Từ đó về sau, Phương Vu Chính không bao giờ cùng Mộ Tử Duyệt nói chuyện nữa, dù là lúc nghỉ tạm trong quán trọ có ngẫu nhiên gặp nhau, hắn cũng thờ ơ đi lướt qua.
Phương Vu Chính chỉ dẫn theo một tùy tùng, nhiều chuyện đều tự làm, ăn uống sinh hoạt đều rất đơn giản. Mộ Tử Duyệt thấy vậy, âm thầm sai Mộ Thập Bát cho người đến giúp, rốt cuộc hắn ủy khuất mang về một câu: "Phương đại nhân nói, chờ hắn chết lại mời Nghiễm An vương phủ đến hỗ trợ."
Mộ Tử Duyệt không biết làm sao với vị Ngự Sử Trung Thừa cương trực này, đành trơ mắt nhìn hắn ngày một gầy yếu. Đợi tới khi đến được phủ Dương Trạch thì Phương Vu Chính đã gầy đến mức gió có thể thổi ngã.
Phủ doãn Dương Trạch họ Tống tên Trạch Đạt cùng một đoàn quan viên chờ ở ngoài thành, đón đoàn khâm sai vào phủ, sau đó sắp xếp cho họ vào ở trong nhà em vợ Tống Trạch Đạt, cũng là nhà giàu nhất trong thành.
Phương Vu Chính nhìn bài trí xa hoa, không khỏi nhíu mày. Mộ Tử Duyệt lại là vẻ mặt vui sướng, đông sờ một cái, tây nhìn một cái, luôn miệng tán thưởng.
"Tống đại nhân, khi nào chúng ta đi dò xét tình hình thiên tai?" Phương Vu Chính nhịn xuống bất mãn trong lòng, lạnh lùng hỏi.
"Hai vị đại nhân đi đường mệt nhọc, không bằng nghỉ tạm chốc lát, buổi tối dùng tiệc tẩy trần, ngày mai lại đi tuần tra cũng không muộn." Tống Trạch Đạt thân thiết nói.
"Đúng vậy, Vu Chính cũng nên tranh thủ chút thời gian điều dưỡng thân thể. Tống đại nhân, ngài có cái gì bổ không, hầm vài thứ tốt nhất đem lên đây." Mộ Tử Duyệt có chút lo lắng.
"Không nhọc lòng Vương gia quan tâm, hạ quan từ nhỏ không phải hạng yếu đuối, không chết được." Phương Vu Chính hừ lạnh một tiếng, "Chúng ta tới đây là đại diện thiên tử tuần tra, không phải đến hưởng phúc, Vương gia nhất thiết ghi nhớ."
Mộ Tử Duyệt ngượng ngùng sờ sờ cằm, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tống đại nhân đừng để ý, Phương đại nhân trời sinh tính tình ngay thẳng, cũng không có ý gì khác."
Tống Trạch Đạt nghẹn họng nhìn trân trối. Nghe đồn Nghiễm An Vương giết người không chớp mắt, sát khí uy nghiêm, sao lại bị một Ngự Sử Trung Thừa làm sượng mặt như vậy? Hắn vội đáp: "Phương đại nhân một lòng vì xã tắc, thật sự là phúc cho vạn dân, hạ quan lập tức đi chuẩn bị, Vương gia và đại nhân tạm thời nghỉ ngơi."
Phương Vu Chính chắp tay tiễn Tống Trạch Đạt ra cửa, quay đầu chuẩn bị đến phòng mình tắm rửa thì thấy Mộ Tử Duyệt đã thay thường phục, nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp trong đình viện, mắt khép hờ; trước mặt nàng bày hạt dưa và trái cây, đằng sau là hoa nở thơm ngát, hương hoa tràn ngập trong đình viện, thật sự là nhàn nhã.
Phương Vu Chính lạnh lùng nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được, hỏi: "Ngươi tội gì tới nơi này? Cứ ở Nghiễm An vương phủ hưởng thụ chẳng phải tốt hơn sao?"
Mộ Tử Duyệt nhẹ liếc hắn một cái: "Ta cũng không phải người tu khổ hạnh, ra ngoài làm việc đã là vất vả rồi, sao không cho mình thoải mái một chút?"
