Khi trở về Yến Di cả người mệt mỏi, tắm rửa ăn uống qua loa liền đi ngủ. Mà không biết thành phố T vì cô mà có một trận biến động lớn. Cả đêm chỉ có cô là ngủ ngon, còn những nhà kia đều ồn ào náo nhiệt vì không biết nguyên nhân vì sao công ty bị phá sản.
Sáng hôm sau
Yến Di ghét bỏ nhìn bộ váy trên người, lại trừng mắt với người đàn ông trước mặt mình
- Tôi không thích mặc váy.
- Không thích thì bây giờ tập làm quen. Di Di tôi thấy em mặc váy rất đẹp.
Nam Cung Thần vuốt cầm ánh mắt thưởng thức nhìn bộ váy màu xanh ngọc trên người cô. Yến Di chu môi, bất mãn nói
- Đẹp chỗ nào hả? Khó chịu chết đi được.
Trước kia đi làm nhiệm vụ trừ khi là bắt buộc cô mới mặc váy nếu không đánh chết cô cũng không mặc. Vậy mà bây giờ người đàn ông trước mặt bắt cô mặc bộ váy này lại còn ngắn nữa chứ.
- Được rồi, không tức giận. Hôm nay tôi dẫn em đến nhà chính ăn cơm.
- Gì chứ? Mẹ anh mới nói hôm qua, hôm nay anh đã dẫn tôi đi? Yến Di kinh ngạc, không cần gấp như vậy chứ? Nam Cung Thần đi lại trước mặt cô ngồi xuống, đưa hai tay béo má cô dịu dàng nói
- Di Di, em ra ngoài nhiều sẽ tốt cho bệnh tình em hơn. Sau này có thời gian, tôi sẽ thường xuyên dẫn em ra ngoài chơi. Em cũng không được lười biếng đâu đấy.
- Tôi không phải con nít, anh béo má gì chứ?
Cô phồng má, lấy tay đánh nhẹ lên tay đang đặt trên mặt mình làm anh cười ha hả. Không ngờ khi bị bệnh, cô lại trẻ con như vậy.
- Cười, cười, ai cho anh cười.
Yến Di tức giận nhìn anh, Nam Cung Thần xoa đầu cô nói
- Không chọc em nữa, tôi đã điện nói với mẹ sẽ dẫn em đến ăn sáng. Không nên tới chậm.
- Hừ!
Yến Di hừ lạnh, quay mặt đi không thèm nhìn anh. Còn anh tâm tình cực tốt, đẩy xe lăn xuống nhà, cẩn thận bế cô ngồi lên xe, chuẩn bị cho cô tươm tất anh mới vòng qua ghế lái, lái xe rời khỏi biệt thự.
Biệt thự Nam Cung
Vương Tử Huyên sáng sớm đã bận rộn trong bếp, cô (VTH) không biết Yến Di thích ăn món gì nên làm nhiều vô cùng, Hạo Thiên đứng bên cạnh ghen đến đỏ mắt. Anh đi lại ôm cô từ phía sau, mặt vùi vào hõm cổ cô bất mãn lên tiếng
- Trước kia em không vì anh nấu nhiều như vậy?
- Ha ha, Thiên anh ghen tị sao? Thật trẻ con.
Vương Tử Huyên cười híp cả mắt, Hạo Thiên bị đụng trúng chỗ đau. Anh bá đạo cúi xuống hôn mạnh lên môi cô
- Dám cười anh, để xem tối anh xử em như thế nào.
Vương Tử Huyên nghe vậy mặt đỏ bừng, xoay người đánh nhẹ lên ngực anh lí nhí nói
- Đồ đáng ghét.
Trêu chọc cô vợ mình đến đỏ mặt, tâm tình tốt lên không ít.
Đúng lúc này trong sân truyền đến tiếng xe, Vương Tử Huyên đánh vào tay Hạo Thiên đang không yên phận một cái rồi từ bếp đi ra cửa, đã thấy Nam Cung Thần đang bế Yến Di từ trong xe ra, đang cẩn thận đặt cô ngồi lên xe lăn.
Vừa làm xong ngẩng đầu lên đã thấy mẹ đứng đó, anh mỉm cười chào hỏi
- Mẹ.
- Nam Cung phu nhân.
Yến Di nhìn Vương Tử Huyên lễ phép chào hỏi, Vương Tử Huyên nghe vậy xua tay
- Khách sáo như vậy làm gì? Đều là người một nhà mà, con gọi ta là mẹ như Tiểu Thần là được rồi.
Nghe mẹ anh nói vậy cô ngại ngùng không lên tiếng, Nam Cung Thần không hiểu sao nghe mẹ nói thế trong lòng ngược lại rất vui vẻ làm cho anh cảm thấy có chút kỳ quái với bản thân.
- Mẹ đã nói vậy thì em cứ nghe vậy đi.
Yến Di còn tưởng Nam Cung Thần nói giúp mình, ai ngờ...cuối cùng, Yến Di cũng phải thỏa thuận gọi Vương Tử Huyên một tiếng mẹ.
Một nhà ăn sáng rất vui vẻ, chỉ thiếu mỗi Nam Cung Mẫn. Sau khi ăn sáng xong, anh cũng không rời đi ngay mà đẩy cô ra sau vườn đi dạo. Yến Di được anh tập đi, dù chưa thể đi một mình nhưng đứng lên được làm cô rất vui vẻ. Lúc này trên mặt cô nở nụ cười rực rỡ, Nam Cung Thần dìu cô bên cạnh cũng bị cuốn hút, bất tri bất giác nói
- Di Di, em cười nhìn rất đẹp.
- Thật sao? Vậy sau này chỉ cười cho mình anh xem.
Câu sau là cô nói đùa, nhưng anh lại biến nó thành thật, gật đầu nói
- Không được nuốt lời đâu đấy, sau này chỉ được cười với tôi.
- Này, tôi chỉ đùa. Anh tưởng thật đấy à?
Nam Cung Thần không lên tiếng, đưa tay vén loạn tóc rơi xuống ra sau. Nhìn vào đôi mắt đầy sức sống của cô, anh như bị chìm đắm vào trong đó. Anh bất giác cúi người, khoảng cách hai người được rút ngắn. Nhìn hành động của anh, trái tim cô như nhảy ra ngoài, mắt từ từ khép lại hàng lông mi run rẩy. Nam Cung Thần nhìn thấy hành động của Yến Di môi mỉm cười, ánh mắt chứa đựng sự cưng chiều. Nam Cung Thần hôn lên môi cô, nhẹ nhàng liếm láp, nhẹ nhàng thưởng thức hương vị ngọt ngào của Yến Di. Cô bị anh hôn đến tay chân bủn rủn, cũng may được anh ôm vào lòng nếu không đã ngã xuống đất. Nụ hôn kéo dài cả năm phút, khi Yến Di tưởng chừng sẽ tắt thở thì anh buông cô ra, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau. Nam Cung Thần thân mật cụng trán với cô, dịu dàng nói
- Ngốc, em không biết đường thở bằng mũi sao?
- Người ta mới không ngốc.
Yến Di chu môi, giọng phá lệ có chút nũng nịu.
Sáng hôm sau
Yến Di ghét bỏ nhìn bộ váy trên người, lại trừng mắt với người đàn ông trước mặt mình
- Tôi không thích mặc váy.
- Không thích thì bây giờ tập làm quen. Di Di tôi thấy em mặc váy rất đẹp.
Nam Cung Thần vuốt cầm ánh mắt thưởng thức nhìn bộ váy màu xanh ngọc trên người cô. Yến Di chu môi, bất mãn nói
- Đẹp chỗ nào hả? Khó chịu chết đi được.
Trước kia đi làm nhiệm vụ trừ khi là bắt buộc cô mới mặc váy nếu không đánh chết cô cũng không mặc. Vậy mà bây giờ người đàn ông trước mặt bắt cô mặc bộ váy này lại còn ngắn nữa chứ.
- Được rồi, không tức giận. Hôm nay tôi dẫn em đến nhà chính ăn cơm.
- Gì chứ? Mẹ anh mới nói hôm qua, hôm nay anh đã dẫn tôi đi? Yến Di kinh ngạc, không cần gấp như vậy chứ? Nam Cung Thần đi lại trước mặt cô ngồi xuống, đưa hai tay béo má cô dịu dàng nói
- Di Di, em ra ngoài nhiều sẽ tốt cho bệnh tình em hơn. Sau này có thời gian, tôi sẽ thường xuyên dẫn em ra ngoài chơi. Em cũng không được lười biếng đâu đấy.
- Tôi không phải con nít, anh béo má gì chứ?
Cô phồng má, lấy tay đánh nhẹ lên tay đang đặt trên mặt mình làm anh cười ha hả. Không ngờ khi bị bệnh, cô lại trẻ con như vậy.
- Cười, cười, ai cho anh cười.
Yến Di tức giận nhìn anh, Nam Cung Thần xoa đầu cô nói
- Không chọc em nữa, tôi đã điện nói với mẹ sẽ dẫn em đến ăn sáng. Không nên tới chậm.
- Hừ!
Yến Di hừ lạnh, quay mặt đi không thèm nhìn anh. Còn anh tâm tình cực tốt, đẩy xe lăn xuống nhà, cẩn thận bế cô ngồi lên xe, chuẩn bị cho cô tươm tất anh mới vòng qua ghế lái, lái xe rời khỏi biệt thự.
Biệt thự Nam Cung
Vương Tử Huyên sáng sớm đã bận rộn trong bếp, cô (VTH) không biết Yến Di thích ăn món gì nên làm nhiều vô cùng, Hạo Thiên đứng bên cạnh ghen đến đỏ mắt. Anh đi lại ôm cô từ phía sau, mặt vùi vào hõm cổ cô bất mãn lên tiếng
- Trước kia em không vì anh nấu nhiều như vậy?
- Ha ha, Thiên anh ghen tị sao? Thật trẻ con.
Vương Tử Huyên cười híp cả mắt, Hạo Thiên bị đụng trúng chỗ đau. Anh bá đạo cúi xuống hôn mạnh lên môi cô
- Dám cười anh, để xem tối anh xử em như thế nào.
Vương Tử Huyên nghe vậy mặt đỏ bừng, xoay người đánh nhẹ lên ngực anh lí nhí nói
- Đồ đáng ghét.
Trêu chọc cô vợ mình đến đỏ mặt, tâm tình tốt lên không ít.
Đúng lúc này trong sân truyền đến tiếng xe, Vương Tử Huyên đánh vào tay Hạo Thiên đang không yên phận một cái rồi từ bếp đi ra cửa, đã thấy Nam Cung Thần đang bế Yến Di từ trong xe ra, đang cẩn thận đặt cô ngồi lên xe lăn.
Vừa làm xong ngẩng đầu lên đã thấy mẹ đứng đó, anh mỉm cười chào hỏi
- Mẹ.
- Nam Cung phu nhân.
Yến Di nhìn Vương Tử Huyên lễ phép chào hỏi, Vương Tử Huyên nghe vậy xua tay
- Khách sáo như vậy làm gì? Đều là người một nhà mà, con gọi ta là mẹ như Tiểu Thần là được rồi.
Nghe mẹ anh nói vậy cô ngại ngùng không lên tiếng, Nam Cung Thần không hiểu sao nghe mẹ nói thế trong lòng ngược lại rất vui vẻ làm cho anh cảm thấy có chút kỳ quái với bản thân.
- Mẹ đã nói vậy thì em cứ nghe vậy đi.
Yến Di còn tưởng Nam Cung Thần nói giúp mình, ai ngờ...cuối cùng, Yến Di cũng phải thỏa thuận gọi Vương Tử Huyên một tiếng mẹ.
Một nhà ăn sáng rất vui vẻ, chỉ thiếu mỗi Nam Cung Mẫn. Sau khi ăn sáng xong, anh cũng không rời đi ngay mà đẩy cô ra sau vườn đi dạo. Yến Di được anh tập đi, dù chưa thể đi một mình nhưng đứng lên được làm cô rất vui vẻ. Lúc này trên mặt cô nở nụ cười rực rỡ, Nam Cung Thần dìu cô bên cạnh cũng bị cuốn hút, bất tri bất giác nói
- Di Di, em cười nhìn rất đẹp.
- Thật sao? Vậy sau này chỉ cười cho mình anh xem.
Câu sau là cô nói đùa, nhưng anh lại biến nó thành thật, gật đầu nói
- Không được nuốt lời đâu đấy, sau này chỉ được cười với tôi.
- Này, tôi chỉ đùa. Anh tưởng thật đấy à?
Nam Cung Thần không lên tiếng, đưa tay vén loạn tóc rơi xuống ra sau. Nhìn vào đôi mắt đầy sức sống của cô, anh như bị chìm đắm vào trong đó. Anh bất giác cúi người, khoảng cách hai người được rút ngắn. Nhìn hành động của anh, trái tim cô như nhảy ra ngoài, mắt từ từ khép lại hàng lông mi run rẩy. Nam Cung Thần nhìn thấy hành động của Yến Di môi mỉm cười, ánh mắt chứa đựng sự cưng chiều. Nam Cung Thần hôn lên môi cô, nhẹ nhàng liếm láp, nhẹ nhàng thưởng thức hương vị ngọt ngào của Yến Di. Cô bị anh hôn đến tay chân bủn rủn, cũng may được anh ôm vào lòng nếu không đã ngã xuống đất. Nụ hôn kéo dài cả năm phút, khi Yến Di tưởng chừng sẽ tắt thở thì anh buông cô ra, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau. Nam Cung Thần thân mật cụng trán với cô, dịu dàng nói
- Ngốc, em không biết đường thở bằng mũi sao?
- Người ta mới không ngốc.
Yến Di chu môi, giọng phá lệ có chút nũng nịu.
Danh sách chương