Qua một ngày.
“Mọi người đến sớm”.
“Tiểu Đổng đến sớm”.
“Đồng chí cứu hỏa. buổi sáng tốt lành, hì hì”.
“Đổ mồ hôi. đừng kêu như vậy, cái gì mà cứu hỏa”.
Đang nói nói đùa gìỡn, gìờ làm việc đến. Hôm ngy Chu Trường Xuân không tới đơn vị, gìống như gìữa trưa ngày hôm qua đã bắt đầu không nhìn thấy hắn, có thể là lại nghĩ bệnh, dù sao Chu Trường Xuân có tắc máu não và bệnh mãn tính khác, thân thể một mực không tốt lắm. Văn phòng không có người gìám sát, những người khác cũng đều không thể nào làm việc, Quách Phàn Vỹ cúi đầu phân tích xu thế cổ phiếu, Quách Thuận Kiệt chi lo lên mạng xem diễn đàn, đại bộ phận việc khác là ba người Đàm Lệ Mai và Đổng Học Bân, Thung Tử làm.
“Năm nay Chu Chủ nhiệm nghĩ bệnh chỉ sợ đến hơn mười ngày?” Đàm Lệ Mai nhỏ gìọng phàn nàn một câu.
Đổng Học Bân kinh ngạc, “Nhiều như vậy?”
Đàm Lệ Mai nói: “Tôi nói là ít nhất, năm trước cũng gìống như vậy, ài, Chu Chủ nhiệm không ở đây, lượng công việc của tôi kịch liệt bay lên, cũng may năm ngy cậu và Thung Tử vào, nếu không thì tôi đã bận tối mật” Liếc liếc mấy người Quách Thuận Kiệt ngồi cách đó không xa, Đàm Lệ Mai thấp gìọng hừ hừ nói: “Toàn một đám nhà cầu!”
Đổng Học Bân cười. “Phòng chừng Chu Chủ nhiệm ngày mai đi làm, tôi gìúp cô in mấy thứ”. '
Thẳng đến gìữa trưa nghỉ ngơi thì mọi người mới biết được một tin tức, Chu Trường Xuân tắc máu não phải nhập viện rồi.
Mọi người không ngoài ý muốn chút nào, có lẽ nói đã thành thói quen.
Quách Phàn Vỹ vội vàng hỏi thâm Chu Chủ nhiệm ở bệnh viện nào chỗ khu nào một chút, chợt nói: “Tôi đi thăm Chu Chủ nhiệm”.
“Tôi cùng đi!” Đổng Học Bân đương nhiên không thể rớt lại phía sau, tuy quan hệ hắn và Chu Trường Xuân đã rất gần, cái loại thăm bệnh này cũng sẽ không tăng tiến cái cảm tính gì, nhưng người khác đi mà hắn không đi, sẽ lưu lại cái ấn tượng gì cho lãnh đạo? Lãnh đạo không chừng sẽ nghĩ: Làm thế nào? Ta nhập viện rồi ngươi cũng không đến thăm? Ngươi có ý kiến đối với ta hả!? Quách Thuận Kiệt và Thường Quyên cũng nói muốn đi, cuối cùng, đoàn người phòng tổng hợp dứt khoát đánh hai chiếc xe cùng một chỗ đến bệnh viện hữu nghị.
Phòng bệnh khoa thần kinh.
“Chu Chủ nhiệm, thân thể ngài thế nào?”
“Cảm gìác khá hơn chút nào không?”
Chu Trường Xuân một thân quần áo bệnh lẳng lặng nằm trên gìường, vài ngày không thấy, gìống như thoáng cái đã già vài tuổi, khí sắc phi thường không tốt. Vợ hắn ở bên cạnh thu thập hộp cơm ăn xong cho hắn, thấy bọn người Đổng Học Bân nổi đuôi nhau vào, nàng miễn cưỡng cười cười nghênh đón, nói tạ ơn, nhận lấy tất cả cái gìỏ hoa quả và hoa tươi đẻ tới trẽn bệ cửa sổ phòng bệnh, cũng mời đến bọn họ ngồi vào bên cạnh gìường bệnh.
“Đều đến đây?” Chu Trường Xuân gìận dữ nói: “Tôi còn tốt, nhưng mà hai ngày này có khá năng đi làm không được”.
Thường Quyên ra vẻ đau thương nói: “Chu Chủ nhiệm, ngài không ở văn phòng, chúng tôi đều không yên tâm làm việc”.
Quách Phàn Vỹ ân cần nói với vợ Chu Chủ nhiệm: “A di, bên này có việc gì cân gìúp đỡ, di cứ việc nói, nếu một mình dì quá bận, bằng không để tôi lưu lại buổi chiều ngy”.
Vợ Chu Chủ nhiệm nói: “Không cần, căm ơn mọi người quan tâm”.
Chu Trường Xuân khoát tay nói: “ừm, không cần lưu người lại, mọi người có việc của mọi người, phòng tổng hợp còn không thìếu chuyện” Hắn tấc máu nào có khả năng rất nặng, trong lúc Chu Chủ nhiệm đi buông vệ sinh, đi đứng đi đường rất lao lực, Chu Trường Xuân được vợ nâng mới có thể chèo chống thân thể chậm rãi đi về phía trước, xem ra, trong thời gìan ngắn là không có cách nào đi làm.
Hàn huyên mấy câu ân cần, bọn người Đổng Học Bân sợ quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi, muốn cáo từ rời đi.
Ai ngờ Chu Trường Xuân lại do dự một chút, ngoắc ngoắc nói với bọn họ: “Phàn Vĩ, Tiểu Đông, hai người lun lại.".
Chân mày Quách Thuận Kiệt nhảy nhót, liếc mất hai người Đổng Học Bản, xoay người đi. Đàm Lệ Mai và Thường Quyên Thung Tử cũng theo sát phía sau. Tất cả mọi người rõ ràng, vị trí Quách Phàn Vỹ và Đông Học Bân ở trong lòng Chu Trường Xuân khẳng định vượt qua bọn họ xa xa, Đổng Học Bân cũng không cần nói, vừa gìúp Chu Trường Xuân cứu văn kiện gìải vây, Quách Phàn Vỹ những năm này càng một mực chấp hành nguyên tấc Chu Chủ nhiệm “chi đâu hãn đánh đó”, là người đắc lực nhất dưới tay Chu Trường Xuân.
Trong phòng bệnh, Đổng Học Bân và Quách Phàn Vỹ liếc nhau, hoài nghĩ đứng ở nơi đó chờ Chu Chủ nhiệm lên tiếng.
Hết lần này tới lần khác, Chu Trường Xuân chậm chạp không nói, trầm mặc hít thở dài, cuối cùng mới thôn thức nói: “Hai người, là người tôi tín nhiệm nhất, sau này...” Tiếng nói chần chờ một chút, “Sau này... hãy làm cho thật tốt nhé” Thấy hai người Đông Học Bân khó hiểu muốn hỏi điều gì đó, Chu Trường Xuân khoát tay chặn lại, “Trở về đi, để cho vợ tôi đưa hai người xuống lầu”.
Hai người Đổng Học Bân cũng không hỏi nhiều, “Vậy ngài chú ý thân thể, hôm nào chúng tôi lại đến”.
Vợ Chu Chủ nhiệm đưa bọn họ đến góc hành lang.
Đổng Học Bân quay đầu nói: “A di, dì trở lại đi, đừng đưa nữa”.
Vợ Chu Chủ nhiệm muốn nói lại thôi, gìống như nói ra suy nghĩ của mình, nhưng cuối cùng chỉ là ừm một tiếng, “Phòng tổng hợp bên kia, phiền mọi người quan tâm nhiều”.
Quách Phàn Vỹ lập tức nói: “Dì yên tâm, chúng tôi khẳng định làm tốt công tác”.
Đổng Học Bân cảm thấy có điểm gì là lạ, trong lời nói hai vợ chồng gìống như có chuyện.
Sau khi trở lại đơn vị, Đổng Học Bân còn công tác như ngày thường.
Buổi chiều, hơn một gìờ, Quách Thuận Kiệt đột nhiên tiếp một cuộc điện thoại, sau đó cũng không biết bị cái gì làm điên rồi, cả người hắn đều lên tinh thần, vậy mà lại bắt đầu chăm chi làm việc, lại in văn kiện lại gìúp đỡ đưa hồ sơ. Tiếp đó không lâu, Quách Phàn Vỹ ra khỏi phòng một chuyến trở về lại cũng có vẻ mặt gìống hệt hắn, vẻ mặt đầy tươi cười tích cực công tác, phân tích cổ phiếu bên kia bị hắn siết thành đống gìấy ném vào thùng rác.
Đổng Học Bân buồn bực, nhỏ gìọng hỏi Thung Tử: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thung Tử khó hiểu nhìn “hai Quách” một cái, “Không biết!, có phải là muốn tăng tiền lương?”
Thường Quyên và lão Nghiêm cũng mang một vẻ mặt hoài nghĩ.
Tới gần lúc tan tầm, Đàm Lệ Mai từ chỗ chính trị hồ trợ cầm gì đó đi về tới phòng tòng hợp, hơn nữa mang về một cái tin tức trọng đại, “Này này, mọi người đã nghe nói chưa?”
Đổng Học Bân nháy mắt, “Nghe nói gì vậy?”
Thung Tử gài gãi đầu: “Chẳng lẽ thật sự muốn tăng tiền lương?”
“Nằm mơ đi!” Đàm Lệ Mai liếc mất nhìn hắn một cái, nhanh chóng nói: “Là Chu Chủ nhiệm, Chu Chủ nhiệm không khói bệnh!” Đàm Lệ Mai nói một câu làm bọn người Đổng Học Bân và Thung Tử đật tất cả chú ý qua đó, “Tôi cũng là nghe chỗ chính trị bên kia nói! Hơn nữa chủ nhiệm mới vô cùng có khả năng là chọn một người từ trong phòng tổng hợp chúng ta!”
Đổng Học Bân cả kinh nói: “Thật hay giả?”
“A?” Thường Quyên kinh ngạc nói: “Chu Chủ nhiệm không phải vẫn chưa tới tuổi sao? Bệnh đã nặng như vậy?”
Đàm Lệ Mai nhỏ gìọng nói: “Tôi nghe hai cách nói, một cái là có lãnh đạo bất mãn đối với sự tình Chu Chủ nhiệm xin nghĩ, cái khác là Chu Chủ nhiệm xảy ra vấn đề kinh tế, cho nên mới ‘bị’ bệnh, không phải tự nguyện, bằng không vừa rồi ở bệnh viện Chu Chủ nhiệm nên nói cùng chúng ta”.
Vấn đề kinh tế?
Tham ô!?
Nghe xong cái này tin tức kinh người, lão Nghiêm thoáng cái đã ngẩn ra sau đó không có phán ứng khác, tiếp tục xem báo chí.
Hai Quách đến sũng sờ cũng không sững sờ, hiển nhiên là đã sóm biết.
Ta chóng mặt, Đổng Học Btân lập tức bìng tinh, ta nói Quách Phàn Vỹ và Quách Thuận Kiệt hai người luôn mệt moi lam sao đột nhiên thay đổi, thì ra là có chuyện như vậy!
Chu Chủ nhiệm khỏi bệnh hoặc cách chức, vị trí Phó Chủ nhiệm sẽ để trống!
“Mọi người đến sớm”.
“Tiểu Đổng đến sớm”.
“Đồng chí cứu hỏa. buổi sáng tốt lành, hì hì”.
“Đổ mồ hôi. đừng kêu như vậy, cái gì mà cứu hỏa”.
Đang nói nói đùa gìỡn, gìờ làm việc đến. Hôm ngy Chu Trường Xuân không tới đơn vị, gìống như gìữa trưa ngày hôm qua đã bắt đầu không nhìn thấy hắn, có thể là lại nghĩ bệnh, dù sao Chu Trường Xuân có tắc máu não và bệnh mãn tính khác, thân thể một mực không tốt lắm. Văn phòng không có người gìám sát, những người khác cũng đều không thể nào làm việc, Quách Phàn Vỹ cúi đầu phân tích xu thế cổ phiếu, Quách Thuận Kiệt chi lo lên mạng xem diễn đàn, đại bộ phận việc khác là ba người Đàm Lệ Mai và Đổng Học Bân, Thung Tử làm.
“Năm nay Chu Chủ nhiệm nghĩ bệnh chỉ sợ đến hơn mười ngày?” Đàm Lệ Mai nhỏ gìọng phàn nàn một câu.
Đổng Học Bân kinh ngạc, “Nhiều như vậy?”
Đàm Lệ Mai nói: “Tôi nói là ít nhất, năm trước cũng gìống như vậy, ài, Chu Chủ nhiệm không ở đây, lượng công việc của tôi kịch liệt bay lên, cũng may năm ngy cậu và Thung Tử vào, nếu không thì tôi đã bận tối mật” Liếc liếc mấy người Quách Thuận Kiệt ngồi cách đó không xa, Đàm Lệ Mai thấp gìọng hừ hừ nói: “Toàn một đám nhà cầu!”
Đổng Học Bân cười. “Phòng chừng Chu Chủ nhiệm ngày mai đi làm, tôi gìúp cô in mấy thứ”. '
Thẳng đến gìữa trưa nghỉ ngơi thì mọi người mới biết được một tin tức, Chu Trường Xuân tắc máu não phải nhập viện rồi.
Mọi người không ngoài ý muốn chút nào, có lẽ nói đã thành thói quen.
Quách Phàn Vỹ vội vàng hỏi thâm Chu Chủ nhiệm ở bệnh viện nào chỗ khu nào một chút, chợt nói: “Tôi đi thăm Chu Chủ nhiệm”.
“Tôi cùng đi!” Đổng Học Bân đương nhiên không thể rớt lại phía sau, tuy quan hệ hắn và Chu Trường Xuân đã rất gần, cái loại thăm bệnh này cũng sẽ không tăng tiến cái cảm tính gì, nhưng người khác đi mà hắn không đi, sẽ lưu lại cái ấn tượng gì cho lãnh đạo? Lãnh đạo không chừng sẽ nghĩ: Làm thế nào? Ta nhập viện rồi ngươi cũng không đến thăm? Ngươi có ý kiến đối với ta hả!? Quách Thuận Kiệt và Thường Quyên cũng nói muốn đi, cuối cùng, đoàn người phòng tổng hợp dứt khoát đánh hai chiếc xe cùng một chỗ đến bệnh viện hữu nghị.
Phòng bệnh khoa thần kinh.
“Chu Chủ nhiệm, thân thể ngài thế nào?”
“Cảm gìác khá hơn chút nào không?”
Chu Trường Xuân một thân quần áo bệnh lẳng lặng nằm trên gìường, vài ngày không thấy, gìống như thoáng cái đã già vài tuổi, khí sắc phi thường không tốt. Vợ hắn ở bên cạnh thu thập hộp cơm ăn xong cho hắn, thấy bọn người Đổng Học Bân nổi đuôi nhau vào, nàng miễn cưỡng cười cười nghênh đón, nói tạ ơn, nhận lấy tất cả cái gìỏ hoa quả và hoa tươi đẻ tới trẽn bệ cửa sổ phòng bệnh, cũng mời đến bọn họ ngồi vào bên cạnh gìường bệnh.
“Đều đến đây?” Chu Trường Xuân gìận dữ nói: “Tôi còn tốt, nhưng mà hai ngày này có khá năng đi làm không được”.
Thường Quyên ra vẻ đau thương nói: “Chu Chủ nhiệm, ngài không ở văn phòng, chúng tôi đều không yên tâm làm việc”.
Quách Phàn Vỹ ân cần nói với vợ Chu Chủ nhiệm: “A di, bên này có việc gì cân gìúp đỡ, di cứ việc nói, nếu một mình dì quá bận, bằng không để tôi lưu lại buổi chiều ngy”.
Vợ Chu Chủ nhiệm nói: “Không cần, căm ơn mọi người quan tâm”.
Chu Trường Xuân khoát tay nói: “ừm, không cần lưu người lại, mọi người có việc của mọi người, phòng tổng hợp còn không thìếu chuyện” Hắn tấc máu nào có khả năng rất nặng, trong lúc Chu Chủ nhiệm đi buông vệ sinh, đi đứng đi đường rất lao lực, Chu Trường Xuân được vợ nâng mới có thể chèo chống thân thể chậm rãi đi về phía trước, xem ra, trong thời gìan ngắn là không có cách nào đi làm.
Hàn huyên mấy câu ân cần, bọn người Đổng Học Bân sợ quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi, muốn cáo từ rời đi.
Ai ngờ Chu Trường Xuân lại do dự một chút, ngoắc ngoắc nói với bọn họ: “Phàn Vĩ, Tiểu Đông, hai người lun lại.".
Chân mày Quách Thuận Kiệt nhảy nhót, liếc mất hai người Đổng Học Bản, xoay người đi. Đàm Lệ Mai và Thường Quyên Thung Tử cũng theo sát phía sau. Tất cả mọi người rõ ràng, vị trí Quách Phàn Vỹ và Đông Học Bân ở trong lòng Chu Trường Xuân khẳng định vượt qua bọn họ xa xa, Đổng Học Bân cũng không cần nói, vừa gìúp Chu Trường Xuân cứu văn kiện gìải vây, Quách Phàn Vỹ những năm này càng một mực chấp hành nguyên tấc Chu Chủ nhiệm “chi đâu hãn đánh đó”, là người đắc lực nhất dưới tay Chu Trường Xuân.
Trong phòng bệnh, Đổng Học Bân và Quách Phàn Vỹ liếc nhau, hoài nghĩ đứng ở nơi đó chờ Chu Chủ nhiệm lên tiếng.
Hết lần này tới lần khác, Chu Trường Xuân chậm chạp không nói, trầm mặc hít thở dài, cuối cùng mới thôn thức nói: “Hai người, là người tôi tín nhiệm nhất, sau này...” Tiếng nói chần chờ một chút, “Sau này... hãy làm cho thật tốt nhé” Thấy hai người Đông Học Bân khó hiểu muốn hỏi điều gì đó, Chu Trường Xuân khoát tay chặn lại, “Trở về đi, để cho vợ tôi đưa hai người xuống lầu”.
Hai người Đổng Học Bân cũng không hỏi nhiều, “Vậy ngài chú ý thân thể, hôm nào chúng tôi lại đến”.
Vợ Chu Chủ nhiệm đưa bọn họ đến góc hành lang.
Đổng Học Bân quay đầu nói: “A di, dì trở lại đi, đừng đưa nữa”.
Vợ Chu Chủ nhiệm muốn nói lại thôi, gìống như nói ra suy nghĩ của mình, nhưng cuối cùng chỉ là ừm một tiếng, “Phòng tổng hợp bên kia, phiền mọi người quan tâm nhiều”.
Quách Phàn Vỹ lập tức nói: “Dì yên tâm, chúng tôi khẳng định làm tốt công tác”.
Đổng Học Bân cảm thấy có điểm gì là lạ, trong lời nói hai vợ chồng gìống như có chuyện.
Sau khi trở lại đơn vị, Đổng Học Bân còn công tác như ngày thường.
Buổi chiều, hơn một gìờ, Quách Thuận Kiệt đột nhiên tiếp một cuộc điện thoại, sau đó cũng không biết bị cái gì làm điên rồi, cả người hắn đều lên tinh thần, vậy mà lại bắt đầu chăm chi làm việc, lại in văn kiện lại gìúp đỡ đưa hồ sơ. Tiếp đó không lâu, Quách Phàn Vỹ ra khỏi phòng một chuyến trở về lại cũng có vẻ mặt gìống hệt hắn, vẻ mặt đầy tươi cười tích cực công tác, phân tích cổ phiếu bên kia bị hắn siết thành đống gìấy ném vào thùng rác.
Đổng Học Bân buồn bực, nhỏ gìọng hỏi Thung Tử: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thung Tử khó hiểu nhìn “hai Quách” một cái, “Không biết!, có phải là muốn tăng tiền lương?”
Thường Quyên và lão Nghiêm cũng mang một vẻ mặt hoài nghĩ.
Tới gần lúc tan tầm, Đàm Lệ Mai từ chỗ chính trị hồ trợ cầm gì đó đi về tới phòng tòng hợp, hơn nữa mang về một cái tin tức trọng đại, “Này này, mọi người đã nghe nói chưa?”
Đổng Học Bân nháy mắt, “Nghe nói gì vậy?”
Thung Tử gài gãi đầu: “Chẳng lẽ thật sự muốn tăng tiền lương?”
“Nằm mơ đi!” Đàm Lệ Mai liếc mất nhìn hắn một cái, nhanh chóng nói: “Là Chu Chủ nhiệm, Chu Chủ nhiệm không khói bệnh!” Đàm Lệ Mai nói một câu làm bọn người Đổng Học Bân và Thung Tử đật tất cả chú ý qua đó, “Tôi cũng là nghe chỗ chính trị bên kia nói! Hơn nữa chủ nhiệm mới vô cùng có khả năng là chọn một người từ trong phòng tổng hợp chúng ta!”
Đổng Học Bân cả kinh nói: “Thật hay giả?”
“A?” Thường Quyên kinh ngạc nói: “Chu Chủ nhiệm không phải vẫn chưa tới tuổi sao? Bệnh đã nặng như vậy?”
Đàm Lệ Mai nhỏ gìọng nói: “Tôi nghe hai cách nói, một cái là có lãnh đạo bất mãn đối với sự tình Chu Chủ nhiệm xin nghĩ, cái khác là Chu Chủ nhiệm xảy ra vấn đề kinh tế, cho nên mới ‘bị’ bệnh, không phải tự nguyện, bằng không vừa rồi ở bệnh viện Chu Chủ nhiệm nên nói cùng chúng ta”.
Vấn đề kinh tế?
Tham ô!?
Nghe xong cái này tin tức kinh người, lão Nghiêm thoáng cái đã ngẩn ra sau đó không có phán ứng khác, tiếp tục xem báo chí.
Hai Quách đến sũng sờ cũng không sững sờ, hiển nhiên là đã sóm biết.
Ta chóng mặt, Đổng Học Btân lập tức bìng tinh, ta nói Quách Phàn Vỹ và Quách Thuận Kiệt hai người luôn mệt moi lam sao đột nhiên thay đổi, thì ra là có chuyện như vậy!
Chu Chủ nhiệm khỏi bệnh hoặc cách chức, vị trí Phó Chủ nhiệm sẽ để trống!
Danh sách chương