"Ngươi... Ngươi như vậy không sợ quan viên địa phương kia nắm thóp, kéo ngươi xuống nước hay sao?" Phương Vu Chính trợn mắt nhìn.
"Không sợ! Bổn vương thân ở đại dương mênh mông, chẳng lẽ còn để ý dòng suối nhỏ? (*)" Mộ Tử Duyệt thản nhiên nói.
(*) đại ý là làm việc lớn, không câu nệ tiểu tiết
Phương Vu Chính nói không lại nàng, phất tay áo định quay về phòng, Mộ Tử Duyệt ở phía sau gọi: "Vu Chính, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối sẽ bề bộn nhiều việc, chờ ta dẫn ngươi đi xem náo nhiệt."
Phương Vu Chính cước bộ hơi chậm lại, một hồi lâu mới bước nhanh ra khỏi đình viện.
Mộ Tử Duyệt nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ, qua loa dùng bữa trưa, liền có người đến mời. Tống Trạch Đạt đã ở trong đại sảnh chờ, dẫn hai vị khâm sai đại thần tuần tra phủ Dương Trạch.
Trong phủ Dương Trạch đường sông chảy ngang dọc, sông Dương Trạch là nhánh sông lớn nhất bắt nguồn từ sông Hoàng Hà chảy vào Đại Hạ. Năm nay khí hậu xác thực dị thường, đầu xuân tới nay vốn là lúc canh tác vụ xuân, không hiểu sao trong vòng hai tháng này liên tiếp nhiều trận mưa to làm nông sản bị hư hại, cuốn trôi đất đá trên núi, mực nước tăng vọt, dân chúng khổ không thể tả.
Thậm chí có một lần đê sông Dương Trạch bị phá tan, nước sông chảy ngược vào thành, đường phố bị nước ngập đến đầu gối.
"Vốn là tình hình tai nạn còn ở trong tầm khống chế, dân chúng mong chờ trận mưa qua đi lại bắt tay vào trồng trọt, may ra còn kịp vụ hè. Nhưng mấy ngày trước không biết từ đâu truyền ra lời đồn, làm giá lương thực tăng vọt, đã có vài vụ bạo dân cướp lương thực xảy ra."
Tống Trạch Đạt đứng trên bờ đê, nhìn dòng sông Dương Trạch chảy cuồn cuộn phía dưới, mặt mày ủ dột báo cáo tình hình gần đây.
Mộ Tử Duyệt nhìn thế nước, xác thực mực nước cao hơn bình thường rất nhiều, dòng nước cũng cực kỳ chảy xiết, một bên đê có thể thấy rõ ràng vết tích gia cố.
Trên bờ sông cũng thường có người dò xét, xem ra phủ doãn này cũng không phải chỉ biết hưởng bổng lộc không.
"Lời đồn thế nào?" Mộ Tử Duyệt thản nhiên hỏi.
"Hạ quan không dám nói." Tống Trạch Đạt ấp úng.
"Có phải nói quốc chủ không thịnh, yêu nghiệt hoành hành, trời cao lấy mưa to cảnh báo?" Mộ Tử Duyệt ghé vào tai hắn nói.
Tống Trạch Đạt rùng mình kinh ngạc, thấp giọng đáp: "Vương gia quả nhiên nhìn thấu mọi việc, hạ quan hao tổn tâm cơ, cũng không tra được lời đồn từ đâu truyền ra."
"Đi, chúng ta ra chợ xem một chút." Mộ Tử Duyệt nhảy xuống bờ đê, cười nói.
Bình Lỗ nguyên bản là nơi phồn vinh đông đúc, thế nhưng chợ to như vậy mà chỉ có vài ba quán nhỏ, thật sự thê lương.
Góc đường có một quán tạp hoá nhỏ, Phương Vu Chính đi qua đánh giá một lát, hỏi: "Tiểu tử, buôn bán tốt không?"
Chủ quán vẻ mặt đờ đẫn: "Tốt thế nào được? Trước kia vất vả cả ngày cũng coi như đủ sống, hiện tại dành dụm mấy ngày cũng kiếm không được vài hạt cơm, cả vốn liếng cũng gần bị ăn hết rồi."
"Giá gạo hiện tại là bao nhiêu một thạch (*)? Đắt lắm sao?" Phương Vu Chính hỏi.
(*) thạch: cái thùng lớn, chứa 20 đấu lúa, dùng làm đơn vị đong thóc lúa thời cổ.
Chủ quán liếc mắt nhìn hắn, không buồn trả lời, thu dọn chuẩn bị đóng cửa hàng, Phương Vu Chính sững sờ.
Tống Trạch Đạt giận tái mặt: "Tiểu tử kia, người ta lịch sự hỏi ngươi, ngươi lại bỏ đi?"
Một ông lão bán bánh gần đó đứng xem, cười nói: "Hắn không trả lời đâu, một thời gian trước liên tục nằm bệnh, hôm nay vừa mới mở quán lại thôi. Giá gạo tăng lợi hại, trước kia khoảng bốn năm trăm văn tiền đã có thể mua được một thạch, bây giờ đã tăng đến một quan (*), cả gia đình lớn bé đều sắp sửa phải sống bằng tiền dành dụm, nếu ông trời không mở mắt, đến mùa thu sẽ rất thảm."
(*) 1 quan (tiền) = 1000 văn tiền
Mộ Tử Duyệt xen vào hỏi: "Giá gạo tăng khi nào? Những năm trước đây đến mùa thu hoạch quan phủ đều dự trữ lương thực, các ngươi sợ gì."
"Đúng vậy, có quan phủ dự trữ lương thực, chúng ta đích thực không phải sợ." Lão hán nở nụ cười, "Chỉ trách một thời gian trước có nhiều người không hiểu sao đến thu mua lương thực, ra giá rất cao, khi đó mấy trận mưa còn chưa dọa người như bây giờ, mấy cửa hàng trong thành đều nghĩ gặp được khách hàng lớn, bạc kiếm được đếm mỏi cả tay."
"Chẳng lẽ là gian thương độn lương (*)?" Phương Vu Chính nhìn về phía Tống Trạch Đạt.
(*) độn lương: một kiểu đầu cơ để thao túng giá lương thực
"Ta đã tra qua, thương hộ trong thành không có ai làm chuyện thương thiên hại lí đến vậy, chỉ sợ là dân chúng thấy tình hình thiên tai, trong lòng hoảng loạn, nên đồng loạt tăng giá lương thực." Tống Trạch Đạt cau mày nói.
Phương Vu Chính còn muốn hỏi, nhưng ông lão kia như nhìn ra cái gì, không chịu nói nữa.
Đoàn người lại hỏi thêm vài chủ quán nữa, không nghe được gì mới. Tống Trạch Đạt còn mang bọn họ đến nơi an trí cho nạn dân, thăm viếng vài hộ dân trong thành, có thể thấy Tống Trạch Đạt này làm phủ doãn coi như là có trách nhiệm, chống lũ, an trí, chẩn tai đều làm gọn gàng đâu ra đấy, thành Dương Trạch thoạt nhìn không có gì đại loạn.
Trở lại trong thành thì trời đã tối. Nguyên bản Tống Trạch Đạt định thiết yến khoản đãi đoàn khâm sai trong tửu lâu, nhưng Phương Vu Chính kiên quyết không chịu, Mộ Tử Duyệt cũng không thể ép, đành phải ở trong phủ dùng cơm rau dưa.
Phương Vu Chính nhớ Mộ Tử Duyệt đã nói sẽ đưa hắn đi xem náo nhiệt, ở trong phòng ngồi chờ. Đợi hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì, hắn úp mặt lên bàn ngủ, đang mơ màng thì giật mình tỉnh lại, phát hiện trong phòng không biết từ khi nào xuất hiện hai hắc y nhân.
"Phương đại nhân, Vương gia lệnh cho chúng tôi đón ngài đi xem náo nhiệt." Một hắc y nhân đưa cho hắn một bộ quần áo, thấp giọng nói.
Phương Vu Chính nghe ra giọng nói này là của thị vệ cả ngày đi theo bên cạnh Mộ Tử Duyệt, Mộ Thập Bát, tâm tình căng thẳng mới được thả lỏng.
Hai người mang Phương Vu Chính lặng lẽ rời phủ, một đường bay nhanh ra khu chợ ban ngày vừa thị sát, Phương Vu Chính trong lòng nghi hoặc, không khỏi hỏi: "Vương gia các ngươi đâu? Hắn ở nơi nào?"
Mộ Thập Bát cũng không nói, chỉ thả hắn ở dưới một con đường nhỏ, ý bảo hắn cứ đi thẳng lên.
Đầu kia con đường có chỗ rẽ, Phương Vu Chính chậm rãi đi tới, chỉ thấy Mộ Tử Duyệt một thân cẩm bào màu ánh trăng, trong bóng đêm phong tư lỗi lạc, trên mặt không đổi vẫn là nụ cười tự tin làm cho người ta hận nghiến răng, còn ái muội chớp mắt với hắn vài cái.
Phương Vu Chính kìm lòng không được, nhịp tim bắt đầu tăng tốc, thấp giọng hỏi: "Ngươi... Ngươi ở trong này làm cái gì..."
"Tất nhiên là chờ ngươi rồi. Ngươi tới chậm quá, làm ta phải chờ lâu." Mộ Tử Duyệt nhướng mày, khuôn mặt rạng ngời sáng tỏ dưới ánh trăng, làm người ta mê say.
Trí nhớ hắn chợt quay về nhiều năm trước, cũng là dáng vẻ hào hứng này, cô gái kia đã nói với hắn như thế, tiếng nói thanh thúy như gần kề bên tai: đầu gỗ nhà ngươi sao chậm quá vậy! Lần sau ta sẽ không chờ ngươi nữa!
Phương Vu Chính há miệng thở dốc, hai tiếng "Tiểu An" đã đến cửa miệng, cuối cùng đành nuốt vào. Hắn dùng sức cắn đầu lưỡi, miễn cưỡng làm cho đầu óc thanh tỉnh lại, vừa định nói chuyện đã thấy Mộ Tử Duyệt lách người sang một bên, sau nàng còn có một người thanh niên, thân hình cao ráo, hai mắt sáng ngời, người hơi run rẩy.
"Vu Chính, ngươi xem hắn là ai?" Mộ Tử Duyệt cười hỏi.
Trong đầu Phương Vu Chính "Ong" một tiếng, máu toàn thân đều muốn chảy ngược lên, hắn trừng mắt nhìn Mộ Tử Duyệt, tròng mắt như muốn phun ra lửa: "Mộ Tử Duyệt! Ngươi phí công sắp đặt như vậy, chỉ để cho ta thấy ngươi đêm hôm khuya khoắt hẹn hò cùng cửu công tử của ngươi?!"
Phương Vu Chính chỉ dẫn theo một tùy tùng, nhiều chuyện đều tự làm, ăn uống sinh hoạt đều rất đơn giản. Mộ Tử Duyệt thấy vậy, âm thầm sai Mộ Thập Bát cho người đến giúp, rốt cuộc hắn ủy khuất mang về một câu: "Phương đại nhân nói, chờ hắn chết lại mời Nghiễm An vương phủ đến hỗ trợ."
Mộ Tử Duyệt không biết làm sao với vị Ngự Sử Trung Thừa cương trực này, đành trơ mắt nhìn hắn ngày một gầy yếu. Đợi tới khi đến được phủ Dương Trạch thì Phương Vu Chính đã gầy đến mức gió có thể thổi ngã.
Phủ doãn Dương Trạch họ Tống tên Trạch Đạt cùng một đoàn quan viên chờ ở ngoài thành, đón đoàn khâm sai vào phủ, sau đó sắp xếp cho họ vào ở trong nhà em vợ Tống Trạch Đạt, cũng là nhà giàu nhất trong thành.
Phương Vu Chính nhìn bài trí xa hoa, không khỏi nhíu mày. Mộ Tử Duyệt lại là vẻ mặt vui sướng, đông sờ một cái, tây nhìn một cái, luôn miệng tán thưởng.
"Tống đại nhân, khi nào chúng ta đi dò xét tình hình thiên tai?" Phương Vu Chính nhịn xuống bất mãn trong lòng, lạnh lùng hỏi.
"Hai vị đại nhân đi đường mệt nhọc, không bằng nghỉ tạm chốc lát, buổi tối dùng tiệc tẩy trần, ngày mai lại đi tuần tra cũng không muộn." Tống Trạch Đạt thân thiết nói.
"Đúng vậy, Vu Chính cũng nên tranh thủ chút thời gian điều dưỡng thân thể. Tống đại nhân, ngài có cái gì bổ không, hầm vài thứ tốt nhất đem lên đây." Mộ Tử Duyệt có chút lo lắng.
"Không nhọc lòng Vương gia quan tâm, hạ quan từ nhỏ không phải hạng yếu đuối, không chết được." Phương Vu Chính hừ lạnh một tiếng, "Chúng ta tới đây là đại diện thiên tử tuần tra, không phải đến hưởng phúc, Vương gia nhất thiết ghi nhớ."
Mộ Tử Duyệt ngượng ngùng sờ sờ cằm, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tống đại nhân đừng để ý, Phương đại nhân trời sinh tính tình ngay thẳng, cũng không có ý gì khác."
Tống Trạch Đạt nghẹn họng nhìn trân trối. Nghe đồn Nghiễm An Vương giết người không chớp mắt, sát khí uy nghiêm, sao lại bị một Ngự Sử Trung Thừa làm sượng mặt như vậy? Hắn vội đáp: "Phương đại nhân một lòng vì xã tắc, thật sự là phúc cho vạn dân, hạ quan lập tức đi chuẩn bị, Vương gia và đại nhân tạm thời nghỉ ngơi."
Phương Vu Chính chắp tay tiễn Tống Trạch Đạt ra cửa, quay đầu chuẩn bị đến phòng mình tắm rửa thì thấy Mộ Tử Duyệt đã thay thường phục, nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp trong đình viện, mắt khép hờ; trước mặt nàng bày hạt dưa và trái cây, đằng sau là hoa nở thơm ngát, hương hoa tràn ngập trong đình viện, thật sự là nhàn nhã.
Phương Vu Chính lạnh lùng nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được, hỏi: "Ngươi tội gì tới nơi này? Cứ ở Nghiễm An vương phủ hưởng thụ chẳng phải tốt hơn sao?"
Mộ Tử Duyệt nhẹ liếc hắn một cái: "Ta cũng không phải người tu khổ hạnh, ra ngoài làm việc đã là vất vả rồi, sao không cho mình thoải mái một chút?"
"Ngươi... Ngươi như vậy không sợ quan viên địa phương kia nắm thóp, kéo ngươi xuống nước hay sao?" Phương Vu Chính trợn mắt nhìn.
"Không sợ! Bổn vương thân ở đại dương mênh mông, chẳng lẽ còn để ý dòng suối nhỏ? (*)" Mộ Tử Duyệt thản nhiên nói.
(*) đại ý là làm việc lớn, không câu nệ tiểu tiết
Phương Vu Chính nói không lại nàng, phất tay áo định quay về phòng, Mộ Tử Duyệt ở phía sau gọi: "Vu Chính, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối sẽ bề bộn nhiều việc, chờ ta dẫn ngươi đi xem náo nhiệt."
Phương Vu Chính cước bộ hơi chậm lại, một hồi lâu mới bước nhanh ra khỏi đình viện.
Mộ Tử Duyệt nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ, qua loa dùng bữa trưa, liền có người đến mời. Tống Trạch Đạt đã ở trong đại sảnh chờ, dẫn hai vị khâm sai đại thần tuần tra phủ Dương Trạch.
Trong phủ Dương Trạch đường sông chảy ngang dọc, sông Dương Trạch là nhánh sông lớn nhất bắt nguồn từ sông Hoàng Hà chảy vào Đại Hạ. Năm nay khí hậu xác thực dị thường, đầu xuân tới nay vốn là lúc canh tác vụ xuân, không hiểu sao trong vòng hai tháng này liên tiếp nhiều trận mưa to làm nông sản bị hư hại, cuốn trôi đất đá trên núi, mực nước tăng vọt, dân chúng khổ không thể tả.
Thậm chí có một lần đê sông Dương Trạch bị phá tan, nước sông chảy ngược vào thành, đường phố bị nước ngập đến đầu gối.
"Vốn là tình hình tai nạn còn ở trong tầm khống chế, dân chúng mong chờ trận mưa qua đi lại bắt tay vào trồng trọt, may ra còn kịp vụ hè. Nhưng mấy ngày trước không biết từ đâu truyền ra lời đồn, làm giá lương thực tăng vọt, đã có vài vụ bạo dân cướp lương thực xảy ra."
Tống Trạch Đạt đứng trên bờ đê, nhìn dòng sông Dương Trạch chảy cuồn cuộn phía dưới, mặt mày ủ dột báo cáo tình hình gần đây.
Mộ Tử Duyệt nhìn thế nước, xác thực mực nước cao hơn bình thường rất nhiều, dòng nước cũng cực kỳ chảy xiết, một bên đê có thể thấy rõ ràng vết tích gia cố.
Trên bờ sông cũng thường có người dò xét, xem ra phủ doãn này cũng không phải chỉ biết hưởng bổng lộc không.
"Lời đồn thế nào?" Mộ Tử Duyệt thản nhiên hỏi.
"Hạ quan không dám nói." Tống Trạch Đạt ấp úng.
"Có phải nói quốc chủ không thịnh, yêu nghiệt hoành hành, trời cao lấy mưa to cảnh báo?" Mộ Tử Duyệt ghé vào tai hắn nói.
Tống Trạch Đạt rùng mình kinh ngạc, thấp giọng đáp: "Vương gia quả nhiên nhìn thấu mọi việc, hạ quan hao tổn tâm cơ, cũng không tra được lời đồn từ đâu truyền ra."
"Đi, chúng ta ra chợ xem một chút." Mộ Tử Duyệt nhảy xuống bờ đê, cười nói.
Bình Lỗ nguyên bản là nơi phồn vinh đông đúc, thế nhưng chợ to như vậy mà chỉ có vài ba quán nhỏ, thật sự thê lương.
Góc đường có một quán tạp hoá nhỏ, Phương Vu Chính đi qua đánh giá một lát, hỏi: "Tiểu tử, buôn bán tốt không?"
Chủ quán vẻ mặt đờ đẫn: "Tốt thế nào được? Trước kia vất vả cả ngày cũng coi như đủ sống, hiện tại dành dụm mấy ngày cũng kiếm không được vài hạt cơm, cả vốn liếng cũng gần bị ăn hết rồi."
"Giá gạo hiện tại là bao nhiêu một thạch (*)? Đắt lắm sao?" Phương Vu Chính hỏi.
(*) thạch: cái thùng lớn, chứa 20 đấu lúa, dùng làm đơn vị đong thóc lúa thời cổ.
Chủ quán liếc mắt nhìn hắn, không buồn trả lời, thu dọn chuẩn bị đóng cửa hàng, Phương Vu Chính sững sờ.
Tống Trạch Đạt giận tái mặt: "Tiểu tử kia, người ta lịch sự hỏi ngươi, ngươi lại bỏ đi?"
Một ông lão bán bánh gần đó đứng xem, cười nói: "Hắn không trả lời đâu, một thời gian trước liên tục nằm bệnh, hôm nay vừa mới mở quán lại thôi. Giá gạo tăng lợi hại, trước kia khoảng bốn năm trăm văn tiền đã có thể mua được một thạch, bây giờ đã tăng đến một quan (*), cả gia đình lớn bé đều sắp sửa phải sống bằng tiền dành dụm, nếu ông trời không mở mắt, đến mùa thu sẽ rất thảm."
(*) 1 quan (tiền) = 1000 văn tiền
Mộ Tử Duyệt xen vào hỏi: "Giá gạo tăng khi nào? Những năm trước đây đến mùa thu hoạch quan phủ đều dự trữ lương thực, các ngươi sợ gì."
"Đúng vậy, có quan phủ dự trữ lương thực, chúng ta đích thực không phải sợ." Lão hán nở nụ cười, "Chỉ trách một thời gian trước có nhiều người không hiểu sao đến thu mua lương thực, ra giá rất cao, khi đó mấy trận mưa còn chưa dọa người như bây giờ, mấy cửa hàng trong thành đều nghĩ gặp được khách hàng lớn, bạc kiếm được đếm mỏi cả tay."
"Chẳng lẽ là gian thương độn lương (*)?" Phương Vu Chính nhìn về phía Tống Trạch Đạt.
(*) độn lương: một kiểu đầu cơ để thao túng giá lương thực
"Ta đã tra qua, thương hộ trong thành không có ai làm chuyện thương thiên hại lí đến vậy, chỉ sợ là dân chúng thấy tình hình thiên tai, trong lòng hoảng loạn, nên đồng loạt tăng giá lương thực." Tống Trạch Đạt cau mày nói.
Phương Vu Chính còn muốn hỏi, nhưng ông lão kia như nhìn ra cái gì, không chịu nói nữa.
Đoàn người lại hỏi thêm vài chủ quán nữa, không nghe được gì mới. Tống Trạch Đạt còn mang bọn họ đến nơi an trí cho nạn dân, thăm viếng vài hộ dân trong thành, có thể thấy Tống Trạch Đạt này làm phủ doãn coi như là có trách nhiệm, chống lũ, an trí, chẩn tai đều làm gọn gàng đâu ra đấy, thành Dương Trạch thoạt nhìn không có gì đại loạn.
Trở lại trong thành thì trời đã tối. Nguyên bản Tống Trạch Đạt định thiết yến khoản đãi đoàn khâm sai trong tửu lâu, nhưng Phương Vu Chính kiên quyết không chịu, Mộ Tử Duyệt cũng không thể ép, đành phải ở trong phủ dùng cơm rau dưa.
Phương Vu Chính nhớ Mộ Tử Duyệt đã nói sẽ đưa hắn đi xem náo nhiệt, ở trong phòng ngồi chờ. Đợi hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì, hắn úp mặt lên bàn ngủ, đang mơ màng thì giật mình tỉnh lại, phát hiện trong phòng không biết từ khi nào xuất hiện hai hắc y nhân.
"Phương đại nhân, Vương gia lệnh cho chúng tôi đón ngài đi xem náo nhiệt." Một hắc y nhân đưa cho hắn một bộ quần áo, thấp giọng nói.
Phương Vu Chính nghe ra giọng nói này là của thị vệ cả ngày đi theo bên cạnh Mộ Tử Duyệt, Mộ Thập Bát, tâm tình căng thẳng mới được thả lỏng.
Hai người mang Phương Vu Chính lặng lẽ rời phủ, một đường bay nhanh ra khu chợ ban ngày vừa thị sát, Phương Vu Chính trong lòng nghi hoặc, không khỏi hỏi: "Vương gia các ngươi đâu? Hắn ở nơi nào?"
Mộ Thập Bát cũng không nói, chỉ thả hắn ở dưới một con đường nhỏ, ý bảo hắn cứ đi thẳng lên.
Đầu kia con đường có chỗ rẽ, Phương Vu Chính chậm rãi đi tới, chỉ thấy Mộ Tử Duyệt một thân cẩm bào màu ánh trăng, trong bóng đêm phong tư lỗi lạc, trên mặt không đổi vẫn là nụ cười tự tin làm cho người ta hận nghiến răng, còn ái muội chớp mắt với hắn vài cái.
Phương Vu Chính kìm lòng không được, nhịp tim bắt đầu tăng tốc, thấp giọng hỏi: "Ngươi... Ngươi ở trong này làm cái gì..."
"Tất nhiên là chờ ngươi rồi. Ngươi tới chậm quá, làm ta phải chờ lâu." Mộ Tử Duyệt nhướng mày, khuôn mặt rạng ngời sáng tỏ dưới ánh trăng, làm người ta mê say.
Trí nhớ hắn chợt quay về nhiều năm trước, cũng là dáng vẻ hào hứng này, cô gái kia đã nói với hắn như thế, tiếng nói thanh thúy như gần kề bên tai: đầu gỗ nhà ngươi sao chậm quá vậy! Lần sau ta sẽ không chờ ngươi nữa!
Phương Vu Chính há miệng thở dốc, hai tiếng "Tiểu An" đã đến cửa miệng, cuối cùng đành nuốt vào. Hắn dùng sức cắn đầu lưỡi, miễn cưỡng làm cho đầu óc thanh tỉnh lại, vừa định nói chuyện đã thấy Mộ Tử Duyệt lách người sang một bên, sau nàng còn có một người thanh niên, thân hình cao ráo, hai mắt sáng ngời, người hơi run rẩy.
"Vu Chính, ngươi xem hắn là ai?" Mộ Tử Duyệt cười hỏi.
Trong đầu Phương Vu Chính "Ong" một tiếng, máu toàn thân đều muốn chảy ngược lên, hắn trừng mắt nhìn Mộ Tử Duyệt, tròng mắt như muốn phun ra lửa: "Mộ Tử Duyệt! Ngươi phí công sắp đặt như vậy, chỉ để cho ta thấy ngươi đêm hôm khuya khoắt hẹn hò cùng cửu công tử của ngươi?!"
Danh sách chương