Thanh Việt bắn linh khí khiêu khích một cái hang, ngay lập tức tiếng sì sì phẫn nộ vang lên.

Một con rắn to bò ra ngoài.

Sao lại là rắn, rắn làm Ninh Thư buồn nôn, đổi đối tượng khác đi.

Con rắn toàn thân đen sì lè lưỡi nhìn Ninh Thư và Thanh Việt đứng giữa không trung.

Nhìn thấy Thanh Việt, rắn đen xoắn cả lớp vảy bò vội về hang.

Có thể thấy nó sợ Thanh Việt.

Thanh Việt khống chế, quăng rắn đen vào Ninh Thư còn mình tránh sang bên cạnh.

Thấy rắn đen bay về phía mình, Ninh Thư co giò chạy. Con rắn rơi uỵch chấn động cả mặt đất.

Rắn đen định trốn nhưng đã bị Thanh Việt nhốt trong kết giới với Ninh Thư.

Rắn rơi xuống đất không ảnh hưởng gì đến bản thân nó, trái lại phản lực mạnh còn làm Ninh Thư đau phổi.

Cơ thể yêu thú rất khoẻ.

Ninh Thư vừa phóng kình khí hình rồng vừa đấm rắn đen.

Cô nghĩ cô vẫn nên kiếm vũ khí vừa tay, khoẻ lại có thêm vũ khí phụ trợ sẽ tiết kiệm sức hơn.

Rắn đen giỏi chống đỡ, đao thương không chém qua được lớp vảy rắn.

Ninh Thư hết cách, cô đành rút mạnh vảy rắn, chỗ vảy bị rút ra nhớp máu xộc mùi tanh thối.

Con rắn uốn éo thân mình sì sì đau đớn, dốc toàn lực tấn công Ninh Thư. Ninh Thư né tránh sang bên, chăm chăm tấn công vào nơi bị rút vảy.

Đánh chỗ đó máu me be bét.

Thanh Việt phá kết giới, rắn đen trườn cái thân đầy vết thương chạy trối chết.

“Thế nào?” Thanh Việt hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư nói: “Ta nghĩ ta cần vũ khí.”

Thanh Việt lại hỏi: “Cô cần loại nào?”

“Cậu có vũ khí?” Ninh Thư hỏi ngược lại.

“Ta có thể chế tạo.” Thanh Việt trả lời.

“Cậu biết cả chế tạo vũ khí?” Ninh Thư trố mắt ngạc nhiên, rong biển không bị sấy thành rong biển khô đã may lắm rồi, đằng này biết cả chế tạo pháp khí.

Thanh Việt gật đầu: “Ta học Nhân tộc, mặc dù Nhân tộc không mạnh bằng Ma tộc nhưng họ biết bổ sung sức mạnh nhờ vào các dụng cụ phụ trợ thí dụ như đan dược, trận pháp, pháp khí.”

“Nhân tộc biết làm gì cậu cũng biết làm cái đó sao?” Ninh Thư nheo mắt.

“Ừ, ta có vô vàn thời gian học tập.” Thanh Việt nói.

Mẹ kiếp, hắn còn là người biết làm mọi việc trên đời nữa.

Thích tìm tòi học hỏi đều là bé ngoan.

“Bé yêu dạy ta luyện đan và tạo trận pháp với.” Ninh Thư nói với Thanh Việt.

Thanh Việt có vẻ ngạc nhiên: “Cô muốn học những cái đó?”

“Tất nhiên, biết thêm kỹ năng chỉ có tốt.” Ninh Thư gật đầu.

Thanh Việt cũng gật đầu đồng ý: “Được.”

Thanh Việt xách cổ áo Ninh Thư đưa về nhà, hắn hỏi Ninh Thư: “Cô muốn học gì?”

“Luyện đan và tạo trận pháp.” Ninh Thư nói.

“Cô không học chế tạo vũ khí sao?” Thanh Việt hỏi.

Ninh Thư lắc đầu: “Cái đó cố quá.” Học được kỹ năng đó trước khi hoàn thành nhiệm hơi khó.

Hiểu qua qua là được.

Như Thanh Việt đã từng nói chỉ có học hỏi mới mạnh hơn, thông minh hơn.

Thanh Việt lấy lò luyện đan ra khỏi không gian chứa đồ, hắn lại lấy chồng giấy dày ghi các loại thuốc. Giấy đã ngả màu ố vàng nhưng được xếp gọn gàng, không bị quoăn mép, có thể thấy Thanh Việt giữ gìn chúng rất cẩn thận.

Sau đó Thanh Việt lại lấy thêm dược liệu thông thường, dược lược quý hiếm và nội đan yêu thú.

Dáng vẻ nghiêm túc của Thanh Việt khiến Ninh Thư cảm nhận được sự tôn trọng mà hắn dành cho kiến thức.

“Cậu sưu tầm tất cả à?” Ninh Thư nhìn chồng giấy và hỏi Thanh Việt.

Thanh Việt gật đầu: “Đúng, ta sưu tầm tất cả phương pháp luyện đan, có bài thuốc đã thất truyền nhưng ta có.”

Đúng là ngô nghê, sao không khắc lên ngọc để giữ gìn, giấy thì giữ được bao lâu đâu? “Luyện đan cần hoả linh căn, không có hoả linh căn thì dùng thiên hoả hoặc địa hoả.”

Ninh Thư điều động linh khí trong người, ngọn lửa le lói xuất hiện ở đầu ngón tay: “Ta có hoả linh căn.”

“Kể từ giờ cô hãy đọc các phương pháp luyện đan này và học cách phân biệt dược liệu.” Thanh Việt nói với Ninh Thư: “Đọc xong thì chúng ta thử luyện đan.”

“Ừm, cảm ơn cậu.” Ninh Thư cảm ơn Thanh Việt.

Ninh Thư bắt đầu học thuộc lòng, biết Thanh Việt rất nâng niu các ghi chép nên cô đọc cực kỳ cẩn thận vì sợ làm hỏng.

May mà Ninh Thư đã cộng nhiều vào điểm trí tuệ, học một lần là nhớ.

Cô tiếp tục học các thuộc tính, tác dụng của thiên tài địa bảo, các bước luyện đan.

Ngoài luyện công, Ninh Thư dành thời gian còn lại vào học những cái đó, đói thì ăn tích cốc đan.

Thỉnh thoảng Thanh Việt có sang hỏi han, thấy Ninh Thư học hành chăm chỉ nên để yên cho cô học.

Ninh Thư không biết cô đã làm tổ trong phòng bao lâu nữa, cô ở lì trong phòng cho đến khi Thanh Việt nói rằng có thể mở lò luyện đan.

Ninh Thư vui như mở cờ trong bụng.

“Tắm rửa thay đồ đi.” Thanh Việt nhắc Ninh Thư.

Dù có thể sử dụng tịnh trần thuật1 nhưng Ninh Thư vẫn thấy bẩn do lâu ngày không tắm.

Cô tắm rửa sạch sẽ, thay đồ rồi mới vào phòng luyện đan.

Dáng vẻ nghiêm túc của Thanh Việt làm Ninh Thư cũng bị nghiêm túc theo.

“Lửa của cô to ngần nào?” Thanh Việt hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư điều động linh khí, một ngọn lửa leo lắt rất nhỏ vụt cháy ở đầu ngón tay Ninh Thư.

Cô không có công pháp tu luyện hệ hoả, yếu là dễ hiểu.

Với chút lửa này thì đừng bao giờ mơ luyện ra được đan dược.

Thanh Việt xếp vài tinh thể có màu đỏ như lửa cạnh nhau, các tinh thể toả ra hơi nóng như lửa.

Thanh Việt để tinh thể dưới lò, hắn nói: “Luyện tích cốc đan đơn giản nhất nhé.”

“Ừ.” Ninh Thư nuốt nước bọt căng thẳng, thả linh thảo, linh quả mà tích cốc đan yêu cầu có vào trong lò. 

Cô phóng sức mạnh tinh thần vừa canh trừng vừa hoà linh khí vào nước thuốc, cô đọng đan được thành hình.

Đúng như dự đoán, Ninh Thư không có tài luyện đan trời cho, hỏng hai lần liên tục và nổ lò. Tư chất định sẵn từ trong trứng, có muốn cũng không thay đổi được.

Thanh Việt động viên Ninh Thư: “Cứ luyện tập dần dần, vốn dĩ luyện đan cũng không phải chuyện dễ.”

Ninh Thư ừm rồi tiếp tục chiến đấu với tích cốc đan.

Tích cốc đan cô mua một viên giá hai mươi kinh nghiệm, lần nào cô cũng toàn mua cả trăm viên. Không ngờ nó khó luyện thế này, trầy trật mà vẫn không ra.

Ninh Thư lau cái mặt lấm lem khói đen.

Phải học thôi, nhỡ một ngày đẹp trời nào đấy hệ thống lại không cho mua thì chết dở.

Ninh Thư đã không còn niềm tin vào cửa hàng giao dịch, mất niềm tin vào cái cửa hàng lắm quy định, bảo thu là thu.

Trong tất cả chỉ có công đức và sức mạnh tinh thần thuộc về cô, nhưng vấn đề là hai cái đó khó kiếm, không phải thế giới nào cũng được thưởng như kinh nghiệm.

Tóm lại là chỉ có thứ cầm trong tay mới đáng tin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện