Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Công ty tuy rằng rất phát đạt nhưng tôi kiếm tiển chủ yếu dựa vào cổ phiếu và bất động sản.

Trước khi xuất ngoại, bởi vì biết nhà đất sắp nóng lên, mà thị trường chứng khoán lại hay thay đổi nên cơ bản đều đem tài chính thị trường chứng khoán quăng vào bất động sản. Lúc trước mấy cửa hàng đã mua giờ đều cho người khác thuê buôn bán, hôm nay những chỗ này tiền thuê đều đã nước lên thì thuyền lên.

Cả tầng văn phòng công ty tôi đều đã mua lại, công ty tôi chỉ chiếm một phần còn lại cho công ty khác thuê. Bởi vì ở vào đoạn đường hoàng kim nên xung quanh toàn công ty danh tiếng, bởi vậy giá thuê cũng rất cao.

Chỉ có nhà ở, bởi vì tiền thuê không cao, lại hay đổi chủ thuê, phiền phức cực kỳ, nên sau khi nhà đất tăng, tôi bán luôn ra ngoài, kiếm tiền làm việc khác.

Hôm nay còn lại ba căn nhà ba phòng, một gác, một căn do ba ở, một căn là căn trước đây cho người nước ngoài thuê, ngay sát vách căn của ba, tôi để lại để sau này về nước được ở gần bên ba. Còn một căn khác, là tổ chim câu của tôi với Từ Khiêm, ngoại trừ bản thân chúng tôi, không ai biết.

Lúc trước tiền ba bán nhà máy, tôi đều đem qua Mỹ làm vốn. Lúc học thạc sĩ, thuận tiện nghiên cứu kiếm tiền, cũng mạo hiểm vài lần, chung quy không sai sót gì. Buôn bán vài lần mạnh tay rồi cũng thu tay, về sau không chơi hiểm thế nữa. Sau đó may mắn mua được 11% cổ phần một công ty. Bởi vì tôi nhớ kỹ công ty này thế nào cũng phất lên, đến lúc đó, cổ phiếu của nó quý như vàng. Đây rốt cuộc là do vận khí thôi.

Những chuyện này, chỉ có tôi và ba hiểu rõ. Người ngoài sợ rằng chỉ biết tôi có một công ty nhỏ phát triển tốt mà thôi.

Hiện tại mấy bất động sản cũng tốt, cổ phần công ty bên Mỹ cũng tốt, mười năm sau chắc sẽ không có gì biến động. Tôi vừa có thể toàn tâm toàn ý phát triển công ty, thực hiện lý tưởng của tôi.

Kỳ thực học vị thạc sĩ quản lý công thương không có ý nghĩa gì lớn với tôi, lúc trước nguyên nhân chủ yếu đi Mỹ nguyên nhân chủ yếu có hai cái, một là vì kết hôn với Từ Khiêm, hai là vì sinh con. Ba muốn có cháu, gia nghiệp tương lai cũng không thể không có người thừa kế. Ngoài hai điểm đó ra thì học thêm chút kiến thức, quen mấy người bạn, thuận tiện kiếm chút đôla, vậy là tốt rồi.

Từ Khiêm có một lần nói, thấy tôi sống có vẻ mệt mỏi quá. Bản thân tôi thì không có cảm giác gì. Trước đây tuy rằng không mệt mỏi gì, nhưng tôi ngay cả nhà máy của ba cũng không thể giữ được khiến tôi đã quen nỗ lực tại bất cứ thời điểm nào. Nỗ lực mới thái độ bình thường của tôi, muốn tôi như Từ Khiêm bình thản thích ứng trong mọi tình cảnh, chắc tôi điên quá.

Chúng tôi là hai người khác nhau đến vậy, anh lại có thể mang đến cho tôi cảm giác dễ chịu, tôi cũng có thể cho anh cảm giác an tòan, cứ như vậy liền thành một gia đình.

“Lần này trở lại anh có cần gặp chú Lục không?”, trên máy bay Từ Khiêm hỏi tôi, “Nếu không gặp chú, sao anh chăm sóc được Tiểu Niệm?”

“Con cũng có rồi, lần này trở lại còn sợ gì mà không nói cho ba em nữa.”

“Thế nhưng…. anh sợ chú Lục sẽ tức giận? Còn dì Vương sẽ nghĩ như thế nào?”

“Ba em khẳng định sẽ giận nhưng ông ấy sẽ chấp nhận thôi. Dì Vương thì không cần lo lắng, dì tuy là vợ của ba em nhưng với em mà nói dì chỉ là người ngoài, em tôn trọng dì nhưng sẽ không để dì can thiệp vào chuyện của chúng ta. Hơn nữa dì chắc không làm trái ý ba em đâu. Chờ em nói với ba rồi, anh cũng phải sửa lại xưng hô, gọi ba đi thôi.”

“Ừ”, Từ Khiêm cười.

Không thông báo cho ba ngày trở về cụ thể, một nhà ba người chúng tôi về tổ chim câu của mình trước, sửa soạn một phen. Từ Khiêm tắm cho Lục Niệm, chơi với nó nửa giờ rồi mới dỗ được nó ngủ.

Trở lại phòng khách cười tủm tỉm nhìn tôi đang đọc sách, anh không nói gì.

Tôi buông sách, ngoắc ngoắc anh, “Lại đây.”

Anh đi tới, ngồi lên đùi tôi. Tôi buồn cười nhìn biểu tình trẻ con của anh, có phải người lòng không vướng bận trần thế sẽ lâu già hay không? Vì sao anh có thể dịu dàng điềm đạm như thế? Vết tích của thời gian lưu lại trong tâm hồn anh chỉ là những dấu vết thật mờ nhạt. Có lẽ vì anh không để ý, không oán hận, có thể đơn giản quên phản bội và thương tổn, cho nên hôm nay tâm hồn anh vẫn còn trong sáng như đứa trẻ.

Mà tôi thì nhớ kỹ mọi chuyện. Những ai nợ tôi, hại tôi, tôi dù sớm dù muộn cũng sẽ trả đủ. Còn những ai tốt với tôi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ. Khoái ý ân cừu mới tính cách của tôi. Tôi không thể sau khi công thành danh toại, nhẹ hẫng nhẹ hơ nói một câu tha thứ là xong, muốn đạp phải đạp đến tận cùng, để cho bọn họ cả đời không ngoi lên được. Có lẽ vì tôi quá tính toán, không bỏ đi được cho nên những tổn thương lưu lại trong lòng quá sâu, cũng khiến tim tôi trở nên lạnh lùng, cứng rắn.

Sau khi kết hôn ở Mỹ xong, tình cảm của tôi và Từ Khiêm dường như càng gần thêm một bước.

Tuy rằng nguyên bản cũng rất tốt nhưng hẳn trong lòng anh vẫn luôn có lo lắng, sợ tôi bị gia đình bức hôn, sợ tôi muốn có con, sợ bản thân anh già hơn tôi mười tuổi, sợ tôi không còn thương anh nữa. Cũng sợ tôi yêu người phụ nữ khác, bởi vì cùng đi ra đường với nhau, anh phát hiện tôi căn bản không chú ý đến đàn ông, anh nghĩ tôi thực ra là một trực nam, cùng anh một chỗ là vì lúc trước muốn có cảm giác gia đình.

Từ Khiêm trong lòng tôi nói rất nhiều thứ, tôi yên lặng mà nghe. Kỳ thực, anh không cần phải lo lắng, tôi thích không phải là gương mặt hay cơ thể của anh, mà là chính bản thân anh. Cho nên dù tương lai, già đi, tôi cũng sẽ không tính toán mặt anh có nhăn hay không, da anh có chảy xệ hay không. Cái loại hưởng thụ nhục dục thuần túy đối với tôi không quan trọng. Đối với tôi, cái người đã trải qua thống khổ chân chính mà nói, an ủi của tâm linh quan trọng hơn nhiều.

Bởi vì loại an ủi tâm linh này, tôi không tính toán đến giới tính hay tuổi tác của Từ Khiêm. Huống chi, tôi cũng chẳng hy sinh gì lớn cả, làm với Từ Khiêm, đồng thời chỉ làm cùng anh, dù trải qua tám năm tôi chẳng cảm thấy tí xíu chán ghét nào. Cái loại hưởng thụ cả tâm linh lẫn nhục dục này, đời trước tôi chưa từng có.

Thế nhưng tôi không nói với anh những điều này, lời nói gió bay, thực tế mới chứng minh tất cả.

Lúc ở chung với người ngoài, vì đạt được mục đích hay vì lưu ấn tượng tốt cho người hợp tác hay khách hàng, cho tới bây giờ tôi chưa từng tiếc rẻ lời nói hay nụ cười.

Chỉ có mình anh, bất cứ lúc nào tôi cũng không cần dỗ ngon dỗ ngọt, tôi càng thích để mình chân thực mà đối diện anh, thậm chí tôi chưa bao giờ biểu đạt tình cảm với anh. Tôi chỉ từng bước từng bước, muốn ở cùng với anh, muốn anh hoàn toàn thuộc về tôi, muốn anh kết hôn với tôi.

Hay là hành động thực tế là như vậy so với dỗ ngon dỗ ngọt còn hữu ích hơn, tình cảm Từ Khiêm đối với tôi càng ngày càng sâu đậm, càng ngày càng không che dấu.

Từ Khiêm ôm cổ tôi, toàn thân dán sát vào người tôi. Loại nhu cầu thân thể này, tôi hiểu, vươn tay ôm lấy anh, Từ Khiêm nhẹ giọng: “Ở chỗ này.”

“Ở đây?”, mỗi lần làm ở chỗ nào khác ngoài phòng ngủ, Từ Khiêm đều xấu hổ muốn chết, khó có được hôm nay chủ động đưa ra yêu cầu.

“Tiểu Niệm ở trong phòng”

Được rồi, ở đây chỉ có một phòng ngủ, tôi quên.

Nắm thắt lưng anh, trong đầu tôi hiện ra chút sở thích ác ôn. Tôi rất thích dáng dấp của anh vì một ít tư thế quái dị hoặc lời tâm tình bị tôi chọc ghẹo mà xấu hổ đến toàn thân đỏ ửng lên, đó cũng là một chút thú vui trong cuộc sống giường chiếu của chúng tôi, chủ yếu là thú vui của tôi.

*******************

Sửa soạn một đêm, cả nhà tinh thần thoải mái, no đủ, gọi điện cho ba, đi tới nhà ông. Trước khi xuất ngoại đã đưa xe cho ba nên giờ chúng tôi ngồi taxi.

“Em còn chưa nói gì với chú Lục đã dẫn anh đến đó, vậy không tốt lắm đâu.”

“Đương nhiên là thuyết phục ba sau đó mới mang anh đi gặp. Nhưng Lục Niệm dính anh dữ quá. Anh kêu em dẫn nó đi gặp ba, nó còn không quậy tưng lên sao?”

Từ Khiêm đắc ý cười.

Tới chỗ của ba, đầu tiên ba cười toe tóet ôm Lục Niệm nhìn ngó sờ nắn, sau đó mới chú ý tới Từ Khiêm, nhớ lại trước đây một lát mới ra được tên anh, “Cậu là Khiêm? Lâu rồi không gặp nha.”

“Dạ phải, chú Lục.”

Sau khi vào cửa, Lục Niệm đã đưa tay muốn Từ Khiêm bế, Từ Khiêm thành thạo cởi áo khoác cho nó, đút nó uống nước trái cây. Ba nhìn động tác thành thạo của Từ Khiêm một hồi, không lộ thanh sắc, nói với tôi: “Nguyên Tử, tới phòng đọc sách ba nói chuyện đi.”

Từ Khiêm ngẩng đầu lên lo lắng thoáng nhìn tôi, tôi trấn an nhìn anh một cái.

Tới phòng đọc sách, hai ba con tôi mặt đối mặt với nhau, ba mở miệng trước: “Nói đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”

“Con không muốn kết hôn với phụ nữ, Từ Khiêm rất hợp ý con, tụi con đã ở bên nhau từ rất rất lâu rồi.”

“Vậy còn đứa nhỏ? Rốt cuộc có phải con của con không?”

“Đương nhiên là con của con, thụ tinh nhân tạo, dùng tiền mướn một phụ nữ tuổi còn trẻ, khỏe mạnh, không có bệnh di truyền để đẻ mướn. Chuyện này ở Mỹ rất bình thường.”

Ba hình như thở phào nhẹ nhõm: “Hai đứa bắt đầu từ lúc nào…”

“Sau khi thi vào đại học, con đã để Từ Khiêm lên Bắc Kinh tiếp tục chăm sóc con, rồi buộc anh ấy ở với con. Mấy năm nay, bắt đầu cuộc sống hàng ngày, ăn uống, tất cả việc vặt đều là anh ấy để ý giúp con. Con nghĩ so với cưới vợ thì anh ấy tốt hơn nhiều.”

Ba thở dài, “Là ba không cho con ảnh hưởng tốt, ở trong một gia đình như vậy lớn lên, không muốn cưới vợ cũng là bình thường. Ba chỉ muốn hỏi, lúc trước có tin cậu ta là đồng tính luyến ái, có phải cậu ta dụ con đi lên con đường này hay không?”

Tôi lắc đầu, “Ba, con cũng không ngu, hơn nữa ba hiểu con mà, ba nghĩ ai có thể dụ được con? Thực ra là con lợi dụng anh ấy là đồng tính luyến ái mà bức bách, dụ dỗ anh ấy lên Bắc Kinh với con. Mấy năm nay, dù ở Bắc Kinh hay Mỹ, tranh của anh ấy cũng có nhiều người thưởng thức, thành công cỡ nào thì không dám nói nhưng có chút danh tiếng, cuộc sống không lo thì vẫn có thể. Là con chặt đứt tiền đồ của anh ấy, đơn giản vì con muốn anh ấy ở nhà lo cho con. Tuy rằng là con nuôi anh ấy nhưng thực ra sự hy sinh của anh ấy cũng không nhỏ.”

“Thằng này, con cũng ác thật.”

“Hết cách, tìm một người hợp ý lại hiền lành, yên phận không dễ.”

“Vậy cậu ta chịu chăm sóc con với Lục Niệm cả đời.”

“Dạ, tụi con đã kết hôn ở Mỹ rồi. Tuy rằng trong nước không thừa nhận nhưng rốt cuộc tụi con vẫn là vợ chồng hợp pháp ở Mỹ.”

Vẻ mặt ba khiếp sợ.

“Ba, tuy rằng con không kết hôn với phụ nữ nữa nhưng sự nghiệp hay con cái đều không lỡ thứ gì. Cho nên con mong ba khoan dung một ít với Từ Khiêm, anh ấy là cô nhi, sau này ba coi anh ấy như con trai là được. Nếu không có anh ấy, con sao có thể yên tâm lo cho sự nghiệp được, mấy năm nay cũng không sống hài lòng được.”

Ba trầm mặc một hồi, gật đầu “Được rồi. Chẳng qua, con nếu có được thẻ xanh rồi mà bên Mỹ cũng không kế hoạch hoá gia đình, con mướn thêm người sinh thêm vài đứa nữa đi, nhà chúng ta không phải nuôi không nổi. Trong nhà người ít quá, Tiểu Niệm sau này cũng không có người nương nhờ.”

Tôi suy nghĩ một chút, “Được, nhưng vài năm nữa đi ba, giờ Tiểu Niệm còn nhỏ quá, tối thiểu chờ nó lên tiểu học rồi hãy thêm một đứa nữa, nhiều quá con ngại phiền. Hơn nữa, Từ Khiêm phải tự tay chăm sóc, anh ấy cũng bận rộn lắm.”

“Một đứa cũng được”, ba vui tươi hớn hở.

Chúng tôi từ phòng đọc sách đi ra, tôi liếc Từ Khiêm một cái, Từ Khiêm nghiêm túc kêu lên một tiếng “Ba”. Ba cũng cười tủm tỉm đáp lời.

Chỉnh lý căn nhà bên cạnh xong, nhà ba người chúng tôi vào ở. Sau khi tôi trở về, ba tuyên bố về hưu, mỗi ngày cùng dì Vương, Từ Khiêm cùng nhau chăm sóc Tiểu Niệm.

Tôi cũng bắt đầu làm việc ở Bắc Kinh. Nhưng vì sự yêu thương với tranh giành của ba và dì Vương với Lục Niệm vô hình trung giải phóng Từ Khiêm, khiến chúng tôi có nhiều thời gian bên nhau nhiều hơn, ra ngoài chơi nhiều hơn, đúng là đại gia đình mới tốt.

•#¥#¥%

“Lão đại à, không phải cậu nói tớ phải chống đỡ vài năm, cậu về nước là tớ được giải phóng rồi? Kết quả, cậu trở về không bao lâu lại bắt đầu mở công ty mới”, Trương Nhạn mang một xấp tài liệu đến oán giận với tôi.

Tôi vừa lật tài liệu, đầu cũng không ngẩng nói: “Công ty cậu đang kinh doanh tốt, sau này tớ cũng sẽ như ba tớ, chỉ cần nắm hướng đi tổng thể, những chuyện cụ thể đều do các cậu làm. Cậu một người đã có thể làm tốt mọi việc, cần gì muốn hai người quản lý công ty làm gì. Tớ tin năng lực của cậu. Hơn nữa, công ty mới tớ đăng ký cũng là công ty thứ hai trong tập đoàn mà thôi, cũng không phải bắt đầu lại từ đầu.”

Từ Khiêm cười tủm tỉm bưng tới một ly trà chanh lạnh tới đặt trước mặt Trương Nhạn, “Gần đây trời nóng quá, giảm nhiệt đi nè, tôi làm đó, bỏ chút đường thôi, không cần sợ mập.”

“Anh thực hiền lành nha”, Trương Nhạn mở miệng khen, “Lão đại thực có phúc mà. Sao tôi không gặp người đàn ông nào hiền lành một chút nhỉ?”

Tôi lé mắt nhìn cô một cái, ngoắc Từ Khiêm lại đây, ôm anh vào lòng, tiếp tục xem tư liệu.

Trương Nhạn chà chà cánh tay, “Mắc ói chết quá, mỗi lần đều dùng chiêu này đuổi tớ đi. Tớ biết rồi, uống xong trà là tớ đi, được chưa?”

Tớ cười một cái, Trương Nhạn căm tức.

“Được rồi, lần trước bọn cựu sinh viên tụ hội, Manh Manh có hỏi thăm cậu đó.”

“Bạch Manh Manh? Cô ấy hỏi thăm tớ sao?”

“Cô ấy đã sớm kết hôn rồi. Nhưng không biết vì sao, cô ấy vẫn còn vương vấn với cậu.”

“Hôm nay cậu tới đây cố ý ly gián hay sao?”

“Sao có thể chứ, tớ nói với cô ấy, cậu đã kết hôn rồi, con cũng đã hơn một tuổi rồi”, Trương Nhạn cười.

“Cậu cũng lớn rồi, cả bạn trai cũng không có. Nếu như cần, để tớ cho cậu nghỉ ba ngày, cho cậu đi coi mắt.”

“Chỉ ba ngày? Thật nhỏ nhen. Được rồi, cái gã người Mỹ tìm cậu đầu óc có bình thường hay không? Sao luôn đọc thơ cho tớ vậy?”

“Mike là một nhà thiết kế tài năng, tụi tớ là bạn từ khi còn ở Mỹ. Lần này tớ dùng văn hóa Trung Quốc dụ cậu ta tới đây đó, muốn cậu ta làm tổng giám thiết kế cho công ty mới. Đầu óc Mike không có vấn đề gì, chỉ là tính cách lãng mạn một chút. Nếu cậu ta có ý gì với cậu, vậy dùng mỹ nhân kế đi. Cũng không kêu cậu bán thân, cậu chỉ cần như gần như xa, để cậu ta không đi đâu được là được. Đương nhiên nếu cậu thích thì gả cho cậu ta, tớ cũng không có ý kiến.”

“Lão đại, cậu ghê thật!!! Sao trước đây tớ ngốc tới vậy, tin cậu là một người vừa nghiêm túc vừa truyền thống chứ. Mike tội nghiệp quá, lại bị lừa lên thuyền hải tặc rồi. Tớ sẽ không trợ Trụ vi ngược đâu.”

Tôi ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Tăng 5% tiền lương.”

“10%”, cô cò kè mặc cả.

“Được, nếu cậu có thể để cậu ta ký hợp đồng ba năm.”

“Được”, cô lập tức nói.

Từ Khiêm phụt cười, “Xem hai người kìa, giờ cuối cùng tôi đã biết cái gì là gian thương rồi.”

Sau khi Trương Nhạn đi, tôi ôm Từ Khiêm tiếp tục xem tư liệu. Anh lẳng lặng ngồi trong lòng tôi, vẫn cứ như những ngày trước đây. Trong phòng chỉ có tiếng lật giấy.___________HOÀN__________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện