"Có nhớ thanh niên trí thức Tống không?"
Từ Thu Lan không nói chuyện thôn Đường mà lại nhắc đến Tống Dã trước.
Nghe thấy cái tên Tống Dã, sắc mặt Trần Anh không đẹp lên nổi. Kiếp trước tên này là ác mộng cả đời của cô ta.
"Thanh niên trí thức Tống? Con nhớ là ảnh kết hôn với hoa khôi Đường. Sao thế ạ? Hai người trở mặt?" Trần Anh hết sức tò mò mà hỏi. Cô ta vô ý thức nghĩ, với cái tính ngang như cua của Tống Dã, sớm muộn gì cũng sẽ trở mặt với nhà họ Đường.
Lần này người bị bỏ không phải là cô ta nên trong lòng còn có một cảm giác muốn xem kịch.
Từ Thu Lan vội vàng lắc đầu, "Trở mặt cái gì mà trở mặt, tốt lắm đấy. Hai vợ chồng kết hôn nhiều năm rồi mà còn chưa cãi nhau bao giờ. Dù là thanh niên trí thức Tống hay là hoa khôi Đường đều rất tốt."
Coi như một người giờ đã thành chủ tịch lớn, người kia thành thiên kim huyện trưởng, nhưng nhìn thấy người trong thôn cũng không có kiêu căng, ngược lại là rất dễ nói chuyện.
Thôn Đường có thể được như bây giờ là công của cả hai vợ chồng nhà này, họ biết ơn còn không hết, làm sao có thể mong gia đình người ta sống không tốt chứ.
Nhà họ Đường càng sống tốt, Tống Dã càng sống tốt mới là hi vọng của họ. Họ hiểu, nhà họ Đường sống tốt, Tống Dã sống tốt là cả huyện Đường được nhờ. Từ Thu Lan không ngốc, biết rõ mình nên đi theo ai.
Nhưng bà cũng không biết con dâu Trần Anh của mình có bao nhiêu thành kiến với Tống Dã.
Trần Anh hơi kinh ngạc, Tống Dã thế mà không trở mặt với Đường Quả, chẳng lẽ là vì Đường Quả đẹp hơn cô ta? Trần Anh chép miệng, không thú vị gì cả, đẹp thì có gì hay đâu.
Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng không nghĩ Tống Dã ở thôn Đường có thể vượt qua được Tạ Thế Quân. Chờ Tạ Thế Quân làm người có chức có quyền rồi, Tống Dã còn không phải thấp hơn bọn họ một đầu à. Coi như nhà họ Đường cũng phát tài, nhưng hiện giờ quan trọng nhất vẫn là có tiếng nói.
"Vậy thì sao ạ?" Trần Anh lại hỏi.
Từ Thu Lan cũng không lòng vòng nữa mà kể lại hết chuyện phát triển của thôn Đường, kể chuyện từ thôn thành huyện, kể rõ ràng từ đầu đến cuối.
Trần Anh nghe đến Tống Dã dẫn toàn thôn phất lên, cảm giác dự cảm đã linh nghiệm.
Rồi lại nghe đến huyện Đường cũng do Tống Dã tạo dựng, quy hoạch đô thị cho huyện Đường cũng là Đường Quả ra tay, cô ta chỉ muốn nhảy dựng lên hét lớn: Không thể nào!!!
Sao có thể? Sao lại có thể?
Tên Tống Dã kia, cô ta rõ ràng nhất. Không có năng lực, không có bối cảnh, kiếp trước cùng cô ta cả đời hành hạ nhau, có kiếm ra tiền cũng chỉ đủ cho mình không chết đói.
Một thằng đàn ông không có bối cảnh không có bản lĩnh như thế làm sao có thể một tay tạo dựng huyện Đường?
Về phần Đường Quả, cô ta không mấy rõ ràng. Dù sao người ta kiếp trước cũng gả cho Tạ Thế Quân, thành phu nhân đoàn trưởng người người ghen tị.
Người ta vốn đã là công chúa nhà họ Đường rồi, nói không chừng có thể làm được gì đó, cô ta phủ định không được.
Nhưng Tống Dã thì không giống thế!
Kiếp trước mặc dù không thành vợ chồng thật, nhưng tốt xấu gì cũng sống chung một nhà, thằng đó có bao nhiêu cân lượng chẳng lẽ cô ta còn không rõ?
Xây dựng một huyện Đường?
Không có khả năng!!!
Coi như Tống Dã trùng sinh giống ả, cũng không thể có năng lực lớn đến thế.
Trần Anh mặt cắt không còn một giọt máu ngồi trên sô pha, nhớ lại kiếp trước. Tên kia cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, trầm mặc ít nói, không bao giờ cho cô ta sắc mặt tốt. Ngay cả khi chết cũng dứt khoát đạp chân, trong phút cuối cùng của cuộc đời cũng không muốn nói với cô ta một câu.
Tính kế để kết hôn, cả đời không nói chuyện.
"Anh Tử, em sao thế?"
Tạ Thế Quân phát hiện ra sắc mặt Trần Anh không được tốt, quan tâm hỏi, "Có phải đi đường vội quá nên không thoải mái hay không?"
____
Editor: Chủ tịch kiếp trước làm thường dân và cái kết... Đừng bao giờ khinh thường người khác =))))))