Thần khí không cho luyện hoá, công pháp tông môn muốn truyền bá ra ngoài.

Giang Nhạc không hiểu Ninh Thư đang nghĩ gì nữa, lúc thế này lúc thế kia, coi tông môn như trò đùa.

Ninh Thư bảo: “Cho nhân ma khác tu luyện cũng hay.”

Giang Nhạc mím môi: “Đến khi tông môn lớn mạnh, gia nhập tông môn sẽ được tu luyện. Truyền bá công pháp thì lập tông môn còn ý nghĩa gì nữa.”

Ninh Thư nhìn Giang Nhạc: “Phổ biến chỉ có tốt, là tông môn duy nhất của nhân ma tại sao lại không có ý nghĩa.”

“Giang Nhạc, hình như ngươi rất có ý kiến?” Ninh Thư nhìn Giang Nhạc từ trên cao.

Giang Nhạc chắp tay: “Đồ đệ không dám, đồ đệ chỉ suy xét từ góc độ tông môn.”

Ninh Thư ừ bảo: “Đi tu luyện đi, Thư Lan ở lại.”

Lý Thư Lan hành lễ chào Ninh Thư: “Đồ đệ bái kiến sư tôn.”

Lý Thư Lan ngày càng xinh đẹp, cô cười hỏi: “Sống ở tông môn thấy thế nào?”

Lý Thư Lan trả lời: “Rất vui ạ.”

“Ừm, lo chuyện tông môn nhiều hơn nhé.” Ninh Thư dặn Lý Thư Lan.

Lý Thư Lan vâng dạ.

“Tu luyện chăm chỉ vào. Ngươi thấy ta truyền bá công pháp là đúng hay sai?” Ninh Thư hỏi Lý Thư Lan.

“Đồ đệ theo ý sư tôn.” Lý Thư Lan trả lời thông minh.

“Ta đang hỏi ý kiến của ngươi mà?” Ninh Thư nhìn Lý Thư Lan.

Lý Thư Lan nói: “Sư tôn làm đúng ạ.”

Ninh Thư: …

Nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Thư vẫn quyết định truyền bá công pháp ra ngoài. Cô đến Hắc Thành dạy một số nhân ma, về việc họ có tu luyện hay không là chuyện của họ.

Ở một nơi khác, Thanh Hoa Quân và Ngọc Linh Nhi khá khổ sở, không biết trúng độc gì mà ngứa không chịu được.

Thanh Hoa Quân tu vi cao có thể chặn lại cơn ngứa, Ngọc Linh Nhi thì không, gãi ngứa liên tục.

Ngọc Linh Nhi nằm không cũng trúng đạn, mục tiêu của Ninh Thư là Thanh Hoa Quân, do Ngọc Linh Nhi đứng gần nên hít phải bụi độc.

Thấy Ngọc Linh Nhi gãi trầy mặt mũi, Thanh Hoa Quân sốt ruột đi tìm thuốc giải.

Do Thanh Hoa Quân bận tìm thuốc giải cho mình và Ngọc Linh Nhi nên không tham gia đại chiến Nhân Ma.

Ninh Thư dẫn đệ tử đến tham gia đại chiến Nhân Ma, bản chất là cho đệ tử tập luyện.

Vậy mà Trường Sinh Môn đã được nhiều người biết đến hơn.

Ninh Thư nhờ Thanh Việt đưa mình đi khắp nơi vì Thanh Việt giỏi dịch chuyển, cô sẽ dạy công pháp nếu gặp nhân ma.

Ninh Thư hỏi Thanh Việt: “Chuyện đột phá hư không của cậu đến đâu rồi?”

Thanh Việt thở dài: “Vẫn đang xác định điểm ngoài thế giới nhưng chưa tìm thấy.”

Ninh Thư chỉ biết động viên: “Cứ từ từ thôi, thể nào cũng tìm thấy ấy mà. Dù ta không biết quy luật của nó là như thế nào nhưng ta tin nó có quy luật.”

Ninh Thư hỏi 2333:” Làm thế nào để xác định vị trí lỗ sâu?”

2333 trả lời: “Có vô số lỗ sâu và chúng ta tính toán được khoảnh cách giữa hai điểm. Hệ thống tính toán và xác định được vị trí lỗ sâu nhưng cũng có lúc tính lệch. Rong biển phải tự dựa vào bản thân để bước ra ngoài thế giới.”

Đậu xanh rau má, phức con nhà bà tạp.

Ninh Thư nhìn Thanh Việt: “Cứ từ từ rồi sẽ tìm thấy điểm đột phá, ta tin cậu.”

Thanh Việt chỉ nhìn Ninh Thư, miễn cho câu trả lời.

Ninh Thư bị Thanh Việt khinh bỉ trong thầm lặng: “Cậu muốn nói gì cứ việc nói.”

Thanh Việt lắc đầu: “Ta không có gì để nói.”

Ninh Thư: …

Đại chiến Nhân Ma lên đến đỉnh điểm, một vài Ma tộc yếu hơn nhân lúc hỗn loạn xâm nhập địa bàn Nhân tộc hòng giết con người.

Ninh Thư thấy sẽ thẳng tay giết các Ma tộc đó, không chừa một ai.

Ninh Thư đoán nhiệm vụ này sắp kết thúc. Trường Sinh Môn đã đi vào nề nếp, đệ tử ngày một nhiều, chắc do có tiếng nhờ đại chiến Nhân Ma.

Một số nhân ma chủ động đến xin gia nhập Trường Sinh Môn.

Giang Nhạc ngày càng cho thấy mình là một đệ tử xuất sắc trong số tất cả các đệ tử. Cậu ta có khí chất của người lãnh đạo nhưng cũng có tính cách xông xáo, hiên ngang của trai trẻ.

Giang Nhạc gặp Ninh Thư sẽ mỉm cười chắp tay chào một tiếng sư tôn.

Thỉnh thoảng Ninh Thư mới kiểm tra tình hình tu luyện của Giang Nhạc. Tốc độ rất nhanh, kình khí hoá hình ngày càng sắc nét.

Kình khí hình hổ phóng ra gầm to như một con hổ thực thụ.

Mới đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công sẽ không bằng tu luyện công pháp tu chân, nhưng càng về sau sẽ càng mạnh hơn.

Hơn nữa Tuyệt Thế Võ Công còn có tác dụng bồi dưỡng cơ thể, điều chỉnh gen.

Ninh Thư nheo mắt nhìn con hổ dữ tợn mà Giang Nhạc phóng ra.

“Sư tôn, đồ đệ có luyện đến mức lợi hại như sư tôn không ạ?” Giang Nhạc hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư gật đầu bảo: “Có thể.”

Giang Nhạc lại hỏi: “Có vượt qua sư tôn không?”

Ninh Thư: →_→

“Thưa sư tôn?” Giang Nhạc nhìn Ninh Thư.

“Có thể.”

Giang Nhạc cường gượng gạo: “Càng mạnh càng dễ bề bảo vệ tông môn.”

Ninh Thư chỉ cười cho qua.

Thanh Việt nghiên cứu cả ngày lẫn đêm việc đột phá hư không, rời khỏi thế giới mà hắn đã sống quá lâu này.

Hắn trầm mê trong nghiên cứu không màng việc khác.

Ninh Thư vỗ vai Thanh Việt: “Cậu cứ nghiên cứu đi nhé, chắc là ta sắp phải đi đấy.”

“Ừ.” Thanh Việt gật đầu.

“Cố lên.” Ninh Thư cười động viên.

Cô đã thay đổi cuộc đời Tiêu Tố Tố, không còn cấm chế và rất ít người giết được Tiêu Tố Tố với thực lực hiện giờ. Cô sắp được rời khỏi thế giới rồi.

Ninh Thư mới khoanh chân trên giường định tu luyện thì giọng 2333 vang trong đầu: “Nhiệm vụ thất bại.”

Thất bại?!

Ninh Thư chưa kịp ngạc nhiên đã bị mạnh đánh vào linh hồn. Linh hồn tan tác, sắp tan biến thì được một sức mạnh khác bảo vệ.

Ninh Thư đau đến chết đi sống lại, vậy ra đây là cảm giác bị xoá sổ.

Về không gian hệ thống, Ninh Thư gục ngã trên sô pha. Cô ôm cái đầu đau như búa bổ, lực xoá sổ vẫn còn vương trong linh hồn cô.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cảm giác xé rách linh hồn mới biến mất.

Ninh Thư nhìn linh hồn, linh hồn cô hơi mờ. Cô tạm gác lý do thất bại nhiệm vụ để tu luyện linh hồn trước.

Sau khi linh hồn dày hơn, Ninh Thư mới gào lên hỏi 2333: “Tại sao nhiệm vụ thất bại?”

Cô đã thay đổi số phận Tiêu Tố Tố, xoá cấm chế và cũng nâng cao sức mạnh, tại sao lại thất bại? Yêu cầu của cô ta là thoát khỏi sự ràng buộc của huyết mạch còn gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện