mude Val. Người này không theo phái cấp tiến, thân phận cũng phù hợp, đương nhiên Yannick cũng không nhắc đến tinh linh, chỉ nói mình nghe được lời tiên đoán này từ vài con đường riêng, nhắc nhở Mude Val cần phải xem trọng.
Về phần phong thư thứ hai liền khó khăn hơn rất nhiều, Yannick dừng bút vài lần, trong đầu lướt qua mấy cái tên. Đầu tiên là Giáo Hoàng, không cần suy nghĩ, trực tiếp bỏ qua. Thứ hai là Hồng y Rahl, nhưng người này cũng nhanh chóng bị y gạt bỏ. Cái tên cuối cùng chính là Hồng y Vatican Ridge.
Yannick suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định viết xuống, mặc kệ Vatican Ridge có quan tâm chuyện này hay không, Yannick vẫn nguyện ý nỗ lực hết mình.
Thư rất nhanh đã viết xong, Yannick đem tấm da dê cho vào túi phong kính, lúc định nhờ Bart đi gọi nhóm người Daifield lại nghe được tin tức D’Antonio đến tìm.
Buổi sáng ở hội trường đông người nhiều miệng, hai người cho dù rất vui vẻ vì có thể gặp lại nhưng cũng không tiện nói nhiều, vậy nên Yannick cố ý hẹn anh ta buổi tối đến tụ họp.
D’Antonio thoạt nhìn thay đổi không ít, cái cằm trơn bóng vốn dĩ đã mọc ra một lớp râu ngắn củn khiến anh ta nhiều thêm vài phần hương vị thành thục, huy văn trên pháp bào cũng đã từ cấp thấp thành trung cấp.
Yannick vẫn chưa nói với anh ta việc Lily đã biến thành ma vật, khi nhìn đến bộ dạng này của D’Antonio y lại càng thêm cảm thấy không cần phải nói. Có rất nhiều chuyện khi đã không thể vãn hồi, để nó chậm rãi nguôi ngoai theo thời gian lại là biện pháp tốt nhất.
“Ngài đột nhiên xuất hiện như vậy quả thực khiến ta sợ đến giật nảy người, giả như hiện tại trang phục của ta không chính chắn, đây quả thực là một việc vô cùng thất lễ.” Yannick cười khổ, cũng may buổi trưa y nằm xuống liền ngủ, tuy đã cởi pháp bào nhưng áo trong vẫn đầy đủ, cho dù có chút nếp uốn cũng không đến nổi nào.
Mà trang phục hiện tại của Nữ vương tinh linh cũng làm y kinh ngạc, nàng đã không đội mũ miện, cũng không mặc bộ trang phục bạch sắc phiêu bồng đẹp đẽ như khi còn ở Lãnh địa tinh linh, mái tóc vàng cuộn sóng được búi lên, trên người mặc bộ pháp bào không thêu huy văn, thoạt nhìn chính là một nữ pháp sư rời nhà du lãm.
Đơn giản là lớp ngụy trang chặt chẽ không hề có kẽ hở.
“Nếu không khiến ngài kinh hỷ, như vậy chẳng phải đã phụ lòng quyển trục thuấn di mà ngài trao cho ta sao?” Nữ vương bệ hạ nháy mắt mấy cái, rời khỏi Lãnh địa tinh linh nàng tựa hồ cũng nhiều thêm vài phần tùy ý, “Phi thường cảm tạ ngài, Giáo chủ Hill, trong khoảng thời gian này Iruus đã khiến ngài gặp nhiều phiền toái rồi.”
“Không hề, bé con vô cùng đáng yêu, lúc tôi ôm bé vào lòng cơ bản bé không hề náo loạn. Bất quá…” Yannick kéo mũ tai thỏ của bé tinh linh xuống, nhéo nhéo vành tai bé, “Hy vọng ngài không để ý màu tóc và vành tai của bé cưng tạm thời trở thành như vậy.”
“Đương nhiên sẽ không, bộ dạng này rất đáng yêu.” Nữ vương bệ hạ vươn tay với bé tinh linh. “Iruus thân ái, con còn nhớ ta chứ?”
Bé cưng tinh linh ê a cười rộ lên, thế nhưng bàn tay vẫn nắm chặt vạt áo của Yannick, hiển nhiên không có dự định buông ra.
Nữ vương có chút không biết nên khóc hay cười: “Bé cưng, lẽ nào con thật sự không nỡ rời đi ngài ấy sao? Chúng ta về nhà thôi, con đã ở ngoài đủ lâu rồi!”
Yannick vỗ nhẹ lưng của bé tinh linh dỗ dành, động tác này y càng ngày càng làm được thuần thục: “Phiền phức của Tinh linh tộc đều đã giải quyết xong rồi chứ?”
Sắc mặt Nữ vương bệ hạ trở nên ngưng trọng: “Đây cũng là một trong những mục đích ta tới lần này. Có hai tin tức, một tốt một xấu. Tốt là chúng tôi đã phát hiện toàn bộ những ma vật tàn dư ẩn dấu trong cơ thể tinh linh phản loạn, đồng thời dứt khoát tiêu diệt. Xấu là, ma vật kia trước khi chết đã tiết lộ một tin tức.”
Yannick: “Gã đã nói gì?”
Tin tức có thể khiến tinh linh Nữ vương cho là tin xấu đương nhiên không phải nội dung râu ria gì.
Tinh linh nữ vương: “Gã nói, thời điểm hai thế giới trọng điệp đã sắp đến, khi mặt trời và mặt trăng đều bị che phủ, Thần minh toàn bộ vẫn lạc, chờ đợi nhân loại chính là sự nô dịch và tử vong vĩnh hằng.”
Yannick nhíu mày: “Nghe rất giống những đoạn thơ ca tiên đoán cuồng vọng bên ngoài.”
Tinh linh nữ vương lắc đầu: “Ta không cho là như vậy, ngài cẩn thận suy ngẫm một chút.”
Thời điểm hai thế giới trọng điệp đã đến gần, mặt trời mặt trăng đều bị che phủ, Thần minh toàn bộ ngã xuống, chờ đợi nhân loại là sự nô dịch và tử vong vĩnh hằng.
Đây là phương thức biểu đạt tiên tri mà người phương tây thích dùng nhất, chủ yếu là chăm chút vẻ ngoài, dùng ngôn ngữ mờ mịt nước đôi để diễn tả những sự kiện trọng yếu gì đó, mà đại lục Olin hẳn cũng không ngoại lệ. Yannick đem mỗi tổ hợp từ ngữ đều tỉ mỉ phân tích một lần, rốt cục phát hiện điểm then chốt.
Hai thế giới, thời điểm trọng điệp, che phủ, tử vong.
Y ngồi thẳng dậy, sắc mặt cũng ngưng trọng hệt như Nữ vương tinh linh: “Vị diện?”
“Đúng vậy, vị diện, ý nghĩ của ngài cũng giống như ta.” Tinh linh nữ vương nói, “Hai thế giới cũng có thể lý giải thành hai vị diện, thời điểm trọng điệp có lẽ biểu thị khi khe hở được triệt để mở ra. Thế nhưng câu mặt trời và mặt trăng đều bị che phủ kia ta lại không hiểu được, có lẽ ngài sẽ có linh cảm gì đó?”
“Không có, tôi cũng chỉ nghĩ được tới đoạn vị diện.”
Yannick cau mày suy tư nhìn Nữ vương tinh linh, đối phương cũng đồng dạng cau mày.
Người duy nhất tỏ vẻ thoải mái trong phòng chính là bé tinh linh, bé đang ngồi mút ngón tay trong lòng Giáo chủ tóc bạch kim, đôi mắt to long lanh ngấn nước nhìn mái tóc của Nữ vương tinh linh. Bé căn bản không hiểu được sự phiền não của người lớn, ở giai đoạn hiện tại bé cũng không cần phải hiểu được, thế giới của bé lúc này chỉ có sự vui sướng đơn thuần.
Tinh linh nữ vương: “Hay là chúng ta thử đổi một góc độ khác để nghĩ. Các quốc gia hiện tại đều chịu cảnh xác sống xâm lấn, nói cho cùng xác sống chính là nhân loại bị cái chết đen biến đổi, mà ma vật, thành thật mà nói, trước giờ ta chưa từng rời khỏi Lãnh địa tinh linh, sự hiểu biết đối với bọn họ quá ít. Lần này số lượng tinh linh bị ma vật thay đổi rất ít, có lẽ là chưa đến mười người, vì sao lại ít như vậy? Lẽ nào bọn họ cho rằng tinh linh rất dễ đối phó, hay là số lượng ma vật ở vị diện kia ít hơn rất nhiều so với nhân khẩu của đại lục Olin?”
Yannick: “Không, phần lớn thời gian ma vật đều sẽ trốn phía sau điều khiển đại quân xác sống, bọn chúng không cần trực tiếp ra mặt. Nhóm ma vật lần trước trà trộn vào Lãnh địa tinh linh có lẽ vì lực sát thương của xác sống đối với tinh linh am hiểu đánh xa không lớn, vậy nên bọn họ mới phải mượn xác của các tinh linh phản loạn để dễ bề hành sự… Đợi đã! Số lượng ít… thao túng đại quân xác sống…”
Giáo chủ tóc bạch kim đặt bé tinh linh xuống giường, sau đó đứng dậy đi lại trong phòng, lẩm nhẩm nửa ngày rồi nhìn về phía Nữ vương tinh linh: “Tôi nghĩ mình đã hiểu được câu nói kia!”
Nữ vương hiển nhiên cũng đã nghĩ tới, nàng gật đầu: “Mặt trăng mặt trời đều bị che phủ, là cả bầu trời bị đại quân ma vật che phủ.”
“Đúng vậy, cho tới nay sở dĩ chúng ta không gặp được quá nhiều ma vật có thể là vì cái khe giữa hai vị diện rất nhỏ, không thể dung nạp nhiều ma vật cùng nhau đến đây! Một khi cái khe kia hoàn toàn bị xé rách, trở thành thông đạo rộng mở thì đại quân ma vật sẽ chen chúc mà đến, chiếm lĩnh toàn bộ đại lục Olin. Khi ấy Chúng thần đều đã vẫn lạc, không còn Thần minh hiện thân cứu chuộc nhân loại, đại lục Olin sẽ rơi vào tay giặc, trở thành thiên đường của ma vật, chờ đợi chúng ta chỉ còn tử vong và nô dịch vô tận!” Ngữ tốc của Yannick càng lúc càng nhanh, nói xong lời cuối cùng y lại dừng một chút, “Đây mới là hàm nghĩa chân chính của lời tiên đoán kia.”
Hai người liếc nhau, đều khó nén sự kinh hãi trên nét mặt.
“Tiếp theo ngài có kế hoạch gì?” Nữ vương hỏi.
“Tôi có thể có kế hoạch gì?” Yannick cười khổ lắc đầu, “Một tin tức lấy được từ chỗ tinh linh, ngài cho rằng Giáo Hoàng bệ hạ sẽ tin tưởng sao? Hơn nữa hôm nay ta vừa làm một việc khiến Giáo Hoàng bệ hạ tức giận vô cùng, hiện tại mặc kệ ta nói bất luận điều gì ngài ấy cũng sẽ không tin tưởng.”
Tinh linh nữ vương trầm trọng thở dài: “Lời của Tinh linh, nhân loại sẽ không tin tưởng, nhưng nếu chỉ bằng vào Tinh linh tộc thì căn bản không thể chống cự lại với ma vật!”
Yannick nói: “Hoặc giả tôi có thể đem đoạn tin tức này cùng những suy đoán của chúng ta báo cho một vài người, thế nhưng tôi hoàn toàn không dám đảm bảo bọn họ sẽ coi trọng. Hiện tại chỉ có thể hy vọng đám ma vật kia không xé mở được khe nứt nhanh như vậy, nhờ thế chúng ta còn có thời gian chuẩn bị.”
Tinh linh nữ vương: “Xem ra chỉ có thể như vậy, Iruus ta sẽ mang về Lãnh địa tinh linh, nếu lúc nào ngài nhớ bé thì có thể trở về thăm viếng. Ta còn mang đến một ít nước hồ Chân tâm, lần trước ngài Chris đã hỏi ta thứ này, bất quá khi ấy nước hồ đều đã bị rút cạn nên không thể lấy được, hy vọng phần lễ vật tới chậm này có thể biểu đạt lòng biết ơn của chúng tôi.”
Yannick: “Cảm tạ, tôi sẽ chuyển giao cho anh ta.”
Nữ vương tinh linh lại lấy ra một phiến lá cây hình lục giác: “Đây là lá cây Tinh quang lần trước Pago đã tặng ngài, kỳ thực nó còn một tác dụng nữa, chỉ cần là người được các tinh linh thừa nhận, vô luận ngài viết thứ gì lên mặt lá đều sẽ được truyền đến Lãnh địa tinh linh. Ngài có thể xem nó như một dụng cụ liên lạc.”
Quả là đồ tốt, Yannick trong lòng khẽ động: “Công dụng này vẫn tồn tại giữa những người khác ngoài tinh linh chứ?”
Nữ vương cười nói: “Ngài muốn dùng nó để liên lạc với đức ngài Carpenter và pháp sư Chris sao? Hẳn là không được.”
Thần quan thề thốt phủ nhận: “Không, tôi hoàn toàn không muốn liên hệ với bọn họ.”
Nữ vương mím môi mỉm cười, cũng không tiếp tục vạch trần y, “Bất quá ta rất tò mò, số hạt giống ‘Lời chúc lành của Julia’ được ngài Chris mang đi lần trước rốt cục có thể trồng sống không?”
Khóe miệng Yannick co rút: “Thật tiếc phải báo với ngài, số hạt giống đó đã bị tôi ném hết.”
Nữ vương cười khúc khích: “Được rồi, như vậy đúng là quá đáng tiếc!”
Nàng ôm lấy bé tinh linh, “Như vậy, Iruus, mau nói tạm biệt với ngài Hill nào, chúng ta về nhà thôi.”
“A a!” Bé tinh linh giống như có thể nghe hiểu, vươn đôi tay nhỏ mập mạp về phía Yannick biểu thị muốn được ôm.
Yannick hôn bé một chút: “Tạm biệt Iruus, hy vọng bé nhanh chóng trưởng thành, như vậy bé có thể tự mình đi tìm tôi chơi đùa.”
“A ô!” Đôi mắt của bé tinh linh dần phủ kín một lớp nước mắt, đôi môi mếu máo, biểu tình đáng thương nhìn thần quan.
“Ngài Hill, chúng tôi trở về trước, tôi sẽ liên tục giữ liên lạc với ngài. Nguyện trời cao phù hộ đại lục Olin.” Nữ vương một tay ôm bé tinh linh, một tay mở ra quyển trục, thân ảnh của bọn họ nhanh chóng bị luồn sáng bao phủ.
“Hẹn gặp lại, Nữ vương bệ hạ tôn kính, nguyện trời cao phù hộ đại lục Olin.”
Trong phòng chỉ còn một mình Yannick, y ngồi xuống trước bàn đọc sách, cầm bút lông chim lên chấm chút mực nước, bắt đầu viết thư.
Phong thư đầu tiên là cho Mude Val, việc này không có gì khó nghĩ, muốn báo tin tức cho phía pháp sư, đối tượng tốt nhất chính là Mude Val. Người này không theo phái cấp tiến, thân phận cũng phù hợp, đương nhiên Yannick cũng không nhắc đến tinh linh, chỉ nói mình nghe được lời tiên đoán này từ vài con đường riêng, nhắc nhở Mude Val cần phải xem trọng.
Về phần phong thư thứ hai liền khó khăn hơn rất nhiều, Yannick dừng bút vài lần, trong đầu lướt qua mấy cái tên. Đầu tiên là Giáo Hoàng, không cần suy nghĩ, trực tiếp bỏ qua. Thứ hai là Hồng y Rahl, nhưng người này cũng nhanh chóng bị y gạt bỏ. Cái tên cuối cùng chính là Hồng y Vatican Ridge.
Yannick suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định viết xuống, mặc kệ Vatican Ridge có quan tâm chuyện này hay không, Yannick vẫn nguyện ý nỗ lực hết mình.
Thư rất nhanh đã viết xong, Yannick đem tấm da dê cho vào túi phong kính, lúc định nhờ Bart đi gọi nhóm người Daifield lại nghe được tin tức D’Antonio đến tìm.
Buổi sáng ở hội trường đông người nhiều miệng, hai người cho dù rất vui vẻ vì có thể gặp lại nhưng cũng không tiện nói nhiều, vậy nên Yannick cố ý hẹn anh ta buổi tối đến tụ họp.
D’Antonio thoạt nhìn thay đổi không ít, cái cằm trơn bóng vốn dĩ đã mọc ra một lớp râu ngắn củn khiến anh ta nhiều thêm vài phần hương vị thành thục, huy văn trên pháp bào cũng đã từ cấp thấp thành trung cấp.
Yannick vẫn chưa nói với anh ta việc Lily đã biến thành ma vật, khi nhìn đến bộ dạng này của D’Antonio y lại càng thêm cảm thấy không cần phải nói. Có rất nhiều chuyện khi đã không thể vãn hồi, để nó chậm rãi nguôi ngoai theo thời gian lại là biện pháp tốt nhất.
Danh sách chương