- Hồng Vũ, ăn cơm xong có đi xem phim không? Triệu Ca vừa đảo muôi, vừa thuận miệng hỏi.

Phạm Hồng Vũ đến tiệm ăn cơm, lúc Triệu Ca bận rộn, Phạm Hồng Vũ rất thích đứng ở cửa nhìn cô làm việc, hôm nay cũng không ngoại lệ. Phạm Hồng Vũ thừa nhận, nhìn Triệu Ca nấu ăn là một loại hưởng thụ. Một cô gái xinh đẹp như vậy, bận rộn trong bếp, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng ấm cúng.

- Phim gì?

- Tương tư nữ tử khách điếm, nghe nói rất hay. Chút nữa đi xem nhé, tôi đã mua rồi, mua cả cho cả Hạ Ngôn và Đóa Đóa nữa, gọi bọn họ cùng đi nhé.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười.

Để rủ hắn đi xem phim cùng, Triệu Ca đã tốn không ít công sức, không những gọi mấy người ở quán cơm đi, lại còn mời cả Hạ Ngôn và Đóa Đóa đi cùng nữa. Cô biết Hạ Ngôn là người bạn rất thân của Phạm Hồng Vũ, hắn cũng coi Đóa Đóa như em gái của mình, cho nên mời hai người bọ đi, thì sẽ chắc chắn hơn.

- Cười….cười cái gì?

Thấy Phạm Hồng Vũ cười kỳ quái, Triệu Ca bỗng đỏ mặt, chỉ cảm thấy chột dạ, dường như tâm tư của mình đã bị Phạm Hồng Vũ nhìn thấu, cô vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nói.

- Được, chút nữa cùng đi xem.

Phạm Hồng Vũ sợ cô xấu hổ, bèn nói lời đồng ý luôn.

Hơn bảy giờ tối, một đoàn bảy tám người đi đến rạp chiếu phim.

Trước cửa rạp chiếu phim người đông như kiến cỏ, vô cùng náo nhiệt.

Phạm Hồng Vũ không khỏi cảm thán.

Đã bao lâu rồi không nhìn thấy cảnh như vậy.

Vài năm nữa, khi mà tivi trở nên phổ biến thì rất khó để chứng kiến cảnh tượng này.

Hiện tại đột nhiên được xuất hiện ở đây, Phạm Hồng Vũ cảm thấy vô cùng thân thiết.

Thời điểm đó, trò vui chơi giải trí rất ít, một bộ phim hay, đương nhiên là rất thu hút mọi người.

Triệu Ca mua vé không phải số liên tiếp nhau, sáu vé thì có hai ghế ngồi phía sau, còn lại ngồi phía trên. Triệu Ca giải thích rằng, bộ phim này rất hay, vé không dễ mua, không có tám vé ngồi cùng một hàng.

- Hiểu rồi mà chị Ca Nhi, chị và anh hai ngồi phía sau đi, bọn em ngồi phía trước cũng được.

Không đợi Triệu Ca giải thích xong, Hạ Ngôn đã liên thanh nói, còn cười rất “đen tối”.

Triệu Ca lại đỏ mặt, không kìm nổi đập tay vào người Hạ Ngôn một cái.

Triệu Ca luôn coi Hạ Ngôn như người em của mình, thỉnh thoảng lại gõ cho gã một cái, không hề ngại ngùng, nhưng đối với Phạm Hồng Vũ thì khác…

Hạ Ngôn cười hì hì, nắm lấy tay Đóa Đóa đi lên phía trước.

- Đi thôi, chúng ta đi tìm chỗ đi.

Phạm Hồng Vũ cười, sau đó nắm lấy tay của Triệu Ca.

Triệu Ca bỗng ngẩn người, nhưng rồi cô cũng khẽ luồn bàn tay mình vào bàn tay của Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đi vào vị trí giữa ở hàng sau.

Trong mười mấy giây ngắn ngủi như vậy, nhưng bàn tay Triệu Ca lại toát mồ hôi. Trước kia cô cũng cùng với một người, nhưng không phải tình yêu tự nhiên, mà là qua người giới thiệu, nhưng quen nhau chưa được bao lâu thì lại xảy ra chuyện với Trương Đại Bảo, cho nên đành mỗi người một nơi.

Nắm tay thân mật như vậy với một người con trai ở trong rạp chiếu phim thì đây là lần đầu tiên trong đời cô, phim chiếu được mấy phút rồi, nhưng Triệu Ca vẫn chưa thể tập trung tinh thần được, chỉ có cảm giác như thể mình đang ở trên mây.

- Xem phim đi, phim này không tồi đâu.

Phạm Hồng Vũ ghé vào tai cô nói, và vẫn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

- Ừ!

Triệu Ca gật đầu, cuối cùng cũng tập trung lên màn ảnh.

Bộ phim này mang đặc sắc của thời đại, mang tính phê phán rất rõ ràng. Bộ phim xoay quanh quá trình cải cách và người cải cách ở một nhà khách ở một huyện miền núi ở phía nam, người đưa ra đề nghị cải cách đã phải trả một cái giá rất đắt… Bộ phim đã khắc họa rất thành công nhân vật Trương Quan Âm, người chấp nhận việc cải cách và rất dũng cảm vạch trần những tồn tại trong xã hội…

Trương Quan Âm đã giành được thành công trong việc cải cách nhà khách, nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu được áp lực của những quan hệ tầng trên, và những thói quen lạc hậu ở vùng sâu vùng xa. Để rồi cuối cùng cô phải rời bỏ nơi mà cô đã đổ nhiều công sức và tình cảm…

Vốn là người trùng sinh, Phạm Hồng Vũ vốn tưởng rằng mình sẽ không cảm thấy có hứng thú gì đối với những bộ phim của những năm tám mươi, sở dĩ hắn đồng ý đi xem chủ yếu là vì Triệu Ca mời. Có lẽ Triệu Ca cũng phải “tìm cớ” rất lâu rồi mới đưa ra đề nghị này.

Tuy nhiên, xem được khoảng mười phút, Phạm Hồng Vũ đã bị nội dung của bộ phim hấp dẫn. Nhìn thấy kết cục đầy bi kịch của phim, Phạm Hồng Vũ tràn đầy cảm xúc. Không phải cảm xúc vì nhân vật trong phim mà là cảm xúc đối với sự giải phóng tư tưởng về văn hóa và sự dũng cảm của những người làm công tác văn hóa của những năm tám mươi. Trong bối cảnh việc cải cách mở cửa đang hừng hực khí thế, bộ phim này lại dám để “kết cục buồn” như vậy, phê phán rất nghêm khắc thó quan liêu trong xã hội.

Bộ phim như vậy, không ngờ lại được duyệt cho công chiếu.

Phạm Hồng Vũ khôi phục lại tinh thần, thấy Triệu Ca ngồi bên cạnh đang lấy khăn lau nước mắt, hắn liền kinh ngạc, vội vàng hỏi:

- Sao thế?

- Không…không có gì, Trương Quan Âm thật đáng thương, chẳng có ai giúp đỡ cô ấy cả.

Triệu Ca vội vàng lau nước mắt, hạ giọng nói.

- Chỉ là phim mà thôi.

- Không phải.

Triệu Ca lắc đầu, giọng nói vẫn bi thương như trước, có lẽ nhân vật nữ tứ cố vô thân trong phim khiến cô nghĩ đến thân phận của mình. Trước khi gặp Phạm Hồng Vũ, Triệu Ca cũng giống như Trương Quan Âm, không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Phạm Hồng Vũ liền vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, không nói gì thêm nữa.

Triệu Ca cũng khẽ cúi đầu, rồi nhẹ nhàng tựa lên bờ vai của Phạm Hồng Vũ.

Rạp chiếu phim của huyện Vũ Dương được xây dựng vào thập niên sáu mươi, ghế ngồi là loại ghế dài, rất nhiều cái xếp thành một hàng, một chiếc ghế có thể ngồi được ba người. So với ghế bây giờ thì loại ghế cũ kia thích hợp với các đôi tình nhân hơn.

Cánh tay dài của Phạm Hồng Vũ lúc này từ sau lưng Triệu Ca, nhẹ nhàng đưa xuống nắm lấy phần eo nhỏ nhắn mềm mại của cô.

Cả người Triệu Ca khẽ run lên, giống như sắp tan chảy ra vậy.

Đáng tiếc lúc này bộ phim đã kết thúc, trong rạp điện cũng được bật sáng trưng, Triệu Ca lập tức ngồi thẳng người dậy, hay tay đặt trước bụng, kéo lại góc áo của mình, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đỏ như gấc chín.

- Chị Ca Nhi, phim hay chứ.

Hạ Ngôn cười nói với Triệu Ca, còn nháy mắt với cô.

Triệu Ca lập tức ngứa tay, không kìm được gõ cho gã một cái.

- Haiz, đói thật đấy, tôi mời mọi người đi ăn mì nhé.

Hạ Ngôn cười hì hì nói. Kinh doanh công trái, gã và Đóa Đóa có hai ngàn tiền vốn góp vào, hai người cũng kiếm được hơn một ngàn, tuy đều vẫn còn nằm trong tay của Triệu Ca, nhưng Hạ Ngôn đã có cảm giác mình trở thành người giàu có rồi, cho nên rất sẵn sàng mời khách.

- Tại sao phải đến quán của người khác ăn mì? Về nhà tôi, tôi nấu cho mọi người thưởng thức.

Triệu Ca cười nói, tâm tình vô cùng vui vẻ. Trước mặt Hạ Ngôn, Đóa Đóa, Tiểu Hoa thì Triệu Ca đương nhiên là “chị cả”, mọi người đều vui vẻ nghe lời cô.

- Không không, không cần chị phải vất cả đâu, chị Ca Nhi. Chúng ta đến tiệm mỳ ăn cũng được, chị cứ nghỉ ngơi, em mời khách em trả tiền mà.

Triệu Ca căn bản không đồng ý, lập tức nói:

- Thì cậu trả tiền cho chị là được mà, tại sao lại đem tiền để người khác kiếm vậy?

Nói đến thế này rồi thì Hạ Ngôn cũng không còn lời nào nữa.

Cô nói đúng lắm, nước phù sa cũng không chảy sang ruộng người ngoài mà.

Mấy người bàn về nội dung bộ phim, cười cười nói nói đi về quán cơm của Triệu Ca. Tiểu Hoa nhanh nhẹn xung phong đi thái thịt, Triệu Ca nổi lửa, đổ nước nấu mì, vừa chỉ bảo Tiểu Hoa cách thái thịt…

Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn, Đóa Đóa ngồi đó nói chuyện phiếm.

- Anh hai, em nghe nói Bí thư Kiều muốn là giám đốc nhà máy?

Hạ Ngôn nói đến “đại sự” trong những ngày gần đây.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Sao hả, Bí thư Kiều làm giám đốc thì không tốt à?

- Đương nhiên là không tốt rồi. Con người của lão Kiều này, sao mà làm giám đốc được? Ông ấy có hiểu gì về sản xuất và kỹ thuật đâu? Em thấy chỉ có Trương Dương là người thích hợp nhất để đảm nhiệm chức vị đó thôi. Ha ha, nếu không thì anh cũng được. Ngoài hai người ra thì em chẳng phục ai cả.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả.

- Haiz, anh Hai, em nghe người ta nói, Bí thư Kiều làm giám đốc nhà máy là do anh cổ vũ à?

Trong mắt Hạ Ngôn lộ vẻ trưng cầu ý, tuy nhiên nghi hoặc càng nhiều hơn. Gã không tin rằng đây lại là đề nghị của anh hai, anh hai đâu có gì khúc mắc với Trương Dương đâu, hơn nữa Trương Dương còn là người rất tốt nữa, anh hai tại sao phải cổ động Bí thư Kiều làm giám đốc nhà máy để cạnh tranh với Trương Dương làm gì?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Hạ Ngôn, cậu nói xem, nếu như Bí thư Kiều muốn làm giám đốc nhà máy thì người sốt ruột nhất là ai?

- Vậy còn phải hỏi, Phương Văn Phong chứ ai nữa. Hai ngày nay, anh ta từ sáng tới tối đều xị cái mặt xuống, đến nụ cười giả tạo vẫn treo trên mặt hàng ngày cũng biến mất rồi, ha ha, nhìn là mình lại thấy buồn cười.

- Vậy không kết thúc rồi, người đau vẫn chỉ là Phương Văn Phong, chứ không phải là Trương Dương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện