Nếu Triệu Tấn là quan viên nào khác thì có lẽ Tần Hoan sẽ không muốn quấy nhiễu cuộc sống của hắn, nhưng hắn lại là thuộc hạ đi theo phụ thân, là người thân cận nhất với phụ thân khi làm việc bên trong Đại Lý Tự. Cuốn sổ này tại sao lại ở trong tay hắn? Nội dung tiếp theo liên quan đến vụ án của Tấn vương thì nhất định hắn cũng biết đến, cho nên Tần Hoan tuyệt đối không thể buông tha cho Triệu Tấn được.
Mới về Hầu phủ không bao lâu thì Bạch Anh cũng đã quay trở lại, "Tiểu thư, Triệu Tấn ở trong một khu nhà dân ở hẻm Mã gia thành Nam, nơi đó chỉ có 1 mình hắn sinh sống. Nô tỳ thấy hắn quay về không được bao lâu lại ra ngoài, sau đó đi đến một tiệm tạp hóa. Hiện tại có vẻ như hắn làm công cho tiệm tạp hóa kia."
Đã từng là quan viên đàng hoàng trong Đại Lý Tự vậy mà hiện tại phải đi làm công cho người ta, sự chênh lệch đến nhường này không cần nghĩ cũng biết. Chẳng trách lúc hắn phát hiện ra có mấy người đến tìm hắn thì đã hoảng sợ không hề nhẹ.
Tần Hoan hơi trầm ngâm, "Ta biết rồi, hiện tại cứ mặc kệ đi."
Bạch Anh chần chờ giây lát rồi chớp mắt, "Tiểu thư, Triệu Tấn này liên quan đến Thẩm Đại nhân, lần này người định làm gì?"
Tần Hoan nhìn Bạch Anh, nhất thời cũng không biết phải nói gì, Bạch Anh đối xử với nàng rất trung thành, mà nàng cũng cực kỳ tín nhiệm Bạch Anh. Nhưng Bạch Anh quá thông minh, sau lưng lại còn có Yến Trì nữa nên những hành vi này của Tần Hoan một khi thể hiện ra quá nhiệt tình thì Bạch Anh sẽ đoán ta được. Yến Trì thì càng không phải nói, đến tận bây giờ Tần Hoan vẫn chưa nghĩ ra sẽ phải nói chuyện này với hắn thế nào.
"Ta muốn biết rốt cuộc thì vụ án của Tấn vương là như thế nào."
Tần Hoan do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn chỉ có thể nói như thế, Bạch Anh nghe xong cũng có chút phân vân, "Tiểu thư, lúc xảy ra chuyện này thì nhưng người có liên quan trong kinh thành đa phần đều không còn nữa rồi, Tấn vương phủ lại càng không..."
Tần Hoan cong môi, "Em yên tâm, ta hiểu mà, trong lòng ta cũng đã có dự định."
Bạch Anh vội nói, "Là nô tỳ nhiều lời rồi."
"Ta hiểu ý tốt của em, có điều chuyện này ta căn dặn thế nào thì em cứ làm như thế là được rồi."
Tần Hoan nói vậy xong thì Bạch Anh cũng vội vàng gật đầu đáp lời, Tần Hoan không nói thêm gì nữa mà chỉ cẩn thận ngẫm nghĩ về người tên Triệu Tấn này một phen. Hiện tại vụ án trong nha môn đúng thật là không có đầu mối, trong Hầu phủ thì Tần Sương lại chuẩn bị đại hôn cho nên hiện tại đến tìm Triệu Tấn cũng không phải thời cơ tốt.
Tần Hoan nghĩ đến đây liền đi đến viện của Tần Sương, trước khi đến còn cho người đi chuẩn bị một phần lễ đến cho Tần Sương. Chỉ còn 4 ngày nữa Tần Sương sẽ xuất giá rồi, nên hiện tại nàng chỉ ở trong viện thêu thùa đồ vật. Khăn voan nàng thêu xong rồi, giá y và tất các cả vật dụng khác đều đã chuẩn bị đầy đủ, hiện tại chỉ chờ đến đúng ngày lành mùng 3 tháng 5 nữa thôi.
Thấy Tần Hoan lại mang lễ vật đến thì Tần Sương vui mừng nhướn mày, tỷ muội 2 người ngồi nói chuyện một hồi sau đó đột nhiên Tần Sương nói, "Cửu muội muội, tháng 5 ta xuất giá, Bát muội muội là tháng 6, muội cũng nên suy xét chuyện của chính mình đi."
Phục Linh đi theo sau lưng Tần Hoan hầu hạ, nghe vậy cũng gật đầu, "Phải đó tiểu thư, người cũng nên nghĩ đến chuyện của chính mình rồi."
Tần Hoan cười khổ, "Ta biết rồi, các ngươi không cần lo lắng cho ta."
Mặt mày Phục Linh nhăn nhó, "Lục tiểu thư, người thấy không, mỗi lần nhắc đến thì tiểu thư đều nói thế này, nô tỳ thật sự không nhìn ra tiểu thư có chút để ý nào đến chuyện này..."
Tần Sương nhíu mày nhìn Tần Hoan, "Thật ra muội có nghĩ đến Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ không..."
Tần Hoan đang uống trà, nghe vậy liền phun 'phụt' một cái ra ngoài, Tần Sương vội vàng đưa khăn đến rồi cười khổ, "Làm sao thế? Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ không tốt sao? Sao muội lại bị dọa thành như thế rồi?"
Tần Hoan bất đắc dĩ cầm lấy khăn lau miệng mình, "Đương nhiên không phải là không tốt, chẳng qua..."
Phục Linh nghe xong liền trợn mắt nhìn, đột nhiên choáng váng, "Phải đó tiểu thư, Thế tử Điện hạ đối xử với người rất tốt, lại có mối liên hệ với Thái hậu và Thái Trưởng Công chúa, sau này nhất định hắn sẽ không đối xử tệ bạc với người."
Bạch Anh đnứg bên cạnh mỉm cười, Tần Hoan lại đỏ bừng mặt, nhịn không được mà muốn ho khan, "Chuyện này... khụ, hiện tại đừng nhắc đến những chuyện này, cứ chờ tỷ xuất giá trước đã rồi nói tiếp."
Tần Sương bất đắc dĩ nói, "Ta xuất giá rồi lại không thể nói chuyện với muội thế này được, nghĩ đến Duệ Thân Vương Thế tử kia thân phận địa vị cao ngất, dung mạo cũng cực kỳ anh tuấn, điều không tốt duy nhất chính là trước đây hắn hành quân đánh giặc nên chỉ sợ hắn không phải người biết chăm sóc thê tử. Nhưng hắn làm người cũng đứng đắn ngay thẳng, điểm này là quan trọng nhất."
Tần Sương thao thao bất tuyệt xong khiến Tần Hoan cực kỳ xấu hổ, nghe thêm mấy câu nữa thì thật sự là không thể nghe nổi nữa nên nàng mới vội vàng tìm cớ chuồn mất. Lúc ra khỏi viện của Tần Sương nàng mới thở phào một hơi, thế nhưng Phục Linh ở bên cạnh vẫn còn nhắc đến. Bạch Anh lại từ đầu đến cuối chỉ cười cười, Tần Hoan trợn mắt lên lườm nàng một cái, từ giờ không dám đi đến chỗ Tần Sương nữa...
Sáng hôm sau Tần Hoan đến nha môn Tri phủ, vừa đến nơi đã thấy Ninh Bất Dịch cũng đang ở trong này.
Lúc Triển Dương dẫn Tần Hoan đến hậu đường thì Ninh Bất Dịch đang vẽ tranh, Triển Dương nói, "Bọn ta phái người đi điều tra nhưng vẫn không tìm ra được thân phận của người chết, cho nên mới mời Ninh sư phụ đến đây hỗ trợ vẽ một bức tranh sau đó mới dán ra ngoài."
Tần Hoan hơi kinh ngạc, người đã chết 2 ngày rồi, dung mạo bị đập nát khó nhìn ra hình thù. Ninh Bất Dịch vẽ tranh như vậy mà không có chút kiêng kỵ nào sao? Nhìn thấy Tần Hoan bước đến, Ninh Bất Dịch liền vội vàng tiến lên hành lễ, Tần Hoan nhìn thoáng qua bức vẽ của hắn đặt trên bàn, nàng trông thấy được một gương mặt người về cơ bản đã hoàn thành rồi. Trong lòng Tần Hoan hơi kinh ngạc, nàng đã gặp nạn nhân, lúc đó cả nửa gương mặt của ông ta đều bị đập nát cho nên trong đầu nàng cũng không hình dung ra được người này trông thế nào. Nhưng vừa nhìn vào bức vẽ của Ninh Bất Dịch thì nàng lập tức cảm nhận được đây chính là nạn nhân. Nạn nhân nhắm mắt, máu me đầy mặt, nhưng Ninh Bất Dịch lại vẽ rõ ràng ra được đôi mắt mở to, thần thái cực kỳ bình tĩnh, "Không hổ là Ninh sư phụ, vẽ ra được cả thần thái của nạn nhân khi còn sống."
Triển Dương cười nói, "Bên trong họa quán của Ninh sư phụ còn có vài vị sư phụ khác thế nhưng chỉ có mỗi mình Ninh sư phụ mới có thể vẽ ra được bức họa sinh động như vậy. Hắn cũng bằng lòng hỗ trợ, mặc dù là vẽ người chết cũng không hề kiêng kỵ, đã giúp đỡ nha môn được rất nhiều việc."
Về điểm này thì từ lâu Tần Hoan đã biết rồi, Ninh Bất Dịch nghe vậy liền mỉm cười rồi tiếp tục vẽ tranh, tranh này cũng đã vẽ gần xong rồi, hiện tại hắn chỉ còn phải cẩn thận tô điểm lại vài nét bút mà thôi. Tần Hoan nhìn được một lúc thì đột nhiên Triển Dương nói, "Đáng tiếc Ninh sư phụ còn chưa gặp Đại công tử nhà Uy Viễn Bá phủ, nếu như gặp rồi thì có phải hiện tại còn có thể nhờ Ninh sư phụ vẽ giúp một bức để còn tiện tìm người."
Ninh Bất Dịch ngẩng đầu lên, "Là Uy Viễn Bá Ngô gia?"
Triển Dương nghe thấy Ninh Bất Dịch biết liền hỏi, "Ngươi quen biết à?"
Ninh Bất Dịch gật đầu, "Quen biết, Tam công tử và Tứ công tử nhà bọn họ đều đã từng đến họa quán mua tranh. Trước đây ta còn giúp Tam công tử tìm một bức danh họa, hình như là để tặng cho Tả Thị lang Công bộ."
Nói đến đây Ninh Bất Dịch đột nhiên cảm thấy không ổn nên liền cười nói, "Tam công tử cực kỳ để tâm đến con đường làm quan."
Trước đây Ngô Du nhận một chức vụ nhỏ bé trong Công bộ cho nên tặng lễ cho người bề trên cũng là chuyện hết sức bình thường. Tần Hoan và Triển Dương đều là người thông suốt nên chắc chắc không thể không biết đến những chuyện thế này, cho nên hai người cũng không để bụng bởi câu nói này.
Tần Hoan nghĩ đến lần trước đã nhìn thấy tranh của Ninh Bất Dịch ở Ngô gia thì thấy bản thân mình quá đa nghi rồi. Thanh danh của họa quán Nhiễm Mặc rất lớn, người mua tranh đa phần cũng đều đến chỗ của Ninh Bất Dịch cho nên Uy Viễn Bá đến đó mua vài bức tranh thôi thì cũng cực kỳ bình thường. Hiện tại Ninh Bất Dịch cũng nói như vậy thì lại càng bình thường hơn nữa.
Nghĩ đến đây Tần Hoan cũng cởi bỏ được hết nghi ngờ còn lại trong lòng mình, nàng lại hỏi Ninh Bất Dịch, "Vậy Ninh sư phụ đã từng gặp Đại công tử Ngô gia chưa?"
Ninh Bất Dịch ngay lập tức hổi tưởng, "Hình như đã gặp rồi... Hội quán này của bọn ta đã mở được nhiều năm rồi, trước kia lúc tiếng tăm không được lớn lắm thì có rất ít người đến mua tranh. Tam công tử Ngô gia lại đến đây từ rất sớm, còn Đại công tử thì trong trí nhớ của ta chắc hẳn là đã từng gặp, chỉ là hiện tại nhớ không rõ ràng lắm, muốn vẽ ra được chân dung thì có lẽ hơi khó."
Triển Dương thở dài, "Vậy thì thôi bỏ đi..."
Tần Hoan liền hỏi, "Ninh sư phụ cảm thấy Tam công tử Ngô gia là người thế nào?"
Ninh Bất Dịch ngừng bút, hắn nghĩ nghĩ rồi nói, "Tính cách Tam công tử Ngô gia cực kỳ thực dụng, mặc dù thân phận của hắn hơi bất tiện nhưng bao nhiêu năm nay hắn vẫn luôn hao tâm tổn trí vì Bá phủ, mặt khác con người hắn cũng cực kỳ hiếu thuận. Mẫu thân hắn đau ốm nằm trên giường, nghe nói mỗi khi trời tối hắn đều nghỉ ngơi ở trong phòng mẫu thân, để đích thân mình bưng canh bón thuốc cho bà."
Mẫu thân Ngô Du dẫn theo hắn tái giá bước vào Bá phủ, chắc hẳn bởi vì như vậy nên đã phải nếm trải không ít khổ cực. Cũng may Ngô Du cực kỳ hiếu thuận, nhưng liệu có phải bởi vì chữ hiếu này mà hắn phạm sai lầm không?
Ninh Bất Dịch thở dài, "Tam công tử là một công tử thiếu niên hiếu thuận bậc nhất mà ta từng gặp."
Tần Hoan nghe xong thì vẻ mặt lại hơi u ám, mà Ninh Bất Dịch nói xong cũng không nhiều lời nữa, rất nhanh đã vẽ xong hoàn thiện bức tranh kia. Triển Dương vừa nhìn liền nói, "Ta gọi người đến vẽ thêm mấy bức, có bức tranh này rồi thì tốc độ tìm người nhất định sẽ nhanh hơn rất nhiều."
Vừa dứt lời thì Trương đạo sĩ đi từ đằng sau đến, "Triển bổ đầu, ta tính xong..."
Trương đạo sĩ không có cách nào ngăn cản được hung thủ giết người, cũng sẽ không điều tra vụ án mà chỉ phụ trách việc tính toán thời gian địa điểm mà thôi. Ông vừa nói xong liền bước vào cửa, nhìn thấy Tần Hoan đến đây thì vội vàng hành lễ. Trước đây ông ta cũng không hề cung kính như vậy với nàng, nhưng hiện tại nàng có ơn cứu mạng với ông ta cho nên cũng không dám làm bộ làm tịch với nàng...
"Đạo trưởng đã tính ra thời gian rồi à?"
Tần Hoan vừa hỏi như vậy thì Trương đạo sĩ liền nói, "Đúng, buổi tối 3 ngày sau."
Tần Hoan nghe xong thì tim đập thình thịch, 3 ngày sau chẳng phải là ngày Tần Sương xuất giá sao?
Triển Dương chau mày, "Vậy thì thời gian của chúng ta lại càng ít đi rồi, ta lập tức dẫn người ra ngoài điều tra..."
Triển Dương vừa hô một tiếng thì Đông Du liền tiến đến, Triển Dương căn dặn Đông Du cầm bức tranh đi tìm người vẽ lại còn bản thân mình thì đi chọn người để đi ra ngoài. Tần Hoan liền nói, "Bên phía Vương chưởng quầy đã tra ra được gì chưa?"
Triển Dương lắc đầu, "Chưa hề, Vương chưởng quầy là một người biết buôn bán, tính cách cũng cực kỳ tốt, đám học trò bên dưới cực kỳ tôn kính ông ta, ngay cả những đối thủ trong ngành cũng cực kỳ thích giao hảo với ông ta."
"Vậy đối thủ cùng ngành với ông ta thì sao?"
Triển Dương lắc đầu, "Đang điều tra rồi, bên phía chợ Đông đúng thật là có 2 cửa hàng bán trang sức đã từng có chút tranh chấp với ông ta, nhưng tối hôm đó bọn họ đều có chứng cứ vắng mặt..."
Chuyện của Vương Thủ Xương còn chưa điều tra rõ thì lại có thêm người thứ 5 nữa chết. Tần Hoan biết rõ chỗ khó xử của Triển Dương nên không hỏi thêm nhiều nữa mà lập tức cáo từ rời khỏi. Ninh Bất Dịch đã vẽ tranh xong thì cũng cáo từ ra ngoài.
Hiện tại Tần Hoan và Ninh Bất Dịch cũng coi như quen biết, Tần Hoan liền nói, "Danh tiếng của Ninh sư phụ đã rất lớn rồi mà vẫn còn nguyện ý đến giúp quan phủ làm mấy chuyện nhỏ này, thật sự là quá hiếm thấy."
Ninh Bất Dịch thản nhiên nói, "Quận chúa cũng nói đây chỉ là chuyện nhỏ, đối với ta mà nói thì vẽ một bức tranh cũng cực kỳ dễ dàng, nếu như giúp đỡ được nha môn thì cũng coi như ta tích công đức."
Hơi ngừng lại, Ninh Bất Dịch lại nói, "Phải rồi, hai vị sư phụ đến vẽ tranh cho Vĩnh Ninh Quận chúa kia có làm cho Quận chúa hài lòng không?"
Lúc này Tần Hoan mới nhớ đến chuyện đêm đó các nàng cố ý kéo dài thời gian, sau đó đúng thật là có 2 vị sư phụ đến An Dương Hầu phủ vẽ tranh cho Nhạc Ngưng và Thái Trưởng Công chúa, "Hai ngày nay ta còn chưa đi đến Hầu phủ cho nên vẫn chưa nhìn được tranh. Có diều tài nghệ của sư phụ trong họa quán này đều bất phàm cho nên nàng ấy nhất định sẽ thích."
Ninh Bất Dịch gật đầu, "Vậy thì tốt rồi."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi nha môn, Tần Hoan cáo từ Ninh Bất Dịch sau đó mới lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, Tần Hoan khẽ thì thầm, "Địa ngục cối xay, Địa ngục dao cưa, Địa ngục moi tim..."
Địa ngục cối xay là trừng phạt những kẻ phạm giới và lãng phí ngũ cốc, Địa ngục dao cưa trừng phạt kẻ buôn bán hoặc đối xử độc ác với nữ tử phụ nhân và tiểu hài tử. Còn Địa ngục moi tim là trừng phạt những kẻ bất trung trong tình yêu hoặc kẻ phụ lòng. Địa ngục cối xay đã xong rồi, còn mục tiêu kế tiếp của hung thủ là ai? Hắn sẽ lại làm thế nào?"
Tần Hoan nghĩ đến đây nhưng không tìm ra câu trả lời, nhớ đến vừa rồi Ninh Bất Dịch nhắc tới Nhạc Ngưng liền nói, "Đến An Dương Hầu phủ..."
Người đánh xe bên ngoài quay đầu xe lại rồi lập tức đi đến An Dương Hầu phủ ở thành Tây, gần nửa canh giờ sau xe ngựa liền đến nơi. Nhìn thấy Tần Hoan đến, người hầu đứng canh gác ngoài cửa lập tức cung kính mời nàng đi vào, nhưng còn chưa đi đến chính viện thì Nhạc Ngưng đã đến...
"Hôm nay sao ngươi lại đến đây?"
Tần Hoan cười nói, "Ta đến nhìn mấy bức tranh mà sư phụ trong hóa quán vẽ cho ngươi."
Nhắc đến việc này thì Nhạc Ngưng không khỏi cảm thấy buồn cười, "Nói thật thì tranh vẽ cực kỳ đẹp, tổ mẫu hết sức hài lòng. Nếu không nhờ có ý tưởng đột ngột hôm đó của ngươi thì có lẽ ta cũng sẽ không nghĩ ra chuyện mời người đến vẽ tranh. Hiện giờ xem ra vẫn nên sớm mời người đến vẽ mới tốt."
Nói xong Nhạc Ngưng lại thở dài, "Tổ mẫu đã già rồi, ngay cả mẫu thân trên mặt cũng đã có nếp nhăn. Nếu biết sớm thì cũng nên sớm mời người đến vẽ lại dáng vẻ phong nhã hào hoa của bọn họ."
Nhạc Ngưng vừa nói vừa dẫn Tần Hoan đến chính viện, Tần Hoan gặp Thái Trưởng Công chúa, vừa nghe Tần Hoan muốn xem tranh thì bà cực kỳ vui vẻ. Mấy người cùng nhau đến viện bên cạnh, vừa vào phòng liền thấy trên tường treo 2 bức họa, chính là chân dung của Thái Trưởng Công chúa và Giang thị. Thái Trưởng Công chúa cười nói, "Vẽ cực kỳ đẹp, Nhạc Ngưng nói đây là chủ ý của con, đúng là rất tốt."
Tần Hoan vụng trộm liếc nhìn Nhạc Ngưng, hai người không nhịn được mà cùng cười rộ lên.
Thái Trưởng Công chúa lại nói, "Vốn định vẽ tranh cho cả Nhạc Thanh nữa nhưng Nhạc Thanh nói đây là chuyện của nữ tử, khuyên thế nào cũng không chịu. Haizz, phụ thân con vừa đi thì đúng là không còn ai quản được nó nữa rồi."
Tần Hoan biết hiện tại Nhạc Thanh rất xem trọng công vụ nên chắc chắn sẽ không muốn lãng phí thời gian đi vẽ tranh, bởi vậy nàng mới cười khuyên giải mấy câu. Thái Trưởng Công chúa tóm lấy Tần Hoan kéo vào bên trong viện, hiện tại là đầu hạ nên trong viện trăm hoa khoe sắc. Thái Trưởng Công chúa vừa đi vừa nói, "Vẽ đẹp vô cùng, nhưng ngồi lâu cũng khiến ta cực kỳ khó chịu. Đã trải qua 2 ngày rồi mà xương cốt này của ta vẫn còn chưa hồi phục lại."
Nhạc Ngưng cười nói, "Bọn ta ngồi không được nhúc nhích, 1 canh giờ vẫn chưa vẽ xong nên tổ mẫu phải ngồi yên suốt 2 canh giờ. Các họa sư vẽ tranh cho tổ mẫu lại càng cẩn thận không dám thất lễ, chỉ sợ hơi sơ suất thì sẽ không vẽ ra được đúng thần thái. Nhưng chính vì quá cẩn thận nên mới làm khổ tổ mẫu và mẫu thân, cũng may tác phẩm vẽ ra đẹp vô cùng..."
Tần Hoan cười gật đầu, ban nãy lúc nhìn thấy tranh thì đúng thật là đã vẽ Thái Trưởng Công chúa và Giang thị cực kỳ sống động. Lầm việc chậm rãi tạo ra thành quả tốt, nếu như muốn tranh đẹp thì đương nhiên không thể sốt ruột được.
"Các họa sư cũng là lần đầu tiên gặp tổ mẫu và nghĩa mẫu nên đương nhiên phải cực kỳ tường tận và tỉ mỉ thì mới có thể vẽ đẹp được."
Nhạc Ngưng nhớ đến đêm đó mọi người vẽ tranh cho nàng thì cũng cười gật đầu, "Đúng vậy, đêm đó ta cũng bị các họa sư nhìn chằm chằm rất lâu."
Thái Trưởng Công chúa cười nói, "Quay về muộn như vậy, ta còn tưởng rằng bận làm việc gì, hóa ra nửa đêm nửa hôm kéo họa sư nhà người ta ra vẽ tranh cho con, đúng là chỉ có con mới như vậy..."
Nhạc Ngưng nhún vai sau đó lại quay sang nhìn Tần Hoan, cả 2 đều hiểu thầm trong lòng mà không cần phải nói ra.
Mới về Hầu phủ không bao lâu thì Bạch Anh cũng đã quay trở lại, "Tiểu thư, Triệu Tấn ở trong một khu nhà dân ở hẻm Mã gia thành Nam, nơi đó chỉ có 1 mình hắn sinh sống. Nô tỳ thấy hắn quay về không được bao lâu lại ra ngoài, sau đó đi đến một tiệm tạp hóa. Hiện tại có vẻ như hắn làm công cho tiệm tạp hóa kia."
Đã từng là quan viên đàng hoàng trong Đại Lý Tự vậy mà hiện tại phải đi làm công cho người ta, sự chênh lệch đến nhường này không cần nghĩ cũng biết. Chẳng trách lúc hắn phát hiện ra có mấy người đến tìm hắn thì đã hoảng sợ không hề nhẹ.
Tần Hoan hơi trầm ngâm, "Ta biết rồi, hiện tại cứ mặc kệ đi."
Bạch Anh chần chờ giây lát rồi chớp mắt, "Tiểu thư, Triệu Tấn này liên quan đến Thẩm Đại nhân, lần này người định làm gì?"
Tần Hoan nhìn Bạch Anh, nhất thời cũng không biết phải nói gì, Bạch Anh đối xử với nàng rất trung thành, mà nàng cũng cực kỳ tín nhiệm Bạch Anh. Nhưng Bạch Anh quá thông minh, sau lưng lại còn có Yến Trì nữa nên những hành vi này của Tần Hoan một khi thể hiện ra quá nhiệt tình thì Bạch Anh sẽ đoán ta được. Yến Trì thì càng không phải nói, đến tận bây giờ Tần Hoan vẫn chưa nghĩ ra sẽ phải nói chuyện này với hắn thế nào.
"Ta muốn biết rốt cuộc thì vụ án của Tấn vương là như thế nào."
Tần Hoan do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn chỉ có thể nói như thế, Bạch Anh nghe xong cũng có chút phân vân, "Tiểu thư, lúc xảy ra chuyện này thì nhưng người có liên quan trong kinh thành đa phần đều không còn nữa rồi, Tấn vương phủ lại càng không..."
Tần Hoan cong môi, "Em yên tâm, ta hiểu mà, trong lòng ta cũng đã có dự định."
Bạch Anh vội nói, "Là nô tỳ nhiều lời rồi."
"Ta hiểu ý tốt của em, có điều chuyện này ta căn dặn thế nào thì em cứ làm như thế là được rồi."
Tần Hoan nói vậy xong thì Bạch Anh cũng vội vàng gật đầu đáp lời, Tần Hoan không nói thêm gì nữa mà chỉ cẩn thận ngẫm nghĩ về người tên Triệu Tấn này một phen. Hiện tại vụ án trong nha môn đúng thật là không có đầu mối, trong Hầu phủ thì Tần Sương lại chuẩn bị đại hôn cho nên hiện tại đến tìm Triệu Tấn cũng không phải thời cơ tốt.
Tần Hoan nghĩ đến đây liền đi đến viện của Tần Sương, trước khi đến còn cho người đi chuẩn bị một phần lễ đến cho Tần Sương. Chỉ còn 4 ngày nữa Tần Sương sẽ xuất giá rồi, nên hiện tại nàng chỉ ở trong viện thêu thùa đồ vật. Khăn voan nàng thêu xong rồi, giá y và tất các cả vật dụng khác đều đã chuẩn bị đầy đủ, hiện tại chỉ chờ đến đúng ngày lành mùng 3 tháng 5 nữa thôi.
Thấy Tần Hoan lại mang lễ vật đến thì Tần Sương vui mừng nhướn mày, tỷ muội 2 người ngồi nói chuyện một hồi sau đó đột nhiên Tần Sương nói, "Cửu muội muội, tháng 5 ta xuất giá, Bát muội muội là tháng 6, muội cũng nên suy xét chuyện của chính mình đi."
Phục Linh đi theo sau lưng Tần Hoan hầu hạ, nghe vậy cũng gật đầu, "Phải đó tiểu thư, người cũng nên nghĩ đến chuyện của chính mình rồi."
Tần Hoan cười khổ, "Ta biết rồi, các ngươi không cần lo lắng cho ta."
Mặt mày Phục Linh nhăn nhó, "Lục tiểu thư, người thấy không, mỗi lần nhắc đến thì tiểu thư đều nói thế này, nô tỳ thật sự không nhìn ra tiểu thư có chút để ý nào đến chuyện này..."
Tần Sương nhíu mày nhìn Tần Hoan, "Thật ra muội có nghĩ đến Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ không..."
Tần Hoan đang uống trà, nghe vậy liền phun 'phụt' một cái ra ngoài, Tần Sương vội vàng đưa khăn đến rồi cười khổ, "Làm sao thế? Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ không tốt sao? Sao muội lại bị dọa thành như thế rồi?"
Tần Hoan bất đắc dĩ cầm lấy khăn lau miệng mình, "Đương nhiên không phải là không tốt, chẳng qua..."
Phục Linh nghe xong liền trợn mắt nhìn, đột nhiên choáng váng, "Phải đó tiểu thư, Thế tử Điện hạ đối xử với người rất tốt, lại có mối liên hệ với Thái hậu và Thái Trưởng Công chúa, sau này nhất định hắn sẽ không đối xử tệ bạc với người."
Bạch Anh đnứg bên cạnh mỉm cười, Tần Hoan lại đỏ bừng mặt, nhịn không được mà muốn ho khan, "Chuyện này... khụ, hiện tại đừng nhắc đến những chuyện này, cứ chờ tỷ xuất giá trước đã rồi nói tiếp."
Tần Sương bất đắc dĩ nói, "Ta xuất giá rồi lại không thể nói chuyện với muội thế này được, nghĩ đến Duệ Thân Vương Thế tử kia thân phận địa vị cao ngất, dung mạo cũng cực kỳ anh tuấn, điều không tốt duy nhất chính là trước đây hắn hành quân đánh giặc nên chỉ sợ hắn không phải người biết chăm sóc thê tử. Nhưng hắn làm người cũng đứng đắn ngay thẳng, điểm này là quan trọng nhất."
Tần Sương thao thao bất tuyệt xong khiến Tần Hoan cực kỳ xấu hổ, nghe thêm mấy câu nữa thì thật sự là không thể nghe nổi nữa nên nàng mới vội vàng tìm cớ chuồn mất. Lúc ra khỏi viện của Tần Sương nàng mới thở phào một hơi, thế nhưng Phục Linh ở bên cạnh vẫn còn nhắc đến. Bạch Anh lại từ đầu đến cuối chỉ cười cười, Tần Hoan trợn mắt lên lườm nàng một cái, từ giờ không dám đi đến chỗ Tần Sương nữa...
Sáng hôm sau Tần Hoan đến nha môn Tri phủ, vừa đến nơi đã thấy Ninh Bất Dịch cũng đang ở trong này.
Lúc Triển Dương dẫn Tần Hoan đến hậu đường thì Ninh Bất Dịch đang vẽ tranh, Triển Dương nói, "Bọn ta phái người đi điều tra nhưng vẫn không tìm ra được thân phận của người chết, cho nên mới mời Ninh sư phụ đến đây hỗ trợ vẽ một bức tranh sau đó mới dán ra ngoài."
Tần Hoan hơi kinh ngạc, người đã chết 2 ngày rồi, dung mạo bị đập nát khó nhìn ra hình thù. Ninh Bất Dịch vẽ tranh như vậy mà không có chút kiêng kỵ nào sao? Nhìn thấy Tần Hoan bước đến, Ninh Bất Dịch liền vội vàng tiến lên hành lễ, Tần Hoan nhìn thoáng qua bức vẽ của hắn đặt trên bàn, nàng trông thấy được một gương mặt người về cơ bản đã hoàn thành rồi. Trong lòng Tần Hoan hơi kinh ngạc, nàng đã gặp nạn nhân, lúc đó cả nửa gương mặt của ông ta đều bị đập nát cho nên trong đầu nàng cũng không hình dung ra được người này trông thế nào. Nhưng vừa nhìn vào bức vẽ của Ninh Bất Dịch thì nàng lập tức cảm nhận được đây chính là nạn nhân. Nạn nhân nhắm mắt, máu me đầy mặt, nhưng Ninh Bất Dịch lại vẽ rõ ràng ra được đôi mắt mở to, thần thái cực kỳ bình tĩnh, "Không hổ là Ninh sư phụ, vẽ ra được cả thần thái của nạn nhân khi còn sống."
Triển Dương cười nói, "Bên trong họa quán của Ninh sư phụ còn có vài vị sư phụ khác thế nhưng chỉ có mỗi mình Ninh sư phụ mới có thể vẽ ra được bức họa sinh động như vậy. Hắn cũng bằng lòng hỗ trợ, mặc dù là vẽ người chết cũng không hề kiêng kỵ, đã giúp đỡ nha môn được rất nhiều việc."
Về điểm này thì từ lâu Tần Hoan đã biết rồi, Ninh Bất Dịch nghe vậy liền mỉm cười rồi tiếp tục vẽ tranh, tranh này cũng đã vẽ gần xong rồi, hiện tại hắn chỉ còn phải cẩn thận tô điểm lại vài nét bút mà thôi. Tần Hoan nhìn được một lúc thì đột nhiên Triển Dương nói, "Đáng tiếc Ninh sư phụ còn chưa gặp Đại công tử nhà Uy Viễn Bá phủ, nếu như gặp rồi thì có phải hiện tại còn có thể nhờ Ninh sư phụ vẽ giúp một bức để còn tiện tìm người."
Ninh Bất Dịch ngẩng đầu lên, "Là Uy Viễn Bá Ngô gia?"
Triển Dương nghe thấy Ninh Bất Dịch biết liền hỏi, "Ngươi quen biết à?"
Ninh Bất Dịch gật đầu, "Quen biết, Tam công tử và Tứ công tử nhà bọn họ đều đã từng đến họa quán mua tranh. Trước đây ta còn giúp Tam công tử tìm một bức danh họa, hình như là để tặng cho Tả Thị lang Công bộ."
Nói đến đây Ninh Bất Dịch đột nhiên cảm thấy không ổn nên liền cười nói, "Tam công tử cực kỳ để tâm đến con đường làm quan."
Trước đây Ngô Du nhận một chức vụ nhỏ bé trong Công bộ cho nên tặng lễ cho người bề trên cũng là chuyện hết sức bình thường. Tần Hoan và Triển Dương đều là người thông suốt nên chắc chắc không thể không biết đến những chuyện thế này, cho nên hai người cũng không để bụng bởi câu nói này.
Tần Hoan nghĩ đến lần trước đã nhìn thấy tranh của Ninh Bất Dịch ở Ngô gia thì thấy bản thân mình quá đa nghi rồi. Thanh danh của họa quán Nhiễm Mặc rất lớn, người mua tranh đa phần cũng đều đến chỗ của Ninh Bất Dịch cho nên Uy Viễn Bá đến đó mua vài bức tranh thôi thì cũng cực kỳ bình thường. Hiện tại Ninh Bất Dịch cũng nói như vậy thì lại càng bình thường hơn nữa.
Nghĩ đến đây Tần Hoan cũng cởi bỏ được hết nghi ngờ còn lại trong lòng mình, nàng lại hỏi Ninh Bất Dịch, "Vậy Ninh sư phụ đã từng gặp Đại công tử Ngô gia chưa?"
Ninh Bất Dịch ngay lập tức hổi tưởng, "Hình như đã gặp rồi... Hội quán này của bọn ta đã mở được nhiều năm rồi, trước kia lúc tiếng tăm không được lớn lắm thì có rất ít người đến mua tranh. Tam công tử Ngô gia lại đến đây từ rất sớm, còn Đại công tử thì trong trí nhớ của ta chắc hẳn là đã từng gặp, chỉ là hiện tại nhớ không rõ ràng lắm, muốn vẽ ra được chân dung thì có lẽ hơi khó."
Triển Dương thở dài, "Vậy thì thôi bỏ đi..."
Tần Hoan liền hỏi, "Ninh sư phụ cảm thấy Tam công tử Ngô gia là người thế nào?"
Ninh Bất Dịch ngừng bút, hắn nghĩ nghĩ rồi nói, "Tính cách Tam công tử Ngô gia cực kỳ thực dụng, mặc dù thân phận của hắn hơi bất tiện nhưng bao nhiêu năm nay hắn vẫn luôn hao tâm tổn trí vì Bá phủ, mặt khác con người hắn cũng cực kỳ hiếu thuận. Mẫu thân hắn đau ốm nằm trên giường, nghe nói mỗi khi trời tối hắn đều nghỉ ngơi ở trong phòng mẫu thân, để đích thân mình bưng canh bón thuốc cho bà."
Mẫu thân Ngô Du dẫn theo hắn tái giá bước vào Bá phủ, chắc hẳn bởi vì như vậy nên đã phải nếm trải không ít khổ cực. Cũng may Ngô Du cực kỳ hiếu thuận, nhưng liệu có phải bởi vì chữ hiếu này mà hắn phạm sai lầm không?
Ninh Bất Dịch thở dài, "Tam công tử là một công tử thiếu niên hiếu thuận bậc nhất mà ta từng gặp."
Tần Hoan nghe xong thì vẻ mặt lại hơi u ám, mà Ninh Bất Dịch nói xong cũng không nhiều lời nữa, rất nhanh đã vẽ xong hoàn thiện bức tranh kia. Triển Dương vừa nhìn liền nói, "Ta gọi người đến vẽ thêm mấy bức, có bức tranh này rồi thì tốc độ tìm người nhất định sẽ nhanh hơn rất nhiều."
Vừa dứt lời thì Trương đạo sĩ đi từ đằng sau đến, "Triển bổ đầu, ta tính xong..."
Trương đạo sĩ không có cách nào ngăn cản được hung thủ giết người, cũng sẽ không điều tra vụ án mà chỉ phụ trách việc tính toán thời gian địa điểm mà thôi. Ông vừa nói xong liền bước vào cửa, nhìn thấy Tần Hoan đến đây thì vội vàng hành lễ. Trước đây ông ta cũng không hề cung kính như vậy với nàng, nhưng hiện tại nàng có ơn cứu mạng với ông ta cho nên cũng không dám làm bộ làm tịch với nàng...
"Đạo trưởng đã tính ra thời gian rồi à?"
Tần Hoan vừa hỏi như vậy thì Trương đạo sĩ liền nói, "Đúng, buổi tối 3 ngày sau."
Tần Hoan nghe xong thì tim đập thình thịch, 3 ngày sau chẳng phải là ngày Tần Sương xuất giá sao?
Triển Dương chau mày, "Vậy thì thời gian của chúng ta lại càng ít đi rồi, ta lập tức dẫn người ra ngoài điều tra..."
Triển Dương vừa hô một tiếng thì Đông Du liền tiến đến, Triển Dương căn dặn Đông Du cầm bức tranh đi tìm người vẽ lại còn bản thân mình thì đi chọn người để đi ra ngoài. Tần Hoan liền nói, "Bên phía Vương chưởng quầy đã tra ra được gì chưa?"
Triển Dương lắc đầu, "Chưa hề, Vương chưởng quầy là một người biết buôn bán, tính cách cũng cực kỳ tốt, đám học trò bên dưới cực kỳ tôn kính ông ta, ngay cả những đối thủ trong ngành cũng cực kỳ thích giao hảo với ông ta."
"Vậy đối thủ cùng ngành với ông ta thì sao?"
Triển Dương lắc đầu, "Đang điều tra rồi, bên phía chợ Đông đúng thật là có 2 cửa hàng bán trang sức đã từng có chút tranh chấp với ông ta, nhưng tối hôm đó bọn họ đều có chứng cứ vắng mặt..."
Chuyện của Vương Thủ Xương còn chưa điều tra rõ thì lại có thêm người thứ 5 nữa chết. Tần Hoan biết rõ chỗ khó xử của Triển Dương nên không hỏi thêm nhiều nữa mà lập tức cáo từ rời khỏi. Ninh Bất Dịch đã vẽ tranh xong thì cũng cáo từ ra ngoài.
Hiện tại Tần Hoan và Ninh Bất Dịch cũng coi như quen biết, Tần Hoan liền nói, "Danh tiếng của Ninh sư phụ đã rất lớn rồi mà vẫn còn nguyện ý đến giúp quan phủ làm mấy chuyện nhỏ này, thật sự là quá hiếm thấy."
Ninh Bất Dịch thản nhiên nói, "Quận chúa cũng nói đây chỉ là chuyện nhỏ, đối với ta mà nói thì vẽ một bức tranh cũng cực kỳ dễ dàng, nếu như giúp đỡ được nha môn thì cũng coi như ta tích công đức."
Hơi ngừng lại, Ninh Bất Dịch lại nói, "Phải rồi, hai vị sư phụ đến vẽ tranh cho Vĩnh Ninh Quận chúa kia có làm cho Quận chúa hài lòng không?"
Lúc này Tần Hoan mới nhớ đến chuyện đêm đó các nàng cố ý kéo dài thời gian, sau đó đúng thật là có 2 vị sư phụ đến An Dương Hầu phủ vẽ tranh cho Nhạc Ngưng và Thái Trưởng Công chúa, "Hai ngày nay ta còn chưa đi đến Hầu phủ cho nên vẫn chưa nhìn được tranh. Có diều tài nghệ của sư phụ trong họa quán này đều bất phàm cho nên nàng ấy nhất định sẽ thích."
Ninh Bất Dịch gật đầu, "Vậy thì tốt rồi."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi nha môn, Tần Hoan cáo từ Ninh Bất Dịch sau đó mới lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, Tần Hoan khẽ thì thầm, "Địa ngục cối xay, Địa ngục dao cưa, Địa ngục moi tim..."
Địa ngục cối xay là trừng phạt những kẻ phạm giới và lãng phí ngũ cốc, Địa ngục dao cưa trừng phạt kẻ buôn bán hoặc đối xử độc ác với nữ tử phụ nhân và tiểu hài tử. Còn Địa ngục moi tim là trừng phạt những kẻ bất trung trong tình yêu hoặc kẻ phụ lòng. Địa ngục cối xay đã xong rồi, còn mục tiêu kế tiếp của hung thủ là ai? Hắn sẽ lại làm thế nào?"
Tần Hoan nghĩ đến đây nhưng không tìm ra câu trả lời, nhớ đến vừa rồi Ninh Bất Dịch nhắc tới Nhạc Ngưng liền nói, "Đến An Dương Hầu phủ..."
Người đánh xe bên ngoài quay đầu xe lại rồi lập tức đi đến An Dương Hầu phủ ở thành Tây, gần nửa canh giờ sau xe ngựa liền đến nơi. Nhìn thấy Tần Hoan đến, người hầu đứng canh gác ngoài cửa lập tức cung kính mời nàng đi vào, nhưng còn chưa đi đến chính viện thì Nhạc Ngưng đã đến...
"Hôm nay sao ngươi lại đến đây?"
Tần Hoan cười nói, "Ta đến nhìn mấy bức tranh mà sư phụ trong hóa quán vẽ cho ngươi."
Nhắc đến việc này thì Nhạc Ngưng không khỏi cảm thấy buồn cười, "Nói thật thì tranh vẽ cực kỳ đẹp, tổ mẫu hết sức hài lòng. Nếu không nhờ có ý tưởng đột ngột hôm đó của ngươi thì có lẽ ta cũng sẽ không nghĩ ra chuyện mời người đến vẽ tranh. Hiện giờ xem ra vẫn nên sớm mời người đến vẽ mới tốt."
Nói xong Nhạc Ngưng lại thở dài, "Tổ mẫu đã già rồi, ngay cả mẫu thân trên mặt cũng đã có nếp nhăn. Nếu biết sớm thì cũng nên sớm mời người đến vẽ lại dáng vẻ phong nhã hào hoa của bọn họ."
Nhạc Ngưng vừa nói vừa dẫn Tần Hoan đến chính viện, Tần Hoan gặp Thái Trưởng Công chúa, vừa nghe Tần Hoan muốn xem tranh thì bà cực kỳ vui vẻ. Mấy người cùng nhau đến viện bên cạnh, vừa vào phòng liền thấy trên tường treo 2 bức họa, chính là chân dung của Thái Trưởng Công chúa và Giang thị. Thái Trưởng Công chúa cười nói, "Vẽ cực kỳ đẹp, Nhạc Ngưng nói đây là chủ ý của con, đúng là rất tốt."
Tần Hoan vụng trộm liếc nhìn Nhạc Ngưng, hai người không nhịn được mà cùng cười rộ lên.
Thái Trưởng Công chúa lại nói, "Vốn định vẽ tranh cho cả Nhạc Thanh nữa nhưng Nhạc Thanh nói đây là chuyện của nữ tử, khuyên thế nào cũng không chịu. Haizz, phụ thân con vừa đi thì đúng là không còn ai quản được nó nữa rồi."
Tần Hoan biết hiện tại Nhạc Thanh rất xem trọng công vụ nên chắc chắn sẽ không muốn lãng phí thời gian đi vẽ tranh, bởi vậy nàng mới cười khuyên giải mấy câu. Thái Trưởng Công chúa tóm lấy Tần Hoan kéo vào bên trong viện, hiện tại là đầu hạ nên trong viện trăm hoa khoe sắc. Thái Trưởng Công chúa vừa đi vừa nói, "Vẽ đẹp vô cùng, nhưng ngồi lâu cũng khiến ta cực kỳ khó chịu. Đã trải qua 2 ngày rồi mà xương cốt này của ta vẫn còn chưa hồi phục lại."
Nhạc Ngưng cười nói, "Bọn ta ngồi không được nhúc nhích, 1 canh giờ vẫn chưa vẽ xong nên tổ mẫu phải ngồi yên suốt 2 canh giờ. Các họa sư vẽ tranh cho tổ mẫu lại càng cẩn thận không dám thất lễ, chỉ sợ hơi sơ suất thì sẽ không vẽ ra được đúng thần thái. Nhưng chính vì quá cẩn thận nên mới làm khổ tổ mẫu và mẫu thân, cũng may tác phẩm vẽ ra đẹp vô cùng..."
Tần Hoan cười gật đầu, ban nãy lúc nhìn thấy tranh thì đúng thật là đã vẽ Thái Trưởng Công chúa và Giang thị cực kỳ sống động. Lầm việc chậm rãi tạo ra thành quả tốt, nếu như muốn tranh đẹp thì đương nhiên không thể sốt ruột được.
"Các họa sư cũng là lần đầu tiên gặp tổ mẫu và nghĩa mẫu nên đương nhiên phải cực kỳ tường tận và tỉ mỉ thì mới có thể vẽ đẹp được."
Nhạc Ngưng nhớ đến đêm đó mọi người vẽ tranh cho nàng thì cũng cười gật đầu, "Đúng vậy, đêm đó ta cũng bị các họa sư nhìn chằm chằm rất lâu."
Thái Trưởng Công chúa cười nói, "Quay về muộn như vậy, ta còn tưởng rằng bận làm việc gì, hóa ra nửa đêm nửa hôm kéo họa sư nhà người ta ra vẽ tranh cho con, đúng là chỉ có con mới như vậy..."
Nhạc Ngưng nhún vai sau đó lại quay sang nhìn Tần Hoan, cả 2 đều hiểu thầm trong lòng mà không cần phải nói ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương