Ninh Thư trồng các loại linh thảo, nhâm sâm mà cô nhặt nhạnh ngày trước trong vườn thuốc ngập tràn linh khí.
Thấy tông môn trống trải, cô lại sưu tầm nhiều loại sách, pháp khí, tóm lại là thiếu gì bổ sung thêm cái đó.
Thành lập một tông môn thật khó khăn.
Tông môn lớn mạnh nhờ bao đời tích luỹ và trưởng thành.
Ninh Thư để hai đồ đệ tu luyện trong tông môn, chăm sóc em bé, còn cô ra ngoài tìm đệ tử.
Thanh Việt nói với Ninh Thư: “Ta đi với cô.”
“Cũng được, chúng ta đến Hắc Thành.” Ninh Thư bảo.
Thanh Việt gật đầu, xách cổ áo Ninh Thư biến mất.
Ninh Thư khó chịu, dù gì cô cũng có đồ đệ, bị lôi cổ thế này mất mặt lắm.
Dạo môt vòng Hắc Thành, Ninh Thư nghe được câu chuyện Hồng Đồ đã thử rất nhiều cách để cứu vãn cậu nhỏ nhưng không được. Trừ khi hắn ta tu luyện đến cảnh giới chữa được cơ thể, nhưng trước đó sẽ có một khoảng thời gian rất dài hắn phải làm thái giám.
Hồng Đồ tức giận suốt ngày la hét phải chém Ninh Thư thành trăm mảnh.
Ai bảo thích hành hạ phụ nữ, giờ không có cậu bé xem mày chơi thế nào.
Ninh Thư đến Hắc Thành tìm đệ tử chứ không phải để đánh nhau.
Có một số ăn mày ở Hắc Thành là nhân ma, vì hết đường kiếm sống nên chỉ biết đi ăn xin.
Ăn xin cũng không được phép cho người khác biết là nhân ma, vì họ biết sẽ không cho thức ăn.
Ninh Thư quan sát kỹ càng, cô chọn vài đứa bé nhân phẩm tốt bao gồm cả trai lẫn gái đưa về tông môn.
Cô mua rất nhiều sách, sách học chữ cho các đệ tử học con chữ.
Sách luyện đan, luyện khí, sách truyện, mua được là Ninh Thư mua về cất trong Tàng Thư Các.
Cô giao đệ tử mới dẫn về cho Giang Nhạc và Lý Thư Lan dạy chúng cách tu luyện.
Giang Nhạc là đại đệ tử, Ninh Thư giao cho cậu ta quyền quản lý tông môn. Lý Thư Lan hỗ trợ đại sư huynh và cũng chăm nhị sư huynh mới biết lật.
Tóm lại hai cô cậu đó lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi.
Giang Nhạc như lớp trưởng quản lý cả lớp mầm non. Không phải Ninh Thư không muốn nhận người lớn, là do lớn rồi chưa chắc đã tuân thủ nội quy tông môn.
Ninh Thư cũng rất bận, Trường Sinh Môn thiếu nhiều tài nguyên nên cô phải đi tìm thiên tài địa bảo, gặp cây quý nào cũng nhổ về trồng trong vườn thuốc.
Gặp những thứ quá quý giá Ninh Thư cũng cầm, cô định mang về bán ở không gian ảo.
Thanh Việt có rảnh sẽ chế tạo cho Ninh Thư vài pháp khí cất trong Pháp Khí Các, thỉnh thoảng cũng luyện đan được chất lượng cao.
Chung quy lại, tông môn qua bàn tay của Ninh Thư cũng dần có hình dáng của tông môn. Tông môn cần hoàn thiện từng ngày, không phải một hai ngày hoàn thiện ngay được.
Được cái nhìn bọn trẻ quỳ trước mặt gọi mình một tiếng sư tôn cũng vui lắm, chúng là đệ tử của cô hết đấy.
Sau này cô sẽ có nhiều đệ tử hơn, tông môn cũng lớn mạnh hơn.
Ninh Thư không chạy linh tinh nữa, cô chỉ tu luyện trong tông môn, dạy Giang Nhạc và lớp mầm non.
Trình độ của cô đã ngang ngửa cảnh giới Đại Thừa, kình khí hình rồng trong suốt hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Với trình độ của Thanh Việt, tất nhiên hắn liếc mắt đã biết con rồng ở chỗ nào, dẫu vậy những người không mạnh như Thanh Việt rất khó nhận ra kình khí hình rồng.
Giờ chơi trò đánh lén khó ai địch được cô.
Giang Nhạc mạnh nhất trong số các đệ tử, Ninh Thư chọn thêm mấy đệ tử có tư chất tốt để làm đồ đệ thân truyền chứ không dạy mỗi Giang Nhạc.
Ninh Thư cũng không biết sao nữa, cô cứ thấy nghẹn lòng về Giang Nhạc, dự cảm này không thoải mái.
Nhớ ra thế giới Nguỵ Lương Nguyệt có thể khế ước yêu thú, Ninh Thư cũng thử xem có khế ước được yêu thú không.
Cô đắn đo chẳng hay cách khế ước ở thế giới kia có áp dụng được vào thế giới này.
Ninh Thư bắt một con yêu thú khá mạnh để thử nghiệm.
Thử một lúc vẫn không được.
Ninh Thư nghĩ bụng, cô hiểu đây là quy luật công bằng của đất trời. Tuy yêu thú kém thông minh nhưng có sức mạnh, chúng không cần trở thành nô dịch cho kẻ khác.
Hơn nữa đây là thế giới phân rõ nhân, ma, yêu, phá một chân kiềng sẽ gây rối loạn quy luật.
Yếu là yếu, không có chuyện dựa vào yêu thú để nâng cao sức mạnh.
Một ngày của Ninh Thư là tu luyện và dạy đồ đệ. Sống ở trong núi khó tính ngày, Thanh Việt qua nhắc Ninh Thư Nhân tộc và Ma tộc đã đánh nhau.
Một thời gian hai tộc lại đánh nhau để tranh giành địa bàn.
Ninh Thư mỉm cười, cuối cùng cũng đến, cô phải về trả thù.
Cô định dẫn theo Giang Nhạc và mấy đứa bé tu vi cao một chút đi đánh nhau.
Phải kéo tiếng về cho Trường Sinh Môn chứ.
Ai mạnh hơn người đó lợi hại nhất.
Ninh Thư lên linh thuyền Thanh Việt tạo, cả nhóm xông lên.
Nhóm Ninh Thư đến nơi đánh nhau khi hai tộc đang giằng co.
Ninh Thư lái thuyền ra giữa, cất cao giọng: “Chuyện lớn thế này mà sao không thông báo với Trường Sinh Môn?”
Những người có mặt đều lạnh lùng, không quan tâm Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn lướt qua bên Nhân tộc thì thấy Thanh Hoa Quân và Ngọc Linh Nhi. Áp lực toả ra từ Ngọc Linh Nhi cũng không vừa, chắc đã trở thành linh căn đơn.
Thanh Hoa Quân vẫn có phong thái như tiên, hơi ngạc nhiên khi gặp Ninh Thư, hắn ta không dám chắc đó có phải là đồ đệ của mình không.
Một vài người ghé tai bàn tán, có tu sĩ đứng ra hỏi Ninh Thư: “Có phải ngươi là kẻ đả thương trưởng lão Thần Phong Tông ta không?”
Ninh Thư cười vui vẻ: “Gã muốn cướp thần khí trấn phái của Trường Sinh Môn ta, ta chỉ đả thương chứ đâu có giết.”
Nhân tộc xôn xao nhẹ khi nghe Ninh Thư nhắc đến thần khí. Mọi người thi nhau đánh giá Ninh Thư, và cũng đánh giá Thanh Việt, lũ nhóc con bên cạnh.
“Các ngươi có đánh nhau nữa không vậy?” Ninh Thư đến khổ: “Ta đang không biết nên giúp bên nào nữa?”
Mọi người nhìn nhóm Ninh Thư như nhìn một lũ điên.
“Ngươi đang làm gì vậy Tiêu Tố Tố?” Một Ma tộc điển trai dụ hoặc, toả ra hơi thở của kẻ mạnh hỏi.
Ninh Thư nhìn Ma tộc đó, chắc đây là cha của nguyên chủ, người đã gieo cấm chế vào Tiêu Tố Tố.
Ninh Thư lấy Huyền Dương Kiếm ra khỏi túi không gian: “Cha, con đã có được Huyền Dương Kiếm, là sư phụ Thanh Hoa Quân của con đưa cho con.”
Người của Hoá Tiên Tông đổ dồn con mắt vào Thanh Hoa Quân.
Thanh Hoa Quân mím môi, siết quạt trong tay nhìn Ninh Thư lạnh lùng.
Ngọc Linh Nhi đứng bên hoang mang ra mặt. Rõ ràng kia là đại sư tỷ đã lâu rồi không về, tại sao giờ lại trở thành đệ tử của Trường Sinh Môn? Cha Tiêu Tố Tố ngạc nhiên khi thấy thanh kiếm, có điều có được Huyền Dương Kiếm là niềm vui bất ngờ, có được nó trước trận chiến càng giúp đả kích sĩ khí Nhân tộc.
Cha Tiêu Tố Tố nói: “Đưa Huyền Dương Kiếm cho cha.”
Thấy tông môn trống trải, cô lại sưu tầm nhiều loại sách, pháp khí, tóm lại là thiếu gì bổ sung thêm cái đó.
Thành lập một tông môn thật khó khăn.
Tông môn lớn mạnh nhờ bao đời tích luỹ và trưởng thành.
Ninh Thư để hai đồ đệ tu luyện trong tông môn, chăm sóc em bé, còn cô ra ngoài tìm đệ tử.
Thanh Việt nói với Ninh Thư: “Ta đi với cô.”
“Cũng được, chúng ta đến Hắc Thành.” Ninh Thư bảo.
Thanh Việt gật đầu, xách cổ áo Ninh Thư biến mất.
Ninh Thư khó chịu, dù gì cô cũng có đồ đệ, bị lôi cổ thế này mất mặt lắm.
Dạo môt vòng Hắc Thành, Ninh Thư nghe được câu chuyện Hồng Đồ đã thử rất nhiều cách để cứu vãn cậu nhỏ nhưng không được. Trừ khi hắn ta tu luyện đến cảnh giới chữa được cơ thể, nhưng trước đó sẽ có một khoảng thời gian rất dài hắn phải làm thái giám.
Hồng Đồ tức giận suốt ngày la hét phải chém Ninh Thư thành trăm mảnh.
Ai bảo thích hành hạ phụ nữ, giờ không có cậu bé xem mày chơi thế nào.
Ninh Thư đến Hắc Thành tìm đệ tử chứ không phải để đánh nhau.
Có một số ăn mày ở Hắc Thành là nhân ma, vì hết đường kiếm sống nên chỉ biết đi ăn xin.
Ăn xin cũng không được phép cho người khác biết là nhân ma, vì họ biết sẽ không cho thức ăn.
Ninh Thư quan sát kỹ càng, cô chọn vài đứa bé nhân phẩm tốt bao gồm cả trai lẫn gái đưa về tông môn.
Cô mua rất nhiều sách, sách học chữ cho các đệ tử học con chữ.
Sách luyện đan, luyện khí, sách truyện, mua được là Ninh Thư mua về cất trong Tàng Thư Các.
Cô giao đệ tử mới dẫn về cho Giang Nhạc và Lý Thư Lan dạy chúng cách tu luyện.
Giang Nhạc là đại đệ tử, Ninh Thư giao cho cậu ta quyền quản lý tông môn. Lý Thư Lan hỗ trợ đại sư huynh và cũng chăm nhị sư huynh mới biết lật.
Tóm lại hai cô cậu đó lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi.
Giang Nhạc như lớp trưởng quản lý cả lớp mầm non. Không phải Ninh Thư không muốn nhận người lớn, là do lớn rồi chưa chắc đã tuân thủ nội quy tông môn.
Ninh Thư cũng rất bận, Trường Sinh Môn thiếu nhiều tài nguyên nên cô phải đi tìm thiên tài địa bảo, gặp cây quý nào cũng nhổ về trồng trong vườn thuốc.
Gặp những thứ quá quý giá Ninh Thư cũng cầm, cô định mang về bán ở không gian ảo.
Thanh Việt có rảnh sẽ chế tạo cho Ninh Thư vài pháp khí cất trong Pháp Khí Các, thỉnh thoảng cũng luyện đan được chất lượng cao.
Chung quy lại, tông môn qua bàn tay của Ninh Thư cũng dần có hình dáng của tông môn. Tông môn cần hoàn thiện từng ngày, không phải một hai ngày hoàn thiện ngay được.
Được cái nhìn bọn trẻ quỳ trước mặt gọi mình một tiếng sư tôn cũng vui lắm, chúng là đệ tử của cô hết đấy.
Sau này cô sẽ có nhiều đệ tử hơn, tông môn cũng lớn mạnh hơn.
Ninh Thư không chạy linh tinh nữa, cô chỉ tu luyện trong tông môn, dạy Giang Nhạc và lớp mầm non.
Trình độ của cô đã ngang ngửa cảnh giới Đại Thừa, kình khí hình rồng trong suốt hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Với trình độ của Thanh Việt, tất nhiên hắn liếc mắt đã biết con rồng ở chỗ nào, dẫu vậy những người không mạnh như Thanh Việt rất khó nhận ra kình khí hình rồng.
Giờ chơi trò đánh lén khó ai địch được cô.
Giang Nhạc mạnh nhất trong số các đệ tử, Ninh Thư chọn thêm mấy đệ tử có tư chất tốt để làm đồ đệ thân truyền chứ không dạy mỗi Giang Nhạc.
Ninh Thư cũng không biết sao nữa, cô cứ thấy nghẹn lòng về Giang Nhạc, dự cảm này không thoải mái.
Nhớ ra thế giới Nguỵ Lương Nguyệt có thể khế ước yêu thú, Ninh Thư cũng thử xem có khế ước được yêu thú không.
Cô đắn đo chẳng hay cách khế ước ở thế giới kia có áp dụng được vào thế giới này.
Ninh Thư bắt một con yêu thú khá mạnh để thử nghiệm.
Thử một lúc vẫn không được.
Ninh Thư nghĩ bụng, cô hiểu đây là quy luật công bằng của đất trời. Tuy yêu thú kém thông minh nhưng có sức mạnh, chúng không cần trở thành nô dịch cho kẻ khác.
Hơn nữa đây là thế giới phân rõ nhân, ma, yêu, phá một chân kiềng sẽ gây rối loạn quy luật.
Yếu là yếu, không có chuyện dựa vào yêu thú để nâng cao sức mạnh.
Một ngày của Ninh Thư là tu luyện và dạy đồ đệ. Sống ở trong núi khó tính ngày, Thanh Việt qua nhắc Ninh Thư Nhân tộc và Ma tộc đã đánh nhau.
Một thời gian hai tộc lại đánh nhau để tranh giành địa bàn.
Ninh Thư mỉm cười, cuối cùng cũng đến, cô phải về trả thù.
Cô định dẫn theo Giang Nhạc và mấy đứa bé tu vi cao một chút đi đánh nhau.
Phải kéo tiếng về cho Trường Sinh Môn chứ.
Ai mạnh hơn người đó lợi hại nhất.
Ninh Thư lên linh thuyền Thanh Việt tạo, cả nhóm xông lên.
Nhóm Ninh Thư đến nơi đánh nhau khi hai tộc đang giằng co.
Ninh Thư lái thuyền ra giữa, cất cao giọng: “Chuyện lớn thế này mà sao không thông báo với Trường Sinh Môn?”
Những người có mặt đều lạnh lùng, không quan tâm Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn lướt qua bên Nhân tộc thì thấy Thanh Hoa Quân và Ngọc Linh Nhi. Áp lực toả ra từ Ngọc Linh Nhi cũng không vừa, chắc đã trở thành linh căn đơn.
Thanh Hoa Quân vẫn có phong thái như tiên, hơi ngạc nhiên khi gặp Ninh Thư, hắn ta không dám chắc đó có phải là đồ đệ của mình không.
Một vài người ghé tai bàn tán, có tu sĩ đứng ra hỏi Ninh Thư: “Có phải ngươi là kẻ đả thương trưởng lão Thần Phong Tông ta không?”
Ninh Thư cười vui vẻ: “Gã muốn cướp thần khí trấn phái của Trường Sinh Môn ta, ta chỉ đả thương chứ đâu có giết.”
Nhân tộc xôn xao nhẹ khi nghe Ninh Thư nhắc đến thần khí. Mọi người thi nhau đánh giá Ninh Thư, và cũng đánh giá Thanh Việt, lũ nhóc con bên cạnh.
“Các ngươi có đánh nhau nữa không vậy?” Ninh Thư đến khổ: “Ta đang không biết nên giúp bên nào nữa?”
Mọi người nhìn nhóm Ninh Thư như nhìn một lũ điên.
“Ngươi đang làm gì vậy Tiêu Tố Tố?” Một Ma tộc điển trai dụ hoặc, toả ra hơi thở của kẻ mạnh hỏi.
Ninh Thư nhìn Ma tộc đó, chắc đây là cha của nguyên chủ, người đã gieo cấm chế vào Tiêu Tố Tố.
Ninh Thư lấy Huyền Dương Kiếm ra khỏi túi không gian: “Cha, con đã có được Huyền Dương Kiếm, là sư phụ Thanh Hoa Quân của con đưa cho con.”
Người của Hoá Tiên Tông đổ dồn con mắt vào Thanh Hoa Quân.
Thanh Hoa Quân mím môi, siết quạt trong tay nhìn Ninh Thư lạnh lùng.
Ngọc Linh Nhi đứng bên hoang mang ra mặt. Rõ ràng kia là đại sư tỷ đã lâu rồi không về, tại sao giờ lại trở thành đệ tử của Trường Sinh Môn? Cha Tiêu Tố Tố ngạc nhiên khi thấy thanh kiếm, có điều có được Huyền Dương Kiếm là niềm vui bất ngờ, có được nó trước trận chiến càng giúp đả kích sĩ khí Nhân tộc.
Cha Tiêu Tố Tố nói: “Đưa Huyền Dương Kiếm cho cha.”
Danh sách chương