Edit : Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Chuyện lúc trước kia như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng nàng, khiến nàng thời thời khắc khắc không dám quên, những người yêu thương mình đó là chết như thế nào trước mặt nàng.



Cha mẹ nàng vì bảo vệ nàng là bị tra tấn như thế nào, bị hành hạ đến chết ra sao.



Máu tươi chảy xuôi trong gia tộc, thi cốt chất đầy thành núi.



"Lúc trước... vì sao người kia lại bắt ta không bỏ?" Giọng của Vu Hoan phát run, nếu không phải vì nàng, vì sao người kia nhằm về phía nàng mà tới?



"Bởi vì Thanh Dương Mộ." Uyên Ương Kính trả lời rất nhanh.



Biết thân phận của nàng, không cần hao phí sức lực phán đoán nữa.



"Thanh Dương Mộ là tiểu cữu cữu của ngươi, mà người có quan hệ tốt nhất với Thanh Dương Mộ chính là ngươi."



Tiểu cữu cữu lúc nào cũng tươi cười gọi nàng là Hoan Nhi, tất cả mọi chuyện đều bởi vì người dựng lên sao?



Tiểu cữu cữu...



Chân tướng lúc trước là như thế nào không còn quan trọng nữa.



Mặc dù không phải nàng dựng lên, nàng cũng không có cách nào quên được tộc nhân, nàng cũng sẽ không từ bỏ những chuyện mình đang làm.



Kiên định ý nghĩ trong lòng, Vu Hoan bình tĩnh lại.



"Ngươi nói nhiều với ta như vậy, là có cái gì muốn ta làm đúng không?"



Uyên Ương Kính nói đương nhiên là thật, nàng tin.



Nhưng nó nói nhiều với mình như thế, nói vậy phía sau mới là trọng điểm.



"Đúng."



"Ta từ chối."



Uyên Ương Kính: "..."



Nó còn chưa có nói đâu!



"Ta nhìn thấy tương lai rất đáng sợ, ngươi thân là đích trưởng nữ Thanh Dương gia tộc, làm chuyện này vô cùng thích hợp, ngươi không có quyền từ chối." Âm thanh của Uyên Ương kính mạnh mẽ thêm vài phần.



"Ngươi nhìn thấy tương lai đáng sợ thì có liên quan gì đến ta? Ta chẳng qua đã từng là đích trưởng nữ Thanh Dương gia tộc, hiện tại Thanh Dương gia tộc đã không còn tồn tại nữa."



"Chuyện này vốn chính là do Thanh Dương Mộ dựng lên..."



Vu Hoan nhíu mày: "Dừng, ta mặc kệ chuyện này có liên quan gì với tiểu cữu cữu, tiểu cữu cữu đã không còn nữa, liên lụy ông ấy thì có ý nghĩa gì sao?"



"Ai nói với ngươi hắn đã chết."



Vu Hoan: "..."



Trong mắt Vu Hoan hiện lên tia chờ mong, tiểu cữu cữu không chết sao?



Uyên Ương Kính thấy Vu Hoan không phản bàn, nhanh chóng nói: "Ngươi phải đi tìm Thanh Dương Mộ chuyển thế, cũng phải đánh thức ký ức của hắn, chỉ có hắn mới có thể ngăn cản chuyện sắp xảy ra."



Nó chờ ở cửa vào Thần giới nhiều năm như vậy, chưa từng có người có thể đạt đến nơi này.



Nó cho rằng tương lai đã định sẵn thay đổi không được.



Nhưng hiện tại chẳng những Sáng Thế Chi Kiếm đến, ngay cả người của Thanh Dương gia tộc đã từng bị diệt tộc cũng xuất hiện, đây là Thiên Đạo cho hy vọng.



Nó cần phải thuyết phục nữ nhân trước mặt này.



Vu Hoan trầm mặc một lát, chợt cong môi tươi cười tàn nhẫn: "Thế giới này sẽ như thế nào, không có liên quan gì đến ta, ngươi cũng đừng lôi mấy cái đạo lý lớn đó đến thuyết phục ta."



Uyên Ương Kính: "..."



Người khác nghe thấy loại chuyện có thể cứu vớt thế giới này không phải nên vui vẻ đồng ý sao?



Đây chính là vô thượng vinh quang đó!



Lúc trước Dung Chiêu muốn thuyết phục Vu Hoan giúp hắn, còn phải phí thời gian trăm năm, cũng chưa thành công.



Uyên Ương Kính vừa lên đã muốn ném tay nải cho Vu Hoan, đầu óc Vu Hoan úng nước mới đồng ý.



"Ngươi cũng không muốn nhìn xem tiểu cữu cữu của ngươi?" Uyên Ương Kính bắt đầu ra chiêu tình thân: "Tuy hắn đã chuyển thế không nhớ rõ ngươi, nhưng vẫn là linh hồn đó vẫn như cũ, là tiểu cữu cữu của ngươi, là người của Thanh Dương gia tộc. Ngươi và hắn là huyết mạch duy nhất của Thanh Dương gia tộc, ngươi thật sự không muốn đi tìm hắn?"



"Hắn không phải tiểu cữu cữu của ta."



Trong lòng Vu Hoan kích động, nàng muốn đi nhìn Thanh Dương Mộ, nàng muốn đi thăm người thân duy nhất trên đời này.



Nếu tiểu cữu cữu thật sự chuyển thế, nàng không muốn để tiểu cữu cữu chuyển thế còn phải đeo gánh nặng không thể hiểu được trên lưng nữa.



Nàng ích kỷ.



Nhưng là ai không muốn để người mình quan tâm được tốt chứ?



"Ngươi ngươi ngươi..." Uyên Ương Kính tức giận đến độ toàn bộ mặt kính đều đang lăn lộn, một tầng gợn sóng khuếch tán đến phương xa.



Sao lại có loại người như thế này!



Mặc kệ Uyên Ương Kính đe dọa hay là dụ dỗ, thậm chí lấy Dung Chiêu ra uy hiếp, Vu Hoan đều bình tĩnh từ chối.



Uyên Ương Kính tức giận đến độ muốn một gương đạp chết nàng.



Mặt kính dưới chân bỗng mềm nhũn, nước lạnh lẽo lan tràn lên, Vu Hoan không có chút gắng sức nào, trực tiếp rơi xuống mặt nước, cảm giác hít thở không thông lập tức đánh úp lại.



Mà bộ phận hóa mềm ở đỉnh đầu khi nàng ngã xuống liền khôi phục bộ dáng mặt kính.



Vu Hoan nghẹn một hơi muốn nhảy lên, đầu lại đụng vào mặt kính cứng rắn, đầu đau choáng váng.



Đờ mờ, Uyên Ương Kính này lại vô sỉ như vậy!



Vu Hoan nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, sau lúc nhất thời hoảng loạn, mới tạo ra một chút bọt khí bao quanh cả người, loại bỏ nước ra ngoài, ngửa đầu trừng mắt Uyên Ương Kính trên đỉnh đầu.



"Thả ta ra ngoài."



"Khi nào ngươi đồng ý với ta, ta sẽ thả ngươi ra ngoài. Nếu không ngươi cứ ở bên trong này cả đời đi!" Uyên Ương Kính ở trên đỉnh đầu của Vu Hoan xoay vòng vòng, từng vòng gợn sóng khuếch tán.



Vu Hoan âm u: "Còn một cơ hội cuối cùng, thả ta ra ngoài."



"Ta đã nói rồi, khi nào ngươi đồng ý, ta sẽ thả ngươi ra."



"Ta đã nói không đồng ý." Vu Hoan rút Thiên Khuyết Kiếm ra, kim quang lấp lánh lập tức chiết xạ đến phía trên: "Ngươi cũng đừng trách ta không khách khí."



Uyên Ương Kính nhìn thấy Vu Hoan móc ra Thiên Khuyết Kiếm, toàn bộ sương mù tràn ngập mặt kính đều đang run rẩy, đó là một loại phản ứng theo bản năng, thần phục đối với Thiên Khuyết Kiếm.



"Ngươi đừng làm bậy." Âm thanh máy móc nhiều thêm một phần kinh hoảng nhân tính hóa.



Khóe môi Vu Hoan gợi lên nụ cười lạnh tàn nhẫn, bàn tay trắng nõn giơ Thiên Khuyết Kiếm làm thành tư thế muốn chém.



Uyên Ương Kính tựa hồ sợ đến mức càng nghiêm trọng, ở phía trên lăn long lóc lăn đến nơi xa xa.



Khóe miệng Vu Hoan giật giật, truyền linh lực vào, trực tiếp chém lên trên mặt kính.



Kim quang như tùm tia sáng bắn đến mặt kính, không có tan vỡ như trong dự kiến, chỉ thấy mặt kính hơi hơi nhô lên, sau đó bắn ngược trở về.



Bọt khí từ linh lực nháy mắt bị kim quang bắn ngược trở về mà đánh tan.



Nước lạnh lẽo lại lần nữa quét đến.



"Năng lực thứ hai của ta, là bắn ngược lại tất cả sức mạnh, cho dù là thần lực cũng vô dụng." Uyên Ương Kính lại lần nữa xuất hiện trên đỉnh đầu của Vu Hoan, ngữ khí kia rõ ràng có chút khoe khoang.



Vu Hoan: "..."



Thứ đồ chơi nghịch thiên như thế rốt cuộc làm sao mà Quyết Uyển có thể làm được?



Khó trách ngay cả hắn cũng chưa từng dùng Uyên Ương Kính.



Có thứ này trong tay, vậy không phải là thiên hạ vô địch rồi sao?



Vì thế, ánh mắt của Vu Hoan nhìn Uyên Ương Kính có chút không đúng.



Có Uyên Ương Kính trong tay mà nói, thì sao này đánh nhau sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều...



Ngay cả Thiên Khuyết Kiếm mà Vu Hoan còn chướng mắt, bây giờ coi trọng Uyên Ương Kính gần là do giúp nàng đánh nhau nhẹ nhàng, Uyên Ương Kính mà có thể khóc, tuyệt đối sẽ khóc chết.



Uyên Ương Kính phát hiện ánh mắt Vu Hoan nhìn nó có chút không đúng, ánh mắt kia giống như sói đói nhìn thấy đồ ăn, mà nó chính là đồ ăn kia...



Vừa rồi nó nói cái gì đó?



"Ngươi thả ta ra ngoài trước." Vu Hoan lại lần nữa tạo bọt khí cho mình, thần sắc khôi phục bình thường: "Ta cần phải suy xét, chuyện lớn như vậy, ngươi muốn ta lập tức đồng ý, sao ta có thể chấp nhận được?"



Uyên Ương Kính dạo qua một vòng, nó cứ cảm thấy nữ nhân này đang đánh chủ ý gì đó.



Nhưng nghĩ đến Vu Hoan muốn suy xét, nó lập tức vứt bỏ những ý nghĩ không thực tế đó ra khỏi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện