Triệu Thành Đống từ đầu đến cuối đều không nói gì nghe câu hỏi của Lục Duệ, có chút xấu hổ cười cười, mở miệng nói: "Lục trưởng trấn nói rất có đạo lý, tôi tán thành ý kiến của cậu ấy, chúng ta hẳn là nhìn xa một chút, ví dụ như lần này quần chúng của Trần gia trang gây sự, có phải là nên đem trách nhiệm của vấn đề để qua một bên, nghĩ xem nên giải quyết vấn đề như thế nào?"
Bạch Đông Minh có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Triệu Thành Đống, lại thấy Triệu Thành Đống nói xong nâng tách trà trước mặt lắc lắc, hình dạng thản nhiên tự đắc.
Bầu không khí trong phòng hội nghị có chút quỷ dị, trong lòng của Vu Đông lúc này cũng một mảnh kinh hãi, cuộc họp thường uỷ ngày hôm nay khiến cho gã mở mang kiến thức, đầu tiên là Lục Duệ dĩ nhiên chủ động đem trách nhiệm kéo lên trên thân, rồi sau đó Bạch Đông Minh đột nhiên nhảy ra, bí thư Trình Nghi và phó bí thư Triệu Thành Đống tỏ thái độ ủng hộ, đều khiến cho Vu Đông đối với thủ đoạn của Lục Duệ có nhận thức khắc sâu, xem ra Tiểu Lục trưởng trấn của chúng ta tuy rằng tham gia công tác không bao lâu, nhưng nước cờ lấy lui làm tiến trong cơ quan nhà nước, cân đối quyền mưu quả thật không tồi.
Lục Duệ không nói cái gì nữa, lời nói mới rồi đã đem thái độ của mình sáng tỏ, mặc kệ là gõ sơn chấn hổ cũng tốt, vẫn là rút dây động rừng cũng được, hắn tin tưởng lời nói của mình khẳng định sẽ có người thông báo đến cấp trên, chuyện này tự nhiên sẽ được người có quan hệ đè xuống, mình có thể vì thôn dân Trần gia trang làm, cũng chỉ có những cái này.
Hắn trong lòng rất rõ ràng, những người này có chủ ý gì, sự kiện quần thể của Trần gia trang chỉ cần ầm ĩ lớn, không may tự nhiên cũng là mình, sợ rằng nếu như một cái xử lý không tốt, mình mất chính là quyền nói chuyện tại cuộc họp thường uỷ.

Bất quá Lục Duệ lại có một đòn sát thủ, hắn là cán bộ giao lưu, tại thành phố Dương Minh có thể không có hậu trường gì, cùng lắm thì vỗ cái mông quay về tỉnh H, Âu Văn Hải còn có nửa năm sẽ xuống dưới đảm nhiệm thị trưởng một thành phố cấp địa, đang lo trên tay không người sử dụng.
Đương nhiên, đòn sát thủ của Lục Duệ cũng không phải cái này, mà là Lâm Thiên Nam nghe nói tập đoàn Chính Đạt tiếp được sinh ý khu vực khai thác mỏ núi Thanh Vân, trong lúc vô tình tiết lộ cho Lục Duệ một tin tức.

Căn cứ theo như lời của Lâm Thiên Nam nói, những công ty lớn ở kinh thành nhận được công trình địa phương, bình thường sẽ đem công trình chuyển giao cho công ty kiến trúc địa phương trong tỉnh, mà công ty kiến trúc cấp tỉnh, lại đem công trình chuyển xuống, chuyển giao tầng tầng, đơn vị thi công cuối cùng của công trình, rất có khả năng biến thành bên khai phá.
Đối với chuyện này, Lục Duệ vẫn đều là nửa ngờ nửa tin, thế nhưng ngày hôm nay nhìn biểu hiện của Lam Hiểu Âu, Lục Duệ biết Lâm Thiên Nam nói không sai, cao tầng của tập đoàn Chính Đạt khẳng định không biết chuyện khoản tiền bồi thường của Trần gia trang bị người nuốt, cho nên hắn mới dám nói trong vòng 3 ngày muốn kết quả!
Dù sao tập đoàn Chính Đạt cũng là sản nghiệp của Lam gia, mà ý nghĩa lần này tiến quân tỉnh G đối với Lam gia, Lục Duệ làm sao có thể không biết? Âu Văn Hải trăm dặn ngàn dặn Lục Duệ nhất định phải cẩn thận Lam gia, không nên đi tới mặt đối lập.

Thế nhưng tất cả mọi người không ngờ rằng, chuyện tình dĩ nhiên phát triển đến nước này.
Hội nghị thảo luận còn đang tiếp tục, Lục Duệ nhìn thoáng qua bí thư đảng ủy Trình Nghi đồng dạng không nói lời nào, bỗng nhiên phát hiện cô gái này tựa như đang quan sát mình, trong lòng không khỏi chấn động, hắn vẫn không rõ ràng, vì sao cô gái này bỏ qua cơ hội đả kích quyền uy của mình, lẽ nào nói Trình bí thư thật sự là người một lòng vì dân?
" Ý kiến của mọi người đều rất không tồi, Lục trưởng trấn, phiền phức thông báo bí thư chi bộ thôn của toàn bộ trấn, tiến hành công tác thanh tra đối với khoản tiền bồi thường của toàn bộ trấn, thành viên đảng uỷ trấn muốn đích thân đến mỗi làng tiến hành thăm viếng, chúng ta nếu muốn làm việc, thì đem chuyện tình làm tận thiện tận mỹ, tránh cho lần thứ hai phát sinh sự kiện cùng loại."

Trình Nghi nói xong, nhìn thoáng qua mọi người: "Còn có vấn đề gì không?"
Lục Duệ trong lòng khẽ động, gật đầu nói: "Tôi đồng ý ý kiến của bí thư."
Hai người đứng đầu đảng chính đều tỏ thái độ, tự nhiên không có tên ngốc nào chủ động nhảy ra làm bia ngắm, tất cả mọi người là lão bánh quẩy lăn lộn nhiều năm trong quan trường, ai còn nhìn không ra người đứng đầu và người đứng thứ hai hai người tựa như đạt thành cái hiệp nghị gì, đều muốn đem chuyện này đè xuống, tự nhiên không ai chơi dại.

Về phần phía sau có thể có mờ ám hay không, vậy không phải Lục Duệ và Trình Nghi có đủ khả năng khống chế.
...!...!...
...!...!...
Trần gia trang, trên một mảnh đất trống ngoài công trường của tập đoàn Chính Đạt.
Một cô gái mặc đồ đen và một cô gái mặc đồ trắng sóng vai đứng thẳng trên một bãi đất.

Trăng sáng sao thưa, trong dãy núi cách đó không xa truyền đến một tiếng rống lên của dã thủ, ánh trăng như nước trút xuống mặt đất, đem thân ảnh của hai người đều bao ở trong đó.
"Không ngờ rằng cô lại ở chỗ này." Lam Hiểu Âu nhìn tinh không xa xa, đôi môi khẽ nhếch, nhẹ giọng nói.

Không có cái loại cao ngạo cả vú lấp miệng em lúc đánh võ mồm cùng Lục Duệ.
Đứng ở bên người nàng đương nhiên là Lâm Nhược Lam, vẫn là sắc mặt có chút tái nhợt như trước, hình như từ tranh vẽ đi ra, lại hình như một đóa hoa sen trắng noãn di thế độc lập.
"Tôi cũng không ngờ rằng, lại thấy cô ở chỗ này." Con mắt đảo qua nông trại thỉnh thoảng truyền đến tiếng gà gáy chó sủa, Lâm Nhược Lam nhàn nhạt nói.
Nhìn cô ấy nhẹ nhàng thanh thoát như trong nhận thức của mình, đôi mi thanh tú của Lam Hiểu Âu cau lại: "Nhà các người sao yên tâm để một mình cô ở chỗ này? Lỡ như.


.

."
"Tôi là tôi, tuy rằng tôi họ lâm, thế nhưng tôi còn có thể có tự do đi chung quanh một chút!"
Lâm Nhược Lam không cho Lam Hiểu Âu cơ hội nói xong, trực tiếp sảng khoái ngắt lời nói: "Nhưng thật ra cô, sao tiếp nhận Chính Đạt? Tôi nhớ kỹ tâm nguyện của cô là làm một người mẫu mà."
Cười khổ lắc đầu, Lam Hiểu Âu bất đắc dĩ nhìn bạn tốt ngày xưa của mình, giữa trán hiện lên một vẻ buồn rầu: "Có một số việc, không phải cô hay tôi có khả năng khống chế, nữ giới giống chúng ta, có biện pháp nào quyết định tương lai của mình sao?"
Im lặng! Lâm Nhược Lam không có tiếp tục nói với Lam Hiểu Âu, hai người xuất thân từ đại gia tộc đều biết rõ, tiếp tục tranh luận cũng là không có kết quả, từ xưa đến nay, trong tất cả đại gia tộc, ngoại trừ đấu tranh tàn khốc, cũng là một đoạn lịch sử chua xót làm cho người ta thổn thức không ngớt.
" Chuyện của Trần gia trang, Lam gia các người làm sai!"
Yên tĩnh hồi lâu sau, Lâm Nhược Lam bỗng nhiên há mồm nói.
Lam Hiểu Âu sửng sốt, có chút kỳ quái nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh mình, cười nói: "Sao? Chuyện này Lâm gia các người cũng tham dự vào?"
Chậm rãi lắc đầu, sắc mặt của Lâm Nhược Lam rất bình tĩnh, tựa như vĩnh viễn không có chuyện gì có thể khiến cho tâm tình của cô ấy trở nên kích động: "Lâm gia là Lâm gia, tôi là tôi.

Bởi vì tôi là giáo viên tiểu học của Trần gia trang, cho nên tôi biết tập đoàn Chính Đạt chuyện này làm không đúng."
Lam Hiểu Âu gật đầu, cô ấy rõ ràng ý của Lâm Nhược Lam, tuy rằng nói không rõ ràng, thế nhưng lại nói cho mình, cô ấy biết vấn đề bên trong của cái này.
Chần chờ một chút, Lam Hiểu Âu hỏi: "Sự tình hôm nay, cô cảm thấy tôi nên làm như thế nào?"

"Nên làm như thế nào thì làm như thế ấy." Âm thanh của Lâm Nhược Lam theo bầu trời mênh mông truyền ra rất xa: "Cô có thời gian đi đến trong thôn nhìn một chút đi, nhìn đám người ở đây sống cuộc sống gì, sau đó tự hỏi một chút, thủ hạ của cô làm chuyện như vậy, rốt cục là đúng hay là sai? Hoặc là nói, đợi khi có người đem tất cả ở đây quay chụp lại, sau đó đem chuyện tình từ đầu đến cuối tuyên dương ra ngoài, chỉ cần truyền tới trong lổ tai của lão thái gia kinh thành nhà các ngươi, nhìn Lam lão gia tử sẽ làm như thế nào."
Bầu không khí lại một lần nữa lâm vào trong im lặng, Lam Hiểu Âu nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lâm Nhược Lam, cũng không ngờ rằng một người trước sau chênh lệch sẽ có to lớn như vậy, cô gái trước mắt sống thanh bần đạo hạnh giữa thôn núi nhỏ, vẫn vui vẻ chịu đựng, vẫn là Lâm Nhược Lam năm đó ở kinh thành tiên y nộ mã, được xưng là nữ hoàn khố đệ nhất kinh thành sao?
Lẽ nào nói, thật là tâm tình thay đổi con người?
Lâm Nhược Lam không có nói thêm cái gì, mình chỉ bất quá là vì chút tình cảm khuê mật ngày xưa cho Lam Hiểu Âu một lời nhắc nhở, bằng không dựa theo thủ đoạn của người kia, nếu chuyện tình đã xảy ra, hắn khẳng định sẽ không chú ý khiến cho người trong thiên hạ đều biết rõ.

Dựa theo cách nói của anh, đó quả thật cũng là một yêu nghiệt, thủ pháp dựa thế đè người chơi đùa phải gọi là lô hỏa thuần thanh, quả thật giảo hoạt giống như một lão hồ ly.

Bất quá có đôi khi cũng một chút không giống một người làm quan, lỗ mãng kích động, nhìn thế nào cũng giống một thằng trẻ trâu.
Khóe miệng nổi lên một nụ cười, Lâm Nhược Lam hồn nhiên chưa phát giác ra mình trong mắt của Lam Hiểu Âu đã là kỳ quái tới cực điểm, gật đầu với cô ấy, xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng lưng chậm rãi đi xa, Lam Hiểu Âu không nhịn được hô: "Nha đầu, cô phải bảo trọng thân thể.

.

."
Bước chân của Lâm Nhược Lam hơi dừng lại, vai giật giật, nhưng không có quay đầu lại, chỉ là yên lặng phất phất tay, ở trong lòng nói: "Chỉ mong, chúng ta mỗi người đều hạnh phúc.

.

."
...!...!...

...!...!...
"Tra! Chuyện này lập tức tra cho tôi rõ ràng!"
Trở lại phòng làm việc Lam Hiểu Âu đã không còn đa sầu đa cảm mới vừa rồi trước mặt của Lâm Nhược Lam, toát ra thái độ Nữ Vương nếu là Lục Duệ thấy khẳng định sẽ không cảm thấy xa lạ, khuôn mặt lộ ra hàn ý thấm tận xương tủy, khiến cho đám trợ thủ bên cạnh dường như đặt mình trong hầm băng.
Lấy ngón tay gõ mặt bàn, Lam Hiểu Âu từ trong hàm răng bài phát ra âm thanh băng lãnh: "Mặc kệ có quan hệ với ai, chuyện này phải phủi sạch sẽ cùng tập đoàn Chính Đạt, bằng không, tất cả các người đều cút trở về làm vận chuyển công cho tôi!"
Có thể được gia tộc ủy trọng trách, Lam Hiểu Âu tự nhiên không phải là người không có đầu óc, cô ấy rất nhanh hiểu được phương diện này khẳng định có vấn đề mình không biết, bằng không mặc kệ là trưởng trấn khó hiểu kia hay là Lâm Nhược Lam, đều không có khả năng chắc chắc mình sẽ thỏa hiệp.

Cho nên cô ấy ra lệnh thủ hạ đem toàn bộ chuyện tình điều tra, một mình ngồi ở bên cửa sổ nghĩ cái gì.
"Lục Duệ, Lâm Nhược Lam.

.

."
Lam Hiểu Âu trong miệng thì thào hai cái tên này, cô ấy rất tò mò, bởi vì nghĩ như thế nào Lâm Nhược Lam cũng không phải loại người nguyện ý ra mặt thay người khác, thế nhưng lại ngay thời điểm mấu chốt tìm đến mình, lẽ nào, giữa Lâm Nhược Lam cùng Lục Duệ.

.

.
Hai hàng lông mày nhíu chặt, Lam Hiểu Âu lâm vào trầm tư..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện