34: Em vợ tiểu lên giường của chị gái/ Cuộc sống ngọt ngào của Lôi Minh
“Chị gái em đã đi ra ngoài, đừng sợ.” Lôi Minh bế Từ Nọa lên giường tân hôn.
Từ Nọa không muốn làm tình với anh rể trên giường của chị mình, bởi vì cậu không muốn làm bẩn chăn bông của chị gái, cậu đẩy mạnh người anh rể nói: “Sẽ làm dơ mất.”
Lôi Minh nói với thái độ thờ ơ: “Bẩn thì cứ giặt”.
Cuối cùng, cậu vẫn nửa đẩy nửa lăn với anh rể trên giường của chị mình.
Ngửi thấy mùi hương của Từ Nhu trên chăn, Từ Nọa chỉ cảm thấy rất khó chịu.
Cậu ban đầu không dám để tinh dịch của mình rơi xuống chăn của chị, nhưng sau đó bị anh rể xúi giục, không chỉ bắn tinh mà còn tieerucả ra ngoài.
Một tia nước trong suốt phun ra từ âm hộ của Từ Nọa, làm ướt đẫm gối và chăn của Từ Nhu, ngay cả chữ “Hỉ” dán trên đầu giường cũng ướt sũng.
Nước tieeru cũng dính trên người Lôi Minh, trước đó hắn còn cố ý cho cậu uống rất nhiều nước nên nước tieeru loãng ra, không có chút mùi khai nào.
Lôi Minh liếm giọt nước tieeru bắn ra dính trên khóe miệng, sau đó cười khen: “Nọa Nọa tieeruthật xa.”
Từ Nọa xấu hổ che mặt: “Ừm, giường của chị em bị Nọa Nọa làm bẩn mất rồi.”
Chăn ga gối gì đều bị cậu tưới ướt nhẹp, chị gái về nhất định sẽ phát hiện ra, cậu có chút hoảng hốt.
Lôi Minh bế cậu lên nói: “Không bẩn, không bẩn chút nào, nước tieeru như nước suối của em đều rất sạch.”
Nước tieeru là thứ được bài tiết ra từ trong cơ thể, làm sao mà sạch được, bản thân cậu cũng không thích, chỉ có anh rể mới dám mở miệng uống: “Chị em mà phát hiện thì phải làm sao đây.”
Anh rể kiên nhẫn dỗ dành nói: “Hiện tại trời đang còn nóng, sáng mai hãy làm, tôi đảm bảo với em là không sao cả.”
Từ Nọa không biết chị gái ra ngoài gặp riêng người yêu, còn tưởng chị ra ngoài mua gì đó nên càng thêm hoảng hốt: “Chỉ lát nữa sẽ về.”
Lôi Minh trong lòng thừa biết Từ Nhu đang làm chuyện gì, cho nên không có chút nào hoảng sợ: “Tối nay cô ấy sẽ không về.”
Nghe Lôi Minh nói rằng chị gái mình sẽ không quay lại, cậu cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó mới tiếp tục làm tình cùng với anh rể trên giường của chị mình.
Sau đó, Từ Nọa lại tieerura, nguyên nhân chủ yếu là do anh rể ép uống quá nhiều nước, cuối cùng không nhịn được, tieeruhết ra cả giường chị gái, giống như động vật đang dùng nước tieeru đánh dấu lãnh thổ.
Mãi đến sáng hôm sau, Lôi Minh bế Từ Nọa trên tay rời khỏi phòng tân hôn, về phòng bên cạnh ngủ.
Mà Từ Nhu lúc này còn chưa có về nhà, tối hôm qua cùng người yêu trải qua một đêm mặn nồng hẳn là rất vui vẻ, hiện tại cô có trở về đi nữa thì một chút khí lực cũng không có, thiếu chút nữa phải vào bệnh viện.
Đến chín giờ, Lôi Minh thấy Từ Nhu còn chưa về, liền tự mình dậy làm bữa sáng.
Ở cùng Từ Nọa đã gần một tháng, Lôi Minh đã biết khẩu vị của cậu, vì vậy hắn làm bữa sáng theo khẩu vị của cậu, sau đó mới đi vào đánh thức cậu: “Bé Nọa Nọa ngoan, đến giờ ăn sáng rồi.”
Từ Nọa tối qua lăn lộn cùng hắn cũng rất mệt mỏi, bây giờ không còn chút sức lực nào, cuối cùng được Lôi Minh ôm đến bàn ăn. Nhìn thấy những món ăn yêu thích của mình trên bàn, Từ Nọa vô cùng cảm động, sâu sắc nhận ra rằng có một người đàn ông yêu mình, trái tim hạnh phúc đến nổi đày màu hồng mà bay phất phới, cậu thực sự muốn sống như thế này với Lôi Minh cho đến cuối đời.
Lôi Minh tự tay đút bữa sáng cho Từ Nọa còn phục vụ cậu rất chu đáo.
Khi ăn được một nửa bữa, cậu chợt nghĩ đến chị mình: “Chị em đã về chưa ạ?”
“À, tôi đoán là cô ấy đã đến nhà của người bạn nào đó để chơi rồi.” Lôi Minh không nói với cậu về việc Từ Nhu ra ngoài ngoại tình, mà chọn cách che che giấu giấu.
Lôi Minh vừa dứt lời thì chuông cửa vang lên, hắn còn tưởng rằng Từ Nhu đã về nên vội vàng ôm cậu đang ngồi trong lòng thả xuống, rồi hắn mới đi ra mở cửa.
Lôi Minh nhớ rằng Từ Nhu đã mang theo chìa khóa của mình, vậy tại sao cô không tự mình mở cửa mà đi nhấn chuông cửa.
Lôi Minh khó hiểu, sau khi mở cửa ra, hắn mới phát hiện người bấm chuông không phải Từ Nhu mà là mẹ hắn: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại tới đây?”
Mẹ Lôi thò đầu vào trong phòng, chỉ thấy một cậu con trai đang ngồi trên bàn ăn, không thấy con dâu đâu, bèn hỏi: “Con trai, con dâu của mẹ đâu? Con dâu không ở nhà à?”
Lôi Minh giúp Từ Nhu tìm đại một cái cớ: “Cô ấy đã ra ngoài tìm việc làm rồi.”
Mẹ Lôi đi thẳng vào nhà, ngồi xuống ghế sô pha, tự nhiên như ở nhà mà rót cho mình một cốc nước, uống xong liền trừng mắt nhìn con trai nói: “Sao con dâu còn phải đi kiếm việc làm? Chẳng lẽ là nhà họ Lôi chúng ta không nuôi nổi một đứa con dâu hay sao? Mau gọi con dâu về, để con dâu ở nhà chuẩn bị mang thai, để cha con nhanh chóng bế cháu nội.”
Ý tứ trong lời nói của mẹ Lôi rất rõ ràng, bà ấy tới đây để hối Lôi Minh mau chóng sinh con.
Nhưng để Từ Nhu sinh ra người thừa kế cho nhà họ Lôi là điều không thể nào xảy ra, để Từ Nọa sinh một đứa còn hơn.
*Sắp có biến nữa rồi mấy anh em ơi:<
“Chị gái em đã đi ra ngoài, đừng sợ.” Lôi Minh bế Từ Nọa lên giường tân hôn.
Từ Nọa không muốn làm tình với anh rể trên giường của chị mình, bởi vì cậu không muốn làm bẩn chăn bông của chị gái, cậu đẩy mạnh người anh rể nói: “Sẽ làm dơ mất.”
Lôi Minh nói với thái độ thờ ơ: “Bẩn thì cứ giặt”.
Cuối cùng, cậu vẫn nửa đẩy nửa lăn với anh rể trên giường của chị mình.
Ngửi thấy mùi hương của Từ Nhu trên chăn, Từ Nọa chỉ cảm thấy rất khó chịu.
Cậu ban đầu không dám để tinh dịch của mình rơi xuống chăn của chị, nhưng sau đó bị anh rể xúi giục, không chỉ bắn tinh mà còn tieerucả ra ngoài.
Một tia nước trong suốt phun ra từ âm hộ của Từ Nọa, làm ướt đẫm gối và chăn của Từ Nhu, ngay cả chữ “Hỉ” dán trên đầu giường cũng ướt sũng.
Nước tieeru cũng dính trên người Lôi Minh, trước đó hắn còn cố ý cho cậu uống rất nhiều nước nên nước tieeru loãng ra, không có chút mùi khai nào.
Lôi Minh liếm giọt nước tieeru bắn ra dính trên khóe miệng, sau đó cười khen: “Nọa Nọa tieeruthật xa.”
Từ Nọa xấu hổ che mặt: “Ừm, giường của chị em bị Nọa Nọa làm bẩn mất rồi.”
Chăn ga gối gì đều bị cậu tưới ướt nhẹp, chị gái về nhất định sẽ phát hiện ra, cậu có chút hoảng hốt.
Lôi Minh bế cậu lên nói: “Không bẩn, không bẩn chút nào, nước tieeru như nước suối của em đều rất sạch.”
Nước tieeru là thứ được bài tiết ra từ trong cơ thể, làm sao mà sạch được, bản thân cậu cũng không thích, chỉ có anh rể mới dám mở miệng uống: “Chị em mà phát hiện thì phải làm sao đây.”
Anh rể kiên nhẫn dỗ dành nói: “Hiện tại trời đang còn nóng, sáng mai hãy làm, tôi đảm bảo với em là không sao cả.”
Từ Nọa không biết chị gái ra ngoài gặp riêng người yêu, còn tưởng chị ra ngoài mua gì đó nên càng thêm hoảng hốt: “Chỉ lát nữa sẽ về.”
Lôi Minh trong lòng thừa biết Từ Nhu đang làm chuyện gì, cho nên không có chút nào hoảng sợ: “Tối nay cô ấy sẽ không về.”
Nghe Lôi Minh nói rằng chị gái mình sẽ không quay lại, cậu cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó mới tiếp tục làm tình cùng với anh rể trên giường của chị mình.
Sau đó, Từ Nọa lại tieerura, nguyên nhân chủ yếu là do anh rể ép uống quá nhiều nước, cuối cùng không nhịn được, tieeruhết ra cả giường chị gái, giống như động vật đang dùng nước tieeru đánh dấu lãnh thổ.
Mãi đến sáng hôm sau, Lôi Minh bế Từ Nọa trên tay rời khỏi phòng tân hôn, về phòng bên cạnh ngủ.
Mà Từ Nhu lúc này còn chưa có về nhà, tối hôm qua cùng người yêu trải qua một đêm mặn nồng hẳn là rất vui vẻ, hiện tại cô có trở về đi nữa thì một chút khí lực cũng không có, thiếu chút nữa phải vào bệnh viện.
Đến chín giờ, Lôi Minh thấy Từ Nhu còn chưa về, liền tự mình dậy làm bữa sáng.
Ở cùng Từ Nọa đã gần một tháng, Lôi Minh đã biết khẩu vị của cậu, vì vậy hắn làm bữa sáng theo khẩu vị của cậu, sau đó mới đi vào đánh thức cậu: “Bé Nọa Nọa ngoan, đến giờ ăn sáng rồi.”
Từ Nọa tối qua lăn lộn cùng hắn cũng rất mệt mỏi, bây giờ không còn chút sức lực nào, cuối cùng được Lôi Minh ôm đến bàn ăn. Nhìn thấy những món ăn yêu thích của mình trên bàn, Từ Nọa vô cùng cảm động, sâu sắc nhận ra rằng có một người đàn ông yêu mình, trái tim hạnh phúc đến nổi đày màu hồng mà bay phất phới, cậu thực sự muốn sống như thế này với Lôi Minh cho đến cuối đời.
Lôi Minh tự tay đút bữa sáng cho Từ Nọa còn phục vụ cậu rất chu đáo.
Khi ăn được một nửa bữa, cậu chợt nghĩ đến chị mình: “Chị em đã về chưa ạ?”
“À, tôi đoán là cô ấy đã đến nhà của người bạn nào đó để chơi rồi.” Lôi Minh không nói với cậu về việc Từ Nhu ra ngoài ngoại tình, mà chọn cách che che giấu giấu.
Lôi Minh vừa dứt lời thì chuông cửa vang lên, hắn còn tưởng rằng Từ Nhu đã về nên vội vàng ôm cậu đang ngồi trong lòng thả xuống, rồi hắn mới đi ra mở cửa.
Lôi Minh nhớ rằng Từ Nhu đã mang theo chìa khóa của mình, vậy tại sao cô không tự mình mở cửa mà đi nhấn chuông cửa.
Lôi Minh khó hiểu, sau khi mở cửa ra, hắn mới phát hiện người bấm chuông không phải Từ Nhu mà là mẹ hắn: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại tới đây?”
Mẹ Lôi thò đầu vào trong phòng, chỉ thấy một cậu con trai đang ngồi trên bàn ăn, không thấy con dâu đâu, bèn hỏi: “Con trai, con dâu của mẹ đâu? Con dâu không ở nhà à?”
Lôi Minh giúp Từ Nhu tìm đại một cái cớ: “Cô ấy đã ra ngoài tìm việc làm rồi.”
Mẹ Lôi đi thẳng vào nhà, ngồi xuống ghế sô pha, tự nhiên như ở nhà mà rót cho mình một cốc nước, uống xong liền trừng mắt nhìn con trai nói: “Sao con dâu còn phải đi kiếm việc làm? Chẳng lẽ là nhà họ Lôi chúng ta không nuôi nổi một đứa con dâu hay sao? Mau gọi con dâu về, để con dâu ở nhà chuẩn bị mang thai, để cha con nhanh chóng bế cháu nội.”
Ý tứ trong lời nói của mẹ Lôi rất rõ ràng, bà ấy tới đây để hối Lôi Minh mau chóng sinh con.
Nhưng để Từ Nhu sinh ra người thừa kế cho nhà họ Lôi là điều không thể nào xảy ra, để Từ Nọa sinh một đứa còn hơn.
*Sắp có biến nữa rồi mấy anh em ơi:<
Danh sách chương