- Khốn kiếp!

Nhìn chiếc quân xe cuốn bụi mà đi, Trịnh Thiên Bình chửi ầm lên, nhưng từ trong đáy lòng lại xông lên hơi lạnh cả người.

- Hai vị lãnh đạo, các người xem đi, coi trời bằng vung mà.

Trịnh Thiên Bình mắng một trận, rồi hướng Bí thư Quy và Chủ tịch huyện Vương kêu lên.

Bí thư Quy tức giận, trừng mắt nhìn ông ta.

Ông bây giờ nếu biết chúng tôi là lãnh đạo thì đã sớm biết làm gì rồi? Sinh ra đứa con khốn kiếp như vậy, quản cũng không biết quản, cứ nuông chiều nó. Cuối cùng xảy ra chuyện lớn rồi.

Bị người ta thu thập thành bộ dạng như vậy.

Xứng đáng!

Trịnh Thiên Bình cũng biết lúc này Bí thư Quy và Chủ tịch huyện Vương cũng đang chửi thầm mười tám đời tổ tông của ông, nhưng lúc này cũng bất chấp tất cả, vội vàng nói:

- Bí thư Quy, Chủ tịch huyện Vương, không thể tùy tiện để cho bọn họ làm như vậy. Quân đội trang bị vũ trang tấn công cơ quan công an, trực tiếp bắt đi cảnh sát, che chở tội phạm, còn quy củ gì nữa hay không? Còn có pháp luật nữa hay không? Chúng ta nhất định phải lập tức hướng lãnh đạo cấp trên báo cáo việc này.

Bí thư Quy xanh mặt, không lên tiếng.

Chủ tịch huyện Vương bất âm bất dương nói:

- Lão Trịnh, báo cáo khẳng định là phải làm. Nhưng trước khi báo cáo, có phải hay không nên đem tình huống làm cho rõ ràng. Chúng ta hướng lãnh đạo cấp trên báo cáo, cũng không thể nói một nửa che một nửa, che đậy lỗi lầm.

Chủ tịch huyện Vương thờ ơ lạnh nhạt, đã sớm nhìn ra vụ án này tuyệt không đơn giản như Trịnh Thiên Bình đã nói. Hôm nay nếu không phải Trịnh Phong Khuông chủ động gây chuyện, quân đội bên kia tuyệt sẽ không kịch liệt phản ứng như vậy. Vừa rồi, người trẻ tuổi đi từ trong phòng thẩm vấn ra, không phải Đại đội phó quân đội sao? Đại đội phó quân đội làm sao vô duyên vô cớ tới phòng thẩm vấn của công an huyện, lại còn cả người đầy máu? Lão Trịnh ông muốn dụ dỗ chúng tôi à, đứng cùng một hàng với ông, hướng lãnh đạo cấp trên báo cáo giả tình huống, đem sai lầm đổ lên đầu người khác, sợ là gọi lộn bàn rồi.

Ai mà ngu xuẩn như vậy?

Trịnh Thiên Bình trừng mắt, cả giận nói:

- Lão Vương, ông đây là có ý gì? Chẳng lẽ nói tôi lừa gạt mọi người hay sao?

Nếu nói với Bí thư Quy thì Trịnh Thiên Bình còn có thể ba phần lễ phép. Dù sao người ta thân phận địa vị cũng không giống với. Còn Chủ tịch huyện Vương ông hả, ngay cả kính trọng hay sợ hãi cũng đều không có.

Lão Vương ông thì tính là cái gì?

Ngoại trừ hay ở sau lưng làm động tác nhỏ thì còn có bản lĩnh gì nữa?

Chủ tịch huyện Vương thấy Trịnh Thiên Bình xem thường mình thì trên cổ gân xanh nổi lên, cười lạnh một tiếng, nhìn Bí thư Quy, không nói gì nữa.

Con của ông gây ra họa lớn như vậy mà ông còn ngoác miệng ra nói.

Bí thư Quy sắc mặt tái xanh, hai hàng lông mày nhíu mày, nói:

- Lão Trịnh, Chủ tịch huyện Vương nói rất có đạo lý. Việc này muốn báo cáo nhất định phải báo cáo đầy đủ. Chúng ta nếu không đem tình huống làm cho rõ ràng mà mạo muội báo lên, lãnh đạo truy vấn nội tình, chúng ta hỏi gì cũng không biết thì cũng không phải là biện pháp. Anh cũng biết Bí thư Địa ủy Lương, Chủ tịch địa khu Lý và Phó bí thư Khâu là tính tình như thế nào.

Lão Trịnh ông là thân tín của Chủ tịch địa khu Lý, nhưng Bí thư Lương, Phó bí thư Khâu cũng không phải là người dễ chọc.

Quân địa xung đột trước giờ là tối kỵ, nhất định sẽ khiến cho cao tầng chú ý.

Thấy Bí thư Quy cũng có ý kiến như vậy, Trịnh Thiên Bình cũng biết, muốn đem hai người cột lên chung một chiếc thuyền với mình thì sợ là không thể như ý nguyện, liền nói:

- Bí thư Quy, vụ án còn cần thời gian để điều tra. Nhưng chúng ta hiện tại cũng phải hướng thượng cấp báo cáo một tiếng. Đây là trình tự cơ bản.

Bí thư Quy gật đầu, nói:

- Đây là đương nhiên. Lão Trịnh, vào văn phòng của anh gọi điện thoại đi.

- Vâng, Bí thư Quy, xin mời.

Trịnh Thiên Bình hận Chủ tịch huyện, coi ông ta giống như không khí.

Ba người vừa mới chuẩn bị đến văn phòng Trưởng phòng công an thì một vị cán bộ trẻ tuổi của văn phòng Huyện ủy chạy như bay tới, nhìn Bí thư Quy, thở phù phù, một hồi lâu cũng nói không ra lời. Nhưng nhìn ánh mắt của anh ta thì nhất định bên Huyện ủy đã xảy ra chuyện lớn.

Tâm trạng của đám người Bí thư Quy, Chủ tịch huyện Vương liền chùng xuống, khẩn trương nhìn gã cán bộ trẻ tuổi.

- Bí thư…Bí thư Quy, Bí thư Địa ủy Lương gọi điện thoại. Bí thư Lương…Lương bảo ngài gọi điện thoại cho ông ấy gấp.

Sau khi thở dốc một trận, gã cán bộ trẻ tuổi mới lắp bắp nói.

Bí thư Quy, Chủ tịch huyện Vương và Trịnh Thiên Bình một đám sắc mặt đồng loạt trắng bệch.

Mặc dù biết việc này tuyệt đối giấu diếm không được, nhưng bọn họ còn chưa báo cáo, lãnh đạo ngược lại lại biết trước, như vậy càng thêm bị động.

- Được, tôi biết rồi.

Bí thư Quy sắc mặt biến ảo, rốt cuộc cố gắng cưỡng ép lại, gật đầu nói.

Vẫn giữ nguyên ý lần trước, đến văn phòng Trưởng phòng công an huyện.

Bí thư Quy vừa vào cửa, không nói hai lời, cầm lấy điện thoại trên bàn gọi ra ngoài.

Chủ tịch huyện, Trịnh Thiên Bình đứng cẩn thận ở một bên, thần sắc cực kỳ khẩn trương.

- Bí thư Lương, chào ngài, tôi…

- Quy Văn Hòa!

Bí thư Quy một câu còn chưa nói xong, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng gầm của Lương Quang Hoa, chấn động màng nhĩ của Bí thư Quy, không thể không đem ống nghe ra xa một chút, không dám để gần lỗ tai.

- Ông là đồ khốn kiếp!

Lương Quang Hoa tiếp tục rít gào.

- Vâng, vâng, Bí thư Lương, phải…

Quy Văn Hòa mồ hôi đổ xuống, cũng không dám lau, đứng ở nơi đó, liên tục cúi đầu, giống như Lương Quang Hoa đang đứng trước mặt ông trừng hai mắt đe dọa.

- Các người thật to gan lớn mật. Tôi hỏi anh, phòng công an huyện các anh sao lại thế này? Cái tên Trịnh Thiên Bình kia sao lại thế này? Con của ông ta dưới ban ngày ban mặt, dám ẩu đả với bộ đội đóng quân, ý đồ cưỡng gian vợ của người ta. Còn dám vận dụng lực lượng cơ quan công an, đem cán bộ bắt lại. Tốt, rất tốt! Huyện Vũ Dương các người biết lật trời rồi hả? Có phải muốn chấp chính thiên hạ? Các người là thổ phỉ hay là cường đạo?

Lương Quang Hoa ở bên kia, gầm rú như sấm sét.

Chủ tịch huyện Vương liếc nhìn Trịnh Thiên Bình, Trịnh Thiên Bình lúc này sắc mặt xám như tro.

Quy Văn Hòa trong lòng cũng lạnh lẽo.

Cũng không phải là do Lương Quang Hoa rít gào mà ông ta sợ hãi. Mấu chốt ở chỗ, ông không ngờ trong tiếng rít gào của Lương Quang Hoa cũng ẩn chứa một tia sợ hãi.

Đúng vậy!

Lương Quang Hoa cũng đang sợ hãi.

Nổi trận lôi đình như vậy, nhất định là vì đối phương có lai lịch rất lớn, lớn đến nỗi Lương Quang Hoa cơ bản không thể trêu vào.

Quy Văn Hòa ban đầu còn tồn chút may mắn, nhưng bây giờ thì chẳng còn gì sót lại.

- Ông lập tức thả người ngay. Lập tức, có nghe rõ không?

- Vâng, Bí thư Lương, tôi nghe, tôi…

- Còn nữa, lập tức đem vị cán bộ đó đưa đến bệnh viện điều trị. Vợ của anh ta cũng phải được đưa đi luôn. Nếu thiếu một cọng tóc gáy, ông là người duy nhất tôi hỏi.

Quy Văn Hòa rốt cuộc đưa tay lau mồ hôi, cười khổ nói:

- Bí thư Lương, người đã được cứu đi rồi…

- Cái gì?

Lương Quang Hoa ngẩn ra.

Quy Văn Hòa dùng từ “cứu đi”, điều này khiến cho Lương Quang Hoa có dự cảm bất thường.

- Bí thư Lương, là như vậy, vừa rồi…

Quy Văn Hòa lắp bắp, đem tình hình phát sinh vừa rồi đại khái hướng Lương Quang Hoa báo cáo một lần.

- Tốt, rất tốt!

Đầu dây bên kia ngẩn người ra một chút rồi mới truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Lương Quang Hoa. Hiển nhiên, Lương Quang Hoa cũng không dự đoán được, sự tình lại có phát sinh ngoài ý muốn như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng không kỳ quái. Vừa rồi, khi ông nhận được điện thoại của Bí thư Tỉnh ủy Vinh, Bí thư Vinh cũng nổi trận lôi đình, hướng Lương Quang Hoa ở trong điện thoại phát hỏa.

Lại nói tiếp, Lương Quang Hoa và Bí thư Vinh cũng coi như có chút sâu xa.

Trước khi xảy ra việc này, hai người từng làm việc với nhau một khoảng thời gian ngắn, nói chung khá hòa hợp. Bởi vì tuổi của Lương Quang Hoa lớn hơn, Vinh Khải Cao đối với ông cũng khá khách khí, rất ít khi nổi nóng với ông hay thần sắc nghiêm nghị. Nhưng hôm nay lại không chút lưu tình giũa cho môt trận, là việc trước đây chưa từng có. Có thể thấy Bí thư Vinh phẫn nộ đến cỡ nào.

Lúc ấy, Lương Quang Hoa cảm thấy, vị cán bộ bị ẩu đả này tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Có thể trực tiếp kinh động đến lão đại tỉnh ủy, khiến Bí thư Vinh tức giận như vậy, thì có thể đoán được người này có bối cảnh lai lịch như thế nào.

Đám người khốn kiếp huyện Vũ Dương kia, lúc này xem như đã chọc phải tổ ong vò vẽ.

Quân đội võ trang đầy đủ, trực tiếp xuất động cướp người cũng là hợp tình hợp lý.

- Bí thư Lương…

Quy Văn Hòa lại lau mồ hôi lạnh, ngập ngừng nói.

- Quy Văn Hòa, anh nghe tôi nói đây, lập tức đến bệnh viện Nhân dân huyện, xem thương thế của vị Đại đội trưởng Bảo kia như thế nào. Phải đốc thúc thầy thuốc trong bệnh viện, toàn lực ứng phó. Nếu chẳng may lực lượng kỹ thuật của bệnh viện các người không đủ thì có thể di chuyển lên bệnh viện Nhân dân địa khu. Cần thiết thì ở tỉnh sẽ phái máy bay trực thăng lại đây, tiếp anh ta đến Hồng Châu trị liệu. Nhớ kỹ, anh phải trông coi 24/24, không được để xảy ra sai lầm gì. Nếu không, anh chờ xử đẹp đi.

Một lát sau, Lương Quang Hoa trấn tĩnh lại vài phần, lạnh lùng phân phó.

Về phần Quy Văn Hòa hồi báo vừa nãy, con trai của Trịnh Thiên Bình cũng thân mang trọng thương. Lương Quang Hoa nửa chữ cũng không đề cập đến.

Một tên khốn kiếp như vậy, Phạm Hồng Vũ vừa rồi cũng nên đập chết gã.

Giữ lại thì chính là tai họa.

- Vâng, Bí thư Lương, tôi kiên quyết quán triệt chứng thực chỉ thị của ngài.

Quy Văn Hòa không kìm nổi hai chân đứng thẳng, lớn tiếng đáp, giọng điệu rất kiên định.

- Còn nữa, từ bây giờ, Trịnh Thiên Bình tạm thời bị cách chức. Tôi sẽ lập tức cho người tới kiểm tra hệ thống chính trị pháp luật của huyện Vũ Dương. Trước đó, do anh tạm thời quản lý công tác của ông ta. Không được cho ông ta tham gia vụ án này, trông coi ông ta lại.

Lương Quang Hoa lớn tiếng nói.

- Vâng, Bí thư Lương!

Quy Văn Hòa đáp ứng một tiếng, ánh mắt không tự chủ được hướng Trịnh Thiên Bình.

Lương Quang Hoa thanh âm rất lớn, Trịnh Thiên Bình ở bên cạnh nghe được rõ ràng, lập tức cả người run rẩy lên, sắc mặt trắng bệch giống như người chết, lung la lung lay, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mềm liệt xuống đất.

- Lão Vương, anh bây giờ lập tức đến bệnh viện Nhân dân huyện, đốc thúc bọn họ toàn lực ứng phó, trị liệu cho Đại đội trưởng Bảo. Tất cả lực lượng đều dùng hết, tôi sẽ đi theo.

Cúp điện thoại, Quy Văn Hòa trấn tĩnh lại, phát ra mệnh lệnh.

- Vâng, Bí thư Quy.

- Lão Trịnh, anh hãy lập tức triệu tập cán bộ trung tầng phòng công an huyện. Tôi muốn họp để truyền đạt chỉ thị quan trọng của Bí thư Địa ủy.

Nhìn Trịnh Thiên Bình, Quy Văn Hòa nói từng chữ, từng câu, giọng điệu cực kỳ ngưng trọng.

Trịnh Thiên Bình giống như một cái xác ướp, nửa điểm phản ứng cũng không có.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện