Cảnh Thiếu Trạch bị giải đi nhà cửa yên tĩnh hẳn, Ninh Thư thở dài, trời ạ, cuối cùng cũng biến cho. 

“Có sao không con gái?” Ông Nghê hỏi Ninh Thư. 

Ninh Thư lắc đầu: “Con không sao, con quyết tâm mà nên không đau lòng. Con phải ly hôn cho bằng được, sẽ không thay đổi quyết định đâu.” 

Nghê Ngôn nói với Ninh Thư: “Cảnh Thiếu Trạch tỏ ra còn yêu em vì muốn được cả nước lẫn cái. Những chuyện này quá bình thường ở tầng lớp chúng ta, chung quy còn phải xem em có kiên quyết không.” 

Ninh Thư liếc xéo: “Anh ta muốn được cả nước lẫn cái còn em chấp nhận san sẻ là chuyện bình thường? Cũng trong tầng lớp mình thế mà em không thấy anh lăng nhăng với phụ nữ đấy.” 

“Chuyện này không thể bỏ qua. Ý của nhà họ Cảnh là muốn em nuôi con người khác, cũng tức anh có đứa cháu ngoài giá thú, không chỉ muốn thừa kế nhà họ Cảnh mà còn muốn hút máu nhà chúng ta.” Ninh Thư lạnh lùng. 

Nghê Ngôn nói: “Em có quyết tâm thì mới dứt khoát được, đừng để vỡ rồi lại lành.” 

“Anh cứ yên tâm, bị đối xử như thế mà em còn về nhà họ Cảnh được có mà ngu.” Ninh Thư hờ hững. 

“Nhà mình và họ Cảnh có hợp tác kinh doanh, vậy giờ sẽ huỷ.” Nghê Ngôn nói: “Sau em đừng có mà đau lòng.” 

Đau gì mà đau, sao mà phải đau. 

Cảnh Thiếu Trạch bị đưa về đồn cảnh sát, cảnh sát hỏi lý do, biết là vợ chồng cãi nhau nên thả Cảnh Thiếu Trạch. 

Mặt Cảnh Thiếu Trạch đen như đít nồi, về đến nhà chưa vào vội mà loanh quanh ngoài cửa một lúc lâu. 

Cuối cùng Cảnh Thiếu Trạch vẫn vào nhà, Cảnh Thiếu Trạch bị giữ ở đồn khá lâu, về đến nhà đã rạng sáng nhưng phòng khách vẫn sáng trưng. 

Ông bà Cảnh đang đợi Cảnh Thiếu Trạch về. 

“Bố mẹ.” Cảnh Thiếu Trạch chào trong mệt mỏi. 

Ông Cảnh thấy chỉ về một mình, giật mí mắt có dự cảm xấu: “Sao chỉ mình mày về?” 

Cảnh Thiếu Trạch không trả lời, không biết giấu mặt đi đâu. 

Ông Cảnh hỏi dồn dập: “Mày nói đi chứ? Thế tóm lại là làm sao? Tao bảo mày đưa nó về mà sao Nghê Tịnh không về với mày?” 

“Anh cứ nói chuyện bình tĩnh với con đi, anh không thấy nó đang mệt mỏi lắm à?” Bà Cảnh xót xa. 

Cảnh Thiếu Trạch đành phải kể lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra ở nhà họ Nghê. 

Càng nghe ông Cảnh càng sầm mặt: “Nghê Tịnh báo cảnh sát đến bắt mày?” 

“Gì cơ, sao nó dám làm thế với con?” Bà Cảnh run người, vợ báo cảnh sát bắt chồng đúng là đại nghịch bất đạo. 

Một con đàn bà khiếm khuyết được làm dâu nhà họ Cảnh đã là phúc mấy đời mà cô ta dám báo cảnh sát. 

Họ Nghê báo cảnh sát ngay lập tức chứ chẳng gọi trước cho bên thông gia tức trở mặt hai nhà. Người sống ở tầng lớp như họ cực kỳ trọng sĩ diện, có ghét đi chăng nữa cũng chỉ bằng mặt nhưng không bằng lòng. 

Sẽ không có chuyện vả thẳng mặt chẳng nể nang ai như kia. 

Ông Cảnh day trán, đứng dậy định gọi điện thoại nhưng đứng lên đột ngột làm ông bị chóng mặt, lại ngã ngồi xuống ghế. 

“Mình à!” Bà Cảnh sợ hết hồn: “Mình sao thế?” 

“Bố.” Cảnh Thiếu Trạch cũng lo lắng. 

Ông Cảnh xua tay: “Đưa điện thoại đây, để bố gọi cho ông Nghê.” 

Bên kia nhấc máy, ông Cảnh đã nói: “Ông Nghê à, tôi bố Thiếu Trạch đây…” 

Ông Nghê nghe máy chửi ông Cảnh ra trò, chỉ thiếu nước lôi cả mồ mả tổ tiên nhà ông Cảnh ra để chửi. 

Ông Nghe cảm thấy vô cùng có lỗi với con gái, đã không cho con gái một cơ thể toàn vẹn lại không bảo vệ con gái chu toàn. Ngày đó thấy Cảnh Thiếu Trạch hết lòng săn sóc con gái nên ông còn cho bao nhiêu sính lễ. 

Nay con gái bị người ta sỉ nhục, bắt con mình nuôi con người ta, moi tiền từ nhà ông, coi thường nhà ông, cái nhà đó ức hiếp người quá đáng quá. 

Ông Cảnh chưa nói hết câu đã chỉ nghe ông Nghê chửi một tràng, chửi xong cúp điện thoại. 

Ông Cảnh thở dài, xem ra họ Nghê đã quyết tâm ly hôn. 

“Bố ơi.” Cảnh Thiếu Trạch nhìn bố. 

Ông Cảnh nói với Cảnh Thiếu Trạch: “Họ Nghê rất kiên quyết, tình hình giờ là phải chuẩn bị đề phòng trường hợp xấu nhất.” 

“Con không muốn ly hôn với Nghê Tịnh.” Cảnh Thiếu Trạch nói. 

Ông Cảnh lườm con trai: “Kể cả có ly hôn vẫn phải đảm bảo quyền lợi của nhà họ Cảnh, phải lấy lại cổ phần công ty.” 

Cảnh Thiếu Trạch buồn bã, nghĩ không ra: “Tại sao Nghê Tịnh phải ly hôn?” 

Ông Cảnh nhìn vợ và con, nheo mắt: “Có thể Nghê Tịnh đã biết chuyện giữa Thiếu Trạch và người đẻ mướn.” 

“Không thể nào, con qua mặt được hết mà, cô ấy không thể biết được.” Cảnh Thiếu Trạch cãi: “Có biết thật cũng sẽ làm ầm lên, chứ trước giờ cô ấy chưa từng nhắc đến, kể cả hỏi cũng chưa.” 

Ông Cảnh im lặng sau đó nói: “Dù có vì lý do gì vẫn phải lấy lại 1% cổ phần, nếu nó không trả vậy kiên quyết không ly hôn.” 

Cảnh Thiếu Trạch mím môi, anh không muốn ly hôn. 

Bao năm qua anh và Nghê Tịnh chung sống bình yên, hạnh phúc, khác hoàn toàn cảm giác căng thẳng khi ở bên Diệp Tích. 

Cảnh Thiếu Trạch ngả ra ghế trong mệt mỏi, những chuyện xảy ra gần đây làm anh cực kỳ đuối sức, anh như muốn phát điên. 

Cuộc đời anh rẽ ngang kể từ khi Diệp Tích đến nhà họ Cảnh. Anh bị vô sinh, khó khăn lắm mới xốc lại tinh thần đứng dậy một lần nữa thì nay là chuyện ly hôn. 

Có lẽ Cảnh Thiếu Trạch vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi gánh nặng tâm lý. 

Bị người nhìn qua thôi Cảnh Thiếu Trạch cũng cảm thấy họ chế giễu anh. Mặc dù họ nhìn rất bình thường nhưng anh vẫn khẳng định họ châm biếm anh. 

Cảnh Thiếu Trạch không khống chế được cảm xúc, anh không còn trầm ổn và tự tin của ngày xưa. 

Một thằng đàn ông bị vô sinh thì lấy đâu ra tự tin chứ. 

Nếu được chọn, Cảnh Thiếu Trạch sẵn sàng chọn sống bình yên hết quãng đời với Nghê Tịnh, không những thế còn được tiếng thêm yêu vợ hết mực, vì vợ không được sinh con nên anh cũng không có con. 

Tiếc thay anh đã không giữ gìn. 

Bấy giờ điện thoại Cảnh Thiếu Trạch đổ chuông, Diệp Tích gọi hỏi tối anh có qua không. 

Cảnh Thiếu Trạch đang rối bời, ngứa mắt tất cả mọi người. 

Anh ngứa mắt mẹ vì sao thuê người đẻ mướn, sao bắt anh và Diệp Tích ngủ với nhau. 

Anh cũng ngứa mắt Diệp Tích, nếu Diệp Tích không xuất hiện chuyện đã chẳng đến bước đường này. 

Anh ngứa mắt Ninh Thư bởi cô tuyệt tình nói ly hôn là ly hôn, bởi cô lạnh lùng nói báo cảnh sát là báo cảnh sát. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện