108.
“Bọn họ hiện tại hẳn đã tiến vào Đế quốc Charlemagne rồi.” Trong gian phòng bày biện giản đơn, không có bất kỳ vật trang sức quá phận nào có một thần quan trầm giọng báo cáo.
Trên chiếc ngai ngược sáng là một ông cụ mặc áo choàng nhung mau đỏ tươi viền trắng, mà người ngồi trên chiếc salon còn lại chính là Hồng y giáo chủ Arthur Vatican Ridge.
Nếu như Yannick có mặt ở đây nhất định có thể lập tức nhận ra, đây chính là căn phòng lần trước Giáo Hoàng đã tiếp kiến y.
Thấy Giáo Hoàng bệ hạ không nói gì, thần quan kia tiếp tục báo cáo: “Trước khi tiến vào Đế quốc Charlemagne, có một đoạn thời gian tin tức điều tra có lỗ trống. Ngoại trừ Yannick Hill, những người khác đều lưu lại Reed Flute, thế nhưng bản thân Yannick Hill lại không rõ tung tích, có lẽ đã tiếp cận Lãnh địa tinh linh.”
Vatican Ridge có chút kinh ngạc: “Bệ hạ, người đang điều tra Yannick Hill?”
Giáo Hoàng không nói gì, ông vuốt ve quyền trượng trên tay một chút, thần quan đang báo cáo hiểu ý, lập tức buông quyển trục da dê xuống, cung kính khom người, yên lặng lui ra ngoài.
“Đúng vậy, ta có đặt người trong phái đoàn của y, đây chẳng phải việc khó gì, Arthur.” Giáo Hoàng ôn hòa nở nụ cười, “Vì sao con lại có vẻ giật mình như vậy?”
Vatican Ridge: “Không, bệ hạ, con chẳng qua chỉ cảm thấy việc này tựa hồ không cần thiết.”
Giáo Hoàng: “Con rất hiểu rõ Yannick Hill ư? Dù sao y cũng là do con đề cử với ta.”
Vatican Ridge: “Thành thật mà nói, không nhiều lắm, Bệ hạ. Con quả thực xấu hổ, bất quá con cho rằng y là một người thông minh, lại có năng lực, tài ăn nói cũng không tệ, hơn nữa y không có bối cảnh gì, có thể nhận lấy tài bồi. Người bên cạnh con chưa có ai sở hữu đầu óc nhanh nhạy như vậy.”
“Vừa rồi con cũng đã nghe được, y tựa hồ đã làm không ít chuyện mờ ám sau lưng con.” Giáo Hoàng dùng quyền trượng nhẹ nhàng gõ vào quyển trục da dê.
Vatican Ridge: “Người đang nói việc y đi Lãnh địa tinh linh? Thứ cho con nói thẳng, dùng quan hệ hiện tại của Giáo đình và tinh linh, con không cho rằng y có thể làm được gì ở đó, hơn nữa tinh linh cũng sẽ không hoan nghênh y.”
Giáo Hoàng: “Cho nên ta đã từng dạy con một việc, vĩnh viễn đừng nghĩ mọi người đều là kẻ đơn giản. Khi con cho rằng mình đã nắm giữ hoàn toàn đối phương, người nọ đã rất khẩn cấp muốn rời khỏi phương hướng con vạch ra cho y.”
Thanh âm của Giáo Hoàng trước sau như một, hiền lành lại ân cần cuốn hút, khi ông giảng dạy cho học trò mình yêu mến nhất lại thêm vài phần kiên trì ôn nhu không nói rõ thành lời.
Bất quá Vatican Ridge ở trước mặt người khác cao ngạo lãnh đạm như thế nào, khi đối diện Giáo Hoàng y vĩnh viễn chính là khiêm tốn, tỏ ra cực kỳ tôn kính người vừa là thầy vừa là cha này. “Ý của người là, Hill sẽ làm ra việc phản bội Giáo đình gì đó sao?”
“Không, chuyện vẫn chưa đến mức nghiêm trọng như vậy.” Giáo Hoàng khóe miệng mang cười, “Thế nhưng rất rõ ràng, y hoàn toàn không thỏa mãn với địa vị hiện tại của mình!”
Vatican Ridge nhíu nhíu mày, thành thật mà nói, ấn tượng của y đối với Yannick rất tốt, thế nhưng nếu Giáo Hoàng đã nói như vậy, lại có chứng cứ tình báo xác thực, y cũng không còn cách nào phản bác.
“Ý của người là, y muốn làm Hồng y giáo chủ sao?”
Giáo Hoàng lắc đầu: “Ta cũng không biết mục đích của y khi đến Lãnh địa tinh linh là gì, giống như lời con đã nói, trong tình huống hiện tại, đừng nói là Yannick Hill, cho dù là ta tự mình đến đám Tinh linh kia cũng sẽ không buông bỏ cừu hận. Người tên Yannick Hill này làm việc không theo thường quy, giống như chuyện lần này ở Đế quốc Garde vậy, ta cũng không ngờ đến y có thể làm ra động tĩnh lớn đến thế.”
Nói đến việc này, Vatican Ridge cũng lộ vẻ tươi cười: “Lần này mặt mũi của các pháp sư đều mất sạch, một Ma đạo sư lại bị Giáo chủ của chúng ta đánh bại, hơn nữa, thưa Bệ hạ, sau đó Yannick Hill còn dùng danh nghĩa của Giáo đình quyên tiền cho các quốc gia khác, con cho rằng hành động này của y không sai. Tuy rằng có khả năng y đang vì bản thân tích cóp danh tiếng, thế nhưng những việc này cũng đồng dạng mang đến danh vọng chính diện cho Giáo đình. Chỉ cần có lợi cho Giáo đình, y có ôm tâm tính nhỏ mọn gì kỳ thực không quá quan trọng.”
Giáo Hoàng dùng ánh mắt từ ái nhìn học trò xuất sắc nhất của mình: “Arthur, ta vẫn luôn cao hứng vì lúc sinh thời có thể thu một học trò xuất sắc như con. Điểm xuất phát của con không sai, con trai, ta chỉ hy vọng con có thể vì mình mà suy nghĩ nhiều hơn chút nữa.”
Đây là đang ám chỉ y có thể chọn thời gian thích hợp diệt trừ dị kỷ, thủ tiêu những kẻ thù có quan niệm chính trị không hòa hợp sao? Tuy rằng nghe đến có chút kinh thế hãi tục, thế nhưng đối phương có thể dùng thân phận Giáo Hoàng nói ra những lời này với y cũng là dốc cạn tâm sức rồi.
Arthur có chút cảm động, xưng hô cũng trở thành một loại đã lâu chưa từng xuất hiện: “Đạo sư.”
“Có chuyện gì có thể tới tìm ta, Arthur, con không cần gánh hết mọi thứ trên vai. Thời gian Gustav làm Hồng y dài hơn con rất nhiều, mạng lưới giao thiệp khẳng định cũng rộng hơn con, đây là việc không thể tránh khỏi. Ta biết con vẫn lo lắng bị người khác nói là dựa vào ta thăng chức nên mới cật lực làm việc, bất quá con biết đó, ta vẫn luôn xem con như con trai của ta, cả cuộc đời này ta không còn khả năng thương yêu ai khác như thương yêu con.” Giáo Hoàng chậm rãi nói, lại xoa xoa đầu y.
Cho dù Hồng y giáo chủ từ lâu đã có thể đảm đương một phía, thế nhưng động tác này phảng phất vẫn có thể khiến y trờ về khoản thời gian thơ ấu, lúc đó tình yêu của Giáo Hoàng đối với y vẫn là ngọn hải đăng sáng nhất, quan trọng nhất trong cuộc đời.
Hồng y giáo chủ Vatican Ridge, kẻ có trái tim sắt đá trong mắt người ngoài, hiện tại lại đỏ vành mắt nói: “Đạo sư, cảm tạ người, cảm tạ tình cảm của người dành cho con từ trước đến nay. Nếu không có sự tài bồi của người, con nhất định không thể được như bây giờ.”
“Arthur, con quá nghiêm khắc với chính mình rồi.” Đạo sư của y ôn hòa nói, “Con là một người rất có thiên phú, cũng là học trò tốt nhất của ta, là người thừa kế của ta, cho dù không có người dẫn đường thành tựu của con tự nhiên cũng phi phàm. Ta đã sống được đủ lâu, không biết khi nào phải ngã xuống. Con đừng quên, sau khi ta truyền lại vị trí Giáo Hoàng cho con, dù trước đó con có bao nhiêu quyền uy, đợi lúc ta đi rồi những kẻ không phục kia cũng sẽ không kịp chờ đợi mà nhảy ra phản đối con, con cần chuẩn bị đầy đủ tâm tư và uy quyền để trấn áp những người đó.”
Vatican Ridge không khỏi khiếp sợ quá độ, gần như có chút không kịp phản ứng: “Người, không, thân thể của người còn rất khỏe mạnh…”
“Đây chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi, Arthur, con biết ta đã bao nhiêu tuổi rồi sao? Đối với một thần quan mà nói, ta đã sống được lâu lắm.”
Lời này của Giáo Hoàng khiến Vatican Ridge không khỏi tỉ mỉ quan sát sắc mặt của ông, phát hiện không biết bắt đầu từ lúc nào, trên gương mặt hiền lành ôn hòa kia đã giăng kín nếp nhăn, ngay cả đôi mắt sáng rực đầy tinh thần cũng bất giác mang theo bóng ma mệt mỏi.
Đạo sư thật sự đã già rồi.
Đây là lần đầu tiên Vatican Ridge có nhận tri rõ ràng như thế, trái tim của y chậm rãi trầm xuống.
Giáo Hoàng nhận thấy thần sắc của y, vỗ vỗ vai an ủi: “Không cần thương tâm đâu con trai, chẳng ai có thể vĩnh viễn bất tử, ngay cả chư Thần cũng không thể. Ta chỉ hy vọng Quang minh tính ngưỡng có thể tiếp tục kéo dài xuống, hy vọng sự thống trị của Quang minh Giáo đình trường tồn vạn năm. Thế nhưng thật đáng tiếc, trong thời gian ta ngồi trên chiếc ghế này dù đã làm không ít chuyện nhưng Giáo đình vẫn không có biện pháp khôi phục lại vinh quang trước đây, hơn nữa còn tương phản. Sự quật khởi của Ma pháp công hội đã cướp đi hết thảy, các quý tộc đã không xem Giáo đình như tiêu chuẩn sức mạnh nữa. Vậy nên ta rất xấu hổ, có thể ta từ sớm đã nên nhường lại vị trí này.”
“Không, đạo sư, người đã làm được rất tốt rồi, sự quật khởi của pháp sư chỉ là xu hướng tất yếu…”
“Đó không phải xu hướng tất yếu!” Giáo Hoàng cắt lời y, trong giọng nói mang theo một tia nghiêm khắc hiếm thấy. “Arthur, không có thứ gì là vốn đã định trước, đối với pháp sư và quý tộc chúng ta không thể tiếp tục khoan dung, không thể thỏa hiệp vô điều kiện, như vậy sẽ khiến bọn họ càng thêm kiêu ngạo, Giáo đình cũng vì thế vĩnh viễn không còn khả năng khôi phục quyền uy trước đó.”
“Ta không còn gì có thể dạy cho con nữa, chuyện duy nhất có thể nói cho biết chính là ba thứ, gươm và máu, còn có hoa hồng.”
“Đối với kẻ địch chúng ta phải không chút lưu tình dùng gươm chỉ vào, không cần lo ngại máu chảy thành sông, bất luận là máu của kẻ địch hay là máu của bản thân mình. Mà hoa hồng, đó là thứ đưa cho những kẻ nghe lời, chỉ có người vĩnh viễn thần phục Giáo đình mới có tư cách nhận được hoa hồng Giáo Hoàng ban tặng.”
Vatican Ridge yên lặng nghe không nói một lời, đây là những điều trước giờ y chưa từng biết. Đây là lần đầu tiên Giáo Hoàng dùng lập trường minh xác nói về vấn đề này trước mặt y, cho dù loại quan điểm này y đã từng rất tán đồng, thế nhưng hiện tại lại có chút không xác định…
“Đạo sư, theo sự quan sát của con, người tên Yannick Hill này đang nỗ lực đi trên một con đường mà trước giờ chúng ta chưa từng nghĩ đến, mà khiến người ta ngạc nhiên là, con đường này tựa hồ cũng có thể dẫn đến mục tiêu chung của chúng ta. Tuy rằng biện pháp thu phục lòng người này của y có chút đê tiện, thế nhưng so với con đường gươm và máu kia không phải sẽ dễ dàng khiến mọi người tiếp thu hơn sao?”
Giáo Hoàng cười cười, không hề răn đe sự lớn mật vô lễ của đối phương: “Arthur, con thoạt nhìn rất thưởng thức y.”
Vatican Ridge đón lấy ánh mắt của đạo sư, thẳng thắn: “Đúng vậy, đạo sư, con cảm thấy biện pháp của y rất tốt. Nếu như y có thể mãi mãi trung thành với Giáo đình, con cho rằng cúng ta có thể trọng dụng.”
Giáo Hoàng lắc đầu: “Hãy tin ta, Arthur, mặc dù con rất ưu tú, thế nhưng những người ta từng gặp cũng nhiều hơn con không ít. Yannick Hill thực sự rất có năng lực, thế nhưng y đồng thời cũng là một kẻ có dã tâm, không chịu an phận. Nếu như con nỗ lực mài rơi móng vuốt của một con sư tử, dự định biến nó thành thú cưng, có một ngày con sẽ bị nó cắn ngược một ngụm.”
Vatican Ridge: “Đạo sư, ý của ngài là…?”
Giáo Hoàng: “Mặt biển càng bình tĩnh lại càng là dự triệu của bão tố mãnh liệt, có lẽ trận bão tố này sẽ bắt đầu từ Đế quốc Charlemagne, cũng không chừng.”
Giống như ngửi được chút hương vị gì đó, Vatican Ridge hơi bất an: “Đạo sư…”
Giáo Hoàng trấn an nói: “Yên tâm đi, ta sẽ để Yannick Hill phát huy triệt để tác dụng của mình. Arthur, con nên nhớ kỹ, vì Giáo đình, nếu thật sự cần thiết, chúng ta sẽ hy sinh tất cả, một Giáo chủ cũng không tính là gì, thậm chí cho dù phải bỏ ra nhiều hơn cũng là đáng giá.”
Vatican Ridge mấp máy môi tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng rốt cục cũng không mở miệng.
–
Yannick hoàn toàn không biết số phận của mình đã bị ấn định qua một cuộc trò chuyện cách xa ngàn dặm, lúc này y đang khổ não nhìn bé tinh linh.
Đã nửa tháng trôi qua, bọn họ cũng sắp tiến vào đế đô Charlemagne, thế nhưng Nữ vương tinh linh vẫn chưa phái người đến đón Iruus, lẽ nào y thực sự phải mang theo đứa bé này chu du liệt quốc sao? Quá bất tiện rồi.
Chris tận trung công tác đứng ở bên cạnh diễn vai câm điếc, vươn tay chọc chọc gương mặt của bé tinh linh, Iruus tựa hồ đối với ký ức trong rừng rậm Hắc Ám vẫn còn ấn tượng, cứ ê a tươi cười muốn nắm lấy ngón tay của Chris, bất quá lần nào cũng đều tóm hụt thì không khỏi có chút sốt ruột, liều mạng thoát khỏi vòng tay của Yannick. Bất quá do thể trong quá nặng, bé thiếu chút nữa đã đập đầu xuống dưới ngã lộn nhào, khiến Yannick sợ đến chỉ có thể vội vàng ôm chặt, lại liếc mắt biểu thị bất mãn với người bên cạnh.
Chris tiếp tục giả vờ câm điếc, dù sao bình thường hắn cũng không thích nói chuyện, sắm vai câm điếc tuyệt đối là thuận buồm xuôi gió.
“Chúng ta hiện giờ đang ở nơi này, thị trấn Rouen.”
Lúc bé tinh linh tỉnh táo rất thích được Yannick ôm, nếu không gặp người sẽ bĩu môi khóc lóc, vậy nên Yannick chỉ có thể một tay ôm bé, một tay chỉ vào bản đồ, tư thế có chút không thuận.
“Thị trấn Rouen cách thủ đô Đế quốc Charlemagne không xa, phỏng chừng có năm ngày xe ngựa. Hôm nay chúng ta có thể nghỉ đêm tại nơi này, ta nghe nói đây là trung tâm mậu dịch trọng yếu, thương nhân vãng lại hết sức phồn hoa, nếu như mọi người muốn lưu lại ở đây thêm vài ngày ta cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng không có nhiệm vụ đặc biệt khẩn cấp.”
Nói tóm lại, Yannick là một thủ trưởng tương đối bao dung, y không ngại thuộc hạ có chút ham thích nhỏ, cho dù là loại hành vi lén lút nuôi tình nhân như thần quan Darwin, chỉ cần đối phương không làm ra chuyện gì trái với đạo đức, y cũng chỉ là một mắt nhắm một mắt mở.
Augustine không thích sa vào hưởng lạc nói: “Tôi tùy thời đều có thể khởi hành, thưa ngài.”
Darwin thần quan vội vàng nói: “Ngài Augustine, tinh thần quá mức căng thẳng là không có lợi với thân thể, chúng ta ở thành Reed Flute khổ cực như vậy, hiện tại hẳn là nên thả lỏng một chút!”
Augustine liếc nhìn một chút: “Hẳn là không phải ‘chúng ta’ mà là ‘ta’ đi?”
Darwin ha ha cười khan hai tiếng: “Chúng ta là một đoàn thể mà, thần quan Daifield và Alexander hẳn là cũng muốn nghỉ ngơi, có phải hay không?”
Daifield nhàn nhã đũa bỡn: “Không nghỉ ngơi cũng được, ngài Hill đối với chúng ta đã rất dày rộng rồi.”
Alexander cũng cười nói: “Tôi không có vấn đề gì.”
“Các người tại sao có thể như vậy!” Darwin nóng nảy, gã còn muốn đến phố làng chơi ở nơi này tham quan một chút đâu.
Bart chớp mắt, nhìn bé tinh linh đang dính trên người Yannick không chịu rời đi, bỗng nhiên nói một câu: “Đức ngài, nếu Iruus vẫn theo chúng ta đến Đế đô, nhỡ người khác hiểu lầm đây là con riêng của ngài thì phải làm sao?”
Đúng là một câu đánh vỡ thế cân bằng, Yannick nhím môi, y cũng đang suy nghĩ có nên đổi màu tóc khác cho bé tinh linh hay không. Bất quá nếu như vậy cũng có nguy cơ bị lên án, đến lúc đó lời đồn Giáo chủ Đế quốc Garde không giữ mình trong sạch phỏng chừng sẽ bay đầy trời, Hồng y Gustav vẫn đang đợi đẩy y xuống nhường chỗ cho ‘Ngón tay bích ngọc’ đâu.
Trong lúc còn đang phiền não, Chris vỗ vỗ vai y, thấy Yannick nhìn sang thì chỉ chỉ bé tinh linh rồi lại chỉ vào mình.
“Anh đang nói, để Iruus giả trang thành con anh?” Yannick nhướn mày.
Nam hầu mặt liệt gật đầu.
Bart nói: “A, nếu không cứ để tôi ra mặt đi! Nếu để người khác nhìn thấy, không chừng bọn họ còn hiểu lầm Iruus là con do ngài Hill và Edward sinh đâu!”
Yannick: “…”
Mọi người: “…” Bart, anh thực sự cố chấp cho rằng Giáo chủ Hill đã sinh một đứa trẻ sao, đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi! Nam hầu mặt liệt nhếch mí mắt.
Bart có chút oan uổng: “Đức ngài, Edward trừng mắt nhìn tôi, anh ta là có ý gì chứ?”
Yannick: “Anh ta đang khinh bỉ chỉ số thông minh của anh, nếu như để tôi phiên dịch ra thì chỉ có một từ.”
Bart ngơ ngác hỏi: “Từ gì?”
Yannick: “Ngu xuẩn.”
Bart: “…”
Yannick cuối cùng vẫn là lưu lại một đêm ở thị trấn Rouen, bởi vì bé tinh linh hình như đã ăn hỏng bụng, tinh thần có chút mệt mỏi cứ luôn ngủ vùi. Mặc dù có một đại sư chế tác dược tề bên cạnh, bất quá Chris cũng cần đi tìm dược liệu mới có thể chế tác được, vậy nên hành trình của đoàn người bị trì hoãn vài hôm.
Thị trấn Rouen bởi vì rất gần với Đế đô, hơn nữa cũng tương đối phồn hoa, vậy nên hoàn toàn không thiếu lữ điếm, nơi nhóm người Yannick chọn dừng chân là tầng trên của một khu buôn bán, đông người nhộn nhịp.
Thế nhưng chuyện làm ăn tốt cũng là có chỗ không hay, nói ví dụ như khi Yannick ngủ đến nửa đêm chợt bị một tiếng thét sắc nhọn đánh thức.
“A ————!”
Chợt nghe còn cho rằng vừa có một vụ giết người xảy ra, bất quá tỉ mỉ nghe ngóng…
“A… Ừ… Ừ… mạnh một chút… anh yêu thực sự… mạnh nữa… A… em chết mất! Chết mất!”
“Con điếm, quá dâm dãng, ta chưa từng thấy gái điếm nào dâm đãng như vậy đâu!”
“Đáng ghét!”
Từ căn phòng cách vách không ngừng truyền đến động tĩnh.
“…” Yannick vô thức liếc nhìn bé tinh linh, còn may, sau khi uống thuốc ngủ được rất say.
Lại nhìn về phía nam hầu mặt liệt đang nằm bên cạnh, hắn rõ ràng đã tỉnh, ánh mắt trong bóng đêm sáng lấp lánh có thần.
Qua mười phút, tiếng kêu giường ở phòng bên cạnh vẫn cứ tiếp tục, hơn nữa có xu thế càng thêm kịch liệt.
Nửa giờ sau, đối phương hình như đã chơi trò nhập vai, tỷ như nữ hầu và chủ nhân gì đó, hơn nữa còn là ở trong phòng vừa đuổi vừa chạy, sau đó là tiếng cười và thét to khắp nơi. Đương nhiên, cuối cùng vẫn là chịch chịch chịch.
Yannick nghiến răng nghiến lợi, “Daifield chọn lữ điếm như thế nào vậy, sát vách sao loại có kiểu người như thế!”
“Tôi nghe nói anh ta đang muốn thắt chặt chi tiêu, bởi vì lần trước em đã vung tay quá trán.” Chris nói, “Hơn nữa sát vách ban đầu là phòng trống, những người này hẳn là vừa đến.”
“Tôi có tiêu dùng thế nào cũng là do đánh cuộc thắng, nào có dính đến tài chính gốc chứ!” Yannick hết chỗ nói rồi, cái tính keo kiệt hẹp hỏi này của Daifield rốt cuộc là từ đâu ra chứ, bản thân trước đây đúng là quá vô ý, vậy mà để người như vậy quản lý tài chính của đoàn!
Chris tựa hồ nhìn ra ý tưởng của thần quan, “Nếu như em giao cho Darwin quản, hắn nhất định sẽ để chúng ta mỗi đêm đều ngủ tại lữ quán siêu hào hoa.”
Đâu chỉ như vậy, nói không chừng Darwin còn kiệt lực đề cử bọn họ đến khu làng chơi của Rouen mở rộng tầm mắt! Một người quá keo kiệt, một người không xem tiền công là tiền, Yannick nghĩ đến liền không còn sức phê bình.
Cách âm ở nơi này đã là rất không tệ rồi, bất quá không chịu nổi âm điệu gọi giường cao như hát opera và tiết tấu va chạm mãnh liệt của phòng bên cạnh.
Khi phân phối phòng, bọn họ cũng không yêu cầu chủ lữ điếm bố trí bọn họ gần nhau, vậy nên chỗ ở đều là ngẫu nhiên, hai người một gian. Đương nhiên, Yannick vẫn rất đường hoàng cùng nam hầu của mình ở một phòng, mà Daifield và Augustine lại là sát vách của sát vách, nói cách khác, giữa bọn họ vừa vặn trống ra một gian phòng, hiện tại đã bị tổ hợp kỹ nữ và phú thương chiếm lĩnh.
Quả thực quá khó cư xử rồi.
Yannick nỗ lực tự ếm cho mình một cái Thánh quang bao phủ, thôi miên bản thân không nghe được gì hết, bất quá giống như thất bại, tựa hồ trong vô thức y cũng không muốn bị ma pháp khống chế, vậy nên ra tay luôn có giữ lại.
“Anh có thuốc ngủ chứ?” Hắn hỏi Chris.
Giường rất rộng, mỗi người ngủ một bên không can thiệp lẫn nhau, Chris tuân thủ nghiêm chỉnh lời hứa ‘không có sự đồng ý không động vào em’, tư thế phi thường quy củ.
Chris: “Đó là cái gì, dược tề giúp nhanh chóng đi vào giấc ngủ?”
Yannick: “À, cũng có thể hiểu như vậy.”
Chris: “Có thể điều phối ra, bất quá hiện tại không có nguyên liệu, muốn ra ngoài mua rồi điều phối phỏng chừng trời cũng đã sáng.”
Yannick bất đắc dĩ: “Vậy thì thôi đi.”
Y lại trở mình phru chăn lên đầu, tiếp tục đếm cừu.
Một con cừu, hai con cừu.
“A! Ừ! A! Chủ nhân, xin dùng sức nghiêm phạt em đi! Đánh mông em, dùng sức!”
Ba con cừu, bốn con cừu.
“Bé dâm đãng, ta xe em không phải ngứa mông mà là ngứa ở chỗ khác, có phải không, có phải không!”
Năm con cừu, sáu con cừu.
“Ừ ~~~ chủ nhân! Cả người em đều ngứa!”
Hai người sát vách chính là họa đến nơi còn không tự biết, vẫn sung sướng chơi trò sắm vai.
…
Thần quan tóc bạch kim không nhịn được nữa, vén chăng lên, không thèm khoác thêm áo ngoài, trực tiếp vớ lấy pháp trượng muốn mở cửa.
Chris ngăn y lại.”Tôi đi.”
Đại ma đạo sư mặt liệt ăn mặc như người hầu rời khỏi phòng, Yannick yên lặng vì đôi nam nữ hoang đàng sát vách ai điếu một chút.
Sau một lát, bên cạnh lập tức an tĩnh lại.
Yannick chưa bao giờ cảm thấy thế giới là tốt đẹp như vậy.
Sau đó Chris đã trở về.
“Anh xử lý bọn họ thế nào?” Yannick hỏi.
“Chỉ là đem bọn họ vứt xuống tầng dưới, phong ấn.”
“Không mặc quần áo?”
“Không mặc quần áo.”
Không khó tưởng tượng, ngày mai hai bức tượng hình người lõa thể ở bên dưới sẽ khiến bao nhiêu người vây xem.
“Chris, anh biến xấu rồi.” Thần quan tóc bạch kim cảm thán.
Nam hầu mặt liệt trả về ánh mắt vô tội.
Lần nữa tiến vào hình thức giấc ngủ, bất quá rất nhanh thần quan lại rầu rĩ phát hiện, bản thân hoàn toàn không ngủ được.
Chẳng hiểu vì sao, những đối thoại ngổn ngang ở sát vách vừa rồi vẫn cứ quanh quẩn trong đầu y, hơn nữa kèm theo những đối thoại này, đầu óc của y còn tự động vẽ ra hình ảnh minh họa quá trình.
Việc này quá mức không khoa học.
Tuy rằng y là thần quan chứ không phải thái giám, tuy rằng dùng tiêu chuẩn của một người đàn ông bình thường mà nói, y đã phi thường cấm dục rồi, tuy rằng động tĩnh của hai người sát vách vừa rồi một chút cũng không chọc cho người ta mơ màng.
Thế nhưng…
Y vẫn là có phản ứng.
“Chủ nhân, ngài có phản ứng.”
Sau lưng có một thân thể ấm áp dán lên, trước khi Yannick kịp phản ứng, pháp sư đã luồn một tay xuống dưới chăn phủ lên eo y.
Không hiểu vì sao, thần quan tóc bạch kim thật sự bị một tiếng gọi chủ nhân kia làm cho có chút không cầm giữ được.
—————
Tác giả có lời:
Đoạn đối thoại của Giáo Hoàng và Hồng y giáo chủ là một tình tiết nền vô cùng quan trọng, chủ yếu có hai mục đích. Mục đích đầu tiên mọi người hẳn là đã nhìn ra được, Giáo Hoàng dự định đến khi cần thiết liền xem Yannick như con tốt đẩy ra ngoài, khiến y tận hết sức tranh thủ lợi ích cho Giáo đình. Cái còn lại, cũng là phần quan trọng hơn, chính là quan điểm của Giáo Hoàng và Hồng y giáo chủ, điều này là mấu chốt quan trọng để quyết định một tình tiết về sau, bất quá mọi người không cần quá lưu tâm, dù sao đến lúc đó cũng sẽ có nhắc lại.
“Bọn họ hiện tại hẳn đã tiến vào Đế quốc Charlemagne rồi.” Trong gian phòng bày biện giản đơn, không có bất kỳ vật trang sức quá phận nào có một thần quan trầm giọng báo cáo.
Trên chiếc ngai ngược sáng là một ông cụ mặc áo choàng nhung mau đỏ tươi viền trắng, mà người ngồi trên chiếc salon còn lại chính là Hồng y giáo chủ Arthur Vatican Ridge.
Nếu như Yannick có mặt ở đây nhất định có thể lập tức nhận ra, đây chính là căn phòng lần trước Giáo Hoàng đã tiếp kiến y.
Thấy Giáo Hoàng bệ hạ không nói gì, thần quan kia tiếp tục báo cáo: “Trước khi tiến vào Đế quốc Charlemagne, có một đoạn thời gian tin tức điều tra có lỗ trống. Ngoại trừ Yannick Hill, những người khác đều lưu lại Reed Flute, thế nhưng bản thân Yannick Hill lại không rõ tung tích, có lẽ đã tiếp cận Lãnh địa tinh linh.”
Vatican Ridge có chút kinh ngạc: “Bệ hạ, người đang điều tra Yannick Hill?”
Giáo Hoàng không nói gì, ông vuốt ve quyền trượng trên tay một chút, thần quan đang báo cáo hiểu ý, lập tức buông quyển trục da dê xuống, cung kính khom người, yên lặng lui ra ngoài.
“Đúng vậy, ta có đặt người trong phái đoàn của y, đây chẳng phải việc khó gì, Arthur.” Giáo Hoàng ôn hòa nở nụ cười, “Vì sao con lại có vẻ giật mình như vậy?”
Vatican Ridge: “Không, bệ hạ, con chẳng qua chỉ cảm thấy việc này tựa hồ không cần thiết.”
Giáo Hoàng: “Con rất hiểu rõ Yannick Hill ư? Dù sao y cũng là do con đề cử với ta.”
Vatican Ridge: “Thành thật mà nói, không nhiều lắm, Bệ hạ. Con quả thực xấu hổ, bất quá con cho rằng y là một người thông minh, lại có năng lực, tài ăn nói cũng không tệ, hơn nữa y không có bối cảnh gì, có thể nhận lấy tài bồi. Người bên cạnh con chưa có ai sở hữu đầu óc nhanh nhạy như vậy.”
“Vừa rồi con cũng đã nghe được, y tựa hồ đã làm không ít chuyện mờ ám sau lưng con.” Giáo Hoàng dùng quyền trượng nhẹ nhàng gõ vào quyển trục da dê.
Vatican Ridge: “Người đang nói việc y đi Lãnh địa tinh linh? Thứ cho con nói thẳng, dùng quan hệ hiện tại của Giáo đình và tinh linh, con không cho rằng y có thể làm được gì ở đó, hơn nữa tinh linh cũng sẽ không hoan nghênh y.”
Giáo Hoàng: “Cho nên ta đã từng dạy con một việc, vĩnh viễn đừng nghĩ mọi người đều là kẻ đơn giản. Khi con cho rằng mình đã nắm giữ hoàn toàn đối phương, người nọ đã rất khẩn cấp muốn rời khỏi phương hướng con vạch ra cho y.”
Thanh âm của Giáo Hoàng trước sau như một, hiền lành lại ân cần cuốn hút, khi ông giảng dạy cho học trò mình yêu mến nhất lại thêm vài phần kiên trì ôn nhu không nói rõ thành lời.
Bất quá Vatican Ridge ở trước mặt người khác cao ngạo lãnh đạm như thế nào, khi đối diện Giáo Hoàng y vĩnh viễn chính là khiêm tốn, tỏ ra cực kỳ tôn kính người vừa là thầy vừa là cha này. “Ý của người là, Hill sẽ làm ra việc phản bội Giáo đình gì đó sao?”
“Không, chuyện vẫn chưa đến mức nghiêm trọng như vậy.” Giáo Hoàng khóe miệng mang cười, “Thế nhưng rất rõ ràng, y hoàn toàn không thỏa mãn với địa vị hiện tại của mình!”
Vatican Ridge nhíu nhíu mày, thành thật mà nói, ấn tượng của y đối với Yannick rất tốt, thế nhưng nếu Giáo Hoàng đã nói như vậy, lại có chứng cứ tình báo xác thực, y cũng không còn cách nào phản bác.
“Ý của người là, y muốn làm Hồng y giáo chủ sao?”
Giáo Hoàng lắc đầu: “Ta cũng không biết mục đích của y khi đến Lãnh địa tinh linh là gì, giống như lời con đã nói, trong tình huống hiện tại, đừng nói là Yannick Hill, cho dù là ta tự mình đến đám Tinh linh kia cũng sẽ không buông bỏ cừu hận. Người tên Yannick Hill này làm việc không theo thường quy, giống như chuyện lần này ở Đế quốc Garde vậy, ta cũng không ngờ đến y có thể làm ra động tĩnh lớn đến thế.”
Nói đến việc này, Vatican Ridge cũng lộ vẻ tươi cười: “Lần này mặt mũi của các pháp sư đều mất sạch, một Ma đạo sư lại bị Giáo chủ của chúng ta đánh bại, hơn nữa, thưa Bệ hạ, sau đó Yannick Hill còn dùng danh nghĩa của Giáo đình quyên tiền cho các quốc gia khác, con cho rằng hành động này của y không sai. Tuy rằng có khả năng y đang vì bản thân tích cóp danh tiếng, thế nhưng những việc này cũng đồng dạng mang đến danh vọng chính diện cho Giáo đình. Chỉ cần có lợi cho Giáo đình, y có ôm tâm tính nhỏ mọn gì kỳ thực không quá quan trọng.”
Giáo Hoàng dùng ánh mắt từ ái nhìn học trò xuất sắc nhất của mình: “Arthur, ta vẫn luôn cao hứng vì lúc sinh thời có thể thu một học trò xuất sắc như con. Điểm xuất phát của con không sai, con trai, ta chỉ hy vọng con có thể vì mình mà suy nghĩ nhiều hơn chút nữa.”
Đây là đang ám chỉ y có thể chọn thời gian thích hợp diệt trừ dị kỷ, thủ tiêu những kẻ thù có quan niệm chính trị không hòa hợp sao? Tuy rằng nghe đến có chút kinh thế hãi tục, thế nhưng đối phương có thể dùng thân phận Giáo Hoàng nói ra những lời này với y cũng là dốc cạn tâm sức rồi.
Arthur có chút cảm động, xưng hô cũng trở thành một loại đã lâu chưa từng xuất hiện: “Đạo sư.”
“Có chuyện gì có thể tới tìm ta, Arthur, con không cần gánh hết mọi thứ trên vai. Thời gian Gustav làm Hồng y dài hơn con rất nhiều, mạng lưới giao thiệp khẳng định cũng rộng hơn con, đây là việc không thể tránh khỏi. Ta biết con vẫn lo lắng bị người khác nói là dựa vào ta thăng chức nên mới cật lực làm việc, bất quá con biết đó, ta vẫn luôn xem con như con trai của ta, cả cuộc đời này ta không còn khả năng thương yêu ai khác như thương yêu con.” Giáo Hoàng chậm rãi nói, lại xoa xoa đầu y.
Cho dù Hồng y giáo chủ từ lâu đã có thể đảm đương một phía, thế nhưng động tác này phảng phất vẫn có thể khiến y trờ về khoản thời gian thơ ấu, lúc đó tình yêu của Giáo Hoàng đối với y vẫn là ngọn hải đăng sáng nhất, quan trọng nhất trong cuộc đời.
Hồng y giáo chủ Vatican Ridge, kẻ có trái tim sắt đá trong mắt người ngoài, hiện tại lại đỏ vành mắt nói: “Đạo sư, cảm tạ người, cảm tạ tình cảm của người dành cho con từ trước đến nay. Nếu không có sự tài bồi của người, con nhất định không thể được như bây giờ.”
“Arthur, con quá nghiêm khắc với chính mình rồi.” Đạo sư của y ôn hòa nói, “Con là một người rất có thiên phú, cũng là học trò tốt nhất của ta, là người thừa kế của ta, cho dù không có người dẫn đường thành tựu của con tự nhiên cũng phi phàm. Ta đã sống được đủ lâu, không biết khi nào phải ngã xuống. Con đừng quên, sau khi ta truyền lại vị trí Giáo Hoàng cho con, dù trước đó con có bao nhiêu quyền uy, đợi lúc ta đi rồi những kẻ không phục kia cũng sẽ không kịp chờ đợi mà nhảy ra phản đối con, con cần chuẩn bị đầy đủ tâm tư và uy quyền để trấn áp những người đó.”
Vatican Ridge không khỏi khiếp sợ quá độ, gần như có chút không kịp phản ứng: “Người, không, thân thể của người còn rất khỏe mạnh…”
“Đây chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi, Arthur, con biết ta đã bao nhiêu tuổi rồi sao? Đối với một thần quan mà nói, ta đã sống được lâu lắm.”
Lời này của Giáo Hoàng khiến Vatican Ridge không khỏi tỉ mỉ quan sát sắc mặt của ông, phát hiện không biết bắt đầu từ lúc nào, trên gương mặt hiền lành ôn hòa kia đã giăng kín nếp nhăn, ngay cả đôi mắt sáng rực đầy tinh thần cũng bất giác mang theo bóng ma mệt mỏi.
Đạo sư thật sự đã già rồi.
Đây là lần đầu tiên Vatican Ridge có nhận tri rõ ràng như thế, trái tim của y chậm rãi trầm xuống.
Giáo Hoàng nhận thấy thần sắc của y, vỗ vỗ vai an ủi: “Không cần thương tâm đâu con trai, chẳng ai có thể vĩnh viễn bất tử, ngay cả chư Thần cũng không thể. Ta chỉ hy vọng Quang minh tính ngưỡng có thể tiếp tục kéo dài xuống, hy vọng sự thống trị của Quang minh Giáo đình trường tồn vạn năm. Thế nhưng thật đáng tiếc, trong thời gian ta ngồi trên chiếc ghế này dù đã làm không ít chuyện nhưng Giáo đình vẫn không có biện pháp khôi phục lại vinh quang trước đây, hơn nữa còn tương phản. Sự quật khởi của Ma pháp công hội đã cướp đi hết thảy, các quý tộc đã không xem Giáo đình như tiêu chuẩn sức mạnh nữa. Vậy nên ta rất xấu hổ, có thể ta từ sớm đã nên nhường lại vị trí này.”
“Không, đạo sư, người đã làm được rất tốt rồi, sự quật khởi của pháp sư chỉ là xu hướng tất yếu…”
“Đó không phải xu hướng tất yếu!” Giáo Hoàng cắt lời y, trong giọng nói mang theo một tia nghiêm khắc hiếm thấy. “Arthur, không có thứ gì là vốn đã định trước, đối với pháp sư và quý tộc chúng ta không thể tiếp tục khoan dung, không thể thỏa hiệp vô điều kiện, như vậy sẽ khiến bọn họ càng thêm kiêu ngạo, Giáo đình cũng vì thế vĩnh viễn không còn khả năng khôi phục quyền uy trước đó.”
“Ta không còn gì có thể dạy cho con nữa, chuyện duy nhất có thể nói cho biết chính là ba thứ, gươm và máu, còn có hoa hồng.”
“Đối với kẻ địch chúng ta phải không chút lưu tình dùng gươm chỉ vào, không cần lo ngại máu chảy thành sông, bất luận là máu của kẻ địch hay là máu của bản thân mình. Mà hoa hồng, đó là thứ đưa cho những kẻ nghe lời, chỉ có người vĩnh viễn thần phục Giáo đình mới có tư cách nhận được hoa hồng Giáo Hoàng ban tặng.”
Vatican Ridge yên lặng nghe không nói một lời, đây là những điều trước giờ y chưa từng biết. Đây là lần đầu tiên Giáo Hoàng dùng lập trường minh xác nói về vấn đề này trước mặt y, cho dù loại quan điểm này y đã từng rất tán đồng, thế nhưng hiện tại lại có chút không xác định…
“Đạo sư, theo sự quan sát của con, người tên Yannick Hill này đang nỗ lực đi trên một con đường mà trước giờ chúng ta chưa từng nghĩ đến, mà khiến người ta ngạc nhiên là, con đường này tựa hồ cũng có thể dẫn đến mục tiêu chung của chúng ta. Tuy rằng biện pháp thu phục lòng người này của y có chút đê tiện, thế nhưng so với con đường gươm và máu kia không phải sẽ dễ dàng khiến mọi người tiếp thu hơn sao?”
Giáo Hoàng cười cười, không hề răn đe sự lớn mật vô lễ của đối phương: “Arthur, con thoạt nhìn rất thưởng thức y.”
Vatican Ridge đón lấy ánh mắt của đạo sư, thẳng thắn: “Đúng vậy, đạo sư, con cảm thấy biện pháp của y rất tốt. Nếu như y có thể mãi mãi trung thành với Giáo đình, con cho rằng cúng ta có thể trọng dụng.”
Giáo Hoàng lắc đầu: “Hãy tin ta, Arthur, mặc dù con rất ưu tú, thế nhưng những người ta từng gặp cũng nhiều hơn con không ít. Yannick Hill thực sự rất có năng lực, thế nhưng y đồng thời cũng là một kẻ có dã tâm, không chịu an phận. Nếu như con nỗ lực mài rơi móng vuốt của một con sư tử, dự định biến nó thành thú cưng, có một ngày con sẽ bị nó cắn ngược một ngụm.”
Vatican Ridge: “Đạo sư, ý của ngài là…?”
Giáo Hoàng: “Mặt biển càng bình tĩnh lại càng là dự triệu của bão tố mãnh liệt, có lẽ trận bão tố này sẽ bắt đầu từ Đế quốc Charlemagne, cũng không chừng.”
Giống như ngửi được chút hương vị gì đó, Vatican Ridge hơi bất an: “Đạo sư…”
Giáo Hoàng trấn an nói: “Yên tâm đi, ta sẽ để Yannick Hill phát huy triệt để tác dụng của mình. Arthur, con nên nhớ kỹ, vì Giáo đình, nếu thật sự cần thiết, chúng ta sẽ hy sinh tất cả, một Giáo chủ cũng không tính là gì, thậm chí cho dù phải bỏ ra nhiều hơn cũng là đáng giá.”
Vatican Ridge mấp máy môi tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng rốt cục cũng không mở miệng.
–
Yannick hoàn toàn không biết số phận của mình đã bị ấn định qua một cuộc trò chuyện cách xa ngàn dặm, lúc này y đang khổ não nhìn bé tinh linh.
Đã nửa tháng trôi qua, bọn họ cũng sắp tiến vào đế đô Charlemagne, thế nhưng Nữ vương tinh linh vẫn chưa phái người đến đón Iruus, lẽ nào y thực sự phải mang theo đứa bé này chu du liệt quốc sao? Quá bất tiện rồi.
Chris tận trung công tác đứng ở bên cạnh diễn vai câm điếc, vươn tay chọc chọc gương mặt của bé tinh linh, Iruus tựa hồ đối với ký ức trong rừng rậm Hắc Ám vẫn còn ấn tượng, cứ ê a tươi cười muốn nắm lấy ngón tay của Chris, bất quá lần nào cũng đều tóm hụt thì không khỏi có chút sốt ruột, liều mạng thoát khỏi vòng tay của Yannick. Bất quá do thể trong quá nặng, bé thiếu chút nữa đã đập đầu xuống dưới ngã lộn nhào, khiến Yannick sợ đến chỉ có thể vội vàng ôm chặt, lại liếc mắt biểu thị bất mãn với người bên cạnh.
Chris tiếp tục giả vờ câm điếc, dù sao bình thường hắn cũng không thích nói chuyện, sắm vai câm điếc tuyệt đối là thuận buồm xuôi gió.
“Chúng ta hiện giờ đang ở nơi này, thị trấn Rouen.”
Lúc bé tinh linh tỉnh táo rất thích được Yannick ôm, nếu không gặp người sẽ bĩu môi khóc lóc, vậy nên Yannick chỉ có thể một tay ôm bé, một tay chỉ vào bản đồ, tư thế có chút không thuận.
“Thị trấn Rouen cách thủ đô Đế quốc Charlemagne không xa, phỏng chừng có năm ngày xe ngựa. Hôm nay chúng ta có thể nghỉ đêm tại nơi này, ta nghe nói đây là trung tâm mậu dịch trọng yếu, thương nhân vãng lại hết sức phồn hoa, nếu như mọi người muốn lưu lại ở đây thêm vài ngày ta cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng không có nhiệm vụ đặc biệt khẩn cấp.”
Nói tóm lại, Yannick là một thủ trưởng tương đối bao dung, y không ngại thuộc hạ có chút ham thích nhỏ, cho dù là loại hành vi lén lút nuôi tình nhân như thần quan Darwin, chỉ cần đối phương không làm ra chuyện gì trái với đạo đức, y cũng chỉ là một mắt nhắm một mắt mở.
Augustine không thích sa vào hưởng lạc nói: “Tôi tùy thời đều có thể khởi hành, thưa ngài.”
Darwin thần quan vội vàng nói: “Ngài Augustine, tinh thần quá mức căng thẳng là không có lợi với thân thể, chúng ta ở thành Reed Flute khổ cực như vậy, hiện tại hẳn là nên thả lỏng một chút!”
Augustine liếc nhìn một chút: “Hẳn là không phải ‘chúng ta’ mà là ‘ta’ đi?”
Darwin ha ha cười khan hai tiếng: “Chúng ta là một đoàn thể mà, thần quan Daifield và Alexander hẳn là cũng muốn nghỉ ngơi, có phải hay không?”
Daifield nhàn nhã đũa bỡn: “Không nghỉ ngơi cũng được, ngài Hill đối với chúng ta đã rất dày rộng rồi.”
Alexander cũng cười nói: “Tôi không có vấn đề gì.”
“Các người tại sao có thể như vậy!” Darwin nóng nảy, gã còn muốn đến phố làng chơi ở nơi này tham quan một chút đâu.
Bart chớp mắt, nhìn bé tinh linh đang dính trên người Yannick không chịu rời đi, bỗng nhiên nói một câu: “Đức ngài, nếu Iruus vẫn theo chúng ta đến Đế đô, nhỡ người khác hiểu lầm đây là con riêng của ngài thì phải làm sao?”
Đúng là một câu đánh vỡ thế cân bằng, Yannick nhím môi, y cũng đang suy nghĩ có nên đổi màu tóc khác cho bé tinh linh hay không. Bất quá nếu như vậy cũng có nguy cơ bị lên án, đến lúc đó lời đồn Giáo chủ Đế quốc Garde không giữ mình trong sạch phỏng chừng sẽ bay đầy trời, Hồng y Gustav vẫn đang đợi đẩy y xuống nhường chỗ cho ‘Ngón tay bích ngọc’ đâu.
Trong lúc còn đang phiền não, Chris vỗ vỗ vai y, thấy Yannick nhìn sang thì chỉ chỉ bé tinh linh rồi lại chỉ vào mình.
“Anh đang nói, để Iruus giả trang thành con anh?” Yannick nhướn mày.
Nam hầu mặt liệt gật đầu.
Bart nói: “A, nếu không cứ để tôi ra mặt đi! Nếu để người khác nhìn thấy, không chừng bọn họ còn hiểu lầm Iruus là con do ngài Hill và Edward sinh đâu!”
Yannick: “…”
Mọi người: “…” Bart, anh thực sự cố chấp cho rằng Giáo chủ Hill đã sinh một đứa trẻ sao, đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi! Nam hầu mặt liệt nhếch mí mắt.
Bart có chút oan uổng: “Đức ngài, Edward trừng mắt nhìn tôi, anh ta là có ý gì chứ?”
Yannick: “Anh ta đang khinh bỉ chỉ số thông minh của anh, nếu như để tôi phiên dịch ra thì chỉ có một từ.”
Bart ngơ ngác hỏi: “Từ gì?”
Yannick: “Ngu xuẩn.”
Bart: “…”
Yannick cuối cùng vẫn là lưu lại một đêm ở thị trấn Rouen, bởi vì bé tinh linh hình như đã ăn hỏng bụng, tinh thần có chút mệt mỏi cứ luôn ngủ vùi. Mặc dù có một đại sư chế tác dược tề bên cạnh, bất quá Chris cũng cần đi tìm dược liệu mới có thể chế tác được, vậy nên hành trình của đoàn người bị trì hoãn vài hôm.
Thị trấn Rouen bởi vì rất gần với Đế đô, hơn nữa cũng tương đối phồn hoa, vậy nên hoàn toàn không thiếu lữ điếm, nơi nhóm người Yannick chọn dừng chân là tầng trên của một khu buôn bán, đông người nhộn nhịp.
Thế nhưng chuyện làm ăn tốt cũng là có chỗ không hay, nói ví dụ như khi Yannick ngủ đến nửa đêm chợt bị một tiếng thét sắc nhọn đánh thức.
“A ————!”
Chợt nghe còn cho rằng vừa có một vụ giết người xảy ra, bất quá tỉ mỉ nghe ngóng…
“A… Ừ… Ừ… mạnh một chút… anh yêu thực sự… mạnh nữa… A… em chết mất! Chết mất!”
“Con điếm, quá dâm dãng, ta chưa từng thấy gái điếm nào dâm đãng như vậy đâu!”
“Đáng ghét!”
Từ căn phòng cách vách không ngừng truyền đến động tĩnh.
“…” Yannick vô thức liếc nhìn bé tinh linh, còn may, sau khi uống thuốc ngủ được rất say.
Lại nhìn về phía nam hầu mặt liệt đang nằm bên cạnh, hắn rõ ràng đã tỉnh, ánh mắt trong bóng đêm sáng lấp lánh có thần.
Qua mười phút, tiếng kêu giường ở phòng bên cạnh vẫn cứ tiếp tục, hơn nữa có xu thế càng thêm kịch liệt.
Nửa giờ sau, đối phương hình như đã chơi trò nhập vai, tỷ như nữ hầu và chủ nhân gì đó, hơn nữa còn là ở trong phòng vừa đuổi vừa chạy, sau đó là tiếng cười và thét to khắp nơi. Đương nhiên, cuối cùng vẫn là chịch chịch chịch.
Yannick nghiến răng nghiến lợi, “Daifield chọn lữ điếm như thế nào vậy, sát vách sao loại có kiểu người như thế!”
“Tôi nghe nói anh ta đang muốn thắt chặt chi tiêu, bởi vì lần trước em đã vung tay quá trán.” Chris nói, “Hơn nữa sát vách ban đầu là phòng trống, những người này hẳn là vừa đến.”
“Tôi có tiêu dùng thế nào cũng là do đánh cuộc thắng, nào có dính đến tài chính gốc chứ!” Yannick hết chỗ nói rồi, cái tính keo kiệt hẹp hỏi này của Daifield rốt cuộc là từ đâu ra chứ, bản thân trước đây đúng là quá vô ý, vậy mà để người như vậy quản lý tài chính của đoàn!
Chris tựa hồ nhìn ra ý tưởng của thần quan, “Nếu như em giao cho Darwin quản, hắn nhất định sẽ để chúng ta mỗi đêm đều ngủ tại lữ quán siêu hào hoa.”
Đâu chỉ như vậy, nói không chừng Darwin còn kiệt lực đề cử bọn họ đến khu làng chơi của Rouen mở rộng tầm mắt! Một người quá keo kiệt, một người không xem tiền công là tiền, Yannick nghĩ đến liền không còn sức phê bình.
Cách âm ở nơi này đã là rất không tệ rồi, bất quá không chịu nổi âm điệu gọi giường cao như hát opera và tiết tấu va chạm mãnh liệt của phòng bên cạnh.
Khi phân phối phòng, bọn họ cũng không yêu cầu chủ lữ điếm bố trí bọn họ gần nhau, vậy nên chỗ ở đều là ngẫu nhiên, hai người một gian. Đương nhiên, Yannick vẫn rất đường hoàng cùng nam hầu của mình ở một phòng, mà Daifield và Augustine lại là sát vách của sát vách, nói cách khác, giữa bọn họ vừa vặn trống ra một gian phòng, hiện tại đã bị tổ hợp kỹ nữ và phú thương chiếm lĩnh.
Quả thực quá khó cư xử rồi.
Yannick nỗ lực tự ếm cho mình một cái Thánh quang bao phủ, thôi miên bản thân không nghe được gì hết, bất quá giống như thất bại, tựa hồ trong vô thức y cũng không muốn bị ma pháp khống chế, vậy nên ra tay luôn có giữ lại.
“Anh có thuốc ngủ chứ?” Hắn hỏi Chris.
Giường rất rộng, mỗi người ngủ một bên không can thiệp lẫn nhau, Chris tuân thủ nghiêm chỉnh lời hứa ‘không có sự đồng ý không động vào em’, tư thế phi thường quy củ.
Chris: “Đó là cái gì, dược tề giúp nhanh chóng đi vào giấc ngủ?”
Yannick: “À, cũng có thể hiểu như vậy.”
Chris: “Có thể điều phối ra, bất quá hiện tại không có nguyên liệu, muốn ra ngoài mua rồi điều phối phỏng chừng trời cũng đã sáng.”
Yannick bất đắc dĩ: “Vậy thì thôi đi.”
Y lại trở mình phru chăn lên đầu, tiếp tục đếm cừu.
Một con cừu, hai con cừu.
“A! Ừ! A! Chủ nhân, xin dùng sức nghiêm phạt em đi! Đánh mông em, dùng sức!”
Ba con cừu, bốn con cừu.
“Bé dâm đãng, ta xe em không phải ngứa mông mà là ngứa ở chỗ khác, có phải không, có phải không!”
Năm con cừu, sáu con cừu.
“Ừ ~~~ chủ nhân! Cả người em đều ngứa!”
Hai người sát vách chính là họa đến nơi còn không tự biết, vẫn sung sướng chơi trò sắm vai.
…
Thần quan tóc bạch kim không nhịn được nữa, vén chăng lên, không thèm khoác thêm áo ngoài, trực tiếp vớ lấy pháp trượng muốn mở cửa.
Chris ngăn y lại.”Tôi đi.”
Đại ma đạo sư mặt liệt ăn mặc như người hầu rời khỏi phòng, Yannick yên lặng vì đôi nam nữ hoang đàng sát vách ai điếu một chút.
Sau một lát, bên cạnh lập tức an tĩnh lại.
Yannick chưa bao giờ cảm thấy thế giới là tốt đẹp như vậy.
Sau đó Chris đã trở về.
“Anh xử lý bọn họ thế nào?” Yannick hỏi.
“Chỉ là đem bọn họ vứt xuống tầng dưới, phong ấn.”
“Không mặc quần áo?”
“Không mặc quần áo.”
Không khó tưởng tượng, ngày mai hai bức tượng hình người lõa thể ở bên dưới sẽ khiến bao nhiêu người vây xem.
“Chris, anh biến xấu rồi.” Thần quan tóc bạch kim cảm thán.
Nam hầu mặt liệt trả về ánh mắt vô tội.
Lần nữa tiến vào hình thức giấc ngủ, bất quá rất nhanh thần quan lại rầu rĩ phát hiện, bản thân hoàn toàn không ngủ được.
Chẳng hiểu vì sao, những đối thoại ngổn ngang ở sát vách vừa rồi vẫn cứ quanh quẩn trong đầu y, hơn nữa kèm theo những đối thoại này, đầu óc của y còn tự động vẽ ra hình ảnh minh họa quá trình.
Việc này quá mức không khoa học.
Tuy rằng y là thần quan chứ không phải thái giám, tuy rằng dùng tiêu chuẩn của một người đàn ông bình thường mà nói, y đã phi thường cấm dục rồi, tuy rằng động tĩnh của hai người sát vách vừa rồi một chút cũng không chọc cho người ta mơ màng.
Thế nhưng…
Y vẫn là có phản ứng.
“Chủ nhân, ngài có phản ứng.”
Sau lưng có một thân thể ấm áp dán lên, trước khi Yannick kịp phản ứng, pháp sư đã luồn một tay xuống dưới chăn phủ lên eo y.
Không hiểu vì sao, thần quan tóc bạch kim thật sự bị một tiếng gọi chủ nhân kia làm cho có chút không cầm giữ được.
—————
Tác giả có lời:
Đoạn đối thoại của Giáo Hoàng và Hồng y giáo chủ là một tình tiết nền vô cùng quan trọng, chủ yếu có hai mục đích. Mục đích đầu tiên mọi người hẳn là đã nhìn ra được, Giáo Hoàng dự định đến khi cần thiết liền xem Yannick như con tốt đẩy ra ngoài, khiến y tận hết sức tranh thủ lợi ích cho Giáo đình. Cái còn lại, cũng là phần quan trọng hơn, chính là quan điểm của Giáo Hoàng và Hồng y giáo chủ, điều này là mấu chốt quan trọng để quyết định một tình tiết về sau, bất quá mọi người không cần quá lưu tâm, dù sao đến lúc đó cũng sẽ có nhắc lại.
Danh sách chương