Edit: Nại Nại



(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)



____



Nuốt Hồi Hồn Đan, tuy Cố Hàm Vân không có lập tức tung tăng nhảy nhót, nhưng miệng vết thương đã khép lại, chỉ cần điều tức một phen, là không sao nữa.



"Vì sao cứu ta?" Cố Hàm Vân chống mặt đất, cả người vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Vu Hoan.



Nếu nàng chỉ muốn biết vị trí của Ngọc Ninh, căn bản là không cần cứu mình.



"Không vì sao cả, tâm trạng tốt." Vu Hoan nhếch miệng cười.



Thiên Nguyệt nhìn Cố Hàm Vân: "Cô cô là cảm thấy ngươi đủ tàn nhẫn, đủ thông minh."



Cố Hàm Vân nhìn về phía người nói chuyện, vẫn là gương mặt của thiếu niên, môi hồng răng trắng, mặc một thân ngân bào, tinh xảo giống như tinh linh.



Nhưng đôi mắt kia của hắn, tuy rằng trong trẻo, lại chứa đầy tang thương, giống như đã trải qua rất nhiều năm tháng.



Người kỳ lạ.



Đây là ấn tượng đầu tiên của Cố Hàm Vân đối với Thiên Nguyệt.



"Thiên Nguyệt."



Thiên Nguyệt cười cười lấy lòng Vu Hoan, nhặt cái chai trên mặt đất lên, đi đến bên cạnh mân mê.



Trong mắt Cố Hàm Vân hiện lên một tia kinh ngạc, vừa rồi hắn gọi Quỷ Đế là cô cô?



Quỷ Đế Dao Tân còn có người thân sao?



"Ngọc Ninh ở đâu?"



Cố Hàm Vân hoàn hồn, thở dốc một hơi: "Ở phía dưới gác mái nơi Tiêu Nguyệt Sân ở. Lúc ta bắt Tiêu Nguyệt Sân gặp được hắn, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn cũng không quá tốt."



Vu Hoan cong cong môi: "Sao ngươi biết đó là Ngọc Ninh?"



Cố Hàm Vân cười khẽ, có chút trào phúng: "Vào một ngày nào đó, bỗng nhiên ta có một ít ký ức kỳ lạ, ngay từ đầu rất vụn vặt, sau đó cứ càng ngày càng nhiều."



Nàng ta tựa như không muốn nói những ký ức đó, chỉ là nhàn nhạt nói: "Ngọc Ninh ở trong những trí nhớ đó, tuy hiện tại hắn không phải là dáng vẻ ban đầu, nhưng hơi thở kia trong trí nhớ ta lại có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, đó chính là hắn."



Vu Hoan gật gật đầu: "Muốn ta đưa ngươi rời đi không?"



Cố Hàm Vân lại lộ ra cái loại ánh mắt quỷ dị, như là nhìn thấy quỷ.



Quỷ Đế Dao Tân chẳng những cứu mình, có được tin tức nàng muốn rồi, còn chủ động muốn đưa mình rời đi?



Đó còn khiến người ta chấn động kinh ngạc cảm thán hơn so với việc đánh một trận với Quỷ Đế Dao Tân.



"Cảm ơn, không cần." Người của Thần Các không ở, tự bản thân nàng ta rời đi không thành vấn đề.



"Chúc ngươi may mắn." Vu Hoan đứng dậy: "Thiên Nguyệt đi thôi."



Thiên Nguyệt lập tức ôm những chai lọ vại bình đó đuổi theo Vu Hoan, Diêm Tố cũng bay theo tiến lên.



Cố Hàm Vân nhìn ba bóng người sắp biến mất, âm độc trong mắt lại như thủy triều dâng lên.



Nàng ta hơi hơi dùng sức, cả người ngã ra sau, nháy mắt biến mất ở trên vách núi.



Vu Hoan như có cảm ứng, quay đầu lại nhìn về phía vách núi, nơi đó đã không còn gì nữa.



"Ách, không thấy nữa rồi?" Diêm Tố kinh ngạc lên tiếng: "Nàng ta sẽ không nhảy xuống rồi chứ? Tổ tông, vậy không phải người cứu không công rồi sao?"



"Nàng ta sẽ không chết." Vu Hoan thu hồi tầm mắt, trả lời vô cùng chắc chắn.



Người trong lòng có oán hận, sao có thể dễ dàng chết như vậy.



____



Vu Hoan trở lại địa bàn Thần Các, xa xa đã nhìn thấy xung quanh Thần Các được lá chắn trong suốt bao phủ.



Đây là các chủ Thần Các sợ mình tới trả đũa sao!



Cho rằng có chút đồ này là có thể cản nàng lại, vậy cũng quá coi thường Thiên Khuyết Kiếm.



Vu Hoan trực tiếp dùng Thiên Khuyết Kiếm chém một đường đi qua, tuy không hoàn toàn phá hư trận pháp, nhưng đủ để cho bọn họ thông suốt tới phạm vi Thần Hành Cung.



Người của Thần Các muốn ngăn cản nàng, nhưng ngươi còn chưa có tới gần người ta, đã bỗng nhiên không thể hiểu được mà treo rồi.



Ngay cả một cái dấu hiệu cũng không có.



Vậy ai còn dám đi lên chứ?



Đó không phải là tìm chết sao!



"Tổ tông, cuối cùng ta biết vì sao có nhiều người hận đến ngứa răng với người như vậy rồi." Diêm Tố bay ở bên cạnh Vu Hoan, vẻ mặt cảm thán nói.



"Vì sao?" Vu Hoan cầm Thiên Khuyết Kiếm chém lung tung, bớt thời giờ hỏi Diêm Tố.



"Bởi vì người quá kiêu ngạo." Vẻ mặt Diêm Tố kiêu ngạo.



Ai dám đơn thương độc mã xông vào Thần Các như vậy.



Không đúng, tổ tông không phải đơn thương độc mã, mà là dìu già dắt trẻ!



Nước sông cuồn cuộn đã không biểu đạt được sự sùng bái của hắn đối với tổ tông cùng tình kính ngưỡng được nữa rồi.



Vu Hoan liếc hắn một cái, Diêm Tố lập tức lộ ra nụ cười chó săn.



"Lát nữa đừng quấy rối ta là được." Lời này nói với Diêm Tố, cũng là nói với Thiên Nguyệt.



Hai đứa nhỏ đều không hẹn mà cùng gật đầu, ngoan ngoãn đến mức giống như chó Nhật.



Vu Hoan một đường đấu đá lung tung tới gác mái Tiêu Nguyệt Sân ở, ở đây trong ba tầng ngoài ba tầng lập không biết bao nhiêu trận pháp.



Nhưng trận pháp không dính đến Sáng Thế Thần, ở trước mặt Thiên Khuyết Kiếm thì đều là hổ giấy, một kiếm là phá.



Vu Hoan giơ Thiên Khuyết Kiếm muốn chém, dư quang quét đến bóng người trên gác mái, nàng dừng một chút, thu Thiên Khuyết Kiếm về.



Thần Các có thể lập được đỉnh ở Tiên Linh Cảnh, vậy khẳng định là có thực lực.



Tỷ như bốn lão già lúc này đang đứng ở trên gác mái kia.



"Ha, mấy tên lão già các ngươi còn chưa có chết à?" Vu Hoan ngẩng đầu, kêu la với bốn lão già trên gác mái kia.



"Dao Tân tiền bối, Thần Các ta cũng không ân oán với ngươi, ngươi hà tất gì làm khó xử bọn ta?" Trong đó một lão già thanh y cụt một tay đứng ra, nếp nhăn tràn đầy trên mặt lộ ra biểu cảm dĩ hòa vi quý.



Bọn họ ở Tiên Linh Cảnh đều coi như bối phận là tổ tông mà tồn tại, nhưng so với Quỷ Đế Dao Tân...



Bọn họ vẫn còn quá trẻ tuổi.



Từ nhỏ bọn họ đều nghe thấy tin đồn của vị này mà lớn lên, mà khi bọn hắn đều già rồi, vị này vẫn là dáng vẻ trẻ tuổi, hơn nữa thực lực đã sớm tới một độ cao không thể so sánh bằng mức độ cao nữa.



Nếu nàng là người tu luyện, nói không chừng, nàng đã sớm thành Thần...



Ở trong Tiên Linh Cảnh, căn bản không ai có thể cùng ngồi cùng ăn với nàng, Thần Các cũng vẫn luôn lấy không trêu chọc nàng làm tôn chỉ, lần này...



"Hừ, ta làm khó dễ các ngươi? Sao ngươi không hỏi xem các chủ các ngươi làm cái gì? Hắn cũng dám uy hiếp ta? Lần trước còn động thủ với ta." Vu Hoan bùm bùm tố cáp các chủ Thần Các.



Đôi mắt lão già thanh y chợt loé: "Dao Tân tiền bối nói có thật không?"



"Ngươi còn nghĩ ta lừa ngươi nữa à?"



"Không dám." Lão già thanh y từ trên gác mái xuống dưới, đứng cách Vu Hoan mấy cái trận pháp: "Bọn tiểu bối có chỗ nào làm không đúng, xin tiền bối đại nhân đại lượng, có thể tha cho bọn hắn một lần."



Vu Hoan nhìn lão già thanh y, đột nhiên nhếch miệng cười cười: "Ta đây là người thích ghi thù, ngươi quên rồi à?"



Lão già thanh y bị nàng hỏi như vô cùng thích đáng khiến đầu óc mê mang.



Bên cạnh lại có một lão già bay xuống, tay chân đầy đủ hết, nhưng mà một nửa trên khuôn mặt có đều là xương trắng, trông rất dọa người.



Vu Hoan ghét bỏ lui một bước về sau.



Lão già bạch cốt có lẽ là phát giác Vu Hoan ghét bỏ, không biết là trong lòng bị thương hay là như thế nào, đứng ở nơi đó lại không lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm nàng.



"Dao Tân tiền bối, vậy Ngài muốn như thế nào mới có thể nguôi giận?" Lão già thanh y phục hồi tinh thần, lại lần nữa lên tiếng.



Nếu để vị này làm ầm ĩ lên, thì Thần Các cũng không cần tồn tại nữa.



Sao các chủ lại đi trêu chọc nàng chứ?



"Nguôi giận? Không giết vài người ngươi cảm thấy ta sẽ nguôi giận?" Vu Hoan nhướng mày, đôi mắt xoay chuyển, tản ra một tia tà khí: "Không bằng các ngươi đổi các chủ đi, giao hắn cho ta nguôi giận."



Lão già thanh y cùng với lão già bạch cốt bị thương đều là vẻ mặt kinh ngạc.



Kỳ thật trong lòng đã suy xét tính khả thi của chuyện đó.



Dùng một các chủ đổi Thần Các an bình, chuyện mua bán này thật có lời.



Thần Các không có gì nhiều, chỉ có thiên tài là nhiều.



Chỉ cần có năng lực, ai làm các chủ mà không được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện