Ban đêm.

Mười một giờ.

Trong xe rốt cục đã không có tiếng kêu của Phương Văn Bình, rừng cây âm trầm cũng thoáng cái an tĩnh lên, chỉ có tiếng kêu của sâu bọ.

Bên trong xe.

Phương Văn Bình thở hồng hộc nằm ở đây.

Đổng Học Bân coi như được, thở hổn hển mấy hơi thì khôi phục lại, sau đó hoạt động vai đau, xoa xoa lưng, đem quần áo của mình bắt đến đây mặc vào, tìm ra một chai nước khoáng mở ra uống phân nửa, sau đó đưa qua cho Phương Văn Bình.

Phương Văn Bình không nhúc nhích, da thịt cả người đều đỏ rực, hơn nữa giống như vừa tắm rửa qua, toàn thân đều ướt, ra mồ hôi.

"Uống nước."

"... Không cần."

"Vậy hiện tại thế nào? Quay về nhà ngài?"

"Hô, ừm."

"Chờ tôi cởi ra cho ngài."

Đổng Học Bân buông chai nước khoáng, đưa tay đi qua sờ vớ chân cột trên đùi Phương Văn Bình, mất nửa ngày mới cởi ra, vớ chân liền quần đã bị rách một ít trong lúc lăn qua lăn lại trước đó, khẳng định là không có cách nào khác mặc, Đổng Học Bân trực tiếp ném ở ghế sau, cuối cùng lại cởi dây lưng cột trên tay của lão Phương, sau khi mở ra trực tiếp mặc vào quần mình, nhưng sau khi quay đầu lại nhìn Phương Văn Bình mới phát hiện, trên cổ tay lão Phương đều bị buộc ra vết đỏ, có một chỗ còn bị rách một ít da, lộ ra chút máu, cũng may không chảy máu. Thấy thế, Đổng Học Bân cũng hiểu được mình mới vừa rồi lăn qua lăn lại có chút quá, nhìn nhìn lại trên người và trên mông lão Phương, tất cả đều là dấu tay hồng hồng, có thể thấy được Đổng Học Bân ra tay có bao nhiêu nặng, hắn nhìn đều đau thay Phương Văn Bình, trên mặt cũng lộ ra biểu tình ngượng ngùng.

Phương Văn Bình có thể cử động, bất quá bởi vì bị trói lâu, chân phải vẫn giơ lên của cô ấy không có biện pháp thả xuống, vẫn treo ở chỗ này, chờ thêm đại khái một phút đồng hồ, Phương Văn Bình mới chậm rãi đem chân thu xuống, cổ tay hoạt động, cũng dần dần khôi phục. Váy ngay trên lưng Phương Văn Bình, cũng không cần mặc, trực tiếp kéo xuống là được, áo ngực cũng vậy, bị Phương Văn Bình cật lực kéo kéo, trở lại vị trí cũ, rồi đem nút buộc áo sơmi mang vào. Áo sơmi đã bị mồ hôi của Phương Văn Bình làm cho ướt đẫm, mặc như thế, màu áo ngực cũng rõ ràng lộ ở trên áo sơmi, rất mê người.

"Đổi quần áo không? Trong hành lý hẳn là có?" Đổng Học Bân hỏi.

Phương Văn Bình lắc đầu, không nói chuyện, tiếp tục nằm ở đây thở dốc, sau khi mang quần áo xuống, cô ấy ngay cả một ngón tay cũng không muốn động.

Đổng Học Bân ặc một tiếng, " Trên nặt ngài..."

Phương Văn Bình có thể cũng cảm giác được, đưa tay sờ sờ.

Đổng Học Bân lấy một gói khăn giấy, đưa cho cô ấy, "Ở đây."

Phương Văn Bình đem đến đây, dùng giấy lau “nước” dính dính trên mặt và khóe miệng, không đủ, còn chưa có lau khô, vì vậy lại rút tiếp ra lau, trên tóc cũng có nhưng cô ấy nhìn không thấy, vẫn là Đổng Học Bân hạ thấp người giúp lau khô cho cô ấy.

"Vậy tôi lái xe?" Đổng Học Bân mang dây an toàn.

Phương Văn Bình khàn khàn ừ một tiếng, đùi còn có chút run run.

"Ngài nằm đi, đừng để đụng." Đổng Học Bân nói xong thì bẻ tay lái, đem xe chạy ra rừng cây nhỏ, dùng hướng dẫn tìm đường trở về, tâm tình đặc biệt sung sướng.

...

Chưa đến 0 giờ.

Tới tiểu khu nhà của Phương Văn Bình.

Đổng Học Bân đem xe đi vào, dừng lại, "Phương tỷ, tới."

Dọc theo đường đi Phương Văn Bình đều nhắm hai mắt nghỉ ngơi, hai người một câu cũng không có nói qua, thấy đã tới Phương Văn Bình mới hơi đứng dậy, rất cật lực ngồi dậy.

Đổng Học Bân giúp nàng đem va li hành lý cầm xuống, thấy Phương Văn Bình xuống xe đi lại tập tễnh vào trong hành lang, Đổng Học Bân tiện thể đem bên trong xe dọn dẹp một chút, chổ nên lau đều lau một chút, bất quá vẫn là có chút mùi, không dễ ngửi lắm, thẳng thắn cũng mặc kệ, sáng mai để cho lão Phương tự mình dọn dẹp đi, Đổng Học Bân đóng cửa sổ xe rồi xuống xe, kéo hành lý đuổi theo.

Trên lầu.

Đổng Học Bân lúc tới cửa Phương Văn Bình đã mở cửa vào nhà, cánh cửa không đóng, giữ cửa cho Đổng Học Bân, hắn nghiêng người đi vào đem hành lý đặt xuống, chợt nghe đến âm thanh đóng cửa của cửa phòng vệ sinh, sau đó bên trong phát sinh động tĩnh, hiển nhiên là cởi quần áo. Đổng Học Bân đóng cửa phòng nhìn đồng hồ, hôm nay khẳng định là không trở về được, vẫn là ở lão Phương nhà đi, vì vậy cũng không khách khí đem quần áo cởi ra, từ trong phòng ngủ lão Phương tìm ra một cái áo tắm mặc ở trên người, sau đó vung chân leo lên giường của Phương Văn Bình, thoải mái cực kỳ.

Mười phút...

Nửa tiếng đồng hồ...

Cửa phòng vệ sinh mở ra.

Phương Văn Bình suy yếu đi tới.

"Tôi cũng ra không ít mồ hôi, tôi cũng tắm rửa một cái." Đổng Học Bân từ trên giường leo xuống tới, đi ra ngoài, nhìn thoáng qua Phương Văn Bình.

Phương Văn Bình không có nghiêm mặt, cũng không nói gì.

Đổng Học Bân ho khan một tiếng cũng không biết nói cái gì, thẳng thắn tự mình đi tắm, trên máy giặt của phòng vệ sinh tất cả đều là quần áo vừa cởi ra của Phương Văn Bình, áo sơmi còn ướt, tới hiện tại cũng chưa khô, váy và đồ lót cũng đều ô uế, Đổng Học Bân nghĩ có phải là giúp lão Phương giặt một chút, dù sao vừa rồi lăn qua lăn lại cô ấy như vậy, nhưng suy nghĩ một chút lại lắc đầu, hắn hôm nay cũng không muốn động, rất mệt, mặc kệ, tắm đã.

Ào ào.

Nước nóng vào thân, tinh thần cũng thoải mái.

Đổng Học Bân ngửa đầu đón vòi phun, trong miệng thở ra thật dài. Cũng không biết lão Phương chỗ đó là tình huống gì, tức giận? Không giống, trước đây mỗi lần Đổng Học Bân nắm tóc cô ấy Phương Văn Bình cũng là nghe lời giống như ngày hôm nay, nhưng sau đó lại tính sổ, phát hỏa trừng mắt hô vài tiếng nói các loại cùng Đổng Học Bân, nhưng ngày hôm nay không quá như nhau, cũng không thấy Phương Văn Bình nổi nóng, lẽ nào mình lần này thật thu phục lão Phương? Vừa nghĩ đến khả năng này, Đổng Học Bân trong lòng cũng có chút kích động, nếu quả thật là như vậy vậy đương nhiên tốt, mình sau này có thể sướng rồi.

Tắm xong.

Đổng Học Bân lau khô thân thể đi ra, đèn phòng khách đã bị tắt đi, cánh cửa phòng ngủ sáng đèn, hắn đi qua cửa đẩy nhìn, Phương Văn Bình một thân áo tắm đang ngồi ở trên giường, một đùi trắng bóng từ trong áo tắm lộ ra bên ngoài, Phương Văn Bình trong tay cũng không biết cầm thuốc mỡ gì, đang thoa thuốc trên đùi, xem ra vẫn là có chỗ trầy, hơn nữa rất đau, lão Phương hít vào.

"Làm sao vậy?"

"... Trầy da."

"Tôi đến tôi đến."

"Không cần."

"Cho tôi đi, nhanh lên một chút."

Đổng Học Bân cũng có chút yêu thương, nhanh chóng ngồi vào trên giường nhìn, trước đó trong rừng cây nhỏ ánh sáng trong xe có hạn, không thấy rõ, lúc này vừa nhìn thật đúng là, trên người Phương Văn Bình ít nhất có bảy tám chỗ đều trầy, có chổ là Đổng Học Bân đánh ra, có chổ là bị móng tay cào, còn có chổ là ghế dựa tay vịn trong xe các loại làm ra, không chỉ trên đùi có, trên vai cũng có một chổ lớn bị bầm. Không có hai lời, Đổng Học Bân lập tức đoạt lấy thuốc mỡ trên tay của Phương Văn Bình, cúi đầu thoa thuốc trên đùi cho cô ấy.

"A!" Phương Văn Bình đau nhức hô.

Đổng Học Bân nói: "Rất đau hả? Đây là thuốc gì?"

Hình như là đau, Phương Văn Bình liên tục hít vào, cuối cùng đẩy hắn ra, "Không thoa."

Đổng Học Bân không đáp ứng, "Như vậy sao được, đến lúc đó bị nhiễm trùng, khẳng định phải xử lý một chút, ngài đừng động, đừng nhúc nhích, tôi thoa cho ngài."

"Không cần." Phương Văn Bình trực tiếp kéo chăn.

Đổng Học Bân nói: "Phương tỷ nhanh lên một chút, thoa thuốc là tốt rồi, cái này phải nghe tôi."

Phương Văn Bình cũng không nói, phủ chăn lên người, xem ra là chuẩn bị nghỉ ngơi.

Đổng Học Bân sao đồng ý được, "Ngài đi ra, đến lúc đó xử lý không tốt có thể để sẹo."

Phương Văn Bình vẫn không động, đã nhắm mắt lại ngủ.

Đổng Học Bân lại lay cô ấy vài cái Phương Văn Bình cũng vẫn không nhúc nhích, cuối cùng không có cách, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là dùng đòn sát thủ, xuống giường tìm quần của mình trước đó cởi ra, đem dây lưng rút ra. Phương Văn Bình có lẽ là đã nhận ra, tay đã giấu vào phía dưới thân thể, Đổng Học Bân túm hai cái cũng không túm trúng, thẳng thắn cắn răng một cái, hắn đem dây lưng vòng vào trên cổ của Phương Văn Bình, dây lưng là loại khoá kéo, sau khi phát ra vài tiếng động, dây lưng được mang vào cổ Phương Văn Bình, bị Đổng Học Bân đem một đầu khác nằm ở trong tay.

Phương Văn Bình thống khổ kêu một tiếng, "Không muốn!"

Đổng Học Bân túm túm, "Đi ra! Nhanh lên một chút!"

"Được rồi! Được rồi!" Phương Văn Bình không chút suy nghĩ, lập tức từ trong chăn chui ra.

"Đến đây, tôi thoa thuốc cho ngài." Đổng Học Bân lại kéo dây lưng.

Cái cổ Phương Văn Bình bị keìo qua, thân thể cũng nhanh chóng xê dịch, đầu gối quỳ trên giường, tay chống trên giường, như thế bò qua.

Đổng Học Bân lúc này mới cúi đầu thoa thuốc cho cô ấy.

Phương Văn Bình đau đến kêu lên, nhưng lần này không có tránh, thân thể ngược lại có chút run, đùi không tự giác giãy dụa, trên mặt cũng lại một lần nữa hồng lên, hình như muốn phát sốt, tựa hồ là động tình, muốn bao nhiêu gợi cảm có bấy nhiêu.

Đổng Học Bân đổ mồ hôi, lại lau vết thương kế tiếp cho cô ấy, "Kiên nhẫn một chút, lập tức xong ngay."

Thật ra dây lưng tuy rằng đem cái cổ Phương Văn Bình buột lại, nhưng không đến mức khiến cho cô ấy quỳ trên giường, Phương Văn Bình hoàn toàn có thể nằm hoặc là ngồi đổi một tư thế thoải mái hơn, nhưng lão Phương không có, cũng không biết là không có phản ứng hay là sao, Phương Văn Bình cứ như thế ngưỡng cái cổ nằm úp để Đổng Học Bân nắm, hơn nữa trên biểu tình một chút phản cảm cũng không có, uy nghiêm sắc bén bình thường không còn sót lại chút gì, hình như thay đổi một người khác.

Cởi áo tắm trên vai của cô ấy, Đổng Học Bân tiếp tục thoa thuốc, trong lòng cũng bị cái tư thế và tiếng kêu của Phương Văn Bình trêu chọc cho lên cơn, nhưng vẫn tạm thời nhịn xuống, phải đem vết thương của lão Phương xử lý trước.

Năm phút đồng hồ sau.

Vết thương đều được thoa thuốc.

Cũng không nghiêm trọng, cũng không cần băng gạc, chút thương thế ấy qua hai ngày hẳn là sẽ khỏi.

Sau khi làm xong Đổng Học Bân mới nhìn hướng Phương Văn Bình, ngay cả một giờ trước vừa lăn qua lăn lại qua cô ấy, nhưng bây giờ vẫn chịu không nổi, cái lão yêu tinh này quá câu người!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện