Tới vùng lũ lụt, vô số dân chúng vô cùng biết ơn Hiên Viên Mặc vì đã tự đến an ủi và biết ơn An Hiền phi đã đề nghị giảm chi phí của cung phi để tiết kiệm giúp đỡ họ vượt qua khó khăn.
Nhất thời, danh An Hiền phi tốt bụng truyền khắp Thiên Tần.
Nhưng An Ngưng Hương vẫn không kiêu không nháo như cũ, so với trước kia còn mộc mạc hơn, ăn uống cũng càng ngày càng đơn giản.
Chẳng sợ ở vùng lũ chỉ được ăn một ít rau dưa, nàng cũng có thể ăn rất ngon, giống như là được nếm đến mỹ vị nhân gian.
Đại thần đi theo thấy thế, không thể không gật đầu, phi tử thế này nên lập thành hậu. Một vài đại thần suy nghĩ, làm sao để nói đến chuyện này mà không làm Hoàng thượng phản cảm.
Đường Quả ăn một bắp ngô, một cái bánh cao lương và một chút dưa muối, đoan chính ngồi một chỗ, ăn uống tao nhã, nhưng mà mày lại hơi nhăn lại.
An Ngưng Hương thấy thế, nắm chặt tay lại trong ống tay áo, không thể không hỏi, "Hoàng quý phi không quen ăn đồ ăn thế này?"
"Gì?" Đường Quả nâng mắt lên liếc An Ngưng Hương, "Quen hay không quen có gì quan trọng, dù có khó ăn chút nhưng không phải không thể ăn. Có quyền lựa chọn, bản cung sẽ chọn, còn nếu không có quyền, đừng nói đến ngô hay cao lương, là rễ cây bổn cung cũng phải gặm."
An Ngưng Hương trầm mặc trong chốc lát, "Không ngờ rằng Hoàng quý phi cao cao tại thượng cũng có thể hiểu được những chuyện này."
"bản cung thích đọc sách, đủ loại sách, các triều đại lịch sử, dã sử, thoại bản lưu truyền trong dân gian đều có những chuyện như thế này."
An Ngưng Hương không nói nữa. Nàng biết nàng nên khiêm tốn là tốt nhất, không cần đấu với Hoàng quý phi.
Những năm gần đây, cứ việc nàng biết được một bí mật, cũng không hiểu sao Hiên Viên Mặc lại chậm chạp không xuống tay với Đường Quả. Chẳng lẽ Đường Quả thật sự chỉ là một tấm bia? Là con gái, nàng không nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế.
Nàng vô ý thức sờ lên bụng, nàng đã mang thai.
Đường Quả chú ý đến động tác của An Ngưng Hương, cong mắt cười, An Ngưng Hương đây là muốn song hỉ lâm môn.
Mạnh Đức phi, Doãn Thục phi không ai hé răng. Thật ra từ nhiều năm trước, các nàng đã phát hiện ra địa vị của An Ngưng Hương trong hậu cung không bình thường.
Cứ việc Hoàng thượng không sủng ái An Ngưng Hương, nhưng các nàng là nữ tử, sao lại không thấy được Hoàng thượng đối xử với An Ngưng Hương rất khác biệt.
Nhất là Mạnh Đức phi, nàng còn biết đến một bí mật đáng sợ hơn cả việc địa vị của An Ngưng Hương không giống với vẻ ngoài.
Hơn nữa, mấy năm này nàng cũng hiểu được vì sao Hoàng thượng lại đối xử với Hoàng quý phi như thế.
Vì An Ngưng Hương, đã từng là An mỹ nhân, An Quý nhân, An tần, hiện giờ là An Hiền phi.
Hoàng thượng thật đúng là kẻ si tình, vì người yêu nhưng lại đẩy một người khác yêu mình sâu đậm xuống vực.
Mạnh Đức phi không có lòng dạ, ăn không vào. Hoàng quý phi tốt như thế, không hiểu được.
Nàng có thể làm được gì nữa. Mấy năm trước, Hoàng quý phi đã dạy nàng cái gì gọi là đế vương bạc tình, dẫn nàng ra một thế giới khác.
Nàng không hề để ý đến chuyện Hiên Viên Mặc sủng ái.
Nàng chỉ cảm thấy tiếc nuối, Hoàng quý phi thần thông quảng đại như thế, lại phải gặp tình cảnh này.
Đường Quả thấy được ánh mặt thương hại của Mạnh Đức phi, không khỏi buồn cười. Nhưng quả thực, nguyên chủ rất đáng thương.
Thân là con gái, đối với người không yêu mình, ở chung nhiều năm thế chẳng lẽ lại không thể phát hiện ra?
Có lẽ đã thấy được điểm khác thường, nhưng chỉ là quá chìm đắm trong giấc mộng đẹp mà thôi.