Edit: Nại Nại



(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)



____



Đông Phương Cảnh từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến, bản thân mình có một ngày sẽ bị trở thành đá mở đường.



Hắn nhìn Đào Yêu trong lòng, vì Đào Yêu, hắn cũng không thể cứ bị nhốt ở đây được, chỉ phải nhận mệnh đồng ý.



Dung Chiêu có thể cảm ứng được khu vực bị phong tỏa bên cạnh, bốn người chậm rãi dựa vào Đông Phương Cảnh chuyển qua bên cạnh.



"Lát nữa ta tấn công ngươi đừng có chạy." Vu Hoan từ trong hư không rút ra Thiên Khuyết Kiếm.



Kim quang lấp lánh của Thiên Khuyết Kiếm làm sắc mặt Đông Phương Cảnh đổi đổi: "Ngươi và Bách Lý Vu Hoan rốt cuộc có quan hệ gì?"



Thanh kiếm này, rõ ràng là của Bách Lý Vu Hoan.



"Không có quan hệ gì, ta chỉ từng ở nhờ trong thân thể nàng ta một khoảng thời gian mà thôi." Vu Hoan vừa dứt lời, kim quang lập tức cuốn về phía Đông Phương Cảnh.



Kim quang kia biến thành trục hoành bắn xuyên qua hắn, cho dù Đông Phương Cảnh có muốn chạy đi chăng nữa cũng chỉ có thể lui về sau, nhưng phía sau chính là đường phong tỏa, Thiên Đạo không muốn nhìn Đông Phương Cảnh chết, chỉ có thể mở đường phong tỏa ra.



Cách này rất liều, nếu Đông Phương Cảnh chỉ có chút may mắn, không lớn đến nổi làm Thiên Đạo bảo vệ, thì cách này sẽ thất bại, mà lúc ấy Đông Phương Cảnh chỉ cách bọn họ có khoảng cách ngắn, Thiên Đạo cũng có thể xuống tay với bọn họ.



Mắt thấy kim quang đụng vào Đông Phương Cảnh, không trung chợt đánh xuống vài lôi điện, chặn lại kim quang kia.



"Đi." Dung Chiêu lập tức hét lớn một tiếng.



Vu Hoan nhanh chóng chạy trốn ra phía sau Đông Phương Cảnh, Dung Chiêu xách Đào Yêu theo ở phía sau.



Thiên Đạo như muốn cản lại, lôi điện từ trên không trung vặn vẹo đánh xuống.



Vu Hoan lập tức lại quăng một đường kim quang về phía Đông Phương Cảnh, lôi điện kia sinh sôi chuyển hướng trong không khí, chặn kim quang kia lại, bảo vệ Đông Phương Cảnh.



Đông Phương Cảnh đứng ở trong ánh sáng lôi điện, nhìn Vu Hoan xông ra ngoài.



Thần sắc có chút ngơ ngác, vậy mà hắn có thể được Thiên Đạo bảo vệ?



Vừa ra khỏi khu vực phong tỏa, Vu Hoan nhanh chóng dùng Thiên Khuyết Kiếm vẽ cái trận pháp trong không khí, thân hình nhoáng lên đã biến mất trong ánh sáng của trận pháp.



Dung Chiêu buông Đào Yêu ra, Đông Phương Cảnh không biết suy nghĩ cái gì, tiến lên bế Đào Yêu lên, cũng theo Dung Chiêu vào trận pháp.



Ánh sáng của trận pháp lập tức ảm đạm xuống, lôi điện 'ầm' một tiếng đánh xuống tàn ảnh của trận pháp.



Không gian yên tĩnh một cái chớp mắt, sau đó tiếng sấm gầm vang lao nhanh như thiên quân vạn mã, lôi điện liên tục dừng ở trên núi non bốn phía, đánh đến toàn bộ vùng đất lớn rung lắc từng trận.



____



Vu Hoan mềm chân ngồi ở một mảnh hư không, nàng cũng không dám tùy tiện dừng chân trên đại lục.



Thân ảnh của Dung Chiêu theo sau xuất hiện, ngay sau đó là Đông Phương Cảnh ôm Đào Yêu.



Vu Hoan đưa mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi đi theo bọn ta làm gì? Tìm chết à?"



Đông Phương Cảnh nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cũng cảm thấy não mình bị úng nước mất rồi, sao cứ đi theo nàng vào thế chứ?



Cho dù hắn có ở lại bên ngoài kia, những lôi điện đó cũng sẽ không tổn thương đến hắn.



Đông Phương Cảnh dời tầm mắt đi, nghiêm mặt nói: "Vừa rồi ngươi nói ngươi ở nhờ trong thân thể Bách Lý Vu Hoan trong một khoảng thời gian là có ý gì?"



"Có liên quan gì..." Vu Hoa mím môi, thành quỷ không thể vong ân phụ nghĩa được, nam nhân này tốt xấu gì cũng đã giúp nàng một chuyện.



Nàng có chút không tình nguyện nói: "Bị sét đánh, sau đó đã tỉnh lại trong thân thể của Bách Lý Vu Hoan, đã hiểu chưa?"



"Nói cách khác, từ lần đó về sau, vẫn luôn là ngươi?"



Vu Hoan nghĩ Đông Phương Cảnh nói lần đó, chính là lần nàng tỉnh lại ở trong sơn động kia, cho nên cứ gật gật đầu.



Vẻ mặt Đông Phương Cảnh lĩnh ngộ, khó trách từ lần đó về sau, Bách Lý Vu Hoan sẽ trở nên nhiều...



Hắn không hỏi gì thêm nữa, mà ôm Đào Yêu đi đến bên cạnh.



Vu Hoan nghỉ ngơi một lát, mới đứng lên giãn gân cốt.



Chờ nàng đi ra ngoài, nói không chừng sẽ phải lập tức chạy trốn.



"Phù..." Vu Hoan hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Dung Chiêu, Dung Chiêu khẽ gật đầu.



Nàng cong cong khóe môi, dùng Thiên Khuyết Kiếm lại lần nữa vẽ một trận pháp ở trên không trung, trận pháp lần này còn phức tạp hơn vừa rồi nhiều, kim quang xoay vòng quanh trận pháp giữa không trung, ánh lên khuôn mặt nghiêm túc của nàng.



Chờ nàng hoàn thành một nét vẽ cuối cùng, trận pháp màu vàng bỗng nhiên khởi động.



Vu Hoan nhắm mắt, lại lần nữa mở ra, trong ánh mắt vô cùng kiên định.



Một khi đã ép nàng như vậy, vậy nàng sẽ giúp Tư Hoàng hoàn thành ước nguyện này.



Trong lòng Dung Chiêu có chút nặng nề, lúc trước Vu Hoan chỉ muốn tìm Tư Hoàng, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Vu Hoan đã hoàn toàn bị chọc giận.



Hắn nên giúp nàng hay là không giúp nàng đây?



Dung Chiêu tiến lên giữ chặt tay Vu Hoan, không tiếng động biểu đạt lập trường của mình.



Trong mắt Vu Hoan chợt có ý cười, không uổng công nàng yêu thương Dung Chiêu.



Nàng nhìn Đông Phương Cảnh liếc mắt một cái, cùng Dung Chiêu đồng thời bước vào trận pháp.



Thân ảnh của hai người được kim quang bao phủ, trận pháp lập lòe, hoa văn phức tạp đã trừ đi một chút.



Khi Vu Hoan lần nữa đứng ở dưới một mảnh hồng quang, chóp mũi đều phiêu đãng mùi huyết sát chi khí, trên mặt yêu mị lộ ra nụ cười dạt dào tà khí.



"Bọn họ bị truyền tới đâu vậy?" Dung Chiêu nhìn trận pháp sắp biến mất, hỏi một câu.



"Không biết, dù sao cũng không phải là Tiên Linh Cảnh."



Dung Chiêu nhìn không trung, đã có sấm chớp hội tụ về phía bên này.



"Đi mau." Vu Hoan lôi kéo Dung Chiêu, lao về phía kinh thiên động địa nơi xa.



Những sấm chớp còn chưa có hoàn toàn hội tụ lập tức tản ra.



Tốc độ của Vu Hoan tuy rất nhanh, nhưng sấm chớp cũng không cần đi theo nàng, tùy thời tùy chỗ đều có thể hội tụ, càng thâm hơn nữa là có thể đã ở phía trước chờ nàng rồi.



Vu Hoan thật sự nổi giận, Thiên Đạo là không giết chết nàng là không bỏ qua đây mà!



Vu Hoan bị chọc lông, một hơi bay xuống gần Nguyệt Hoa Thành, sấm chớp trên bầu trời lập tức bị động tĩnh lớn bên kia hấp dẫn, không hội tụ ở trên đỉnh đầu nàng nữa.



Thần Các lúc này bị mây đen dày đặc bao trùm, thỉnh thoảng có tiếng sấm tia chớp xuyên qua nơi đó.



"Sét này muốn liên tục trong bao lâu?" Vu Hoan chưa từng nhìn thấy trường hợp thành Thần.



"Thành Thần cần 9981 ngày, nhưng đây là trở lại vị trí cũ, chỉ cần 49 ngày."



Vu Hoan trợn tròn mắt: "Cứ tiếp tục như vậy, Tiêu Nguyệt Sân sống nổi không?"



"Bách Lý Vu Hoan sống sót là được." Dung Chiêu nhàn nhạt nói, Tiêu Nguyệt Sân chỉ cần đến chịu đựng lôi kiếp, cho dù là chết, cũng là phận râu ria.



"Chi chi chi..." Có lẽ là thoát khỏi nguy cấp, thú nhỏ lại thò đầu ra, đôi mắt chuyển một vòng.



Vu Hoan nhìn hai con thú nhỏ liếc mắt một cái: "Các ngươi còn không đi?"



Còn không đi, ở đây đã có thể trăm họ lầm than.



"Chi chi chi chi." Không đi không đi.



Tiểu Bạch lắc đầu, nhảy xuống khỏi người Dung Chiêu, nhảy hai cái, chính diện đối mặt với Vu Hoan: "Chi chi chi chi chi chi chi."



Vu Hoan nhíu mày, nàng không hiểu Tiểu Bạch nói những lời đó là có ý gì.



"Chi chi chi!!" Tiểu Bạch tựa như có chút gấp.



Nhưng Vu Hoan thật sự nghe không hiểu mấy câu nói đó.



Nàng nhìn về phía Dung Chiêu, Dung Chiêu cũng lắc đầu, hắn duỗi tay móc Tiểu Hôi ra, Tiểu Hôi có chút ghét bỏ tránh thoát khỏi tay Dung Chiêu.



Tiếng nói mềm mại của nữ nhi đồng thời vang lên trong nháy mắt Tiểu Hôi nhảy xuống kia: "Nó nói nó muốn đi nghênh đón Ma Thần đại nhân."



"Ngươi có thể nói?" Vu Hoan nhìn Tiểu Hôi, vẻ mặt kinh ngạc.



Nhưng mà Tiểu Hôi lại ghét bỏ liếc Vu Hoan một cái.



Chú ý trọng điểm đi được không?



Vu Hoan bị Tiểu Hôi ghét bỏ, lập tức tằng hắng cổ họng, che dấu sự kinh ngạc của mình: "Ngênh đón Ma Thần làm cái gì? Đợi chút, ngươi nói nó muốn làm cái gì?"



Tiểu Hôi không hé răng.



Đôi mắt đen bóng của Tiểu Bạch nhìn nàng.



"Để ta lẳng lặng một lát." Vu Hoan dựa vào Dung Chiêu, vẻ mặt tỏ vẻ 'ta có chút không phản ứng lại kịp'.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện