Ngoại trừ An Ngưng Hương là Hiên Viên Mặc tự nguyện thăng cấp, còn lại đều là nhờ công của Đường Quả.
Hắn cũng thích như thế, chỉ có vậy An Ngưng Hương sẽ không quá hấp dẫn người khác.
Vài năm đã lên cấp thành Hiền phi, tốc độ này thật sự rất đáng sợ.
Nhưng tất cả cùng được thăng cấp, ngược lại sẽ khiến người ta nghĩ rằng An Ngưng Hương không được coi trọng, nếu không sao mỗi lần nhà họ An lập công, những người khác cũng được thăng cấp theo. Rõ ràng, Hoàng đế không hề coi trọng nàng.
Hậu cung có vô số nữ tử, mấy năm nay được tuyển vào không ít, thường xuyên xuất hiện ngấm ngầm đấu đá với nhau.
Phi tử địa vị cao hay thấp cũng cùng nhau tranh đoạt trong tối ngoài sáng, nhưng thực tế các nàng chẳng biết mình đang tranh nhau cái gì.
Rõ ràng mấy năm trời rồi Hoàng thượng cũng chỉ đến cung Quý phi.
Có điều, các nàng đấu đá nhau thế nào cũng không đốt lửa lên người Quý phi.
Địa vị cao thế này, có muốn cũng không dám đốt.
Mà còn có chuyện vô cùng kỳ quái, người ta đồn rằng, cứ sáng sớm các phi tử địa vị cao lại đến cung Quý phi, rồi khi quay về, cả đám đỏ bừng mắt, cứ như là bị bắt nạt. Đáng sợ hơn là, hôm sau, càng nàng vẫn chạy đến cung Quý phi, rồi đỏ mặt tía tai đi về. Thỉnh thoảng, còn có một vài phi tử địa vị cao đi ra bắt đầu chế nhạo nhau.
"Mạnh Đức phi, ngươi hơi quá đáng rồi đấy, nhìn ngươi cười mà bản cung thấy tởm quá đi mất."
"Doãn Thục phi, bản cung cảnh cáo ngươi, nếu dám làm chuyện đó, bản cung sẽ cho ngươi biết tay!"
Hà Chiêu viện đúng lúc góp một câu, "Nói đến quá đáng, ai so được với Hoàng quý phi nương nương chứ."
Mạnh Đức phi với Doãn Thục phi nghe xong, mắt lại đỏ bừng lên, nhe nanh múa vuốt oán hận, "Đúng, Hoáng quý phi rất quá đáng. Trong cung này không ai đáng ghét bằng Hoàng quý phi."
Nhớ chuyện lúc trước, đôi mắt phẫn nộ của Mạnh Đức phi như muốn phun ra lửa. Hoàng quý phi thực sự rất đáng ghét.
Không phải nàng chỉ trộm đổi bài thôi à? Thế mà phạt nàng ba ngày không được chơi mạt chược, đây không phải muốn mạng của nàng hả?
"Đức phi tỷ vẫn còn tốt chán đấy."
Hà Chiêu viện tủi thân. Nàng không có đặt cọc, cho nên lấy cái yếm ra cược. Hoàng quý phi vẫn luôn không thua không thắng, thế mà lại thắng lấy cái yếm của nàng, hỏi xem có mất mặt hay không?
Doãn Thục phi vỗ tay cảm thán, "Ai da, tức thật đấy."
Nàng chỉ vì thắng một ngày mà đắc ý vênh váo nói một câu bài của Hoàng quý phi tỷ tỷ cũng chỉ đến thế mà thôi, kết quả là... bảo bối nàng kiếm ba ngày rơi hết vào tay Hoàng quý phi chỉ trong một canh giờ.
Ba người nhìn nhau, thở dài một hơi, "Đi thôi, mai lại bái kiến Hoàng quý phi của chúng ta."
Ba người nắm tay nhau rời đi, người ngoài nhìn vào cứ tưởng các nàng có thâm thù đại hận gì với Hoàng quý phi lắm.
Đường Quả nhìn một phòng bảo bối, từ tốn nhấp trà, khóe môi khẽ cong lên.
Mai Lan bội phục sát đất, vẫn là nương nương nhà nàng lợi hại nhất.
"Ngày mai Hà Chiêu viện chắc phải mang thêm hai cái yếm nữa mới dám chơi bài."
Mai Lan nghẹn cười, không phải sao?
"Doãn Thục phi cũng không dám mở mồm ra nghi ngờ khả năng chơi bài của bản cung nữa."
Đúng đúng, nương nương chơi bài thành thần rồi, ai so được chứ?
"Không nghĩ đến Mạnh Đức phi bài xấu lại dám gian lận đổi bài, cho là mắt với trí nhớ của bản cung không tốt à?"