Edit: Nại Nại



(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)



____



Bị Tư Hoàng làm ầm ĩ như vậy, sự tức giận trong lòng Vu Hoan lui lại không ít.



Chờ hai người yên tĩnh lại, Vu Hoan trấn an Dung Chiêu một lát: "Chàng đi ra ngoài chờ ta trước đi, ta muốn nói chuyện riêng với Tư Hoàng."



Dung Chiêu nhìn thoáng qua Tư Hoàng không hề có hình tượng nằm dài trên ghế kia, lôi kéo Vu Hoan đến một nơi Tư Hoàng nhìn không tới.



Cúi đầu chính là hôn sâu, thẳng đến khi Tư Hoàng ở bên trong rầm rì: "Đừng tưởng rằng các ngươi dấu ta, ta sẽ không biết các ngươi đang làm gì! Chú ý tình cảnh một chút, ta còn đang ở đây đấy, Tiểu Hoan Nhi nàng cứ như vậy sẽ xúc phạm đến trái tim yếu ớt của ta..."



Dung Chiêu buông Vu Hoan ra, ánh mắt bất thiện nhìn lướt vào bên trong, lắc mình trở về Thiên Khuyết Kiếm.



Vu Hoan: "..."



Đây cùng với ở có gì khác nhau?



Mẹ nó, con hàng Dung Chiêu này từ lúc nào đã trở nên tâm cơ như vậy!



Vu Hoan thở dài, xoay người đi vào, Tư Hoàng đã bò dậy, đang dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm nàng.



"Nghe nói ngươi muốn thả Ma Thần ra ngoài?"



Vu Hoan há mồm là nói một câu như vậy, khiến Tư Hoàng cả kinh, ai oán trong mắt dần dần rút đi, thay thế thành tia ngưng trọng.



"Tiểu Hoan Nhi... sao mà nàng biết được?"



"Ngươi quản ta làm sao biết được làm gì, trả lời câu hỏi của ta, có phải hay không?"



Tư Hoàng trầm mặc, thật lâu sau mới trả lời: "Đúng."



Hắn làm như vậy, là nghịch thiên mà đi, bị những thứ gọi là chính nghĩa kia phản đối.



Tiểu Hoan Nhi có lẽ...



"Tư Hoàng, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi." Vẻ mặt bi thương của Vu Hoan càng thêm nặng nề.



"Tiểu Hoan Nhi..." Trong lòng Tư Hoàng bỗng dưng khẩn trương: "Ta... ta không phải..."



"Không phải cái gì? Không phải cố ý? Ngươi gạt ta bao nhiêu chuyện? Từ lúc bắt đầu ngươi cứu ta, đều là vì tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đúng không?" Vu Hoan đột nhiên cất cao giọng.



Tư Hoàng ngơ ngác nhìn thiếu nữ ngồi đối diện, chỗ sâu trong mắt có một tia đau xót.



Rốt cuộc ngày này vẫn đến.



Đối mặt với sự chấn vấn của nàng, hắn không biết vì sao mà trong lòng lại xuất hiện từng cơn từng cơn đau đớn co rút.



Thật lâu sau, hắn mới cúi đầu xuống, giọng nói rầu rĩ: "Đúng, từ lúc bắt đầu đều là kế hoạch tốt của ta. Trên người của nàng có một cổ lệ khí, cổ oán khí đó đặc biệt mãnh liệt, lúc ấy ta muốn dùng nàng đến mở Vạn Thần Trận ra.



Thiết lập một cái trận pháp lớn như vậy, còn phải ở dưới tình huống tất cả mọi người không có cách nào phát hiện ra được, ta chỉ có thể bước từng bước một từ từ đến.



Lúc trước ta từng thử bắt đầu Vạn Thần Trận, nhưng ta phát hiện không được, Vạn Thần Trận yêu cầu rất nhiều nhân tố, lệ khí chỉ là một trong số đó.



Nhưng chờ đến khi ta tập hợp đủ những thứ còn lại rồi, ta nhận ra ta đã không có cách nào xuống tay được với nàng, cho nên ta làm nàng vào trong thân thể của Bách Lý Vu Hoan, đem cổ lệ khí kia chuyển dời tới trong thân thể của nàng ta.



Sau đó chờ thời cơ chín mùi, làm nàng thoát ly khỏi thân thể của nàng ta, tự bản thân nàng tiêu trừ lệ khí hầu như không còn nữa..."



"Gần hai mươi năm trước, người xuất hiện bên người Bách Lý Hề là ngươi?"



"Đúng."



"Lúc trước ở Phong Tuyết Thành, ta nhìn thấy hắc ảnh kia cũng là ngươi?"



"Đúng."



Tư Hoàng ngẩng đầu: "Từ lúc ấy thì nàng đã hoài nghi ta?"



Vu Hoan lắc đầu: "Lúc ấy ta chỉ là có chút kỳ quái."



Tư Hoàng ngẩng người: "Đó là..."



"Thật muốn biết?"



Tư Hoàng nghiêm túc gật đầu.



Vu Hoan mấp máy cánh môi: "Chúc gia."



Tư Hoàng có chút khó hiểu: "Chúc gia?"



"Cách chết của Chúc gia."



Tư Hoàng ấm ức, lúc đó vì sợ Vu Hoan từ trong chiêu thức của mình sẽ phát hiện là do mình động tay, cố ý chọn linh thú: "Nhưng mà... ta chọn chính là những linh thú trong tận vực sâu mà nàng chưa từng tiếp xúc..."



Cái vực sâu kia là nơi nàng chán ghét nhất trong Thủy Vân Uyên, nàng không chút nào quen thuộc với chỗ đó mới đúng mà!



"Sao biết ta chưa từng tiếp túc đến?"



"Không phải nàng nói nàng ghét nhất nơi đó sao?" Giọng của Tư Hoàng nhỏ lại vài phần.



"Đúng vậy, đúng là bởi vì từng gặp những linh thú đó ta mới chán ghét nơi đó, bằng không ngươi cho rằng vì sao ta chán ghét nơi đó?"



Tư Hoàng: "..."



Vu Hoan hừ lạnh một tiếng: "Lúc trước ngươi dạy Thịnh Thế tiếp cận ta, Thịnh Thế bị ném vào trong vực sâu đó, ta đã từng đi xuống một lần, lúc sau ta trở vè mới nói chán ghét nơi đó."



Tư Hoàng: "..."



Thịnh Thế...



Là hắn ta, là hắn ta đã cho Tiểu Hoan Nhi ám chỉ.



Lúc trước là hắn ta đề nghị dùng linh thú trong vực sâu kia.



A! Vậy mà hắn không có phát giác tới, tính sai!



"Vậy vì sao nàng lại không vạch trần ta?" Rõ ràng cái gì nàng cũng biết, vì sao nhìn thấy hắn lại không có một chút khác thường nào?



Thậm chí còn rất phối hợp với hắn...



Thời điểm ở cửa vào Thần giới đó, lấy tính tình của nàng, cho dù bên trong không có thứ nàng muốn, nhưng đi vào quấy rối cũng rất bình thường.



Nhưng nàng trực tiếp từ bỏ đi vào, rõ ràng chính là tự tay thả Thịnh Thế đi!



Lúc ấy hắn còn không có phát giác được!



Tư Hoàng muốn đâm tường chết quách cho rồi.



"Bởi vì ta không biết mục đích cuối cùng của ngươi."



"Vậy nàng cũng biết ta nói có thể quay về quá khứ, thay đổi kết cục cũng là lừa gạt nàng?"



Vẻ trào phúng trên mặt Vu Hoan rút đi rất nhiều: "Không, trong lòng ta vẫn luôn mang mong đợi."



"Thật xin lỗi, Tiểu Hoan Nhi."



Lát sau Vu Hoan thu liễm lại cảm xúc: "Một câu thật xin lỗi của ngươi là có thể gạt bỏ hết tất cả những chuyện mà ngươi làm với ta sao?"



Trong lòng Tư Hoàng đau đớn, trong hô hấp đều mang theo từng cơn từng cơn đau đớn nhè nhẹ.



Vu Hoan thấy tra tấn cũng đã tàm tạm, khuôn mặt nghiêm túc lập tức tràn đầy ý cười: "Tư Hoàng, cảm giác này có dễ chịu không? Ngươi phải biết, lúc ta phát hiện ra, có thể còn khó chịu hơn ngươi nhiều lắm."



Tư Hoàng ngẩng đầu, bị ý cười trên mặt Vu Hoan chấn động đến, trong đôi mắt đào hoa hoảng loạn càng thêm nồng đậm.



"Mặc kệ ngươi muốn làm gì, ta cũng sẽ nghĩa vô phản cố mà giúp ngươi. Tư Hoàng, những lời này, ngươi nhớ cho rõ."



[Mặc kệ ngươi muốn làm gì, ta cũng sẽ nghĩa vô phản cố mà giúp ngươi.]



Bên tai Tư Hoàng vang vọng thật lâu câu nói này.



Tiểu Hoan Nhi... đây là không trách hắn?



Hắn có thể hiểu là ý đó đúng không?



Chờ hắn hoàn hồn, trong phòng đã không còn bóng dáng của Vu Hoan nữa, hắn lao ra khỏi phòng, thấy Vu Hoan và Dung Chiêu đứng ở trong viện, trực tiếp bay nhào qua.



Ôm Vu Hoan một cái đầy cõi lòng, tủi thân gào lên: "Hu hu hu, Tiểu Hoan Nhi, nàng làm ta sợ muốn chết."



Vẻ mặt Vu Hoan run rẩy hất tay Tư Hoàng ra: "Buông ra, hiện tại ta chính là nữ nhân đã có tướng công, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì!"



Tay chân của Tư Hoàng như không có xương cốt, Vu Hoan hất ra, hắn lại quấn lên: "Tiểu Hoan Nhi, rõ ràng nàng yêu người ta, sao có thể khẩu thị tâm phi như thế? Người ta sẽ đau lòng."



"Yêu cái đầu ngươi, buông ta ra!"



"Tiểu Hoan Nhi là yêu người ta toàn bộ, sao có thể chỉ yêu mỹ mạo của người ta chứ?" Người của Tư Hoàng vốn cao lớn hơn Vu Hoan nhiều, hắn chỉ hơi hơi dùng sức, Vu Hoan đã không có cách nào tránh thoát ra được.



Vu Hoan đen mặt, muốn đá văng Tư Hoàng ra, ngay sau đó lại nghe giọng nói có chút kiềm nén của Tư Hoàng truyền đến: "Để ta ôm một lát thôi, chỉ một lát thôi, Tiểu Hoan Nhi."



Vu Hoan liếc nhìn sắc mặt Dung Chiêu đang xanh mét bên cạnh, chân đá Tư Hoàng rốt cuộc cũng thu lại, hơi hơi thở dài, duỗi tay ôm lấy vòng eo của Tư Hoàng, giống như trấn an trẻ con mà vỗ vỗ hắn.



Tư Hoàng hoàn toàn bao vây Vu Hoan vào trong lòng của mình, đầu gác lên trên vai nàng, hô hấp hơi loạn, như là một người cực kỳ bất an tìm được thứ có thể dựa vào.



Dung Chiêu đơn giản lạnh lùng quay mặt đi, không nhìn hai người này nữa.



Trong lòng lại là đang suy nghĩ xem lát nữa nên tấu Tư Hoàng như thế nào cho đẹp.



Không thể ném sắc mặt với Hoan Hoan, hắn còn không thể ném sắc mặt cho Tư Hoàng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện